Chương 3: Ác mộng (3)
Đào Quân nói với Tạ Lam Sơn rằng nếu anh không muốn đi làm cảnh sát giao thông thì cũng không sao, nhưng anh phải đi tư vấn tâm lý.
Những lời này khiến Tạ Lam Sơn thấy tươi tỉnh hẳn lên, "A" một tiếng.
"Đừng vội từ chối, thủ trưởng cũ đội chống ma tuý của cậu đã nói đỡ cho cậu đấy", Đào Quân nói, "Là ông ấy đưa ra yêu cầu này, chỉ là muốn cậu đi trị liệu tâm lý. Tôi hoàn toàn đồng ý với ông ấy. Sự cố nghiêm trọng như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu sau này. Cậu cần một môi trường để giải tỏa áp lực của mình– "
"Chờ đã, ông đang nói cái gì mà điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương?" Tạ Lam Sơn ban đầu không nghĩ rằng phát súng của mình là một "sự cố", cậu nghe xong suýt phì cười. "Làm ơn đi, đây là tổ trọng án, có ai chưa từng thấy vài xác chết, vì sao tôi phải đi tư vấn tâm lý? "
Đào Quân cau mày sửa lại lời anh: "Không phải là xác chết, là tính mạng trong tay cậu. Theo lời của vợ hắn, hắn đã bị cậu bắn chết sau khi hạ dao xuống. Cậu không có gì để nói về chuyện này à?" "
"Không có gì để nói, chết bất ngờ cũng không đau." Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú mất đi nụ cười, Tạ Lam Sơn dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, có chút lãnh đạm châm chọc: "Chết có khi lại là chuyện tốt, là điều mà chúng ta hằng mong ước, là một người bạn cũ. "
Trong mắt anh có chút tiêu cực hiện lên rồi liền biến mất, Đào Quân sửng sốt trong giây lát, Tạ Lam Sơn lúc này rất kỳ quái.
Thấy thái độ coi mạng người như chuyện vặt vãnh của cậu, Đào Quân tức giận: "Cậu ngụy biện cái kiểu gì vậy?! Là một mạng người đấy!"
"Đáng tiếc, lời ngụy biện này không phải tôi nói, là Schopenhauer." Tạ Lam Sơn vốn đã khó chịu vì những lời dài dòng như vậy, nhún vai với ông, cười nói: "Lão đại, đọc thêm sách đi."
"Thằng nhãi thối tha!" Đào Quân nghẹn họng, giơ bàn tay to lên hung hăng giáng xuống lưng Tạ Lam Sơn.
Hai thầy trò đang nói chuyện thì một người đàn ông bước vào cửa. Người nọ để đầu đinh, trông cứng cáp, bờ vai rộng, thân hình dày dặn với những đường nét anh tuấn, chỉ là có một vết sẹo dài 6, 7cm ở khóe mắt cắt xéo như giọt nước mắt.
Đây là con trai của Đào Quân, đội trưởng đội trọng án Đào Long Dược.
Đội trọng án có hai đội trưởng Đào, trước đây là Đào Quân, bây giờ là con trai ông Đào Long Dược.
Hổ phụ vô khuyển tử, Đào Long Dược cao lớn, anh dũng giống mẹ nhưng khí phách hiên ngang, chính là bản sao của Đào Quân, tuổi còn trẻ đã giải quyết nhiều vụ án lớn.
Vì không hài lòng với sự bất công của ông, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn từng không vừa mắt nhau trong một thời gian dài.
Tạ Lam Sơn sinh ra đã là một người kín đáo, trầm tính, anh không thích nói cười, trải qua tuổi thơ mất cha đầy đau đớn lại càng ít nói, tám gậy đánh không ra chút rắm. Vì vậy, dù cho Đào Long Dược khiêu khích như thế nào anh không bao giờ đánh trả, cũng không đi mách với Đào Quân, không phải anh sợ phiền phức mà giống như vốn không quan tâm hơn.
Sau đó, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn được Đào Quân đưa về quê. Vào một ngày nọ, ở đó xảy ra một trận động đất, ngôi nhà đổ sập ngay lập tức, khi ấy không có ai trong nhà ngoại trừ hai đứa trẻ. Tạ Lam Sơn trèo ra khỏi đống đổ nát, anh không quan tâm sự an toàn của bản thân mà cứu Đào Long Dược đang bị chôn vùi sâu hơn gần đó.
Vết sẹo trên mặt Đào Long Dược xuất hiện là do trận động đất, bác sĩ nói nếu không được cấp cứu kịp thời thì chậm một thời gian nữa, cả hai chân bị đè ép của anh sẽ phải cắt bỏ.
Tính cả Đào Long Dược, Tạ Lam Sơn liên tiếp cứu được năm người, để đào đống đổ nát cứu người, mười đầu ngón tay của anh máu me đầm đìa, hai móng tay bật lên, một móng bị gãy, nửa móng còn dính ở thịt, máu nhỏ giọt.
Sau khi thảm họa xảy ra, xung quanh đều là tiếng khóc và tiếng la hét, chỉ có một mình Tạ Lam Sơn ngồi trên mặt đất, lặng lẽ xử lý vết thương cho mình. Khi đó anh còn trẻ và gầy, lúc ngồi cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn gầy hơn. Tuy nhiên, một bóng người, hai, ba ánh mặt trời soi nghiêng, trông cô đơn và vững chãi một cách khó hiểu, cả người anh như toát ra hào quang được Phật bảo hộ.
Đào Long Dược thoát khỏi cõi chết, cảm thấy hổ thẹn nên đã dốc hết tim gan chân thành xin lỗi Tạ Lam Sơn về tất cả những hành vi ác ý trong quá khứ.
Tạ Lam Sơn nhìn anh ta nghi ngờ và hỏi anh, vì điều gì?
Đào Long Dược vừa khóc vừa nói: "Tôi luôn bắt nạt cậu, như lần trước, khi cậu trèo lên cây và đưa con chim non lạc tổ trở lại cây, tôi và mấy tên nhóc thối đã bí mật bắn cậu bằng súng cao su, khiến cậu bị ngã thảm hại."
Lần ngã đó thật sự rất thảm, lưng nặng trĩu, đau đến mức không gượng dậy nổi nhưng con chim anh đang giữ cẩn thận trên tay không hề bị thương chút nào.
Tạ Lam Sơn liếc mắt nhớ lại một chút, nhẹ nhàng nói, đã quên.
Nhìn qua dường như thật sự đã quên rồi.
Đào Long Dược rốt cuộc thở phào. Tạ Lam Sơn là loại người im lặng như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, chứa đựng năng lượng khổng lồ giống như một ngọn núi lửa ngừng hoạt động; con người này thấu tình đạt lý, không để thứ gì trong lòng, bao gồm cả bản thân anh ấy.
Vì vậy, cũng như cha mình, Đào Long Dược cũng cảm thấy rằng Tạ Lam Sơn đã thay đổi.
Không phải đột ngột trở nên lạ lẫm mà như mèo thay lông, âm thầm thay đổi, mỗi ngày đều gặp thì không nhận ra, nếu là hai tháng không gặp thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra rằng người trước mặt rất khác lạ.
Khi Đào Long Dược vào, Tạ Lam Sơn đang nghe những lời giáo huấn của Đào Quân với đôi mắt cụp xuống, trông anh rất khiêm tốn và nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đang đặt vào khuôn mặt của cô gái mới đến.
Đào Quân không thấy con trai đã đến, lại tiếp tục mắng mỏ: "Mày nghe lời mày vừa nói, mày có còn giống cảnh sát..."
Tạ Lam Sơn mỉm cười với cô gái, đôi môi xinh đẹp mấp máy, thầm nói: Đừng oán giận chuyện này, cậu đã khoác lên bộ đồng phục cảnh sát rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Sau khi vuốt ngực, Đào Quân "nã đại bác" liên tục: "Đừng oán giận chuyện này, cậu đã khoác lên bộ đồng phục cảnh sát rồi thì phải chịu trách nhiệm, oán giận cũng vô ích".
Tạ Lam Sơn giả vờ vẫn đang nghe ông giáo huấn, sau đó mở miệng làm khẩu hình với cô gái: Muốn làm tiếp thì xốc lại tinh thần mà làm việc chăm chỉ, nếu không muốn thì ra khỏi đây ngay.
"Muốn làm tiếp thì xốc lại tinh thần mà làm việc chăm chỉ, nếu không muốn thì ra khỏi đây ngay."
Lời nói trước sau giống hệt nhau, cô gái không kìm được, cuối cùng cười khúc khích.
Tạ Lam Sơn ý cười đầy mặt, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên trước trán, nhẹ nhướng về phía cô và làm động tác chào bình thường, sau đó lại nhép theo người bên kia: Tối nay anh cậu mời cậu ăn cơm.
Đào Quân đang say mê giáo huấn người, không để ý đến hai thanh niên bên cạnh đang mắt qua mày lại nhưng Đào Long Dược đã nhìn thấy tất cả.
Trước kia, Tạ Lam Sơn điềm đạm đến mức gần như đờ đẫn, miễn cưỡng coi như anh ta kiệm lời còn hơn là nhiều lời nhưng miệng lưỡi vụng về. Vì vậy, mặc dù anh ta đẹp trai nhưng lại chưa bao giờ có duyên với phụ nữ. Tuy nhiên, Tạ Lam Sơn, người nằm vùng trở về, không chỉ liếc mắt đưa tình rất thành thục mà ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng thay đổi. Trước đây anh không có những biểu hiện như vậy, có thể gọi là "đa tình", nó phấp phới hiện lên trong mắt anh, không giống cảnh sát mà giống như một công tử phong lưu.
Các nhân viên cảnh sát khác cũng nhìn thấy Đào Long Dược, nghiêm chỉnh chào anh: "Đào đội".
Đào Long Dược nghiêm túc nhìn Tạ Lam Sơn, nói rằng có một vụ án mạng xảy ra tại một khu dân cư cao cấp ở khu phố Tây có 6 người chết, gồm một gia đình 5 người và một người giúp việc, không ai trong số họ sống sót.
Những lời này khiến Tạ Lam Sơn thấy tươi tỉnh hẳn lên, "A" một tiếng.
"Đừng vội từ chối, thủ trưởng cũ đội chống ma tuý của cậu đã nói đỡ cho cậu đấy", Đào Quân nói, "Là ông ấy đưa ra yêu cầu này, chỉ là muốn cậu đi trị liệu tâm lý. Tôi hoàn toàn đồng ý với ông ấy. Sự cố nghiêm trọng như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu sau này. Cậu cần một môi trường để giải tỏa áp lực của mình– "
"Chờ đã, ông đang nói cái gì mà điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương?" Tạ Lam Sơn ban đầu không nghĩ rằng phát súng của mình là một "sự cố", cậu nghe xong suýt phì cười. "Làm ơn đi, đây là tổ trọng án, có ai chưa từng thấy vài xác chết, vì sao tôi phải đi tư vấn tâm lý? "
Đào Quân cau mày sửa lại lời anh: "Không phải là xác chết, là tính mạng trong tay cậu. Theo lời của vợ hắn, hắn đã bị cậu bắn chết sau khi hạ dao xuống. Cậu không có gì để nói về chuyện này à?" "
"Không có gì để nói, chết bất ngờ cũng không đau." Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú mất đi nụ cười, Tạ Lam Sơn dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, có chút lãnh đạm châm chọc: "Chết có khi lại là chuyện tốt, là điều mà chúng ta hằng mong ước, là một người bạn cũ. "
Trong mắt anh có chút tiêu cực hiện lên rồi liền biến mất, Đào Quân sửng sốt trong giây lát, Tạ Lam Sơn lúc này rất kỳ quái.
Thấy thái độ coi mạng người như chuyện vặt vãnh của cậu, Đào Quân tức giận: "Cậu ngụy biện cái kiểu gì vậy?! Là một mạng người đấy!"
"Đáng tiếc, lời ngụy biện này không phải tôi nói, là Schopenhauer." Tạ Lam Sơn vốn đã khó chịu vì những lời dài dòng như vậy, nhún vai với ông, cười nói: "Lão đại, đọc thêm sách đi."
"Thằng nhãi thối tha!" Đào Quân nghẹn họng, giơ bàn tay to lên hung hăng giáng xuống lưng Tạ Lam Sơn.
Hai thầy trò đang nói chuyện thì một người đàn ông bước vào cửa. Người nọ để đầu đinh, trông cứng cáp, bờ vai rộng, thân hình dày dặn với những đường nét anh tuấn, chỉ là có một vết sẹo dài 6, 7cm ở khóe mắt cắt xéo như giọt nước mắt.
Đây là con trai của Đào Quân, đội trưởng đội trọng án Đào Long Dược.
Đội trọng án có hai đội trưởng Đào, trước đây là Đào Quân, bây giờ là con trai ông Đào Long Dược.
Hổ phụ vô khuyển tử, Đào Long Dược cao lớn, anh dũng giống mẹ nhưng khí phách hiên ngang, chính là bản sao của Đào Quân, tuổi còn trẻ đã giải quyết nhiều vụ án lớn.
Vì không hài lòng với sự bất công của ông, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn từng không vừa mắt nhau trong một thời gian dài.
Tạ Lam Sơn sinh ra đã là một người kín đáo, trầm tính, anh không thích nói cười, trải qua tuổi thơ mất cha đầy đau đớn lại càng ít nói, tám gậy đánh không ra chút rắm. Vì vậy, dù cho Đào Long Dược khiêu khích như thế nào anh không bao giờ đánh trả, cũng không đi mách với Đào Quân, không phải anh sợ phiền phức mà giống như vốn không quan tâm hơn.
Sau đó, Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn được Đào Quân đưa về quê. Vào một ngày nọ, ở đó xảy ra một trận động đất, ngôi nhà đổ sập ngay lập tức, khi ấy không có ai trong nhà ngoại trừ hai đứa trẻ. Tạ Lam Sơn trèo ra khỏi đống đổ nát, anh không quan tâm sự an toàn của bản thân mà cứu Đào Long Dược đang bị chôn vùi sâu hơn gần đó.
Vết sẹo trên mặt Đào Long Dược xuất hiện là do trận động đất, bác sĩ nói nếu không được cấp cứu kịp thời thì chậm một thời gian nữa, cả hai chân bị đè ép của anh sẽ phải cắt bỏ.
Tính cả Đào Long Dược, Tạ Lam Sơn liên tiếp cứu được năm người, để đào đống đổ nát cứu người, mười đầu ngón tay của anh máu me đầm đìa, hai móng tay bật lên, một móng bị gãy, nửa móng còn dính ở thịt, máu nhỏ giọt.
Sau khi thảm họa xảy ra, xung quanh đều là tiếng khóc và tiếng la hét, chỉ có một mình Tạ Lam Sơn ngồi trên mặt đất, lặng lẽ xử lý vết thương cho mình. Khi đó anh còn trẻ và gầy, lúc ngồi cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn gầy hơn. Tuy nhiên, một bóng người, hai, ba ánh mặt trời soi nghiêng, trông cô đơn và vững chãi một cách khó hiểu, cả người anh như toát ra hào quang được Phật bảo hộ.
Đào Long Dược thoát khỏi cõi chết, cảm thấy hổ thẹn nên đã dốc hết tim gan chân thành xin lỗi Tạ Lam Sơn về tất cả những hành vi ác ý trong quá khứ.
Tạ Lam Sơn nhìn anh ta nghi ngờ và hỏi anh, vì điều gì?
Đào Long Dược vừa khóc vừa nói: "Tôi luôn bắt nạt cậu, như lần trước, khi cậu trèo lên cây và đưa con chim non lạc tổ trở lại cây, tôi và mấy tên nhóc thối đã bí mật bắn cậu bằng súng cao su, khiến cậu bị ngã thảm hại."
Lần ngã đó thật sự rất thảm, lưng nặng trĩu, đau đến mức không gượng dậy nổi nhưng con chim anh đang giữ cẩn thận trên tay không hề bị thương chút nào.
Tạ Lam Sơn liếc mắt nhớ lại một chút, nhẹ nhàng nói, đã quên.
Nhìn qua dường như thật sự đã quên rồi.
Đào Long Dược rốt cuộc thở phào. Tạ Lam Sơn là loại người im lặng như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, chứa đựng năng lượng khổng lồ giống như một ngọn núi lửa ngừng hoạt động; con người này thấu tình đạt lý, không để thứ gì trong lòng, bao gồm cả bản thân anh ấy.
Vì vậy, cũng như cha mình, Đào Long Dược cũng cảm thấy rằng Tạ Lam Sơn đã thay đổi.
Không phải đột ngột trở nên lạ lẫm mà như mèo thay lông, âm thầm thay đổi, mỗi ngày đều gặp thì không nhận ra, nếu là hai tháng không gặp thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra rằng người trước mặt rất khác lạ.
Khi Đào Long Dược vào, Tạ Lam Sơn đang nghe những lời giáo huấn của Đào Quân với đôi mắt cụp xuống, trông anh rất khiêm tốn và nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đang đặt vào khuôn mặt của cô gái mới đến.
Đào Quân không thấy con trai đã đến, lại tiếp tục mắng mỏ: "Mày nghe lời mày vừa nói, mày có còn giống cảnh sát..."
Tạ Lam Sơn mỉm cười với cô gái, đôi môi xinh đẹp mấp máy, thầm nói: Đừng oán giận chuyện này, cậu đã khoác lên bộ đồng phục cảnh sát rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Sau khi vuốt ngực, Đào Quân "nã đại bác" liên tục: "Đừng oán giận chuyện này, cậu đã khoác lên bộ đồng phục cảnh sát rồi thì phải chịu trách nhiệm, oán giận cũng vô ích".
Tạ Lam Sơn giả vờ vẫn đang nghe ông giáo huấn, sau đó mở miệng làm khẩu hình với cô gái: Muốn làm tiếp thì xốc lại tinh thần mà làm việc chăm chỉ, nếu không muốn thì ra khỏi đây ngay.
"Muốn làm tiếp thì xốc lại tinh thần mà làm việc chăm chỉ, nếu không muốn thì ra khỏi đây ngay."
Lời nói trước sau giống hệt nhau, cô gái không kìm được, cuối cùng cười khúc khích.
Tạ Lam Sơn ý cười đầy mặt, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên trước trán, nhẹ nhướng về phía cô và làm động tác chào bình thường, sau đó lại nhép theo người bên kia: Tối nay anh cậu mời cậu ăn cơm.
Đào Quân đang say mê giáo huấn người, không để ý đến hai thanh niên bên cạnh đang mắt qua mày lại nhưng Đào Long Dược đã nhìn thấy tất cả.
Trước kia, Tạ Lam Sơn điềm đạm đến mức gần như đờ đẫn, miễn cưỡng coi như anh ta kiệm lời còn hơn là nhiều lời nhưng miệng lưỡi vụng về. Vì vậy, mặc dù anh ta đẹp trai nhưng lại chưa bao giờ có duyên với phụ nữ. Tuy nhiên, Tạ Lam Sơn, người nằm vùng trở về, không chỉ liếc mắt đưa tình rất thành thục mà ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng thay đổi. Trước đây anh không có những biểu hiện như vậy, có thể gọi là "đa tình", nó phấp phới hiện lên trong mắt anh, không giống cảnh sát mà giống như một công tử phong lưu.
Các nhân viên cảnh sát khác cũng nhìn thấy Đào Long Dược, nghiêm chỉnh chào anh: "Đào đội".
Đào Long Dược nghiêm túc nhìn Tạ Lam Sơn, nói rằng có một vụ án mạng xảy ra tại một khu dân cư cao cấp ở khu phố Tây có 6 người chết, gồm một gia đình 5 người và một người giúp việc, không ai trong số họ sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất