Chương 1: Thầm mến lén lút không giấu được
Gần đây, Cố Tinh Trần thích một hàng xóm vừa mới chuyển đến ở sát vách, đối phương nhìn có vẻ là một người rất dịu dàng.
Ngày mà đối phương chuyển đến, trời đầy nắng.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, tràn đầy tự tin toả ra sức hấp dẫn của mình. Trời tháng 7 quá oi bức, hắn nằm lì trong nhà, giống như một cục bột trắng tan chảy, cuộn chính mình thành một cục trên sô pha. Trong tay cầm quyển sách, cắn một que kem, vô cùng chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì Cố Tinh Trần luôn không thích ra khỏi cửa, hơn nữa trời sinh căn cơ tốt, dưỡng cho cả người trắng bóc, lại thêm đôi mắt cún con tròn xoe, khóe mắt hơi cong xuống phía dưới, lộ ra vẻ vừa thuần khiết vừa vô tội. Đôi mắt hắn rất sáng, một đôi mắt sáng giống như ngàn sao lấp lánh. Môi hồng răng trắng, tựa như hình bóng của Hoàng Tử Bé trong các câu chuyện cổ tích.
Mà người kia xuất hiện ngay lúc này, cả người mang đầy ánh sáng cứ xuất hiện trong cuộc đời của Cố Tinh Trần như thế.
Phong thái của anh vừa hòa nhã lại ôn hoà, lông mày dưới trán như gươm, đôi mắt trầm tĩnh nhưng dịu dàng, sống mũi cao, môi hồng nhạt, có vẻ là một người vừa trưởng thành vừa dịu dàng.
Người đó chính là hàng xóm vừa mới chuyển đến, nghe nói căn nhà sát vách đã được bán đi từ lâu, mấy tháng này vẫn luôn sửa sang. Ở bên kia, môi giới nhà đất đang giới thiệu với anh về tiểu khu này. Ánh mắt của anh lướt qua vị trí Cố Tinh Trần, mỉm cười gật đầu với Cố Tinh Trần.
Mặt Cố Tinh Trần đột nhiên đỏ bừng, tim đập thịch thịch loạn xạ. Hắn núp sau sofa, chỉ để lại một đôi mắt lén nhìn hàng xóm mới chuyển đến này.
Người đó cười nói với mọi người xung quanh, mà công ty chuyển nhà bên người đang khuân vác từng thứ đồ vật.
Khi người đó nói chuyện với người khác, lúc quay đầu dường như thấy được Cố Tinh Trần chỉ lộ ra một đôi mắt. Anh giống như cảm thấy hành vi của Cố Tinh Trần rất thú vị, không nhịn được nở nụ cười.
Tai Cố Tinh Trần lặng lẽ đỏ lên, cũng nhìn đối phương mỉm cười. Người đó khiến cho người ta cảm giác như bản thân là vai chính, hắn muốn làm quen với người đó, Cố Tinh Trần nghĩ thế.
Không sai, Cố Tinh Trần là một nhà văn, ngượng ngùng bẩm sinh lại không thích giao tiếp với người khác nên hắn cảm thấy nghề nhà văn này đúng là quá tuyệt vời. Ngoại trừ biên tập ra, dường như không phải giao lưu với người khác.
Gần đây, hắn đang lên ý tưởng cho một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính trong tiểu thuyết là một nhân vật vừa dịu dàng vừa chín chắn lại còn giỏi giao tiếp, là loại hình Cố Tinh Trần luôn rất thích, cũng rất giống với phong cách của hàng xóm mới chuyển đến hôm nay. Điều này làm cho hắn có ấn tượng vô cùng tốt với người hàng xóm mới chuyển đến này, thậm chí làm cho người luôn không thích giao tiếp cùng người khác như hắn có chút xúc động muốn đến bắt chuyện.
Hắn chạy về phía phòng bếp, tìm bánh kem gato hắn vốn dĩ tính ăn vào buổi trà chiều, nghĩ thầm ở trong lòng, lấy cái này làm quà gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ thích, sẽ không có người không thích bánh kem gato.
Cố Tinh Trần thầm nghĩ, chờ đến khi công ty chuyển nhà đi rồi, mình liền qua tặng qua gặp mặt cho người ta, là hàng xóm mà, tặng một món quà gặp mặt để làm quen chắc là không quá phận đâu ha.
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, hắn không đếm được đây là lần thứ mấy mình lén nhìn nhà đối phương. Ngay cả khoé miệng vẫn luôn nhịn không được mà cong lên lúc ban đầu, giờ đây cũng rũ xuống. Trái tim vẫn luôn kích động nhảy không ngừng, cũng trở thành một tiếng trống bực bội.
Trong lúc chờ đợi, hắn ngủ thiếp đi trên sofa đến khi cơn đói đánh thức hắn. Ở ngoài trời đã mưa to, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại thì thấy đã 7 giờ tối. Hắn lại nhìn sang nhà người kia, nhưng trong nhà không có ánh đèn.
Người đó đi ra ngoài rồi sao? Cố Tinh Trần chán nản suy nghĩ, xem ra ngày mai mới làm quen người đó được rồi. Nhưng hắn vui vẻ lại rất nhanh, nói như vậy, bánh kem gato lại thuộc về hắn, dẫu sao bánh kem phải ăn liền mà. Quà gặp mặt ngày mai gì đó lại mua một chiếc bánh kem mới thôi.
Trong phòng có âm thanh vang lên, là biên tập gọi điện cho hắn. Bởi vì Cố Tinh Trần tuổi còn nhỏ, nhìn lại non mềm lại sống một mình, còn có tính không thích giao tiếp với người khác. Biên tập khó tránh khỏi mang theo một loại tâm lý mẹ già, quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn nhiều hơn.
Cố Tinh Trần rất biết ơn sự quan tâm này, lại không tránh khỏi cảm thấy mất tự nhiên và không yên với sự quan tâm này. Phần yêu thương, quan tâm này khiến hắn không biết làm thế nào, cũng không thể tránh khỏi hắn ăn nói vụng về trong lúc nói chuyện.
Tuy rằng không có người ở đối diện, nhưng Cố Tinh Trần vẫn gật đầu trả lời một cách nghiêm túc, trông vừa vụng về vừa đáng yêu.
Vất vả nói chuyện điện thoại xong, Cố Tinh Trần thở dài một hơi, lại một lần nữa nằm lì trên sofa, giao tiếp với người khác đúng là quá hao tốn tinh thần mà.
Trước khi đi ngủ, Cố Tinh Trần lại nhìn sang cách vách, chỉ thấy được một màu đen kịt, đã trễ thế này rồi còn chưa trở về nữa, chắc là bận lắm.
Mưa ở bên ngoài không ngừng rơi tí tách. Bên trong, Cố Tinh Trần đang ở trong mộng đẹp không ngừng ôn trước cảnh tượng gặp mặt ngày mai.
Hết chương 1.
***
(Bánh kem gato)
Ngày mà đối phương chuyển đến, trời đầy nắng.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, tràn đầy tự tin toả ra sức hấp dẫn của mình. Trời tháng 7 quá oi bức, hắn nằm lì trong nhà, giống như một cục bột trắng tan chảy, cuộn chính mình thành một cục trên sô pha. Trong tay cầm quyển sách, cắn một que kem, vô cùng chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì Cố Tinh Trần luôn không thích ra khỏi cửa, hơn nữa trời sinh căn cơ tốt, dưỡng cho cả người trắng bóc, lại thêm đôi mắt cún con tròn xoe, khóe mắt hơi cong xuống phía dưới, lộ ra vẻ vừa thuần khiết vừa vô tội. Đôi mắt hắn rất sáng, một đôi mắt sáng giống như ngàn sao lấp lánh. Môi hồng răng trắng, tựa như hình bóng của Hoàng Tử Bé trong các câu chuyện cổ tích.
Mà người kia xuất hiện ngay lúc này, cả người mang đầy ánh sáng cứ xuất hiện trong cuộc đời của Cố Tinh Trần như thế.
Phong thái của anh vừa hòa nhã lại ôn hoà, lông mày dưới trán như gươm, đôi mắt trầm tĩnh nhưng dịu dàng, sống mũi cao, môi hồng nhạt, có vẻ là một người vừa trưởng thành vừa dịu dàng.
Người đó chính là hàng xóm vừa mới chuyển đến, nghe nói căn nhà sát vách đã được bán đi từ lâu, mấy tháng này vẫn luôn sửa sang. Ở bên kia, môi giới nhà đất đang giới thiệu với anh về tiểu khu này. Ánh mắt của anh lướt qua vị trí Cố Tinh Trần, mỉm cười gật đầu với Cố Tinh Trần.
Mặt Cố Tinh Trần đột nhiên đỏ bừng, tim đập thịch thịch loạn xạ. Hắn núp sau sofa, chỉ để lại một đôi mắt lén nhìn hàng xóm mới chuyển đến này.
Người đó cười nói với mọi người xung quanh, mà công ty chuyển nhà bên người đang khuân vác từng thứ đồ vật.
Khi người đó nói chuyện với người khác, lúc quay đầu dường như thấy được Cố Tinh Trần chỉ lộ ra một đôi mắt. Anh giống như cảm thấy hành vi của Cố Tinh Trần rất thú vị, không nhịn được nở nụ cười.
Tai Cố Tinh Trần lặng lẽ đỏ lên, cũng nhìn đối phương mỉm cười. Người đó khiến cho người ta cảm giác như bản thân là vai chính, hắn muốn làm quen với người đó, Cố Tinh Trần nghĩ thế.
Không sai, Cố Tinh Trần là một nhà văn, ngượng ngùng bẩm sinh lại không thích giao tiếp với người khác nên hắn cảm thấy nghề nhà văn này đúng là quá tuyệt vời. Ngoại trừ biên tập ra, dường như không phải giao lưu với người khác.
Gần đây, hắn đang lên ý tưởng cho một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính trong tiểu thuyết là một nhân vật vừa dịu dàng vừa chín chắn lại còn giỏi giao tiếp, là loại hình Cố Tinh Trần luôn rất thích, cũng rất giống với phong cách của hàng xóm mới chuyển đến hôm nay. Điều này làm cho hắn có ấn tượng vô cùng tốt với người hàng xóm mới chuyển đến này, thậm chí làm cho người luôn không thích giao tiếp cùng người khác như hắn có chút xúc động muốn đến bắt chuyện.
Hắn chạy về phía phòng bếp, tìm bánh kem gato hắn vốn dĩ tính ăn vào buổi trà chiều, nghĩ thầm ở trong lòng, lấy cái này làm quà gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ thích, sẽ không có người không thích bánh kem gato.
Cố Tinh Trần thầm nghĩ, chờ đến khi công ty chuyển nhà đi rồi, mình liền qua tặng qua gặp mặt cho người ta, là hàng xóm mà, tặng một món quà gặp mặt để làm quen chắc là không quá phận đâu ha.
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, hắn không đếm được đây là lần thứ mấy mình lén nhìn nhà đối phương. Ngay cả khoé miệng vẫn luôn nhịn không được mà cong lên lúc ban đầu, giờ đây cũng rũ xuống. Trái tim vẫn luôn kích động nhảy không ngừng, cũng trở thành một tiếng trống bực bội.
Trong lúc chờ đợi, hắn ngủ thiếp đi trên sofa đến khi cơn đói đánh thức hắn. Ở ngoài trời đã mưa to, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại thì thấy đã 7 giờ tối. Hắn lại nhìn sang nhà người kia, nhưng trong nhà không có ánh đèn.
Người đó đi ra ngoài rồi sao? Cố Tinh Trần chán nản suy nghĩ, xem ra ngày mai mới làm quen người đó được rồi. Nhưng hắn vui vẻ lại rất nhanh, nói như vậy, bánh kem gato lại thuộc về hắn, dẫu sao bánh kem phải ăn liền mà. Quà gặp mặt ngày mai gì đó lại mua một chiếc bánh kem mới thôi.
Trong phòng có âm thanh vang lên, là biên tập gọi điện cho hắn. Bởi vì Cố Tinh Trần tuổi còn nhỏ, nhìn lại non mềm lại sống một mình, còn có tính không thích giao tiếp với người khác. Biên tập khó tránh khỏi mang theo một loại tâm lý mẹ già, quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn nhiều hơn.
Cố Tinh Trần rất biết ơn sự quan tâm này, lại không tránh khỏi cảm thấy mất tự nhiên và không yên với sự quan tâm này. Phần yêu thương, quan tâm này khiến hắn không biết làm thế nào, cũng không thể tránh khỏi hắn ăn nói vụng về trong lúc nói chuyện.
Tuy rằng không có người ở đối diện, nhưng Cố Tinh Trần vẫn gật đầu trả lời một cách nghiêm túc, trông vừa vụng về vừa đáng yêu.
Vất vả nói chuyện điện thoại xong, Cố Tinh Trần thở dài một hơi, lại một lần nữa nằm lì trên sofa, giao tiếp với người khác đúng là quá hao tốn tinh thần mà.
Trước khi đi ngủ, Cố Tinh Trần lại nhìn sang cách vách, chỉ thấy được một màu đen kịt, đã trễ thế này rồi còn chưa trở về nữa, chắc là bận lắm.
Mưa ở bên ngoài không ngừng rơi tí tách. Bên trong, Cố Tinh Trần đang ở trong mộng đẹp không ngừng ôn trước cảnh tượng gặp mặt ngày mai.
Hết chương 1.
***
(Bánh kem gato)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất