Chương 7
Edit: Thỏ
Sầm Lệnh Thu vừa truyền dịch không bao lâu thì tỉnh, cơ thể vẫn cảm thấy lạnh, đầu óc vẫn quay mòng mòng, tay chân đau nhức kỳ lạ khiến y mệt mỏi chỉ muốn nằm im.
“Bảo bối, em tỉnh rồi? Hù chết tôi, lúc đó em khó chịu nhưng sao không nói tôi biết?” Mạc Độc Chước thấy Sầm Lệnh Thu uể oải hé mắt ra, con ngươi như bao phủ sương mù và mê đắm, hắn nhìn đến rạo rực trong lòng. Hắn cầm lấy tay y, sờ soạng vài cái.
Sầm Lệnh Thu cảm nhận sự vuốt ve không mang theo ý tốt này thì giấu tay vào chăn theo bản năng, mở miệng hỏi: “Nói cho anh? Mạc thiếu, anh sẽ để ý cảm xúc của tôi à?” Giọng y có hơi run rẩy, dường như có chút nức nở nghẹn ngào, lọt vào tai có chút oán than, lại có phần bất lực.
Mạc Độc Chước định nói gì thì Sầm Lệnh Thu đã quay mặt đi, rõ là không muốn nhìn hắn nữa. Hắn gọi lão bác sĩ vào, căn dặn xem bệnh cho Sầm Lệnh Thu để ra ngoài làm vài hơi thuốc.
Lão bác sĩ vẻ mặt thấu hiểu, nhìn Mạc Độc Chước cười cười: “Mạc thiếu lại muốn đi WC sao? Sức hút của Sầm Lệnh Thu đúng là to thật.”
Mạc Độc Chước nhất thời xấu hổ đến cứng đờ, hắn ngoảnh sang nhìn Sầm Lệnh Thu, biểu cảm gượng gạo thế này càng khiến hắn thêm biến thái.
Mạc Độc Chước đi rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lão bác sĩ nhìn Sầm Lệnh Thu, khe khẽ thở dài: “Sầm Lệnh Thu, ngài đã khá hơn chút nào chưa?”
Sầm Lệnh Thu biết vị bác sĩ này không có ác ý, chỉ hơi cong môi, lộ ra một nụ cười vô dùng nền nã: “Ít nhất không ngất nữa, chỉ là phát sốt bình thường thôi, phiền bác sĩ rồi.”
“Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng sau này ngài nên ăn thức ăn thanh đạm, cũng nên chú ý sau khi quan hệ phải rửa sạch tinh dịch trong cơ thể.”
“…” Sầm Lệnh Thu đen mặt thật lâu, rốt cuộc nói câu có lệ ‘tôi đã biết.’
“Sầm Lệnh Thu, lão sinh từng đến buổi hòa nhạc của ngài, cũng xem như là fan vậy. Ngài rất có thiên phú và thực lực trong lĩnh vực dương cầm, ngài có thể chia sẻ một chút buổi hòa nhạc tiếp theo sẽ tổ chức vào ngày nào chăng? Lúc đó có thể tặng cho lão sinh một vé Vip?”
Sầm Lệnh Thu cảm thấy những người có quan hệ với Mạc Độc Chước đều kỳ quặc. Câu trước vẫn mang đầy tính giáo dục, thẳng thắn phổ cập kiến thức sao khi bị cường bạo thì cần chú ý cái gì, câu sau lại biến thành tôi biết ngài, không chỉ biết ngài thôi còn là fan của ngài đó. Tôi mẹ nó là fan của ngài, ngài mẹ nó phải cho tôi vé Vip, nhưng thân y còn lo chưa xong.
Sầm Lệnh Thu đen mặt một hồi, lần này y không muốn làm chuyện gì có lệ nữa; nghĩ tới tiêm chích gì cần phải nhờ lão bác sĩ này sắp xếp nên đành phải ừ một tiếng qua loa.
Dường như lão trêu Sầm Lệnh Thu đủ rồi bèn đứng dậy vỗ áo blouse trắng: “Yên tâm đi Sầm Lệnh Thu, tôi nửa chữ cũng không tiết lộ ra ngoài, ngài trong lòng tôi vẫn là một nghệ sĩ dương cầm tao nhã. Hình như ngài hơi chán, để tôi mời Mạc thiếu vào đây.”
“Đừng… Đừng gọi hắn.” Nghe thấy hai từ Mạc thiếu kia, Sầm Lệnh Thu vội vàng ngăn cản.
Lão bác sĩ cũng có mắt nhìn người, từ thái độ giữa Sầm Lệnh Thu và Mạc Độc Chước mà nói, lão cũng cảm nhận được điều gì đó rõ ràng.
“Sầm Lệnh Thu, là Mạc thiếu cưỡng bách ngài ư?”
“…” Y không ngờ lão sẽ hỏi chuyện này, giống như hỏi ngay điểm yếu nên có phần hoảng hốt.
“Mà không giống tác phong của Mạc thiếu đâu. Tuy rằng tính cách ngài ấy cao ngạo nhưng trong tình yêu sẽ không cưỡng bách người khác, mọi thứ đều là đôi bên tình nguyện. Sầm Lệnh Thu, ngài là ngoại lệ của Mạc thiếu gia. Đáng tiếc ngài cũng không vui.”
“Bác sĩ, tôi không muốn nói về chuyện này nữa, ông có thể ra ngoài chưa?”
“Vậy Sầm Lệnh Thu nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đi báo cáo tình trạng của ngài cho Mạc thiếu, rằng ngài không nên bị làm phiền.”
Nói xong lão đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, quả thực Sầm Lệnh Thu nghe thấy lão đối thoại với Mạc Độc Chước. Mà vài phút đồng hồ trôi qua đúng là y không thấy bản mặt kia mò vào đây.
Trong phòng bật máy sưởi, Sầm Lệnh Thu vẫn chưa hết sốt. Y rụt người trong chăn không bao lâu, tinh thần trở nên hoang mang lẫn mệt mỏi rã rời. Y nhớ mấy hôm trước không ngủ đủ giấc, giờ rốt cuộc có thể ngủ bù, đây có phải do ảnh hưởng của sốt không? Nếu có thể khiến Mạc Độc Chước đừng đến phiền y, y cũng tình nguyện luôn bị sốt.
Sầm Lệnh Thu cạn ngủ, đại khái nửa giờ trôi qua đã nghe thấy động tĩnh bên người. Y cho rằng bác sĩ muốn thay bình nước biển. Y nheo mắt, suy nghĩ lần nữa trở nên tỉnh táo. Lúc mở mắt ra đã thấy một Mạc Độc Chước sừng sững đứng cạnh bên, y liền tỉnh táo hẳn. Tựa như e sợ Mạc Độc Chước sẽ áp sát mình và làm ra những chuyện bất thường như lần trước.
Mạc đại thiếu gia thực sự oan uổng. Hắn vào đây gần một giờ, ngoại trừ ngắm Sầm Lệnh Thu ngủ say thì chỉ ngắm Sầm Lệnh Thu say ngủ; cái gì cũng chưa làm, tay nhỏ cũng chưa sờ qua, sợ quấy rầy giấc ngủ của bảo bối. Hắn còn sợ nước biển truyền quá nhanh khiến y không thoải mái nên đã điều chỉnh tốc độ chậm hơn một chút.
Bảo bối hắn sinh bệnh, hắn còn lòng dạ nào thừa nước đục thả câu, làm vậy không đàn ông tí nào, Mạc thiếu hắn sao có thể suy đồi đạo đức như vậy được. Người này hắn nâng như trứng, hứng như hoa, sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Hắn nhìn chằm chằm Sầm Lệnh Thu, nhận ra y đang nhìn mông lung về tủ đầu giường, đoán thầm y đang khát – vì vài giờ trôi qua không được uống nước rồi. Hắn cũng không hỏi, chỉ quay lưng đi xuống nhà bếp rót một ly nước ấm, sau đó đưa đến bên môi y.
“Khát rồi, em uống không?”
Sầm Lệnh Thu định cự tuyệt nhưng chẳng muốn tự chuốc lấy phiền, cổ họng cũng hơi khát nên hé môi ngoan ngoãn uống hết một ly.
“Khát thật mà, bổn đại gia lấy cho em ly nữa.” Hắn nhếch môi cười, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Sầm Lệnh Thu, lại đem thêm một ly đưa cho y uống.
Sầm Lệnh Thu uống non nửa, nhớ đến hai bình nước biển truyền vào cơ thể, đột nhiên cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh.
Không biết vì sao hôm nay khả năng đọc nội tâm của Mạc gia đại thiếu gia vô cùng tốt, bèn hỏi: “Bảo bối, nước cũng treo hai bình, có cần vào WC không?”
Sầm Lệnh Thu im lặng gật đầu, nhưng nghĩ tới Mạc Độc Chước sẽ chen chúc với mình bên trong thì lắc đầu lần nữa. Hắn bị dáng vẻ này của y chọc cười: “Rốt cuộc đi hay ở? Ngượng ngùng chăng? Bảo bối à, không sao hết, chúng ta sau này sẽ chung sống bên nhau, mấy chuyện này sẽ thành thói quen đấy. Đến đây, bổn đại gia cầm nước biển cho em.”
Thấy bộ dáng xun xoe của Mạc Độc Chước, trong đầu y bất giác hiện ra cảnh tượng bọn họ cùng vào nhà vệ sinh, mấy chuyện có khả năng phát sinh theo mức độ nghiêm trọng của từngcấp bám vào trí tưởng tượng mà xếp thành hàng. Cuối cùng Sầm Lệnh Thu tự nhủ với bản thân, kiểu gì thì kiểu cũng không thể hắn ta giúp mình đi WC được.
“Không cần đâu, tôi cũng chưa muốn lắm, chốc nữa nói sau.”
“Muốn thì nên đi, em cố nhịn sẽ hại thận đấy. Bảo bối à, dù em không nghĩ cho tôi cũng nên nghĩ cho bản thân mà.”
Thấy Mạc Độc Chước tươi cười sâu xa, Sầm Lệnh Thu bất giác siết chặt tay. Nhìn y ngồi thừ, bất động, Mạc Độc Chước bèn một tay khiêng Sầm Lệnh Thu lên vai, một tay xách bình thủy tinh đi về phía nhà vệ sinh.
Sầm Lệnh Thu nhất thời hoảng sợ: “Mạc Độc Chước, anh thả tôi xuống đi… Để Đường Niên Chỉ giúp tôi là được, tôi không có thói quen để người khác hầu hạ ngoại trừ cậu ta. Nếu là anh… tôi sẽ…”
Mạc Độc Chước nghe xong khó mà nhịn được ý định trêu đùa người đẹp này: “Em sẽ làm sao?”
Sầm Lệnh Thu thấy nét mặt hắn cũng không kiên nhẫn, nhưng lại theo hướng hắn tự suy diễn mà dối lòng: “Tôi sẽ thẹn thùng.”
Bốn chữ này khiến Mạc Độc Chước hài không chịu nổi.
“Xấu hổ cái chi? Thân thể em còn chỗ nào bổn đại gia chưa nhìn?”
Những lời này khiến Sầm Lệnh Thu nhớ đến cuộc hoan ái bị ép buộc kia, không khỏi cắn chặt môi, đáy mắt tràn đầy tủi nhục. Y ngờ vực hồi lâu mới mở miệng nói, thanh âm rất đơn thuần: “Mạc thiếu, xem như tôi van anh, giờ anh để Đường Niên Chỉ giúp tôi. Anh đối tốt với tôi, tôi đều nhớ kỹ.”
“Được rồi, thật chịu thua em luôn. Lát nữa em phải nói với tên trợ lý kia rằng đừng có ý định đem em bỏ trốn hay gì đó mệt não, bổn đại gia sẽ luyến tiếc với em, nhưng với thằng kia sẽ không nương tay đâu đấy.”
“Cảm ơn, Mạc thiếu.”
Vừa mới vác mỹ nhân được một hồi, còn nghĩ chốc vào nhà vệ sinh sẽ xơ múi chút đỉnh, nhưng giờ thúi con mẹ nó hẻo luôn. Nếu lát nữa không thể ‘làm ăn’ thì giờ tranh thủ chấm mút đã.
Mạc Độc Chước đưa thanh nước biển ra xa, tay còn lại bắt đầu vuốt ve bờ lưng ấy. Bởi vì Sầm Lệnh Thu bị vác trên vai nên áo ngủ cũng tụt xuống, cứ thế lộ ra một nửa vòng eo mảnh khảnh.
Mặc kệ Sầm Lệnh Thu phản kháng, bàn tay to thô ráp kia không ngừng rong ruổi trên da thịt nõn nà, thậm chí hắn không hề thỏa mãn với phần lưng. Trên người y tản mát hương vị thanh khiết vừa tắm gội như đang dụ dỗ, ngón tay hắn dần trượt xuống dưới, ngón trỏ đã chạm vào khe mông.
Mạc Độc Chước tranh thủ một chút nhưng có cảm giác như đùa với lửa nên đành ngậm ngùi thu tay về, thả người xuống, gọi Du Lâm đưa trợ lý của Sầm Lệnh Thu lên đây.
Lúc Đường Niên Chỉ được Du Lâm cởi bỏ còng tay thì phóng như bay lên lầu, vừa nhìn thấy Sầm Lệnh Thu, chủ tớ chỉ biết nhìn nhau, mắt ngân ngấn nước.
“Sầm Lệnh Thu, anh có sao không? Đều tại em… Em không nên đi mua đồ để bọn họ bắt cóc… Hại tiên sinh cũng bị liên lụy.”
“Đường Niên Chỉ, cậu không sai, nếu lúc đó cậu không đi thì sự tình vẫn xảy ra. Người xấu làm chuyện xấu vốn không từ thủ đoạn.”
“Người xấu?” Mạc Độc Chước nghe xong bèn cười nhạo.
Sầm Lệnh Thu không quan tâm hắn, chỉ giục cậu trai: “Đi, chúng ta vào toilet. Cậu đừng lo lắng, tôi vẫn đang bị sốt mà. Dù sao tôi cũng là đàn ông, sốt thì sao chứ? Mạc Độc Chước sẽ không tổn thương tôi.”
“Cái gì mà không tổn thương anh? Tiên sinh, anh thành ra như vậy, không do hắn hại thì ai chứ?”
“Ừ, nhưng sau này sẽ không.”
“Sau này sẽ không? Hừ, chó mới không chê sh** mà!” Nói câu này còn trừng mắt với Mạc Độc Chước.
“Này, cậu nói năng cho khéo vào, đừng nghĩ tôi đánh chó sẽ dòm mặt chủ.” (*)
(*) Hàm ý vì Du Lâm nên sẽ bỏ qua cho Đường Niên Chỉ.
“Tôi và Du Lâm không liên quan nhau, anh nhắc anh ta làm gì?”
Du Lâm đang đứng ngoài ban công ngắm cảnh bỗng khó hiểu quay sang: “Mạc thiếu, anh gọi em?”
“Không có gì, chú cứ tiếp tục hóng mát.” Dứt câu dường như nhớ tới chuyện gì, “Đúng rồi, sau này phải quản lý kỹ vợ chú mày đê, thật con mẹ nó độc miệng. Vẫn là vợ anh dịu dàng nhất.”
Sầm Lệnh Thu thấy tình hình phát triển theo hướng kỳ quặc bèn kéo tay Đường Niên Chỉ mau vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng mọi chuyện êm xuôi, nhưng y và Đường Niên Chỉ vừa trở ra lại bị Mạc Độc Chước lần nữa khiêng lên vai mình, mà Đường Niên Chỉ lại bị còng tay như cũ.
Sầm Lệnh Thu vừa truyền dịch không bao lâu thì tỉnh, cơ thể vẫn cảm thấy lạnh, đầu óc vẫn quay mòng mòng, tay chân đau nhức kỳ lạ khiến y mệt mỏi chỉ muốn nằm im.
“Bảo bối, em tỉnh rồi? Hù chết tôi, lúc đó em khó chịu nhưng sao không nói tôi biết?” Mạc Độc Chước thấy Sầm Lệnh Thu uể oải hé mắt ra, con ngươi như bao phủ sương mù và mê đắm, hắn nhìn đến rạo rực trong lòng. Hắn cầm lấy tay y, sờ soạng vài cái.
Sầm Lệnh Thu cảm nhận sự vuốt ve không mang theo ý tốt này thì giấu tay vào chăn theo bản năng, mở miệng hỏi: “Nói cho anh? Mạc thiếu, anh sẽ để ý cảm xúc của tôi à?” Giọng y có hơi run rẩy, dường như có chút nức nở nghẹn ngào, lọt vào tai có chút oán than, lại có phần bất lực.
Mạc Độc Chước định nói gì thì Sầm Lệnh Thu đã quay mặt đi, rõ là không muốn nhìn hắn nữa. Hắn gọi lão bác sĩ vào, căn dặn xem bệnh cho Sầm Lệnh Thu để ra ngoài làm vài hơi thuốc.
Lão bác sĩ vẻ mặt thấu hiểu, nhìn Mạc Độc Chước cười cười: “Mạc thiếu lại muốn đi WC sao? Sức hút của Sầm Lệnh Thu đúng là to thật.”
Mạc Độc Chước nhất thời xấu hổ đến cứng đờ, hắn ngoảnh sang nhìn Sầm Lệnh Thu, biểu cảm gượng gạo thế này càng khiến hắn thêm biến thái.
Mạc Độc Chước đi rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lão bác sĩ nhìn Sầm Lệnh Thu, khe khẽ thở dài: “Sầm Lệnh Thu, ngài đã khá hơn chút nào chưa?”
Sầm Lệnh Thu biết vị bác sĩ này không có ác ý, chỉ hơi cong môi, lộ ra một nụ cười vô dùng nền nã: “Ít nhất không ngất nữa, chỉ là phát sốt bình thường thôi, phiền bác sĩ rồi.”
“Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng sau này ngài nên ăn thức ăn thanh đạm, cũng nên chú ý sau khi quan hệ phải rửa sạch tinh dịch trong cơ thể.”
“…” Sầm Lệnh Thu đen mặt thật lâu, rốt cuộc nói câu có lệ ‘tôi đã biết.’
“Sầm Lệnh Thu, lão sinh từng đến buổi hòa nhạc của ngài, cũng xem như là fan vậy. Ngài rất có thiên phú và thực lực trong lĩnh vực dương cầm, ngài có thể chia sẻ một chút buổi hòa nhạc tiếp theo sẽ tổ chức vào ngày nào chăng? Lúc đó có thể tặng cho lão sinh một vé Vip?”
Sầm Lệnh Thu cảm thấy những người có quan hệ với Mạc Độc Chước đều kỳ quặc. Câu trước vẫn mang đầy tính giáo dục, thẳng thắn phổ cập kiến thức sao khi bị cường bạo thì cần chú ý cái gì, câu sau lại biến thành tôi biết ngài, không chỉ biết ngài thôi còn là fan của ngài đó. Tôi mẹ nó là fan của ngài, ngài mẹ nó phải cho tôi vé Vip, nhưng thân y còn lo chưa xong.
Sầm Lệnh Thu đen mặt một hồi, lần này y không muốn làm chuyện gì có lệ nữa; nghĩ tới tiêm chích gì cần phải nhờ lão bác sĩ này sắp xếp nên đành phải ừ một tiếng qua loa.
Dường như lão trêu Sầm Lệnh Thu đủ rồi bèn đứng dậy vỗ áo blouse trắng: “Yên tâm đi Sầm Lệnh Thu, tôi nửa chữ cũng không tiết lộ ra ngoài, ngài trong lòng tôi vẫn là một nghệ sĩ dương cầm tao nhã. Hình như ngài hơi chán, để tôi mời Mạc thiếu vào đây.”
“Đừng… Đừng gọi hắn.” Nghe thấy hai từ Mạc thiếu kia, Sầm Lệnh Thu vội vàng ngăn cản.
Lão bác sĩ cũng có mắt nhìn người, từ thái độ giữa Sầm Lệnh Thu và Mạc Độc Chước mà nói, lão cũng cảm nhận được điều gì đó rõ ràng.
“Sầm Lệnh Thu, là Mạc thiếu cưỡng bách ngài ư?”
“…” Y không ngờ lão sẽ hỏi chuyện này, giống như hỏi ngay điểm yếu nên có phần hoảng hốt.
“Mà không giống tác phong của Mạc thiếu đâu. Tuy rằng tính cách ngài ấy cao ngạo nhưng trong tình yêu sẽ không cưỡng bách người khác, mọi thứ đều là đôi bên tình nguyện. Sầm Lệnh Thu, ngài là ngoại lệ của Mạc thiếu gia. Đáng tiếc ngài cũng không vui.”
“Bác sĩ, tôi không muốn nói về chuyện này nữa, ông có thể ra ngoài chưa?”
“Vậy Sầm Lệnh Thu nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đi báo cáo tình trạng của ngài cho Mạc thiếu, rằng ngài không nên bị làm phiền.”
Nói xong lão đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, quả thực Sầm Lệnh Thu nghe thấy lão đối thoại với Mạc Độc Chước. Mà vài phút đồng hồ trôi qua đúng là y không thấy bản mặt kia mò vào đây.
Trong phòng bật máy sưởi, Sầm Lệnh Thu vẫn chưa hết sốt. Y rụt người trong chăn không bao lâu, tinh thần trở nên hoang mang lẫn mệt mỏi rã rời. Y nhớ mấy hôm trước không ngủ đủ giấc, giờ rốt cuộc có thể ngủ bù, đây có phải do ảnh hưởng của sốt không? Nếu có thể khiến Mạc Độc Chước đừng đến phiền y, y cũng tình nguyện luôn bị sốt.
Sầm Lệnh Thu cạn ngủ, đại khái nửa giờ trôi qua đã nghe thấy động tĩnh bên người. Y cho rằng bác sĩ muốn thay bình nước biển. Y nheo mắt, suy nghĩ lần nữa trở nên tỉnh táo. Lúc mở mắt ra đã thấy một Mạc Độc Chước sừng sững đứng cạnh bên, y liền tỉnh táo hẳn. Tựa như e sợ Mạc Độc Chước sẽ áp sát mình và làm ra những chuyện bất thường như lần trước.
Mạc đại thiếu gia thực sự oan uổng. Hắn vào đây gần một giờ, ngoại trừ ngắm Sầm Lệnh Thu ngủ say thì chỉ ngắm Sầm Lệnh Thu say ngủ; cái gì cũng chưa làm, tay nhỏ cũng chưa sờ qua, sợ quấy rầy giấc ngủ của bảo bối. Hắn còn sợ nước biển truyền quá nhanh khiến y không thoải mái nên đã điều chỉnh tốc độ chậm hơn một chút.
Bảo bối hắn sinh bệnh, hắn còn lòng dạ nào thừa nước đục thả câu, làm vậy không đàn ông tí nào, Mạc thiếu hắn sao có thể suy đồi đạo đức như vậy được. Người này hắn nâng như trứng, hứng như hoa, sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Hắn nhìn chằm chằm Sầm Lệnh Thu, nhận ra y đang nhìn mông lung về tủ đầu giường, đoán thầm y đang khát – vì vài giờ trôi qua không được uống nước rồi. Hắn cũng không hỏi, chỉ quay lưng đi xuống nhà bếp rót một ly nước ấm, sau đó đưa đến bên môi y.
“Khát rồi, em uống không?”
Sầm Lệnh Thu định cự tuyệt nhưng chẳng muốn tự chuốc lấy phiền, cổ họng cũng hơi khát nên hé môi ngoan ngoãn uống hết một ly.
“Khát thật mà, bổn đại gia lấy cho em ly nữa.” Hắn nhếch môi cười, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Sầm Lệnh Thu, lại đem thêm một ly đưa cho y uống.
Sầm Lệnh Thu uống non nửa, nhớ đến hai bình nước biển truyền vào cơ thể, đột nhiên cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh.
Không biết vì sao hôm nay khả năng đọc nội tâm của Mạc gia đại thiếu gia vô cùng tốt, bèn hỏi: “Bảo bối, nước cũng treo hai bình, có cần vào WC không?”
Sầm Lệnh Thu im lặng gật đầu, nhưng nghĩ tới Mạc Độc Chước sẽ chen chúc với mình bên trong thì lắc đầu lần nữa. Hắn bị dáng vẻ này của y chọc cười: “Rốt cuộc đi hay ở? Ngượng ngùng chăng? Bảo bối à, không sao hết, chúng ta sau này sẽ chung sống bên nhau, mấy chuyện này sẽ thành thói quen đấy. Đến đây, bổn đại gia cầm nước biển cho em.”
Thấy bộ dáng xun xoe của Mạc Độc Chước, trong đầu y bất giác hiện ra cảnh tượng bọn họ cùng vào nhà vệ sinh, mấy chuyện có khả năng phát sinh theo mức độ nghiêm trọng của từngcấp bám vào trí tưởng tượng mà xếp thành hàng. Cuối cùng Sầm Lệnh Thu tự nhủ với bản thân, kiểu gì thì kiểu cũng không thể hắn ta giúp mình đi WC được.
“Không cần đâu, tôi cũng chưa muốn lắm, chốc nữa nói sau.”
“Muốn thì nên đi, em cố nhịn sẽ hại thận đấy. Bảo bối à, dù em không nghĩ cho tôi cũng nên nghĩ cho bản thân mà.”
Thấy Mạc Độc Chước tươi cười sâu xa, Sầm Lệnh Thu bất giác siết chặt tay. Nhìn y ngồi thừ, bất động, Mạc Độc Chước bèn một tay khiêng Sầm Lệnh Thu lên vai, một tay xách bình thủy tinh đi về phía nhà vệ sinh.
Sầm Lệnh Thu nhất thời hoảng sợ: “Mạc Độc Chước, anh thả tôi xuống đi… Để Đường Niên Chỉ giúp tôi là được, tôi không có thói quen để người khác hầu hạ ngoại trừ cậu ta. Nếu là anh… tôi sẽ…”
Mạc Độc Chước nghe xong khó mà nhịn được ý định trêu đùa người đẹp này: “Em sẽ làm sao?”
Sầm Lệnh Thu thấy nét mặt hắn cũng không kiên nhẫn, nhưng lại theo hướng hắn tự suy diễn mà dối lòng: “Tôi sẽ thẹn thùng.”
Bốn chữ này khiến Mạc Độc Chước hài không chịu nổi.
“Xấu hổ cái chi? Thân thể em còn chỗ nào bổn đại gia chưa nhìn?”
Những lời này khiến Sầm Lệnh Thu nhớ đến cuộc hoan ái bị ép buộc kia, không khỏi cắn chặt môi, đáy mắt tràn đầy tủi nhục. Y ngờ vực hồi lâu mới mở miệng nói, thanh âm rất đơn thuần: “Mạc thiếu, xem như tôi van anh, giờ anh để Đường Niên Chỉ giúp tôi. Anh đối tốt với tôi, tôi đều nhớ kỹ.”
“Được rồi, thật chịu thua em luôn. Lát nữa em phải nói với tên trợ lý kia rằng đừng có ý định đem em bỏ trốn hay gì đó mệt não, bổn đại gia sẽ luyến tiếc với em, nhưng với thằng kia sẽ không nương tay đâu đấy.”
“Cảm ơn, Mạc thiếu.”
Vừa mới vác mỹ nhân được một hồi, còn nghĩ chốc vào nhà vệ sinh sẽ xơ múi chút đỉnh, nhưng giờ thúi con mẹ nó hẻo luôn. Nếu lát nữa không thể ‘làm ăn’ thì giờ tranh thủ chấm mút đã.
Mạc Độc Chước đưa thanh nước biển ra xa, tay còn lại bắt đầu vuốt ve bờ lưng ấy. Bởi vì Sầm Lệnh Thu bị vác trên vai nên áo ngủ cũng tụt xuống, cứ thế lộ ra một nửa vòng eo mảnh khảnh.
Mặc kệ Sầm Lệnh Thu phản kháng, bàn tay to thô ráp kia không ngừng rong ruổi trên da thịt nõn nà, thậm chí hắn không hề thỏa mãn với phần lưng. Trên người y tản mát hương vị thanh khiết vừa tắm gội như đang dụ dỗ, ngón tay hắn dần trượt xuống dưới, ngón trỏ đã chạm vào khe mông.
Mạc Độc Chước tranh thủ một chút nhưng có cảm giác như đùa với lửa nên đành ngậm ngùi thu tay về, thả người xuống, gọi Du Lâm đưa trợ lý của Sầm Lệnh Thu lên đây.
Lúc Đường Niên Chỉ được Du Lâm cởi bỏ còng tay thì phóng như bay lên lầu, vừa nhìn thấy Sầm Lệnh Thu, chủ tớ chỉ biết nhìn nhau, mắt ngân ngấn nước.
“Sầm Lệnh Thu, anh có sao không? Đều tại em… Em không nên đi mua đồ để bọn họ bắt cóc… Hại tiên sinh cũng bị liên lụy.”
“Đường Niên Chỉ, cậu không sai, nếu lúc đó cậu không đi thì sự tình vẫn xảy ra. Người xấu làm chuyện xấu vốn không từ thủ đoạn.”
“Người xấu?” Mạc Độc Chước nghe xong bèn cười nhạo.
Sầm Lệnh Thu không quan tâm hắn, chỉ giục cậu trai: “Đi, chúng ta vào toilet. Cậu đừng lo lắng, tôi vẫn đang bị sốt mà. Dù sao tôi cũng là đàn ông, sốt thì sao chứ? Mạc Độc Chước sẽ không tổn thương tôi.”
“Cái gì mà không tổn thương anh? Tiên sinh, anh thành ra như vậy, không do hắn hại thì ai chứ?”
“Ừ, nhưng sau này sẽ không.”
“Sau này sẽ không? Hừ, chó mới không chê sh** mà!” Nói câu này còn trừng mắt với Mạc Độc Chước.
“Này, cậu nói năng cho khéo vào, đừng nghĩ tôi đánh chó sẽ dòm mặt chủ.” (*)
(*) Hàm ý vì Du Lâm nên sẽ bỏ qua cho Đường Niên Chỉ.
“Tôi và Du Lâm không liên quan nhau, anh nhắc anh ta làm gì?”
Du Lâm đang đứng ngoài ban công ngắm cảnh bỗng khó hiểu quay sang: “Mạc thiếu, anh gọi em?”
“Không có gì, chú cứ tiếp tục hóng mát.” Dứt câu dường như nhớ tới chuyện gì, “Đúng rồi, sau này phải quản lý kỹ vợ chú mày đê, thật con mẹ nó độc miệng. Vẫn là vợ anh dịu dàng nhất.”
Sầm Lệnh Thu thấy tình hình phát triển theo hướng kỳ quặc bèn kéo tay Đường Niên Chỉ mau vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng mọi chuyện êm xuôi, nhưng y và Đường Niên Chỉ vừa trở ra lại bị Mạc Độc Chước lần nữa khiêng lên vai mình, mà Đường Niên Chỉ lại bị còng tay như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất