Chương 34: Có thể nghĩ được tới tầng này, chỉ số thông minh cỡ này, ông nội Cửu Dực cũng chẳng bằng được!
Sau giờ cấm đi lại ban đêm, người tới quán giải trí sẽ vắng đi, những người mạo hiểm rời khỏi khu an toàn đi tới khu vực lụn bại bên ngoài chủ thành sẽ muốn say một đêm ở quán rượu hơn. So với đầu óc tỉnh táo thư giãn ở quán giải trí, mê man quên sạch ở quán rượu mới là thứ bọn họ cần.
Sau khi tiếng còi báo bắt đầu giờ cấm đi lại ban đêm vang lên trên không trung chủ thành, Quang Quang sẽ đóng cửa chính quán giải trí lại, để lại cánh cửa bên hông mà chỉ có khách quen mới biết được phải mở ra thế nào.
Sau đó pha một cốc đồ uống, ngồi xuống bên cạnh máy cảnh báo nghỉ ngơi một lúc.
Có điều, từ ngày khai trương đến nay, quán của cô vẫn chưa bao giờ bị quấy rầy sau giờ cấm, dù sao thì người của đội dọn dẹp cũng thường xuyên mặc đồng phục tới đây.
Hai que sắt mảnh treo trên cửa hông nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra tiếng leng keng, mang theo dư âm rất khẽ.
“Chào buổi tối.” Quang Quang nhìn thoáng qua cửa.
Người đi vào chính là Lão Phạm cùng với linh miêu tai đen, phía sau còn có một người cao hơn Lão Phạm gần nửa cái đầu, cảm giác là một người trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo lại khiến người ta không nhìn ra được diện mạo.
Lão Phạm là khách quen, linh miêu tai đen thật ra lại không hay tới, nhưng không một ai ở chủ thành là không biết về linh miêu tai đen, kể cả người chưa từng thấy.
“Dẫn theo tùy tùng mới,” Lão Phạm chỉ ra sau, “Tiểu Thiết Cầu.”
“Chào buổi tối, Tiểu Thiết Cầu,” Quang Quang chào Tiểu Thiết Cầu, “Tôi tên Quang Quang.”
Vừa nghe thấy cái tên này, Ninh Cốc đã tức khắc cảm nhận được tâm trạng của Tiểu Loa lúc nghe thấy mình tên là Tiểu Loa.
“Gọi tôi… Thiết Cầu là được rồi.” Ninh Cốc nói.
Nhất là còn cảm nhận được tâm trạng khi bị bắt phải chấp nhận cái tên này.
“Chú Phạm muốn xoa bóp không?” Quang Quang hỏi, “Hai người đều muốn xoa bóp thì phải xếp hàng, tối nay chỉ có mình tôi trong tiệm thôi.”
“Thiết Cầu, cậu bóp không?” Phạm Lữ hỏi Ninh Cốc.
“Bóp… cái gì?” Ninh Cốc không hiểu lắm.
“Xoa bóp đầu, xoa bóp bả vai cánh tay, thả lỏng một lúc, dễ chịu lắm.” Phạm Lữ nói.
“Không không không không không…” Ninh Cốc cảm giác mình không chịu nổi, nói liên tục, “Không bóp, không bóp.”
“Vậy để tôi pha cho cậu ít đồ uống,” Quang Quang nói, “Muốn uống vị gì? Có táo, quýt, nho…”
“Đó là thứ gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Hoa quả đó.” Quang Quang trả lời.
“Tôi ăn hoa quả luôn được không?” Ninh Cốc lại hỏi.
“Cậu, Tiểu Thiết Cầu,” Quang Quang chống khuỷu tay lên quầy bar, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, “Cậu là kẻ lữ hành đúng không?”
“Hả?” Ninh Cốc hoảng sợ.
“Còn đòi ăn hoa quả,” Quang Quang nở nụ cười, “Chỉ có người vừa từ quỷ thành tới mới có thể cảm thấy ở chủ thành có hoa quả để ăn thôi đúng không?”
“Cho cậu ta một cốc quýt đi.” Phạm Lữ nói.
Ninh Cốc cầm một cốc nước quýt, ngồi xuống một góc trong phòng, cậu không biết Quang Quang này có quan hệ gì với Phạm Lữ và đội dọn dẹp, đoán được cậu là kẻ lữ hành rồi mà trông vẫn chẳng hề căng thẳng.
“Hôm nay đội tuần tra vậy mà lại không tới, cả ngày chẳng làm được một lần nào,” Quang Quang nhéo lên cánh tay Phạm Lữ, “Vẫn đang ở sở thành vụ hết à? Chẳng phải Liên Xuyên đã bị bắt lại rồi sao.”
“Chắc là vậy,” Phạm Lữ nói, “Anh Lý Lương của cô không kể à?”
“Cả đội dọn dẹp đang bị điều tra,” Quang Quang nói, “Hình như cũng không làm nhiệm vụ luôn, tôi còn tưởng rằng chú biết chứ.”
“Tôi không thèm biết,” Phạm Lữ nói, “Mấy chuyện tệ hại đó, biết càng ít càng tốt.”
“Rất nhiều người đang bàn tán, nói rằng Liên Xuyên bị giam giữ, bị lưu đày gì đó đều là giả,” Quang Quang nói, “Chỉ là nói cho dân chúng nghe thôi, dù sao thì có giam giữ có lưu đày hay không, chúng ta cũng đều không nhìn thấy được, thực ra Liên Xuyên đã bị phá hủy rồi.”
Ninh Cốc đang uống nước quýt, nghe thấy một câu như vậy, uống một ngụm nhiều quá, nước quýt suýt nữa sặc vào mũi.
Cậu nắm mạnh lấy cái cốc, cốc kim loại bị cậu bóp cho lõm vào.
“Phá hủy cậu ta thì có gì tốt cho chủ thành.” Phạm Lữ nói.
“Ai biết được, có thể là kế hoạch trái quy tắc đã thành công, chỉ là không đến lượt dân chúng bình thường thôi,” Quang Quang nói, “Nhưng tôi thấy mấy người ở khu C khu D thật ra đều mong chờ anh ấy bị phá hủy.”
“Bọn họ là tàn nhẫn nhất.” Phạm Lữ nhắm mắt lại nói, “Nhìn thấy ai là hận người đó, chỉ nhìn thấy linh cẩu nên hi vọng linh cẩu chết, không nhìn thấy người ra lệnh, thì không hận.”
“Cũng đáng thương lắm,” Quang Quang nghĩ ngợi, “Một khi ngày chủ thành sụp đổ gần kề ngay trước mắt, người đầu tiên bị từ bỏ sẽ là chúng tôi.”
“Cô không phải bọn họ, cô có thẻ thân phận khu xanh hóa.” Phạm Lữ cười nói.
“Tôi không thèm,” Quang Quang nói, “Nếu tôi thật sự sống được đến ngày đó, tôi sẽ ở lại trong tiệm, không đi đâu cả, hoặc là tôi sẽ đến quỷ thành.”
“Ai đưa cô đi.” Phạm Lữ liếc mắt nhìn về phía cửa.
“Chú dẫn tôi đi,” Quang Quang nhìn sang Ninh Cốc, “Thiết Cầu này đến từ đâu đây?”
“Cậu ta nghe thấy cũng không sao.” Phạm Lữ nói.
“Ai nghe thấy cũng không sao,” Quang Quang ngửa mặt lên, “Ai đoái hoài tới dân đen bọn tôi, sớm muộn gì chả đều xong đời.”
“Tôi sẽ không dẫn cô đến quỷ thành,” Phạm Lữ nói, “Tôi muốn chết ở chủ thành.”
“Trung thành.” Quang Quang bĩu môi.
Phạm Lữ và Quang Quang tiếp tục trò chuyện câu được câu không, nghe nội dung bọn họ trò chuyện, Ninh Cốc cảm giác có thể hiểu được mơ hồ, nhưng lại hoàn toàn không rõ là chuyện ra sao.
Cậu đột nhiên có nghi ngờ, cách thức quản giáo mà trưởng đoàn dùng nhiều nhất với cậu trong bao năm như vậy.
Đừng hỏi, không trả lời, đừng nghĩ ngợi lung tung…
Giờ khắc này, cậu nhận ra, mình dường như đã sinh sống bên trong một thế giới chân không mà trưởng đoàn kiến tạo ra cho cậu.
Cậu có thể trêu chó chọc mèo, gây chuyện sinh sự, hoành hành không bị ai ngăn cản, nhưng vĩnh viễn sẽ không có ai trả lời những câu hỏi của cậu, vĩnh viễn sẽ không có ai nhìn thẳng vào những thắc mắc của cậu.
Cậu uống một ngụm nước quýt.
Hiện giờ, trong đầu cậu quá loạn, những thắc mắc vẫn chưa tìm được đáp án trước khi trở về quỷ thành, tâm trạng một mặt phải hoài nghi, một mặt lại muốn cố hết sức giữ gìn đối với trưởng đoàn.
… Còn cả giam giữ bóc tách gì đó nữa.
Hôn mê, không biết điều gì, không nằm mơ…
Lúc bị thi nhân treo trong lối vào của đường hầm sương mù, Liên Xuyên đã nằm ở trạng thái này.
Sau khi tỉnh lại, hắn không hay biết điều gì, không nhớ rõ điều gì, toàn bộ trải nghiệm đều trống rỗng.
Cho nên hắn yêu cầu giam giữ bóc tách, chính là vì muốn một lần nữa tiến vào trạng thái như vậy.
Vì sao?
Ninh Cốc cảm thấy mình đã có thể đoán ra gần đúng, nhưng lại không thể khẳng định trăm phần trăm.
Nguyên nhân khiến cho chủ thành hao hết tâm tư canh giữ ở mọi lối ra của Thung lũng lạc lối cũng muốn bắt Liên Xuyên trở về, dân chúng bình thường không hiểu rõ, còn sự thật Liên Xuyên chính là người phù hợp với Betelgeuse, ngoài những người nắm giữ quyền lực tối cao, có khi cũng chẳng mấy người biết.
Dù sao thì nhìn từ những lời đồn ở quỷ thành, Betelgeuse là một chủ đề chỉ có thể ngậm miệng không thể nhắc tới, Liên Xuyên mới là cơn ác mộng sau mỗi lần kẻ lữ hành tiến vào chủ thành.
Cho nên, phán đoán mà Phạm Lữ có được từ một loạt hành động của Liên Xuyên trước đó, chính là kết cục mà chủ thành muốn đông đảo quần chúng nhân dân nhìn thấy.
Linh cẩu mà cư dân chủ thành căm hận nhất, đã bắt cóc trưởng quan làm con tin, xông vào sở thành vụ, cuối cùng bị bắt giữ, trục xuất đến quỷ thành, đây là quyết định làm vui lòng dân chúng.
Nhưng đằng sau đó, Ninh Cốc nhìn nước quýt trong tay, Liên Xuyên có thể mạo hiểm lớn như vậy, chắc chắn sẽ không để một cục diện đơn giản như vậy xuất hiện.
Đằng sau đó, hắn đang có một kế hoạch khác.
Mà giam giữ bóc tách này, chính là một phần trong kế hoạch của hắn.
Suy xét theo chuyện trục xuất, trong khoảng thời gian trước lúc tàu tới, Liên Xuyên sẽ không có cơ hội, cũng không có lý do để thoát khỏi sự giám sát của chủ thành, nếu như còn rất lâu nữa tàu mới đến, vậy thì khoảng thời gian trống này sẽ chính là một biến số tương đối lớn, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Biến bản thân trở thành một người trống rỗng là thỏa đáng nhất.
Ninh Cốc gõ ngón tay lên cốc, em trai Cửu Dực? Chỉ số thông minh cỡ này, cha Cửu Dực cũng không bằng được.
Nhưng Liên Xuyên yêu cầu như vậy, còn có một nguyên nhân nữa mà hẳn chỉ Ninh Cốc mới biết được.
Cậu đã từng tiến vào ý thức, hoặc là ký ức của Liên Xuyên, vào lúc Liên Xuyên nằm ở trạng thái đó.
Liên Xuyên biết Phạm Lữ và Đại Ca nhất định sẽ nghe được yêu cầu này của hắn, như vậy là Ninh Cốc đương nhiên cũng sẽ biết.
Liên Xuyên hẳn đang hi vọng rằng cậu có thể lợi dụng trạng thái này một lần nữa.
Ninh Cốc không nhịn được uống một ngụm nước quýt lớn.
Có thể nghĩ được tới tầng này, chỉ số thông minh cỡ này, ông nội Cửu Dực cũng chẳng bằng được!
Kế hoạch này của Tiểu Loa tuy có mạo hiểm thật, nhưng không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tối ưu nhất, Tiểu Thiết Cầu… Thiết Cầu cái gì! Ác bá quỷ thành Ninh Đại Cốc sẽ giúp anh hoàn thành kế hoạch, cứ yên tâm đi.
Tuy Ninh Đại Cốc vẫn chưa biết lần trước đã làm được thế nào.
Đinh Tử ngồi dựa vào bờ tường, gió không ngừng lọt vào bên trong cổ tay áo và ống quần nó, lạnh quá.
Từ sau khi Ninh Cốc đi, ngoài tới tìm chú Điên hỏi thăm tình hình, đây mới là lần đầu tiên nó chuồn ra khỏi khu công sự vào thời gian nghỉ ngơi.
Chùy Tử đã ngủ say, lúc nó ra ngoài, không có bất cứ ai phát hiện ra nó.
Khu công sự đã nằm rất xa phía sau, hiện tại, trước mặt nó là một con đường dẫn tới bãi rác chỉ có thể đi dựa vào bình chiếu sáng và ký ức.
Sau khi đi xuyên qua bãi rác, tiếp tục đi về phía trước, sẽ đến Vịnh Lưỡi.
Đã rất lâu, không biết lúc nào tàu mới tới, Ninh Cốc bao giờ mới trở về, còn… có thể trở về nữa hay không.
Thay vì cứ chờ đợi trong buồn bực rồi chết như vậy, chi bằng làm gì đó.
Ngộ nhỡ Ninh Cốc thật sự… xảy ra chuyện, ít nhất nó cũng phải biết được là vì sao.
Bên trong Vịnh Lưỡi chắc chắn có thứ gì đó.
Bên trong màn sương đen của Vịnh Lưỡi, nhất định có cất giấu một bí mật nào đó, là một bí mật mà mấy người trưởng đoàn không muốn kẻ lữ hành khác biết được.
Ninh Cốc đã biết, hoặc là bọn họ nghi ngờ rằng Ninh Cốc đã biết.
Tuy không rõ lần này Ninh Cốc chạy trốn có liên quan gì tới điều này hay không, Đinh Tử vẫn quyết định mạo hiểm vào xem, dù sao Ninh Cốc không có ở đây, cũng không có ai dẫn nó đi gây chuyện sinh sự, nó cũng không có chuyện gì để làm.
Đinh Tử sờ lên túi da trên đùi, lấy ra một cái bình chiếu sáng đã thắp sáng, treo lên cổ mình, rồi lấy ra một con dao, dùng vải cột lên cổ tay, sau đó móc ra một quả lựu đạn gây choáng.
Lựu đạn gây choáng là nó tìm được trong phòng Ninh Cốc, nó biết nơi Ninh Cốc giấu những vật phẩm nho nhỏ đó, nhưng rất nhiều thứ hữu dụng đều đã bị Ninh Cốc mang tới chủ thành, nó chỉ tìm được hai quả lựu đạn gây choáng.
Nắm một quả trong tay, treo một quả lên đùi, vào nơi có thể tóm được ngay lúc muốn dùng.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, nó đứng dậy, bước nhanh về phía trước, tiến vào bãi rác không quay đầu lại.
Lúc ra khỏi bãi tha ma kim loại, đi về hướng khu công sự, Lý Hướng cảm thấy hơi mệt.
Ngày thường gã ngủ cũng không phải là nhiều, nhưng gần đây nhiều việc, gã đã không ngủ mấy ngày liên tục rồi.
Cũng không ngủ được.
Hôm nay, bên khu thí nghiệm giám sát được bất thường, gã đi theo dõi cả ngày, lại không thu hoạch được gì.
Thể thí nghiệm đã chạy trốn có thể ảnh hưởng tới dân bản địa, kể cả đã tự hủy đi nữa, thì hiện giờ cũng không một ai có thể phán đoán được, trước lúc tự hủy nó rốt cuộc đã ảnh hưởng tới bao nhiêu dân bản địa.
Mà thể thí nghiệm đến từ chủ thành được tạo thành dựa trên cơ sở kết hợp dân bản địa với kẻ lữ hành, thể thí nghiệm này rốt cuộc có năng lực thế nào, dù chỉ là một thể thí nghiệm không thành công, cũng rất quan trọng đối với bọn họ vào lúc này.
Nếu như dân bản địa có thể được sử dụng để chế tạo ra thể thí nghiệm, vậy thì số lượng không đếm xuể của dân bản địa trong sương đen vô bờ ngoài phạm vi an toàn của quỷ thành sẽ cung cấp một nguồn nguyên liệu vô tận cho bọn họ.
Tuy chỉ là một truyền thuyết hư vô, nhưng một khi lối thoát thật sự xuất hiện, cho dù thí nghiệm bí mật của chủ thành có thành công đi nữa, quỷ thành cũng sẽ có được thực lực để đối kháng với chủ thành trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi sinh tồn.
Biến số duy nhất là Ninh Cốc.
Ninh Cốc mà bọn họ cẩn thận bảo vệ hai mươi hai năm, hiện đang ở địa bàn của chủ thành, bặt vô âm tín.
Cũng không có dấu hiệu báo rằng tàu sắp tới, Lý Hướng không thể nào phán đoán được đợi đến lúc bọn họ tới chủ thành, chuyện gì sẽ xảy ra.
Gã thở dài khe khẽ.
Ninh Cốc được Lâm Phàm thả chạy, Lâm Phàm còn nói gì với Ninh Cốc nữa, không một ai biết.
Cũng sẽ không có ai biết được.
Tuy cả ba người họ đều hiểu rõ, mà lại không một ai có thể chỉ trích đối phương, bọn họ là đồng bạn vẫn luôn kề vai chiến đấu, là đồng bạn không hề do dự giao lưng mình cho đối phương trong trận chiến cuối cùng ở chủ thành, đến bây giờ cũng vẫn là đồng bạn sẽ chiến đấu vì an nguy của đối phương.
Đi tới con đường nhất định phải đi qua để trở về khu công sự, Lý Hướng dừng chân.
Gã nhạy cảm nhận ra thông tin còn sót lại trong không khí, bèn nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cái bình thủy tinh nho nhỏ, khom lưng dán miệng bình xuống mặt đất, lắc nhẹ.
Bột phấn bị rắc ra từ trong bình bị gió cuốn bay qua mặt đất, để lại hai dấu giày rõ ràng.
Phần giữa dấu giày tách ra.
Giống như đế giày Ninh Cốc, chính giữa có phiến kim loại.
Là Đinh Tử.
Lý Hướng tức khắc cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi, gã lấy bộ đàm ra, chuyển vào kênh của Lâm Phàm và trưởng đoàn.
“Đi xem Đinh Tử có ở nhà không,” gã nói, “Giao lộ số 1 có dấu giày đi ra ngoài của nó, tôi đến Vịnh Lưỡi.”
“Không cần xem nữa,” giọng Lâm Phàm lập tức vang lên, “Chắc chắn không có.”
“Đi thẳng tới Vịnh Lưỡi.” Trưởng đoàn nói.
“Phải nhanh,” Lý Hướng xoay người chạy thẳng về phía Vịnh lưỡi, “mấy ngày nay dân bản địa đang hoạt động thường xuyên.”
Xem này! Đầu lưỡi liếm vào chân tao!
Mày cảm thấy phía sau đầu lưỡi sẽ có thứ gì?
Tao muốn đi xem.
Sợ rắm gì, biết được là thứ gì, chết thì chết thôi.
Đinh Tử ngồi xổm trên cái giá cao nhất mà mỗi lần nó và Ninh Cốc tới đều sẽ leo lên, nó có thể nhớ được từng câu Ninh Cốc đã nói tại đây.
Tao cũng muốn đi nhìn xem.
Đinh Tử nhảy xuống mặt đất, nhìn qua bốn phía, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong gió, chắc chắn rằng tạm thời vẫn an toàn, nó đi về phía sương đen đang không ngừng cuốn tới từ đằng trước.
Đi được vài bước lại bắt đầu thoáng cảm thấy hoảng sợ.
Vì không cho mình cơ hội quay đầu lại, nó cắn răng, nhanh chân chạy.
Lúc lao vào mảng sương đen đen nhất đậm nhất, nó nghe thấy có âm thanh khe khẽ vang lên phía sau mình, giống như tiếng thở dốc phát ra lúc bị bóp lấy yết hầu.
“Ai!” Đinh Tử quay đầu lại.
“To!” Quang Quang đập một cái lên bàn.
“Nhỏ.” Phạm Lữ nói.
Quang Quang lật bài trước mặt mình ra, Phạm Lữ cũng lật bài trước mặt lên.
“Hả, tôi lại thua nữa?” Quang Quang chống cằm, liếc mắt nhìn linh miêu tai đen, “Đại Ca, hai ta chơi bài đi, Lão Phạm gian quá.”
Đại Ca nằm nhoài trên sô pha nhắm hai mắt.
Quang Quang hoàn toàn không để ý, quay đầu nhìn sang Ninh Cốc: “Tiểu Thiết Cầu? Biết chơi bài không?”
Ninh Cốc không có tâm trạng chơi, nhưng vì không làm người khác thấy đáng nghi, cậu vẫn đáp lại một câu: “Không biết, chơi như thế nào?”
“Đoán bài to hay nhỏ thôi, đơn giản lắm,” Quang Quang nói, “Số lẻ tính là nhỏ, số chẵn tính là to, nhiều số chẵn là bài to, nhiều số lẻ là bài nhỏ…”
Dân chúng chủ thành chơi quá là ngốc, cái gì mà to nhỏ nhỏ to…
Ninh Cốc vốn đã hơi thất thần, nghe xong cũng mơ màng, một chuỗi to to nhỏ nhỏ này khiến cậu nhớ tới trình tự của “chìa khóa bí mật” mà cậu ghi nhớ cả buổi hôm qua.
Nhắc tới đây, cậu phát hiện ra mình lại không nhớ nữa.
Ninh Cốc không buồn để ý Quang Quang vẫn đang nói gì, nhanh chóng bắt đầu nhớ lại trong đầu, ngón tay gõ từng nhịp bên trong túi, trợ giúp ghi nhớ.
Nhỏ to nhỏ nhỏ to… cái gì nhỉ… nhỏ nhỏ to…
“Thiết Cầu?” Quang Quang nghiêng đầu sang.
Phạm Lữ ngoảnh mặt nhìn sang, nhận ra ánh mắt Ninh Cốc đã mất đi tiêu cự.
Lúc ông ta đứng nhanh dậy chuẩn bị đi tới, Đại Ca đã nhảy tới trước mặt Ninh Cốc, ngay sau đó, Ninh Cốc đang ngồi trên ghế bỗng chúi đầu thẳng xuống người Đại Ca, ngã sõng soài ra giữa đất.
_Ru_: Ngày hôm nay cả nhà Cửu Dực đều bị cue, có thể Ninh Cốc chưa biết: thực ra cha và ông nội Cửu Dực cũng đều không có não.
Tiểu Thiết Cầu: Tiểu Loa! TIỂU LOA! TIỂU! LOA!
Tiểu Loa: Tiểu Thiết… *còn chưa nói xong*
Tiểu Thiết Cầu:!! ̄へ ̄!!
Artist: 云引回旋 https://weibo.com/u/6474611526
Artist: 云引回旋 https://weibo.com/u/6474611526
Sau khi tiếng còi báo bắt đầu giờ cấm đi lại ban đêm vang lên trên không trung chủ thành, Quang Quang sẽ đóng cửa chính quán giải trí lại, để lại cánh cửa bên hông mà chỉ có khách quen mới biết được phải mở ra thế nào.
Sau đó pha một cốc đồ uống, ngồi xuống bên cạnh máy cảnh báo nghỉ ngơi một lúc.
Có điều, từ ngày khai trương đến nay, quán của cô vẫn chưa bao giờ bị quấy rầy sau giờ cấm, dù sao thì người của đội dọn dẹp cũng thường xuyên mặc đồng phục tới đây.
Hai que sắt mảnh treo trên cửa hông nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra tiếng leng keng, mang theo dư âm rất khẽ.
“Chào buổi tối.” Quang Quang nhìn thoáng qua cửa.
Người đi vào chính là Lão Phạm cùng với linh miêu tai đen, phía sau còn có một người cao hơn Lão Phạm gần nửa cái đầu, cảm giác là một người trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo lại khiến người ta không nhìn ra được diện mạo.
Lão Phạm là khách quen, linh miêu tai đen thật ra lại không hay tới, nhưng không một ai ở chủ thành là không biết về linh miêu tai đen, kể cả người chưa từng thấy.
“Dẫn theo tùy tùng mới,” Lão Phạm chỉ ra sau, “Tiểu Thiết Cầu.”
“Chào buổi tối, Tiểu Thiết Cầu,” Quang Quang chào Tiểu Thiết Cầu, “Tôi tên Quang Quang.”
Vừa nghe thấy cái tên này, Ninh Cốc đã tức khắc cảm nhận được tâm trạng của Tiểu Loa lúc nghe thấy mình tên là Tiểu Loa.
“Gọi tôi… Thiết Cầu là được rồi.” Ninh Cốc nói.
Nhất là còn cảm nhận được tâm trạng khi bị bắt phải chấp nhận cái tên này.
“Chú Phạm muốn xoa bóp không?” Quang Quang hỏi, “Hai người đều muốn xoa bóp thì phải xếp hàng, tối nay chỉ có mình tôi trong tiệm thôi.”
“Thiết Cầu, cậu bóp không?” Phạm Lữ hỏi Ninh Cốc.
“Bóp… cái gì?” Ninh Cốc không hiểu lắm.
“Xoa bóp đầu, xoa bóp bả vai cánh tay, thả lỏng một lúc, dễ chịu lắm.” Phạm Lữ nói.
“Không không không không không…” Ninh Cốc cảm giác mình không chịu nổi, nói liên tục, “Không bóp, không bóp.”
“Vậy để tôi pha cho cậu ít đồ uống,” Quang Quang nói, “Muốn uống vị gì? Có táo, quýt, nho…”
“Đó là thứ gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Hoa quả đó.” Quang Quang trả lời.
“Tôi ăn hoa quả luôn được không?” Ninh Cốc lại hỏi.
“Cậu, Tiểu Thiết Cầu,” Quang Quang chống khuỷu tay lên quầy bar, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, “Cậu là kẻ lữ hành đúng không?”
“Hả?” Ninh Cốc hoảng sợ.
“Còn đòi ăn hoa quả,” Quang Quang nở nụ cười, “Chỉ có người vừa từ quỷ thành tới mới có thể cảm thấy ở chủ thành có hoa quả để ăn thôi đúng không?”
“Cho cậu ta một cốc quýt đi.” Phạm Lữ nói.
Ninh Cốc cầm một cốc nước quýt, ngồi xuống một góc trong phòng, cậu không biết Quang Quang này có quan hệ gì với Phạm Lữ và đội dọn dẹp, đoán được cậu là kẻ lữ hành rồi mà trông vẫn chẳng hề căng thẳng.
“Hôm nay đội tuần tra vậy mà lại không tới, cả ngày chẳng làm được một lần nào,” Quang Quang nhéo lên cánh tay Phạm Lữ, “Vẫn đang ở sở thành vụ hết à? Chẳng phải Liên Xuyên đã bị bắt lại rồi sao.”
“Chắc là vậy,” Phạm Lữ nói, “Anh Lý Lương của cô không kể à?”
“Cả đội dọn dẹp đang bị điều tra,” Quang Quang nói, “Hình như cũng không làm nhiệm vụ luôn, tôi còn tưởng rằng chú biết chứ.”
“Tôi không thèm biết,” Phạm Lữ nói, “Mấy chuyện tệ hại đó, biết càng ít càng tốt.”
“Rất nhiều người đang bàn tán, nói rằng Liên Xuyên bị giam giữ, bị lưu đày gì đó đều là giả,” Quang Quang nói, “Chỉ là nói cho dân chúng nghe thôi, dù sao thì có giam giữ có lưu đày hay không, chúng ta cũng đều không nhìn thấy được, thực ra Liên Xuyên đã bị phá hủy rồi.”
Ninh Cốc đang uống nước quýt, nghe thấy một câu như vậy, uống một ngụm nhiều quá, nước quýt suýt nữa sặc vào mũi.
Cậu nắm mạnh lấy cái cốc, cốc kim loại bị cậu bóp cho lõm vào.
“Phá hủy cậu ta thì có gì tốt cho chủ thành.” Phạm Lữ nói.
“Ai biết được, có thể là kế hoạch trái quy tắc đã thành công, chỉ là không đến lượt dân chúng bình thường thôi,” Quang Quang nói, “Nhưng tôi thấy mấy người ở khu C khu D thật ra đều mong chờ anh ấy bị phá hủy.”
“Bọn họ là tàn nhẫn nhất.” Phạm Lữ nhắm mắt lại nói, “Nhìn thấy ai là hận người đó, chỉ nhìn thấy linh cẩu nên hi vọng linh cẩu chết, không nhìn thấy người ra lệnh, thì không hận.”
“Cũng đáng thương lắm,” Quang Quang nghĩ ngợi, “Một khi ngày chủ thành sụp đổ gần kề ngay trước mắt, người đầu tiên bị từ bỏ sẽ là chúng tôi.”
“Cô không phải bọn họ, cô có thẻ thân phận khu xanh hóa.” Phạm Lữ cười nói.
“Tôi không thèm,” Quang Quang nói, “Nếu tôi thật sự sống được đến ngày đó, tôi sẽ ở lại trong tiệm, không đi đâu cả, hoặc là tôi sẽ đến quỷ thành.”
“Ai đưa cô đi.” Phạm Lữ liếc mắt nhìn về phía cửa.
“Chú dẫn tôi đi,” Quang Quang nhìn sang Ninh Cốc, “Thiết Cầu này đến từ đâu đây?”
“Cậu ta nghe thấy cũng không sao.” Phạm Lữ nói.
“Ai nghe thấy cũng không sao,” Quang Quang ngửa mặt lên, “Ai đoái hoài tới dân đen bọn tôi, sớm muộn gì chả đều xong đời.”
“Tôi sẽ không dẫn cô đến quỷ thành,” Phạm Lữ nói, “Tôi muốn chết ở chủ thành.”
“Trung thành.” Quang Quang bĩu môi.
Phạm Lữ và Quang Quang tiếp tục trò chuyện câu được câu không, nghe nội dung bọn họ trò chuyện, Ninh Cốc cảm giác có thể hiểu được mơ hồ, nhưng lại hoàn toàn không rõ là chuyện ra sao.
Cậu đột nhiên có nghi ngờ, cách thức quản giáo mà trưởng đoàn dùng nhiều nhất với cậu trong bao năm như vậy.
Đừng hỏi, không trả lời, đừng nghĩ ngợi lung tung…
Giờ khắc này, cậu nhận ra, mình dường như đã sinh sống bên trong một thế giới chân không mà trưởng đoàn kiến tạo ra cho cậu.
Cậu có thể trêu chó chọc mèo, gây chuyện sinh sự, hoành hành không bị ai ngăn cản, nhưng vĩnh viễn sẽ không có ai trả lời những câu hỏi của cậu, vĩnh viễn sẽ không có ai nhìn thẳng vào những thắc mắc của cậu.
Cậu uống một ngụm nước quýt.
Hiện giờ, trong đầu cậu quá loạn, những thắc mắc vẫn chưa tìm được đáp án trước khi trở về quỷ thành, tâm trạng một mặt phải hoài nghi, một mặt lại muốn cố hết sức giữ gìn đối với trưởng đoàn.
… Còn cả giam giữ bóc tách gì đó nữa.
Hôn mê, không biết điều gì, không nằm mơ…
Lúc bị thi nhân treo trong lối vào của đường hầm sương mù, Liên Xuyên đã nằm ở trạng thái này.
Sau khi tỉnh lại, hắn không hay biết điều gì, không nhớ rõ điều gì, toàn bộ trải nghiệm đều trống rỗng.
Cho nên hắn yêu cầu giam giữ bóc tách, chính là vì muốn một lần nữa tiến vào trạng thái như vậy.
Vì sao?
Ninh Cốc cảm thấy mình đã có thể đoán ra gần đúng, nhưng lại không thể khẳng định trăm phần trăm.
Nguyên nhân khiến cho chủ thành hao hết tâm tư canh giữ ở mọi lối ra của Thung lũng lạc lối cũng muốn bắt Liên Xuyên trở về, dân chúng bình thường không hiểu rõ, còn sự thật Liên Xuyên chính là người phù hợp với Betelgeuse, ngoài những người nắm giữ quyền lực tối cao, có khi cũng chẳng mấy người biết.
Dù sao thì nhìn từ những lời đồn ở quỷ thành, Betelgeuse là một chủ đề chỉ có thể ngậm miệng không thể nhắc tới, Liên Xuyên mới là cơn ác mộng sau mỗi lần kẻ lữ hành tiến vào chủ thành.
Cho nên, phán đoán mà Phạm Lữ có được từ một loạt hành động của Liên Xuyên trước đó, chính là kết cục mà chủ thành muốn đông đảo quần chúng nhân dân nhìn thấy.
Linh cẩu mà cư dân chủ thành căm hận nhất, đã bắt cóc trưởng quan làm con tin, xông vào sở thành vụ, cuối cùng bị bắt giữ, trục xuất đến quỷ thành, đây là quyết định làm vui lòng dân chúng.
Nhưng đằng sau đó, Ninh Cốc nhìn nước quýt trong tay, Liên Xuyên có thể mạo hiểm lớn như vậy, chắc chắn sẽ không để một cục diện đơn giản như vậy xuất hiện.
Đằng sau đó, hắn đang có một kế hoạch khác.
Mà giam giữ bóc tách này, chính là một phần trong kế hoạch của hắn.
Suy xét theo chuyện trục xuất, trong khoảng thời gian trước lúc tàu tới, Liên Xuyên sẽ không có cơ hội, cũng không có lý do để thoát khỏi sự giám sát của chủ thành, nếu như còn rất lâu nữa tàu mới đến, vậy thì khoảng thời gian trống này sẽ chính là một biến số tương đối lớn, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Biến bản thân trở thành một người trống rỗng là thỏa đáng nhất.
Ninh Cốc gõ ngón tay lên cốc, em trai Cửu Dực? Chỉ số thông minh cỡ này, cha Cửu Dực cũng không bằng được.
Nhưng Liên Xuyên yêu cầu như vậy, còn có một nguyên nhân nữa mà hẳn chỉ Ninh Cốc mới biết được.
Cậu đã từng tiến vào ý thức, hoặc là ký ức của Liên Xuyên, vào lúc Liên Xuyên nằm ở trạng thái đó.
Liên Xuyên biết Phạm Lữ và Đại Ca nhất định sẽ nghe được yêu cầu này của hắn, như vậy là Ninh Cốc đương nhiên cũng sẽ biết.
Liên Xuyên hẳn đang hi vọng rằng cậu có thể lợi dụng trạng thái này một lần nữa.
Ninh Cốc không nhịn được uống một ngụm nước quýt lớn.
Có thể nghĩ được tới tầng này, chỉ số thông minh cỡ này, ông nội Cửu Dực cũng chẳng bằng được!
Kế hoạch này của Tiểu Loa tuy có mạo hiểm thật, nhưng không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tối ưu nhất, Tiểu Thiết Cầu… Thiết Cầu cái gì! Ác bá quỷ thành Ninh Đại Cốc sẽ giúp anh hoàn thành kế hoạch, cứ yên tâm đi.
Tuy Ninh Đại Cốc vẫn chưa biết lần trước đã làm được thế nào.
Đinh Tử ngồi dựa vào bờ tường, gió không ngừng lọt vào bên trong cổ tay áo và ống quần nó, lạnh quá.
Từ sau khi Ninh Cốc đi, ngoài tới tìm chú Điên hỏi thăm tình hình, đây mới là lần đầu tiên nó chuồn ra khỏi khu công sự vào thời gian nghỉ ngơi.
Chùy Tử đã ngủ say, lúc nó ra ngoài, không có bất cứ ai phát hiện ra nó.
Khu công sự đã nằm rất xa phía sau, hiện tại, trước mặt nó là một con đường dẫn tới bãi rác chỉ có thể đi dựa vào bình chiếu sáng và ký ức.
Sau khi đi xuyên qua bãi rác, tiếp tục đi về phía trước, sẽ đến Vịnh Lưỡi.
Đã rất lâu, không biết lúc nào tàu mới tới, Ninh Cốc bao giờ mới trở về, còn… có thể trở về nữa hay không.
Thay vì cứ chờ đợi trong buồn bực rồi chết như vậy, chi bằng làm gì đó.
Ngộ nhỡ Ninh Cốc thật sự… xảy ra chuyện, ít nhất nó cũng phải biết được là vì sao.
Bên trong Vịnh Lưỡi chắc chắn có thứ gì đó.
Bên trong màn sương đen của Vịnh Lưỡi, nhất định có cất giấu một bí mật nào đó, là một bí mật mà mấy người trưởng đoàn không muốn kẻ lữ hành khác biết được.
Ninh Cốc đã biết, hoặc là bọn họ nghi ngờ rằng Ninh Cốc đã biết.
Tuy không rõ lần này Ninh Cốc chạy trốn có liên quan gì tới điều này hay không, Đinh Tử vẫn quyết định mạo hiểm vào xem, dù sao Ninh Cốc không có ở đây, cũng không có ai dẫn nó đi gây chuyện sinh sự, nó cũng không có chuyện gì để làm.
Đinh Tử sờ lên túi da trên đùi, lấy ra một cái bình chiếu sáng đã thắp sáng, treo lên cổ mình, rồi lấy ra một con dao, dùng vải cột lên cổ tay, sau đó móc ra một quả lựu đạn gây choáng.
Lựu đạn gây choáng là nó tìm được trong phòng Ninh Cốc, nó biết nơi Ninh Cốc giấu những vật phẩm nho nhỏ đó, nhưng rất nhiều thứ hữu dụng đều đã bị Ninh Cốc mang tới chủ thành, nó chỉ tìm được hai quả lựu đạn gây choáng.
Nắm một quả trong tay, treo một quả lên đùi, vào nơi có thể tóm được ngay lúc muốn dùng.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, nó đứng dậy, bước nhanh về phía trước, tiến vào bãi rác không quay đầu lại.
Lúc ra khỏi bãi tha ma kim loại, đi về hướng khu công sự, Lý Hướng cảm thấy hơi mệt.
Ngày thường gã ngủ cũng không phải là nhiều, nhưng gần đây nhiều việc, gã đã không ngủ mấy ngày liên tục rồi.
Cũng không ngủ được.
Hôm nay, bên khu thí nghiệm giám sát được bất thường, gã đi theo dõi cả ngày, lại không thu hoạch được gì.
Thể thí nghiệm đã chạy trốn có thể ảnh hưởng tới dân bản địa, kể cả đã tự hủy đi nữa, thì hiện giờ cũng không một ai có thể phán đoán được, trước lúc tự hủy nó rốt cuộc đã ảnh hưởng tới bao nhiêu dân bản địa.
Mà thể thí nghiệm đến từ chủ thành được tạo thành dựa trên cơ sở kết hợp dân bản địa với kẻ lữ hành, thể thí nghiệm này rốt cuộc có năng lực thế nào, dù chỉ là một thể thí nghiệm không thành công, cũng rất quan trọng đối với bọn họ vào lúc này.
Nếu như dân bản địa có thể được sử dụng để chế tạo ra thể thí nghiệm, vậy thì số lượng không đếm xuể của dân bản địa trong sương đen vô bờ ngoài phạm vi an toàn của quỷ thành sẽ cung cấp một nguồn nguyên liệu vô tận cho bọn họ.
Tuy chỉ là một truyền thuyết hư vô, nhưng một khi lối thoát thật sự xuất hiện, cho dù thí nghiệm bí mật của chủ thành có thành công đi nữa, quỷ thành cũng sẽ có được thực lực để đối kháng với chủ thành trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi sinh tồn.
Biến số duy nhất là Ninh Cốc.
Ninh Cốc mà bọn họ cẩn thận bảo vệ hai mươi hai năm, hiện đang ở địa bàn của chủ thành, bặt vô âm tín.
Cũng không có dấu hiệu báo rằng tàu sắp tới, Lý Hướng không thể nào phán đoán được đợi đến lúc bọn họ tới chủ thành, chuyện gì sẽ xảy ra.
Gã thở dài khe khẽ.
Ninh Cốc được Lâm Phàm thả chạy, Lâm Phàm còn nói gì với Ninh Cốc nữa, không một ai biết.
Cũng sẽ không có ai biết được.
Tuy cả ba người họ đều hiểu rõ, mà lại không một ai có thể chỉ trích đối phương, bọn họ là đồng bạn vẫn luôn kề vai chiến đấu, là đồng bạn không hề do dự giao lưng mình cho đối phương trong trận chiến cuối cùng ở chủ thành, đến bây giờ cũng vẫn là đồng bạn sẽ chiến đấu vì an nguy của đối phương.
Đi tới con đường nhất định phải đi qua để trở về khu công sự, Lý Hướng dừng chân.
Gã nhạy cảm nhận ra thông tin còn sót lại trong không khí, bèn nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cái bình thủy tinh nho nhỏ, khom lưng dán miệng bình xuống mặt đất, lắc nhẹ.
Bột phấn bị rắc ra từ trong bình bị gió cuốn bay qua mặt đất, để lại hai dấu giày rõ ràng.
Phần giữa dấu giày tách ra.
Giống như đế giày Ninh Cốc, chính giữa có phiến kim loại.
Là Đinh Tử.
Lý Hướng tức khắc cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi, gã lấy bộ đàm ra, chuyển vào kênh của Lâm Phàm và trưởng đoàn.
“Đi xem Đinh Tử có ở nhà không,” gã nói, “Giao lộ số 1 có dấu giày đi ra ngoài của nó, tôi đến Vịnh Lưỡi.”
“Không cần xem nữa,” giọng Lâm Phàm lập tức vang lên, “Chắc chắn không có.”
“Đi thẳng tới Vịnh Lưỡi.” Trưởng đoàn nói.
“Phải nhanh,” Lý Hướng xoay người chạy thẳng về phía Vịnh lưỡi, “mấy ngày nay dân bản địa đang hoạt động thường xuyên.”
Xem này! Đầu lưỡi liếm vào chân tao!
Mày cảm thấy phía sau đầu lưỡi sẽ có thứ gì?
Tao muốn đi xem.
Sợ rắm gì, biết được là thứ gì, chết thì chết thôi.
Đinh Tử ngồi xổm trên cái giá cao nhất mà mỗi lần nó và Ninh Cốc tới đều sẽ leo lên, nó có thể nhớ được từng câu Ninh Cốc đã nói tại đây.
Tao cũng muốn đi nhìn xem.
Đinh Tử nhảy xuống mặt đất, nhìn qua bốn phía, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong gió, chắc chắn rằng tạm thời vẫn an toàn, nó đi về phía sương đen đang không ngừng cuốn tới từ đằng trước.
Đi được vài bước lại bắt đầu thoáng cảm thấy hoảng sợ.
Vì không cho mình cơ hội quay đầu lại, nó cắn răng, nhanh chân chạy.
Lúc lao vào mảng sương đen đen nhất đậm nhất, nó nghe thấy có âm thanh khe khẽ vang lên phía sau mình, giống như tiếng thở dốc phát ra lúc bị bóp lấy yết hầu.
“Ai!” Đinh Tử quay đầu lại.
“To!” Quang Quang đập một cái lên bàn.
“Nhỏ.” Phạm Lữ nói.
Quang Quang lật bài trước mặt mình ra, Phạm Lữ cũng lật bài trước mặt lên.
“Hả, tôi lại thua nữa?” Quang Quang chống cằm, liếc mắt nhìn linh miêu tai đen, “Đại Ca, hai ta chơi bài đi, Lão Phạm gian quá.”
Đại Ca nằm nhoài trên sô pha nhắm hai mắt.
Quang Quang hoàn toàn không để ý, quay đầu nhìn sang Ninh Cốc: “Tiểu Thiết Cầu? Biết chơi bài không?”
Ninh Cốc không có tâm trạng chơi, nhưng vì không làm người khác thấy đáng nghi, cậu vẫn đáp lại một câu: “Không biết, chơi như thế nào?”
“Đoán bài to hay nhỏ thôi, đơn giản lắm,” Quang Quang nói, “Số lẻ tính là nhỏ, số chẵn tính là to, nhiều số chẵn là bài to, nhiều số lẻ là bài nhỏ…”
Dân chúng chủ thành chơi quá là ngốc, cái gì mà to nhỏ nhỏ to…
Ninh Cốc vốn đã hơi thất thần, nghe xong cũng mơ màng, một chuỗi to to nhỏ nhỏ này khiến cậu nhớ tới trình tự của “chìa khóa bí mật” mà cậu ghi nhớ cả buổi hôm qua.
Nhắc tới đây, cậu phát hiện ra mình lại không nhớ nữa.
Ninh Cốc không buồn để ý Quang Quang vẫn đang nói gì, nhanh chóng bắt đầu nhớ lại trong đầu, ngón tay gõ từng nhịp bên trong túi, trợ giúp ghi nhớ.
Nhỏ to nhỏ nhỏ to… cái gì nhỉ… nhỏ nhỏ to…
“Thiết Cầu?” Quang Quang nghiêng đầu sang.
Phạm Lữ ngoảnh mặt nhìn sang, nhận ra ánh mắt Ninh Cốc đã mất đi tiêu cự.
Lúc ông ta đứng nhanh dậy chuẩn bị đi tới, Đại Ca đã nhảy tới trước mặt Ninh Cốc, ngay sau đó, Ninh Cốc đang ngồi trên ghế bỗng chúi đầu thẳng xuống người Đại Ca, ngã sõng soài ra giữa đất.
_Ru_: Ngày hôm nay cả nhà Cửu Dực đều bị cue, có thể Ninh Cốc chưa biết: thực ra cha và ông nội Cửu Dực cũng đều không có não.
Tiểu Thiết Cầu: Tiểu Loa! TIỂU LOA! TIỂU! LOA!
Tiểu Loa: Tiểu Thiết… *còn chưa nói xong*
Tiểu Thiết Cầu:!! ̄へ ̄!!
Artist: 云引回旋 https://weibo.com/u/6474611526
Artist: 云引回旋 https://weibo.com/u/6474611526
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất