Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Sinh Tử Văn

Chương 32: Hát

Trước
Edit: Dii

________

Thanh âm của cậu trai mềm mại, đôi môi dường như dán sát vành tai hắn, hơi thở ấm áp rót vào.

Lạc Hàn mới đầu còn thả lỏng thì giờ đã thẳng cả lưng lên.

Lộ Tinh Thần nói xong thì chăm chăm nhìn lên sân khấu, không hề phát hiện mình đã gây ra chuyện gì.

Lạc Hàn mới nói "Cái gì cũng được", mua một thần tượng thế này chắc không thành vấn đề với ông chủ lớn đâu ha.

"Cậu thích cậu ta đến thế ư?"

"Cái gì?" Nam idol trên sân khấu rất hợp gu Lộ Tinh Thần, cậu xem diễn vô cùng chuyên chú, nhất thời không nghe rõ, quay đầu lại hỏi.

Lạc Hàn nhìn phía trước, giọng điệu như thường, không nghe ra chút gợn sóng nào: "Tôi nói, cậu thích cậu ta đến vậy à?"

Sau khi nói xong, tựa như vô tình, hắn quay sang nhìn, ánh mắt cả hai va vào nhau, ánh mắt ấy của hắn khiến Lộ Tinh Thần rùng mình.

Đầu óc mê muội vì trai của Lộ Tinh Thần lập tức tỉnh táo lại.

Không đúng, có gì đó sai sai.

Cậu mới làm cái quái gì thế?

Xùy xùy, sao cậu dám khen đàn ông khác trước mặt Lạc Hàn chứ?

Lộ Tinh Thần châm chước từ ngữ, co cơ mặt, nghiêm túc nói: "Anh nghe giọng anh ta xem, hợp với dòng nhạc dân ca Scotland ghê nè, chẳng phải anh thích lắm hả, vậy chi bằng mang anh ta về hát hằng ngày?"

Lạc Hàn không nói gì, vẫn nhìn cậu.

Lộ Tinh Thần bắt đầu nhận lỗi: "Được rồi được rồi, em thừa nhận là anh ta rất hợp ý em, nhưng em không có ý khác, chỉ là hồi nãy phấn khích quá...... Anh lại còn nói mua gì cũng được, nên em ——"

Lộ Tinh Thần đột nhiên nảy ra một ý tưởng, không lẽ Lạc Hàn định hỏi cậu "Tôi có hợp gu cậu không"?

"Vậy cậu có muốn không?" Lạc Hàn hỏi.

"Không không không, em chỉ đùa một chút thôi." Lộ Tinh Thần điên cuồng xua tay, ngài hầm hầm như thế rồi, tôi còn gan đâu mà muốn.

Lạc Hàn đứng lên: "Thế đi thôi."

Lộ Tinh Thần: "???"

Cậu chỉ chỉ sân khấu: "Nhưng chưa xong mà."

Lạc Hàn: "Cậu chỉ có một cơ hội, nếu từ bỏ, sau này cậu đừng mong được thấy."

Lộ Tinh Thần: "!!!"

Em xin lỗi được chưa?

Đáng tiếc, Lạc Hàn không thèm quay đầu lại, hoàn toàn không cho cậu cơ hội đổi ý.

Lộ Tinh Thần đành phải quyến luyến bước ra ngoài.

Lão Vương không có trên xe, Lạc Hàn đích thân lái xe về.

Ninh Thành ở cạnh biển, có một đường bờ biển thật dài.

Khách sạn tổ chức buổi tiệc nằm cạnh bờ biển, xe chạy chưa được bao lâu, một bãi biển lớn đã hiện ra trước mặt hai người.

Lạc Hàn chậm rãi lái xe.

Lộ Tinh Thần nhìn sườn mặt của hắn.

Hai người lên xe xong thì im lặng, bầu không khí thật sự có hơi kì lạ.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh cứng ngắc.

"Giờ này mà em gái còn gọi cho mình làm gì nhỉ?" Lộ Tinh Thần cảm kích cú điện thoại này vô cùng, ít nhất cũng làm cho cậu có chuyện để nói với Lạc Hàn.

"Nghe thử xem?"

Điện thoại nối máy.

"Anh và anh Lạc có chuyện gì không đó?" Giọng nói mang ý thăm dò của Lộ Vũ Thần vang lên.

"Sao tự dưng em lại hỏi thế?"

Lộ Vũ Thần đột nhiên khóc nức nở: "Anh ơi, vừa rồi em rất xin lỗi, não em chập đột ngột nên mới nói thế, em thật sự chỉ tò mò mà thôi."

Lộ Tinh Thần nhịn không được hỏi: "Sao em biết chân anh lành rồi?"

Lộ Vũ Thần: "Hôm đó em thấy anh đưa mẹ ra cửa, lúc đó anh không ngồi xe lăn, cho nên em nghĩ là anh lành chân rồi. Vừa nãy em thấy anh ngồi xe lăn nên muốn hỏi, kết quả lại quên mất, sau đó ——"

Sau đó không cần cô nói, Lộ Tinh Thần cũng hiểu rồi.

Lộ Tinh Thần nhỏ giọng: "Không có sao đâu, anh Lạc vốn đã biết rồi."

Lộ Vũ Thần im lặng, sau đó nói: "Vậy là tốt rồi. Anh, thật sự xin lỗi."

Lộ Tinh Thần: "Có gì đâu, em đừng lo lắng. Cúp máy nha."

Cậu cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Lạc Hàn, anh cảm thấy em gái em có hợp với Lạc Hải không?"

Lạc Hàn nhìn cậu.

Lộ Tinh Thần nói: "Anh giúp ta khuyên nhủ chị Nặc đi, em không đồng ý lắm. Thân thì cũng tốt, nhưng em cảm thấy đứa em gái của em không hợp gả vào đây."

"Ý của cậu là cậu thích hợp?"

Trong mắt Lạc Hàn hiện lên ý trêu chọc rõ ràng, Lộ Tinh Thần lập tức xù lông.

"Em đang nghiêm túc hỏi anh!"

Lạc Hàn nghiêm mặt nói: "Lạc Hải không cần phải cưới em gái cậu, em gái cậu cũng không nhất định phải gả cho Lạc Hải. Bọn họ không có lý do ở bên nhau, vậy vì sao tôi phải khuyên mẹ từ chối hôn nhân này?"

"Bọn họ đều trưởng thành rồi, có thể tự quyết định quyền lợi của mình."

"Nhưng anh cũng là người trưởng thành, không phải khi trước anh cũng ——" Giọng nói của Lộ Tinh Thần dần nhỏ lại trước ánh mắt của Lạc Hàn.

Lạc Hàn nhíu mày: "Không phải tôi không muốn kết hôn với cậu."

Lạc Hàn thẳng thắn nhìn câu, ánh mắt rất chân thành, khiến cho Lộ Tinh Thần chột dạ mà quay đầu.

Đúng đúng đúng, anh bằng lòng, bởi vì anh thích "Lộ Tinh Thần" mà.

Suy nghĩ này làm cậu thấy rất phiền, không khí trong không gian xe như loãng ra.

Hít thở không thông.

Lộ Tinh Thần vừa định mở cửa xe, Lạc Hàn đã mở cửa trước: "Đi thôi."



Lộ Tinh Thần: "Đi đâu?"

Đệch, trước đó một giây còn nói bằng lòng kết hôn, giờ lại kêu mình cút đi à?

Ê ê! Đừng có lật mặt nhanh như bánh tráng nha!

Lạc Hàn xuống xe trước: "Dạo bờ biển một lúc."

Cái này thì được.

Lộ Tinh Thần nhanh chóng theo hắn xuống.

Đêm hè ở bãi biển, sóng vuốt ve làn cát dày đặc, sóng vỗ rì rầm không ngừng.

Từng cơn sóng vỗ lên bờ cát, sau đó nhanh chóng lùi ra xa, đến rồi lại lui, vòng đi vòng lại không biết mệt.

Vùng bờ biển này khá hẻo lánh, giờ lại trễ quá rồi, du khách còn lại trên bãi rất ít.

Trong tiếng sóng biển xen lẫn vài âm thanh cười đùa.

Lộ Tinh Thần trông về phía xa xa, có một đôi tình nhân đang đuổi bắt cười đùa.

Hai người lúc đầu ở cạnh nhau, không biết họ nói gì đó, cô gái có mái tóc dài chạy đi.

Chàng trai đuổi theo sau.

Ánh sáng mỏng manh, có bọt sóng nơi hai người nhảy lên, bọn họ cứ như tinh linh hoạt bát đáng yêu của đại dương.

Lộ Tinh Thần đột nhiên cũng muốn ngâm chân trong nước.

Cậu khom lưng cởi giày: "Lạc Hàn, anh muốn đi nghịch cát không?"

Lạc Hàn nhìn chân cậu, dường như định nói gì, nhưng Lộ Tinh Thần tỏ ra rất phấn khích khiến hắn do dự.

Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ trông ra xem cậu chạy trên đất cát bằng hai chân trần.

Lâu rồi Lộ Tinh Thần không được vui chơi thế này, từ khi cậu xuyên qua đến nay hầu như đều ngồi trên xe lăn.

Xe lăn rất thoải mái, nhưng có nhiều chỗ cậu không đi được, nên cậu cảm thấy khác bí bách.

Lộ Tinh Thần vô cùng sung sướng, nhưng lâu rồi không vận động mạnh, cái chân bị thương chịu không nổi, cậu ngã oạch xuống.

Cát trơn làm cậu ụp mặt xuống, miệng ngậm đầy cát.

Cậu cố sức phun cát ra, vừa ngẩng đầu đã thấy trước mặt có thêm một đôi tay.

Lộ Tinh Thần bắt lấy tay Lạc Hàn, bò dậy: "Cảm ơn anh."

Cậu vừa định buông ra thì bị người kia nắm chặt hơn.

Lạc Hàn chỉ cho cậu thấy sườn mặt: "Muốn ngã nữa à?"

Đương nhiên là không.

Lộ Tinh Thần cũng nắm chặt tay Lạc Hàn.

Trải qua chuyện vừa rồi, Lộ Tinh Thần không dám quậy nữa, hai người cứ thế nắm tay đi thật chậm trên bãi cát.

Bờ biển rất dài, trong quá trình bước chậm, Lộ Tinh Thần trộm nhìn mặt Lạc Hàn vài lần.

Trong bóng đêm, đường cong trên khuôn mặt người kia vô cùng dịu dàng, hắn hơi cúi đầu, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, vài sợi xòa xuống lay lay trước gió.

Hình như tâm trạng của hắn tốt hơn rồi.

Lộ Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Mọi thứ đều safe!

Cậu lại nắm chặt tay Lạc Hàn hơn.

Lúc về, hai người lại gặp đôi tình nhân kia.

Đôi kia vẫn nắm tay, đầu bọn họ chầm chậm ghé sát, đang định làm gì đó.

Nghe được âm thanh, cô gái quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Lộ Tinh Thần, nhanh tay đẩy chàng trai rồi lại chạy mất.

"Ối!"

Lộ Tinh Thần giơ mười ngón tay không biết đã đan xen với Lạc Hàn từ bao giờ lên, lớn tiếng nói: "Đừng chạy, chúng tôi cũng nắm tay mà, đừng thẹn thùng!"

Kết quả, cô gái kia chạy càng nhanh hơn, mặc cho chàng trai đuổi phía sau có gọi thế nào cũng không chịu đứng lại.

Nháy mắt, hai người kia đã biến mất trong bóng đêm.

Lộ Tinh Thần cứ như ông cụ non mà lắc đầu: "Tuổi trẻ dễ thẹn thùng ghê."

Lạc Hàn đột nhiên ngừng lại.

Lộ Tinh Thần không phát hiện, vẫn bước đi tiếp, đến lúc phát hiện ra thì đã bị đối phương kéo lại.

Lần này Lộ Tinh Thần không phòng bị, ngã ra sau, ập vào bờ vai của người đàn ông.

Cậu đứng thẳng người dậy, muốn hỏi Lạc Hàn tính làm gì, chợt phát hiện ——

Khoảng cách của hai người rất gần nhau.

Lộ Tinh Thần chớp mắt, cậu gần như có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của Lạc Hàn phả lên mặt.

Lạc Hàn rũ mắt, ánh nhìn của hắn rơi trên môi cậu.

Không thể nào, chẳng lẽ Lạc Hàn định hôn cậu?!

Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cậu, cậu không muốn mất nó một cách chóng vánh như thế.

Nhưng Lạc Hàn nhất quyết muốn hôn, cậu không có đường từ chối.

Lộ Tinh Thần cứng cả cổ, muốn lùi lại không dám lùi, đôi tai đỏ bừng lên.

Ánh mắt Lạc Hàn dần chuyển sang tai cậu, hắn giơ tay nhéo lên vành tai đỏ rực: "Ừm, đúng là rất dễ thẹn thùng."

Hắn buông Lộ Tinh Thần ra, nhìn đồng hồ: "Trễ rồi, đưa cậu về thôi."

Lộ Tinh Thần: "......"

**, sao bố lại có cảm giác mình vừa bị chơi khăm vậy?

·

Vẫn phải ôn tập trước khi thi.

Di động rung lên một cái, Lộ Tinh Thần vẫn đang nghiêm túc đọc đề bài, không quan tâm.

Vài phút sau, di động rung điên cuồng, Lộ Tinh Thần ngẩng đầu lên từ trong núi bài vở, mất hứng mà nhìn thoáng qua.



Nguyễn Vũ: Tiểu Tinh ới, cậu đang làm gì đó?

Đây là tin thứ nhất.

Vài phút sau có cả tá tin nhắn khác..

Nguyễn Vũ: Cậu có muốn tới cứu anh cậu không hả?

Nguyễn Vũ: Nếu cậu còn không tới, có thể chồng cậu sẽ làm ra chuyện gì gây hối hận với anh đó.

Nguyễn Vũ: Cứu mạng!!

Lộ Tinh Thần cau mày, cầm điện thoại di động lên.

Tiểu Tinh:...

Nguyễn Vũ:!!!! Cậu onl rồi à? Có rảnh không?

Tiểu Tinh: Đây đây, sao thế?

Nguyễn Vũ: Chồng cậu uống say, đáng sợ quá, cậu mau tới đây.

Tiểu Tinh:...

Lộ Tinh Thần quăng bút, cầm di động trực tiếp chạy xuống lầu. Cậu vừa mới chuẩn bị gọi xe, lại thấy lão Vương mở cửa xe của Lạc Hàn đứng chờ bên ngoài.

Lộ Tinh Thần thấy Nguyễn Vũ đang đứng đỡ ma men Lạc Hàn ngoài chung cư.

Lạc Hàn yên tĩnh mà dựa trên người hắn, hai mắt khép hờ, chẳng kinh khủng như trong miêu tả của Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ lại tỏ ra như mình đang cầm củ khoai nóng phỏng tay, nhìn thấy Lộ Tinh Thần thì nhanh chóng ném người qua.

Người uống say nặng gần chết, Lộ Tinh Thần lảo đảo vài cái mới đỡ Lạc Hàn đứng vững được.

"Sao anh ấy lại uống say?" Lộ Tinh Thần nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Vũ vươn vai nói: "Cậu cho rằng người làm ăn sung sướng lắm hả, Lạc Hàn có giỏi cỡ nào thì cũng là con người, đâu phải muốn gì được đó đâu, có nhiều lúc phải làm liều thế này."

Lộ Tinh Thần quay đầu nhìn vào mặt Lạc Hàn.

30 tuổi, đối với đa số mọi người mà nói, đây vẫn chưa là lứa tuổi cần gánh vác gia đình, thậm chí có người còn nghĩ tuổi này vẫn còn rất trẻ

Mà Lạc Hàn gánh trên vai trách nhiệm của cả dòng tộc, chịu đựng đến sáu bảy năm.

Cậu chợt cảm thấy lòng mình mềm nhũn: "Anh ấy thường uống say sao?"

Nguyễn Vũ lắc đầu: "Lạc Hàn có tửu lượng tốt lắm, chỉ là hợp đồng này quá quan trọng."

"Cảm ơn anh." Lộ Tinh Thần trịnh trọng nói.

Nguyễn Vũ nhìn cậu: "Thật ra anh mới là người phải cảm ơn cậu."

"Anh thèm khát chồng cậu quá trời, cậu đã cứu anh, bằng không anh sợ mình sẽ làm ra tội ác tày trời."

Lộ Tinh Thần: "..."

"Anh và Lạc Hàn học cùng đại học, từng gặp dáng vẻ lúc say của cậu ta rồi. Lúc ấy hả, cậu ta đè hết đám con trai đi cùng xuống đất..."

Lộ Tinh Thần nghe xong thì sửng sốt: "Đè xuống đất... Làm chi?"

Nguyễn Vũ thấy Lộ Tinh Thần tin thật, phụt cười nói: "Anh nói giỡn, cậu làm ơn đừng tin, nếu không Lạc Hàn sẽ bảo anh cút xéo ngay."

Lộ Tinh Thần: "..."

Thôi bái bai anh.

Tiễn Nguyễn Vũ xong, lão Vương và Lộ Tinh Thần cùng nhau đỡ Lạc Hàn lên lầu.

Lão Vương: "Cậu Lộ, có muốn, muốn tôi ở, ở lại giúp không?"

Lộ Tinh Thần lắc đầu.

Lạc Hàn say xong thì rất yên tĩnh, hẳn là không thành vấn đề.

Lộ Tinh Thần đỡ người đến phòng tắm.

Tuy rằng tiết trời nóng bức, nhưng người say sợ lạnh, Lộ Tinh Thần đỡ Lạc Hàn tựa lên bồn cầu, xoay người đi mở máy sưởi.

Vừa quay đầu lại.

Người lúc nãy còn nhắm hờ mắt, dựa lên thành bồn cầu, giờ phút này đang ngồi thẳng tắp, mắt mở to nhìn cậu chằm chằm.

Lộ Tinh Thần đi đến một góc khác của phòng tắm, mở vòi nước xả xuống bồn.

Lạc Hàn mua căn hộ này cũng khá lâu rồi, cũng không biết lúc trang hoàng hắn nghĩ thế nào, không có vòi sen mà chỉ lắp một cái bồn tắm.

Nếu không, lúc này chỉ cần đẩy Lạc Hàn đứng dưới vòi sen là được.

Lộ Tinh Thần loay hoay bận rộn, xoay người chuẩn bị cởi đồ cho Lạc Hàn, lại phát hiện Lạc Hàn vẫn còn nhìn cậu.

Ánh mắt của người kia vẫn cứ đuổi theo cậu, ánh mắt ——

Ánh mắt đó còn nóng hơn máy sưởi trên trần nhà.

"Lạc Hàn." Giọng Lộ Tinh Thần hơi run.

Nghe thấy Lộ Tinh Thần gọi tên hắn, tròng mắt vốn đang yên tĩnh khẽ nhúc nhích.

"Anh thấy thế nào rồi?"

Lạc Hàn nhìn cậu một chốc, rũ mắt, vài giây sau, một tiếng hát trầm thấp vang lên

Lộ Tinh Thần trợn mắt há mồm: Vậy mà Lạc Hàn lại hát!

Bài hát này có giai điệu rất quen thuộc, Lộ Tinh Thần mới nghe hồi hai hôm trước xong, còn vì vậy mà khó chịu với Lạc Hàn một lúc.

Lộ Tinh Thần rùng mình, chẳng trách chuyện hôm ấy dễ cho qua như vậy.

Thì ra là chờ tới tận hôm nay!

Lạc Hàn có tông giọng trầm, có lẽ là vì men rượu, thanh âm kia cũng mang theo hơi say, khiến người ta ngây ngất choáng váng.

Bồn tắm vẫn đang xả nước, tiếng nước róc rách như đang đệm nhạc cho Lạc Hàn, khiến lòng người chảy xuôi.

Đây là một bài tình ca, ca sĩ trên sân khấu sẽ dùng giọng hát của mình nói lên hết thảy về mối tình sâu sắc.

Lúc đó, thứ tình cảm triền miên ấy sẽ khiến người ta khó mà thoát ra.

Hát hết một bài, tim Lộ Tinh Thần đập bùm bụp, còn đang ngơ ngác, người kia đã đứng lên, ghé lại gần cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh giới cao nhất của ghen tuông: Ghen với bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước