Đại Học Zombie (Tang Bệnh Đại Học)
Chương 23: Giáng Sinh vui vẻ
Hai ngày sau, tất cả bình an vô sự.
Sáu người dành nửa ngày để kiểm kê lại kho hàng tồn, sau đó tụ tập cùng mày mò bản đồ trường học. Nhưng dù có lật từng tấc đất nghiên cứu đi nghiên cứu lại thì vẫn chỉ là lý thuyết suông, cứ thế cả nhóm không tìm ra bước đột phá đành ngừng thảo luận.
Phá vòng vây tuy nguy hiểm lại khiến ta tỉnh táo. Cố thủ tại trận nghe thì an toàn nhưng tinh thần sẽ dần rệu rã theo quãng thời gian chờ đợi đầy tẻ nhạt và yên bình. Nói đâu xa chỉ cần nhìn sáu người hiện giờ, họ sắp chán muốn chết rồi.
Ngày thứ tám sau thủy triều zombie bùng nổ, ngày thứ tư tiến vào siêu thị. Trời nhiều mây u ám.
"Chúng ta mau tìm việc gì đó để làm thôi, nếu không mọi người sẽ nản hết mất." Tống Phỉ đã vượt qua sức chịu đựng từ lâu, đứng dậy đi vòng vòng, vặn óc suy nghĩ.
"Đừng lãng phí sức lực," Chu Nhất Luật rút một que Pocky trong hộp trên tay Kiều Tư Kỳ ngồi kế bên, đưa lên miệng, "Không sách, không internet, không bài tú lơ khơ, không mạt chược, chỉ độc sáu đội quân một người chơi trò chém chém giết giết. Cũng đâu thể chơi nói thật hay thách thức."
Kiều Tư Kỳ nhanh nhẹn giấu que bánh cuối cùng khỏi móng vuốt Chu Nhất Luật: "Nói thật thì được nhưng thách thức chơi sao? Chạy ra ngoài đánh nhau với zombie? Hay ăn hai muỗng bột giặt?"
La Canh cạn lời: "Bị dồn đến bước đường cùng thế này rồi còn chưa đủ thách thức hả? Đừng tự tìm đường chết nữa."
Chu Nhất Luật sờ cằm một lúc, đề nghị: "Hay là chơi nối chữ?"
Tống Phỉ: "..."
Kiều Tư Kỳ: "..."
La Canh: "..."
Lâm Đệ Lôi: "Cứ thử xem sao."
Thích Ngôn: "Tôi đồng ý."
Ba chọi ba. Vậy là trò chơi nhanh chóng bắt đầu ----
Kiều Tư Kỳ: "Tôi trước tôi trước. Tang tâm bệnh cuồng!" (Điên cuồng)
La Canh: "Cuồng phong bạo vũ!" (Mưa to gió lớn)
Chu Nhất Luật: "Vũ hậu xuân duẩn!" (Măng mọc sau mưa)
Tống Phỉ: "..."
Thích Ngôn: "..."
Lâm Đệ Lôi: "..."
- -- Lại chết từ trong trứng nước.
Tống Phỉ thật sự rất muốn tặng cho Chu Nhất Luật lá cờ thêu tám chữ ---- Chuyên gia dẹp loạn, bảo vệ trật tự.
Cơn buồn ngủ khiến Tống Phỉ ngáp một cái, cậu tìm điện thoại nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ trưa rồi, khó trách mình lại mệt như... Ơ? Tống Phỉ trừng mắt soi kỹ lại thời gian, hồi lâu mới phản ứng: "Các đồng chí, hôm nay là Giáng Sinh!"
Một câu làm bừng tỉnh chúng bạn, họ thi nhau cầm điện thoại lên xem ----
"Định mệnh."
"Thật là..."
"Chúng ta mất luôn ý thức về thời gian rồi ha ha."
Không một ai chú ý đến một đôi mắt tràn ngập đố kị và oán hận ghim chặt vào họ.
Kiều Tư Kỳ cắn một miếng nửa que Pocky, nhai thật mạnh!
"Than ôi, Giáng Sinh năm ngoái tôi còn bán tranh chì họa đầu tượng ở quảng trường thành phố. Biết bao chị em với gái độc thân vây quanh tôi. Thật hạnh phúc!" Chu Nhất Luật nằm giang tay hình chữ đại trên chăn đệm dưới đất. Hồi tưởng những ký ức với dư cảm khó phai trước kia.
Lâm Đệ Lôi kinh ngạc: "Cậu có thể vẽ phác họa?"
Chu Nhất Luật ngồi xuống, thành thực: "Nghiêm túc mà nói em còn chưa đi học đã bị ép đến lớp mỹ thuật rồi đó chị."
Lâm Đệ Lôi khó tin dò xét Chu Nhất Luật từ đầu đến chân: "Vừa biết đàn ghita vừa biết vẽ, lại còn tinh ý mua dao Nhật về ký túc xá đề phòng. Thế sao cậu vẫn chưa có bạn gái?"
Chu Nhất Luật nghĩ muốn điên đầu, cuối cùng bỏ cuộc: "Em cũng đâu biết."
Tống Phỉ và Kiều Tư Kỳ tỏ như gương: "Bởi vì cái tật mới nói nửa câu đã làm người ta câm nín đó."
La Canh do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn lặng lẽ đến bên Lâm Đệ Lôi, yếu ớt bày tỏ: "Tôi tuy không biết vẽ nhưng có thể đi học..."
Lâm Đệ Lôi ngẫm nghĩ mãi không ra lời hồi đáp, đành chuyển hướng sang bọn Tống Phỉ: "Còn các cậu? Giáng Sinh năm ngoái trôi qua thế nào?"
Kiều Tư Kỳ mở miệng đáp ngay lập tức, rõ ràng đó là những ký ức vô cùng sâu sắc: "Em nghe phiên dịch một bộ phim kinh dị về ông già Noen. Ôi, hoàn toàn khác xa những gì ta biết, không chỉ phá nát tuổi thơ mà kết thúc còn siêu u ám. Để em nhớ xem tên nó là gì..."
"Cậu không cần kể tên nó đâu. Cảm ơn." Tống Phỉ vội vàng ngăn cản, đồng thời lục lọi trí nhớ xem giờ này năm trước mình đang làm gì.
Đây không phải hồi ức quá khó để nhớ lại, chính xác thì nó còn phát sáng lấp lánh đến mức chỉ cần Tống Phỉ mở chiếc hộp ký ức là thấy.
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thích Ngôn. Không rõ anh đúng lúc nhìn sang hay vẫn luôn như thế, trong đôi tròng mắt xuất hiện dòng cảm xúc không thể nói rõ càng không thể tỏ rõ.
"Sao?" Lâm Đệ Lôi đợi Tống Phỉ trả lời.
Tống Phỉ quay đi, nhún nhún vai: "Đi dạo chợ phố, tản bộ trên đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó bị chèn như chó đó mà."
Lâm Đệ Lôi tự tưởng tượng tình cảnh ấy trong chốc lát, rồi không rõ vô tình hay cố ý, hỏi đến Thích Ngôn: "Cậu thì sao? Giáng Sinh năm ngoái thế nào?"
Thích Ngôn cười khổ: "Em mất ví nhưng không bắt được trộm."
Lâm Đệ Lôi gật đầu, đời quả nhiên là những thước phim truyền hình.
La Canh đợi mãi không được nữ thần sủng hạnh, cũng không nhụt chí mà lặng lẽ di chuyển lượng lớn những chai nước Fanta vị táo. Vì kệ hàng không đủ, anh đành vào kho góp nhặt từng chai từng chai, bày thành cái tháp cao bằng nửa thân người với màu xanh hút mắt.
Lâm Đệ Lôi bạo gan suy đoán: "Cây thông noen?"
La Canh gật đầu thật mạnh.
Lâm Đệ Lôi bật cười vui vẻ.
La Canh mãn nguyện suýt ngất.
Sự nặng nề buồn tẻ tan thành mây khói nhường chỗ cho bầu không khí sôi nổi và niềm vui dịp lễ. Cả nhóm xé mở hai túi hạt dưa, dùng vỏ nilong cắt thành nhiều dải đỏ, dính chúng lại rồi đặt lên "cây thông noen". Màu đỏ hòa với sắc xanh, hoàn hảo vừa đẹp vừa ý nghĩa.
Đồ ăn vặt được Kiều Tư Kỳ chất thành đống ở trung tâm từ lâu, sáu người tạo thành một vòng tròn cùng nhau cụng cocacola -----
"Merry Christmas!"
Nếu trong đêm tối không ai ban ánh sáng cho ta, thì hãy tự mình cầm đuốc thổi lửa.
Tám chiếc ly thủy tinh với lượng nước không bằng nhau được đặt trên nền nhà, xếp theo thứ tự từ ít đến nhiều. Chu Nhất Luật mượn đôi đũa kim loại của Tống Phỉ, gõ đinh một tiếng để mở màn khúc nhạc.
Từng nốt nhạc tuôn chảy dưới ngón tay Chu Nhất Luật, không nhanh không chậm, trong trẻo dễ nghe, hòa thành một bài ca thân quen đã in sâu vào trong tiềm thức, hóa thành những bông tuyết hồn nhiên đón gió nhảy múa nhịp nhàng.
Lâm Đệ Lôi kìm không được hát theo: "Jingle bells jingle bells ~~ Jingle all the way ~~ Oh what fun it is to ride in a one - horse open sleigh hey ~~~ "
Tống Phỉ cũng cất tiếng nhưng chỉ được hai câu Jingle bells, đến những từ tiếng Anh phía sau hoàn toàn tịt ngóm, cuối cùng biến thành "Chuông giáo đường vang lên". Tự thấy việc ấy chẳng khác nào phá mỹ cảm, cậu bèn câm miệng, ngoan ngoãn làm thính giả.
"Dashing through the snow ~~ In a one-horse open sleigh ~~ Over the fields we go ~~ Laughing all the way ~~ Bells on bobtail ring ~~ "
Giọng của Lâm Đệ Lôi véo von như chim sơn ca, lúc thì nhí nhảnh lúc thì dịu êm, lúc thì ngâm nga lúc lại mang ánh dương bừng sáng. Nhắm mắt thưởng thức, ta có thể thấy khung cảnh một lò sưởi âm tường ấm áp, một ô cửa sổ lọt sáng giữa thị trấn được bao phủ bởi nền tuyết trắng xóa.
Khoảnh khắc nhóm bạn đang chìm đắm trong giấc mộng không khí ngày lễ, một tiếng thét kinh hoàng xé tan màn đêm Giáng Sinh an tĩnh -----------
"Cứu tôi vớiiiiiiiiiiii!"
Sáu người đồng loạt giật mình vì đột ngột bị kéo về thực tại trong sợ hãi.
"Cứu mạng á á------!"
"Cứu!"
"A a a-----!"
Không chỉ một người kêu cứu!
Cùng lúc đó, một loạt tiếng động dữ dội truyền tới từ cửa siêu thị!
Kiều Tư Kỳ chạy đầu tiên, không hề do dự dịch chuyển các kệ hàng chặn ở cửa. Khi bọn Thích Ngôn đuổi kịp thì đồ đạc đã bị đẩy ra còn cậu đang vén rèm bông lên!
Đập vào mắt họ là năm gã trai cao lớn!
Không thể đếm rõ số lượng người, khi bạn học gần nhất với khuôn mặt dán chặt vào cửa trông thấy họ, cậu ta càng liều mạng gõ mạnh, không, phải là phá mạnh!
Thoáng chốc, tiếng đập hòa với tiếng kêu cứu vang lên đinh tai nhức óc!
Tống Phỉ đuổi tới, bảy tám chiếc chìa khóa đều nằm chỗ cậu nhưng người bên ngoài đông zombie đằng sau càng đông hơn. Thời điểm Tống Phỉ lấy khóa ra đã có hai bạn học bị zombie kéo đi.
"Mau lên nóc nhà ---" Thích Ngôn bỗng hét to qua khe cửa, "Bọn chúng không biết leo đâu, mau lên nóc nhà!"
Đợi đến khi mở xong bảy tám ổ khóa thì cả đám chết rục xương từ lâu rồi!
Một vài bạn học dẫn đầu nhanh nhẹn phản ứng, lập tức chạy sang hai bên. Noi theo tấm gương đó, không quá hai giây, bạn học tụ trước cửa thoáng chốc tản ra sạch sẽ. Không biết là tự túc hay xếp chồng trèo lên nhau, đồng loạt thể hiện bãn lĩnh cao cường của mình.
Sáu người tranh thủ chạy về, đều ăn ý bỏ qua WC mà tập trung dưới cửa thông gió Thích Ngôn từng sử dụng ---- cửa sổ WC quá thấp, một khi zombie nghe thấy động tĩnh mà bu lại, hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng.
Thích Ngôn leo lên nóc kệ hàng bằng sắt cao nhất, mở cửa thông gió, hét ra ngoài sân thượng: "Đây, đây, đằng cửa sổ ----"
Chẳng bao lâu, người đầu tiên chui vào.
La Canh đằng sau cũng leo lên, giúp Thích Ngôn đỡ người. Khoảng mười phút sau, tổng cộng có mười bảy bạn học gia nhập.
Sau khi tất cả tiếp đất an toàn, sáu người mới phát hiện ra rằng tuy nhóm này ăn mặc khác nhau nhưng hầu hết đều là quần áo thể thao thuần sắc. Cao có thấp có, mảnh mai có cường tráng có, song không ai không phả mùi hormone giống đực nồng nặc. Họ khác hoàn toàn sinh viên bình thường, đứng một mình đã tạo cảm giác tồn tại rõ rệt, huống hồ tận mười bảy người.
"Mọi người là sinh viên thể dục sao?" Thích Ngôn khóa kỹ cửa, nhảy khỏi kệ hàng.
"Đúng thế. Sống thật rồi, đụng phải chúng, tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, dọa tôi nhũn hết chân. Con mẹ nó may mà mạng lớn." Người nói chuyện với Thích Ngôn cao sàn sàn anh nhưng khỏe mạnh cường tráng hơn một chút, khoác lên mình bộ quần áo thể thao màu xám với chiếc áo phao đen rộng thùng thình, khóa cũng không kéo cứ vậy mở phanh ra,"Mấy người kiếm được chỗ này ngon ghê, ký túc xá đều bị làm thịt cả rồi!"
Trong lúc nam sinh bên này trò chuyện cùng Thích Ngôn, hơn chục người khác đột nhiên chạy toán loạn, có vẻ đều hướng về khu hàng thực phẩm.
Thích Ngôn định hỏi thêm hai câu, gã ta thấy bạn bè đều mất dạng thì mặc kệ anh, xoay người nối gót phóng như điên: "Mẹ nó, tụi bay chừa cho tao một ít với---"
Từ đầu đến cuối chưa được nửa phút, trao đổi không quá hai câu, sáu người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, có phần sững sờ.
Kiều Tư Kỳ: "Đây là tình huống gì vậy trời?"
Chu Nhất Luật: "Chắc là đói phát điên rồi."
La Canh: "Đói cỡ nào cũng phải cảm ơn một tiếng chứ, chúng ta cứu mạng bọn họ đấy!"
Lâm Đệ Lôi: "Thôi bỏ đi, thông cảm cho họ tí."
Thích Ngôn cũng không thoải mái cho lắm, vốn định hỏi họ tên đối phương nhưng hiện tại không có tâm trạng làm như vậy nữa. Anh nhíu mày, ánh mắt rất tự nhiên liếc qua Tống Phỉ, thấy cậu cau mày, bộ dạng nghiêm trọng như đang suy nghĩ.
Thích Ngôn dùng cùi chỏ thúc nhẹ một cái: "Làm sao vậy?"
Tống Phỉ chậm rãi nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, không hề có chút ý cười phẫn nộ của ngày thường: "Lúc bọn họ gõ cửa có bao nhiêu người?"
Thích Ngôn lắc đầu, chỉ biết: "Chắc chắn nhiều hơn bây giờ."
Tống Phỉ: "Bạn mình chết mà không đau khổ tẹo nào sao?"
Thích Ngôn suy tư, trả lời: "Có lẽ họ còn chưa kịp phản ứng?"
Tống Phỉ không nghĩ ra đáp án đành từ bỏ: "Cũng có thể."
Cảm giác đói khát và sợ hãi khiến con người trở nên bất thường, sáu bạn nhỏ suy bụng ta ra bụng người nên rất cảm thông. Chính vì thế, khi tất cả trở về ổ chăn trải dưới đất, phát hiện cây thông Noen đã bị đạp đổ, "nhạc cụ" của Chu Nhất Luật cũng vỡ toang thì không nói gì.
Bầu không khí Giáng Sinh bị phá hỏng đổi lấy họ cứu sống mười bảy cái mạng. Ai dám nói đây không phải lễ Giáng Sinh đẹp nhất?
Sáu người dành nửa ngày để kiểm kê lại kho hàng tồn, sau đó tụ tập cùng mày mò bản đồ trường học. Nhưng dù có lật từng tấc đất nghiên cứu đi nghiên cứu lại thì vẫn chỉ là lý thuyết suông, cứ thế cả nhóm không tìm ra bước đột phá đành ngừng thảo luận.
Phá vòng vây tuy nguy hiểm lại khiến ta tỉnh táo. Cố thủ tại trận nghe thì an toàn nhưng tinh thần sẽ dần rệu rã theo quãng thời gian chờ đợi đầy tẻ nhạt và yên bình. Nói đâu xa chỉ cần nhìn sáu người hiện giờ, họ sắp chán muốn chết rồi.
Ngày thứ tám sau thủy triều zombie bùng nổ, ngày thứ tư tiến vào siêu thị. Trời nhiều mây u ám.
"Chúng ta mau tìm việc gì đó để làm thôi, nếu không mọi người sẽ nản hết mất." Tống Phỉ đã vượt qua sức chịu đựng từ lâu, đứng dậy đi vòng vòng, vặn óc suy nghĩ.
"Đừng lãng phí sức lực," Chu Nhất Luật rút một que Pocky trong hộp trên tay Kiều Tư Kỳ ngồi kế bên, đưa lên miệng, "Không sách, không internet, không bài tú lơ khơ, không mạt chược, chỉ độc sáu đội quân một người chơi trò chém chém giết giết. Cũng đâu thể chơi nói thật hay thách thức."
Kiều Tư Kỳ nhanh nhẹn giấu que bánh cuối cùng khỏi móng vuốt Chu Nhất Luật: "Nói thật thì được nhưng thách thức chơi sao? Chạy ra ngoài đánh nhau với zombie? Hay ăn hai muỗng bột giặt?"
La Canh cạn lời: "Bị dồn đến bước đường cùng thế này rồi còn chưa đủ thách thức hả? Đừng tự tìm đường chết nữa."
Chu Nhất Luật sờ cằm một lúc, đề nghị: "Hay là chơi nối chữ?"
Tống Phỉ: "..."
Kiều Tư Kỳ: "..."
La Canh: "..."
Lâm Đệ Lôi: "Cứ thử xem sao."
Thích Ngôn: "Tôi đồng ý."
Ba chọi ba. Vậy là trò chơi nhanh chóng bắt đầu ----
Kiều Tư Kỳ: "Tôi trước tôi trước. Tang tâm bệnh cuồng!" (Điên cuồng)
La Canh: "Cuồng phong bạo vũ!" (Mưa to gió lớn)
Chu Nhất Luật: "Vũ hậu xuân duẩn!" (Măng mọc sau mưa)
Tống Phỉ: "..."
Thích Ngôn: "..."
Lâm Đệ Lôi: "..."
- -- Lại chết từ trong trứng nước.
Tống Phỉ thật sự rất muốn tặng cho Chu Nhất Luật lá cờ thêu tám chữ ---- Chuyên gia dẹp loạn, bảo vệ trật tự.
Cơn buồn ngủ khiến Tống Phỉ ngáp một cái, cậu tìm điện thoại nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ trưa rồi, khó trách mình lại mệt như... Ơ? Tống Phỉ trừng mắt soi kỹ lại thời gian, hồi lâu mới phản ứng: "Các đồng chí, hôm nay là Giáng Sinh!"
Một câu làm bừng tỉnh chúng bạn, họ thi nhau cầm điện thoại lên xem ----
"Định mệnh."
"Thật là..."
"Chúng ta mất luôn ý thức về thời gian rồi ha ha."
Không một ai chú ý đến một đôi mắt tràn ngập đố kị và oán hận ghim chặt vào họ.
Kiều Tư Kỳ cắn một miếng nửa que Pocky, nhai thật mạnh!
"Than ôi, Giáng Sinh năm ngoái tôi còn bán tranh chì họa đầu tượng ở quảng trường thành phố. Biết bao chị em với gái độc thân vây quanh tôi. Thật hạnh phúc!" Chu Nhất Luật nằm giang tay hình chữ đại trên chăn đệm dưới đất. Hồi tưởng những ký ức với dư cảm khó phai trước kia.
Lâm Đệ Lôi kinh ngạc: "Cậu có thể vẽ phác họa?"
Chu Nhất Luật ngồi xuống, thành thực: "Nghiêm túc mà nói em còn chưa đi học đã bị ép đến lớp mỹ thuật rồi đó chị."
Lâm Đệ Lôi khó tin dò xét Chu Nhất Luật từ đầu đến chân: "Vừa biết đàn ghita vừa biết vẽ, lại còn tinh ý mua dao Nhật về ký túc xá đề phòng. Thế sao cậu vẫn chưa có bạn gái?"
Chu Nhất Luật nghĩ muốn điên đầu, cuối cùng bỏ cuộc: "Em cũng đâu biết."
Tống Phỉ và Kiều Tư Kỳ tỏ như gương: "Bởi vì cái tật mới nói nửa câu đã làm người ta câm nín đó."
La Canh do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn lặng lẽ đến bên Lâm Đệ Lôi, yếu ớt bày tỏ: "Tôi tuy không biết vẽ nhưng có thể đi học..."
Lâm Đệ Lôi ngẫm nghĩ mãi không ra lời hồi đáp, đành chuyển hướng sang bọn Tống Phỉ: "Còn các cậu? Giáng Sinh năm ngoái trôi qua thế nào?"
Kiều Tư Kỳ mở miệng đáp ngay lập tức, rõ ràng đó là những ký ức vô cùng sâu sắc: "Em nghe phiên dịch một bộ phim kinh dị về ông già Noen. Ôi, hoàn toàn khác xa những gì ta biết, không chỉ phá nát tuổi thơ mà kết thúc còn siêu u ám. Để em nhớ xem tên nó là gì..."
"Cậu không cần kể tên nó đâu. Cảm ơn." Tống Phỉ vội vàng ngăn cản, đồng thời lục lọi trí nhớ xem giờ này năm trước mình đang làm gì.
Đây không phải hồi ức quá khó để nhớ lại, chính xác thì nó còn phát sáng lấp lánh đến mức chỉ cần Tống Phỉ mở chiếc hộp ký ức là thấy.
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thích Ngôn. Không rõ anh đúng lúc nhìn sang hay vẫn luôn như thế, trong đôi tròng mắt xuất hiện dòng cảm xúc không thể nói rõ càng không thể tỏ rõ.
"Sao?" Lâm Đệ Lôi đợi Tống Phỉ trả lời.
Tống Phỉ quay đi, nhún nhún vai: "Đi dạo chợ phố, tản bộ trên đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó bị chèn như chó đó mà."
Lâm Đệ Lôi tự tưởng tượng tình cảnh ấy trong chốc lát, rồi không rõ vô tình hay cố ý, hỏi đến Thích Ngôn: "Cậu thì sao? Giáng Sinh năm ngoái thế nào?"
Thích Ngôn cười khổ: "Em mất ví nhưng không bắt được trộm."
Lâm Đệ Lôi gật đầu, đời quả nhiên là những thước phim truyền hình.
La Canh đợi mãi không được nữ thần sủng hạnh, cũng không nhụt chí mà lặng lẽ di chuyển lượng lớn những chai nước Fanta vị táo. Vì kệ hàng không đủ, anh đành vào kho góp nhặt từng chai từng chai, bày thành cái tháp cao bằng nửa thân người với màu xanh hút mắt.
Lâm Đệ Lôi bạo gan suy đoán: "Cây thông noen?"
La Canh gật đầu thật mạnh.
Lâm Đệ Lôi bật cười vui vẻ.
La Canh mãn nguyện suýt ngất.
Sự nặng nề buồn tẻ tan thành mây khói nhường chỗ cho bầu không khí sôi nổi và niềm vui dịp lễ. Cả nhóm xé mở hai túi hạt dưa, dùng vỏ nilong cắt thành nhiều dải đỏ, dính chúng lại rồi đặt lên "cây thông noen". Màu đỏ hòa với sắc xanh, hoàn hảo vừa đẹp vừa ý nghĩa.
Đồ ăn vặt được Kiều Tư Kỳ chất thành đống ở trung tâm từ lâu, sáu người tạo thành một vòng tròn cùng nhau cụng cocacola -----
"Merry Christmas!"
Nếu trong đêm tối không ai ban ánh sáng cho ta, thì hãy tự mình cầm đuốc thổi lửa.
Tám chiếc ly thủy tinh với lượng nước không bằng nhau được đặt trên nền nhà, xếp theo thứ tự từ ít đến nhiều. Chu Nhất Luật mượn đôi đũa kim loại của Tống Phỉ, gõ đinh một tiếng để mở màn khúc nhạc.
Từng nốt nhạc tuôn chảy dưới ngón tay Chu Nhất Luật, không nhanh không chậm, trong trẻo dễ nghe, hòa thành một bài ca thân quen đã in sâu vào trong tiềm thức, hóa thành những bông tuyết hồn nhiên đón gió nhảy múa nhịp nhàng.
Lâm Đệ Lôi kìm không được hát theo: "Jingle bells jingle bells ~~ Jingle all the way ~~ Oh what fun it is to ride in a one - horse open sleigh hey ~~~ "
Tống Phỉ cũng cất tiếng nhưng chỉ được hai câu Jingle bells, đến những từ tiếng Anh phía sau hoàn toàn tịt ngóm, cuối cùng biến thành "Chuông giáo đường vang lên". Tự thấy việc ấy chẳng khác nào phá mỹ cảm, cậu bèn câm miệng, ngoan ngoãn làm thính giả.
"Dashing through the snow ~~ In a one-horse open sleigh ~~ Over the fields we go ~~ Laughing all the way ~~ Bells on bobtail ring ~~ "
Giọng của Lâm Đệ Lôi véo von như chim sơn ca, lúc thì nhí nhảnh lúc thì dịu êm, lúc thì ngâm nga lúc lại mang ánh dương bừng sáng. Nhắm mắt thưởng thức, ta có thể thấy khung cảnh một lò sưởi âm tường ấm áp, một ô cửa sổ lọt sáng giữa thị trấn được bao phủ bởi nền tuyết trắng xóa.
Khoảnh khắc nhóm bạn đang chìm đắm trong giấc mộng không khí ngày lễ, một tiếng thét kinh hoàng xé tan màn đêm Giáng Sinh an tĩnh -----------
"Cứu tôi vớiiiiiiiiiiii!"
Sáu người đồng loạt giật mình vì đột ngột bị kéo về thực tại trong sợ hãi.
"Cứu mạng á á------!"
"Cứu!"
"A a a-----!"
Không chỉ một người kêu cứu!
Cùng lúc đó, một loạt tiếng động dữ dội truyền tới từ cửa siêu thị!
Kiều Tư Kỳ chạy đầu tiên, không hề do dự dịch chuyển các kệ hàng chặn ở cửa. Khi bọn Thích Ngôn đuổi kịp thì đồ đạc đã bị đẩy ra còn cậu đang vén rèm bông lên!
Đập vào mắt họ là năm gã trai cao lớn!
Không thể đếm rõ số lượng người, khi bạn học gần nhất với khuôn mặt dán chặt vào cửa trông thấy họ, cậu ta càng liều mạng gõ mạnh, không, phải là phá mạnh!
Thoáng chốc, tiếng đập hòa với tiếng kêu cứu vang lên đinh tai nhức óc!
Tống Phỉ đuổi tới, bảy tám chiếc chìa khóa đều nằm chỗ cậu nhưng người bên ngoài đông zombie đằng sau càng đông hơn. Thời điểm Tống Phỉ lấy khóa ra đã có hai bạn học bị zombie kéo đi.
"Mau lên nóc nhà ---" Thích Ngôn bỗng hét to qua khe cửa, "Bọn chúng không biết leo đâu, mau lên nóc nhà!"
Đợi đến khi mở xong bảy tám ổ khóa thì cả đám chết rục xương từ lâu rồi!
Một vài bạn học dẫn đầu nhanh nhẹn phản ứng, lập tức chạy sang hai bên. Noi theo tấm gương đó, không quá hai giây, bạn học tụ trước cửa thoáng chốc tản ra sạch sẽ. Không biết là tự túc hay xếp chồng trèo lên nhau, đồng loạt thể hiện bãn lĩnh cao cường của mình.
Sáu người tranh thủ chạy về, đều ăn ý bỏ qua WC mà tập trung dưới cửa thông gió Thích Ngôn từng sử dụng ---- cửa sổ WC quá thấp, một khi zombie nghe thấy động tĩnh mà bu lại, hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng.
Thích Ngôn leo lên nóc kệ hàng bằng sắt cao nhất, mở cửa thông gió, hét ra ngoài sân thượng: "Đây, đây, đằng cửa sổ ----"
Chẳng bao lâu, người đầu tiên chui vào.
La Canh đằng sau cũng leo lên, giúp Thích Ngôn đỡ người. Khoảng mười phút sau, tổng cộng có mười bảy bạn học gia nhập.
Sau khi tất cả tiếp đất an toàn, sáu người mới phát hiện ra rằng tuy nhóm này ăn mặc khác nhau nhưng hầu hết đều là quần áo thể thao thuần sắc. Cao có thấp có, mảnh mai có cường tráng có, song không ai không phả mùi hormone giống đực nồng nặc. Họ khác hoàn toàn sinh viên bình thường, đứng một mình đã tạo cảm giác tồn tại rõ rệt, huống hồ tận mười bảy người.
"Mọi người là sinh viên thể dục sao?" Thích Ngôn khóa kỹ cửa, nhảy khỏi kệ hàng.
"Đúng thế. Sống thật rồi, đụng phải chúng, tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, dọa tôi nhũn hết chân. Con mẹ nó may mà mạng lớn." Người nói chuyện với Thích Ngôn cao sàn sàn anh nhưng khỏe mạnh cường tráng hơn một chút, khoác lên mình bộ quần áo thể thao màu xám với chiếc áo phao đen rộng thùng thình, khóa cũng không kéo cứ vậy mở phanh ra,"Mấy người kiếm được chỗ này ngon ghê, ký túc xá đều bị làm thịt cả rồi!"
Trong lúc nam sinh bên này trò chuyện cùng Thích Ngôn, hơn chục người khác đột nhiên chạy toán loạn, có vẻ đều hướng về khu hàng thực phẩm.
Thích Ngôn định hỏi thêm hai câu, gã ta thấy bạn bè đều mất dạng thì mặc kệ anh, xoay người nối gót phóng như điên: "Mẹ nó, tụi bay chừa cho tao một ít với---"
Từ đầu đến cuối chưa được nửa phút, trao đổi không quá hai câu, sáu người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, có phần sững sờ.
Kiều Tư Kỳ: "Đây là tình huống gì vậy trời?"
Chu Nhất Luật: "Chắc là đói phát điên rồi."
La Canh: "Đói cỡ nào cũng phải cảm ơn một tiếng chứ, chúng ta cứu mạng bọn họ đấy!"
Lâm Đệ Lôi: "Thôi bỏ đi, thông cảm cho họ tí."
Thích Ngôn cũng không thoải mái cho lắm, vốn định hỏi họ tên đối phương nhưng hiện tại không có tâm trạng làm như vậy nữa. Anh nhíu mày, ánh mắt rất tự nhiên liếc qua Tống Phỉ, thấy cậu cau mày, bộ dạng nghiêm trọng như đang suy nghĩ.
Thích Ngôn dùng cùi chỏ thúc nhẹ một cái: "Làm sao vậy?"
Tống Phỉ chậm rãi nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, không hề có chút ý cười phẫn nộ của ngày thường: "Lúc bọn họ gõ cửa có bao nhiêu người?"
Thích Ngôn lắc đầu, chỉ biết: "Chắc chắn nhiều hơn bây giờ."
Tống Phỉ: "Bạn mình chết mà không đau khổ tẹo nào sao?"
Thích Ngôn suy tư, trả lời: "Có lẽ họ còn chưa kịp phản ứng?"
Tống Phỉ không nghĩ ra đáp án đành từ bỏ: "Cũng có thể."
Cảm giác đói khát và sợ hãi khiến con người trở nên bất thường, sáu bạn nhỏ suy bụng ta ra bụng người nên rất cảm thông. Chính vì thế, khi tất cả trở về ổ chăn trải dưới đất, phát hiện cây thông Noen đã bị đạp đổ, "nhạc cụ" của Chu Nhất Luật cũng vỡ toang thì không nói gì.
Bầu không khí Giáng Sinh bị phá hỏng đổi lấy họ cứu sống mười bảy cái mạng. Ai dám nói đây không phải lễ Giáng Sinh đẹp nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất