Chương 89: Chương 89
Ánh sáng nhạt nhòa trong nháy mắt mang đến cho mọi người hy vọng, ai nấy không hẹn mà cùng cảm thán trong lòng, thực ra nến cũng là công cụ chiếu sáng rất thực dụng.
“Trần Ngọc ca ca không tồi, đã lâu không gặp, ngươi hình như trở nên đáng tin cậy hơn nhiều.” Thiếu nữ luôn đứng bên cạnh Mã Liệt vẫn cố tỏ vẻ lãnh đạm cũng không nhịn được nữa, vui mừng bổ nhào tới.
Trần Ngọc cười híp mắt sờ sờ đỉnh đầu thiếu nữ, “Nói gì vậy, ca ca có lúc nào không đáng tin?” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn sang Mã Văn Thanh, “Nơi nguy hiểm như vậy, sao Văn Tú cũng tới?” Mặc dù đã sớm thấy em gái Văn Tú của Mã Văn Thanh ở đây, nhưng quá nhiều biến cố, Trần Ngọc vẫn chưa kịp biểu đạt sự kinh ngạc của mình.
Mã Văn Thanh không thể làm gì khác nhìn cậu, “Ngươi biết đấy, cha ta cũng hết cách với nó.” Dứt lời, liếc cây nến trong tay Trần Ngọc, vỗ thật mạnh lên bả vai cậu, cười hắc hắc nói: “Tiểu Trần Ngọc, A Tú lần này nói đúng, ta cho tới bây giờ không hề phát hiện ra ngươi lại đáng tin như vậy. Ngươi giấu bật lửa ở đâu thế? Cư nhiên không bị đám người kia cuỗm đi mất. Kháo, ngươi không biết, ban nãy lăn lộn, mấy thứ trong quần lót của ca đều mất hết!”
Trần Ngọc bất động thanh sắc đẩy Mã Văn Thanh ra xa một chút, đồng thời đem cánh tay bị Mã Văn Thanh lôi kéo lau lau vào quần áo, “Xem ra quần lót của ngươi bây giờ không chỉ để tiền, mà còn đựng nhiều thứ khác nữa.”
Mã Liệt và Kim lão đại cũng mừng rỡ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ ánh mắt kiên định của đối phương thấy được quyết tâm của nhau.
“Kim lão đại, nếu đã đến được đây, công cụ chiếu sáng lại có, chúng ta không vào đi dạo một chút thật có lỗi với bản thân.” Mã Liệt cười nói, nếu mâu thuẫn trước đó giữa họ chỉ là hiểu lầm, lúc này không bằng kết đồng minh, khi tiến vào mộ còn có thể tăng độ an toàn.
“Chúng ta là người đổ đấu, đến cửa mộ rồi sao có thể không vào. Hiện tại nếu trở ngại duy nhất đã được giải quyết, hai nhà chúng ta trước hết kiểm lại một chút trang bị có thể sử dụng, nhất là nến, sau đó chỉnh lý xong xuôi liền xuất phát.” Kim lão đại lập tức vỗ tay, đồng thời trên mặt lộ ra một tia âm ngoan: “Nếu Khương gia dám thả mồi dụ hai nhà chúng ta, không vào xem thử. Chẳng phải sẽ cô phụ mảnh tâm ý này của Khương gia hay sao? Đợi khi thoát ra ngoài, ta lại tìm Khương gia nói chuyện.”
Hai vị lão đại đã quyết định, thuộc hạ cũng bắt đầu bận rộn. Kiểm kê lại một lượt, nến cư nhiên có không ít, gần ba mươi người có khoảng bảy mươi cây nến, nếu như dùng tiết kiệm, duy trì được hai mươi ngày không thành vấn đề. Về phần trang bị và thực phẩm, cũng còn khá nhiều.
Có lửa rồi, lập tức có người bật bếp không khói, nấu cơm, hong quần áo.
Trần Ngọc không phải người hai nhà, lúc kiểm kê không ai tới hỏi cậu, vì vậy cũng không tính số nến trong balô của cậu ra. Cống Bố vốn đã tuyệt vọng rốt cuộc nhận rõ thực tế, lúc này âm thầm ngồi xuống bên cạnh Trần Ngọc. Nhớ đến những hành động trước đó của Trần Ngọc, Cống Bố đột nhiên cảm thấy bộ dáng kia rất tuấn tú, thanh niên luôn híp mắt cười này có chút chủ ý không tồi.
Ngồi bên đống lửa trong chốc lát, Trần Ngọc muốn thay quần áo, theo bản năng ngẩng đầu lên kiếm thân ảnh Phong Hàn. Rồi phát hiện hắn đang dựa vào thạch bích nhìn cậu, dưới ánh nến không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu không tự chủ được cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao thế nhỉ? Trần Ngọc trong lòng nghi ngờ, gạt cánh tay của Mã Văn Tú vẫn quấn lấy người cậu xuống, đứng lên ân cần gọi Phong Hàn tới đây ngồi.
Phong Hàn nhìn cậu một lát, cuối cùng cũng đi tới, ngồi xuống bên tay trái Trần Ngọc. Trần Ngọc quan sát gương mặt hắn, bất giác nuốt nước miếng. Bất quá khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Phong Hàn, Trần Ngọc mặc dù không hiểu, nhưng vẫn có chút chột dạ.
Qua một lúc, Trần Ngọc mới cẩn thận nói: “Phong Hàn, quần áo ướt sũng sẽ lạnh, chúng ta thay quần áo khô. Hơn nữa tốt nhất đem những bộ quần áo ướt này hong trên lửa, mang theo cũng dễ hơn.”
Từ lúc tiến vào nơi này Trần Ngọc rất nhanh xem nhẹ hàn ý khó hiểu của Phong Hàn, vừa nói vừa theo thói quen nhét báo con vào tay Phong Hàn, mình thì túm lấy balô của hắn, tìm kiếm quần áo. Khi cậu phát hiện Phong Hàn mặc dù bá đạo không phân rõ phải trái, nhưng không bao giờ so đo mấy chuyện vụn vặt, thì cậu thường ở trong balô của Phong Hàn nhét thêm đồ của mình vào.
Báo con cảm thấy mình hôm nay thật đúng là xui xẻo cực độ, đầu tiên thì bị vùi lấp trong bùn, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng bẩn như vậy bao giờ! Sau đó rơi xuống sông ngầm lạnh như băng dưới lòng đất, rồi còn bị Trần Ngọc nhúng vào nước lạnh tẩy rửa. Xem đi, chính là hiện tại, lông toàn thân nó vẫn còn ướt nhẹp! Cho dù là báo con chưa bao giờ keo kiệt dùng bộ lông của mình sưởi ấm dùm phụ mẫu, cũng cảm thấy lạnh gần chết.
Hướng hồ, Phong Hàn mới vừa nói gì?
Báo con nghĩ đến thân phận làm lương thực dự trữ của mình, nhất thời thấy bản thân là hài tử bi thảm nhất trên thế giới, giẫy dụa ô ô kêu lên. Cuối cùng dám từ trong tay Phong Hàn nhảy trở về trên người Trần Ngọc, sau đó ngay cả chính nó cũng âm thầm bội phục dũng khí của mình.
Rồi báo con bị Mã Văn Tú bên phải Trần Ngọc vui mừng kéo vào trong ngực, con gái thường không có sức chống cự với những sinh vật hệ nhung mao mà còn tròn vo này.
Phong Hàn bất động thanh sắc liếc báo con một cái, Tiểu Mập đáng thương đột nhiên cảm giác được mùa đông thật ra rất rất lạnh, nhất là sau khi mới tắm xong.
Trần Ngọc tìm được quần áo để thay xong, nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo dính bết trên người. Mã Văn Tú chợt đỏ mặt, ôm báo con đứng dậy đi về phía căn lều Mã Văn Thanh dựng cho cô.
Sau khi Mã Văn Tú đi khỏi, bên phải còn lại mình Mã Văn Thanh. Mã Văn Thanh từ nhỏ đến lớn cùng Trần Ngọc đùa giỡn thành quen, nhất là ở trong ký túc xá không ít lần trêu chọc lột quần áo của Trần Ngọc, bây giờ trông thấy Trần Ngọc sau khi cởi sạch quần áo lộ ra thân thể thuần trắng thon gầy, hai gờ đạm hồng nhạt nổi lên trước ngực, bất chợt có chút không được tự nhiên.
Mà Trần Ngọc cũng cảm thấy hàn ý ở bên trái cũng càng ngày càng nặng đến mức không thể bỏ qua, mới khẽ rùng mình, một chiếc áo thật dày đã được khoác lên người cậu.
Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn, trừng mắt, sau khi hiểu được ý tứ đối phương, chợt đỏ mặt. Thầm mắng trong lòng: kháo, ta mẹ nó tim sao lại đập nhanh như vậy, đây bất quá là hắn cho rằng đồ của mình bị người khác thấy nên khó chịu thôi.
Thấy thần sắc có chút quẫn bách của Trần Ngọc, vẻ mặt Phong Hàn hơi hòa hoãn, đột nhiên lại gần, tự mình giúp Trần Ngọc mặc quần áo, ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua thân thể Trần Ngọc khiến cậu phát run. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong, mới xoay người lại ngồi thẳng.
Hắn tuyệt đối là cố ý! Trần Ngọc khẽ nguyền rủa, tiến thẳng đến lều của mình, nhanh chóng vào trong thay quần áo.
Sợ Phong Hàn bị lạnh, Trần Ngọc suy nghĩ một chút, đẩy hắn vào trong lều, ý bảo hắn cũng thay quần áo. Hết cách, mặc dù do nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng người chú ý tới Phong Hàn ngày một nhiều. Khụ, cậu cũng sẽ ghen nha. Trong khoảnh khắc đó, Trần Ngọc thậm chí còn phát hiện, Phong Hàn sau khi sửng sốt, cư nhiên nở nụ cười, sự lạnh lẽo xung quanh theo đó mà biến mất không dấu vết.
Chờ bên này thu thập xong, Mã Văn Tú thay quần áo rồi trở lại. Cô vẫn như cũ thân thiết ngồi bên cạnh Trần Ngọc, thấy Phong Hàn quan hệ cực tốt với Trần Ngọc cũng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi. Tiểu cô nương nhạy cảm nhận ra, Phong Hàn quá mức lạnh lùng, hơn nữa không thường để ý đến người khác.
Báo con sau khi được sấy khô bộ lông và ăn thức ăn nóng sốt, cảm thấy an ủi hài lòng từ trong ngực tiểu mỹ nữ nhào trở về trên người Trần Ngọc.
Kim lão đại và Mã Liệt ý bảo mọi người chuẩn bị vào sơn động, mọi người sửa sang lại trang bị, khi định xuất phát, chợt có người lên tiếng: “Các ngươi có nghe thấy gì không?”
Mọi người ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có thể nghe tiếng xào xạc, hơn nữa càng ngày càng vang.
“Này, trong sơn động chẳng lẽ có thứ gì đó?” Ai đó tái nhợt nghiêm mặt nói.
“…Không chắc.” Một người khác run sợ trả lời, cẩn thận nhìn vào trong sơn động, cũng không dám bước lên một bước.
“Tiếng động này là từ bên ngoài truyền đến.” Phong Hàn lãnh đạm nói.
Mọi người trong sự kinh nghi mới phát hiện thanh âm thật sự từ bên dưới bậc thang cùng xung quanh truyền đến, không biết là ở trong nước hay trong khe đá.
“Ta đề nghị nhanh chóng đi vào, thứ sắp tới cũng không dễ đối phó.” Phong Hàn lại nói, như để minh chứng cho lời của hắn, tiếng xào xạc bốn phía càng to hơn.
Vừa dứt lời, Phong Hàn lấy đèn pin chiếu về nơi xa xa, mọi người lập tức trông thấy vô số con bọ cánh cứng màu đen đang tuôn ra từ khe nham thạch.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy về phía sơn động. Mọi người cũng đều theo sát phía sau, căn cứ vào lời nói của Phong tiểu ca, ai cũng không dám chậm trễ.
Sau đó mọi người phát hiện, tiếng xào xạc kia đã đến trước cửa động, nhưng không hề tiến xa hơn nữa, có thể cửa động có rắc thuốc xua côn trùng.
“Thứ gì vậy?” Trần Ngọc tiến tới trước mặt Phong Hàn hỏi.
“Một loại bọ cánh cứng, hàng năm sống ở dưới đất, thành đàn. Quan trọng là, bọn chúng là động vật ăn tạp, cho dù là thi thể cũng có thể trở thành thức ăn của bọn chúng.” Phong Hàn nhàn nhạt đáp.
Trần Ngọc nghĩ đến một thân bao trùm đám bọ đó, cả người lại run rẩy. Không khỏi nép sát vào Phong Hàn thêm một chút, Phong Hàn chỉ quét mắt nhìn cậu một cái, mặc kệ động tác tìm kiếm che chở của tên tế phẩm hết sức không có cốt khí này.
Nếu đã đặt chân vào sơn động, Kim lão đại và Mã Liệt dứt khoát dẫn mọi người đi sâu vào trong.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc và Phong Hàn đi ở phía trước, đi được vài bước, chợt ngừng lại, hắn xoay người lại hỏi: “Các ngươi có phát hiện ra có gì đó không đúng hay không?”
“Sao thế? Rất an tĩnh nha, xem ra Trần Ngọc ca ca đóng chốt mở thật sự là hành động sáng suốt.” Mã Văn Tú nhẹ nhàng nói.
“Không phải cái đó.” Mã Văn Thanh cau mày, đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng ngừng lại, nghi hoặc lên tiếng: “Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra, A Tùng ban nãy… không thấy thi thể?”
Vì tiết kiệm nến, cả đội chỉ đốt hai cây, phân cho đằng trước và phía sau cùng. Khi nghe được nghi vấn của Mã Văn Thanh, mập mập cầm cây nến ở đằng trước lập tức giơ lên tìm kiếm một vòng xung quanh.
Vị trí của bọn họ, vừa vặn cách sơn động hơn chục thước, chính ở chỗ này A Tùng đã bị phân thành vô số khối, lúc ấy cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Mà hiện tại, cây nến trong tay mập mạp mặc dù không tính là sáng chói, nhưng chiếu rọi rõ ràng xung quanh. Không chỉ không thấy bất kỳ mảnh xác nào, thậm chí nham thạch trên đất ngay cả nửa vết máu cũng không có.
“Sao, sao lại như vậy?”
“Chẳng lẽ đó là ảo giác của chúng ta?”
“Nhưng nếu quả thật là ảo giác, sợi tơ ở cửa động giải thích thế nào?”
Trong tiếng nghị luận của mọi người, không tự chủ mang theo kinh khủng cùng sợ hãi.
Trần Ngọc không nói gì, cậu chỉ cau mày, nắm thật chặt cuốn bút ký giấu trong ngực, lúc thay quần áo, Trần Ngọc len lén nhét nó vào đó. Cậu cảm thấy mọi người đoán không đúng, kia hẳn không phải là ảo giác, ít nhất hiện tại cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi như có như không trong không khí.
Thế nhưng, nếu như chuyện đó thực sự đã xảy ra, các mảnh xác ở đâu? Chúng sẽ không vô cớ biến mất… Đúng rồi! Trần Ngọc chợt tỉnh ngộ, là lúc mọi người nghỉ ngơi, khi ấy không ai chú ý trong động. Nói cách khác, trong động này có những người khác? Nhưng, tại sao muốn đem những mảnh xác kia đi? Hoặc, đem thứ đó đi không phải là con người.
Trần Ngọc ngước mắt nhìn cửa động phía trước, thanh âm xào xạc đã nhỏ đi rất nhiều.
Kim lão đại quan sát đám thuộc hạ, những tên đã lăn lộn nhiều năm coi như trấn định, hai ba thanh niên mới được mang theo sắc mặt đã trắng bệch, so với họ, người Mã gia trầm ổn hơn rất nhiều. Sắc mặt liền âm trầm, cao giọng mắng: “Hoảng hốt cái gì! Chưa trải đời, lão tử hạ địa nhiều năm như vậy, mấy chuyện vặt vãnh này tính cái rắm! Chúng ta hiện tại trừ công cụ chiếu sáng, mọi thứ khác đều có đủ, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn chút, sẽ chẳng có chuyện gì hết!”
Thấy mọi người hốt hoảng khôi phục như cũ, ngữ khí của Kim lão đại mới chậm lại: “Nếu không tìm được, chúng ta trước cứ vào trong, chớ tự hù dọa bản thân. Người của Khương gia nếu ở sau lưng tính kế Kim gia cùng Mã gia chúng ta, khẳng định còn có trò hay đằng sau. Tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần, lát nữa chỉ cần gặp bất cứ ai trước cứ tóm lấy rồi nói.”
Mấy lời của Kim lão đại làm cho những người hay suy nghĩ lung tung lộ ra vẻ mặt thoải mái, hắn cũng không nói rõ, nhưng ai nấy đều tự giác đem mọi chuyện đổ lên đầu Khương gia.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc đều cảm thán Khương gia là lão hồ ly, Mã Liệt thì cúi đầu châm thuốc bằng nến, giữa làn khói nhả ra không thấy rõ vẻ mặt, khi Kim lão đại gọi người một lần nữa lên đường mới phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ.
Mọi người bắt đầu tiến về phía trước, ai nấy đều cẩn thận. Mã Liệt bảo những người ở giữa đốt lên cây nến thứ ba, trong sơn động nhất thời sáng hơn trước; lại ở đằng trước và phía sau an bài vài tay lão luyện, sự nóng vội trong lòng mọi người dần dần bình ổn.
Trần Ngọc cùng Phong Hàn, Mã Văn Thanh đi ở đằng trước, tựa hồ càng đi sâu vào trong, sơn động lại càng lạnh. Trần Ngọc còn để ý thấy, đá xanh trên đất càng ngày càng ngay ngắn, thạch bích xung quanh bắt đầu có hoa văn cổ phác.
Thế nhưng, con đường này tựa hồ không có điểm cuối, hơn nữa còn ngoắt ngoéo. Trần Ngọc liếc la bàn trong ngực một cái, hình như cũng không bị ảnh hưởng. Lại đi thêm một lúc lâu, mập mạp chợt nói: “Trên vách tường phía trước có thứ gì đó.”
Theo mập mạp từ từ đến gần, mọi người phát hiện ra đó là một pho tượng bằng đồng xanh, tạc hình chim đại bàng cao chừng hai thước. Dưới ánh nến đôi mắt của nó lóng lánh ngũ sắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm những kẻ xâm phạm đang đứng trước mặt.
Đây đã là mộ của Tượng Hùng vương rồi sao? Trần Ngọc chợt nhớ tới một câu được viết trong cuốn bút ký, nó thậm chí còn được dùng mực đỏ viết lại một lần: tuyệt đối không được cầm bất kỳ thứ gì.
Thực ra những lời này rất mâu thuẫn, không được cầm bất kỳ thứ gì, thà rằng đừng đi trộm mộ? Nhưng cuốn bút ký rõ ràng chỉ ra cậu nhất định sẽ tới chỗ này.
Do dự một lúc, Trần Ngọc nói: “Ta từng nghe một truyền thuyết về mộ vua Tạng, nhất định không được đụng vào bất kỳ thứ gì, không được mở miệng yêu cầu bất kỳ điều gì. Nếu không —” nếu không thế nào, đến ngay cả cuốn bút ký cũng không đề cập đến, Trần Ngọc nghĩ cách để câu nói của mình được hoàn chỉnh.
Một người cao gầy chừng 30 tuổi bên cạnh Trần Ngọc bật cười: “Nếu không sẽ chịu lời nguyền rủa ác độc? Không được chết tử tế? Trần tiểu ca ngươi dẫu sao cũng là người của Trần gia, đừng bảo là ngươi tin vào ba cái chuyện nhảm nhí này.”
Trần Ngọc lúng túng còn chưa kịp giải thích, lại có một thanh âm lanh lảnh cười nói: “Nghe nói Trần tiểu ca không thân thiết với Trần gia, sau này sẽ không nhận quản Trần gia, bây giờ xem ra, quả nhiên là thật.”
“Các người chớ có đoán mò, Trần tiểu ca không chừng có nỗi khổ khác. Chưa biết chừng Trần gia lão đại trước khi đi từng giao phó gì đó, bất quá, chúng ta nếu đã mạo hiểm cửu tử nhất sinh đến được đây, minh khí dĩ nhiên sẽ không thể để lại cho kẻ thứ hai.”
Lời nói càng ngày càng khó nghe, người Mã gia bận tâm đến thể diện của Mã Văn Thanh, cũng không đả động gì. Trần Ngọc nghe thấy câu không thân thiết với Trần gia, trong lòng nhất thời cực kỳ khó chịu. Dù sao, lần này cậu ra ngoài, lại một lần nữa gạt Trần Sâm hạ mộ, thấy thế nào cũng coi như cô phụ khổ tâm của phụ thân. Cậu buồn bực cúi đầu, không phát hiện Phong Hàn chợt thay đổi sắc mặt, chặt chẽ theo dõi cậu.
Kim lão đại thấy không khí có phần bế tắc, liếc Tào Đông, Tào Đông vội vàng lên tiếng: “Trần Ngọc cũng là có ý tốt, các ngươi nghe thì nghe, chớ có ăn nói lung tung.”
Mã Văn Thanh biết Trần Ngọc tâm tình không tốt, lại gần ôm bả vai cậu nhỏ giọng giáo huấn: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi theo ca ca ra ngoài lăn lộn bao lần, sao vẫn phạm phải loại sai lầm ngây thơ này?” Dừng một chốc, đập đập cánh tay cậu, lẩm bẩm: “Bỏ đi, ngươi nếu sợ, ra ngoài rồi ca ca sẽ cho ngươi mấy món, dù sao ta cũng quen như vậy rồi.”
Trần Ngọc trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Văn Thanh, trước đây ngươi lấy thứ gì, ta chưa từng lên tiếng phàn nàn. Nhưng lần này, trước khi ta hiểu rõ có thể hay không, ngươi cái gì cũng đừng động được không?”
Mã Văn Thanh lăng lăng nhìn Trần Ngọc một hồi, dùng sức cầm tay cậu, đáp: “Vậy được, bất quá, ngươi nhanh nhanh làm rõ, bằng không đồ tốt sẽ bị Kim gia cuỗm hết, gia sẽ đau lòng muốn chết.” Dứt lời, Mã Văn Thanh đi về phía Mã Liệt.
Mã Văn Tú đi được vài bước, đuổi theo Trần Ngọc, khoác lấy cánh tay Trần Ngọc lắc lắc, cười nói: “Trần ca, ngươi mà đã nói, là ta sẽ tin, nơi này quả thật không giống với những ngôi mộ khác.”
Trần Ngọc cười khổ, vuốt ve đỉnh đầu Mã Văn Tú: “Ta nói a Văn Tú muội muội, ta còn chưa đến mức cần một tiểu cô nương an ủi đâu.”
Mã Văn Tú mân mê miệng, đảo mắt thấy báo con hai mắt phát sáng trong bóng tối nằm trong ngực Trần Ngọc, lại không nhịn được muốn trêu ghẹo.
Qua khỏi pho tượng đồng xanh, sau khi đi về phía trước chừng trăm mét, hai bên sơn động bắt đầu xuất hiện bích họa, cao chừng một người. Bất quá, lần này cũng không phải về lịch sử của Tượng Hùng, mà là mỹ nữ đồ. Cô gái trong bức tranh chỉ mặc một chiếc váy phiêu dật, trên cổ tay cổ chân đeo chuỗi hạt hoặc chuỗi ngọc, trên đầu trên cổ cũng thùy hạ đồ trang sức tinh xảo cổ phác. Cô gái trong tranh thân thể tú lệ, đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Bất quá, bích họa giống như đã quên phối màu, phần lớn đều là những gam màu lạnh trắng đen xám xanh, trong nham động cổ xưa này thời gian như dừng lại, vẻ mĩ lệ mang theo sự hoang liêu mập mờ khác thường.
Trong sơn động cách vài mét thì lại có một bức họa như vậy, mặc dù sắc thái hơi tối, nhưng mỹ nữ bán khỏa thân xinh đẹp vô song trên bức tranh, khiến tất cả mọi người đều ngắm nhìn chuyên chú.
Trần Ngọc tình cờ quay đầu lại, thấy Phong Hàn cau mày nhưng cũng nhìn đến nhập thần, giật mình, Phong Hàn mặc dù không rõ lai lịch, mỹ nữ bên cạnh cũng không ít, hắn chưa từng liếc mắt để ý tới. Có thể hấp dẫn mục quang của Phong Hàn, nói cách khác, bích họa này có vấn đề?
Trần Ngọc quan sát cả nửa ngày, phát hiện mỹ nữ trong tay cầm hoặc là ngọc, hoặc chương hoặc bình, ở cổ đại, đều là đồ dùng cúng tế, đây là điệu múa tế tự.
Về sau, Trần Ngọc càng thêm khẳng đinh ý nghĩ của mình, bởi vì mấy bức cuối cùng, trên mặt cô gái mang mặt nạ, tương tự như vu sư của dân tộc Tạng.
Sau bức bích họa cuối cùng, là một cánh cửa hình quả trám, cao chừng một thước. Trần Ngọc theo thói quen quan sát phía sau cánh cửa, cẩn thận nhìn xem có cơ quan hoặc minh khóa khóa chìm*(dính vào tường) hay không.
Không thấy cơ quan nào cả, Trần Ngọc phát hiện ở dưới cánh cửa có một số chữ viết mơ hồ không rõ: cẩn thận XXX chết.
Những chỗ có chữ X biểu thị những chữ không thấy rõ, tổng cổng có bảy chữ, ba chữ không thấy rõ.
-END89-
“Trần Ngọc ca ca không tồi, đã lâu không gặp, ngươi hình như trở nên đáng tin cậy hơn nhiều.” Thiếu nữ luôn đứng bên cạnh Mã Liệt vẫn cố tỏ vẻ lãnh đạm cũng không nhịn được nữa, vui mừng bổ nhào tới.
Trần Ngọc cười híp mắt sờ sờ đỉnh đầu thiếu nữ, “Nói gì vậy, ca ca có lúc nào không đáng tin?” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn sang Mã Văn Thanh, “Nơi nguy hiểm như vậy, sao Văn Tú cũng tới?” Mặc dù đã sớm thấy em gái Văn Tú của Mã Văn Thanh ở đây, nhưng quá nhiều biến cố, Trần Ngọc vẫn chưa kịp biểu đạt sự kinh ngạc của mình.
Mã Văn Thanh không thể làm gì khác nhìn cậu, “Ngươi biết đấy, cha ta cũng hết cách với nó.” Dứt lời, liếc cây nến trong tay Trần Ngọc, vỗ thật mạnh lên bả vai cậu, cười hắc hắc nói: “Tiểu Trần Ngọc, A Tú lần này nói đúng, ta cho tới bây giờ không hề phát hiện ra ngươi lại đáng tin như vậy. Ngươi giấu bật lửa ở đâu thế? Cư nhiên không bị đám người kia cuỗm đi mất. Kháo, ngươi không biết, ban nãy lăn lộn, mấy thứ trong quần lót của ca đều mất hết!”
Trần Ngọc bất động thanh sắc đẩy Mã Văn Thanh ra xa một chút, đồng thời đem cánh tay bị Mã Văn Thanh lôi kéo lau lau vào quần áo, “Xem ra quần lót của ngươi bây giờ không chỉ để tiền, mà còn đựng nhiều thứ khác nữa.”
Mã Liệt và Kim lão đại cũng mừng rỡ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ ánh mắt kiên định của đối phương thấy được quyết tâm của nhau.
“Kim lão đại, nếu đã đến được đây, công cụ chiếu sáng lại có, chúng ta không vào đi dạo một chút thật có lỗi với bản thân.” Mã Liệt cười nói, nếu mâu thuẫn trước đó giữa họ chỉ là hiểu lầm, lúc này không bằng kết đồng minh, khi tiến vào mộ còn có thể tăng độ an toàn.
“Chúng ta là người đổ đấu, đến cửa mộ rồi sao có thể không vào. Hiện tại nếu trở ngại duy nhất đã được giải quyết, hai nhà chúng ta trước hết kiểm lại một chút trang bị có thể sử dụng, nhất là nến, sau đó chỉnh lý xong xuôi liền xuất phát.” Kim lão đại lập tức vỗ tay, đồng thời trên mặt lộ ra một tia âm ngoan: “Nếu Khương gia dám thả mồi dụ hai nhà chúng ta, không vào xem thử. Chẳng phải sẽ cô phụ mảnh tâm ý này của Khương gia hay sao? Đợi khi thoát ra ngoài, ta lại tìm Khương gia nói chuyện.”
Hai vị lão đại đã quyết định, thuộc hạ cũng bắt đầu bận rộn. Kiểm kê lại một lượt, nến cư nhiên có không ít, gần ba mươi người có khoảng bảy mươi cây nến, nếu như dùng tiết kiệm, duy trì được hai mươi ngày không thành vấn đề. Về phần trang bị và thực phẩm, cũng còn khá nhiều.
Có lửa rồi, lập tức có người bật bếp không khói, nấu cơm, hong quần áo.
Trần Ngọc không phải người hai nhà, lúc kiểm kê không ai tới hỏi cậu, vì vậy cũng không tính số nến trong balô của cậu ra. Cống Bố vốn đã tuyệt vọng rốt cuộc nhận rõ thực tế, lúc này âm thầm ngồi xuống bên cạnh Trần Ngọc. Nhớ đến những hành động trước đó của Trần Ngọc, Cống Bố đột nhiên cảm thấy bộ dáng kia rất tuấn tú, thanh niên luôn híp mắt cười này có chút chủ ý không tồi.
Ngồi bên đống lửa trong chốc lát, Trần Ngọc muốn thay quần áo, theo bản năng ngẩng đầu lên kiếm thân ảnh Phong Hàn. Rồi phát hiện hắn đang dựa vào thạch bích nhìn cậu, dưới ánh nến không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu không tự chủ được cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao thế nhỉ? Trần Ngọc trong lòng nghi ngờ, gạt cánh tay của Mã Văn Tú vẫn quấn lấy người cậu xuống, đứng lên ân cần gọi Phong Hàn tới đây ngồi.
Phong Hàn nhìn cậu một lát, cuối cùng cũng đi tới, ngồi xuống bên tay trái Trần Ngọc. Trần Ngọc quan sát gương mặt hắn, bất giác nuốt nước miếng. Bất quá khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Phong Hàn, Trần Ngọc mặc dù không hiểu, nhưng vẫn có chút chột dạ.
Qua một lúc, Trần Ngọc mới cẩn thận nói: “Phong Hàn, quần áo ướt sũng sẽ lạnh, chúng ta thay quần áo khô. Hơn nữa tốt nhất đem những bộ quần áo ướt này hong trên lửa, mang theo cũng dễ hơn.”
Từ lúc tiến vào nơi này Trần Ngọc rất nhanh xem nhẹ hàn ý khó hiểu của Phong Hàn, vừa nói vừa theo thói quen nhét báo con vào tay Phong Hàn, mình thì túm lấy balô của hắn, tìm kiếm quần áo. Khi cậu phát hiện Phong Hàn mặc dù bá đạo không phân rõ phải trái, nhưng không bao giờ so đo mấy chuyện vụn vặt, thì cậu thường ở trong balô của Phong Hàn nhét thêm đồ của mình vào.
Báo con cảm thấy mình hôm nay thật đúng là xui xẻo cực độ, đầu tiên thì bị vùi lấp trong bùn, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng bẩn như vậy bao giờ! Sau đó rơi xuống sông ngầm lạnh như băng dưới lòng đất, rồi còn bị Trần Ngọc nhúng vào nước lạnh tẩy rửa. Xem đi, chính là hiện tại, lông toàn thân nó vẫn còn ướt nhẹp! Cho dù là báo con chưa bao giờ keo kiệt dùng bộ lông của mình sưởi ấm dùm phụ mẫu, cũng cảm thấy lạnh gần chết.
Hướng hồ, Phong Hàn mới vừa nói gì?
Báo con nghĩ đến thân phận làm lương thực dự trữ của mình, nhất thời thấy bản thân là hài tử bi thảm nhất trên thế giới, giẫy dụa ô ô kêu lên. Cuối cùng dám từ trong tay Phong Hàn nhảy trở về trên người Trần Ngọc, sau đó ngay cả chính nó cũng âm thầm bội phục dũng khí của mình.
Rồi báo con bị Mã Văn Tú bên phải Trần Ngọc vui mừng kéo vào trong ngực, con gái thường không có sức chống cự với những sinh vật hệ nhung mao mà còn tròn vo này.
Phong Hàn bất động thanh sắc liếc báo con một cái, Tiểu Mập đáng thương đột nhiên cảm giác được mùa đông thật ra rất rất lạnh, nhất là sau khi mới tắm xong.
Trần Ngọc tìm được quần áo để thay xong, nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo dính bết trên người. Mã Văn Tú chợt đỏ mặt, ôm báo con đứng dậy đi về phía căn lều Mã Văn Thanh dựng cho cô.
Sau khi Mã Văn Tú đi khỏi, bên phải còn lại mình Mã Văn Thanh. Mã Văn Thanh từ nhỏ đến lớn cùng Trần Ngọc đùa giỡn thành quen, nhất là ở trong ký túc xá không ít lần trêu chọc lột quần áo của Trần Ngọc, bây giờ trông thấy Trần Ngọc sau khi cởi sạch quần áo lộ ra thân thể thuần trắng thon gầy, hai gờ đạm hồng nhạt nổi lên trước ngực, bất chợt có chút không được tự nhiên.
Mà Trần Ngọc cũng cảm thấy hàn ý ở bên trái cũng càng ngày càng nặng đến mức không thể bỏ qua, mới khẽ rùng mình, một chiếc áo thật dày đã được khoác lên người cậu.
Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn, trừng mắt, sau khi hiểu được ý tứ đối phương, chợt đỏ mặt. Thầm mắng trong lòng: kháo, ta mẹ nó tim sao lại đập nhanh như vậy, đây bất quá là hắn cho rằng đồ của mình bị người khác thấy nên khó chịu thôi.
Thấy thần sắc có chút quẫn bách của Trần Ngọc, vẻ mặt Phong Hàn hơi hòa hoãn, đột nhiên lại gần, tự mình giúp Trần Ngọc mặc quần áo, ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua thân thể Trần Ngọc khiến cậu phát run. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề xong, mới xoay người lại ngồi thẳng.
Hắn tuyệt đối là cố ý! Trần Ngọc khẽ nguyền rủa, tiến thẳng đến lều của mình, nhanh chóng vào trong thay quần áo.
Sợ Phong Hàn bị lạnh, Trần Ngọc suy nghĩ một chút, đẩy hắn vào trong lều, ý bảo hắn cũng thay quần áo. Hết cách, mặc dù do nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng người chú ý tới Phong Hàn ngày một nhiều. Khụ, cậu cũng sẽ ghen nha. Trong khoảnh khắc đó, Trần Ngọc thậm chí còn phát hiện, Phong Hàn sau khi sửng sốt, cư nhiên nở nụ cười, sự lạnh lẽo xung quanh theo đó mà biến mất không dấu vết.
Chờ bên này thu thập xong, Mã Văn Tú thay quần áo rồi trở lại. Cô vẫn như cũ thân thiết ngồi bên cạnh Trần Ngọc, thấy Phong Hàn quan hệ cực tốt với Trần Ngọc cũng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi. Tiểu cô nương nhạy cảm nhận ra, Phong Hàn quá mức lạnh lùng, hơn nữa không thường để ý đến người khác.
Báo con sau khi được sấy khô bộ lông và ăn thức ăn nóng sốt, cảm thấy an ủi hài lòng từ trong ngực tiểu mỹ nữ nhào trở về trên người Trần Ngọc.
Kim lão đại và Mã Liệt ý bảo mọi người chuẩn bị vào sơn động, mọi người sửa sang lại trang bị, khi định xuất phát, chợt có người lên tiếng: “Các ngươi có nghe thấy gì không?”
Mọi người ngưng thần lắng nghe, quả nhiên có thể nghe tiếng xào xạc, hơn nữa càng ngày càng vang.
“Này, trong sơn động chẳng lẽ có thứ gì đó?” Ai đó tái nhợt nghiêm mặt nói.
“…Không chắc.” Một người khác run sợ trả lời, cẩn thận nhìn vào trong sơn động, cũng không dám bước lên một bước.
“Tiếng động này là từ bên ngoài truyền đến.” Phong Hàn lãnh đạm nói.
Mọi người trong sự kinh nghi mới phát hiện thanh âm thật sự từ bên dưới bậc thang cùng xung quanh truyền đến, không biết là ở trong nước hay trong khe đá.
“Ta đề nghị nhanh chóng đi vào, thứ sắp tới cũng không dễ đối phó.” Phong Hàn lại nói, như để minh chứng cho lời của hắn, tiếng xào xạc bốn phía càng to hơn.
Vừa dứt lời, Phong Hàn lấy đèn pin chiếu về nơi xa xa, mọi người lập tức trông thấy vô số con bọ cánh cứng màu đen đang tuôn ra từ khe nham thạch.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy về phía sơn động. Mọi người cũng đều theo sát phía sau, căn cứ vào lời nói của Phong tiểu ca, ai cũng không dám chậm trễ.
Sau đó mọi người phát hiện, tiếng xào xạc kia đã đến trước cửa động, nhưng không hề tiến xa hơn nữa, có thể cửa động có rắc thuốc xua côn trùng.
“Thứ gì vậy?” Trần Ngọc tiến tới trước mặt Phong Hàn hỏi.
“Một loại bọ cánh cứng, hàng năm sống ở dưới đất, thành đàn. Quan trọng là, bọn chúng là động vật ăn tạp, cho dù là thi thể cũng có thể trở thành thức ăn của bọn chúng.” Phong Hàn nhàn nhạt đáp.
Trần Ngọc nghĩ đến một thân bao trùm đám bọ đó, cả người lại run rẩy. Không khỏi nép sát vào Phong Hàn thêm một chút, Phong Hàn chỉ quét mắt nhìn cậu một cái, mặc kệ động tác tìm kiếm che chở của tên tế phẩm hết sức không có cốt khí này.
Nếu đã đặt chân vào sơn động, Kim lão đại và Mã Liệt dứt khoát dẫn mọi người đi sâu vào trong.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc và Phong Hàn đi ở phía trước, đi được vài bước, chợt ngừng lại, hắn xoay người lại hỏi: “Các ngươi có phát hiện ra có gì đó không đúng hay không?”
“Sao thế? Rất an tĩnh nha, xem ra Trần Ngọc ca ca đóng chốt mở thật sự là hành động sáng suốt.” Mã Văn Tú nhẹ nhàng nói.
“Không phải cái đó.” Mã Văn Thanh cau mày, đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng ngừng lại, nghi hoặc lên tiếng: “Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra, A Tùng ban nãy… không thấy thi thể?”
Vì tiết kiệm nến, cả đội chỉ đốt hai cây, phân cho đằng trước và phía sau cùng. Khi nghe được nghi vấn của Mã Văn Thanh, mập mập cầm cây nến ở đằng trước lập tức giơ lên tìm kiếm một vòng xung quanh.
Vị trí của bọn họ, vừa vặn cách sơn động hơn chục thước, chính ở chỗ này A Tùng đã bị phân thành vô số khối, lúc ấy cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Mà hiện tại, cây nến trong tay mập mạp mặc dù không tính là sáng chói, nhưng chiếu rọi rõ ràng xung quanh. Không chỉ không thấy bất kỳ mảnh xác nào, thậm chí nham thạch trên đất ngay cả nửa vết máu cũng không có.
“Sao, sao lại như vậy?”
“Chẳng lẽ đó là ảo giác của chúng ta?”
“Nhưng nếu quả thật là ảo giác, sợi tơ ở cửa động giải thích thế nào?”
Trong tiếng nghị luận của mọi người, không tự chủ mang theo kinh khủng cùng sợ hãi.
Trần Ngọc không nói gì, cậu chỉ cau mày, nắm thật chặt cuốn bút ký giấu trong ngực, lúc thay quần áo, Trần Ngọc len lén nhét nó vào đó. Cậu cảm thấy mọi người đoán không đúng, kia hẳn không phải là ảo giác, ít nhất hiện tại cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi như có như không trong không khí.
Thế nhưng, nếu như chuyện đó thực sự đã xảy ra, các mảnh xác ở đâu? Chúng sẽ không vô cớ biến mất… Đúng rồi! Trần Ngọc chợt tỉnh ngộ, là lúc mọi người nghỉ ngơi, khi ấy không ai chú ý trong động. Nói cách khác, trong động này có những người khác? Nhưng, tại sao muốn đem những mảnh xác kia đi? Hoặc, đem thứ đó đi không phải là con người.
Trần Ngọc ngước mắt nhìn cửa động phía trước, thanh âm xào xạc đã nhỏ đi rất nhiều.
Kim lão đại quan sát đám thuộc hạ, những tên đã lăn lộn nhiều năm coi như trấn định, hai ba thanh niên mới được mang theo sắc mặt đã trắng bệch, so với họ, người Mã gia trầm ổn hơn rất nhiều. Sắc mặt liền âm trầm, cao giọng mắng: “Hoảng hốt cái gì! Chưa trải đời, lão tử hạ địa nhiều năm như vậy, mấy chuyện vặt vãnh này tính cái rắm! Chúng ta hiện tại trừ công cụ chiếu sáng, mọi thứ khác đều có đủ, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn chút, sẽ chẳng có chuyện gì hết!”
Thấy mọi người hốt hoảng khôi phục như cũ, ngữ khí của Kim lão đại mới chậm lại: “Nếu không tìm được, chúng ta trước cứ vào trong, chớ tự hù dọa bản thân. Người của Khương gia nếu ở sau lưng tính kế Kim gia cùng Mã gia chúng ta, khẳng định còn có trò hay đằng sau. Tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần, lát nữa chỉ cần gặp bất cứ ai trước cứ tóm lấy rồi nói.”
Mấy lời của Kim lão đại làm cho những người hay suy nghĩ lung tung lộ ra vẻ mặt thoải mái, hắn cũng không nói rõ, nhưng ai nấy đều tự giác đem mọi chuyện đổ lên đầu Khương gia.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc đều cảm thán Khương gia là lão hồ ly, Mã Liệt thì cúi đầu châm thuốc bằng nến, giữa làn khói nhả ra không thấy rõ vẻ mặt, khi Kim lão đại gọi người một lần nữa lên đường mới phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ.
Mọi người bắt đầu tiến về phía trước, ai nấy đều cẩn thận. Mã Liệt bảo những người ở giữa đốt lên cây nến thứ ba, trong sơn động nhất thời sáng hơn trước; lại ở đằng trước và phía sau an bài vài tay lão luyện, sự nóng vội trong lòng mọi người dần dần bình ổn.
Trần Ngọc cùng Phong Hàn, Mã Văn Thanh đi ở đằng trước, tựa hồ càng đi sâu vào trong, sơn động lại càng lạnh. Trần Ngọc còn để ý thấy, đá xanh trên đất càng ngày càng ngay ngắn, thạch bích xung quanh bắt đầu có hoa văn cổ phác.
Thế nhưng, con đường này tựa hồ không có điểm cuối, hơn nữa còn ngoắt ngoéo. Trần Ngọc liếc la bàn trong ngực một cái, hình như cũng không bị ảnh hưởng. Lại đi thêm một lúc lâu, mập mạp chợt nói: “Trên vách tường phía trước có thứ gì đó.”
Theo mập mạp từ từ đến gần, mọi người phát hiện ra đó là một pho tượng bằng đồng xanh, tạc hình chim đại bàng cao chừng hai thước. Dưới ánh nến đôi mắt của nó lóng lánh ngũ sắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm những kẻ xâm phạm đang đứng trước mặt.
Đây đã là mộ của Tượng Hùng vương rồi sao? Trần Ngọc chợt nhớ tới một câu được viết trong cuốn bút ký, nó thậm chí còn được dùng mực đỏ viết lại một lần: tuyệt đối không được cầm bất kỳ thứ gì.
Thực ra những lời này rất mâu thuẫn, không được cầm bất kỳ thứ gì, thà rằng đừng đi trộm mộ? Nhưng cuốn bút ký rõ ràng chỉ ra cậu nhất định sẽ tới chỗ này.
Do dự một lúc, Trần Ngọc nói: “Ta từng nghe một truyền thuyết về mộ vua Tạng, nhất định không được đụng vào bất kỳ thứ gì, không được mở miệng yêu cầu bất kỳ điều gì. Nếu không —” nếu không thế nào, đến ngay cả cuốn bút ký cũng không đề cập đến, Trần Ngọc nghĩ cách để câu nói của mình được hoàn chỉnh.
Một người cao gầy chừng 30 tuổi bên cạnh Trần Ngọc bật cười: “Nếu không sẽ chịu lời nguyền rủa ác độc? Không được chết tử tế? Trần tiểu ca ngươi dẫu sao cũng là người của Trần gia, đừng bảo là ngươi tin vào ba cái chuyện nhảm nhí này.”
Trần Ngọc lúng túng còn chưa kịp giải thích, lại có một thanh âm lanh lảnh cười nói: “Nghe nói Trần tiểu ca không thân thiết với Trần gia, sau này sẽ không nhận quản Trần gia, bây giờ xem ra, quả nhiên là thật.”
“Các người chớ có đoán mò, Trần tiểu ca không chừng có nỗi khổ khác. Chưa biết chừng Trần gia lão đại trước khi đi từng giao phó gì đó, bất quá, chúng ta nếu đã mạo hiểm cửu tử nhất sinh đến được đây, minh khí dĩ nhiên sẽ không thể để lại cho kẻ thứ hai.”
Lời nói càng ngày càng khó nghe, người Mã gia bận tâm đến thể diện của Mã Văn Thanh, cũng không đả động gì. Trần Ngọc nghe thấy câu không thân thiết với Trần gia, trong lòng nhất thời cực kỳ khó chịu. Dù sao, lần này cậu ra ngoài, lại một lần nữa gạt Trần Sâm hạ mộ, thấy thế nào cũng coi như cô phụ khổ tâm của phụ thân. Cậu buồn bực cúi đầu, không phát hiện Phong Hàn chợt thay đổi sắc mặt, chặt chẽ theo dõi cậu.
Kim lão đại thấy không khí có phần bế tắc, liếc Tào Đông, Tào Đông vội vàng lên tiếng: “Trần Ngọc cũng là có ý tốt, các ngươi nghe thì nghe, chớ có ăn nói lung tung.”
Mã Văn Thanh biết Trần Ngọc tâm tình không tốt, lại gần ôm bả vai cậu nhỏ giọng giáo huấn: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi theo ca ca ra ngoài lăn lộn bao lần, sao vẫn phạm phải loại sai lầm ngây thơ này?” Dừng một chốc, đập đập cánh tay cậu, lẩm bẩm: “Bỏ đi, ngươi nếu sợ, ra ngoài rồi ca ca sẽ cho ngươi mấy món, dù sao ta cũng quen như vậy rồi.”
Trần Ngọc trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Văn Thanh, trước đây ngươi lấy thứ gì, ta chưa từng lên tiếng phàn nàn. Nhưng lần này, trước khi ta hiểu rõ có thể hay không, ngươi cái gì cũng đừng động được không?”
Mã Văn Thanh lăng lăng nhìn Trần Ngọc một hồi, dùng sức cầm tay cậu, đáp: “Vậy được, bất quá, ngươi nhanh nhanh làm rõ, bằng không đồ tốt sẽ bị Kim gia cuỗm hết, gia sẽ đau lòng muốn chết.” Dứt lời, Mã Văn Thanh đi về phía Mã Liệt.
Mã Văn Tú đi được vài bước, đuổi theo Trần Ngọc, khoác lấy cánh tay Trần Ngọc lắc lắc, cười nói: “Trần ca, ngươi mà đã nói, là ta sẽ tin, nơi này quả thật không giống với những ngôi mộ khác.”
Trần Ngọc cười khổ, vuốt ve đỉnh đầu Mã Văn Tú: “Ta nói a Văn Tú muội muội, ta còn chưa đến mức cần một tiểu cô nương an ủi đâu.”
Mã Văn Tú mân mê miệng, đảo mắt thấy báo con hai mắt phát sáng trong bóng tối nằm trong ngực Trần Ngọc, lại không nhịn được muốn trêu ghẹo.
Qua khỏi pho tượng đồng xanh, sau khi đi về phía trước chừng trăm mét, hai bên sơn động bắt đầu xuất hiện bích họa, cao chừng một người. Bất quá, lần này cũng không phải về lịch sử của Tượng Hùng, mà là mỹ nữ đồ. Cô gái trong bức tranh chỉ mặc một chiếc váy phiêu dật, trên cổ tay cổ chân đeo chuỗi hạt hoặc chuỗi ngọc, trên đầu trên cổ cũng thùy hạ đồ trang sức tinh xảo cổ phác. Cô gái trong tranh thân thể tú lệ, đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Bất quá, bích họa giống như đã quên phối màu, phần lớn đều là những gam màu lạnh trắng đen xám xanh, trong nham động cổ xưa này thời gian như dừng lại, vẻ mĩ lệ mang theo sự hoang liêu mập mờ khác thường.
Trong sơn động cách vài mét thì lại có một bức họa như vậy, mặc dù sắc thái hơi tối, nhưng mỹ nữ bán khỏa thân xinh đẹp vô song trên bức tranh, khiến tất cả mọi người đều ngắm nhìn chuyên chú.
Trần Ngọc tình cờ quay đầu lại, thấy Phong Hàn cau mày nhưng cũng nhìn đến nhập thần, giật mình, Phong Hàn mặc dù không rõ lai lịch, mỹ nữ bên cạnh cũng không ít, hắn chưa từng liếc mắt để ý tới. Có thể hấp dẫn mục quang của Phong Hàn, nói cách khác, bích họa này có vấn đề?
Trần Ngọc quan sát cả nửa ngày, phát hiện mỹ nữ trong tay cầm hoặc là ngọc, hoặc chương hoặc bình, ở cổ đại, đều là đồ dùng cúng tế, đây là điệu múa tế tự.
Về sau, Trần Ngọc càng thêm khẳng đinh ý nghĩ của mình, bởi vì mấy bức cuối cùng, trên mặt cô gái mang mặt nạ, tương tự như vu sư của dân tộc Tạng.
Sau bức bích họa cuối cùng, là một cánh cửa hình quả trám, cao chừng một thước. Trần Ngọc theo thói quen quan sát phía sau cánh cửa, cẩn thận nhìn xem có cơ quan hoặc minh khóa khóa chìm*(dính vào tường) hay không.
Không thấy cơ quan nào cả, Trần Ngọc phát hiện ở dưới cánh cửa có một số chữ viết mơ hồ không rõ: cẩn thận XXX chết.
Những chỗ có chữ X biểu thị những chữ không thấy rõ, tổng cổng có bảy chữ, ba chữ không thấy rõ.
-END89-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất