Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 71: Tuyệt vọng

Trước Sau
Đỗ Thác nói xong câu kia kỳ thật đã không chống đỡ được bao lâu nữa, may mà có người lập tức chạy tới bắt lấy Sở Hoài.

Giây tiếp theo, hắn lập tức ngất đi, được người đưa lên xe, Ngụy Minh đi theo trầm mặt nhìn cánh tay toàn máu của Đỗ Thác, hắn biết nếu không xử lí kịp thời, cánh tay này của Đỗ Thác coi như phế.

May mắn là để phòng ngừa vạn nhất, Ngụy Minh có mang theo dụng cụ y tế, tuy không đầy đủ như trong bệnh viện như những dụng cụ cơ bản đều có.

Vì thời gian khẩn cấp, Ngụy Minh sẽ trực tiếp sát trùng và gắp viên đạn cho Đỗ Thác ngay trên xe.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện ra mình quên mang theo thuốc tê.

Ngụy Minh nhăn mày, nếu chờ tới bệnh viện thì cánh tay của Đỗ Thác không biết có thể điều trị tốt hay không, bởi nhìn vào miệng vết thương có thể thấy mỗi phát súng hắn đều phải đã phải chịu đựng ít nhất mười mấy phút rồi, từ đây đến bệnh viện nhanh cũng phải mười mấy phút nữa, sao có thể trì hoãn lâu như vậy.

Vậy nên, Ngụy Minh chỉ có thể nhẹ giọng nói với Đỗ Thác: “Đỗ tổng, anh chịu khó một chút, lát nữa sẽ rất đau.”

Đỗ Thác khẽ mở mắt, chậm rãi nhả ra một chữ ừ rồi lại nhắm mắt vào.

Ngụy Minh lấy kéo cắt vải áo trên cánh tay trái của Đỗ Thác, đập vào mắt hắn là ba miệng vết thương rõ ràng trên cánh tay, người từng trải qua vô số cuộc giải phẫu như Ngụy Minh vẫn không thể nhịn được mà hít vào một hơi.

Rốt cuộc là phải có nghị lực thế nào mới có thể tự cầm súng bắn mình hai phát! Sau đó còn để người khác bắn một phát, hơn nữa người đó còn là Thương Mặc!

Vì đang trong lúc nguy cấp nên Ngụy Minh không thể nghĩ quá nhiều, chỉ có thể phát ra một tiếng cảm thán rồi cúi đầu sát trùng cho Đỗ Thác.

Sau khi sát trùng xong sẽ đến bước gắp đạn, Ngụy Minh nhét một miếng gạc vào miệng Đỗ Thác, nhẹ giọng nói: “Nếu đau thì cắn miếng gạc này nhé.”

Đỗ Thác không hé miệng, mắt cũng không mở, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: “Không cần…”

Ngụy Minh thấy vậy cũng không khuyên nữa. Hắn đã chứng kiến vẻ quật cường của Đỗ Thác, vì vậy để miếng gạc sang một bên rồi tập trung tinh thần gắp viên đạn ra.

Tổng cộng là ba viên, trước hết phải lấy viên đạn bắn vào sâu nhất, cũng chính là vết thương đầu tiên.

Miệng vết thương rất nhỏ, viên đạn còn ở sâu bên trong, Ngụy Minh chỉ có thể cau mày bắt đầu lấy.

Khi viên đạn đầu tiên được lôi ra, Ngụy Minh thở phào nhẹ nhõm, đầu xuôi thì đuôi sẽ lọt.

Trong lúc gắp viên đạn thứ hai, Đỗ Thác bỗng rên lên một tiếng, Ngụy Minh nhìn thoáng qua, chỉ thấy khóe miệng hắn toàn là máu, có lẽ là tự cắn để không kêu lên. Ngụy Minh thở dài, lấy một miếng gạc đưa đến bên miệng Đỗ Thác: “Cắn nó đi, nếu không sau đó sẽ đến lượt miệng Đỗ tổng phải làm giải phẫu đấy.”

Lần này Đỗ Thác không từ chối, hắn hé miệng cắn vào miếng gạc Ngụy Minh đưa tới.

Ngụy Minh bắt đầu lấy viên đạn thứ ba.

Viên đạn này còn khó lấy hơn hai viên trước, Ngụy minh biết hai viên đầu là Đỗ Thác tự bắn mình, vậy nên tránh được những điểm trọng yếu, còn viên thứ ba này không phải do hắn động tay, vậy nên chỗ bị thương cũng…

Hắn không nghĩ nữa, tập trung gắp viên đạn.



Thời gian lấy viên đạn thứ ba là lâu nhất, cuối cùng khi gắp được nó ra, Ngụy Minh thở hắt một hơi, cũng không dám nghỉ tay mà lập tức băng bó cho Đỗ Thác.

Băng bó xong, trên trán Ngụy Minh cũng ướt đẫm mồ hôi.

Đỗ Thác cũng không khá hơn là bao, trên mặt trên người toàn là mô hôi, tóc và áo sơ mi ướt sũng, miệng vẫn gắt gao cắn miếng gạc, còn băng gạc nơi miệng vết thương đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, mà tay hắn vẫn còn đang siết thật chặt.

Khi Ngụy Minh không thể lấy được miếng gạc trong miệng Đỗ Thác vì lực cắn của hắn quá lớn, hắn phải nhỏ giọng nói với Đỗ Thác mấy câu Đỗ Thác mới thả lỏng miệng để lấy miếng gạc ra. Sau đó, Ngụy Minh lấy khăn sạch lau mồ hôi cho Đỗ Thác, làm xong hết mới mở cửa sổ bảo người lái xe về trung tâm thành phố.

Sở Hoài cũng bị đánh ngất trói lại ném ở cốp xe.

Khi xe về đến trung tâm thành phố, Ngụy Minh bảo lái xe tiếp tục chạy tới bệnh viện, dù sao Đỗ Thác cũng vừa giải phẫu xong, giờ cần phải vào bệnh viện tĩnh dưỡng và quan sát.

Sau khi bố trí cho Đỗ Thác xong, Ngụy Minh gọi cho Giản Anh, biết Giản Anh đã đưa Thương Mặc về nhà, giờ đang quay lại bệnh viện.

Hắn trầm mặc một lúc rồi xoay người đi vào khỏi phòng bệnh của Đỗ Thác.

Chuyện giữa Đỗ Thác và Thương Mặc, ban đầu Ngụy Minh có biết một chút, sau lại phát hiện mọi chuyện không phải như vậy, giờ Đỗ Thác để Thương Mặc đi trước, thậm chí bắt bọn họ đợi đến khi cậu đi rồi mới được hành động, rõ ràng là vì sợ sẽ gây nguy hiểm cho Thương Mặc.

Lúc trước hắn vẫn chưa nhìn ra quan hệ giữa hai người, giờ Ngụy Minh đã hiểu Đỗ Thác coi Thương Mặc còn quan trọng hơn mạng sống của mình, nhưng Thương Mặc lại không như vậy, dường như cậu không muốn dây dưa quá nhiều với Đỗ Thác, cho dù những điều hắn làm cho cậu có nhiều đến đâu.

Ngụy Minh nhìn Đỗ Thác suy yếu nằm trên giường bệnh. Hắn lắc đầu, tình yêu trên thế gian quả thực là thứ mà người ta khó có thể nắm bắt.

Ngày hôm sau, Đỗ Thác vẫn không tỉnh lại.

Trưa hôm ấy, Ngụy Minh gọi điện cho Thương Mặc, hỏi cậu có muốn ra ngoài nói chuyện không.

Thương Mặc im lặng một lát rồi đáp ứng.

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê. Ngụy Minh nhìn Thương Mặc ngồi đối diện, thấy sắc mặt cậu không tốt, biết sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ tối qua cậu cũng khó có thể ngủ ngon. Hắn uống một ngụm cà phê rồi lên tiếng: “Có lẽ cậu cũng biết tôi tìm cậu vì chuyện gì phải không?”

Thương Mặc hé môi không nói, trong mắt cũng không có gợn sóng.

Ngụy Minh nói tiếp: “Tôi muốn biết sau những việc Đỗ tổng làm cho cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

Thương Mặc ngẩn người rồi lắc đầu: “Câu hỏi này tôi xin phép không trả lời, tôi có riêng tư của tôi.”

Ngụy Minh yên lặng nhìn cậu vài giây, sau đó nói: “Vậy được, tôi sẽ hỏi thẳng, cậu có yêu Đỗ tổng không?”

Thương Mặc rũ mắt, lắc đầu.

Ngụy Minh giật mình, hắn vốn nghĩ Đỗ Thác đã vì Thương Mặc mà làm nhiều như vậy, tình cảm của cậu với Đỗ Thác sẽ ít nhiều có thay đổi, vậy mà giờ Thương Mặc lại không do dự lắc đầu. Trong nhất thời, Ngụy Minh không khỏi tiếc thay cho Đỗ Thác.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Nếu không yêu, vậy cậu hãy để Đỗ tổng một lần tuyệt vọng đi, đừng để anh ta vì cậu mà trả giá nhiều, cuối cùng vẫn không có nổi trái tim cậu.”

Thương Mặc gật đầu, nói: “Tôi biết, nhưng…”



Kỳ thật cậu vẫn luôn cố để Đỗ Thác tuyệt vọng, nhưng cuối cùng bởi vì một lý do nào đó, hai người vẫn buộc phải dính vào nhau, nếu được, cậu cũng hy vọng giữa hai người không còn liên hệ gì nữa.

Ngụy Minh tưởng là Thương Mặc vẫn không chịu để Đỗ Thác chết tâm, trầm mặt nói: “Tôi biết tôi chỉ là người ngoài không có tư cách phán xét quan hệ của cậu và Đỗ tổng, cũng không có tư cách bảo cậu phải làm gì, nhưng là bạn của Đỗ tổng, tôi chỉ hi vọng chuyện tối hôm qua sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.”

“Cậu chắc là chưa biết, Đỗ tổng bắt người của anh ta sau khi cậu đi mấy phút mới được hành động, mục đích anh ta làm như vậy không nói cậu cũng hiểu, chính là đảm bảo cho cậu có thể rời đi mà không gặp nguy hiểm gì, vậy nên cậu lông tóc vô thương, còn anh ta chịu ba phát súng sau đó phải kiên trì chờ cậu đi, chờ người đến cứu mới có thể không cần tiếp tục chịu đau ngã xuống.”

“Tôi biết tình càm là thứ không thể cưỡng cầu, vậy nên mặc dù Đỗ tổng vì cậu làm nhiều như vậy, thậm chí không tiếc cả tính mạng cũng không thể khiến cậu động lòng thì bản thân anh ta cũng phải chấp nhận, nhưng điều tôi muốn nói là, Đỗ tổng là thương nhân tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường, là người không có mối đe dọa, anh ta có thể nói là vô địch, nhưng giờ chỉ vì cậu xuất hiện mà phá hỏng quỹ đạo cuộc đời anh ta. Anh ta hại cậu bị Sở Hoài tính kế, cậu hại anh ta phải chịu ba phát súng, nhưng cho dù nói thế nào cũng không thể phủ nhận được là Đỗ tổng vẫn luôn che chở cậu, để cậu lông tóc vô thương, còn anh ta lại vì cậu mà bị thương rất nặng.”

“Vậy nên tôi hi vọng nếu Thương tiên sinh không yêu Đỗ tổng thì hãy để anh ta tuyệt vọng một lần, để Đỗ Thác trở lại là Đỗ tổng trước kia.”

Ngụy Minh nhìn Thương Mặc, mặc dù đã nói rất nhiều nhưng hắn cũng hiểu hắn không có tư cách nói những điểu đó với cậu, chỉ là nếu hai người cứ tiếp tục thế này, chuyện như tối qua chắc chắn sẽ còn phát sinh.

Thương Mặc mấp máy môi, cậu nâng mắt nhìn Ngụy Minh: “Tôi sẽ làm theo ý bác sĩ Ngụy, theo anh loại tuyệt vọng nào là thích hợp nhất?”

Hai tay Ngụy Minh giao nhau đặt trên bàn. Hắn nói: “Xuất ngoại, đi đến nơi mà không ai biết cậu.”

Thương Mặc trầm mặc một lát rồi đáp ứng: “Tôi sẽ xuất ngoại, nhưng không phải hiện tại. Tôi muốn chờ Diệp tử tỉnh lại và hồi phục rồi mới đi. Nói cách khác, tôi không yên tâm.”

“Đêm hôm qua Viên Diệp đã tỉnh lại.” – Ngụy Minh nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh đáp.

Thương Mặc cả kinh nhìn Ngụy Minh: “Vậy bây giờ cậu ấy…”

“Cậu ta giờ không có vấn đề gì, tình hình cơ thể rất tốt, cơm ăn ngày ba bữa.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” – Thương Mặc thu lại ánh mắt, khóe môi mang theo chút ý cười.

“Có lẽ giữa anh em các cậu có linh cảm, tối hôm qua cậu xảy ra chuyện, cậu ta vừa tỉnh đã sốt ruột hỏi cậu đang ở đâu, tôi nghĩ là chuyện xảy ra tối qua khiến cậu ta có linh tính, muốn biết tình trạng của cậu nên mới tỉnh lại.” – Ngụy Minh không nhanh không chậm nói tiếp.

Thương Mặc ngẩn người, hỏi: “Vậy bao giờ Diệp tử có thể xuất viện?”

Thương Mặc nghĩ sau khi Viên Diệp xuất viện cậu sẽ rời đi, nếu cậu đi ngay khi Viên Diệp vẫn đang nằm viện thì chỉ có mình cậu được thoải mái, còn Viên Diệp sẽ rất buồn, tình cảm anh em giữa hai người cũng coi như hỏng, hơn nữa việc này Thương Mặc nhất định phải nói với Viên Diệp, mà muốn nói được cũng phải đợi sau khi y xuất viện.

“Có lẽ là một tuần. Cậu ta tỉnh lại nghĩa là đã không còn vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần vết thương trên cơ thể cậu ta lành là có thể xuất viện.”

“Vậy tâm lý Diệp tử thì sao? Trước đây anh đã nói tâm lý Diệp tử có chút chướng ngại…”

“Tối hôm qua tỉnh lại tới giờ tâm lý cậu ta đều rất bình thường, vậy nên có thể nói cậu ta đã tự mình vượt qua chướng ngại tâm lý ấy.”

Thương Mặc nghe vậy gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Cậu dừng một lát rồi nói tiếp: “Chuyện xuất ngoại tôi sẽ nói với công ti, cố gắng đi sớm một chút. Mặt khác, nếu có thể, tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật chuyện này.”

Ngụy Minh hiểu ý Thương Mặc, nếu không giữ bí mật, chỉ sợ sau khi Đỗ Thác tỉnh lại sẽ lập tức đuổi theo, chuyện xuất ngoại sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Hắn gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau