Chương 2
Edit: Cỏ Mỹ - Beta: Quýt
Phong Tĩnh sống vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Cuộc đời cậu giống như một trò chơi, tùy giai đoạn mà gặp các boss khác nhau. Hiện tại, cậu biết mình sắp đối mặt với một boss, người này sẽ như bức tường, vững chắc chắn ngang trước mặt cậu, làm cậu tiến thoái lưỡng nan. Cậu chân thành hi vọng người này xuất hiện muộn một chút, ít nhất cũng phải đợi cậu bình an thi đại học xong, nhưng ông trời lại chẳng ưu ái cho ai, cậu hiểu mà.
Cậu ngồi trong nhà ăn, suy nghĩ về vấn đề này. Mãi cho đến khi có người ngồi xuống phía trước, người kia rất cao lớn, cái bóng của hắn trùm lên cả người cậu.
Phong Tĩnh ngẩng đầu, là An Như Sơn.
"Có chuyện gì à?" Cậu chủ động hỏi.
"Ăn gì đó?" An Như Sơn không trả lời cậu mà hỏi ngược lại.
"Cơm cà ri đùi gà." Phong Tĩnh đáp, "Sao vậy?"
"Lấy tôi một phần." An Như Sơn ném thẻ cơm cho cậu, "nhanh lên."
Học bá phải chạy vặt cho giáo bá, cậu hiểu mà.
Phong Tĩnh đứng lên lấy một phần cơm cà ri đùi gà, cẩn thận từng li từng tí bưng về cho hắn.
"Từ ngày mai cậu sẽ ăn cùng tôi." An Như Sơn cắn xong hai miếng liền nói, "Cậu ăn gì tôi ăn đó, biết chưa?"
"Có phải do tôi nhắc cậu không được hút thuốc không?" Phong Tĩnh thận trọng hỏi.
"Không." An Như Sơn trầm mặc một hồi, "Bởi vì thua cá cược, tôi phải ăn cơm với top 1 của trường, là cậu."
"Ha, ăn cùng với đồng tính à." Phong Tĩnh rất thông minh, khéo léo nói: "Không thành vấn đề, cậu cứ nói thẳng, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng mà ăn cơm với đồng tính, cậu không sợ à?"
"Tôi thì sợ cái gì?" An Như Sơn lấy làm lạ hỏi.
"Người như chúng tôi rất thích kiểu người như cậu nha." Phong Tĩnh nhéo một đóa hoa lan, "Cao ráo, nam tính, rất đáng để dựa dẫm đó."
An Như Sơn không đáp. Một lúc lâu sau hắn mới nở nụ cười.
"Cậu sẽ không như vậy đâu." Hắn ăn một muỗng cà ri lớn, hai má phồng lên, nhìn như một con chuột hamster liều mạng nhét hạt dưa vào miệng, có chút đáng yêu.
"Tôi chính là như vậy." Phong Tĩnh bình tĩnh nói, "Vừa nãy tôi muốn tìm một người bạn trai ngồi chỗ này cùng tôi, người đó phải cao khoẻ hơn tôi và còn phải thông minh hơn tôi nữa. Sau đó cậu liền ngồi chỗ này, đây chẳng phải ý trời sao?"
An Như Sơn lập tức nghẹn họng. Hắn không nghĩ đến người này thường ngày trông rất trầm mặc, chỉ biết đến học, lúc nào cũng hạng nhất toàn trường lại có bộ dạng thế này. Lúc nói đùa ánh mắt lóe lên một chút ranh mãnh nhưng đôi tròng kính dày cộm lại che đi đôi mắt xinh đẹp. Lúc Phong Tĩnh cuối đầu ăn cơm từ góc độ của An Như Sơn có thể nhìn thấy cặp lông mi rất dài của cậu.
"Cược trong bao lâu thế?" Phong Tĩnh thấy hắn im lặng, cảm thấy rất có thành tựu vì trả đũa được tên giáo bá kia, cậu liền giả vờ như rất hứng thú hỏi.
"Một học kỳ đầu." An Như Sơ đáp.
"Ngoài ăn cùng nhau cậu còn muốn làm gì không?" Phong Tĩnh không ngừng nỗ lực, "Cậu có muốn chuyển đến kí túc xá, chung giường chung gối, hồng bị phiên lãng*, trong tâm cậu có tôi trong tâm tôi có cậu không?"
*Hồng bị phiên lãng (红被翻浪): chỉ về việc giường chiếu, phòng the.
"Được thôi." Hắn có cảm giác mình đang bị khiêu khích, "nhưng hồng bị phiên lãng là có ý gì?"
Phong Tĩnh im lặng. Cậu không thể giải thích, bèn chuyển chủ đề một cách khô khan, "Nhưng tại sao lại là ký túc xá của tôi?"
"Vậy, cậu đến chỗ tôi đi." An Như Sơn đề nghị, "Tôi ở phòng hai người, có phòng tắm riêng và có cả ban công. Tất cả đều là giường một tầng, chỉ cần chuyển hành lý đến là được."
Nếu hai người cùng ở chung một ký túc xá sẽ trở thành huyền thoại đó. Tuy nhiên Phong Tĩnh cũng chẳng quan tâm. Điều cậu đang nghĩ tới lúc này chính là ở chung sẽ không tốn nhiều tiền, mà học trưởng lại không phàn nàn nhiều lắm, vậy thì còn sợ gì nữa chứ? Hơn nữa nếu ở ký túc xá thì sẽ không cần giảng bài tập cho người khác. Đây là chuyện tốt đó!
"Được rồi." Phong Tĩnh đáp, "Lúc về tôi sẽ chuyển qua."
Sau bữa cơm, hai người lững thững về kí túc xá. Phong Tĩnh giẫm lên bóng lưng An Như Sơn mà đi, hắn cứ lẳng lặng đi phía trước nên không biết gì cả. Ngược lại, người khác nhìn bọn họ đi cùng không khỏi ngạc nhiên, những người hay cười nhạo Phong Tĩnh cũng im lặng không dám nói câu nào.
Không ai dám bắt nạt người của An Như Sơn. Trước đó từng có người đến trường bắt nạt em trai của hắn, giờ cỏ ở mộ người đó đã cao hai thước, tuyệt đối không nói phét. Hắn nổi tiếng là được cưng chiều, ai cũng biết. Mặc dù bây giờ chưa rõ thực hư ra sao nhưng nhìn thấy hai người tiêu sái một trước một sau đã đủ khiến đám người này ngậm miệng.
Bọn họ đi vào ký túc xá của Phong Tĩnh, An Như Sơn tựa vào khung cửa nhìn cậu thu dọn đồ đạc cũng không có ý định giúp đỡ, hắn cầm điện thoại gọi cho hiệu trưởng, cũng chính là cha hắn.
"Chuyển người." Hắn thản nhiên nói như đang mời ba hắn ăn cơm tối vậy, "Đến ký túc xá của tôi. "
"Vâng" An Như Sơn tiếp, " là Phong Tĩnh, cậu ấy sẽ bổ túc cho tôi."
Phong Tĩnh không khỏi dừng động tác, ngập ngừng nhìn sang, vừa nãy hắn đâu có bàn chuyện học phụ đạo với cậu. Nếu vậy thì một khóa 200 đồng, không mặc cả.
"Được rồi, biết rồi" Hắn hứa gì đó với đầu dây bên kia "Cúp máy đây."
An Như Sơn tắt điện thoại, bước vào cầm lấy vali to đùng cùng cái bàn học để giường trên tay Phong Tĩnh, không chút biểu cảm, bước ra ngoài. Phong Tĩnh mang một cái vali khác và đệm chăn của mình theo sau.
Hai người nhìn qua như một cặp vợ chồng trẻ đi làm thuê ở một khu tập thể trên thành phố. Đặc biệt là Phong Tĩnh, trên mặt tràn đầy vui sướng. Vừa vào ký túc xá mới, cậu lập tức bố trí chăn đệm nhanh gọn, đặt sách vở ngay ngắn lên bàn rồi đi xem nhà vệ sinh.
Quá lời, cậu cảm thán, không ngờ phòng của giáo bá lại sạch sẽ tuyệt vời thế này. Cậu lấy một hộp tinh dầu chưa mở từ trong vali, cẩn thận ra hiệu với tên kia.
An Như Sơn gật đầu. Phong Tĩnh liền đặt một cái ở bồn rửa trong phòng tắm, một cái khác đặt lên bàn của mình.
Mùi cam ngọt ngào dần tỏa lan khắp căn phòng. Cậu lấy quần áo treo vào tủ, không khách khí chút nào. Trên thực tế, cậu cũng đâu phải là người ngoài.
An Như Sơn nhìn cậu bận rộn, cảm giác như đang nuôi một nàng tiên ốc. Hắn vốn ở một mình đã quen, tuy phòng kí túc sạch sẽ nhưng lại lạnh lẽo, hiện tại đã có chút hơi người.
Gia đình hắn cũng rất cô quạnh, mẹ mất sớm khi hắn còn nhỏ, cha càng không quan tâm hắn, ở trường có hàng ngàn vạn học sinh khác, nên luôn thả rông hắn, không người nào quản. Hắn lớn đến chừng này xem ra cũng khá vất vả.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn tin rằng nếu tặng Phong Tĩnh một cái nồi, cậu ấy liền có thể nấu tám đến mười món cho hắn ăn. Người này nhìn cũng rất hiền lành, hơn nữa còn có chút lanh lợi.
Phong Tĩnh. Hắn gọi thầm cái tên này trong lòng, sau này xin hãy chỉ giáo.
Thực ra hắn không thua cá cược hay gì cả, đó chỉ là một ý nghĩ bất chợt khi thấy vẻ mặt như sắp đi chầu trời của cậu, giống như trong cơm có thuốc độc, ăn xong cậu liền chết đi.
Vì danh dự nhà trường, vì người cha rẻ rách, giáo bá quyết định sẽ chăm lo cho học bá top 1 trường.
Giống như cự long bảo vệ công chúa dưới đôi cánh của mình.
Phong Tĩnh sống vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Cuộc đời cậu giống như một trò chơi, tùy giai đoạn mà gặp các boss khác nhau. Hiện tại, cậu biết mình sắp đối mặt với một boss, người này sẽ như bức tường, vững chắc chắn ngang trước mặt cậu, làm cậu tiến thoái lưỡng nan. Cậu chân thành hi vọng người này xuất hiện muộn một chút, ít nhất cũng phải đợi cậu bình an thi đại học xong, nhưng ông trời lại chẳng ưu ái cho ai, cậu hiểu mà.
Cậu ngồi trong nhà ăn, suy nghĩ về vấn đề này. Mãi cho đến khi có người ngồi xuống phía trước, người kia rất cao lớn, cái bóng của hắn trùm lên cả người cậu.
Phong Tĩnh ngẩng đầu, là An Như Sơn.
"Có chuyện gì à?" Cậu chủ động hỏi.
"Ăn gì đó?" An Như Sơn không trả lời cậu mà hỏi ngược lại.
"Cơm cà ri đùi gà." Phong Tĩnh đáp, "Sao vậy?"
"Lấy tôi một phần." An Như Sơn ném thẻ cơm cho cậu, "nhanh lên."
Học bá phải chạy vặt cho giáo bá, cậu hiểu mà.
Phong Tĩnh đứng lên lấy một phần cơm cà ri đùi gà, cẩn thận từng li từng tí bưng về cho hắn.
"Từ ngày mai cậu sẽ ăn cùng tôi." An Như Sơn cắn xong hai miếng liền nói, "Cậu ăn gì tôi ăn đó, biết chưa?"
"Có phải do tôi nhắc cậu không được hút thuốc không?" Phong Tĩnh thận trọng hỏi.
"Không." An Như Sơn trầm mặc một hồi, "Bởi vì thua cá cược, tôi phải ăn cơm với top 1 của trường, là cậu."
"Ha, ăn cùng với đồng tính à." Phong Tĩnh rất thông minh, khéo léo nói: "Không thành vấn đề, cậu cứ nói thẳng, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng mà ăn cơm với đồng tính, cậu không sợ à?"
"Tôi thì sợ cái gì?" An Như Sơn lấy làm lạ hỏi.
"Người như chúng tôi rất thích kiểu người như cậu nha." Phong Tĩnh nhéo một đóa hoa lan, "Cao ráo, nam tính, rất đáng để dựa dẫm đó."
An Như Sơn không đáp. Một lúc lâu sau hắn mới nở nụ cười.
"Cậu sẽ không như vậy đâu." Hắn ăn một muỗng cà ri lớn, hai má phồng lên, nhìn như một con chuột hamster liều mạng nhét hạt dưa vào miệng, có chút đáng yêu.
"Tôi chính là như vậy." Phong Tĩnh bình tĩnh nói, "Vừa nãy tôi muốn tìm một người bạn trai ngồi chỗ này cùng tôi, người đó phải cao khoẻ hơn tôi và còn phải thông minh hơn tôi nữa. Sau đó cậu liền ngồi chỗ này, đây chẳng phải ý trời sao?"
An Như Sơn lập tức nghẹn họng. Hắn không nghĩ đến người này thường ngày trông rất trầm mặc, chỉ biết đến học, lúc nào cũng hạng nhất toàn trường lại có bộ dạng thế này. Lúc nói đùa ánh mắt lóe lên một chút ranh mãnh nhưng đôi tròng kính dày cộm lại che đi đôi mắt xinh đẹp. Lúc Phong Tĩnh cuối đầu ăn cơm từ góc độ của An Như Sơn có thể nhìn thấy cặp lông mi rất dài của cậu.
"Cược trong bao lâu thế?" Phong Tĩnh thấy hắn im lặng, cảm thấy rất có thành tựu vì trả đũa được tên giáo bá kia, cậu liền giả vờ như rất hứng thú hỏi.
"Một học kỳ đầu." An Như Sơ đáp.
"Ngoài ăn cùng nhau cậu còn muốn làm gì không?" Phong Tĩnh không ngừng nỗ lực, "Cậu có muốn chuyển đến kí túc xá, chung giường chung gối, hồng bị phiên lãng*, trong tâm cậu có tôi trong tâm tôi có cậu không?"
*Hồng bị phiên lãng (红被翻浪): chỉ về việc giường chiếu, phòng the.
"Được thôi." Hắn có cảm giác mình đang bị khiêu khích, "nhưng hồng bị phiên lãng là có ý gì?"
Phong Tĩnh im lặng. Cậu không thể giải thích, bèn chuyển chủ đề một cách khô khan, "Nhưng tại sao lại là ký túc xá của tôi?"
"Vậy, cậu đến chỗ tôi đi." An Như Sơn đề nghị, "Tôi ở phòng hai người, có phòng tắm riêng và có cả ban công. Tất cả đều là giường một tầng, chỉ cần chuyển hành lý đến là được."
Nếu hai người cùng ở chung một ký túc xá sẽ trở thành huyền thoại đó. Tuy nhiên Phong Tĩnh cũng chẳng quan tâm. Điều cậu đang nghĩ tới lúc này chính là ở chung sẽ không tốn nhiều tiền, mà học trưởng lại không phàn nàn nhiều lắm, vậy thì còn sợ gì nữa chứ? Hơn nữa nếu ở ký túc xá thì sẽ không cần giảng bài tập cho người khác. Đây là chuyện tốt đó!
"Được rồi." Phong Tĩnh đáp, "Lúc về tôi sẽ chuyển qua."
Sau bữa cơm, hai người lững thững về kí túc xá. Phong Tĩnh giẫm lên bóng lưng An Như Sơn mà đi, hắn cứ lẳng lặng đi phía trước nên không biết gì cả. Ngược lại, người khác nhìn bọn họ đi cùng không khỏi ngạc nhiên, những người hay cười nhạo Phong Tĩnh cũng im lặng không dám nói câu nào.
Không ai dám bắt nạt người của An Như Sơn. Trước đó từng có người đến trường bắt nạt em trai của hắn, giờ cỏ ở mộ người đó đã cao hai thước, tuyệt đối không nói phét. Hắn nổi tiếng là được cưng chiều, ai cũng biết. Mặc dù bây giờ chưa rõ thực hư ra sao nhưng nhìn thấy hai người tiêu sái một trước một sau đã đủ khiến đám người này ngậm miệng.
Bọn họ đi vào ký túc xá của Phong Tĩnh, An Như Sơn tựa vào khung cửa nhìn cậu thu dọn đồ đạc cũng không có ý định giúp đỡ, hắn cầm điện thoại gọi cho hiệu trưởng, cũng chính là cha hắn.
"Chuyển người." Hắn thản nhiên nói như đang mời ba hắn ăn cơm tối vậy, "Đến ký túc xá của tôi. "
"Vâng" An Như Sơn tiếp, " là Phong Tĩnh, cậu ấy sẽ bổ túc cho tôi."
Phong Tĩnh không khỏi dừng động tác, ngập ngừng nhìn sang, vừa nãy hắn đâu có bàn chuyện học phụ đạo với cậu. Nếu vậy thì một khóa 200 đồng, không mặc cả.
"Được rồi, biết rồi" Hắn hứa gì đó với đầu dây bên kia "Cúp máy đây."
An Như Sơn tắt điện thoại, bước vào cầm lấy vali to đùng cùng cái bàn học để giường trên tay Phong Tĩnh, không chút biểu cảm, bước ra ngoài. Phong Tĩnh mang một cái vali khác và đệm chăn của mình theo sau.
Hai người nhìn qua như một cặp vợ chồng trẻ đi làm thuê ở một khu tập thể trên thành phố. Đặc biệt là Phong Tĩnh, trên mặt tràn đầy vui sướng. Vừa vào ký túc xá mới, cậu lập tức bố trí chăn đệm nhanh gọn, đặt sách vở ngay ngắn lên bàn rồi đi xem nhà vệ sinh.
Quá lời, cậu cảm thán, không ngờ phòng của giáo bá lại sạch sẽ tuyệt vời thế này. Cậu lấy một hộp tinh dầu chưa mở từ trong vali, cẩn thận ra hiệu với tên kia.
An Như Sơn gật đầu. Phong Tĩnh liền đặt một cái ở bồn rửa trong phòng tắm, một cái khác đặt lên bàn của mình.
Mùi cam ngọt ngào dần tỏa lan khắp căn phòng. Cậu lấy quần áo treo vào tủ, không khách khí chút nào. Trên thực tế, cậu cũng đâu phải là người ngoài.
An Như Sơn nhìn cậu bận rộn, cảm giác như đang nuôi một nàng tiên ốc. Hắn vốn ở một mình đã quen, tuy phòng kí túc sạch sẽ nhưng lại lạnh lẽo, hiện tại đã có chút hơi người.
Gia đình hắn cũng rất cô quạnh, mẹ mất sớm khi hắn còn nhỏ, cha càng không quan tâm hắn, ở trường có hàng ngàn vạn học sinh khác, nên luôn thả rông hắn, không người nào quản. Hắn lớn đến chừng này xem ra cũng khá vất vả.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn tin rằng nếu tặng Phong Tĩnh một cái nồi, cậu ấy liền có thể nấu tám đến mười món cho hắn ăn. Người này nhìn cũng rất hiền lành, hơn nữa còn có chút lanh lợi.
Phong Tĩnh. Hắn gọi thầm cái tên này trong lòng, sau này xin hãy chỉ giáo.
Thực ra hắn không thua cá cược hay gì cả, đó chỉ là một ý nghĩ bất chợt khi thấy vẻ mặt như sắp đi chầu trời của cậu, giống như trong cơm có thuốc độc, ăn xong cậu liền chết đi.
Vì danh dự nhà trường, vì người cha rẻ rách, giáo bá quyết định sẽ chăm lo cho học bá top 1 trường.
Giống như cự long bảo vệ công chúa dưới đôi cánh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất