[Harry Potter][Tomhar] Cơn Khát
Chương 4
03
Một thời gian dài thật dài sau đó, Tom cũng không biết Harry đã hoàn toàn thần phục mình.
Là thủ lĩnh của phái Tân Thực, Harry muốn nhận nuôi một bé con quỷ hút máu cũng chẳng có chút trở ngại nào.
Tom thậm chí không nhìn thấy thư ký của Thượng viện, Harry chỉ đơn giản mang vài mẩu đơn cho hắn điền, nói với hắn ý nghĩa của việc này, nếu không có phản đối thì ký tên, sau đó liền kết thúc.
Về phần cô nhi viện, hắn một chút cũng không muốn nhớ đến cái nơi quỷ quái đó. Nhưng mà Harry vẫn kiên trì muốn dẫn hắn về, cũng như ký một tờ giấy chứng nhận nhận nuôi, nộp tiền và giấy tờ tuỳ thân, tiếp tục chứng minh sự tồn tại của họ trong thế giới loài người.
Tom cảm thấy làm mấy việc này hoàn toàn vô bổ, nhưng hắn lại rất nguyện ý thiết lập tất cả những mối quan hệ có thể thiết lập với Harry.
Phiền phức chân chính là sau khi nhận nuôi, ngoại giới cùng kẻ địch đều rất tò mò quan hệ giữa hai người bọn hắn, vì an toàn của Tom, Harry lựa chọn giấu diếm huyết mạch hoàng thất của hắn đi, còn vì thế mà tận tình khuyên bảo Tom rất lâu, hi vọng hắn có thể thông cảm.
Tom biểu thị: Anh không hề giống người em gặp lần đầu tiên, Harry.
Cái người cao ngạo, tôn quý, xa cách kia, chẳng nhẽ chỉ là ảo giác cũa mỗi hắn.
Sau khi trải qua tháng ngày sinh hoạt cẩn trọng kia, vô tình, Tom nhìn thấy Harry đang giằng co với phái Bảo Thủ.
Mái tóc đen ngắn bay loạn trong không khí cùng cơn lốc khổng lồ biểu tượng cho sức mạnh, đôi con ngươi ôn nhu đằng sau cặp kính kia giờ đây chỉ còn lại sắc bén và lạnh lùng, Harry mặt không thay đổi xuất hiện sau lưng vị nghị viên phái Bảo Thủ kia, giống như tử thần, vươn lưỡi hái chém nát linh hồn gã ta.
Cùm cụp mấy tiếng nhẹ nhàng, cổ của tên nghị viên kia bị vặn gãy và ngã xuống đất.
Trừ phi máu bị rút hết, thì quỷ hút máu chính là bất tử. Vặn gãy cổ chỉ để tên nghị viên đó tạm thời mất đi năng lực hành động mà thôi, cho nên Harry vẫn từ trên nhìn xuống tên đó như cũ, cũng duy trì cảnh giác như cũ.
Thời khắc đó, Tom liền biết, Harry khiến người khác run rẩy kia tuyệt không phải ảo giác của hắn.
Tư vị lần đó thơm ngọt đó lại tràn ngập trong khoang miệng của hắn, không ngừng xân chiếm giác quan của hắn, làm hắn nhớ mong, làm hắn chìm đắm.
Một thời gian dài thật dài sau đó, Tom cũng không biết Harry đã hoàn toàn thần phục mình.
Là thủ lĩnh của phái Tân Thực, Harry muốn nhận nuôi một bé con quỷ hút máu cũng chẳng có chút trở ngại nào.
Tom thậm chí không nhìn thấy thư ký của Thượng viện, Harry chỉ đơn giản mang vài mẩu đơn cho hắn điền, nói với hắn ý nghĩa của việc này, nếu không có phản đối thì ký tên, sau đó liền kết thúc.
Về phần cô nhi viện, hắn một chút cũng không muốn nhớ đến cái nơi quỷ quái đó. Nhưng mà Harry vẫn kiên trì muốn dẫn hắn về, cũng như ký một tờ giấy chứng nhận nhận nuôi, nộp tiền và giấy tờ tuỳ thân, tiếp tục chứng minh sự tồn tại của họ trong thế giới loài người.
Tom cảm thấy làm mấy việc này hoàn toàn vô bổ, nhưng hắn lại rất nguyện ý thiết lập tất cả những mối quan hệ có thể thiết lập với Harry.
Phiền phức chân chính là sau khi nhận nuôi, ngoại giới cùng kẻ địch đều rất tò mò quan hệ giữa hai người bọn hắn, vì an toàn của Tom, Harry lựa chọn giấu diếm huyết mạch hoàng thất của hắn đi, còn vì thế mà tận tình khuyên bảo Tom rất lâu, hi vọng hắn có thể thông cảm.
Tom biểu thị: Anh không hề giống người em gặp lần đầu tiên, Harry.
Cái người cao ngạo, tôn quý, xa cách kia, chẳng nhẽ chỉ là ảo giác cũa mỗi hắn.
Sau khi trải qua tháng ngày sinh hoạt cẩn trọng kia, vô tình, Tom nhìn thấy Harry đang giằng co với phái Bảo Thủ.
Mái tóc đen ngắn bay loạn trong không khí cùng cơn lốc khổng lồ biểu tượng cho sức mạnh, đôi con ngươi ôn nhu đằng sau cặp kính kia giờ đây chỉ còn lại sắc bén và lạnh lùng, Harry mặt không thay đổi xuất hiện sau lưng vị nghị viên phái Bảo Thủ kia, giống như tử thần, vươn lưỡi hái chém nát linh hồn gã ta.
Cùm cụp mấy tiếng nhẹ nhàng, cổ của tên nghị viên kia bị vặn gãy và ngã xuống đất.
Trừ phi máu bị rút hết, thì quỷ hút máu chính là bất tử. Vặn gãy cổ chỉ để tên nghị viên đó tạm thời mất đi năng lực hành động mà thôi, cho nên Harry vẫn từ trên nhìn xuống tên đó như cũ, cũng duy trì cảnh giác như cũ.
Thời khắc đó, Tom liền biết, Harry khiến người khác run rẩy kia tuyệt không phải ảo giác của hắn.
Tư vị lần đó thơm ngọt đó lại tràn ngập trong khoang miệng của hắn, không ngừng xân chiếm giác quan của hắn, làm hắn nhớ mong, làm hắn chìm đắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất