Lão Bản, Tính Cho Ta Một Quẻ

Chương 7: Tay anh quá lạnh, nắm như một tảng băng

Trước Sau
Editor: Nhiên

Beta: Trúc Phu

Bạch Vong Xuyên nói xong, cười cười cúi đầu xuống và tiếp tục tìm quỷ anh của cậu. Suy cho cùng, cái mà cậu đang lấy là phí ủy thác tính theo giờ, là một đạo sĩ giỏi có đạo đức nghề nghiệp, cậu sẽ không lãng phí thời gian để phát triển những khách hàng khác vào lúc này.

Nhưng khi cậu nghĩ như vậy, Khúc Mặc không có ý định từ bỏ việc giao tiếp với cậu.

Hoặc có thể nói, sau hai ngày trải nghiệm thần kỳ này, Khúc Mặc đối với tiểu đạo sĩ trong miệng chuyện hoang đường tựa như việc " Có thai" đã tin tưởng vào nó khoảng 30 đến 50% rồi.

Mấy chục phần trăm còn lại là do anh không cảm thấy gì, gần đây " Huyết quang tai ương" có thể nói là xui xẻo, nhưng hình như không liên quan gì đến quỷ.

Lúc này nghe cậu nói cậu đang xử lý quỷ hồn, Khúc Mặc có tin hay không là một việc, nhưng lòng hiếu kỳ lại nảy sinh trước tiên. Anh nghiêng đầu nhìn mặt đất cùng Bạch Vong Xuyên, chắc chắn không có rác trên đó, liền kỳ quái hỏi: " Cậu đang tìm cái gì?"

" Tìm manh mối," Bạch Vong Xuyên nói, " Đây là nơi mà quỷ hồn, mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của tôi, được sinh ra, nhưng là nó đã giết chết một người, có một chút thủ đoạn. Cho nên hiện tại có lẽ không dễ dàng tìm thấy."

Khúc Mặc thực sự không hiểu cậu đang nói cái gì.

Nói cách khác, trong lòng anh không có khái niệm gì về ma quỷ.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ một hồi, mắt thấy Bạch Vong Xuyên đã bỏ qua anh tiếp tục đi về phía trước, anh lại hỏi: " Manh mối mà cậu nhắc đến... có phải là máu, dấu vết đánh nhau linh tinh không?"

Bạch Vong Xuyên nghe vậy " Phụt" một tiếng bật cười. Cậu nói " Tôi là một đạo sĩ chứ không phải là cảnh sát, ở đây cũng không có xảy ra trường hợp tử vong nào, chỉ là một tiểu quỷ thôi, làm sao có dấu vết đánh nhau được?"

Cậu vừa nói ra, Khúc Mặc cũng nhận ra sự ngu ngốc của mình, xấu hổ sờ sờ mũi, như đề giảm bớt bầu không khí, sau đó hỏi: " Vậy..."

" Suỵt..."

Anh vừa nói ra, Bạch Vong Xuyên đã ra hiệu cho anh im lặng.

Sau đó anh thấy Bạch Vong Xuyên đã thay đổi từ tư thế ngồi xổm sang quỳ trên mặt đất, vươn tay với tư thế cực kỳ khiếm nhã, mò vào khe hẹp dưới tủ sách.

Khúc Mặc nín thở, tầm mắt quét một vòng trên người cậu.

Cuối cùng không tự chủ được dừng lại ở cái mông cong dầy đặn kia, trong lòng thầm nghĩ, tiểu đạo sĩ này nhìn dáng vẻ gầy yếu, nhưng nơi nào nên có cũng có thật đầy đủ.

Nhưng ý nghĩ này không kéo dài lâu.

Hoặc là nói chỉ trong nháy mắt, anh liền bị Bạch Vong Xuyên từ dưới tủ sách lấy ra đồ vật dọa sợ hết hồn hết vía.

Đó là một thứ đẫm máu trông giống như một sợi dây.

Khúc Mặc không biết thứ này là cái gì, tuy nói nơi đó hơi nhỏ, nhưng lòng bàn tay lớn như vậy, giống như mang theo mấy lít máu tươi, chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra.

Mùi tanh lập tức tràn ngập khoang mũi, Khúc Mặc ghê tởm có chút buồn nôn.

kìm nén ý muốn nôn mửa, anh nghiến răng hỏi: " Đây là cái gì?"

" Dây rốn," Bạch Vong Xuyên thuận miệng trả lời.

Dường như một chút cũng không cảm thấy thứ đó ghê tởm, còn dùng hai ngón tay vặn qua lại đánh giá một cách lạnh lùng.

Khúc Mặc nhìn cũng sắp phát điên rồi: " Tại sao nơi này lại có dây rốn? và tại sao nó không ngừng chảy máu?"



" Rất đơn giản," Bạch Vong Xuyên buông tay cười nói, " Con quỷ mà tôi muốn bắt lần này cũng giống với con trong bụng của anh, đều là quỷ anh. Vì vậy, thứ tôi đang tìm là dây rốn này. Đây là sợi dây liên kết giữa nó và cơ thể mẹ, chỉ cần tìm được cái này, tôi có thể biết mẹ của nó là ai, chuyện này tốt xấu gì cũng có một bước đột phá."

Khúc Mặc cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Ít nhất thì anh có bằng tiến sĩ của đại học quốc tế loại ưu nên chỉ số IQ được đảm bảo, anh thật sự nghe không hiểu Bạch Vong Xuyên đang nói cái gì.

Nhưng người kia rõ ràng không có ý định giải thích cho anh một lần nữa.

Nâng dây rốn lên dưới mũi ngửi ngửi, rồi lấy tấm phù dán lên, ngón tay bấm vẽ hai cái, dường như đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng được, cậu nghiêng đầu.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Vừa mới nhìn thoáng qua Khúc Mặc, lại nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.

Sau đó Khúc Mặc nhìn cậu giơ tay ném dây rốn về phía anh, mùi tanh hôi trộn lẫn với máu di chuyển về phía anh với tốc độ cực nhanh, Khúc Mặc sợ đến mức lảo đảo, lại bị Bạch Vong Xuyên dùng sức kéo cánh tay, kéo đến phía sau mình.

Khúc Mặc lúc đầu còn hơi khó hiểu, nhưng khi phát hiện nơi mình vừa đứng đã bị thay thế bằng một đứa bé bê bết máu, anh cảm thấy tam quan của mình đã đi theo tư duy, hoàn toàn vỡ vụn.

Anh muốn hét lên, nhưng nhìn đứa bé đang bò nhanh về phía mình, anh thấy đôi môi run rẩy của mình đang tê dại. Đừng nói là la hét, ngay cả âm thanh cũng khó phát ra khỏi cổ họng.

Cũng may Bạch Vong Xuyên không để anh đi chết.

Thủ ấn một ngón tay trong tay, trong miệng nhanh chóng niệm vài câu, sau đó một đạo kim quang từ đầu ngón tay bốc lên, bắn thẳng về phía đứa bé bê bết máu kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai vang lên, quỷ anh biến mất tại chỗ.

Bạch Vong Xuyên thở dài.

Ngược lại cũng không quan tâm đến sợi dây rốn đã biến mất cùng với quỷ anh, chỉ quay đầu lại đánh giá Khúc Mặc một lần, cuối cùng từ trong túi vải xám của cậu lấy ra một tấm phù, vỗ nó lên tay anh.

" 200 tệ," Bạch Vong Xuyên nói, " Và sau khi trở về, giày và quần của anh cùng đem đi đốt, hãy tắm với nước lá bưởi, đừng quên."

Khúc Mặc khó hiểu.

Bạch Vong Xuyên chu chu môi ra hiệu cho anh tự mình đi xem.

Anh kỳ quái cúi đầu, sau đó đồng tử co rút lại, đôi mắt cũng trợn to lên.

Anh nhìn thấy một dấu tay nhỏ đẫm máu in trên gót chân, giày và quần của mình, nếu xét về kích thước, nó tuyệt đối là của quỷ anh vừa rồi.

" Đừng lo lắng, người bình thường không thể nhìn thấy dấu tay này" Bạch Vong Xuyên nói, " Sở dĩ anh có thể thấy nó, thực ra là vì thứ trong bụng anh. Nó vừa mới bị tôi làm bị thương, cũng không có khả năng vội vàng trở về tìm chúng ta, cho nên tôi sẽ đưa anh ra khỏi không gian này trước, anh nhớ chuyển tiền là được."

Cậu nói, xoay người liền đi.

Giày vải giẫm lên vết nước đẫm máu của quỷ anh vừa chảy xuống đất, chúng phát ra từng tiếng " Lạch cạch, lạch cạch".

Khúc Mặc cảm thấy não mình không đủ dùng.

Ánh mắt anh nhìn theo dấu chân đỏ như máu của Bạch Vong Xuyên tiến về phía trước, nghẹn một lát, mới mở miệng hỏi: " Cậu nói ' không gian này' là có ý gì? Nơi này... không phải là thư viện sao?"

Bạch Vong Xuyên dừng lại, quay đầu lại cười khanh khách nhìn anh. Sau đó, mở miệng và hỏi một câu mà anh đã bỏ qua một cách có chọn lọc: " Nếu là thư viện, anh có nghĩ ở đây hơi yên tĩnh quá không?"

Khúc Mặc sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc hiểu được đáy lòng mình luôn cảm thấy có vấn đề " Cảm giác bất đồng" đến từ đâu.

Bạch Vong Xuyên tươi cười như trước, đưa tay về phía anh: " Đi thôi, không gian này là địa bàn của nó, ở lại lâu không tốt cho anh. Nắm lấy tay tôi, như vậy sẽ không dễ dàng ngã đâu."



Khúc Mặc thực sự muốn nói rằng anh là một người đàn ông trưởng thành, không muốn bị dắt đi bộ như một đứa trẻ mẫu giáo.

Nhưng trong tình huống này, so với an toàn, thể diện hiển nhiên không quan trọng.

Anh hít một hơi thật sâu và vươn tay nắm lấy tay Bạch Vong Xuyên.

Nhưng khi hai người tiếp xúc, anh co ngón tay lại như bị điện giật.

Tay của người này quá lạnh.

Vừa rồi khi anh bắt lấy tay cậu, cách quần áo càng khẩn trương hơn, cảm giác cũng không thật như vậy. Nhưng trong nháy mắt này, anh mới nhận ra rõ ràng bàn tay cùng mình nắm chặt, độ lạnh này nói là một cái xác, có vẻ như cũng không quá đáng.

Bạch Vong Xuyên dường như đã đoán được sẽ như vậy, trực tiếp tự mình trở tay khóa lại, nắm lấy tay Khúc Mặc tiếp tục đi về phía trước.

Người kia tùy ý anh nắm tay như vậy, mở và đóng miệng hai lần, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Anh rất tò mò, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết những gì nên hỏi và những gì không nên hỏi. Bạch Vong Xuyên hiển nhiên không muốn giải thích, nên thay vì hỏi, không bằng ngậm miệng lại.

Rốt cuộc thì có vẻ như vậy...

Sau này anh nhất định phải tìm Bạch Vong Xuyên nhờ giúp đỡ.

Kỳ thật giống như Bạch Vong Xuyên đã nói, cấp bậc quỷ anh này đối với cậu mà nói có thể coi là rất đơn giản. Khúc Mặc kỳ thật không biết cậu đã làm cái gì, chỉ biết cậu mang theo mình đi loanh quanh giữa các tủ sách một lúc, chờ khi quay sang tủ sách khác, một cậu học sinh đang cúi đầu chọn sách đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Bạch Vong Xuyên buông tay ra.

Khúc Mặc quay đầu nhìn lại lần nữa, những dãy sách bọn họ vừa đi qua cũng xuất hiện bóng người, bầu không khí yên tĩnh bên tai đã thay đổi, bắt đầu có tiếng " Sột soạt" không ngừng khi lật sách.

Bạch Vong Xuyên cười với anh, lắc lắc điện thoại di động, ra hiệu cho anh nhớ rõ tiền tấm phù liền quay đầu rời đi.

Khúc Mặc ngây người tại chỗ như một kẻ ngốc.

Mãi đến khi tiểu đạo sĩ trong tầm mắt anh ăn mặc thường phục (này là bộ đồ 3 chị nữ sinh mua cho đó:)))))đi xuống cầu thang, không còn thấy được bóng dáng của cậu, mới siết chặt tấm phù trong tay, xoay người rời khỏi nơi này.

Bạch Vong Xuyên nói mình có phát hiện, liền rời khỏi thư viện cùng với ba người họ.

Chỉ là sau khi ra khỏi cửa, cậu lại cho ba người mỗi người một tấm phù, trên mặt vẫn là nụ cười chuyên nghiệp như trước. Cậu nói " Tôi nghĩ mọi việc gần như đã sáng tỏ, hiện tại không cần đi những nơi khác. Các cô chỉ cần quay về nghỉ ngơi. Tối nay hãy sử dụng cái này bảo vệ. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chậm nhất là sáng mai chuyện này sẽ được giải quyết."

Giang Hiểu Nguyệt cùng Sở Tố liếc nhau, tựa hồ cảm thấy quỷ hồn có thể giết bạn cùng phòng của mình làm Bạch Vong Xuyên nói cũng quá đơn giản.

Trương Thiến lại cúi đầu, một tay siết chặt tấm phù Bạch Vong Xuyên đưa cho cô, dùng ngón tay theo bản năng vò góc áo, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó Bạch Vong Xuyên đã giữ riêng số điện thoại của ba người họ, nói rằng lỡ như một trong số họ có việc thì có thể liên lạc.

Mấy nữ sinh nhìn có vẻ vẫn còn lo lắng, nhưng nhìn vẻ mặt cương nghị của Bạch Vong Xuyên, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời quay về.

Chờ ba người đi xa, Bạch Vong Xuyên lấy điện thoại di động ra.

Ngón tay lướt qua mục thông tin một lúc, cuối cùng chọn một trong số đó, nhấp vào bên trong, gửi một tin nhắn.

" Lát nữa hãy tìm thời gian một mình đến gặp tôi đi, ngay cạnh giá sách lịch sử trên tầng hai của thư viện, tôi chờ cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau