Quyển 4 Chương 9: Đùa giỡn
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
An Nhạc Hầu sau khi bị bắt luôn bị giam giữ trên đài Mai Hoa, cho nên nhất định một chút cũng không biết chuyện tình của triều đình Thừa quốc.
Quân vương vong nước bị bắt làm tù binh xưng thần, gã ăn vào lại là bánh trôi nhân đậu, cảm giác vẫn đang bất an, những tiết mục ban nãy của mọi người gã thậm chí đều không xem vào mắt, một lòng thấp thỏm, còn đang hy vọng vị Thục phi bên người Hoàng đế cuối cùng tốt nhất là nên quên đi chuyện gã ăn bánh nhân đậu. Khi gã không chú ý, không ngờ tới đột ngột bị người điểm danh, nghĩ nhất định Hoàng đế khó chịu gã hoặc là đang thăm dò gã, cố ý để gã ăn nhân đậu.
Cuộc sống hơn một năm cầm tù làm cho gã đối với Hoàng đế Thừa quốc mang theo tâm lý sợ hãi, thân thể có chút cứng nhắc, nơm nớp mà đứng dậy, gã biết rõ mọi người nơi này đều muốn nhìn gã chê cười, mà trong những người ở đây, còn có vài vị là thần tử ban đầu của gã.
An Nhạc Hầu nghe được lời nói Sở Tụ, gã ngẩng đầu nhìn lại, thanh âm Sở Tụ ôn nhu tinh tế, trong đó không có chút ý trêu đùa.
Trên mặt Sở Tụ lộ ra nụ cười yếu ớt, gương mặt như quan như ngọc, trong đôi mắt doanh doanh một tầng ánh trăng, nhu hòa trong trẻo, một thân quan phục thắt lưng đỏ sậm, tu thân ngọc lập*, cả người như vựng sáng dưới ánh đèn cung đình hồng sắc, phong lưu tuấn lãng.
(*) Tu thân trong trắng đẹp đẽ.
An Nhạc Hầu nhìn đến Sở Tụ, gã liền lập tức ngây ngẩn cả người, gã không biết Dịch đại nhân lại là dung mạo xuất chúng như vậy. Gã nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ biết lăng lăng đứng thẳng đem Sở Tụ nhìn không chớp mắt.
Mọi người ở đây đều dừng nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, trong Mai Hoa uyển giống như thanh âm hoa nở cũng có thể nghe rõ, yên tĩnh quá mức đến quỷ dị dị thường.
Sở Tụ quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, cười nói, “Hầu gia, không biết ngài muốn nhìn hạ quan biểu diễn cái gì, thi họa, gảy đàn, hay cứ kính Hầu gia một chén rượu? Ngu phi nương nương nói, ăn phải nhân đồng tiền là dịp may, hạ quan cũng muốn từ nơi Hoàng Thượng có thưởng.”
Lời nói Sở Tụ đánh vỡ yên tĩnh nơi này, mọi người lại bắt đầu cười rộ lên, lá gan An Nhạc Hầu cũng lớn hơn chút, từ trên bàn cầm chén rượu rót đầy, người khác nhìn thấy tình hình này đều giương mắt theo dõi gã, nhìn xem rốt cuộc gã muốn làm cái gì.
“Ban đầu nghĩ, chỉ có phương nam mới có mỹ nam, không ngờ tới Dịch đại nhân như vậy là một vị mỹ nhân như ngọc, thật hận Cảnh Ngọc cùng ngươi gặp nhau quá trễ, thế nhưng đem ngươi bỏ lỡ, nếu như Dịch đại nhân không chê, liền cùng Cảnh Ngọc uống chén rượu giao bôi thế nào, cũng làm cho Cảnh Ngọc không vì bỏ qua ngươi mà tiếc hận.” An Nhạc Hầu chấp nhất nâng chén hướng Sở Tụ mời rượu, cười cười nhìn về phía cậu, trong giọng nói mang theo đùa giỡn ngả ngớn, nhưng bởi vì gã quý khí cùng hữu lễ mới làm người ta cảm thấy gã ôn nhã, không hiện qua chút nào đáng khinh.
Yêu cầu của gã hoàn toàn là chiếm tiện nghi Sở Tụ, nguyên lai vũ nhục cậu là nam sủng hậu cung, quá mức vô lễ làm càn. Một tràng Mai Hoa uyển từ trên xuống dưới lại bắt đầu yên tĩnh, mọi người hoặc nhìn về phía Sở Tụ muốn biết xem cậu làm thế nào, hoặc lặng lẽ nhìn về Hoàng đế, muốn xem phản ứng hắn ra sao.
Bất quá, đều ngoài dự đoán mọi người, tươi cười trên mặt Sở Tụ không chút nào giảm, cậu nhìn An Nhạc Hầu, nói, “Thứ cho hạ quan không thể đáp ứng yêu cầu của Hầu gia. Hạ quan là người hướng đến phụ mẫu, chịu học thức của lão sư, quan chức nhận được từ ngô hoàng. Hầu gia tán thưởng dung mạo hạ quan, hạ quan thay mặt phụ mẫu cảm tạ người ưu ái, cũng không thể vì vậy dám cùng Hầu gia uống rượu giao bôi tình cảm. Tình này chỉ có thể hướng về thiên địa, hướng về ngô thê*.”
(*) Vợ ta, vợ tôi.
“Hầu gia vẫn là tự mình uống chén rượu kia, rồi lần nữa xuất ra yêu cầu thế nào?” Sở Tụ nhìn thoáng qua thượng vị, Hoàng đế lạnh lành nhìn về bên này, Ngu Thục phi cạnh hắn vẫn ngồi đoan trang ưu mỹ.
An Nhạc Hầu yêu thích nam sắc là chuyện thiên hạ đều biết. Trong lúc gã làm Hoàng đế, hậu cung trừ bỏ Hoàng hậu cùng vài vị phi tử phẩm vị cao hoặc nữ nhi trọng thần quyền cao chức trọng, còn lại tất cả đều là thiếu niên tuấn lãng hoặc nam đồng thanh tú xinh đẹp. Gã thường xuyên quấn lấy nhóm nam sủng cùng phi tần, còn viết chút dâm từ diễm khúc.
An Nhạc Hầu luôn lấy dâm nhạc nổi danh, sau khi bị bắt giam giữ, Hoàng đế vì muốn yên tâm với gã, dù cho cầm tù tại Mai Hoa các cũng luôn mang đến cho gã những nam sủng ngoạn nhạc. Hiện tại mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tửu sắc đã muốn quét sạch thân thể gã.
Tại dạng tiệc rượu thế này, gã vì làm cho Hoàng đế yên lòng, nhất định tận lực phô bày bản thân vô năng chỉ biết hưởng lạc, gã nói ra như vậy, hoàn toàn đều là lưu tâm trong lòng.
Sở Tụ thực hoài nghi vị Ngu phi nương nương là cố ý an bài như thế, dẫu sao mỗi người cung nữ bưng bánh trôi đều ứng một vị đại thần, khống chế đồng tiền hay nhân đậu cho ai thực sự quá mức dễ dàng.
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng làm An Nhạc Hầu như có mũi nhọn sau lưng, cảm thấy chén rượu trên tay chính là rượu độc Hoàng đế muốn ban cho gã, uống cũng không được, không uống cũng không được. Gã nhìn nhìn chung quanh đại thần đang ngồi, hoặc cúi đầu uống rượu chính mình, hoặc là quay đi nhìn nơi khác, cho dù nhìn gã cùng vị Dịch đại nhân trước mắt này, cũng là không có bao nhiêu biểu tình. Không khí rất quỷ dị, cư nhiên không có bất luận kẻ nào chê cười gã háo sắc vô năng, cũng không bất luận người nào đùa giỡn vị đại nhân trẻ tuổi xinh đẹp này. Thân thể An Nhạc Hầu có chút run run nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế tựa trên long ỷ nhìn bên này, đôi mắt tối đen, lạnh lùng lãnh đạm, trong cái nháy mắt An Nhạc Hầu cảm giác Hoàng đế đại thừa như muốn giết gã trong này.
Gã lại nhìn thoáng qua Sở Tụ, nhìn đến người đứng trước mắt này không nói gì, đem gã lưu lại một bên, thế này gã mới hiểu được, chẳng lẽ vị đại thần xinh đẹp đây là sủng thần của Hoàng đế, nên không thể tùy tiện đùa giỡn hoặc làm theo yêu cầu của gã? Chính mình nói vậy chẳng phải phạm vào kiêng kị. Bản thân rõ ràng chỉ là muốn sống, chỉ là muốn sống mà thôi a!
Trên tay An Nhạc Hầu một cái không xong, chén rượu liền rơi xuống mặt đất. Ba một tiếng, chung rượu vỡ vụn, nước bắn tung tóe khắp nơi, sắc hồng của rượu tràn lan trên nền đất hòa cùng ánh đỏ đèn lồng, tựa như tiên huyết, giống như ngày đó, máu tanh kì dị của những người trong cung, tất cả đều nhuốm máu chết trước mặt gã. Gã bị tình hình thế này sợ đến mức thoái lui một bước, thiếu chút nữa đứng không vững té ngã trên đất.
“Hầu gia?” Sở Tụ lễ phép hỏi một câu.
An Nhạc Hầu từng bước lui lại, ha ha cười cười, thì thào nói, “Chén rượu đã nát, không uống, không uống.” Sau đó ngẩng đầu lên, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, nói thêm, “Vậy đại nhân làm một bài thơ đi! Làm một bài thơ!”
Vừa nãy cũng có một vị đại nhân viết thơ trên giấy, văn phòng tứ bảo* trên án thư còn chưa dọn xuống, Sở Tụ hướng Hoàng đế xin cái chỉ thị rồi bắt đầu phóng bút.
(*) Bút, nghiên, giấy, mực.
Sau khi Sở Tụ viết xong, bắt đầu đưa đến trước mặt An Nhạc Hầu, nói, “Đây là cấp Hầu gia, hy vọng ngươi có thể vừa lòng.”
An Nhạc Hầu không dám lại nhìn Sở Tụ, tiếp nhận trang giấy, hảo hảo nhìn một lần, nhẹ niệm ra tiếng:
Xuân khứ xuân lai xuân phục xuân, hàn thử lai tần. Nguyệt sinh nguyệt tẫn nguyệt hoàn tân, hựu bị lão tồi nhân.
Chính kiền đình tiền thiên tuế nguyệt, trường tại trường tồn. Bất kiến đường thượng bách niên nhân, tẫn tổng hóa vi trần*
(*) Search ko ra, nên tự dịch.
Xuân đến xuân đi xuân hồi xuân, mùa đông mùa hạ đến dồn dập. Trăng sinh trăng tẫn trăng vẫn mới, lão nhân lại bị người phá vỡ.
Chỉ thấy trước sân trăng nghìn tuổi, mãi mãi trường tồn. Không thấy trên đường người trăm tuổi, cuối cùng chung quy hóa bụi trần. (ai giỏi thơ xin được giúp đỡ!)
Chữ viết Sở Tụ phi phàm, sau khi gã xem trên mặt lộ ra tán thưởng, chỉ là nội dung lại làm gã kinh tâm, lẩm bẩm nói, “Quả thực còn không bằng chết sao?”
“Hạ quan chỉ là muốn nói, nhân sinh khổ đoản, còn sống mới là tốt.” Sở Tụ nhìn quân vương mất nước này, vẫn là khuyên một câu.
Trận du hý này, chỉ có Sở Tụ không được Hoàng đế ban thưởng, bất quá, mọi người cũng không ở trong yến tiệc, ở trước mặt Sở Tụ hay Hoàng đế nói những lời này. Chính là sau khi mọi người trở về, chỉ biết đem chuyện Sở Tụ bị An Nhạc Hầu đùa giỡn một lần thêm mắm thêm muối truyền miệng một phen.
Khi cung yến tan, Sở Tụ cùng một ít đại nhân chắp tay khách sáo làm lễ, rồi cùng Phượng Dục cáo biệt, đi theo đường nhỏ cùng thái giám bên người Hoàng đế đến Thu Phong viện.
An Nhạc Hầu được thị vệ áp giải trở về Mai Hoa các giam cầm, vừa đi vừa nhịn không được nhìn lại, cảm thấy gã làm Vua nhiều năm như vậy, tự nhận là duyệt tẫn không biết bao nhiêu mỹ nam thiên hạ, không nghĩ tới gã từng rất tự tin về điểm này, đến cuối cùng vẫn bại dưới tay Thừa quốc Hoàng đế.
Đêm đó quay về, gã vào đến hoa viên bị đánh suýt gãy đứt chân, phải ở trên giường dưỡng qua mấy tháng mới tốt. Mỗi lần Thái y chẩn trị đều làm cho gã đau đến chết đi sống lại, sau, gã không dám nhớ lại cung yến đêm đó gặp được mỹ nam, thậm chí không muốn tham gia bất luận yến hội gì nữa, để gã tại Mai Hoa các có ăn có uống là tốt rồi.
Sở Tụ viết một bức tự, sơ tẩy thật tốt, vừa ngồi trên giường lật một quyển sách, bên ngoài liền truyền đến thanh âm cung nữ thái giám quỳ lạy Hoàng đế.
Beta: Suzaku
An Nhạc Hầu sau khi bị bắt luôn bị giam giữ trên đài Mai Hoa, cho nên nhất định một chút cũng không biết chuyện tình của triều đình Thừa quốc.
Quân vương vong nước bị bắt làm tù binh xưng thần, gã ăn vào lại là bánh trôi nhân đậu, cảm giác vẫn đang bất an, những tiết mục ban nãy của mọi người gã thậm chí đều không xem vào mắt, một lòng thấp thỏm, còn đang hy vọng vị Thục phi bên người Hoàng đế cuối cùng tốt nhất là nên quên đi chuyện gã ăn bánh nhân đậu. Khi gã không chú ý, không ngờ tới đột ngột bị người điểm danh, nghĩ nhất định Hoàng đế khó chịu gã hoặc là đang thăm dò gã, cố ý để gã ăn nhân đậu.
Cuộc sống hơn một năm cầm tù làm cho gã đối với Hoàng đế Thừa quốc mang theo tâm lý sợ hãi, thân thể có chút cứng nhắc, nơm nớp mà đứng dậy, gã biết rõ mọi người nơi này đều muốn nhìn gã chê cười, mà trong những người ở đây, còn có vài vị là thần tử ban đầu của gã.
An Nhạc Hầu nghe được lời nói Sở Tụ, gã ngẩng đầu nhìn lại, thanh âm Sở Tụ ôn nhu tinh tế, trong đó không có chút ý trêu đùa.
Trên mặt Sở Tụ lộ ra nụ cười yếu ớt, gương mặt như quan như ngọc, trong đôi mắt doanh doanh một tầng ánh trăng, nhu hòa trong trẻo, một thân quan phục thắt lưng đỏ sậm, tu thân ngọc lập*, cả người như vựng sáng dưới ánh đèn cung đình hồng sắc, phong lưu tuấn lãng.
(*) Tu thân trong trắng đẹp đẽ.
An Nhạc Hầu nhìn đến Sở Tụ, gã liền lập tức ngây ngẩn cả người, gã không biết Dịch đại nhân lại là dung mạo xuất chúng như vậy. Gã nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ biết lăng lăng đứng thẳng đem Sở Tụ nhìn không chớp mắt.
Mọi người ở đây đều dừng nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, trong Mai Hoa uyển giống như thanh âm hoa nở cũng có thể nghe rõ, yên tĩnh quá mức đến quỷ dị dị thường.
Sở Tụ quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, cười nói, “Hầu gia, không biết ngài muốn nhìn hạ quan biểu diễn cái gì, thi họa, gảy đàn, hay cứ kính Hầu gia một chén rượu? Ngu phi nương nương nói, ăn phải nhân đồng tiền là dịp may, hạ quan cũng muốn từ nơi Hoàng Thượng có thưởng.”
Lời nói Sở Tụ đánh vỡ yên tĩnh nơi này, mọi người lại bắt đầu cười rộ lên, lá gan An Nhạc Hầu cũng lớn hơn chút, từ trên bàn cầm chén rượu rót đầy, người khác nhìn thấy tình hình này đều giương mắt theo dõi gã, nhìn xem rốt cuộc gã muốn làm cái gì.
“Ban đầu nghĩ, chỉ có phương nam mới có mỹ nam, không ngờ tới Dịch đại nhân như vậy là một vị mỹ nhân như ngọc, thật hận Cảnh Ngọc cùng ngươi gặp nhau quá trễ, thế nhưng đem ngươi bỏ lỡ, nếu như Dịch đại nhân không chê, liền cùng Cảnh Ngọc uống chén rượu giao bôi thế nào, cũng làm cho Cảnh Ngọc không vì bỏ qua ngươi mà tiếc hận.” An Nhạc Hầu chấp nhất nâng chén hướng Sở Tụ mời rượu, cười cười nhìn về phía cậu, trong giọng nói mang theo đùa giỡn ngả ngớn, nhưng bởi vì gã quý khí cùng hữu lễ mới làm người ta cảm thấy gã ôn nhã, không hiện qua chút nào đáng khinh.
Yêu cầu của gã hoàn toàn là chiếm tiện nghi Sở Tụ, nguyên lai vũ nhục cậu là nam sủng hậu cung, quá mức vô lễ làm càn. Một tràng Mai Hoa uyển từ trên xuống dưới lại bắt đầu yên tĩnh, mọi người hoặc nhìn về phía Sở Tụ muốn biết xem cậu làm thế nào, hoặc lặng lẽ nhìn về Hoàng đế, muốn xem phản ứng hắn ra sao.
Bất quá, đều ngoài dự đoán mọi người, tươi cười trên mặt Sở Tụ không chút nào giảm, cậu nhìn An Nhạc Hầu, nói, “Thứ cho hạ quan không thể đáp ứng yêu cầu của Hầu gia. Hạ quan là người hướng đến phụ mẫu, chịu học thức của lão sư, quan chức nhận được từ ngô hoàng. Hầu gia tán thưởng dung mạo hạ quan, hạ quan thay mặt phụ mẫu cảm tạ người ưu ái, cũng không thể vì vậy dám cùng Hầu gia uống rượu giao bôi tình cảm. Tình này chỉ có thể hướng về thiên địa, hướng về ngô thê*.”
(*) Vợ ta, vợ tôi.
“Hầu gia vẫn là tự mình uống chén rượu kia, rồi lần nữa xuất ra yêu cầu thế nào?” Sở Tụ nhìn thoáng qua thượng vị, Hoàng đế lạnh lành nhìn về bên này, Ngu Thục phi cạnh hắn vẫn ngồi đoan trang ưu mỹ.
An Nhạc Hầu yêu thích nam sắc là chuyện thiên hạ đều biết. Trong lúc gã làm Hoàng đế, hậu cung trừ bỏ Hoàng hậu cùng vài vị phi tử phẩm vị cao hoặc nữ nhi trọng thần quyền cao chức trọng, còn lại tất cả đều là thiếu niên tuấn lãng hoặc nam đồng thanh tú xinh đẹp. Gã thường xuyên quấn lấy nhóm nam sủng cùng phi tần, còn viết chút dâm từ diễm khúc.
An Nhạc Hầu luôn lấy dâm nhạc nổi danh, sau khi bị bắt giam giữ, Hoàng đế vì muốn yên tâm với gã, dù cho cầm tù tại Mai Hoa các cũng luôn mang đến cho gã những nam sủng ngoạn nhạc. Hiện tại mới hơn ba mươi tuổi, nhưng tửu sắc đã muốn quét sạch thân thể gã.
Tại dạng tiệc rượu thế này, gã vì làm cho Hoàng đế yên lòng, nhất định tận lực phô bày bản thân vô năng chỉ biết hưởng lạc, gã nói ra như vậy, hoàn toàn đều là lưu tâm trong lòng.
Sở Tụ thực hoài nghi vị Ngu phi nương nương là cố ý an bài như thế, dẫu sao mỗi người cung nữ bưng bánh trôi đều ứng một vị đại thần, khống chế đồng tiền hay nhân đậu cho ai thực sự quá mức dễ dàng.
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lùng làm An Nhạc Hầu như có mũi nhọn sau lưng, cảm thấy chén rượu trên tay chính là rượu độc Hoàng đế muốn ban cho gã, uống cũng không được, không uống cũng không được. Gã nhìn nhìn chung quanh đại thần đang ngồi, hoặc cúi đầu uống rượu chính mình, hoặc là quay đi nhìn nơi khác, cho dù nhìn gã cùng vị Dịch đại nhân trước mắt này, cũng là không có bao nhiêu biểu tình. Không khí rất quỷ dị, cư nhiên không có bất luận kẻ nào chê cười gã háo sắc vô năng, cũng không bất luận người nào đùa giỡn vị đại nhân trẻ tuổi xinh đẹp này. Thân thể An Nhạc Hầu có chút run run nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế tựa trên long ỷ nhìn bên này, đôi mắt tối đen, lạnh lùng lãnh đạm, trong cái nháy mắt An Nhạc Hầu cảm giác Hoàng đế đại thừa như muốn giết gã trong này.
Gã lại nhìn thoáng qua Sở Tụ, nhìn đến người đứng trước mắt này không nói gì, đem gã lưu lại một bên, thế này gã mới hiểu được, chẳng lẽ vị đại thần xinh đẹp đây là sủng thần của Hoàng đế, nên không thể tùy tiện đùa giỡn hoặc làm theo yêu cầu của gã? Chính mình nói vậy chẳng phải phạm vào kiêng kị. Bản thân rõ ràng chỉ là muốn sống, chỉ là muốn sống mà thôi a!
Trên tay An Nhạc Hầu một cái không xong, chén rượu liền rơi xuống mặt đất. Ba một tiếng, chung rượu vỡ vụn, nước bắn tung tóe khắp nơi, sắc hồng của rượu tràn lan trên nền đất hòa cùng ánh đỏ đèn lồng, tựa như tiên huyết, giống như ngày đó, máu tanh kì dị của những người trong cung, tất cả đều nhuốm máu chết trước mặt gã. Gã bị tình hình thế này sợ đến mức thoái lui một bước, thiếu chút nữa đứng không vững té ngã trên đất.
“Hầu gia?” Sở Tụ lễ phép hỏi một câu.
An Nhạc Hầu từng bước lui lại, ha ha cười cười, thì thào nói, “Chén rượu đã nát, không uống, không uống.” Sau đó ngẩng đầu lên, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, nói thêm, “Vậy đại nhân làm một bài thơ đi! Làm một bài thơ!”
Vừa nãy cũng có một vị đại nhân viết thơ trên giấy, văn phòng tứ bảo* trên án thư còn chưa dọn xuống, Sở Tụ hướng Hoàng đế xin cái chỉ thị rồi bắt đầu phóng bút.
(*) Bút, nghiên, giấy, mực.
Sau khi Sở Tụ viết xong, bắt đầu đưa đến trước mặt An Nhạc Hầu, nói, “Đây là cấp Hầu gia, hy vọng ngươi có thể vừa lòng.”
An Nhạc Hầu không dám lại nhìn Sở Tụ, tiếp nhận trang giấy, hảo hảo nhìn một lần, nhẹ niệm ra tiếng:
Xuân khứ xuân lai xuân phục xuân, hàn thử lai tần. Nguyệt sinh nguyệt tẫn nguyệt hoàn tân, hựu bị lão tồi nhân.
Chính kiền đình tiền thiên tuế nguyệt, trường tại trường tồn. Bất kiến đường thượng bách niên nhân, tẫn tổng hóa vi trần*
(*) Search ko ra, nên tự dịch.
Xuân đến xuân đi xuân hồi xuân, mùa đông mùa hạ đến dồn dập. Trăng sinh trăng tẫn trăng vẫn mới, lão nhân lại bị người phá vỡ.
Chỉ thấy trước sân trăng nghìn tuổi, mãi mãi trường tồn. Không thấy trên đường người trăm tuổi, cuối cùng chung quy hóa bụi trần. (ai giỏi thơ xin được giúp đỡ!)
Chữ viết Sở Tụ phi phàm, sau khi gã xem trên mặt lộ ra tán thưởng, chỉ là nội dung lại làm gã kinh tâm, lẩm bẩm nói, “Quả thực còn không bằng chết sao?”
“Hạ quan chỉ là muốn nói, nhân sinh khổ đoản, còn sống mới là tốt.” Sở Tụ nhìn quân vương mất nước này, vẫn là khuyên một câu.
Trận du hý này, chỉ có Sở Tụ không được Hoàng đế ban thưởng, bất quá, mọi người cũng không ở trong yến tiệc, ở trước mặt Sở Tụ hay Hoàng đế nói những lời này. Chính là sau khi mọi người trở về, chỉ biết đem chuyện Sở Tụ bị An Nhạc Hầu đùa giỡn một lần thêm mắm thêm muối truyền miệng một phen.
Khi cung yến tan, Sở Tụ cùng một ít đại nhân chắp tay khách sáo làm lễ, rồi cùng Phượng Dục cáo biệt, đi theo đường nhỏ cùng thái giám bên người Hoàng đế đến Thu Phong viện.
An Nhạc Hầu được thị vệ áp giải trở về Mai Hoa các giam cầm, vừa đi vừa nhịn không được nhìn lại, cảm thấy gã làm Vua nhiều năm như vậy, tự nhận là duyệt tẫn không biết bao nhiêu mỹ nam thiên hạ, không nghĩ tới gã từng rất tự tin về điểm này, đến cuối cùng vẫn bại dưới tay Thừa quốc Hoàng đế.
Đêm đó quay về, gã vào đến hoa viên bị đánh suýt gãy đứt chân, phải ở trên giường dưỡng qua mấy tháng mới tốt. Mỗi lần Thái y chẩn trị đều làm cho gã đau đến chết đi sống lại, sau, gã không dám nhớ lại cung yến đêm đó gặp được mỹ nam, thậm chí không muốn tham gia bất luận yến hội gì nữa, để gã tại Mai Hoa các có ăn có uống là tốt rồi.
Sở Tụ viết một bức tự, sơ tẩy thật tốt, vừa ngồi trên giường lật một quyển sách, bên ngoài liền truyền đến thanh âm cung nữ thái giám quỳ lạy Hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất