Chương 7: Chúng ta đều là người có nhà nhưng không thể về
Tác dụng phụ của thuốc hạ sốt dần dần bắt đầu, Bùi Nguyên bị buồn ngủ tra tấn, nhưng cậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần.
“Lần đầu tiên tôi đánh người khác ra máu, thật đã ghiền! Ký túc xá của trường vẫn là thôi đi, tôi tính toán ở chỗ này cho đến ngày cuối cùng. Thật vất vả làm quen với một người bạn như tiểu Ái, nghiêm túc mà nói cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi. Lần sau tôi có thể dẫn anh đi gặp cô ấy, cô ấy biết anh, cô ấy rất ngầu, nhất định anh sẽ thích cô ấy.” Lúc này, cậu rất nhớ hương vị của cà phê.
Đan Thác tâm hữu linh tê*, cà phê đã sớm nấu xong. Bé trai nuốt nước đắng vào bụng giống như hổ đói.
(*心有灵犀: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau.)
Uống cà phê xong, cậu lau miệng, tiếp tục bổ sung: “Nói ngắn gọn, hiện tại cậu không có việc gì một thân nhẹ nhàng*. Chờ hạ sốt tôi có thể tìm một công việc kiêm chức, kiếm ít tiền trả lại tiền thuê phòng cho anh.” Cậu nằm ngã xuống giường, thở ra một hơi thỏa mãn.
(*无事一身轻 vô sự nhất thân khinh: 1 người k có việc vặt quấn thân, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm.)
Trần nhà loang lổ, mặt tường vốn là màu trắng rơi xuống từng mảng, lộ ra gạch vàng bên trong. Trắng giống như mây, vàng giống như nắng chiều, xinh đẹp cỡ nào a, cậu vừa nghĩ vừa nở nụ cười.
Cậu không nhớ rõ lúc sau như thế nào thiếp đi, lúc tỉnh lại đã bớt nóng, mồ hôi ra khắp người, người lâng lâng.
Đan Thác đến chợ mua đồ ăn chuẩn bị nấu cơm, Bùi Nguyên nắm tay hắn đi bên cạnh, trong ngực ôm một bó rau cần. Bé trai có chút ngượng ngùng, cậu không phải trẻ con, cái từ để ngừa lạc đường này đã không còn thích hợp rồi. Nhưng Đan Thác có suy xét an toàn của chính mình, phần lớn nhân khẩu cư trú trong khu mậu dịch là người da đen cùng Đông Nam Á, hơn phân nửa là thuộc về quá cảnh phi pháp, thậm chí không có hộ chiếu cùng chứng minh thân phận, đầu phố tạo thành một rào cản tự nhiên, người ngoài không đi vào, người bên trong không đi ra, Bùi Nguyên ở đây không an toàn.
Ở cổng chợ đồ ăn có một xe kéo bán bánh bao chỉ đậu phộng*, mùi thơm nức mũi, nóng hôi hổi, Bùi Nguyên kéo góc áo Đan Thác, khát vọng nhìn chằm chằm vào xe kéo. “Tôi muốn ăn cái đó, được không?” Bé trai liếm liếm khóe miệng.
(*花生糯米糖.)
Người bán là một thiếu niên da đen, gầy gò thấp bé, thoạt nhìn tuổi tác tương tự với Bùi Nguyên, nó chỉ biết nói “ông chủ, mười tệ ba viên” cùng “Cảm ơn”. Bùi Nguyên đứng trước mặt nó đột nhiên tràn đầy tự tin, cậu cố tình dựa vào Đan Thác thật gần, dùng đầu cọ cọ cánh tay Đan Thác, dào dạt đắc ý mà nhìn đứa bé kia, có chút khoe khoang.
Người bán đưa hộp nhựa đựng gạo nếp phủ đường cho cậu, cậu không thể chờ được nữa mà cầm một viên ném vào trong miệng, gạo nếp là vừa hấp xong, nóng hổi thơm mềm, đường bột đậu phộng trộn vào nhau, vị ngọt ngập khắp khoang miệng, này cũng không phải là vị ngọt đơn thuần, là mùi vị xa xỉ. Bùi Nguyên trả tiền, lấy ra một quả táo từ trong túi của mình đặt trên xe kéo.
“Tặng cho cậu.” Bùi Nguyên nói: “Cậu rất giỏi a, có thể làm ra bánh ngon như vậy.”
Cậu xoay người đuổi theo Đan Thác, chui vào chợ bán đồ ăn ầm ĩ nhốn nháo. Đan Thác đang lựa cá, hắn ném ngất cá, đuôi cá cứng ngắc vểnh lên, nằm trên thớt gỗ một cách vô tội. Bùi Nguyên nhìn hắn dùng lưỡi dao cạo vảy cá, vảy lóe sáng văng ra rơi vào cổ tay cùng mu bàn tay hắn, tay Đan Thác rất khỏe khoắn xinh đẹp, cơ bắp cân xứng, làn da tối màu sạch sẽ, giống như món hàng cao cấp đánh bóng bằng sáp.
Bùi Nguyên duỗi tay gạt rớt một miếng vảy cá dính trên cổ tay, đưa bánh bao chỉ đến bên miệng hắn.
“Tôi không ăn, cơm tối ăn cá.” Đan Thác nói.
Bùi Nguyên tràn ngập nghi hoặc: “Anh thật sự biết nấu cơm sao?” Cậu cho rằng Đan Thác ở trên lầu của tiệm ăn chính là vì thuận tiện ăn cơm.
Đan Thác mượn phòng bếp của tiệm ăn, hắn cắt cá thành khúc, dùng hành tây, gừng, rượu nấu ăn, muối để ướp, sau đó lăn bột chiên, cuối cùng dùng ớt, đậu phụ, tương đậu bản* om chung, trước khi om xong bỏ thêm rau cần, cọng tỏi tươi**, cà rốt vào trong nồi.
(*豆瓣酱 Doubanjiang.)
(**蒜苗.)
Bùi Nguyên muốn một bát cơm lớn, ăn như hổ đói, một bên ăn một bên hăng say viết chuyện xưa: Lúc trước có một đầu bếp không quyền không thế gọi là Đan Thác, người nhà bất ngờ gặp nạn, đầu bếp vì báo huyết hải thâm thù, đi tha hương làm sát thủ, trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu. Hắn ẩn thân vào trong một phố xá sầm uất, lúc nhớ nhà liền nấu một bữa món ăn quê nhà để an ủi…
Tiệm ăn nhanh buổi tối tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi, khắp nơi đều là mùi rượu cùng thuốc lá.
Bùi Nguyên mượn rửa chén hỏi thử quản lý tiệm ăn, các anh có kiêm chức không? Tôi tan học có thể rửa bát đĩa. Quản lý quan sát cậu từ trên xuống, dùng tuổi quá nhỏ để từ chối, lao động trẻ em dễ dàng bị người khiếu nại. Bùi Nguyên đành phải ủ rũ cụp đuôi mà trở lại lên lầu, Đan Thác dựa vào tường đang ngủ. Bánh bao chỉ còn có một nửa đặt trên bàn, bé trai bưng hộp nhựa lên, ngồi vào bên cạnh sát thủ, cậu có thể từ tứ chi giãn ra, ngực phập phồng theo quy luật của sát thủ mà nhìn ra sát thủ vẫn còn thức.
Cậu lấy hết can đảm hỏi: “Tôi không muốn về nhà, Đan Thác. Tôi ở chỗ này được không?”
Đan Thác mở mắt, Bùi Nguyên phát hiện đôi mắt hắn là màu đen thuần.
“Cậu nên về nhà.” Sát thủ tiên sinh nói.
Bùi Nguyên gật đầu. Câu trả lời này tốt hơn tưởng tượng của cậu, không phải “Không được”, “Không có cửa đâu”, “Cút”…, “Cậu nên về nhà” thật ôn hòa, thậm chí mang theo tình cảm, nói rõ hắn hy vọng Bùi Nguyên về nhà, ám chỉ về nhà đối với Bùi Nguyên mới có lợi, hắn đưa ra một đề nghị hắn cho là tốt, ý đồ cung cấp trợ giúp. Đương nhiên có khả năng hắn chỉ là xuất phát từ lễ phép, không phải nói sát thủ liền nhất định thô lỗ, khả năng nếu đổi thành người khác hắn cũng sẽ nói như vậy. Bùi Nguyên rất kinh ngạc, vì sao anh không nói thẳng là cút? Nếu như đổi thành đứa bé bán bánh hôm nay, có phải anh cũng sẽ đối xử ôn nhu với nó như vậy? Anh cảm thấy tôi giống như cậu ta? Hay là càng kém cỏi hơn cậu ta?
Cậu buồn cười nói: “Tôi biết tôi nên về nhà, tôi cũng rất muốn. Đan Thác. Nhưng tình huống hiện giờ có thay đổi, tôi và anh giống nhau, chúng ta đều là người có nhà nhưng không thể quay về. Tôi không biết vì sao anh không về nhà, nhưng nếu tôi nói với anh anh nên về nhà, anh không nên ở chỗ này làm mua bán giết cười cướp của tìm tiệm cơm làm đầu bếp nuôi sống chính mình, anh sẽ nghe sao? Anh nghe xong có cảm giác gì? Anh sẽ nói: ‘Mẹ nó có quan hệ gì với cậu?’.”
Ánh mắt Đan Thác đã rơi vào người cậu. Bùi Nguyên thật cao hứng khi được nhìn chuyên chú như vậy, tim cậu đập có chút nhanh.
“Nhưng đây là chỗ ở của anh, tôi hẳn là nên trưng cầu sự đồng ý của anh, nếu như anh không đồng ý, cũng không sao. Tôi chỉ cần một chỗ đặt chân, một chỗ ngủ, sát thủ các anh tương đối để ý việc riêng tư? Tôi hiểu, tôi sẽ không nhìn lén anh tắm.”
Nói xong, Bùi Nguyên lộ ra một nụ cười vô tội đáng yêu, bình thường nhận được tiền lì xì ở lễ mừng năm mới cậu mới cười như vậy.
Tiên sinh sát thủ không nói gì, hắn suy tư một lúc mới mò ra một cây súng từ dưới ván giường, ra hiệu Bùi Nguyên cầm. Bùi Nguyên không đoán ra hắn muốn làm gì, nhìn thấy súng cậu có chút khẩn trương, cổ họng khô khốc, nắm thứ nặng trịch trong tay, làn da của cậu được thân súng đen như mực phụ trợ mà phát sáng, ngón tay chỉ có thể miễn cưỡng đặt ở cò súng. Cho dù là đối với một khẩu súng ngắn, cậu cũng có chút trẻ tuổi.
“Kéo khóa an toàn trước, lại nổ súng, thử xem.” Đan Thác nói.
Tiếng cùm cụp của khóa an toàn khiến ngón tay Bùi Nguyên phát run, cậu nhắm vào gối bóp cò, viên đạn bắn ra từ họng súng khiến cổ tay cậu tê mỏi, cậu vội vàng dùng tay còn lại đỡ lấy cổ tay mới không làm súng rơi xuống.
Gối bị bắn xuyên, ruột bông nhồi đầy nổ tung, trong phòng rơi xuống một trận tuyết lớn.
Ánh mắt Bùi Nguyên rối loạn, cậu ngửi thấy mùi thuốc súng trước, sau đó có sợi bông rơi xuống đỉnh đầu, bên tai, chóp mũi cậu, theo hướng của chóp mũi cậu đụng phải đôi mắt bình tĩnh của Đan Thác, đôi mắt kia là giếng sâu trên núi tuyết, đen kịt, tĩnh lặng*, thấu triệt**, khuôn mặt Bùi Nguyên đột nhiên trở nên khô nóng, tầng ngoài của làn da gần như bị cảm giác xấu hổ đốt cháy, nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí đến tình trạng đau đớn. Mạch đập rất nhanh, giống như có người đấm mạnh vào ngực cậu, trái tim chấn động, toàn bộ không khí trong ngực lại bị bức ra.
(*幽静 u tĩnh)
(**洞彻 động triệt: thấu triệt, lý giải hiểu rõ mội sự vật đến tận cùng.)
Cậu không tự chủ được mà buông khẩu súng xuống. Đan Thác tiếp nhận súng, đột nhiên đổi đầu súng bóp cò.
Động tác nước chảy mây trôi, đối với sát thủ mà nói chính là cầm đũa ăn cơm. Thậm chí Bùi Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng cùm cụp của ống giảm thanh, cậu nghẹn họng nhìn trân trối, sợ tới mức hai chân run lên, ôm đầu kêu to: “Oa —— ”
Cảm giác đau đớn bén nhọn cọ qua cổ cậu, viên đạn lướt qua da cậu chui vào bức tường đằng sau!
“Tiếp theo, nói không chừng sẽ trực tiếp giết chết cậu.” Sát thủ nói.
Ánh mắt Bùi Nguyên dại ra, hốc mắt ngậm nước mắt, lông mi bị làm cho ngứa, chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống.
Cậu có một nháy mắt hối hận, cậu cảm thấy nói không chừng còn sống là một chuyện tốt. Bọn họ đi mua đồ ăn, bánh bao chỉ rất ngọt, cũng rất ngon, cậu hạnh phúc hơn đứa bé bán bánh rất nhiều, vì sao không thể sống tiếp? Nếu như Đan Thác cần cậu, nếu Đan Thác cảm thấy thế giới này vẫn còn cậu là tốt hơn, vậy cậu có thể sống vì Đan Thác. Cậu quay lại phòng, nhìn thấy Đan Thác đang ngủ, trên mặt người đàn ông có một tầng ráng chiều nhàn nhạt, kia làm cho cậu cảm thấy sinh mệnh rất đáng quý. Cậu liền hoàn toàn quên hết bản khế ước tử vong kia.
“Cậu thích anh ta.” Nguyễn Ái nói.
Bùi Nguyên vuốt ve vết đỏ bên sườn cổ do viên đạn bắn bị thương, nhìn qua quả thật ái muội. Cậu ghé vào trên bàn thở dài một hơi.
Nguyễn Ái bật cười: “Cậu cũng có hôm nay, Bùi Nguyên, sống không bằng chết đi?”
Bùi Nguyên lộ ra vẻ mê mang, cậu đè lên trái tim của mình, quả thật là có chút đau.
“Tớ yêu anh ấy.” Cậu nói: “Cậu nói rất đúng, tớ yêu anh ấy.”
Nguyễn Ái liếc mắt: “Buồn nôn.”
Bùi Nguyên phẫn nộ đập bàn: “Tớ là nghiêm túc!”
Nguyễn Ái nghe không nổi nữa: “Cậu đập bàn tớ thì có tác dụng gì? Cậu đập bàn của anh ta a, cậu nắm cổ áo anh ta nói với anh ta ông đây yêu anh, cậu xem anh ta có để ý đến tên ngốc nhà cậu không? Cậu không yêu anh ta, Bùi Nguyên, nhiều nhất chỉ là thích, cậu yêu chính cậu, cậu cần một người anh hùng vừa chính vừa tà khiến cậu tin tưởng trên thế giới này có thể đi đường tắt để giải quyết vấn đề? Cái gì là đường tắt? Chính là một viên đạn, bùm, hoan nghênh đi vào thế giới không buồn không lo. Nhưng tớ cho cậu biết, không phải cái dạng này, cũng không có đường tắt, cậu có thể bảo anh ta giết cậu, sau đó cậu ở trong lòng anh ta vĩnh viễn là một kẻ đáng thương, một tên nhát gan.”
Bùi Nguyên siết chặt tay, lại lập tức nhụt chí.
Giữa hai người bọn họ có một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu. Nguyễn Ái cảm thấy hình như nói có chút quán phận, trấn an cậu: “Tớ có thể hiểu được, vừa biết nấu ăn vừa biết giết người, ai mà không thích? Đúng hay không? Cũng không phải là không có biện pháp vãn hồi hình thượng, cậu phải tỉnh táo một chút, quan hệ giữa hai người là khế ước. Anh ta là bên B, cậu là bên A, Bùi tiên sinh, lấy ra chút thái độ đi, Be fucking professionals!”
(*Xuất phát từ phim Reservoir Dogs của Quentin Tarantino.)
“Không cần nói tiếng Anh, còn có, tớ không thích Quentin.”
“Quentin là thần a, cậu chính là đồ ngốc.”
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, làm ra biểu tình nghiêm túc: “Được, vậy nói về công việc, cậu có biết chỗ nào có cơ hội làm thêm không? Hiện tại rửa bát đĩa ở nhà hàng cũng không muốn lao động trẻ em, nhưng tớ lại cần tiền, càng nhiều càng tốt.”
Nguyễn Ái nghĩ nghĩ: “Dưới lầu nhà tớ có một tiệm sách cũ tuyển người trông tiệm dài hạn, cậu có đi không? Nhưng có khả năng chỉ có mấy trăm tệ. Sẽ nói điều kiện nhà cậu đặc biệt không tốt, để cho ông ấy đừng lừa gạt cậu là được.”
“Tớ đi, nhưng mà chờ tan học, tớ còn phải lên lớp.”
“Được, tớ nói dùm cậu một chút. Tối hôm nay liền có thể đi, hiện tại cậu ở chỗ nào?”
“Đan Thác nói tớ có thể ở chỗ của anh ấy, tớ nói với chú tớ ở nhà cô giáo.”
“Cậu muốn ở chung với anh ta?”
“Kế sách tạm thời, tớ biết rõ chừng mực.”
Nguyễn Ái vốn muốn nói gì nữa, sau khi do dự lại không nói ra miệng. Nói thật cô không thấy Bùi Nguyên cùng sát thủ tiên sinh kia ở bên nhau là một chuyện tốt, Bùi Nguyên hoàn toàn không biết gì về anh ta, tới từ đâu, trước kia làm gì, quen biết ai cũng không biết, cậu liền thần hồn điên đảo, bày ra cả linh hồn cùng dục vọng, còn muốn ở chung với người ta, có lẽ sẽ có nguy hiểm chí mạng. Làm bạn, cô hẳn là lo lắng khôn cùng, nhưng quyết tâm của Bùi Nguyên rất kiên định. Người đang yêu đương là gọi không tỉnh, Nguyễn Ái không cần lãng phí miệng lưỡi.
Buổi tối bọn họ đến tiệm sách cũ thỏa thuận chuyện làm công. Ông chủ khẳng khái mà bao Bùi Nguyên một bữa tối, cuối cùng quyết định tiền lương tám tệ một tiếng thanh toán trong ngày. Nội dung làm việc rất đơn giản, chỉ cần ngồi ở quầy trước cửa tiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình camera, chịu trách nhiệm tính tiền, trước khi đóng cửa lau dọn quầy cùng kệ sách, đều là mấy việc không tốn quá nhiều thể lực, nếu như trong tiệm không có khách Bùi Nguyên có thể làm bài tập trong quầy, không ảnh hưởng đến việc học. Bùi Nguyên rất hài lòng, tay làm hàm nhau cho cậu tôn nghiêm.
Làm việc ngày đầu tiên rất thuận lợi, có khách nhìn thấy cậu nhỏ tuổi thậm chí sẽ cho cậu thêm hai tệ mua kẹo ăn, ngoại trừ tiền lương cơ bản cậu còn lời năm tệ tiền bo. Cậu mua cho Đan Thác cùng mình một que kem.
Trở lại tiệm ăn nhanh cậu móc ra bốn mươi tệ vỗ xuống bàn, khí thế hào sảng: “Một ngày bốn mươi, một tuần bốn trăm, một tháng chính là một ngàn sáu, nhiều cũng không nhiều, nhưng tôi là người nói chữ tín.”
Đan Thác không để ý, hắn khiêng một cái nệm đi lên, chỉ trải cái ga mỏng dùng để ngủ, giường ban đầu thì để lại cho Bùi Nguyên. Bùi Nguyên gấp chăn cho hắn, ga giường là Đan Thác trải ra, phía trên vẫn còn giữ lại mùi vị của sát thủ tiên sinh, Bùi Nguyên bị hun đến cả mặt đỏ bừng, cậu thẹn thùng đưa mắt về phía Đan Thác, Đan Thác không rõ nguyên do.
“Anh từng thích người nào chưa, Đan Thác?” Bé trai khẽ hỏi.
Sát thủ giống như bị hỏi một câu về vi phân tích phân.
Bé trai nhún vai, giả thành bộ dạng như không thèm để ý: “Đều là đàn ông a, có gì không thể nói?” Cậu một bên lải nhải một bên đắm chìm trong ảo tưởng: “Về sau cùng một chỗ với tôi, tôi muốn làm rất nhiều chuyện cùng với anh, lần sau chúng ta đi xem phim được không? Anh đã xem phim chưa? Hoặc là tôi mượn một cái đĩa về, chúng ta còn có thể chơi bóng rổ, đến công viên đạp xe. Công viên Tân Hải có một tiệm kem sữa chua cực ngon, sẽ bỏ rất nhiều dâu tây ở bên trong, có muốn đi ăn hay không? Tôi dẫn anh đi xem vườn hoa hồng…”
Đan Thác trầm mặc ngưng mắt nhìn cậu, cuối cùng xoay người, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ: “11:30 cắt nước nóng.”
Bé trai nhìn đồng hồ trên tường, 11:23, cậu ôm đồ ngủ liền chạy vào trong phòng tắm, dép lê giẫm đến lẹp xẹp: “Sao không nói sớm một chút? Tôi vừa bị sốt xong, nếu lại tắm nước lạnh, anh phải chịu trách nhiệm…”
“Lần đầu tiên tôi đánh người khác ra máu, thật đã ghiền! Ký túc xá của trường vẫn là thôi đi, tôi tính toán ở chỗ này cho đến ngày cuối cùng. Thật vất vả làm quen với một người bạn như tiểu Ái, nghiêm túc mà nói cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi. Lần sau tôi có thể dẫn anh đi gặp cô ấy, cô ấy biết anh, cô ấy rất ngầu, nhất định anh sẽ thích cô ấy.” Lúc này, cậu rất nhớ hương vị của cà phê.
Đan Thác tâm hữu linh tê*, cà phê đã sớm nấu xong. Bé trai nuốt nước đắng vào bụng giống như hổ đói.
(*心有灵犀: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau.)
Uống cà phê xong, cậu lau miệng, tiếp tục bổ sung: “Nói ngắn gọn, hiện tại cậu không có việc gì một thân nhẹ nhàng*. Chờ hạ sốt tôi có thể tìm một công việc kiêm chức, kiếm ít tiền trả lại tiền thuê phòng cho anh.” Cậu nằm ngã xuống giường, thở ra một hơi thỏa mãn.
(*无事一身轻 vô sự nhất thân khinh: 1 người k có việc vặt quấn thân, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm.)
Trần nhà loang lổ, mặt tường vốn là màu trắng rơi xuống từng mảng, lộ ra gạch vàng bên trong. Trắng giống như mây, vàng giống như nắng chiều, xinh đẹp cỡ nào a, cậu vừa nghĩ vừa nở nụ cười.
Cậu không nhớ rõ lúc sau như thế nào thiếp đi, lúc tỉnh lại đã bớt nóng, mồ hôi ra khắp người, người lâng lâng.
Đan Thác đến chợ mua đồ ăn chuẩn bị nấu cơm, Bùi Nguyên nắm tay hắn đi bên cạnh, trong ngực ôm một bó rau cần. Bé trai có chút ngượng ngùng, cậu không phải trẻ con, cái từ để ngừa lạc đường này đã không còn thích hợp rồi. Nhưng Đan Thác có suy xét an toàn của chính mình, phần lớn nhân khẩu cư trú trong khu mậu dịch là người da đen cùng Đông Nam Á, hơn phân nửa là thuộc về quá cảnh phi pháp, thậm chí không có hộ chiếu cùng chứng minh thân phận, đầu phố tạo thành một rào cản tự nhiên, người ngoài không đi vào, người bên trong không đi ra, Bùi Nguyên ở đây không an toàn.
Ở cổng chợ đồ ăn có một xe kéo bán bánh bao chỉ đậu phộng*, mùi thơm nức mũi, nóng hôi hổi, Bùi Nguyên kéo góc áo Đan Thác, khát vọng nhìn chằm chằm vào xe kéo. “Tôi muốn ăn cái đó, được không?” Bé trai liếm liếm khóe miệng.
(*花生糯米糖.)
Người bán là một thiếu niên da đen, gầy gò thấp bé, thoạt nhìn tuổi tác tương tự với Bùi Nguyên, nó chỉ biết nói “ông chủ, mười tệ ba viên” cùng “Cảm ơn”. Bùi Nguyên đứng trước mặt nó đột nhiên tràn đầy tự tin, cậu cố tình dựa vào Đan Thác thật gần, dùng đầu cọ cọ cánh tay Đan Thác, dào dạt đắc ý mà nhìn đứa bé kia, có chút khoe khoang.
Người bán đưa hộp nhựa đựng gạo nếp phủ đường cho cậu, cậu không thể chờ được nữa mà cầm một viên ném vào trong miệng, gạo nếp là vừa hấp xong, nóng hổi thơm mềm, đường bột đậu phộng trộn vào nhau, vị ngọt ngập khắp khoang miệng, này cũng không phải là vị ngọt đơn thuần, là mùi vị xa xỉ. Bùi Nguyên trả tiền, lấy ra một quả táo từ trong túi của mình đặt trên xe kéo.
“Tặng cho cậu.” Bùi Nguyên nói: “Cậu rất giỏi a, có thể làm ra bánh ngon như vậy.”
Cậu xoay người đuổi theo Đan Thác, chui vào chợ bán đồ ăn ầm ĩ nhốn nháo. Đan Thác đang lựa cá, hắn ném ngất cá, đuôi cá cứng ngắc vểnh lên, nằm trên thớt gỗ một cách vô tội. Bùi Nguyên nhìn hắn dùng lưỡi dao cạo vảy cá, vảy lóe sáng văng ra rơi vào cổ tay cùng mu bàn tay hắn, tay Đan Thác rất khỏe khoắn xinh đẹp, cơ bắp cân xứng, làn da tối màu sạch sẽ, giống như món hàng cao cấp đánh bóng bằng sáp.
Bùi Nguyên duỗi tay gạt rớt một miếng vảy cá dính trên cổ tay, đưa bánh bao chỉ đến bên miệng hắn.
“Tôi không ăn, cơm tối ăn cá.” Đan Thác nói.
Bùi Nguyên tràn ngập nghi hoặc: “Anh thật sự biết nấu cơm sao?” Cậu cho rằng Đan Thác ở trên lầu của tiệm ăn chính là vì thuận tiện ăn cơm.
Đan Thác mượn phòng bếp của tiệm ăn, hắn cắt cá thành khúc, dùng hành tây, gừng, rượu nấu ăn, muối để ướp, sau đó lăn bột chiên, cuối cùng dùng ớt, đậu phụ, tương đậu bản* om chung, trước khi om xong bỏ thêm rau cần, cọng tỏi tươi**, cà rốt vào trong nồi.
(*豆瓣酱 Doubanjiang.)
(**蒜苗.)
Bùi Nguyên muốn một bát cơm lớn, ăn như hổ đói, một bên ăn một bên hăng say viết chuyện xưa: Lúc trước có một đầu bếp không quyền không thế gọi là Đan Thác, người nhà bất ngờ gặp nạn, đầu bếp vì báo huyết hải thâm thù, đi tha hương làm sát thủ, trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu. Hắn ẩn thân vào trong một phố xá sầm uất, lúc nhớ nhà liền nấu một bữa món ăn quê nhà để an ủi…
Tiệm ăn nhanh buổi tối tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi, khắp nơi đều là mùi rượu cùng thuốc lá.
Bùi Nguyên mượn rửa chén hỏi thử quản lý tiệm ăn, các anh có kiêm chức không? Tôi tan học có thể rửa bát đĩa. Quản lý quan sát cậu từ trên xuống, dùng tuổi quá nhỏ để từ chối, lao động trẻ em dễ dàng bị người khiếu nại. Bùi Nguyên đành phải ủ rũ cụp đuôi mà trở lại lên lầu, Đan Thác dựa vào tường đang ngủ. Bánh bao chỉ còn có một nửa đặt trên bàn, bé trai bưng hộp nhựa lên, ngồi vào bên cạnh sát thủ, cậu có thể từ tứ chi giãn ra, ngực phập phồng theo quy luật của sát thủ mà nhìn ra sát thủ vẫn còn thức.
Cậu lấy hết can đảm hỏi: “Tôi không muốn về nhà, Đan Thác. Tôi ở chỗ này được không?”
Đan Thác mở mắt, Bùi Nguyên phát hiện đôi mắt hắn là màu đen thuần.
“Cậu nên về nhà.” Sát thủ tiên sinh nói.
Bùi Nguyên gật đầu. Câu trả lời này tốt hơn tưởng tượng của cậu, không phải “Không được”, “Không có cửa đâu”, “Cút”…, “Cậu nên về nhà” thật ôn hòa, thậm chí mang theo tình cảm, nói rõ hắn hy vọng Bùi Nguyên về nhà, ám chỉ về nhà đối với Bùi Nguyên mới có lợi, hắn đưa ra một đề nghị hắn cho là tốt, ý đồ cung cấp trợ giúp. Đương nhiên có khả năng hắn chỉ là xuất phát từ lễ phép, không phải nói sát thủ liền nhất định thô lỗ, khả năng nếu đổi thành người khác hắn cũng sẽ nói như vậy. Bùi Nguyên rất kinh ngạc, vì sao anh không nói thẳng là cút? Nếu như đổi thành đứa bé bán bánh hôm nay, có phải anh cũng sẽ đối xử ôn nhu với nó như vậy? Anh cảm thấy tôi giống như cậu ta? Hay là càng kém cỏi hơn cậu ta?
Cậu buồn cười nói: “Tôi biết tôi nên về nhà, tôi cũng rất muốn. Đan Thác. Nhưng tình huống hiện giờ có thay đổi, tôi và anh giống nhau, chúng ta đều là người có nhà nhưng không thể quay về. Tôi không biết vì sao anh không về nhà, nhưng nếu tôi nói với anh anh nên về nhà, anh không nên ở chỗ này làm mua bán giết cười cướp của tìm tiệm cơm làm đầu bếp nuôi sống chính mình, anh sẽ nghe sao? Anh nghe xong có cảm giác gì? Anh sẽ nói: ‘Mẹ nó có quan hệ gì với cậu?’.”
Ánh mắt Đan Thác đã rơi vào người cậu. Bùi Nguyên thật cao hứng khi được nhìn chuyên chú như vậy, tim cậu đập có chút nhanh.
“Nhưng đây là chỗ ở của anh, tôi hẳn là nên trưng cầu sự đồng ý của anh, nếu như anh không đồng ý, cũng không sao. Tôi chỉ cần một chỗ đặt chân, một chỗ ngủ, sát thủ các anh tương đối để ý việc riêng tư? Tôi hiểu, tôi sẽ không nhìn lén anh tắm.”
Nói xong, Bùi Nguyên lộ ra một nụ cười vô tội đáng yêu, bình thường nhận được tiền lì xì ở lễ mừng năm mới cậu mới cười như vậy.
Tiên sinh sát thủ không nói gì, hắn suy tư một lúc mới mò ra một cây súng từ dưới ván giường, ra hiệu Bùi Nguyên cầm. Bùi Nguyên không đoán ra hắn muốn làm gì, nhìn thấy súng cậu có chút khẩn trương, cổ họng khô khốc, nắm thứ nặng trịch trong tay, làn da của cậu được thân súng đen như mực phụ trợ mà phát sáng, ngón tay chỉ có thể miễn cưỡng đặt ở cò súng. Cho dù là đối với một khẩu súng ngắn, cậu cũng có chút trẻ tuổi.
“Kéo khóa an toàn trước, lại nổ súng, thử xem.” Đan Thác nói.
Tiếng cùm cụp của khóa an toàn khiến ngón tay Bùi Nguyên phát run, cậu nhắm vào gối bóp cò, viên đạn bắn ra từ họng súng khiến cổ tay cậu tê mỏi, cậu vội vàng dùng tay còn lại đỡ lấy cổ tay mới không làm súng rơi xuống.
Gối bị bắn xuyên, ruột bông nhồi đầy nổ tung, trong phòng rơi xuống một trận tuyết lớn.
Ánh mắt Bùi Nguyên rối loạn, cậu ngửi thấy mùi thuốc súng trước, sau đó có sợi bông rơi xuống đỉnh đầu, bên tai, chóp mũi cậu, theo hướng của chóp mũi cậu đụng phải đôi mắt bình tĩnh của Đan Thác, đôi mắt kia là giếng sâu trên núi tuyết, đen kịt, tĩnh lặng*, thấu triệt**, khuôn mặt Bùi Nguyên đột nhiên trở nên khô nóng, tầng ngoài của làn da gần như bị cảm giác xấu hổ đốt cháy, nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí đến tình trạng đau đớn. Mạch đập rất nhanh, giống như có người đấm mạnh vào ngực cậu, trái tim chấn động, toàn bộ không khí trong ngực lại bị bức ra.
(*幽静 u tĩnh)
(**洞彻 động triệt: thấu triệt, lý giải hiểu rõ mội sự vật đến tận cùng.)
Cậu không tự chủ được mà buông khẩu súng xuống. Đan Thác tiếp nhận súng, đột nhiên đổi đầu súng bóp cò.
Động tác nước chảy mây trôi, đối với sát thủ mà nói chính là cầm đũa ăn cơm. Thậm chí Bùi Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng cùm cụp của ống giảm thanh, cậu nghẹn họng nhìn trân trối, sợ tới mức hai chân run lên, ôm đầu kêu to: “Oa —— ”
Cảm giác đau đớn bén nhọn cọ qua cổ cậu, viên đạn lướt qua da cậu chui vào bức tường đằng sau!
“Tiếp theo, nói không chừng sẽ trực tiếp giết chết cậu.” Sát thủ nói.
Ánh mắt Bùi Nguyên dại ra, hốc mắt ngậm nước mắt, lông mi bị làm cho ngứa, chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống.
Cậu có một nháy mắt hối hận, cậu cảm thấy nói không chừng còn sống là một chuyện tốt. Bọn họ đi mua đồ ăn, bánh bao chỉ rất ngọt, cũng rất ngon, cậu hạnh phúc hơn đứa bé bán bánh rất nhiều, vì sao không thể sống tiếp? Nếu như Đan Thác cần cậu, nếu Đan Thác cảm thấy thế giới này vẫn còn cậu là tốt hơn, vậy cậu có thể sống vì Đan Thác. Cậu quay lại phòng, nhìn thấy Đan Thác đang ngủ, trên mặt người đàn ông có một tầng ráng chiều nhàn nhạt, kia làm cho cậu cảm thấy sinh mệnh rất đáng quý. Cậu liền hoàn toàn quên hết bản khế ước tử vong kia.
“Cậu thích anh ta.” Nguyễn Ái nói.
Bùi Nguyên vuốt ve vết đỏ bên sườn cổ do viên đạn bắn bị thương, nhìn qua quả thật ái muội. Cậu ghé vào trên bàn thở dài một hơi.
Nguyễn Ái bật cười: “Cậu cũng có hôm nay, Bùi Nguyên, sống không bằng chết đi?”
Bùi Nguyên lộ ra vẻ mê mang, cậu đè lên trái tim của mình, quả thật là có chút đau.
“Tớ yêu anh ấy.” Cậu nói: “Cậu nói rất đúng, tớ yêu anh ấy.”
Nguyễn Ái liếc mắt: “Buồn nôn.”
Bùi Nguyên phẫn nộ đập bàn: “Tớ là nghiêm túc!”
Nguyễn Ái nghe không nổi nữa: “Cậu đập bàn tớ thì có tác dụng gì? Cậu đập bàn của anh ta a, cậu nắm cổ áo anh ta nói với anh ta ông đây yêu anh, cậu xem anh ta có để ý đến tên ngốc nhà cậu không? Cậu không yêu anh ta, Bùi Nguyên, nhiều nhất chỉ là thích, cậu yêu chính cậu, cậu cần một người anh hùng vừa chính vừa tà khiến cậu tin tưởng trên thế giới này có thể đi đường tắt để giải quyết vấn đề? Cái gì là đường tắt? Chính là một viên đạn, bùm, hoan nghênh đi vào thế giới không buồn không lo. Nhưng tớ cho cậu biết, không phải cái dạng này, cũng không có đường tắt, cậu có thể bảo anh ta giết cậu, sau đó cậu ở trong lòng anh ta vĩnh viễn là một kẻ đáng thương, một tên nhát gan.”
Bùi Nguyên siết chặt tay, lại lập tức nhụt chí.
Giữa hai người bọn họ có một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu. Nguyễn Ái cảm thấy hình như nói có chút quán phận, trấn an cậu: “Tớ có thể hiểu được, vừa biết nấu ăn vừa biết giết người, ai mà không thích? Đúng hay không? Cũng không phải là không có biện pháp vãn hồi hình thượng, cậu phải tỉnh táo một chút, quan hệ giữa hai người là khế ước. Anh ta là bên B, cậu là bên A, Bùi tiên sinh, lấy ra chút thái độ đi, Be fucking professionals!”
(*Xuất phát từ phim Reservoir Dogs của Quentin Tarantino.)
“Không cần nói tiếng Anh, còn có, tớ không thích Quentin.”
“Quentin là thần a, cậu chính là đồ ngốc.”
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, làm ra biểu tình nghiêm túc: “Được, vậy nói về công việc, cậu có biết chỗ nào có cơ hội làm thêm không? Hiện tại rửa bát đĩa ở nhà hàng cũng không muốn lao động trẻ em, nhưng tớ lại cần tiền, càng nhiều càng tốt.”
Nguyễn Ái nghĩ nghĩ: “Dưới lầu nhà tớ có một tiệm sách cũ tuyển người trông tiệm dài hạn, cậu có đi không? Nhưng có khả năng chỉ có mấy trăm tệ. Sẽ nói điều kiện nhà cậu đặc biệt không tốt, để cho ông ấy đừng lừa gạt cậu là được.”
“Tớ đi, nhưng mà chờ tan học, tớ còn phải lên lớp.”
“Được, tớ nói dùm cậu một chút. Tối hôm nay liền có thể đi, hiện tại cậu ở chỗ nào?”
“Đan Thác nói tớ có thể ở chỗ của anh ấy, tớ nói với chú tớ ở nhà cô giáo.”
“Cậu muốn ở chung với anh ta?”
“Kế sách tạm thời, tớ biết rõ chừng mực.”
Nguyễn Ái vốn muốn nói gì nữa, sau khi do dự lại không nói ra miệng. Nói thật cô không thấy Bùi Nguyên cùng sát thủ tiên sinh kia ở bên nhau là một chuyện tốt, Bùi Nguyên hoàn toàn không biết gì về anh ta, tới từ đâu, trước kia làm gì, quen biết ai cũng không biết, cậu liền thần hồn điên đảo, bày ra cả linh hồn cùng dục vọng, còn muốn ở chung với người ta, có lẽ sẽ có nguy hiểm chí mạng. Làm bạn, cô hẳn là lo lắng khôn cùng, nhưng quyết tâm của Bùi Nguyên rất kiên định. Người đang yêu đương là gọi không tỉnh, Nguyễn Ái không cần lãng phí miệng lưỡi.
Buổi tối bọn họ đến tiệm sách cũ thỏa thuận chuyện làm công. Ông chủ khẳng khái mà bao Bùi Nguyên một bữa tối, cuối cùng quyết định tiền lương tám tệ một tiếng thanh toán trong ngày. Nội dung làm việc rất đơn giản, chỉ cần ngồi ở quầy trước cửa tiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình camera, chịu trách nhiệm tính tiền, trước khi đóng cửa lau dọn quầy cùng kệ sách, đều là mấy việc không tốn quá nhiều thể lực, nếu như trong tiệm không có khách Bùi Nguyên có thể làm bài tập trong quầy, không ảnh hưởng đến việc học. Bùi Nguyên rất hài lòng, tay làm hàm nhau cho cậu tôn nghiêm.
Làm việc ngày đầu tiên rất thuận lợi, có khách nhìn thấy cậu nhỏ tuổi thậm chí sẽ cho cậu thêm hai tệ mua kẹo ăn, ngoại trừ tiền lương cơ bản cậu còn lời năm tệ tiền bo. Cậu mua cho Đan Thác cùng mình một que kem.
Trở lại tiệm ăn nhanh cậu móc ra bốn mươi tệ vỗ xuống bàn, khí thế hào sảng: “Một ngày bốn mươi, một tuần bốn trăm, một tháng chính là một ngàn sáu, nhiều cũng không nhiều, nhưng tôi là người nói chữ tín.”
Đan Thác không để ý, hắn khiêng một cái nệm đi lên, chỉ trải cái ga mỏng dùng để ngủ, giường ban đầu thì để lại cho Bùi Nguyên. Bùi Nguyên gấp chăn cho hắn, ga giường là Đan Thác trải ra, phía trên vẫn còn giữ lại mùi vị của sát thủ tiên sinh, Bùi Nguyên bị hun đến cả mặt đỏ bừng, cậu thẹn thùng đưa mắt về phía Đan Thác, Đan Thác không rõ nguyên do.
“Anh từng thích người nào chưa, Đan Thác?” Bé trai khẽ hỏi.
Sát thủ giống như bị hỏi một câu về vi phân tích phân.
Bé trai nhún vai, giả thành bộ dạng như không thèm để ý: “Đều là đàn ông a, có gì không thể nói?” Cậu một bên lải nhải một bên đắm chìm trong ảo tưởng: “Về sau cùng một chỗ với tôi, tôi muốn làm rất nhiều chuyện cùng với anh, lần sau chúng ta đi xem phim được không? Anh đã xem phim chưa? Hoặc là tôi mượn một cái đĩa về, chúng ta còn có thể chơi bóng rổ, đến công viên đạp xe. Công viên Tân Hải có một tiệm kem sữa chua cực ngon, sẽ bỏ rất nhiều dâu tây ở bên trong, có muốn đi ăn hay không? Tôi dẫn anh đi xem vườn hoa hồng…”
Đan Thác trầm mặc ngưng mắt nhìn cậu, cuối cùng xoay người, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ: “11:30 cắt nước nóng.”
Bé trai nhìn đồng hồ trên tường, 11:23, cậu ôm đồ ngủ liền chạy vào trong phòng tắm, dép lê giẫm đến lẹp xẹp: “Sao không nói sớm một chút? Tôi vừa bị sốt xong, nếu lại tắm nước lạnh, anh phải chịu trách nhiệm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất