Trọng Sinh Chồng Trước Lại Theo Đuổi Tôi?
Chương 4: Phẫu Thuật
Editor: Chao (@tieuchaodangiu - Wattpad)
Cuối cùng Cố Cẩn không nhảy với ai cả, anh trực tiếp đi về.
Mấy ngày sau, Ian liên lạc với Cố Cẩn. Nói rằng tất cả đã sẵn sàng, có thể bắt đầu phẫu thuật.
"Sau khi kiểm tra, quả thật có một con chip ở cổ tay bên phải của cậu."
Ian nói, "Con chip này rất nhỏ, nếu không phải kiểm tra lại vài lần thì ngay cả thiết bị tiên tiến nhất cũng khó phát hiện —— hơn nữa tôi phải nhắc nhở cậu. Sau khi lấy chip ra có thể cơ thể cậu sẽ gặp một số vấn đề, cần nghỉ ngơi một thời gian."
Cố Cẩn gật đầu, điều này đều nằm trong dự đoán của anh.
"Bắt đầu đi,"
Anh nói, "Cho dù ca phẫu thuật có thành công hay không. Mong cậu giúp tôi che giấu, hiện tại đừng nói cho người khác."
Ian nói: "Yên tâm, tôi hiểu rồi."
Cố Cẩn nằm trong khoang chữa bệnh, chất gây ngủ lạnh buốt thổi đầy bên trong. Anh nhắm mắt, khiến chính mình chìm vào giấc ngủ.
Anh như đang lênh đênh giữa biển, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Đột nhiên, cả người truyền đến một cơn đau buốt, cảm giác như toàn thân đều bị lấy hết máu, hô hấp cũng đau đến run rẩy.
Nhưng loại đau đớn này không xa lạ gì với Cố Cẩn. Đời trước anh đã từng huấn luyện tinh thần lực vô số lần, mỗi một lần như vậy anh đều tăng tinh thần lực của mình lên tới cực hạn. Cưỡng chế đột phá cũng mang lại phản ứng dữ dội về thể chất và tinh thần, đau đớn là chuyện thường ngày —— nguyên nhân chính là như thế, anh mới có thể nâng tinh thần lực cấp C trở thành cấp B. Đồng thời phát hiện ra bí mật cơ thể mình.
Bên ngoài khoang chữa bệnh, Ian căng thẳng nhìn Cố Cẩn. Ca phẫu thuật đang tiến hành, sắc mặt Cố Cẩn tái nhợt, dường như không có một chút sinh lực nào.
Nỗi đau như thuỷ triều dâng lên từng đợt, ý thức của Cố Cẩn hạ xuống vô tận, anh thoáng nhớ lại đời trước —— lúc phát hiện mình trở thành phế nhân không phải bởi vì ngoài ý muốn, mà là có người lên kế hoạch. Hơn nữa người đó là người thân quen nhất với mình thời điểm đó...... Tuyệt vọng, sụp đổ, vô số cảm xúc xuất hiện trong lòng. Thậm chí có khoảng thời gian anh đánh mất hy vọng muốn sống.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Ùng ục ——
Chất gây ngủ trong khoang chữa bệnh từ từ chảy ra, một con chip dính máu được cánh tay robot để vào khay. Chất điều trị lại thổi đầy khoang, miệng vết thương của Cố Cẩn lành lại trong vài giây.
Ian nhẹ nhàng thở ra, điều anh lo lắng là Cố Cẩn không có ý muốn thức dậy. Đột nhiên, máy truyền tin của anh vang lên, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, có người đột nhập.
"Ai?!"
Ian sửng sốt, đập vào mắt anh là một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Anh đã thấy khuôn mặt này ở rất nhiều nơi, tất nhiên cũng biết quan hệ giữa người này với bạn thân của mình.
"Sao anh biết nơi này!"
"......"
Lăng Đình phớt lờ câu hỏi của Ian, anh bước nhanh đến trước khoang chữa bệnh. Lặng lẽ nhìn người bên trong vài giây, rồi sau đó giơ tay ấn nút mở khoang.
Rầm ——
Chất điều trị tuôn ra, Cố Cẩn nằm ở bên trong. Đôi mi mảnh khép chặt, mái tóc mềm mại xoã trên gò má nhợt nhạt, vẫn như cũ ngủ say chưa tỉnh.
Lăng Đình cởi áo khoác đắp lên người Cố Cẩn, rồi cúi xuống ôm anh vào lòng.
Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, giống như là đối xử với bảo vật trân quý nhất của mình vậy. Sau khi xác nhận Cố Cẩn thực sự dựa vào lòng mình, anh cúi xuống cọ vào mái tóc của Cố Cẩn —— tựa như chú sói đơn độc đánh dấu bạn đời của mình, tuyên bố quyền sở hữu của anh.
Ian: "Anh......"
Nếu bây giờ là bộ dáng quý trọng, tại sao trước đây anh lại lạnh nhạt với Cố Cẩn?
Ian đang muốn hỏi anh, nhưng Lăng Đình đã đứng thẳng ôm Cố Cẩn rời khỏi đây.
......
Ý thức Cố Cẩn dao động, trong lúc đó tựa như anh đã trở về thời niên thiếu của mình, một lần nữa trải qua tai nạn ở Hoang Tinh*.
(*) Hoang Tinh: hành tinh thô sơ (tui cũng không biết edit sao với từ này nên để vậy nha).
Cơn gió núi lạnh lẽo lướt qua miệng vết thương, trán Cố Cẩn nóng ran. Lúc thiếp đi anh cảm giác có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, còn lấy áo khoác trùm lấy anh, chắn đi cơn gió lạnh của Hoang Tinh.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn cố gắng muốn mở mắt, nhưng thân thể nặng trĩu không theo ý muốn. Cổ họng khô khốc, anh ho khan vài tiếng. Sau đó liền cảm nhận được một bàn tay áp lên trán. Khớp xương thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp khiến anh thoải mái.
Mùi rượu đỏ thơm nồng của Alpha tràn quanh mũi anh. Cố Cẩn nhẹ nhàng quay đầu đi, áp trán vào ngực Alpha, nghe thấy được nhịp tim trầm ổn đều đặn.
"Đừng sợ,"
Giọng Alpha rất trẻ, nhưng lại trầm thấp nhẹ nhàng, giống như hồ nước mùa xuân sau khi băng tan vậy, "Tôi ở đây."
"......"
Từ trong cơn hôn mê Cố Cẩn tỉnh dậy, mở mắt.
Hoang Tinh và Alpha trong giấc mơ đã biến mất. Ý thức của anh vẫn còn hỗn loạn, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, anh ngây ngẩn vài giây.
—— nhưng anh nhanh chóng phát hiện đây không phải nhà của mình.
Giường bên dưới thân mềm mại như đám mây, tiếc là không thể nằm tiếp. Mu bàn tay của Cố Cẩn chạm vào bàn tay của người khác, độ ấm của lòng bàn tay giống hệt như người trong mơ. Nhưng thô ráp hơn, có những vết chai dày còn sót lại sau những trận chiến.
Anh muốn rút tay ra, nhưng đột nhiên bàn tay bị siết chặt. Các đốt ngón tay mảnh khảnh xen vào tay anh, siết chặt lấy.
"Em tỉnh rồi à?"
Lăng Đình ngồi ở mép giường, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm phản chiếu bóng dáng của Cố Cẩn.
Cố Cẩn: "......"
Bởi vì còn chưa tỉnh táo lắm nên trong một khoảng khắc, Cố Cẩn đã nghĩ mình trở lại cái ngày mà anh đã kết hôn với Lăng Đình ở đời trước.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
—— chỉ là đời trước bọn họ chưa bao giờ có hoà hoãn như thế. Lăng Đình quanh năm đóng quân ở quân đội, trao đổi duy nhất của hai người chỉ là kỳ động dục của Cố Cẩn...... Cho dù như vậy, Lăng Đình cũng hời hợt giống như thi hành công vụ. Mà khi Cố Cẩn tỉnh lại cũng không cho Alpha của mình sắc mặt tốt.
Cố Cẩn đứng dậy ra khỏi giường, lúc đứng dậy đầu anh vẫn còn hơi choáng váng. Anh nhắm mắt, nói: "Buông tôi ra."
Lăng Đình nghe vậy lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Cẩn, sau đó mới buông ra.
"Để tôi tìm bác sĩ kiểm tra cơ thể cho em,"
Lăng Đình nói, "Tinh thần lực đã khôi phục, nhưng bởi vì mới thực hiện phẫu thuật, em vẫn phải luyện tập."
Cố Cẩn không nói gì, anh nhìn xung quanh. Đây là căn nhà của Lăng Đình ở Thủ đô hành tinh. Đời trước anh kết hôn với Lăng Đình xong thì dọn ra khỏi Cố gia, ở đây bảy năm.
Lăng Đình giống hệt như nhà của anh vậy, đều mang không khí lạnh lẽo. Chỉ là chiếc giường dưới thân Cố Cẩn mềm mại hơn rất nhiều. Một số đồ đạc ở đây cũng khác so với những gì anh nhớ, có chút.... Tình người.
Lăng Đình thấy ánh mắt của anh dừng lại ở một gốc cây xanh mướt, nói: "Hoa Romance*, tôi nghĩ em sẽ thích."
(*) Hoa Hồng Romance:
Cố Cẩn liếc mắt nhìn Lăng Đình một cái, nói: "Không thích, nhìn rất xấu. Sở thích của Alpha bọn anh thật tệ."
Lăng Đình: "......"
"Mang tôi về mà chưa có sự đồng ý của tôi, giống như là bắt cóc vậy."
Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Lăng thượng tướng, anh cảm thấy anh là nam chính bá đạo của tiểu thuyết ở Trái Đất xưa hả. Cảm giác bản thân rất tốt đẹp sao?"
Lăng Đình: "...... Tại sao em lại xem cái tiểu thuyết kiểu vậy."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
"Liên quan gì đến anh,"
Cố Cẩn nói, "Hành động của anh khiến tôi rất khó chịu."
Lăng Đình không biết nói gì, chỉ đành nói một câu "Tôi xin lỗi".
Đời trước anh và Cố Cẩn luôn lạnh nhạt với nhau. Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng Omega của mình.... Dỗi người rất lợi hại.
Chỉ có điều, bây giờ cũng không còn là Omega của anh nữa.
"Tôi đã từng làm sai rất nhiều chuyện khiến em chán ghét, tôi xin lỗi."
Lăng Đình nói, "Tôi hy vọng em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa. Cố Cẩn, tôi thích em."
Cố Cẩn cười nhạo một tiếng: "Anh nói như vậy, giống như một tên tra nam trọng sinh trở về."
Lăng Đình: "Đúng như em nói, tôi trọng sinh."
Cố Cẩn: "Lợi hại quá ha, tôi cũng vậy."
Lăng Đình: "......"
Cho dù anh đoán được Cố Cẩn cũng trọng sinh, nhưng lại không nghĩ tới anh lại dùng giọng điệu hời hợt nói "Lợi hại quá ha".
"Nếu chúng ta đều trọng sinh, có một số việc nên làm sáng tỏ đi."
Cố Cẩn nói, "Lăng Đình, cuộc hôn nhân của chúng ta rất tệ, rất rất tệ. Thật sự cảm ơn anh, trong tương lai tôi không muốn kết hôn."
Lăng Đình: "......"
Lăng Đình nói: "Quả thực đời trước tôi rất tồi, em có thể mắng tôi vài câu."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn: "Xin lỗi, tôi còn muốn đánh anh."
"Vậy cũng được,"
Lăng Đình nói, "Lúc đó tôi không nhận ra tình cảm của mình, làm rất nhiều điều khốn nạn. Giờ chỉ cần em vui vẻ, làm cái gì cũng được."
"Không cần, anh cách xa tôi là tôi vui lắm rồi."
Cố Cẩn nói, "Cho nên giờ tôi có thể đi không?"
"......"
Phòng khách tầng một, phó quan đang muốn lên tầng. Thì nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp đang bước xuống dưới.
"Cố tiên sinh, ngày tốt lành."
Anh ta không nghĩ tới rằng đến nhà cấp trên thấy một Omega. Lại còn là Omega giải trừ hôn ước với ngài ấy trước mặt mọi người, ngay lập tức cảm thấy kính nể.
Cố Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn phó quan, chào hỏi anh ta một cái rồi rời đi.
Chờ đến khi Cố Cẩn rời đi, phó quan mới tìm Lăng Đình để báo cáo công việc. Thấy anh đang đứng ở cửa sổ, im lặng nhìn theo bóng Cố Cẩn.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
...... Thật đáng thương khiến người ta rơi lệ.
Phó quan nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài một hơi.
Lăng Đình: "......"
Cấp dưới của anh bị bệnh hả?
——
Cố Cẩn ra khỏi nhà của Lăng Đình, lại đi tới phòng nghiên cứu của Ian.
"Tôi nghĩ cậu sẽ ở lại với Lăng Đình chứ,"
Ian nói, "Dù sao anh ta cũng là vị hôn phu ——"
Cố Cẩn liếc nhìn Ian.
Ian: "...... Được rồi, vị hôn phu cũ, tôi hiểu mà."
Cố Cẩn nói: "Kiểm tra tinh thần lực của tôi chút."
Ian gật đầu, đẩy những người còn lại ra khỏi phòng nghiên cứu xong đưa Cố Cẩn đến máy kiểm tra tinh thần lực.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Máy kiểm tra hình tròn bao phủ đầu của Cố Cẩn, anh nhắm mắt lại rồi bắt đầu giải phóng tinh thần lực của mình.
Máy sẽ dựa trên mức độ tinh thần lực được giải phóng để đánh giá, bình thường đều cần người kiểm tra giải phóng hết tinh thần lực. Lúc này, giá trị trên màn hình đang nhảy và không ngừng lên cao hơn.... Cuối cùng dừng lại ở điểm gần cao nhất.
"Cấp 3A!"
Ian kinh hỉ* thốt lên, "Hơn nữa còn gần tới cấp S! Chưa có Omega nào đạt tới trình độ này, cậu là duy nhất!"
(*) Kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng.
Cố Cẩn: "...... Có đúng không."
Để nâng cao tinh thần lực đến vậy phải nhờ đến hàng nghìn lần luyện tập tinh thần lực đời trước của anh. Nhưng vừa rồi kiểm tra tinh thần lực anh cảm giác có thứ gì đó kìm hãm mình, ngăn không cho anh giải phóng toàn bộ tinh thần lực.
Anh nói với Ian chuyện này, Ian cũng yêu cầu anh khám sức khoẻ một lần nữa. Nhưng kết quả là không có vấn đề gì.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
"Cũng có thể là do tinh thần lực của cậu bị áp chế quá lâu, chưa thể khôi phục hoàn toàn được"
Ian nói, "Đừng sợ, chí ít bây giờ cậu vẫn ổn."
Cố Cẩn khẽ gật đầu, vào lúc này. Trí não của anh sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.
Tin nhắn đó rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một câu. Nhưng khiến Cố Cẩn phải về nhà ngay lập tức.
Người gửi tin nhắn này..... Là mẹ của Cố Cẩn, An Y.
Nửa tiếng sau, Cố Cẩn xuống phi thuyền tư nhân, trở về Cố gia.
Cố Duyệt đã trở về trường học, ở Cố gia bây giờ chỉ có An Y và những người hầu. Nhưng khi Cố Cẩn về, có một người ngồi ở phòng khách.
"Bác gái cứ nói đùa, Tiểu Cẩn chưa chắc đã đồng ý......"
Cạch.
Gót giày gõ nhẹ xuống sàn nhà. Claire đột ngột ngừng nói, anh ta quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh nhạt.
Claire: "......"
"Cố Cẩn,"
An Y nói, "Qua chào đi, đây là Claire của Lâm n gia. Mẹ nghĩ con biết cậu ấy."
Ánh mắt của Cố Cẩn lướt qua mặt Claire, lạnh lùng mà sắc bén. Lúc đó Claire cảm giác có một con dao đâm vào mắt mình. Anh ta quay mặt đi, không dám nhìn Cố Cẩn.
"Đương nhiên con biết anh ta,"
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn nhẹ nhàng nói, nhưng lại mang theo vẻ mỉa mai, "Mấy ngày trước đánh Omega của mình trước mặt mọi người, thật không giống một Alpha."
"Đó là mấy ngày trước, bây giờ Claire đa ly hôn với Omega đó và trở về trạng thái độc thân."
Giọng nói của An Y rất bình thản, bà nâng tách trà lên, hơi nóng của hồng trà bay lên. Giọng của bà cũng trở nên mơ hồ giữa luồng khí nóng, nghe không ra thật tâm hay là ác ý.
"Cố Cẩn, nếu con nhất quyết huỷ bỏ hôn ước với thượng tướng Lăng..... Thì có thể kết hôn với Claire, làm Omega của cậu ấy."
- ------------------------------------
Lời editor: huhu xin lỗi vì để các bạn đợi lâu, tui quay lại rùi đây:
Cuối cùng Cố Cẩn không nhảy với ai cả, anh trực tiếp đi về.
Mấy ngày sau, Ian liên lạc với Cố Cẩn. Nói rằng tất cả đã sẵn sàng, có thể bắt đầu phẫu thuật.
"Sau khi kiểm tra, quả thật có một con chip ở cổ tay bên phải của cậu."
Ian nói, "Con chip này rất nhỏ, nếu không phải kiểm tra lại vài lần thì ngay cả thiết bị tiên tiến nhất cũng khó phát hiện —— hơn nữa tôi phải nhắc nhở cậu. Sau khi lấy chip ra có thể cơ thể cậu sẽ gặp một số vấn đề, cần nghỉ ngơi một thời gian."
Cố Cẩn gật đầu, điều này đều nằm trong dự đoán của anh.
"Bắt đầu đi,"
Anh nói, "Cho dù ca phẫu thuật có thành công hay không. Mong cậu giúp tôi che giấu, hiện tại đừng nói cho người khác."
Ian nói: "Yên tâm, tôi hiểu rồi."
Cố Cẩn nằm trong khoang chữa bệnh, chất gây ngủ lạnh buốt thổi đầy bên trong. Anh nhắm mắt, khiến chính mình chìm vào giấc ngủ.
Anh như đang lênh đênh giữa biển, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Đột nhiên, cả người truyền đến một cơn đau buốt, cảm giác như toàn thân đều bị lấy hết máu, hô hấp cũng đau đến run rẩy.
Nhưng loại đau đớn này không xa lạ gì với Cố Cẩn. Đời trước anh đã từng huấn luyện tinh thần lực vô số lần, mỗi một lần như vậy anh đều tăng tinh thần lực của mình lên tới cực hạn. Cưỡng chế đột phá cũng mang lại phản ứng dữ dội về thể chất và tinh thần, đau đớn là chuyện thường ngày —— nguyên nhân chính là như thế, anh mới có thể nâng tinh thần lực cấp C trở thành cấp B. Đồng thời phát hiện ra bí mật cơ thể mình.
Bên ngoài khoang chữa bệnh, Ian căng thẳng nhìn Cố Cẩn. Ca phẫu thuật đang tiến hành, sắc mặt Cố Cẩn tái nhợt, dường như không có một chút sinh lực nào.
Nỗi đau như thuỷ triều dâng lên từng đợt, ý thức của Cố Cẩn hạ xuống vô tận, anh thoáng nhớ lại đời trước —— lúc phát hiện mình trở thành phế nhân không phải bởi vì ngoài ý muốn, mà là có người lên kế hoạch. Hơn nữa người đó là người thân quen nhất với mình thời điểm đó...... Tuyệt vọng, sụp đổ, vô số cảm xúc xuất hiện trong lòng. Thậm chí có khoảng thời gian anh đánh mất hy vọng muốn sống.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Ùng ục ——
Chất gây ngủ trong khoang chữa bệnh từ từ chảy ra, một con chip dính máu được cánh tay robot để vào khay. Chất điều trị lại thổi đầy khoang, miệng vết thương của Cố Cẩn lành lại trong vài giây.
Ian nhẹ nhàng thở ra, điều anh lo lắng là Cố Cẩn không có ý muốn thức dậy. Đột nhiên, máy truyền tin của anh vang lên, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, có người đột nhập.
"Ai?!"
Ian sửng sốt, đập vào mắt anh là một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Anh đã thấy khuôn mặt này ở rất nhiều nơi, tất nhiên cũng biết quan hệ giữa người này với bạn thân của mình.
"Sao anh biết nơi này!"
"......"
Lăng Đình phớt lờ câu hỏi của Ian, anh bước nhanh đến trước khoang chữa bệnh. Lặng lẽ nhìn người bên trong vài giây, rồi sau đó giơ tay ấn nút mở khoang.
Rầm ——
Chất điều trị tuôn ra, Cố Cẩn nằm ở bên trong. Đôi mi mảnh khép chặt, mái tóc mềm mại xoã trên gò má nhợt nhạt, vẫn như cũ ngủ say chưa tỉnh.
Lăng Đình cởi áo khoác đắp lên người Cố Cẩn, rồi cúi xuống ôm anh vào lòng.
Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, giống như là đối xử với bảo vật trân quý nhất của mình vậy. Sau khi xác nhận Cố Cẩn thực sự dựa vào lòng mình, anh cúi xuống cọ vào mái tóc của Cố Cẩn —— tựa như chú sói đơn độc đánh dấu bạn đời của mình, tuyên bố quyền sở hữu của anh.
Ian: "Anh......"
Nếu bây giờ là bộ dáng quý trọng, tại sao trước đây anh lại lạnh nhạt với Cố Cẩn?
Ian đang muốn hỏi anh, nhưng Lăng Đình đã đứng thẳng ôm Cố Cẩn rời khỏi đây.
......
Ý thức Cố Cẩn dao động, trong lúc đó tựa như anh đã trở về thời niên thiếu của mình, một lần nữa trải qua tai nạn ở Hoang Tinh*.
(*) Hoang Tinh: hành tinh thô sơ (tui cũng không biết edit sao với từ này nên để vậy nha).
Cơn gió núi lạnh lẽo lướt qua miệng vết thương, trán Cố Cẩn nóng ran. Lúc thiếp đi anh cảm giác có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, còn lấy áo khoác trùm lấy anh, chắn đi cơn gió lạnh của Hoang Tinh.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn cố gắng muốn mở mắt, nhưng thân thể nặng trĩu không theo ý muốn. Cổ họng khô khốc, anh ho khan vài tiếng. Sau đó liền cảm nhận được một bàn tay áp lên trán. Khớp xương thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp khiến anh thoải mái.
Mùi rượu đỏ thơm nồng của Alpha tràn quanh mũi anh. Cố Cẩn nhẹ nhàng quay đầu đi, áp trán vào ngực Alpha, nghe thấy được nhịp tim trầm ổn đều đặn.
"Đừng sợ,"
Giọng Alpha rất trẻ, nhưng lại trầm thấp nhẹ nhàng, giống như hồ nước mùa xuân sau khi băng tan vậy, "Tôi ở đây."
"......"
Từ trong cơn hôn mê Cố Cẩn tỉnh dậy, mở mắt.
Hoang Tinh và Alpha trong giấc mơ đã biến mất. Ý thức của anh vẫn còn hỗn loạn, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, anh ngây ngẩn vài giây.
—— nhưng anh nhanh chóng phát hiện đây không phải nhà của mình.
Giường bên dưới thân mềm mại như đám mây, tiếc là không thể nằm tiếp. Mu bàn tay của Cố Cẩn chạm vào bàn tay của người khác, độ ấm của lòng bàn tay giống hệt như người trong mơ. Nhưng thô ráp hơn, có những vết chai dày còn sót lại sau những trận chiến.
Anh muốn rút tay ra, nhưng đột nhiên bàn tay bị siết chặt. Các đốt ngón tay mảnh khảnh xen vào tay anh, siết chặt lấy.
"Em tỉnh rồi à?"
Lăng Đình ngồi ở mép giường, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm phản chiếu bóng dáng của Cố Cẩn.
Cố Cẩn: "......"
Bởi vì còn chưa tỉnh táo lắm nên trong một khoảng khắc, Cố Cẩn đã nghĩ mình trở lại cái ngày mà anh đã kết hôn với Lăng Đình ở đời trước.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
—— chỉ là đời trước bọn họ chưa bao giờ có hoà hoãn như thế. Lăng Đình quanh năm đóng quân ở quân đội, trao đổi duy nhất của hai người chỉ là kỳ động dục của Cố Cẩn...... Cho dù như vậy, Lăng Đình cũng hời hợt giống như thi hành công vụ. Mà khi Cố Cẩn tỉnh lại cũng không cho Alpha của mình sắc mặt tốt.
Cố Cẩn đứng dậy ra khỏi giường, lúc đứng dậy đầu anh vẫn còn hơi choáng váng. Anh nhắm mắt, nói: "Buông tôi ra."
Lăng Đình nghe vậy lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Cẩn, sau đó mới buông ra.
"Để tôi tìm bác sĩ kiểm tra cơ thể cho em,"
Lăng Đình nói, "Tinh thần lực đã khôi phục, nhưng bởi vì mới thực hiện phẫu thuật, em vẫn phải luyện tập."
Cố Cẩn không nói gì, anh nhìn xung quanh. Đây là căn nhà của Lăng Đình ở Thủ đô hành tinh. Đời trước anh kết hôn với Lăng Đình xong thì dọn ra khỏi Cố gia, ở đây bảy năm.
Lăng Đình giống hệt như nhà của anh vậy, đều mang không khí lạnh lẽo. Chỉ là chiếc giường dưới thân Cố Cẩn mềm mại hơn rất nhiều. Một số đồ đạc ở đây cũng khác so với những gì anh nhớ, có chút.... Tình người.
Lăng Đình thấy ánh mắt của anh dừng lại ở một gốc cây xanh mướt, nói: "Hoa Romance*, tôi nghĩ em sẽ thích."
(*) Hoa Hồng Romance:
Cố Cẩn liếc mắt nhìn Lăng Đình một cái, nói: "Không thích, nhìn rất xấu. Sở thích của Alpha bọn anh thật tệ."
Lăng Đình: "......"
"Mang tôi về mà chưa có sự đồng ý của tôi, giống như là bắt cóc vậy."
Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Lăng thượng tướng, anh cảm thấy anh là nam chính bá đạo của tiểu thuyết ở Trái Đất xưa hả. Cảm giác bản thân rất tốt đẹp sao?"
Lăng Đình: "...... Tại sao em lại xem cái tiểu thuyết kiểu vậy."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
"Liên quan gì đến anh,"
Cố Cẩn nói, "Hành động của anh khiến tôi rất khó chịu."
Lăng Đình không biết nói gì, chỉ đành nói một câu "Tôi xin lỗi".
Đời trước anh và Cố Cẩn luôn lạnh nhạt với nhau. Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng Omega của mình.... Dỗi người rất lợi hại.
Chỉ có điều, bây giờ cũng không còn là Omega của anh nữa.
"Tôi đã từng làm sai rất nhiều chuyện khiến em chán ghét, tôi xin lỗi."
Lăng Đình nói, "Tôi hy vọng em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa. Cố Cẩn, tôi thích em."
Cố Cẩn cười nhạo một tiếng: "Anh nói như vậy, giống như một tên tra nam trọng sinh trở về."
Lăng Đình: "Đúng như em nói, tôi trọng sinh."
Cố Cẩn: "Lợi hại quá ha, tôi cũng vậy."
Lăng Đình: "......"
Cho dù anh đoán được Cố Cẩn cũng trọng sinh, nhưng lại không nghĩ tới anh lại dùng giọng điệu hời hợt nói "Lợi hại quá ha".
"Nếu chúng ta đều trọng sinh, có một số việc nên làm sáng tỏ đi."
Cố Cẩn nói, "Lăng Đình, cuộc hôn nhân của chúng ta rất tệ, rất rất tệ. Thật sự cảm ơn anh, trong tương lai tôi không muốn kết hôn."
Lăng Đình: "......"
Lăng Đình nói: "Quả thực đời trước tôi rất tồi, em có thể mắng tôi vài câu."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn: "Xin lỗi, tôi còn muốn đánh anh."
"Vậy cũng được,"
Lăng Đình nói, "Lúc đó tôi không nhận ra tình cảm của mình, làm rất nhiều điều khốn nạn. Giờ chỉ cần em vui vẻ, làm cái gì cũng được."
"Không cần, anh cách xa tôi là tôi vui lắm rồi."
Cố Cẩn nói, "Cho nên giờ tôi có thể đi không?"
"......"
Phòng khách tầng một, phó quan đang muốn lên tầng. Thì nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp đang bước xuống dưới.
"Cố tiên sinh, ngày tốt lành."
Anh ta không nghĩ tới rằng đến nhà cấp trên thấy một Omega. Lại còn là Omega giải trừ hôn ước với ngài ấy trước mặt mọi người, ngay lập tức cảm thấy kính nể.
Cố Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn phó quan, chào hỏi anh ta một cái rồi rời đi.
Chờ đến khi Cố Cẩn rời đi, phó quan mới tìm Lăng Đình để báo cáo công việc. Thấy anh đang đứng ở cửa sổ, im lặng nhìn theo bóng Cố Cẩn.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
...... Thật đáng thương khiến người ta rơi lệ.
Phó quan nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài một hơi.
Lăng Đình: "......"
Cấp dưới của anh bị bệnh hả?
——
Cố Cẩn ra khỏi nhà của Lăng Đình, lại đi tới phòng nghiên cứu của Ian.
"Tôi nghĩ cậu sẽ ở lại với Lăng Đình chứ,"
Ian nói, "Dù sao anh ta cũng là vị hôn phu ——"
Cố Cẩn liếc nhìn Ian.
Ian: "...... Được rồi, vị hôn phu cũ, tôi hiểu mà."
Cố Cẩn nói: "Kiểm tra tinh thần lực của tôi chút."
Ian gật đầu, đẩy những người còn lại ra khỏi phòng nghiên cứu xong đưa Cố Cẩn đến máy kiểm tra tinh thần lực.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Máy kiểm tra hình tròn bao phủ đầu của Cố Cẩn, anh nhắm mắt lại rồi bắt đầu giải phóng tinh thần lực của mình.
Máy sẽ dựa trên mức độ tinh thần lực được giải phóng để đánh giá, bình thường đều cần người kiểm tra giải phóng hết tinh thần lực. Lúc này, giá trị trên màn hình đang nhảy và không ngừng lên cao hơn.... Cuối cùng dừng lại ở điểm gần cao nhất.
"Cấp 3A!"
Ian kinh hỉ* thốt lên, "Hơn nữa còn gần tới cấp S! Chưa có Omega nào đạt tới trình độ này, cậu là duy nhất!"
(*) Kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng.
Cố Cẩn: "...... Có đúng không."
Để nâng cao tinh thần lực đến vậy phải nhờ đến hàng nghìn lần luyện tập tinh thần lực đời trước của anh. Nhưng vừa rồi kiểm tra tinh thần lực anh cảm giác có thứ gì đó kìm hãm mình, ngăn không cho anh giải phóng toàn bộ tinh thần lực.
Anh nói với Ian chuyện này, Ian cũng yêu cầu anh khám sức khoẻ một lần nữa. Nhưng kết quả là không có vấn đề gì.
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
"Cũng có thể là do tinh thần lực của cậu bị áp chế quá lâu, chưa thể khôi phục hoàn toàn được"
Ian nói, "Đừng sợ, chí ít bây giờ cậu vẫn ổn."
Cố Cẩn khẽ gật đầu, vào lúc này. Trí não của anh sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.
Tin nhắn đó rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một câu. Nhưng khiến Cố Cẩn phải về nhà ngay lập tức.
Người gửi tin nhắn này..... Là mẹ của Cố Cẩn, An Y.
Nửa tiếng sau, Cố Cẩn xuống phi thuyền tư nhân, trở về Cố gia.
Cố Duyệt đã trở về trường học, ở Cố gia bây giờ chỉ có An Y và những người hầu. Nhưng khi Cố Cẩn về, có một người ngồi ở phòng khách.
"Bác gái cứ nói đùa, Tiểu Cẩn chưa chắc đã đồng ý......"
Cạch.
Gót giày gõ nhẹ xuống sàn nhà. Claire đột ngột ngừng nói, anh ta quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh nhạt.
Claire: "......"
"Cố Cẩn,"
An Y nói, "Qua chào đi, đây là Claire của Lâm n gia. Mẹ nghĩ con biết cậu ấy."
Ánh mắt của Cố Cẩn lướt qua mặt Claire, lạnh lùng mà sắc bén. Lúc đó Claire cảm giác có một con dao đâm vào mắt mình. Anh ta quay mặt đi, không dám nhìn Cố Cẩn.
"Đương nhiên con biết anh ta,"
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn nhẹ nhàng nói, nhưng lại mang theo vẻ mỉa mai, "Mấy ngày trước đánh Omega của mình trước mặt mọi người, thật không giống một Alpha."
"Đó là mấy ngày trước, bây giờ Claire đa ly hôn với Omega đó và trở về trạng thái độc thân."
Giọng nói của An Y rất bình thản, bà nâng tách trà lên, hơi nóng của hồng trà bay lên. Giọng của bà cũng trở nên mơ hồ giữa luồng khí nóng, nghe không ra thật tâm hay là ác ý.
"Cố Cẩn, nếu con nhất quyết huỷ bỏ hôn ước với thượng tướng Lăng..... Thì có thể kết hôn với Claire, làm Omega của cậu ấy."
- ------------------------------------
Lời editor: huhu xin lỗi vì để các bạn đợi lâu, tui quay lại rùi đây:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất