Chương 11: Thưởng thức
Trong video, Lâm Thành cởi áo khoác, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng dán sát người, bắt đầu múa kiếm.
Góc quay không được tốt lắm, dù sao lúc ấy cũng không phải là quay chính thức, chủ yếu là để xem thực lực anh thế nào mà thôi. Nhưng kể cả góc quay có bị lệch, không có người chiếu sáng, thì cũng không ảnh hưởng tới biểu hiện của anh một chút nào.
Chiêu kiếm lưu loát, động tác mạnh mẽ, biểu diễn thuần thục, có thể chứng minh một cách trực quan, rõ ràng rằng Lâm Thành là một diễn viên chuyên nghiệp có kĩ xảo võ thuật vượt qua được thử thách. Thân kiếm không ngừng rung động như có tiếng gió gào thét cuốn lên, khí tức khẩn trương lại nguy hiểm này, gần như có thể từ trong màn hình trào ra ngoài.
Không dùng bất kì hiệu ứng gì, đây là sự xuất sắc không thể nghi ngờ.
Các con giời đang nhàn tới phát chán, mang theo suy nghĩ xem chơi, tiện tay click phát video, không ngờ chỉ một đoạn clip ngắn này, lại có thể làm cho họ phấn chấn suốt đêm khuya, không thể chìm vào giấc ngủ.
Cũng là nhờ clip này, sự kiện trước đó bị đẩy lên cao trào.
Người yêu phim võ hiệp, chẳng lẽ họ muốn xem những hiệu ứng rẻ tiền và slowmotion sao? Đương nhiên là không. Họ muốn xem những kĩ xảo như có thể khiêu chiến cực hạn nhân loại, dáng người tuyệt đẹp có thể thỏa mãn thế giới giả tưởng của họ.
Chuyện người thường dùng lực là có thể làm được, vậy thì còn có gì để nói nữa?
Bản chất con người vẫn là sùng bái thực lực. Không có thực lực đi cửa sau, đó mới gọi là quy tắc ngầm. Có thực lực, đó chính là người tài lọt được vào mắt người biết thưởng thức, là có mắt nhìn ra người tài.
Trong nháy mắt trên mạng quay cuồng, tình thế thay đổi hoàn toàn.
"Con mẹ nó! Bản lĩnh của anh trai này tốt thật chứ! Mị nhớ kĩ tên của anh rồi đấy!"
"Kho báu võ sinh đây rồi! Đạo diễn Vương tìm ở đâu ra vậy? Tôi không ngờ trong giới võ sinh vẫn còn có anh chàng như vậy đấy!"
" "Dạ Vũ" là phim võ hiệp phải không? Diễn viên có năng lực thế này, tôi yên tâm rồi. Chờ ngày chiếu phim."
"Trình độ nghiệp vụ và cơ sở võ thuật của Lâm Thành này, ai đấy cũng dám ăn vạ à? Cậu ta học tập thể dục theo đài đi đã!"
"Có thể đắc tội đạo diễn tới đi tìm đường chết thế này, anh zai nào đấy đúng là số một á. Người chống lưng của cậu ta rốt cuộc là ai vậy? Không kiêng nể gì cả?"
"Marketing hỏng, giờ cố nghĩ cách xoay chuyển tình thế đê."
"Lâm Thành hóa ra là võ sinh à? Tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm tên!"
Lâm Thành xem bình luận, có cảm giác dở khóc dở cười. Anh không ngờ đỉnh cao nhân sinh, lại xuất hiện vào giờ khắc này.
Anh xem lại clip kia lần nữa, xem đi xem lại vài lần.
Theo như đánh giá của bản thân anh, thực ra clip quay cảnh đánh võ kia có rất nhiều khuyết điểm.
Tay chân hơi cứng, có thể do lúc đó bị đông cứng lại. Vẻ mặt cũng cực kì kì quái, bởi anh đúng là hơi căng thẳng.
Lâm Thành ôm suy nghĩ xem cho vui, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, kéo thanh thời gian qua trái qua phải, quan sát dáng vẻ và tư thế giơ kiếm của mình. Tự diss mình vài lần, anh lại tắt app đi lướt bình luận.
Mới chỉ mười phút ngắn ngủi, bình luận có liên quan lại có thêm gần một nghìn cái.
Lâm Thành nhìn những lời tán dương khen ngợi ở dưới, trong lòng có hơi phức tạp. Ấm áp, lại có phần chua xót.
Võ sinh họ, cho dù có thực lực, tự mình vượt qua các thử thách, cũng chưa chắc đã có thể biểu hiện một cách xuất sắc trên màn ảnh. Bởi vai phụ không được phép cướp đi hào quang của vai chính, đạo diễn và cả fans đều sẽ không cho phép.
Anh đã quay quá nhiều cảnh đánh võ. Có cảnh bị đánh, có cảnh là đánh nhau. Có cảnh không ra làm sao, có cảnh qua loa đại khái. Đoàn phim tốt anh chưa có cơ hội vào, cho dù có vào cũng không thể xuất hiện một mình trên màn ảnh lớn. Mọi người xem xong sẽ quên, ít khi chú ý tới anh.
Thế nên số lần anh được khen ngợi có thể đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí có người xem thấy anh quen mắt, có khi cũng không biết thực ra anh là một võ sinh.
Nhiều năm rồi, anh đã bị thương không ít lần, nhẫn nhịn không biết bao nhiêu khổ đau, cũng không thể phá vỡ được quy tắc của cái giới này, bây giờ muốn thoát ra khỏi nó, lại đột nhiên nhận được một viên kẹo ngọt.
Nó rất ngọt.
Tiếc là đến quá muộn.
Lâm Thành nở một nụ cười, giũ chăn ra, quyết định nằm xuống đi ngủ.
·
Thấy chuyện đã chuyển biến thành như vậy, nhân viên quan hệ xã hội của bộ phim dứt khoát mặc kệ luôn. Họ xóa post thanh minh trên Weibo chính thức kia, lại một lần nữa đăng post mới lên, chỉ viết đơn giản, mong các bạn mạng và một số nhân viên không bịa đặt lung tung.
Ngay cả clip thử vai của nam thứ ban đầu kia cũng không cần đăng lên nữa, không cần thiết phải đăng. Vương Trạch Văn đã nói trắng ra rồi, biểu hiện của Lâm Thành lại rất đáng thưởng thức, tạm thời chừa lại chút mặt mũi cho đối phương, tiến hành đàm phán giữa hai bên.
Nói thật, post do quan hệ xã hội của đoàn phim "Dạ Vũ" này đăng lên vẫn khá là hot. Dù sao mỗi lần Vương Trạch Văn xuất hiện cũng sẽ có hành động gì đó rất bùng nổ, đây cũng là điều người trong giới đã đoán trước được. Có thể áp xuống là tốt nhất, không áp xuống được thì thôi, dù sao họ cũng chỉ phụ trách quan hệ xã hội, trời sập cũng chẳng sập tới đầu họ được.
Phim đạo diễn Vương quay, doanh thu đều cao.
Thậm chí, trong tổ công tác của đoàn "Dạ Vũ", nhân viên đoàn phim đều chạy đi hóng chuyện. Đêm khuya mọi người cắn hạt dưa, uống tí rượu, hứng thú dào dạt mắng nhiếc:
"XX thế này thật là không phúc hậu. 【 chỉ chỉ trỏ trỏ 】"
"Tôi phải đi diss tên XX này mới được."
"Tên này dám chửi đạo diễn Vương, cậu ta mất một fan, tôi gửi lì xì một đồng cho cậu. Không tính thủy quân nhé."
"【 gì vậy gì vậy】
Cậu đang sỉ nhục đạo diễn Vương đấy à? Hạn mức cao nhất của lì xì cũng chỉ có 3000 thôi nhỉ? XX có đến tận 3000 fans à? Đạo diễn Vương là người sẽ để mắt tới 3000 đồng vặt vãnh chắc?!"
"Các cậu độc miệng quá rồi đấy, rộng lượng một tí đi. Thật không sánh được với @đạo diễn Vương anh minh thần võ của chúng ta, lấy việc công đáp trả việc công. Anh Vương à, ngài đã ngủ chưa? Tôi đến phòng ngài mượn bao thuốc lá được chứ?"
"Câm miệng! Cậu mà đi, còn về được chắc? Người trong tổ camera của chúng ta không nhiều, vì mọi người, quý trọng sinh mệnh của bản thân không tốt hơn hay sao!"
Vương Trạch Văn vừa phát tiết xong, thể xác và tinh thần đều thoải mái, đã chuẩn bị đi nghỉ, lại bị tiếng báo có tin nhắn kêu loạn lên tới không chịu được, chặn chat mấy người lại, miệng còn lẩm bẩm mắng: "Thần kinh."
Sáng sớm, mặt trời ló rạng. Mọi người trong đoàn lại bắt đầu công việc của một ngày mới.
Đạo diễn Vương tuổi còn trẻ lại thức đêm thường xuyên, tinh thần uể oải, buồn ngủ khó nhịn, sau khi ngồi xuống, hắn lập tức lấy điếu thuốc ra hút, nâng cao tinh thần.
Nhà sản xuất vô cùng lo lắng, vọt tới phim trường, ném mạnh xấp giấy tờ trong tay lên bàn Vương Trạch Văn.
Ném cực kì khí thế. Thể hiện sự phẫn nộ, sự có trách nhiệm và cả tự tôn đã phải vứt bỏ của anh ta tối qua.
Nhà sản xuất gằn giọng: "Cậu bị làm sao thế hả! Vương Trạch Văn, hôm nay nhất định cậu phải giải thích cho tôi!"
Vương Trạch Văn ngước mắt lên, chậm rãi nói ra một câu: "Luyện tập lâu lắm rồi phải không?"
Khí thế của nhà sản xuất bị hắn làm hụt đi mất một nửa, câu nói tiếp đó cũng bị nghẹn lại.
Vương Trạch Văn giành nói trước: "Nhìn ra được một chút rồi. Tuổi cậu đúng là cũng không còn nhỏ."
Nhà sản xuất tức tới bật cười: "Tôi đã nhìn thấy gì vậy? Cậu con mẹ nó nửa đêm không ngủ được, tôi biết ngay là cậu lên Weibo mà. Ông đây thật vất vả mới thay được mật khẩu của cậu, động tác cậu lại nhanh quá nhỉ? Sao cậu có thể làm như vậy?"
Vương Trạch Văn nhướng mày, khiêm tốn nói: "Vẫn còn tạm."
Nhà sản xuất: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Vương Trạch Văn giơ điếu thuốc tàn đỏ ra giữa không trung: "Tôi không thể làm cho fan của tôi thất vọng được."
Nhà sản xuất cả kinh hỏi: "Fan nào ở đâu ra?"
"Fan đêm khuya đấu tranh anh dũng vì tôi, thức đêm chém giết. Cậu không biết cậu ấy đáng yêu tới mức nào đâu." Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra, nói, "Hay là cậu muốn tôi up lên Weibo hỏi thử xem, tôi có fans hay không?"
Nhà sản xuất gạt tay hắn ra, cả giận: "Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng phải đáp trả lại, không phải cậu nói đoàn phim rất bận rộn à?"
Vương Trạch Văn nói một cách thản nhiên: "Đúng vậy, đoàn phim rất bận, tôi vốn đang cáu tiết không có chỗ nào giải tỏa, cậu ta lại tới chọc vào tôi, chẳng lẽ cậu còn muốn trách tôi vì đã mắng cậu ta? Cậu ta có biết chữ ti tiện viết thế nào không vậy? Aiz, cậu nói xem, có ti tiện không cơ chứ!"
Nhà sản xuất: "..." Tôi nghi ngờ cậu đang chửi khéo tôi, nhưng tôi lại không có bằng chứng.
Vương Trạch Văn văn vở nói: "Hơn nữa cậu ta lại còn dám bắt nạt người của tôi, Tiểu Lâm vô tội tới mức nào chứ? Trước đó làm hết bổn phận, bị bệnh còn đánh võ, sau đó chỉ vì bị chúng ta liên lụy mà bị người ta bêu xấu, nếu chúng ta cứ thờ ơ như vậy, sống cũng nghiệp quá rồi."
Lưu Phong cách đó không xa nói lớn: "Đạo diễn Vương chính nghĩa không thể chịu được sự tồn tại của những quy tắc bẩn thỉu đó! Đặc biệt là khi nó cứ lởn vởn trước mắt mình!"
"Cậu thấy chưa! Tôi rất có mị lực nhân cách." Vương Trạch Văn ném một ánh mắt tán thưởng cho Lưu Phong, lại thâm trầm nói, "Nếu tôi OOC, đoàn phim của tôi không phải sẽ tan nát sao? Dân không tin không thờ mà."
Nhà sản xuất: "...???" Cậu con mẹ nó coi tôi là thằng ngu à?
"Tôi nói rồi, đang yên đang lành bắt nạt người của tôi là không được! Tôi không cho phép!" Vương Trạch Văn gõ gõ bàn, chuyển thủ làm công, ép hỏi nhà sản xuất, "Trước đó là ai muốn mời nam thứ kia vào đoàn vậy? Cậu ta mới là cội rễ của mọi phiền phức! Công ty của cậu ta muốn phá sản sớm à? Rút vốn rõ là nhanh, ông đây còn phải tự mình bù lại tiền."
Nhà sản xuất: "Chuyện này nhảy sang vấn đề tài chính của cậu ta rồi à?"
Vương Trạch Văn: "Cậu ta đã không biết xấu hổ như vậy rồi, cậu lại còn hỏi tôi cậu ta có vấn đề gì? Làm sao tôi biết được cậu ta có vấn đề tâm thần gì chứ!"
"..." Nhà sản xuất ôm đầu như sắp điên lên "——A a a!"
·
Lâm Thành vốn muốn đi cảm ơn Vương Trạch Văn, chỉ là đối phương đã bị nhà sản xuất bắt được, hai người ồn ào tới mặt đỏ tai hồng, nhìn bộ dáng muốn giết người của nhà sản xuất, chỉ sợ lúc này mình bước tới, sẽ chỉ làm mâu thuẫn giữa hai người tăng lên, anh lẳng lặng trốn sang một bên.
Thực ra anh lo nghĩ nhiều rồi.
Có anh hay không, trong đoàn phim của đạo diễn Vương, cả một đám bao gồm nhà sản xuất đều là những người bị hắn xếp vào nhóm dễ bị tổn thương, cần chăm sóc.
Chuyên viên trang điểm hưng phấn gọi Lâm Thành qua thay quần áo.
Tinh thần làm việc của chị gái này hôm nay có vẻ rất phấn chấn, thậm chí động tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, khi vuốt tóc Lâm Thành còn có cảm giác từ ái.
Không có gì có thể làm người sung sướng hơn việc hóng hớt chuyện hot hàng đầu.
Nhân sinh của cô vừa mới đạt được thành tựu lớn.
Lâm Thành bắt đầu nổi da gà.
Lâm Thành hóa trang thực sự rất nhanh, đây có thể tạm coi là chỗ tốt của nhân vật không lộ mặt. Chờ tới khi anh hóa trang xong, hai người kia vẫn còn đang lôi kéo. Vương Trạch Văn vừa cố ganh đua với nhà sản xuất, vừa sắp xếp công việc trong đoàn phim, có thể thấy được chức năng của đại não rất mạnh mẽ.
Lâm Thành ngồi lên một cái ghế có hình thù kì quái trong góc, kiên nhẫn chờ đạo diễn gọi đến tên mình. Lưu Phong bước đi với dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, chạy ra từ sau một cái cây.
Cậu đứng gần Lâm Thành, thấy đối phương đang nhìn Vương Trạch Văn chăm chú, không khỏi cười bảo: "Đừng dây vào họ, họ bắt đầu tướng thanh rồi đấy."
Lúc này Lâm Thành mới để ý tới cậu ta, ngẩng đầu hỏi: "Thật sự sẽ không sao chứ?"
Lưu Phong không trả lời, đánh giá anh một chút, thổn thức nói: "Anh Lâm, em phát hiện anh rất may mắn đấy."
Đây là lần đầu trong đời Lâm Thành được người ta khen may mắn: "Cậu đang chế giễu tôi đấy à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Lưu Phong nhảy một bước nhỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nói, "Để em nói cho mà nghe, có may mắn hay không, đừng nhìn quá trình, mà phải nhìn kết quả! Anh nhìn đạo diễn Vương của chúng ta mà xem, mỗi lần đóng phim đều gặp phải mấy thứ kì lạ, dù là đoàn phim lớn tới mức nào, cái loz cát không gì cũng có thể gặp phải. Nhưng không thể không thừa nhận xác suất thất bại của đạo diễn Vương là rất nhỏ, thế nên anh ấy vẫn có thể được coi là thiên tài! Anh cũng vậy, tuy rằng anh xui xẻo liên tiếp, nhưng xui xong đều gặp may. Hết hoạn nạn là tới thành công, tương lai sẽ thực sự rực rỡ!"
Lâm Thành dở khóc dở cười: "Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?"
Lưu Phong đáng khinh nắm lấy tay anh, chà xát từ trên xuống dưới, hô lên: "Em muốn mượn may mắn của anh Lâm đó!"
Lâm Thành nhịn cảm xúc rùng rợn, rút tay về, lại khoa trương lau mạnh hai lần lên quần áo, dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn cậu ta. Lưu Phong nhìn vẻ mặt anh, cười haha.
Giọng nói của Vương Trạch Văn truyền tới từ đằng xa: "Tiểu Lưu cậu đang làm gì đấy? Rảnh quá hay sao mà đi quấy rối diễn viên của chúng ta!"
Lưu Phong đang ngồi dưới đất giật bắn người, hoảng sợ nói: "Xa vậy mà anh cũng nhìn thấy hả?"
"Đạo diễn Vương của cậu có hỏa nhãn kim tinh, đừng hòng giấu được tôi chuyện cậu lười biếng!" Vương Trạch Văn hơi dừng lại, lại bảo, "Cậu đó, bản thân lười biếng thì thôi, đừng có mà làm phiền tới người khác!"
Lưu Phong hậm hực, đáp lời, lại ngoan ngoãn bay đi chỗ khác.
Vương Trạch Văn lại gọi: "Lâm Thành lại đây, giảng giải kịch bản!"
Lâm Thành cầm kịch bản, khoác áo chạy tới.
Góc quay không được tốt lắm, dù sao lúc ấy cũng không phải là quay chính thức, chủ yếu là để xem thực lực anh thế nào mà thôi. Nhưng kể cả góc quay có bị lệch, không có người chiếu sáng, thì cũng không ảnh hưởng tới biểu hiện của anh một chút nào.
Chiêu kiếm lưu loát, động tác mạnh mẽ, biểu diễn thuần thục, có thể chứng minh một cách trực quan, rõ ràng rằng Lâm Thành là một diễn viên chuyên nghiệp có kĩ xảo võ thuật vượt qua được thử thách. Thân kiếm không ngừng rung động như có tiếng gió gào thét cuốn lên, khí tức khẩn trương lại nguy hiểm này, gần như có thể từ trong màn hình trào ra ngoài.
Không dùng bất kì hiệu ứng gì, đây là sự xuất sắc không thể nghi ngờ.
Các con giời đang nhàn tới phát chán, mang theo suy nghĩ xem chơi, tiện tay click phát video, không ngờ chỉ một đoạn clip ngắn này, lại có thể làm cho họ phấn chấn suốt đêm khuya, không thể chìm vào giấc ngủ.
Cũng là nhờ clip này, sự kiện trước đó bị đẩy lên cao trào.
Người yêu phim võ hiệp, chẳng lẽ họ muốn xem những hiệu ứng rẻ tiền và slowmotion sao? Đương nhiên là không. Họ muốn xem những kĩ xảo như có thể khiêu chiến cực hạn nhân loại, dáng người tuyệt đẹp có thể thỏa mãn thế giới giả tưởng của họ.
Chuyện người thường dùng lực là có thể làm được, vậy thì còn có gì để nói nữa?
Bản chất con người vẫn là sùng bái thực lực. Không có thực lực đi cửa sau, đó mới gọi là quy tắc ngầm. Có thực lực, đó chính là người tài lọt được vào mắt người biết thưởng thức, là có mắt nhìn ra người tài.
Trong nháy mắt trên mạng quay cuồng, tình thế thay đổi hoàn toàn.
"Con mẹ nó! Bản lĩnh của anh trai này tốt thật chứ! Mị nhớ kĩ tên của anh rồi đấy!"
"Kho báu võ sinh đây rồi! Đạo diễn Vương tìm ở đâu ra vậy? Tôi không ngờ trong giới võ sinh vẫn còn có anh chàng như vậy đấy!"
" "Dạ Vũ" là phim võ hiệp phải không? Diễn viên có năng lực thế này, tôi yên tâm rồi. Chờ ngày chiếu phim."
"Trình độ nghiệp vụ và cơ sở võ thuật của Lâm Thành này, ai đấy cũng dám ăn vạ à? Cậu ta học tập thể dục theo đài đi đã!"
"Có thể đắc tội đạo diễn tới đi tìm đường chết thế này, anh zai nào đấy đúng là số một á. Người chống lưng của cậu ta rốt cuộc là ai vậy? Không kiêng nể gì cả?"
"Marketing hỏng, giờ cố nghĩ cách xoay chuyển tình thế đê."
"Lâm Thành hóa ra là võ sinh à? Tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm tên!"
Lâm Thành xem bình luận, có cảm giác dở khóc dở cười. Anh không ngờ đỉnh cao nhân sinh, lại xuất hiện vào giờ khắc này.
Anh xem lại clip kia lần nữa, xem đi xem lại vài lần.
Theo như đánh giá của bản thân anh, thực ra clip quay cảnh đánh võ kia có rất nhiều khuyết điểm.
Tay chân hơi cứng, có thể do lúc đó bị đông cứng lại. Vẻ mặt cũng cực kì kì quái, bởi anh đúng là hơi căng thẳng.
Lâm Thành ôm suy nghĩ xem cho vui, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, kéo thanh thời gian qua trái qua phải, quan sát dáng vẻ và tư thế giơ kiếm của mình. Tự diss mình vài lần, anh lại tắt app đi lướt bình luận.
Mới chỉ mười phút ngắn ngủi, bình luận có liên quan lại có thêm gần một nghìn cái.
Lâm Thành nhìn những lời tán dương khen ngợi ở dưới, trong lòng có hơi phức tạp. Ấm áp, lại có phần chua xót.
Võ sinh họ, cho dù có thực lực, tự mình vượt qua các thử thách, cũng chưa chắc đã có thể biểu hiện một cách xuất sắc trên màn ảnh. Bởi vai phụ không được phép cướp đi hào quang của vai chính, đạo diễn và cả fans đều sẽ không cho phép.
Anh đã quay quá nhiều cảnh đánh võ. Có cảnh bị đánh, có cảnh là đánh nhau. Có cảnh không ra làm sao, có cảnh qua loa đại khái. Đoàn phim tốt anh chưa có cơ hội vào, cho dù có vào cũng không thể xuất hiện một mình trên màn ảnh lớn. Mọi người xem xong sẽ quên, ít khi chú ý tới anh.
Thế nên số lần anh được khen ngợi có thể đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí có người xem thấy anh quen mắt, có khi cũng không biết thực ra anh là một võ sinh.
Nhiều năm rồi, anh đã bị thương không ít lần, nhẫn nhịn không biết bao nhiêu khổ đau, cũng không thể phá vỡ được quy tắc của cái giới này, bây giờ muốn thoát ra khỏi nó, lại đột nhiên nhận được một viên kẹo ngọt.
Nó rất ngọt.
Tiếc là đến quá muộn.
Lâm Thành nở một nụ cười, giũ chăn ra, quyết định nằm xuống đi ngủ.
·
Thấy chuyện đã chuyển biến thành như vậy, nhân viên quan hệ xã hội của bộ phim dứt khoát mặc kệ luôn. Họ xóa post thanh minh trên Weibo chính thức kia, lại một lần nữa đăng post mới lên, chỉ viết đơn giản, mong các bạn mạng và một số nhân viên không bịa đặt lung tung.
Ngay cả clip thử vai của nam thứ ban đầu kia cũng không cần đăng lên nữa, không cần thiết phải đăng. Vương Trạch Văn đã nói trắng ra rồi, biểu hiện của Lâm Thành lại rất đáng thưởng thức, tạm thời chừa lại chút mặt mũi cho đối phương, tiến hành đàm phán giữa hai bên.
Nói thật, post do quan hệ xã hội của đoàn phim "Dạ Vũ" này đăng lên vẫn khá là hot. Dù sao mỗi lần Vương Trạch Văn xuất hiện cũng sẽ có hành động gì đó rất bùng nổ, đây cũng là điều người trong giới đã đoán trước được. Có thể áp xuống là tốt nhất, không áp xuống được thì thôi, dù sao họ cũng chỉ phụ trách quan hệ xã hội, trời sập cũng chẳng sập tới đầu họ được.
Phim đạo diễn Vương quay, doanh thu đều cao.
Thậm chí, trong tổ công tác của đoàn "Dạ Vũ", nhân viên đoàn phim đều chạy đi hóng chuyện. Đêm khuya mọi người cắn hạt dưa, uống tí rượu, hứng thú dào dạt mắng nhiếc:
"XX thế này thật là không phúc hậu. 【 chỉ chỉ trỏ trỏ 】"
"Tôi phải đi diss tên XX này mới được."
"Tên này dám chửi đạo diễn Vương, cậu ta mất một fan, tôi gửi lì xì một đồng cho cậu. Không tính thủy quân nhé."
"【 gì vậy gì vậy】
Cậu đang sỉ nhục đạo diễn Vương đấy à? Hạn mức cao nhất của lì xì cũng chỉ có 3000 thôi nhỉ? XX có đến tận 3000 fans à? Đạo diễn Vương là người sẽ để mắt tới 3000 đồng vặt vãnh chắc?!"
"Các cậu độc miệng quá rồi đấy, rộng lượng một tí đi. Thật không sánh được với @đạo diễn Vương anh minh thần võ của chúng ta, lấy việc công đáp trả việc công. Anh Vương à, ngài đã ngủ chưa? Tôi đến phòng ngài mượn bao thuốc lá được chứ?"
"Câm miệng! Cậu mà đi, còn về được chắc? Người trong tổ camera của chúng ta không nhiều, vì mọi người, quý trọng sinh mệnh của bản thân không tốt hơn hay sao!"
Vương Trạch Văn vừa phát tiết xong, thể xác và tinh thần đều thoải mái, đã chuẩn bị đi nghỉ, lại bị tiếng báo có tin nhắn kêu loạn lên tới không chịu được, chặn chat mấy người lại, miệng còn lẩm bẩm mắng: "Thần kinh."
Sáng sớm, mặt trời ló rạng. Mọi người trong đoàn lại bắt đầu công việc của một ngày mới.
Đạo diễn Vương tuổi còn trẻ lại thức đêm thường xuyên, tinh thần uể oải, buồn ngủ khó nhịn, sau khi ngồi xuống, hắn lập tức lấy điếu thuốc ra hút, nâng cao tinh thần.
Nhà sản xuất vô cùng lo lắng, vọt tới phim trường, ném mạnh xấp giấy tờ trong tay lên bàn Vương Trạch Văn.
Ném cực kì khí thế. Thể hiện sự phẫn nộ, sự có trách nhiệm và cả tự tôn đã phải vứt bỏ của anh ta tối qua.
Nhà sản xuất gằn giọng: "Cậu bị làm sao thế hả! Vương Trạch Văn, hôm nay nhất định cậu phải giải thích cho tôi!"
Vương Trạch Văn ngước mắt lên, chậm rãi nói ra một câu: "Luyện tập lâu lắm rồi phải không?"
Khí thế của nhà sản xuất bị hắn làm hụt đi mất một nửa, câu nói tiếp đó cũng bị nghẹn lại.
Vương Trạch Văn giành nói trước: "Nhìn ra được một chút rồi. Tuổi cậu đúng là cũng không còn nhỏ."
Nhà sản xuất tức tới bật cười: "Tôi đã nhìn thấy gì vậy? Cậu con mẹ nó nửa đêm không ngủ được, tôi biết ngay là cậu lên Weibo mà. Ông đây thật vất vả mới thay được mật khẩu của cậu, động tác cậu lại nhanh quá nhỉ? Sao cậu có thể làm như vậy?"
Vương Trạch Văn nhướng mày, khiêm tốn nói: "Vẫn còn tạm."
Nhà sản xuất: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Vương Trạch Văn giơ điếu thuốc tàn đỏ ra giữa không trung: "Tôi không thể làm cho fan của tôi thất vọng được."
Nhà sản xuất cả kinh hỏi: "Fan nào ở đâu ra?"
"Fan đêm khuya đấu tranh anh dũng vì tôi, thức đêm chém giết. Cậu không biết cậu ấy đáng yêu tới mức nào đâu." Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra, nói, "Hay là cậu muốn tôi up lên Weibo hỏi thử xem, tôi có fans hay không?"
Nhà sản xuất gạt tay hắn ra, cả giận: "Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng phải đáp trả lại, không phải cậu nói đoàn phim rất bận rộn à?"
Vương Trạch Văn nói một cách thản nhiên: "Đúng vậy, đoàn phim rất bận, tôi vốn đang cáu tiết không có chỗ nào giải tỏa, cậu ta lại tới chọc vào tôi, chẳng lẽ cậu còn muốn trách tôi vì đã mắng cậu ta? Cậu ta có biết chữ ti tiện viết thế nào không vậy? Aiz, cậu nói xem, có ti tiện không cơ chứ!"
Nhà sản xuất: "..." Tôi nghi ngờ cậu đang chửi khéo tôi, nhưng tôi lại không có bằng chứng.
Vương Trạch Văn văn vở nói: "Hơn nữa cậu ta lại còn dám bắt nạt người của tôi, Tiểu Lâm vô tội tới mức nào chứ? Trước đó làm hết bổn phận, bị bệnh còn đánh võ, sau đó chỉ vì bị chúng ta liên lụy mà bị người ta bêu xấu, nếu chúng ta cứ thờ ơ như vậy, sống cũng nghiệp quá rồi."
Lưu Phong cách đó không xa nói lớn: "Đạo diễn Vương chính nghĩa không thể chịu được sự tồn tại của những quy tắc bẩn thỉu đó! Đặc biệt là khi nó cứ lởn vởn trước mắt mình!"
"Cậu thấy chưa! Tôi rất có mị lực nhân cách." Vương Trạch Văn ném một ánh mắt tán thưởng cho Lưu Phong, lại thâm trầm nói, "Nếu tôi OOC, đoàn phim của tôi không phải sẽ tan nát sao? Dân không tin không thờ mà."
Nhà sản xuất: "...???" Cậu con mẹ nó coi tôi là thằng ngu à?
"Tôi nói rồi, đang yên đang lành bắt nạt người của tôi là không được! Tôi không cho phép!" Vương Trạch Văn gõ gõ bàn, chuyển thủ làm công, ép hỏi nhà sản xuất, "Trước đó là ai muốn mời nam thứ kia vào đoàn vậy? Cậu ta mới là cội rễ của mọi phiền phức! Công ty của cậu ta muốn phá sản sớm à? Rút vốn rõ là nhanh, ông đây còn phải tự mình bù lại tiền."
Nhà sản xuất: "Chuyện này nhảy sang vấn đề tài chính của cậu ta rồi à?"
Vương Trạch Văn: "Cậu ta đã không biết xấu hổ như vậy rồi, cậu lại còn hỏi tôi cậu ta có vấn đề gì? Làm sao tôi biết được cậu ta có vấn đề tâm thần gì chứ!"
"..." Nhà sản xuất ôm đầu như sắp điên lên "——A a a!"
·
Lâm Thành vốn muốn đi cảm ơn Vương Trạch Văn, chỉ là đối phương đã bị nhà sản xuất bắt được, hai người ồn ào tới mặt đỏ tai hồng, nhìn bộ dáng muốn giết người của nhà sản xuất, chỉ sợ lúc này mình bước tới, sẽ chỉ làm mâu thuẫn giữa hai người tăng lên, anh lẳng lặng trốn sang một bên.
Thực ra anh lo nghĩ nhiều rồi.
Có anh hay không, trong đoàn phim của đạo diễn Vương, cả một đám bao gồm nhà sản xuất đều là những người bị hắn xếp vào nhóm dễ bị tổn thương, cần chăm sóc.
Chuyên viên trang điểm hưng phấn gọi Lâm Thành qua thay quần áo.
Tinh thần làm việc của chị gái này hôm nay có vẻ rất phấn chấn, thậm chí động tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, khi vuốt tóc Lâm Thành còn có cảm giác từ ái.
Không có gì có thể làm người sung sướng hơn việc hóng hớt chuyện hot hàng đầu.
Nhân sinh của cô vừa mới đạt được thành tựu lớn.
Lâm Thành bắt đầu nổi da gà.
Lâm Thành hóa trang thực sự rất nhanh, đây có thể tạm coi là chỗ tốt của nhân vật không lộ mặt. Chờ tới khi anh hóa trang xong, hai người kia vẫn còn đang lôi kéo. Vương Trạch Văn vừa cố ganh đua với nhà sản xuất, vừa sắp xếp công việc trong đoàn phim, có thể thấy được chức năng của đại não rất mạnh mẽ.
Lâm Thành ngồi lên một cái ghế có hình thù kì quái trong góc, kiên nhẫn chờ đạo diễn gọi đến tên mình. Lưu Phong bước đi với dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, chạy ra từ sau một cái cây.
Cậu đứng gần Lâm Thành, thấy đối phương đang nhìn Vương Trạch Văn chăm chú, không khỏi cười bảo: "Đừng dây vào họ, họ bắt đầu tướng thanh rồi đấy."
Lúc này Lâm Thành mới để ý tới cậu ta, ngẩng đầu hỏi: "Thật sự sẽ không sao chứ?"
Lưu Phong không trả lời, đánh giá anh một chút, thổn thức nói: "Anh Lâm, em phát hiện anh rất may mắn đấy."
Đây là lần đầu trong đời Lâm Thành được người ta khen may mắn: "Cậu đang chế giễu tôi đấy à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Lưu Phong nhảy một bước nhỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, nói, "Để em nói cho mà nghe, có may mắn hay không, đừng nhìn quá trình, mà phải nhìn kết quả! Anh nhìn đạo diễn Vương của chúng ta mà xem, mỗi lần đóng phim đều gặp phải mấy thứ kì lạ, dù là đoàn phim lớn tới mức nào, cái loz cát không gì cũng có thể gặp phải. Nhưng không thể không thừa nhận xác suất thất bại của đạo diễn Vương là rất nhỏ, thế nên anh ấy vẫn có thể được coi là thiên tài! Anh cũng vậy, tuy rằng anh xui xẻo liên tiếp, nhưng xui xong đều gặp may. Hết hoạn nạn là tới thành công, tương lai sẽ thực sự rực rỡ!"
Lâm Thành dở khóc dở cười: "Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?"
Lưu Phong đáng khinh nắm lấy tay anh, chà xát từ trên xuống dưới, hô lên: "Em muốn mượn may mắn của anh Lâm đó!"
Lâm Thành nhịn cảm xúc rùng rợn, rút tay về, lại khoa trương lau mạnh hai lần lên quần áo, dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn cậu ta. Lưu Phong nhìn vẻ mặt anh, cười haha.
Giọng nói của Vương Trạch Văn truyền tới từ đằng xa: "Tiểu Lưu cậu đang làm gì đấy? Rảnh quá hay sao mà đi quấy rối diễn viên của chúng ta!"
Lưu Phong đang ngồi dưới đất giật bắn người, hoảng sợ nói: "Xa vậy mà anh cũng nhìn thấy hả?"
"Đạo diễn Vương của cậu có hỏa nhãn kim tinh, đừng hòng giấu được tôi chuyện cậu lười biếng!" Vương Trạch Văn hơi dừng lại, lại bảo, "Cậu đó, bản thân lười biếng thì thôi, đừng có mà làm phiền tới người khác!"
Lưu Phong hậm hực, đáp lời, lại ngoan ngoãn bay đi chỗ khác.
Vương Trạch Văn lại gọi: "Lâm Thành lại đây, giảng giải kịch bản!"
Lâm Thành cầm kịch bản, khoác áo chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất