Chương 4: Bị cưỡng gian trong mộng 2
Mẹ nó, tiểu dâm đãng sẽ hấp tinh.” Tôn Đại Vĩ nằm ở trên người Chu Lộ đợi trận khoái cảm tiêu hồn đi qua mở miệng mắng.
“Đi ra… ” Sắc mặt Chu Lộ trở nên tái nhợt dị thường, cậu vừa rồi cảm giác được hạ thể bị xé rách đau đớn, thấy rõ Tôn Đại Vĩ đem thứ đó bắn vào trong cơ thể mình, điều này làm cậu ghê tởm đến mức toàn thân phát lạnh.
Tôn Đại Vĩ ngồi dậy rút ra côn th*t đã mềm nhũn, mặt đầy sảng khoái vỗ vỗ gương mặt Chu Lộ, “Tiểu tâm can đừng nóng giận, một hồi nữa tôi liền làm em thích đến cứng lên.”
Trên mặt Chu Lộ đã không còn thần sắc khẩn cầu, lẳng lặng nhìn Tôn Đại Vĩ, cậu thề rằng nhất định sẽ tự tay đem Tôn Đại Vĩ băm cho chó ăn!
Tôn Đại Vĩ chậm rãi từ trên người Chu Lộ bò xuống, đem cậu nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng ở cửa động đang chảy ra dịch trắng kia, gã duỗi ra một ngón tay đi vào chọc ngoáy, thịt mềm lập thích bị kích thích đến co rút.
Tôn Đại Vĩ cười ha hả, thứ mềm nhũn màu đen nằm trong một mảnh tạp mao lay động theo điệu cười của gã, nhìn đến buồn nôn.
“Chu tổng, tạo hình này thật hợp với ngài,, ngài nhất định phải nhìn xem.”
Nói xong liền cầm lấy di động đặt trên bàn làm việc của Chu Lộ, đem ảnh chụp của Chu Lộ đặt trước mặt cậu, miệng đầy tanh tưởi nói tiếp: “Ngài xem, như vậy đều đẹp hơn so với người thường, ngài thích hợp bị người ta trói xuống mà thao.”
Chu Lộ nhắm mắt quay mặt đi, không muốn nhìn đến ảnh chụp càng không muốn nhìn đến gương mặt xấu xí biến thái hèn hạ của Tôn Đại Vĩ.
Tôn Đại Vĩ rất không hài lòng với biểu hiện của cậu, biểu tình trên mặt dần trở nên hung ác, hai tay nặng nề chà xát dương v*t cùng âm hộ, cánh hoa non nớt trong nháy mắt liền sưng lên.
Chu Lộ ngẩng đầu hừ một tiếng, cả người đều trở nên run rẩy, đầu ngón chân cuộn tròn trắng bệch, phía dưới một trận lửa nóng theo cảm giác chết lặng truyền đến tứ chi, có cảm giác thống khổ khó nhịn nói không nên lời.
Nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, Tôn Đại Vĩ cười rộ lên, “Chu tổng, lại khiến tôi càng thêm hưng phấn a.”
Nói xong, ném đi điện thoại di động, hai tay sờ mó một phen trên lồng ngực đầy vết máu của Chu Lộ. Nơi đó lúc trước đã bị Tôn Đại Vĩ đánh đến da tróc thịt bong, hiện tại Chu Lộ chỉ cảm nhận được bàn tay bẩn thỉu của Tôn Đại Vĩ thì cơ thịt trên mặt liền bắt đầu run lên, trước mặt xuất hiện từng đợt ảo giác choáng váng.
Chu Lộ khát vọng giải thoát, thực hy vọng Tôn Đại Vĩ xuống tay thật mạnh để chính mình đau chết đi, hoặc trực tiếp bóp chết bản thân, nhưng Tôn Đại Vĩ tại thời khắc cuối cùng lại dừng tay.
Khi Chu Lộ còn đang chìm trong cảm giác đau đớn cực độ, cái miệng tanh tưởi của Tôn Đại Vĩ một ngụm ngậm lấy toàn bộ âm hộ của Chu Lộ, răng nang ma sát thịt mềm, đầu lưỡi dày ở bên dưới liếm lung tung vào mép thịt, âm đế cùng nhục động.
“Ưm a!” Nguyên bản âm hộ sung huyết bị nước bọt của Tôn Đại Vĩ liếm ướt, sinh ra từng cỗ khoái cảm cường liệt bén nhọn đánh thẳng vào đại não của cậu, cuối cùng khiến Chu Lộ kêu lên.
Nếu là ngày thường, Chu Lộ có thể còn nhịn được, nhưng hiện tại ngay thời điểm cơ thể đau đớn cực độ đột nhiên sinh ra khoái cảm, tựa như chính mình trốn ra từ nước sôi lập tức lại nhảy vào suối mát, khiến thần kinh buộc chặt của cậu bất giác buông lỏng, tùy ý để khoái cảm che lấp đau đớn toàn thân.
Hai tay Tôn Đại Vĩ tách ra âm hộ Chu Lộ, như một đầu chó điên tại nơi kia liếm mút phát ra tiếng vang “chậc chậc”, rất nhanh liền có một tia đỏ tươi trộn lẫn trong nước bọt của Tôn Đại Vĩ chảy xuống sofa.
Trên ngực Chu Lộ còn chưa ngừng chảy máu, một cánh tay vặn vẹo từ sofa buông rơi xuống mặt đất, dưới đùi dính máu không ngừng phát ra âm thanh, cậu đã không phân ra cơ thể mình đau ở đâu, hoặc đã đau đến chết lặng nên không còn cảm giác, chỉ là trong đầu rõ ràng có âm thanh nói cho cậu biết, đây chính là sống không bằng chết…
Đợi đến khi Tôn Đại Vĩ dùng đầu lưỡi đâm vào nhục động nhuyễn nộn kia mà trừu sáp qua lại, một bên duỗi ngón tay gảy âm đế, thân thể Chu Lộ run lên một chút, từ sâu trong cơ thể trào ra một cỗ chất lỏng trong suốt chảy về phía cửa động.
Tôn Đại Vĩ ngửa cổ, trên mặt còn dính dịch thể của Chu Lộ, tay nặng nề đâm chọc nhục động một phen, Chu Lộ thống thổ “A” lên một tiếng, phía dưới lại chảy ra một đợt chất lỏng.
Tôn Đại Vĩ lau hoa huy*t hỏi: “Hắc hắc hắc, thích sao? Chảy thật nhiều nước.”
Chu Lộ mở miệng hít khí vô ý khiến yết hầu nhúc nhích, nhiệt độ trên người chậm rãi hạ xuống, thần kinh cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cậu hiện tại đã không còn khí lực cứu lấy bản thân bị đùa giỡn đến sinh ra khoái cảm.
Tôn Đại Vĩ lại không buông tha cậu, hai tay vuốt ve bắp đùi cậu, bàn tay cố ý ma sát đến hậu đình, trong âm thanh tràn ngập hưng phấn, “Kế tiếp là mặt sau.”
Chu Lộ nghe không rõ Tôn Đại Vĩ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy từng đợt âm thanh chói tai không ngừng vang lên, mắt khép hờ nhìn đến đồng hồ điện tử trên tường, không biết vì cái gì cậu lại cảm thấy đêm này đặc biệt dài, so với nhân sinh cậu đã trải qua còn dài hơn…
Đợi đến khi Chu Lộ hồi phục lại một chút khí lực, đại não khôi phục lại thanh tỉnh, Tôn Đại Vĩ đã trở lại, cầm một bó bút máy trên tay.
“… Ông…. Ông muốn làm cái gì?” Nhìn Tôn Đại Vĩ dùng dây chun cột từng vòng từng vòng hơn mười cây bút cái cùng một chỗ, trực giác của Chu Lộ cảm thấy kinh hoàng.
Tôn Đại Vĩ nâng lên khuôn mặt núc ních mỡ nói: “Chu tổng, đây là thứ tốt đó, mặt sau của ngài đều dựa cả vào nó a.”
Nói xong, cầm lên bút máy đã được buộc chặt.
“Không… Không… đừng, Tôn Đại Vĩ… đủ rồi… Xin ông… ” Chu Lộ thử cắn lấy đầu lưỡi của mình, nhưng căn bản không đủ sức để cắn đứt, chỉ có thể kêu gào liên tục cầu xin.
“Không cần sợ, tiểu tâm can, sáp phía sau so với phía trước càng thêm thoải mái, cưng nhất định sẽ thích.” Nói xong, đem đầu bút máy đẩy vào trong huyệt khẩu của cậu.
Chu Lộ thống khổ nhắm mắt lại, dùng hết sức lực rống lớn, “Tôn Đại Vĩ… Ông giết tôi đi, giết tôi đi!”
Khi thứ lạnh lẽo đó từng chút từng chút chậm rãi xâm nhập tiến vào, mang đến thống thổ phá hủy toàn bộ tinh thần và thể xác của cậu.
“A!!!” Chu Lộ gào thét ngồi bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tầm mắt mê man sợ hãi dừng lại trước cánh cửa mở toang, trực giác muốn tháo chạy, chỉ là trên tay được truyền nước biển, khi lao xuống giường liền kéo theo giá treo, đập vào máy đo nhịp tim bên cạnh.
Chu Lộ căn bản không quản được nhiều như vậy, trong đầu cậu vẫn là một mảng mờ mịt, giấc mộng dị thường chân thật kia không ngừng tua lại, cảm nhận được thân thể của mình bị người ta thi bạo cưỡng gian, cơ thể cùng tinh thần đặc biệt thống khổ, giống như cả người từ trong ra ngoài đều bị người ta sờ mó, thật sự nếu không trốn thoát thì nhân sinh của cậu liền muốn bị phá nát đến không còn một mảnh.
Lăng Tỉ vừa mới bước vào cửa nhà, liền nghe được tiếng thét chói tai theo sau là một trận tiếng động rầm rầm truyền ra từ trong phòng, không nghĩ nhiều liền đi thẳng vào trong phòng, nhưng vừa đến cửa liền bị Chu Lộ đâm vào ngực.
Chu Lộ còn đang phát sốt nên chân còn hư nhuyễn, đánh lên người Lăng Tỉ liền ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy lối thoát duy nhất của mình bị một nam nhân mặt đầy nộ khí ngăn chặn, trong nháy mắt cả người đều trở nên tuyệt vọng.
Ngực Lăng Tỉ bị Chu Lộ đập đến sinh đau, như vậy còn có thể nhịn, nhưng chủ yếu là phía dưới của hắn cũng bị Chu Lộ đập vào, cho nên gương mặt ẩn nhẫn đen một mảnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đang muốn mở miệng lại nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng của Chu Lộ, cảm giác có chút không đúng, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Chu Lộ vĩnh viễn sẽ không có quan hệ với hai chữ “Sợ hãi”.
Quả nhiên, hắn vừa di động, cả người Chu Lộ như điện giật mà từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ là cả người không đủ sức, chỉ có thét chói tai, dùng cả tay lẫn chân mà bò, hoảng hốt như đứa nhỏ thất thố.
“Đi ra… ” Sắc mặt Chu Lộ trở nên tái nhợt dị thường, cậu vừa rồi cảm giác được hạ thể bị xé rách đau đớn, thấy rõ Tôn Đại Vĩ đem thứ đó bắn vào trong cơ thể mình, điều này làm cậu ghê tởm đến mức toàn thân phát lạnh.
Tôn Đại Vĩ ngồi dậy rút ra côn th*t đã mềm nhũn, mặt đầy sảng khoái vỗ vỗ gương mặt Chu Lộ, “Tiểu tâm can đừng nóng giận, một hồi nữa tôi liền làm em thích đến cứng lên.”
Trên mặt Chu Lộ đã không còn thần sắc khẩn cầu, lẳng lặng nhìn Tôn Đại Vĩ, cậu thề rằng nhất định sẽ tự tay đem Tôn Đại Vĩ băm cho chó ăn!
Tôn Đại Vĩ chậm rãi từ trên người Chu Lộ bò xuống, đem cậu nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng ở cửa động đang chảy ra dịch trắng kia, gã duỗi ra một ngón tay đi vào chọc ngoáy, thịt mềm lập thích bị kích thích đến co rút.
Tôn Đại Vĩ cười ha hả, thứ mềm nhũn màu đen nằm trong một mảnh tạp mao lay động theo điệu cười của gã, nhìn đến buồn nôn.
“Chu tổng, tạo hình này thật hợp với ngài,, ngài nhất định phải nhìn xem.”
Nói xong liền cầm lấy di động đặt trên bàn làm việc của Chu Lộ, đem ảnh chụp của Chu Lộ đặt trước mặt cậu, miệng đầy tanh tưởi nói tiếp: “Ngài xem, như vậy đều đẹp hơn so với người thường, ngài thích hợp bị người ta trói xuống mà thao.”
Chu Lộ nhắm mắt quay mặt đi, không muốn nhìn đến ảnh chụp càng không muốn nhìn đến gương mặt xấu xí biến thái hèn hạ của Tôn Đại Vĩ.
Tôn Đại Vĩ rất không hài lòng với biểu hiện của cậu, biểu tình trên mặt dần trở nên hung ác, hai tay nặng nề chà xát dương v*t cùng âm hộ, cánh hoa non nớt trong nháy mắt liền sưng lên.
Chu Lộ ngẩng đầu hừ một tiếng, cả người đều trở nên run rẩy, đầu ngón chân cuộn tròn trắng bệch, phía dưới một trận lửa nóng theo cảm giác chết lặng truyền đến tứ chi, có cảm giác thống khổ khó nhịn nói không nên lời.
Nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, Tôn Đại Vĩ cười rộ lên, “Chu tổng, lại khiến tôi càng thêm hưng phấn a.”
Nói xong, ném đi điện thoại di động, hai tay sờ mó một phen trên lồng ngực đầy vết máu của Chu Lộ. Nơi đó lúc trước đã bị Tôn Đại Vĩ đánh đến da tróc thịt bong, hiện tại Chu Lộ chỉ cảm nhận được bàn tay bẩn thỉu của Tôn Đại Vĩ thì cơ thịt trên mặt liền bắt đầu run lên, trước mặt xuất hiện từng đợt ảo giác choáng váng.
Chu Lộ khát vọng giải thoát, thực hy vọng Tôn Đại Vĩ xuống tay thật mạnh để chính mình đau chết đi, hoặc trực tiếp bóp chết bản thân, nhưng Tôn Đại Vĩ tại thời khắc cuối cùng lại dừng tay.
Khi Chu Lộ còn đang chìm trong cảm giác đau đớn cực độ, cái miệng tanh tưởi của Tôn Đại Vĩ một ngụm ngậm lấy toàn bộ âm hộ của Chu Lộ, răng nang ma sát thịt mềm, đầu lưỡi dày ở bên dưới liếm lung tung vào mép thịt, âm đế cùng nhục động.
“Ưm a!” Nguyên bản âm hộ sung huyết bị nước bọt của Tôn Đại Vĩ liếm ướt, sinh ra từng cỗ khoái cảm cường liệt bén nhọn đánh thẳng vào đại não của cậu, cuối cùng khiến Chu Lộ kêu lên.
Nếu là ngày thường, Chu Lộ có thể còn nhịn được, nhưng hiện tại ngay thời điểm cơ thể đau đớn cực độ đột nhiên sinh ra khoái cảm, tựa như chính mình trốn ra từ nước sôi lập tức lại nhảy vào suối mát, khiến thần kinh buộc chặt của cậu bất giác buông lỏng, tùy ý để khoái cảm che lấp đau đớn toàn thân.
Hai tay Tôn Đại Vĩ tách ra âm hộ Chu Lộ, như một đầu chó điên tại nơi kia liếm mút phát ra tiếng vang “chậc chậc”, rất nhanh liền có một tia đỏ tươi trộn lẫn trong nước bọt của Tôn Đại Vĩ chảy xuống sofa.
Trên ngực Chu Lộ còn chưa ngừng chảy máu, một cánh tay vặn vẹo từ sofa buông rơi xuống mặt đất, dưới đùi dính máu không ngừng phát ra âm thanh, cậu đã không phân ra cơ thể mình đau ở đâu, hoặc đã đau đến chết lặng nên không còn cảm giác, chỉ là trong đầu rõ ràng có âm thanh nói cho cậu biết, đây chính là sống không bằng chết…
Đợi đến khi Tôn Đại Vĩ dùng đầu lưỡi đâm vào nhục động nhuyễn nộn kia mà trừu sáp qua lại, một bên duỗi ngón tay gảy âm đế, thân thể Chu Lộ run lên một chút, từ sâu trong cơ thể trào ra một cỗ chất lỏng trong suốt chảy về phía cửa động.
Tôn Đại Vĩ ngửa cổ, trên mặt còn dính dịch thể của Chu Lộ, tay nặng nề đâm chọc nhục động một phen, Chu Lộ thống thổ “A” lên một tiếng, phía dưới lại chảy ra một đợt chất lỏng.
Tôn Đại Vĩ lau hoa huy*t hỏi: “Hắc hắc hắc, thích sao? Chảy thật nhiều nước.”
Chu Lộ mở miệng hít khí vô ý khiến yết hầu nhúc nhích, nhiệt độ trên người chậm rãi hạ xuống, thần kinh cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cậu hiện tại đã không còn khí lực cứu lấy bản thân bị đùa giỡn đến sinh ra khoái cảm.
Tôn Đại Vĩ lại không buông tha cậu, hai tay vuốt ve bắp đùi cậu, bàn tay cố ý ma sát đến hậu đình, trong âm thanh tràn ngập hưng phấn, “Kế tiếp là mặt sau.”
Chu Lộ nghe không rõ Tôn Đại Vĩ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy từng đợt âm thanh chói tai không ngừng vang lên, mắt khép hờ nhìn đến đồng hồ điện tử trên tường, không biết vì cái gì cậu lại cảm thấy đêm này đặc biệt dài, so với nhân sinh cậu đã trải qua còn dài hơn…
Đợi đến khi Chu Lộ hồi phục lại một chút khí lực, đại não khôi phục lại thanh tỉnh, Tôn Đại Vĩ đã trở lại, cầm một bó bút máy trên tay.
“… Ông…. Ông muốn làm cái gì?” Nhìn Tôn Đại Vĩ dùng dây chun cột từng vòng từng vòng hơn mười cây bút cái cùng một chỗ, trực giác của Chu Lộ cảm thấy kinh hoàng.
Tôn Đại Vĩ nâng lên khuôn mặt núc ních mỡ nói: “Chu tổng, đây là thứ tốt đó, mặt sau của ngài đều dựa cả vào nó a.”
Nói xong, cầm lên bút máy đã được buộc chặt.
“Không… Không… đừng, Tôn Đại Vĩ… đủ rồi… Xin ông… ” Chu Lộ thử cắn lấy đầu lưỡi của mình, nhưng căn bản không đủ sức để cắn đứt, chỉ có thể kêu gào liên tục cầu xin.
“Không cần sợ, tiểu tâm can, sáp phía sau so với phía trước càng thêm thoải mái, cưng nhất định sẽ thích.” Nói xong, đem đầu bút máy đẩy vào trong huyệt khẩu của cậu.
Chu Lộ thống khổ nhắm mắt lại, dùng hết sức lực rống lớn, “Tôn Đại Vĩ… Ông giết tôi đi, giết tôi đi!”
Khi thứ lạnh lẽo đó từng chút từng chút chậm rãi xâm nhập tiến vào, mang đến thống thổ phá hủy toàn bộ tinh thần và thể xác của cậu.
“A!!!” Chu Lộ gào thét ngồi bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tầm mắt mê man sợ hãi dừng lại trước cánh cửa mở toang, trực giác muốn tháo chạy, chỉ là trên tay được truyền nước biển, khi lao xuống giường liền kéo theo giá treo, đập vào máy đo nhịp tim bên cạnh.
Chu Lộ căn bản không quản được nhiều như vậy, trong đầu cậu vẫn là một mảng mờ mịt, giấc mộng dị thường chân thật kia không ngừng tua lại, cảm nhận được thân thể của mình bị người ta thi bạo cưỡng gian, cơ thể cùng tinh thần đặc biệt thống khổ, giống như cả người từ trong ra ngoài đều bị người ta sờ mó, thật sự nếu không trốn thoát thì nhân sinh của cậu liền muốn bị phá nát đến không còn một mảnh.
Lăng Tỉ vừa mới bước vào cửa nhà, liền nghe được tiếng thét chói tai theo sau là một trận tiếng động rầm rầm truyền ra từ trong phòng, không nghĩ nhiều liền đi thẳng vào trong phòng, nhưng vừa đến cửa liền bị Chu Lộ đâm vào ngực.
Chu Lộ còn đang phát sốt nên chân còn hư nhuyễn, đánh lên người Lăng Tỉ liền ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy lối thoát duy nhất của mình bị một nam nhân mặt đầy nộ khí ngăn chặn, trong nháy mắt cả người đều trở nên tuyệt vọng.
Ngực Lăng Tỉ bị Chu Lộ đập đến sinh đau, như vậy còn có thể nhịn, nhưng chủ yếu là phía dưới của hắn cũng bị Chu Lộ đập vào, cho nên gương mặt ẩn nhẫn đen một mảnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đang muốn mở miệng lại nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng của Chu Lộ, cảm giác có chút không đúng, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Chu Lộ vĩnh viễn sẽ không có quan hệ với hai chữ “Sợ hãi”.
Quả nhiên, hắn vừa di động, cả người Chu Lộ như điện giật mà từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ là cả người không đủ sức, chỉ có thét chói tai, dùng cả tay lẫn chân mà bò, hoảng hốt như đứa nhỏ thất thố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất