Chương 15: Đây chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong sinh mệnh của cậu
Đan Thác nhận được tin nhắn sớm hơn Trình Tây. Nhưng Bùi Nguyên chưa kịp nói ra địa chỉ chính xác, trên tin nhắn chỉ có một bảng số xe.
Trình Tây tra được chủ xe, là con rể nhà em dâu của cụ bà. Giọng điệu của gã vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, tay đấm vào thủy tinh. Thủy tinh rất cứng, không bị đấm nát, đốt ngón tay lại thiếu chút nữa bị gãy, trên mặt gã xuất hiện một biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
Có người gọi điện thoại cho Trình Tây, bảo gã đến bệnh viện.
Trên đường đi, bọn họ bị hai chiếc xe kèm ở trước sau. Đan Thác đổi sang vị trí lái, lái chiếc xe vào hẻm. Trình Tây lấy ra một khẩu kiểu 64 từ chỗ ngồi đằng sau, gã cầm súng nhìn chằm chằm vào bên ngoài cửa sổ xe như bệnh thần kinh, rất khẩn trương. Gã sẽ không bắn súng, cũng không thích chơi súng đánh gậy.
“Tôi có nên giết ai đó?” Trình Tây hỏi.
Đan Thác nhìn không chớp mắt: “Tùy ý.”
Trình Tây hưng phấn để cho Đan Thác mở ra cửa trên nóc xe, súng gác ở trên nóc công kích điên cuồng về phía sau xe. Viên đạn bắn nát kính chắn gió, mảnh kính bể văng ra cọ qua mặt gã, đau đớn bén nhọn, máu nóng hầm hập theo gò má chảy xuống cổ. Gã nhắm mắt, ngũ quan co lại, không ngờ tới sẽ bị vụn thủy tinh dính vào mặt. Một giây không tập trung, một viên đạn bay đến từ phía sau gã găm vào bả vai, gã bị đau bụm vai rụt đầu về, xấu hổ cười cười với Đan Thác: “Thôi bỏ đi.”
Đan Thác nói: “Ngồi xuống cúi đầu.”
Trình Tây mới nhìn rõ tình huống phía trước, một xe tải vận chuyển gỗ chắn ở đằng trước chưa đến năm mươi mét, từng khúc gỗ thô to đều tăm tắp xếp chồng lên nhau cao bằng một tòa nhà hai tầng, chiều dài mỗi cây ít nhất phải mười mét, thô hơn cả mặt cắt ngang của lốp xe tải, tòa pháo đài này đè nặng đằng sau xe, làm cho lòng Trình Tây run sợ. Dự cảm không tốt xông lên, súng trong ngực gã càng kiên cố, tim đập lại càng mất tốc độ ——
“Sẽ đụng xe! A Thác —— “
Đan Thác cắn răng đạp chân ga tới cùng, đánh vòng tay lái, đuôi xe vẽ ra một góc cua chín mươi độ lao qua đống gỗ thô kia, đầu xe đâm thẳng vào bên phải xe tải!
Trình Tây thiếu chút nữa ói ra, thân thể bị ném thẳng vào cửa theo tốc độ điên cuồng của xe, đầu gã đập vào khung cửa, dây an toàn ghìm chặt dạ dày gã, để ngừa gã không bị văng ra khỏi chỗ ngồi. Nòng súng kiểu 64 dài nhỏ sát bên tai gã, nếu lại di chuyển thêm hai thốn nữa, mắt của gã đã bị đâm mù. Gã tức muốn hộc máu mà gào to: “Đã nói sẽ đụng xe —— “
Nửa câu còn lại đọng ở bên miệng, khóe mắt gã liếc thấy một cảnh tượng khủng bố —— sát bên gã, xe tải bị đụng lệch, đống gỗ theo va chạm mãnh liệt rời khỏi thanh chắn bay ra ngoài. Có một nháy mắt ánh nắng bỗng trở nên ảm đạm, những quái vật che khuất bầu trời này, thân thể to lớn đáng sợ của chúng lăn xuống từ trên không, tiếng vang trầm đục thi nhau kéo tới, như sấm bên tai, Trình Tây mắt thấy nguyên cả một khúc gỗ thô rơi xuống trần xe đang đuổi theo bọn họ kia, xe con đáng thương bị ép đến vừa móp méo lại vừa dị dạng giống như một miếng sandwich dưới thân nó. Trần xe hoàn toàn sụp xuống, hai đầu hơi vểnh lên, thẳng đến Trình Tây nhìn đến được thi thể hoàn toàn biến hình của tài xế, vui sướng bay lên từ tận sâu trong linh hồn.
Đan Thác gạt ra túi an toàn trên người, tập trung lực chú ý lên thính giác. Hàng loạt các tiếng va chạm kéo đến từ xa tới gần, có tiếng còi xe bén nhọn, tiếng thủy tinh bị nghiền nát, tiếng lật xe tạo thành những hình ảnh vô tận ở trong đầu sát thủ.
Những hình ảnh quá quen thuộc vì thế hắn có thể nhớ lại mỗi một chi tiết, từng ở trên đường núi tại quê nhà, ban đêm kẻ địch bò từ dưới vách núi lên đánh lén, người lính bắn hết toàn bộ viên đạn, trong tay ngay cả một miếng sắt cũng không có, thiên nhiên mang đến cho bọn họ tài liệu phong phú để làm vũ khí. Đá, khúc cây, tổ ong… Nét đẹp của những vũ khí sẵn có cổ xưa, kinh điển này, chiến tranh ở hiện đại sẽ không có cơ hội được thưởng thức.
“Nhắm mắt!” Tiếng hét của Trình Tây vang lên.
Đan Thác theo bản năng làm theo, tiếng súng vang lên ở bên tai hắn, hắn tò mò nâng mi, Trình Tây nổ súng bắn chết tài xế xe tải ở bên cạnh cửa xe, máu tươi bắn đầy cửa sổ, giống như thác nước đổ ngược ở trần xe. Đan Thác thở phào nhẹ nhõm, lại khởi động xe, lốp xe nhanh chóng chuyển động, bọn họ miễn cưỡng lách ra trở về đường chính từ lối nhỏ bên xe tải.
Trong gương chiếu hậu là các khúc gỗ hỗn loạn không tả nổi, xe con, thi thể rải rác dưới đất, thẳng đến cảnh tượng như địa ngục càng lúc càng xa, Trình Tây thu hồi ánh mắt, lực chú ý đặt tới bả vai đổ máu của mình. Gã giật áo sơ mi xuống làm băng bó đơn giản cho mình, bởi vì thít quá chặt dẫn đến máu trên bả vai không lưu thông, có chút thở không ra hơi. Cửa sổ xe phản chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của gã.
“Đợi đến khi tôi giải quyết người đàn bà điên kia xong…” Trình Tây nén giận nói: “Đồ điên, mấy người này điên hết rồi, không muốn sống nữa. Bọn họ chỉ muốn quyền lực, quyền lực, tiền, tiền… nhưng mà cậu biết không, A Thác, tôi cho cậu biết, tôi có tư cách nói lời này, bọn họ không có, tôi có. Quyền lực cùng tiền chưa bao giờ có thể hoàn thành mọi việc*, tối đa chỉ có thể làm mọi chuyện trở nên dễ dàng.”
(*Lời tựa quyển số 09 của《 论教育 》 Luận giáo dục – Immanuel Kant)
Sát thủ trầm mặc quẹo xe vào đại lộ. Máu trên cửa sổ xe thoạt nhìn vô cùng khả nghi dọa người, hắn lấy ra một cái khăn lau từ hộc đựng đồ ném cho Trình Tây, ý bảo gã lau vết máu trên cửa sổ. Trình Tây làm theo, gã một bên lao động một bên lải nhải ——
“Đây là thất bại, thất bại trên sự giáo dục, những người này căn bản không học được thứ đúng! Sai lầm của tư tưởng và ý thức, cậu hiểu không? Bọn họ chỉ thấy làm sao đời này trôi qua thật tốt, làm sao đầu cơ trục lợi làm cho sinh hoạt đơn giản một chút, không chỉ bởi vì người bên cạnh như vậy, ba mẹ cũng giáo dục bọn họ như vậy, đây chính là gia giáo không coi trọng! gia giáo thất bại! Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy với bảo bảo của tôi!”
Lúc gã lo âu sẽ nói rất nhiều, cho nên đến lúc sau gã hoàn toàn không biết mình đang nói gì. Đan Thác ở bên cạnh gã một thời gian dài, đủ để biết thói quen này. Hắn mặc kệ Trình Tây dùng miệng để giảm bớt áp lực của mình.
Trình Tây nhìn ra càng nhiều tin tức từ trên biểu tình căng chặt trên khuôn mặt Đan Thác: “Cậu… lo lắng cho thằn lằn nhỏ sao?”
Rốt cuộc sát thủ nói ra câu nguyên vẹn đầu tiên từ lúc lên đường tới giờ ——
“Cậu ấy sẽ không có việc gì.”
Xe dừng ở cổng sau của bệnh viện, Đan Thác ngửa đầu nhìn về phía tầng cao nhất, lấy ra hộp đàn vi ô lông.
“Đợi vệ sĩ đều tới rồi anh đi lên cùng bọn họ. Bà ta muốn là anh, sẽ không dễ dàng giết con của anh.” Đan Thác nói: “Nơi này không thích hợp ngắm bắn, tôi lên sân thượng trước, xuống từ tường ngoài, nếu như người bên trong không nhiều lắm tôi có thể trực tiếp xử lý.”
Trình Tây nói: “Chú ý an toàn.”
Gã có chút hối hận sắp xếp mẹ ở tầng cao nhất của bệnh viện trung tâm, đánh nhau dễ khiến người chú ý.
Bùi Nguyên đã trải qua biến hóa cảm xúc bách chuyển thiên hồi*, nước mắt vừa chảy ra là nóng, vệt nước đọng lâu rồi lại làm cho khuôn mặt lạnh lẽo đến cứng đờ. Cậu ngồi ở chân tường ngẩn người, dùng áo khoác phủ lên di thể của Khang Khang, đặt ở bên người, phàm là có động tĩnh phản ứng đầu tiên của cậu chính là bảo vệ áo khoác. Trong mắt của bà Trình, loại ý muốn bảo vệ cùng yêu kỳ quái này rất giống Trình Tây.
“Cậu, qua rót ly nước cho tôi.” Cụ bà nói.
Chân Bùi Nguyên đã tê rần, cậu đứng lên bám tường. Có một đốm đen lóe lên ở khung cửa sổ bên cạnh cậu, cực kỳ nhỏ bé, nếu như không phải cậu đứng gần thấy được rõ, thiếu chút nữa bỏ lỡ. Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt biến hóa, cẩn thận đi về phía cụ bà. Hộ sĩ đưa ấm nước cho cậu, ấm nước có chút nặng, sờ lên vẫn là nóng.
Là Đan Thác sao? Trình Tây đã tới chưa? Cậu cố ý run tay đổ nước ra ngoài, xối vào trên người cụ bà.
“Xin lỗi, không cẩn thận.” Cậu nhún nhún vai, lộ ra nụ cười ác ý.
Bà ta cho cậu một cái tát, nổi giận đùng đùng cúi đầu gọi người tới xử lý quần áo của mình, hộ sĩ, trợ lý vây quanh bà ta. Bùi Nguyên lui đến góc tường, gọi vệ sĩ: “Đi gọi bác sĩ tới đây, nhìn xem có bị phỏng hay không, mau lên.”
Vệ sĩ vừa mới hoạt động, biến cố đột nhiên xảy ra!
Tiếng bắn vang lên trước, cửa sổ thủy tinh nát đầy đất, một bóng đen xông vào. Hộ sĩ sợ tới mức thét chói tai, nằm rạp dưới đất run bần bật. Bùi Nguyên dán sát vào bức tường, cậu nhìn thi thể của vệ sĩ ngã xuống bên cửa sổ, máu chảy đến thảm lông, bóng người xâm nhập kia từ khung cửa sổ hạ xuống đất, sườn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt, Bùi Nguyên hít vào một hơi thật sâu, mới phản ứng tới vừa rồi đã quên hô hấp.
Đan Thác cầm súng cả hai tay, bắn trái bắn phải, hắn được bao quanh bởi hai đốm sáng rực rỡ, Bùi Nguyên bắt được vết sẹo dữ tợn ở thái dương hắn, trong ánh lửa trắng đến phát sáng, giống như một tia lửa điện bám vào thái dương. Rung động cỡ nào, lạnh lẽo chết chóc* cỡ nào, cậu nín thở chờ Đan Thác xoay người, tốn hết sinh mệnh chỉ để chờ đợi giờ phút này, ánh mắt của hai người giống như bánh răng cọ sát, lại nhanh chóng tách ra. Tia lửa bị cọ ra lập tức cháy lan đồng cỏ, cơn bỏng rát thử thách lục phủ ngũ tạng của cậu, trái tim cậu bị bao lại trong ngọn lửa trùng sinh.
(*肃杀 túc sát.)
Bùi Nguyên chợt ngộ ra, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong sinh mệnh của cậu, là toàn bộ ý nghĩa cậu có thể tìm kiếm được.
Đạn của hai khẩu súng đều bắn hết, Đan Thác ném vũ khí dùng tay không bẻ gãy cổ vệ sĩ. Cho dù trên người có áo chống đạn, cảm giác bị viên đạn bắn trúng cũng không chịu nổi. Toàn bộ đầu óc hắn đều là chiến trường, lần đầu tiên hắn ra tiền tuyến, một người lính già đưa áo chống đạn của mình cho hắn, trong trận đánh hắn bị đạn của quân đội chính phủ bắn trúng eo sườn, đau đến ứa mồ hôi lạnh, vừa tuyệt vọng lại vừa phẫn nộ. Chiến tranh thông qua đầu đạn đánh trúng hắn một cách rõ ràng mà chuẩn xác —— nó sẽ không lập tức giết bạn, nhưng sẽ đau đớn không ngừng, lặp lại tuần hoàn* mà tra tấn người gần như không còn. Sau khi trở về trên da hắn có nhiều hơn một mảng máu bầm, người lính già không còn sống để trở về.
(*循环往复 Sự vật cứ chuyển động một vòng lại một vòng, một lần lại một lần, như không bắt đầu không kết thúc.)
Khóe mắt sát thủ quét qua bé trai được hình dung thành thằn lằn, quả thật cậu nhanh nhẹn linh hoạt, bò ra cửa dọc theo bức tường. Đứa bé ngoan, hắn nghĩ. Hắn lăn một vòng dưới đất, tránh thoát một cái ghế do vệ sĩ khác ném đến. Mục tiêu gần trong gang tấc, cụ bà dùng ánh mắt hồi hộp kinh ngạc nhìn hắn, hắn dùng chân móc xe lăn tới đây, cánh tay kẹp chặt cổ bà ta, đặt họng súng ở trên đầu tóc bạc trắng kia.
Tất cả mọi người lập tức dừng lại động tác, môi bà ta nhấp ra một đường xám* đông cứng lãnh khốc.
(*灰线 hôi tuyến: dùng một sợi chỉ may quần áo kéo qua tro bếp, bởi vì sợi chỉ quá nhẹ, mỏng nên dấu vết để lại cũng mờ nhạt.)
Đan Thác đẩy xe lăn ra sau, hắn dùng ánh mắt hỏi Bùi Nguyên: “Đứa bé đâu?”
Bùi Nguyên co rúm ôm áo khoác trong ngực, xốc lên một góc mũ che, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Thật xin lỗi,” Bé trai nói: “Tôi… tôi không thể bảo vệ em ấy.”
Khoảng cách giữa bọn họ rất xa, gần như không thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bé trai. Đan Thác trầm mặc, này không phải lỗi của Bùi Nguyên, để cho một đứa bé bảo vệ cho một đứa bé khác là lời nói vô căn cứ*. Nhưng, dự cảm không lành hình thành ở trong lòng Đan Thác. Hắn cho rằng Trình phu nhân sẽ không dễ dàng động Khang Khang, bà ta vốn có thể dùng đứa bé này để uy hiếp Trình Tây trả lại quyền lực cùng tài sản, chỉ cần bà ta đưa thân phận thật sự của đứa bé này ra ánh sáng, Trình Tây sẽ mất hết danh lợi.
(*无稽之谈 vô kê chi đàm.)
Hiện tại đứa nhỏ đã chết, hiển nhiên Trình phu nhân không có tính toán chơi trò chơi đàm phán thỏa thuận, bà ta muốn làm gì? Nếu như lúc này Trình Tây nhìn thấy thi thể của đứa bé, sẽ có phản ứng như thế nào? Đan Thác không dám nghĩ tiếp, hắn vô thức cảm thấy không ổn.
Nhưng mà đã chậm, cửa lớn mở tung ra ——
“Không được phép nhúc nhích!” Trình Tây dẫn theo một đống vệ sĩ đi tới: “Tìm đứa nhỏ trước!”
Đan Thác ra hiệu Bùi Nguyên rời đi, Bùi Nguyên vòng tay ôm áo khoác liền chạy ra ngoài, vệ sĩ ngăn cậu lại. Trình Tây lộ ra ánh mắt kỳ quái chuyển hướng về phía Bùi Nguyên. Bùi Nguyên dùng cánh tay che trước ngực, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Tôi.. tôi đi trước, có thể không?”
Bà Trình đột nhiên mở miệng: “Tây Tây, trong ngực nó chính là bảo bảo a.”
Ánh mắt Trình Tây một bên là kinh hỉ, một bên là máu tanh: “A Nguyên, nó có khỏe không? Tôi nhìn nó một chút.”
Bùi Nguyên hít sâu một hơi, cậu cố gắng làm cho giọng nói không run rẩy, ý đồ trấn an điên cuồng của Trình Tây.
“Anh… anh bình tĩnh trước, Khang Khang em ấy… em ấy không quá thống khổ…”
Trình Tây không nghe nói hết, gã trực tiếp nhấc áo khoác lên. Cái đầu màu xám tro của Khang Khang rơi ra, nó nhắm chặt hai mắt, huyết sắc trên mặt cũng mất hết, khác hoàn toàn với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong trí nhớ của Trình tây. Trình Tây đưa tay đụng tới làn da của đứa bé, nó giống như cánh hoa hồng buổi sớm, lạnh lẽo mềm mại. Ngón tay lướt đến dưới mũi, đột nhiên rụt về, trên khuôn mặt của người làm cha hình thành một biểu tình hoảng sợ mà kinh ngạc, ngay sau đó thịnh nộ giống như mây đen tích tụ nhanh chóng kéo tới, Bùi Nguyên sợ tới mức hai chân run rẩy.
“Trình Tây, để cho Bùi Nguyên đi.” Giọng trầm thấp của Đan Thác rơi xuống mặt đất, làm cho căn phòng càng có vẻ an tĩnh.
Trình Tây thật sự không nghe được, gã lao tới trước mặt Trình phu nhân, nắm lấy cổ áo bà ta, cho bà ta một cái tát. Một tiếng “bốp” thật lớn vang lên. Gã thở dốc kịch liệt, hung hăng bóp cổ mẹ mình, ngón tay lún sâu vào giữa những lớp da nhăn nheo xấu xí. Gã chán ghét người phụ nữ này, trên người bà ta không có bất kỳ thứ gì gã cảm thấy hứng thú. Gã vẫn luôn muốn làm rõ vì sao người làm mẹ như bà ta lại có thể chán ghét con mình như vậy, cho dù tính chất đặc biệt trên người hắn không làm người yêu thích, nhưng không có người mẹ nào sẽ oán hận con mình ép con mình đi tìm chết. Những vấn đề này hiện tại không còn quan trọng.
Súng trường vẫn còn đặt trên đầu Trình phu nhân, mặt của bà ta bị đánh nghiêng sang một bên, Đan Thác nghe được nụ cười trầm thấp, kỳ quái của bà ta. Hắn muốn ngăn lại Trình Tây nổi điên, đột nhiên nhìn thấy một điểm phản chiếu kỳ lạ trên bánh xe lăn, là chiếu ra từ phía chỗ ngồi.
Đó là một chấm nhỏ màu đỏ nhạt, tần suất nhảy lên rất nhanh, Đan Thác chưa kịp nghĩ nhiều, nhấc chân liền đá xe lăn ra xa, kéo Trình Tây hô lớn: “Nằm xuống! Có boom —— “
Ánh lửa nổ tung tạo thành một quả cầu khổng lồ, khói bụi mang theo luồng khí đánh mạnh tới ầm ầm như sấm.
Bùi Nguyên bị đẩy ngã xuống sàn, sóng nhiệt nhấc lên tóc của cậu, có mảnh kính bể xẹt qua trán cậu. Khói đặc rót vào yếu hầu, cậu ho dữ dội. Ánh mắt hỗn loạn, làn da nóng rát đau đớn. Di thể trong ngực được cậu bảo vệ dưới bụng, cậu cẩn thận không đè phải nó, để tránh đè hỏng mất linh hồn mảnh mai này.
Đưa tay gạt ra khói đen trước mắt, cậu nhận ra cách ánh sáng tụ lại có chút kỳ quái, bức tường trước mặt bị nổ ra một lỗ thủng, ánh nắng ảm đạm chui qua từ lỗ thủng đó. Ánh mắt cậu nhìn xuống theo ánh sáng, xà nhà to lớn nặng trịch đang đè trên lưng sát thủ, chỉ còn đầu cùng nửa bả vai lộ ra ngoài. Trình Tây mặt xám mày tro bị đẩy đến nơi chưa đầy 50cm ở bên cạnh, biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Nguyên không chút suy nghĩ đứng dậy chạy về phía sát thủ.
Đan Thác không thấy rõ lắm, máu không cấp đủ cho bộ não của hắn, nhưng bên tai có tiếng bước chân từ xa tới gần, hắn gào lên: “Đi —— ”
Dưới thân thể hắn, sàn nhà đang run rẩy mà sụp đổ.
Đột nhiên có thứ gì đó đụng phải khóe miệng sát thủ, xúc cảm mềm mại ấm áp, mang theo chút vị mặn đắng chát, lướt qua rồi biến mất.
Trình Tây kéo Bùi Nguyên ra, nắm lấy người chạy ra ngoài cửa: “Đừng đi qua! Sẽ ngã xuống!”
Bùi Nguyên hét lên: “Cứu anh ấy! Cứu —— ”
Sau đó cậu nhìn thấy sàn nhà sụp xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt sát thủ theo xà nhà đổ ầm xuống biến mất ở đường chân trời.
Trình Tây tra được chủ xe, là con rể nhà em dâu của cụ bà. Giọng điệu của gã vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, tay đấm vào thủy tinh. Thủy tinh rất cứng, không bị đấm nát, đốt ngón tay lại thiếu chút nữa bị gãy, trên mặt gã xuất hiện một biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
Có người gọi điện thoại cho Trình Tây, bảo gã đến bệnh viện.
Trên đường đi, bọn họ bị hai chiếc xe kèm ở trước sau. Đan Thác đổi sang vị trí lái, lái chiếc xe vào hẻm. Trình Tây lấy ra một khẩu kiểu 64 từ chỗ ngồi đằng sau, gã cầm súng nhìn chằm chằm vào bên ngoài cửa sổ xe như bệnh thần kinh, rất khẩn trương. Gã sẽ không bắn súng, cũng không thích chơi súng đánh gậy.
“Tôi có nên giết ai đó?” Trình Tây hỏi.
Đan Thác nhìn không chớp mắt: “Tùy ý.”
Trình Tây hưng phấn để cho Đan Thác mở ra cửa trên nóc xe, súng gác ở trên nóc công kích điên cuồng về phía sau xe. Viên đạn bắn nát kính chắn gió, mảnh kính bể văng ra cọ qua mặt gã, đau đớn bén nhọn, máu nóng hầm hập theo gò má chảy xuống cổ. Gã nhắm mắt, ngũ quan co lại, không ngờ tới sẽ bị vụn thủy tinh dính vào mặt. Một giây không tập trung, một viên đạn bay đến từ phía sau gã găm vào bả vai, gã bị đau bụm vai rụt đầu về, xấu hổ cười cười với Đan Thác: “Thôi bỏ đi.”
Đan Thác nói: “Ngồi xuống cúi đầu.”
Trình Tây mới nhìn rõ tình huống phía trước, một xe tải vận chuyển gỗ chắn ở đằng trước chưa đến năm mươi mét, từng khúc gỗ thô to đều tăm tắp xếp chồng lên nhau cao bằng một tòa nhà hai tầng, chiều dài mỗi cây ít nhất phải mười mét, thô hơn cả mặt cắt ngang của lốp xe tải, tòa pháo đài này đè nặng đằng sau xe, làm cho lòng Trình Tây run sợ. Dự cảm không tốt xông lên, súng trong ngực gã càng kiên cố, tim đập lại càng mất tốc độ ——
“Sẽ đụng xe! A Thác —— “
Đan Thác cắn răng đạp chân ga tới cùng, đánh vòng tay lái, đuôi xe vẽ ra một góc cua chín mươi độ lao qua đống gỗ thô kia, đầu xe đâm thẳng vào bên phải xe tải!
Trình Tây thiếu chút nữa ói ra, thân thể bị ném thẳng vào cửa theo tốc độ điên cuồng của xe, đầu gã đập vào khung cửa, dây an toàn ghìm chặt dạ dày gã, để ngừa gã không bị văng ra khỏi chỗ ngồi. Nòng súng kiểu 64 dài nhỏ sát bên tai gã, nếu lại di chuyển thêm hai thốn nữa, mắt của gã đã bị đâm mù. Gã tức muốn hộc máu mà gào to: “Đã nói sẽ đụng xe —— “
Nửa câu còn lại đọng ở bên miệng, khóe mắt gã liếc thấy một cảnh tượng khủng bố —— sát bên gã, xe tải bị đụng lệch, đống gỗ theo va chạm mãnh liệt rời khỏi thanh chắn bay ra ngoài. Có một nháy mắt ánh nắng bỗng trở nên ảm đạm, những quái vật che khuất bầu trời này, thân thể to lớn đáng sợ của chúng lăn xuống từ trên không, tiếng vang trầm đục thi nhau kéo tới, như sấm bên tai, Trình Tây mắt thấy nguyên cả một khúc gỗ thô rơi xuống trần xe đang đuổi theo bọn họ kia, xe con đáng thương bị ép đến vừa móp méo lại vừa dị dạng giống như một miếng sandwich dưới thân nó. Trần xe hoàn toàn sụp xuống, hai đầu hơi vểnh lên, thẳng đến Trình Tây nhìn đến được thi thể hoàn toàn biến hình của tài xế, vui sướng bay lên từ tận sâu trong linh hồn.
Đan Thác gạt ra túi an toàn trên người, tập trung lực chú ý lên thính giác. Hàng loạt các tiếng va chạm kéo đến từ xa tới gần, có tiếng còi xe bén nhọn, tiếng thủy tinh bị nghiền nát, tiếng lật xe tạo thành những hình ảnh vô tận ở trong đầu sát thủ.
Những hình ảnh quá quen thuộc vì thế hắn có thể nhớ lại mỗi một chi tiết, từng ở trên đường núi tại quê nhà, ban đêm kẻ địch bò từ dưới vách núi lên đánh lén, người lính bắn hết toàn bộ viên đạn, trong tay ngay cả một miếng sắt cũng không có, thiên nhiên mang đến cho bọn họ tài liệu phong phú để làm vũ khí. Đá, khúc cây, tổ ong… Nét đẹp của những vũ khí sẵn có cổ xưa, kinh điển này, chiến tranh ở hiện đại sẽ không có cơ hội được thưởng thức.
“Nhắm mắt!” Tiếng hét của Trình Tây vang lên.
Đan Thác theo bản năng làm theo, tiếng súng vang lên ở bên tai hắn, hắn tò mò nâng mi, Trình Tây nổ súng bắn chết tài xế xe tải ở bên cạnh cửa xe, máu tươi bắn đầy cửa sổ, giống như thác nước đổ ngược ở trần xe. Đan Thác thở phào nhẹ nhõm, lại khởi động xe, lốp xe nhanh chóng chuyển động, bọn họ miễn cưỡng lách ra trở về đường chính từ lối nhỏ bên xe tải.
Trong gương chiếu hậu là các khúc gỗ hỗn loạn không tả nổi, xe con, thi thể rải rác dưới đất, thẳng đến cảnh tượng như địa ngục càng lúc càng xa, Trình Tây thu hồi ánh mắt, lực chú ý đặt tới bả vai đổ máu của mình. Gã giật áo sơ mi xuống làm băng bó đơn giản cho mình, bởi vì thít quá chặt dẫn đến máu trên bả vai không lưu thông, có chút thở không ra hơi. Cửa sổ xe phản chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của gã.
“Đợi đến khi tôi giải quyết người đàn bà điên kia xong…” Trình Tây nén giận nói: “Đồ điên, mấy người này điên hết rồi, không muốn sống nữa. Bọn họ chỉ muốn quyền lực, quyền lực, tiền, tiền… nhưng mà cậu biết không, A Thác, tôi cho cậu biết, tôi có tư cách nói lời này, bọn họ không có, tôi có. Quyền lực cùng tiền chưa bao giờ có thể hoàn thành mọi việc*, tối đa chỉ có thể làm mọi chuyện trở nên dễ dàng.”
(*Lời tựa quyển số 09 của《 论教育 》 Luận giáo dục – Immanuel Kant)
Sát thủ trầm mặc quẹo xe vào đại lộ. Máu trên cửa sổ xe thoạt nhìn vô cùng khả nghi dọa người, hắn lấy ra một cái khăn lau từ hộc đựng đồ ném cho Trình Tây, ý bảo gã lau vết máu trên cửa sổ. Trình Tây làm theo, gã một bên lao động một bên lải nhải ——
“Đây là thất bại, thất bại trên sự giáo dục, những người này căn bản không học được thứ đúng! Sai lầm của tư tưởng và ý thức, cậu hiểu không? Bọn họ chỉ thấy làm sao đời này trôi qua thật tốt, làm sao đầu cơ trục lợi làm cho sinh hoạt đơn giản một chút, không chỉ bởi vì người bên cạnh như vậy, ba mẹ cũng giáo dục bọn họ như vậy, đây chính là gia giáo không coi trọng! gia giáo thất bại! Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy với bảo bảo của tôi!”
Lúc gã lo âu sẽ nói rất nhiều, cho nên đến lúc sau gã hoàn toàn không biết mình đang nói gì. Đan Thác ở bên cạnh gã một thời gian dài, đủ để biết thói quen này. Hắn mặc kệ Trình Tây dùng miệng để giảm bớt áp lực của mình.
Trình Tây nhìn ra càng nhiều tin tức từ trên biểu tình căng chặt trên khuôn mặt Đan Thác: “Cậu… lo lắng cho thằn lằn nhỏ sao?”
Rốt cuộc sát thủ nói ra câu nguyên vẹn đầu tiên từ lúc lên đường tới giờ ——
“Cậu ấy sẽ không có việc gì.”
Xe dừng ở cổng sau của bệnh viện, Đan Thác ngửa đầu nhìn về phía tầng cao nhất, lấy ra hộp đàn vi ô lông.
“Đợi vệ sĩ đều tới rồi anh đi lên cùng bọn họ. Bà ta muốn là anh, sẽ không dễ dàng giết con của anh.” Đan Thác nói: “Nơi này không thích hợp ngắm bắn, tôi lên sân thượng trước, xuống từ tường ngoài, nếu như người bên trong không nhiều lắm tôi có thể trực tiếp xử lý.”
Trình Tây nói: “Chú ý an toàn.”
Gã có chút hối hận sắp xếp mẹ ở tầng cao nhất của bệnh viện trung tâm, đánh nhau dễ khiến người chú ý.
Bùi Nguyên đã trải qua biến hóa cảm xúc bách chuyển thiên hồi*, nước mắt vừa chảy ra là nóng, vệt nước đọng lâu rồi lại làm cho khuôn mặt lạnh lẽo đến cứng đờ. Cậu ngồi ở chân tường ngẩn người, dùng áo khoác phủ lên di thể của Khang Khang, đặt ở bên người, phàm là có động tĩnh phản ứng đầu tiên của cậu chính là bảo vệ áo khoác. Trong mắt của bà Trình, loại ý muốn bảo vệ cùng yêu kỳ quái này rất giống Trình Tây.
“Cậu, qua rót ly nước cho tôi.” Cụ bà nói.
Chân Bùi Nguyên đã tê rần, cậu đứng lên bám tường. Có một đốm đen lóe lên ở khung cửa sổ bên cạnh cậu, cực kỳ nhỏ bé, nếu như không phải cậu đứng gần thấy được rõ, thiếu chút nữa bỏ lỡ. Cậu cúi đầu che giấu ánh mắt biến hóa, cẩn thận đi về phía cụ bà. Hộ sĩ đưa ấm nước cho cậu, ấm nước có chút nặng, sờ lên vẫn là nóng.
Là Đan Thác sao? Trình Tây đã tới chưa? Cậu cố ý run tay đổ nước ra ngoài, xối vào trên người cụ bà.
“Xin lỗi, không cẩn thận.” Cậu nhún nhún vai, lộ ra nụ cười ác ý.
Bà ta cho cậu một cái tát, nổi giận đùng đùng cúi đầu gọi người tới xử lý quần áo của mình, hộ sĩ, trợ lý vây quanh bà ta. Bùi Nguyên lui đến góc tường, gọi vệ sĩ: “Đi gọi bác sĩ tới đây, nhìn xem có bị phỏng hay không, mau lên.”
Vệ sĩ vừa mới hoạt động, biến cố đột nhiên xảy ra!
Tiếng bắn vang lên trước, cửa sổ thủy tinh nát đầy đất, một bóng đen xông vào. Hộ sĩ sợ tới mức thét chói tai, nằm rạp dưới đất run bần bật. Bùi Nguyên dán sát vào bức tường, cậu nhìn thi thể của vệ sĩ ngã xuống bên cửa sổ, máu chảy đến thảm lông, bóng người xâm nhập kia từ khung cửa sổ hạ xuống đất, sườn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt, Bùi Nguyên hít vào một hơi thật sâu, mới phản ứng tới vừa rồi đã quên hô hấp.
Đan Thác cầm súng cả hai tay, bắn trái bắn phải, hắn được bao quanh bởi hai đốm sáng rực rỡ, Bùi Nguyên bắt được vết sẹo dữ tợn ở thái dương hắn, trong ánh lửa trắng đến phát sáng, giống như một tia lửa điện bám vào thái dương. Rung động cỡ nào, lạnh lẽo chết chóc* cỡ nào, cậu nín thở chờ Đan Thác xoay người, tốn hết sinh mệnh chỉ để chờ đợi giờ phút này, ánh mắt của hai người giống như bánh răng cọ sát, lại nhanh chóng tách ra. Tia lửa bị cọ ra lập tức cháy lan đồng cỏ, cơn bỏng rát thử thách lục phủ ngũ tạng của cậu, trái tim cậu bị bao lại trong ngọn lửa trùng sinh.
(*肃杀 túc sát.)
Bùi Nguyên chợt ngộ ra, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong sinh mệnh của cậu, là toàn bộ ý nghĩa cậu có thể tìm kiếm được.
Đạn của hai khẩu súng đều bắn hết, Đan Thác ném vũ khí dùng tay không bẻ gãy cổ vệ sĩ. Cho dù trên người có áo chống đạn, cảm giác bị viên đạn bắn trúng cũng không chịu nổi. Toàn bộ đầu óc hắn đều là chiến trường, lần đầu tiên hắn ra tiền tuyến, một người lính già đưa áo chống đạn của mình cho hắn, trong trận đánh hắn bị đạn của quân đội chính phủ bắn trúng eo sườn, đau đến ứa mồ hôi lạnh, vừa tuyệt vọng lại vừa phẫn nộ. Chiến tranh thông qua đầu đạn đánh trúng hắn một cách rõ ràng mà chuẩn xác —— nó sẽ không lập tức giết bạn, nhưng sẽ đau đớn không ngừng, lặp lại tuần hoàn* mà tra tấn người gần như không còn. Sau khi trở về trên da hắn có nhiều hơn một mảng máu bầm, người lính già không còn sống để trở về.
(*循环往复 Sự vật cứ chuyển động một vòng lại một vòng, một lần lại một lần, như không bắt đầu không kết thúc.)
Khóe mắt sát thủ quét qua bé trai được hình dung thành thằn lằn, quả thật cậu nhanh nhẹn linh hoạt, bò ra cửa dọc theo bức tường. Đứa bé ngoan, hắn nghĩ. Hắn lăn một vòng dưới đất, tránh thoát một cái ghế do vệ sĩ khác ném đến. Mục tiêu gần trong gang tấc, cụ bà dùng ánh mắt hồi hộp kinh ngạc nhìn hắn, hắn dùng chân móc xe lăn tới đây, cánh tay kẹp chặt cổ bà ta, đặt họng súng ở trên đầu tóc bạc trắng kia.
Tất cả mọi người lập tức dừng lại động tác, môi bà ta nhấp ra một đường xám* đông cứng lãnh khốc.
(*灰线 hôi tuyến: dùng một sợi chỉ may quần áo kéo qua tro bếp, bởi vì sợi chỉ quá nhẹ, mỏng nên dấu vết để lại cũng mờ nhạt.)
Đan Thác đẩy xe lăn ra sau, hắn dùng ánh mắt hỏi Bùi Nguyên: “Đứa bé đâu?”
Bùi Nguyên co rúm ôm áo khoác trong ngực, xốc lên một góc mũ che, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Thật xin lỗi,” Bé trai nói: “Tôi… tôi không thể bảo vệ em ấy.”
Khoảng cách giữa bọn họ rất xa, gần như không thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bé trai. Đan Thác trầm mặc, này không phải lỗi của Bùi Nguyên, để cho một đứa bé bảo vệ cho một đứa bé khác là lời nói vô căn cứ*. Nhưng, dự cảm không lành hình thành ở trong lòng Đan Thác. Hắn cho rằng Trình phu nhân sẽ không dễ dàng động Khang Khang, bà ta vốn có thể dùng đứa bé này để uy hiếp Trình Tây trả lại quyền lực cùng tài sản, chỉ cần bà ta đưa thân phận thật sự của đứa bé này ra ánh sáng, Trình Tây sẽ mất hết danh lợi.
(*无稽之谈 vô kê chi đàm.)
Hiện tại đứa nhỏ đã chết, hiển nhiên Trình phu nhân không có tính toán chơi trò chơi đàm phán thỏa thuận, bà ta muốn làm gì? Nếu như lúc này Trình Tây nhìn thấy thi thể của đứa bé, sẽ có phản ứng như thế nào? Đan Thác không dám nghĩ tiếp, hắn vô thức cảm thấy không ổn.
Nhưng mà đã chậm, cửa lớn mở tung ra ——
“Không được phép nhúc nhích!” Trình Tây dẫn theo một đống vệ sĩ đi tới: “Tìm đứa nhỏ trước!”
Đan Thác ra hiệu Bùi Nguyên rời đi, Bùi Nguyên vòng tay ôm áo khoác liền chạy ra ngoài, vệ sĩ ngăn cậu lại. Trình Tây lộ ra ánh mắt kỳ quái chuyển hướng về phía Bùi Nguyên. Bùi Nguyên dùng cánh tay che trước ngực, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Tôi.. tôi đi trước, có thể không?”
Bà Trình đột nhiên mở miệng: “Tây Tây, trong ngực nó chính là bảo bảo a.”
Ánh mắt Trình Tây một bên là kinh hỉ, một bên là máu tanh: “A Nguyên, nó có khỏe không? Tôi nhìn nó một chút.”
Bùi Nguyên hít sâu một hơi, cậu cố gắng làm cho giọng nói không run rẩy, ý đồ trấn an điên cuồng của Trình Tây.
“Anh… anh bình tĩnh trước, Khang Khang em ấy… em ấy không quá thống khổ…”
Trình Tây không nghe nói hết, gã trực tiếp nhấc áo khoác lên. Cái đầu màu xám tro của Khang Khang rơi ra, nó nhắm chặt hai mắt, huyết sắc trên mặt cũng mất hết, khác hoàn toàn với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong trí nhớ của Trình tây. Trình Tây đưa tay đụng tới làn da của đứa bé, nó giống như cánh hoa hồng buổi sớm, lạnh lẽo mềm mại. Ngón tay lướt đến dưới mũi, đột nhiên rụt về, trên khuôn mặt của người làm cha hình thành một biểu tình hoảng sợ mà kinh ngạc, ngay sau đó thịnh nộ giống như mây đen tích tụ nhanh chóng kéo tới, Bùi Nguyên sợ tới mức hai chân run rẩy.
“Trình Tây, để cho Bùi Nguyên đi.” Giọng trầm thấp của Đan Thác rơi xuống mặt đất, làm cho căn phòng càng có vẻ an tĩnh.
Trình Tây thật sự không nghe được, gã lao tới trước mặt Trình phu nhân, nắm lấy cổ áo bà ta, cho bà ta một cái tát. Một tiếng “bốp” thật lớn vang lên. Gã thở dốc kịch liệt, hung hăng bóp cổ mẹ mình, ngón tay lún sâu vào giữa những lớp da nhăn nheo xấu xí. Gã chán ghét người phụ nữ này, trên người bà ta không có bất kỳ thứ gì gã cảm thấy hứng thú. Gã vẫn luôn muốn làm rõ vì sao người làm mẹ như bà ta lại có thể chán ghét con mình như vậy, cho dù tính chất đặc biệt trên người hắn không làm người yêu thích, nhưng không có người mẹ nào sẽ oán hận con mình ép con mình đi tìm chết. Những vấn đề này hiện tại không còn quan trọng.
Súng trường vẫn còn đặt trên đầu Trình phu nhân, mặt của bà ta bị đánh nghiêng sang một bên, Đan Thác nghe được nụ cười trầm thấp, kỳ quái của bà ta. Hắn muốn ngăn lại Trình Tây nổi điên, đột nhiên nhìn thấy một điểm phản chiếu kỳ lạ trên bánh xe lăn, là chiếu ra từ phía chỗ ngồi.
Đó là một chấm nhỏ màu đỏ nhạt, tần suất nhảy lên rất nhanh, Đan Thác chưa kịp nghĩ nhiều, nhấc chân liền đá xe lăn ra xa, kéo Trình Tây hô lớn: “Nằm xuống! Có boom —— “
Ánh lửa nổ tung tạo thành một quả cầu khổng lồ, khói bụi mang theo luồng khí đánh mạnh tới ầm ầm như sấm.
Bùi Nguyên bị đẩy ngã xuống sàn, sóng nhiệt nhấc lên tóc của cậu, có mảnh kính bể xẹt qua trán cậu. Khói đặc rót vào yếu hầu, cậu ho dữ dội. Ánh mắt hỗn loạn, làn da nóng rát đau đớn. Di thể trong ngực được cậu bảo vệ dưới bụng, cậu cẩn thận không đè phải nó, để tránh đè hỏng mất linh hồn mảnh mai này.
Đưa tay gạt ra khói đen trước mắt, cậu nhận ra cách ánh sáng tụ lại có chút kỳ quái, bức tường trước mặt bị nổ ra một lỗ thủng, ánh nắng ảm đạm chui qua từ lỗ thủng đó. Ánh mắt cậu nhìn xuống theo ánh sáng, xà nhà to lớn nặng trịch đang đè trên lưng sát thủ, chỉ còn đầu cùng nửa bả vai lộ ra ngoài. Trình Tây mặt xám mày tro bị đẩy đến nơi chưa đầy 50cm ở bên cạnh, biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Nguyên không chút suy nghĩ đứng dậy chạy về phía sát thủ.
Đan Thác không thấy rõ lắm, máu không cấp đủ cho bộ não của hắn, nhưng bên tai có tiếng bước chân từ xa tới gần, hắn gào lên: “Đi —— ”
Dưới thân thể hắn, sàn nhà đang run rẩy mà sụp đổ.
Đột nhiên có thứ gì đó đụng phải khóe miệng sát thủ, xúc cảm mềm mại ấm áp, mang theo chút vị mặn đắng chát, lướt qua rồi biến mất.
Trình Tây kéo Bùi Nguyên ra, nắm lấy người chạy ra ngoài cửa: “Đừng đi qua! Sẽ ngã xuống!”
Bùi Nguyên hét lên: “Cứu anh ấy! Cứu —— ”
Sau đó cậu nhìn thấy sàn nhà sụp xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt sát thủ theo xà nhà đổ ầm xuống biến mất ở đường chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất