[Kuroko No Basket] Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng
Chương 22: Gặp lại lần nữa
Lúc này trong đầu Kuroko hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào.
Mỗi tế bào trên cơ thể có thể nói hệt như bị treo lên một sợi tơ thanh mảnh nhưng lại kéo theo sức nặng đến ngàn ký, cả người Kuroko giống như bị kéo lại, nặng nề rơi xuống dưới.
…… Không được.
Giống như cảm nhận thứ đó, phía dưới chính là một hố sâu không thấy đáy, chỉ cần rơi xuống thì muôn đời không thể thoát khỏi.
Kuroko không cách nào điều khiển được cơ thể, hệt như kẻ đã chết, bên cạnh dần dần bị một cơn gió lạnh bao lấy, cơ thể lạnh đến phát run, hai tay cậu vô thức mà run rẩy một biên độ nhỏ.
“Kuroko……” Đột nhiên từ trên cao phát ra một âm thanh quen thuộc, gọi đến sâu bên trong trái tim của cậu.
Đột ngột một lực bị người kéo lại, hai tay Kuroko nâng lên, nghe theo hướng âm thanh phát ra mà sờ sờ.
A…… Lông xù xù, là cái gì……?
“Này, Kuroko!” Bên tai lần nữa bị một giọng nam tức giận đâm lủng, kêu tên của cậu.
Hai mắt nhăn lại, con ngươi màu lam nhạt dần dần lộ ra, trước mắt đột ngột quá sáng làm Kuroko không kịp thích ứng, mắt nheo lại, theo phản xạ nâng tya che đi ánh sáng chói trước mắt, tây nâng lên được một đoạn, không ngờ lại đụng phải vật cản.
“A……” Bị quơ trúng hình như là một thiếu niên, từ giọng nói có thể đoán ra khoảng chừng độ tuổi cũng không hơn mình mấy, Kuroko nghĩ.
“…… Xin lỗi cậu.” Chậm rãi nói, mắt chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng ở đây, Kuroko lập tức nhìn qua hướng phát ra âm thanh.
Khoảnh khắc quay đầu sang, hai mắt không tự chủ mà mở to, Kuroko không biết phải phản ứng thế nào.
Cậu trai đó, là —— Kagami!
Kuroko thất thần 5 giây, nhìn rõ được người trước mắt là ai —— vẫn mái tóc ngắn màu đỏ rực như lửa không chút khiêm tốn, tóc mái lưa thưa rơi trên trán, không biết vì sao mà hai mày nhăn lại giống như rất tức giận, con ngươi sáng ngời lại có vẻ hung dữ, cái mũi cao cùng với bờ môi mỏng. Mặc một cái áo thun màu đen, tay áo dài đến khuỷ tay, phối đại thêm một cái quân xanh, dáng vẻ tiêu chuẩn của một người Mỹ, thêm cả cơ thể cao lớn của hắn thì không nhầm đi đâu được.
Quan trọng là —— đây chính là là Kagami của năm hai cao trung!
Kuroko lần nữa ngơ ngác, cẩn thận nhìn lại lần nữa.
“Này, Kuroko, sao cậu lại ở đây?” Giọng nói của Kagami có chút mất kiên nhẫn.
Nghe thấy Kuroko mới hồi tỉnh dùng khuỷ tay chống đỡ cơ thể dậy, từ từ ngồi dậy, hai mắt mèo xanh lam thanh ngời trong veo, phát ra một chút ánh sáng nhẹ, hơi mờ mịt bởi hơi nước, nhìn thế nào cũng vô cùng quyến rũ, Kagami nhìn thẳng vào hai mắt của Kuroko, đột nhiên cơ thể nổi lên một ý nghĩ kỳ lạ.
“Đây là…… là ở đâu?” Kuroko nghiêng đầu hỏi.
“Hả?!” Kagami nhíu mày, “Cậu vẫn chưa trả lời tớ, cậu tại sao lại chạy tới nước Mỹ?”
“Nước Mỹ……” Kuroko lẩm bẩm bên miệng, “Ở đây là nước Mỹ?”
Kagami nhìn Kuroko, cảm thấy cậu đầu óc có phải bị hư rồi hay không, nói, “Tớ mặc kệ cậu vì sao tới đây…… nhưng mà, tớ không có ý định trở lại Seirin đâu.”
Kagami ngồi dậy, một tay kéo Kuroko từ dưới đất đứng lên cùng.
Kuroko từ chối sự giúp đỡ tự mình đứng lên, một tay phủi phủi, yên lặng nhìn Kagami.
Ở trước mắt cậu lúc này là một thiếu niên cao lớn, đã từng là người đồng đội mình tin tưởng nhất, đã từng là người bên cạnh mình chiến đấu, đã từng…… có thể đem hết mọi lòng tin đặt lên cho hắn.
Mà ngay lúc này, nói là người xa lạ cũng không hơn.
Với tính cách của Kagami, cho dù có là một người xa lạ ngã về phía hắn, hắn cũng sẽ không từ chối mà nhiệt tình giúp đỡ thôi.
Kuroko tự giễu nghĩ.
“Cậu ở đâu?” Kagami nhìn Kuroko, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Kuroko lắc đầu.
“Cậu một mình ở đây không hay lắm,” lời nói Kagami cẩn trọng, “khu vực này không được an toàn mấy, nhất là vào buổi tối, có đủ loại thành phần người ra vào.”
Kuroko như cũ không nói gì, mở to hai mắt nhìn hắn
Vị đôi mắt mang theo loại cảm xúc phức tạp nhìn mình Kagami trong lòng có chút rối loạn, nói, “Nếu…… ý tớ là nếu, cậu không muốn nói ra nơi ở, có thể đến chỗ tớ ở tạm.”
Trong tâm cậu run lên, ánh sáng trong mắt sáng lên rồi lại biến mất.
“Đi thôi.” Kagami quay lưng đi, ở phía trước dẫn đường.
Kuroko cũng ngoan ngoãn đi theo sau hắn, trong lòng vẫn đắn đo suy nghĩ, đi theo Kagami là vì hiện tại cậu thực sự không biết làm sao khi đột nhiên xuất hiện ở nơi này, dù cho Kagami có giúp đỡ. Còn về mặt khác, là cứ lo lắng mọi người ở bên Teiko thời không kia, trận đấu vừa kết thúc, bản thân lại mất nhận thức rồi trở lại nơi này, mọi người ở bên kia, không biết thế nào rồi.
Đi qua hết mấy đoạn đường, Kagami ngừng lại, Kuroko ở phía sau hắn vẫn luôn nặng trĩu tâm sự, không kịp ngừng mà bất ngờ đụng phải lưng Kagami.
“A.” Trụ lại thân thể, Kuroko mới xoa xoa đầu đụng phải Kagami, “Xin lỗi.”
Kagami hơi nghiêng mặt lộ ra phần xương góc mặt nhìn Kuroko, vẫn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, đột nhiên không được tự nhiên sờ sờ mũi…… phía sau mơ hồ vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người vừa lơ đãng va phải mình, là một cái gì đó rất nhẹ nhàng tựa như nước.
“Mau vào đi.” Kagami đẩy cửa ra.
“A…… làm phiền rồi.” Kuroko có chút câu nệ.
“Tớ chỉ ở một mình.” Kagami lấp tức giải thích với cậu.
Chỉ là tâm trí Kuroko lúc này không có chỗ để cho việc này, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt khác lạ của Kagmi.
“Oa ~ Taiga, cậu về rồi!” Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một cái đầu màu vàng ló ra mái tóc dài ba vòng săn chắc dáng người quyến rũ, ăn mặc vô cùng hở hang, áo thun màu đen, có Châu Á nữ tính khó có thể có được tráo ly, vòng hai nhỏ gọn, chỉ mặc cái quần nhỏ màu trắng, hai chân thon dài trắng mịn, bắt chéo qua nhau.
“Alex?” Âm thanh của Kagami có chút mơ hồ
Kuroko nhìn nhìn cô gái nóng bỏng này đột nhiên xuất hiện ở nhà Kagami, hình như có chút ký ức…… Alex, chính là cô giáo dạy bóng rổ của Kagami.
“Cô sao lại ở đây?” Kagami hỏi, “Cô không phải là đâng ở cùng Tatsuya ở Nhật Bản sao? Tôi nhứo không lầm thì đây là thời gian cả nước bắt đầu thi đấu trở lại……”
“Ai ~ Kagami sao nhóc nói người dạy mình như thế!” Alex bất mãn mà lẩm bẩm nói, “Vốn dĩ ta ở Nhật Bản cùng Tatsuya chơi bóng, nhưng mà cậu ta lại nhờ tôi mấy việc nên phải trở lại nước Mỹ!”
“Có chuyện gì?” Kagami tiếp tục hỏi.
“Ừm……” Alex thần bí cười nhìn ra Kuroko phía sau Kagami, “Chuyện này đợi lúc khác lại nói đi ~”
Hai mày nhăn lại, Kagami nói với Kuroko, “Cậu vào trong trước đi.”
Kuroko gật gật đầu, đi theo phái sau Kagami vào trong.
Alex bộ dạng giống như đang ngắm nhìn một con thú cưng mới, tò mò nhìn Kuroko từ trên xuống dưới hận không thể chạm vào cậu, “Đứa nhóc này…… Rất đáng yêu nha.”
Kuroko có chút khó hiểu nhìn qua Alex.
Cười đến cứng miệng, Alex cũng nhìn Kuroko thật lâu, nhiệt tình ôm lấy hai vai gầy ồn của Kuroko, “Hoan nghênh tới chơi ~ anh ~ bạn ~ nhỏ!”
Rất rõ ràng Kuroko đối với cách gọi này của Alex không hài lòng, nhìn cô cũng thêm khó chịu.
Alex tất nhiên thấy biểu cảm đó của Kỷoko, cảm thấy đùa rất vui, nhịn không được bật cười.
Quay trở lại thời không kia, Kuruko thời thiếu niên cùng Thế hệ kỳ tích.
“Ý của chú…… tình trạng của cậu ấy không giống với những người khác?” Akashi nhăn mày.
“Đúng vậy.” Bác sĩ chậm rãi nói, “Cậu bé lúc này đang chìm trong ý thức của chính mình…… Hơn nữa theo những gì khám được, cậu ấy cũng không phải mới bị thế này. Việc này rất kỳ lạ…… đứa trẻ này, giống như trước kia đã như vậy từ lâu rồi, vẫn luôn ngủ say trong ý thức của chính mình.”
Akashi lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ.
Ngược lại Aomine và Kise đều có giật mình —— vẻ mặt đáng yêu trước kia của Kuroko trước mặt bọn họ chính là……
Murasakibara vẻ mặt luôn mặc kệ sự đời lại có chút sự hoảng loạn, mà Midorima vốn dĩ đã nghiêm nghị nay càng thêm cứng ngắc.
“Nhưng mà, dựa theo lời các vị nói, Tetsuya Kuroko-kun, trước khi đưa tới bệnh viện vẫn hoạt đôngj bình thường, vấn đề này bên chúng tôi không thể tin được…… Vẫn chưa từng thấy qua tình trạng thế này…… Này……”
“Cảm ơn!” Âm thanh lạnh nhạt của Akashi nhanh chóng đánh gãy lời của bác sĩ, nhàn nhát nhìn qua ông một cái, “Việc phía sau, bọn cháu đều hiểu rõ rồi!”
Akashi thẳng thẳng từ chối, kia bác sĩ nhìn nhìn bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, ngượng ngùng mà im lặng, đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
“Này…… Akashicchi, cái……” trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt mồ hôi, Kise mở lời muốn nói lại thôi.
“Hiện tại đừng nói gì cả,” Akashi thẳng thắn nói, “Mọi người hôm nay trở về đi, tớ sẽ nhờ người quen ở bệnh viện để ý Tetsuya, nhưng việc sau, sợ là phải bàn bạc kỹ hơn……”
Midorima không nói gì, gật gật đầu đồng ý.
Còn Aomine thì ngược lại hai mày nhăn lại, bộ dạng khó chịu, ánh mắt lo lắng không rời khỏi Kuroko một giây nào, cuối cùng hắn vẫn thở dài, nói với Kise Midorima và Murasakibara phía sau, “Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà Aominecchi……” Kise đột nhiên gọi Aomine lại.
“Đi thôi.” Aomine kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Khiến Kise nghẹn lời, hai môi mím lại thành một hàng.
Murasakibara hai mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhìn lướt qua Kuroko, dù thế vẫn không che giấu nổi lo lắng trong mắt, nhưng hắn vẫn tin Akashi nói đều vì tốt cho mọi người, cũng không nói gì nữa, đi theo phía sau Aomine rời khỏi.
Tiễn bọn họ đi rồi, Akashi mới đến bên giường bệnh của Kuroko, ngón tay mang theo sự lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Kuroko, chậm rãi nói, “Cậu sẽ trở lại.”
Hai chân trụ thẳng một lúc, nhìn Kuroko một lúc lâu, hắn cũng xoay người rời đi.
Như đoán trước được thời gian Akashi ra tới, Midorima đang dựa vào tường cũng đứng thẳng lại, kéo lại áo quần, ngạc nhiên nói với Akashi, “Akashi, hai mắt của cậu……”
“Shintarou,” Akashi lạnh lùng mà quét Midorima liếc mắt một cái, “Đừng nói gì cả.”
“Chuyện này, không sao cả,” Akashi nói, “Những việc nên giải quyết, giải quyết một thể.”
Midorima ngẩn người.
“Đi thôi.” Akashi cất bước, “Trận đấu tiếp theo không được vì bất cứ việc gì mà ảnh hưởng đến kết quả.”
Mày nhăn lại, nhưng Midorima cũng không thể phản biện chỉ có thể gật đầu.
Những trận đấu sau của trận tái đấu, Thế hệ kỳ tích của Teikou toàn bộ lên sân thi đấu! Dù cho đối thủ có là một đội không có danh ít, thì bọn họ cũng hết sức mà thì đấu —— Tetsuya, những việc còn lại bọn tớ sẽ giúp cậu làm tốt!
Thế hệ kỳ tích giống hệt như đã lâu rồi chưa được thi đấu, một đám giống như đi đánh giặc trên chiến trường, giống như năm con quái vật càn quét toàn bộ sân đấu! Mặc kệ thi đấu thế nào, điểm số luôn hơn đối thủ ba con số, lực lượng hoàn toàn áp đảo!
Có lời đồn, trên sân thi đấu Thế hệ kỳ tích, mỗi người đều toả ra một ánh sáng khác nhau làm người khác khó có thể nhìn thẳng được còn có…… một chút hơi thở hung ác không biết vì sao.
...
Bỏ bê lâu quá, xin lỗi mọi người (。ŏ﹏ŏ)
Mỗi tế bào trên cơ thể có thể nói hệt như bị treo lên một sợi tơ thanh mảnh nhưng lại kéo theo sức nặng đến ngàn ký, cả người Kuroko giống như bị kéo lại, nặng nề rơi xuống dưới.
…… Không được.
Giống như cảm nhận thứ đó, phía dưới chính là một hố sâu không thấy đáy, chỉ cần rơi xuống thì muôn đời không thể thoát khỏi.
Kuroko không cách nào điều khiển được cơ thể, hệt như kẻ đã chết, bên cạnh dần dần bị một cơn gió lạnh bao lấy, cơ thể lạnh đến phát run, hai tay cậu vô thức mà run rẩy một biên độ nhỏ.
“Kuroko……” Đột nhiên từ trên cao phát ra một âm thanh quen thuộc, gọi đến sâu bên trong trái tim của cậu.
Đột ngột một lực bị người kéo lại, hai tay Kuroko nâng lên, nghe theo hướng âm thanh phát ra mà sờ sờ.
A…… Lông xù xù, là cái gì……?
“Này, Kuroko!” Bên tai lần nữa bị một giọng nam tức giận đâm lủng, kêu tên của cậu.
Hai mắt nhăn lại, con ngươi màu lam nhạt dần dần lộ ra, trước mắt đột ngột quá sáng làm Kuroko không kịp thích ứng, mắt nheo lại, theo phản xạ nâng tya che đi ánh sáng chói trước mắt, tây nâng lên được một đoạn, không ngờ lại đụng phải vật cản.
“A……” Bị quơ trúng hình như là một thiếu niên, từ giọng nói có thể đoán ra khoảng chừng độ tuổi cũng không hơn mình mấy, Kuroko nghĩ.
“…… Xin lỗi cậu.” Chậm rãi nói, mắt chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng ở đây, Kuroko lập tức nhìn qua hướng phát ra âm thanh.
Khoảnh khắc quay đầu sang, hai mắt không tự chủ mà mở to, Kuroko không biết phải phản ứng thế nào.
Cậu trai đó, là —— Kagami!
Kuroko thất thần 5 giây, nhìn rõ được người trước mắt là ai —— vẫn mái tóc ngắn màu đỏ rực như lửa không chút khiêm tốn, tóc mái lưa thưa rơi trên trán, không biết vì sao mà hai mày nhăn lại giống như rất tức giận, con ngươi sáng ngời lại có vẻ hung dữ, cái mũi cao cùng với bờ môi mỏng. Mặc một cái áo thun màu đen, tay áo dài đến khuỷ tay, phối đại thêm một cái quân xanh, dáng vẻ tiêu chuẩn của một người Mỹ, thêm cả cơ thể cao lớn của hắn thì không nhầm đi đâu được.
Quan trọng là —— đây chính là là Kagami của năm hai cao trung!
Kuroko lần nữa ngơ ngác, cẩn thận nhìn lại lần nữa.
“Này, Kuroko, sao cậu lại ở đây?” Giọng nói của Kagami có chút mất kiên nhẫn.
Nghe thấy Kuroko mới hồi tỉnh dùng khuỷ tay chống đỡ cơ thể dậy, từ từ ngồi dậy, hai mắt mèo xanh lam thanh ngời trong veo, phát ra một chút ánh sáng nhẹ, hơi mờ mịt bởi hơi nước, nhìn thế nào cũng vô cùng quyến rũ, Kagami nhìn thẳng vào hai mắt của Kuroko, đột nhiên cơ thể nổi lên một ý nghĩ kỳ lạ.
“Đây là…… là ở đâu?” Kuroko nghiêng đầu hỏi.
“Hả?!” Kagami nhíu mày, “Cậu vẫn chưa trả lời tớ, cậu tại sao lại chạy tới nước Mỹ?”
“Nước Mỹ……” Kuroko lẩm bẩm bên miệng, “Ở đây là nước Mỹ?”
Kagami nhìn Kuroko, cảm thấy cậu đầu óc có phải bị hư rồi hay không, nói, “Tớ mặc kệ cậu vì sao tới đây…… nhưng mà, tớ không có ý định trở lại Seirin đâu.”
Kagami ngồi dậy, một tay kéo Kuroko từ dưới đất đứng lên cùng.
Kuroko từ chối sự giúp đỡ tự mình đứng lên, một tay phủi phủi, yên lặng nhìn Kagami.
Ở trước mắt cậu lúc này là một thiếu niên cao lớn, đã từng là người đồng đội mình tin tưởng nhất, đã từng là người bên cạnh mình chiến đấu, đã từng…… có thể đem hết mọi lòng tin đặt lên cho hắn.
Mà ngay lúc này, nói là người xa lạ cũng không hơn.
Với tính cách của Kagami, cho dù có là một người xa lạ ngã về phía hắn, hắn cũng sẽ không từ chối mà nhiệt tình giúp đỡ thôi.
Kuroko tự giễu nghĩ.
“Cậu ở đâu?” Kagami nhìn Kuroko, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Kuroko lắc đầu.
“Cậu một mình ở đây không hay lắm,” lời nói Kagami cẩn trọng, “khu vực này không được an toàn mấy, nhất là vào buổi tối, có đủ loại thành phần người ra vào.”
Kuroko như cũ không nói gì, mở to hai mắt nhìn hắn
Vị đôi mắt mang theo loại cảm xúc phức tạp nhìn mình Kagami trong lòng có chút rối loạn, nói, “Nếu…… ý tớ là nếu, cậu không muốn nói ra nơi ở, có thể đến chỗ tớ ở tạm.”
Trong tâm cậu run lên, ánh sáng trong mắt sáng lên rồi lại biến mất.
“Đi thôi.” Kagami quay lưng đi, ở phía trước dẫn đường.
Kuroko cũng ngoan ngoãn đi theo sau hắn, trong lòng vẫn đắn đo suy nghĩ, đi theo Kagami là vì hiện tại cậu thực sự không biết làm sao khi đột nhiên xuất hiện ở nơi này, dù cho Kagami có giúp đỡ. Còn về mặt khác, là cứ lo lắng mọi người ở bên Teiko thời không kia, trận đấu vừa kết thúc, bản thân lại mất nhận thức rồi trở lại nơi này, mọi người ở bên kia, không biết thế nào rồi.
Đi qua hết mấy đoạn đường, Kagami ngừng lại, Kuroko ở phía sau hắn vẫn luôn nặng trĩu tâm sự, không kịp ngừng mà bất ngờ đụng phải lưng Kagami.
“A.” Trụ lại thân thể, Kuroko mới xoa xoa đầu đụng phải Kagami, “Xin lỗi.”
Kagami hơi nghiêng mặt lộ ra phần xương góc mặt nhìn Kuroko, vẫn không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, đột nhiên không được tự nhiên sờ sờ mũi…… phía sau mơ hồ vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người vừa lơ đãng va phải mình, là một cái gì đó rất nhẹ nhàng tựa như nước.
“Mau vào đi.” Kagami đẩy cửa ra.
“A…… làm phiền rồi.” Kuroko có chút câu nệ.
“Tớ chỉ ở một mình.” Kagami lấp tức giải thích với cậu.
Chỉ là tâm trí Kuroko lúc này không có chỗ để cho việc này, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt khác lạ của Kagmi.
“Oa ~ Taiga, cậu về rồi!” Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một cái đầu màu vàng ló ra mái tóc dài ba vòng săn chắc dáng người quyến rũ, ăn mặc vô cùng hở hang, áo thun màu đen, có Châu Á nữ tính khó có thể có được tráo ly, vòng hai nhỏ gọn, chỉ mặc cái quần nhỏ màu trắng, hai chân thon dài trắng mịn, bắt chéo qua nhau.
“Alex?” Âm thanh của Kagami có chút mơ hồ
Kuroko nhìn nhìn cô gái nóng bỏng này đột nhiên xuất hiện ở nhà Kagami, hình như có chút ký ức…… Alex, chính là cô giáo dạy bóng rổ của Kagami.
“Cô sao lại ở đây?” Kagami hỏi, “Cô không phải là đâng ở cùng Tatsuya ở Nhật Bản sao? Tôi nhứo không lầm thì đây là thời gian cả nước bắt đầu thi đấu trở lại……”
“Ai ~ Kagami sao nhóc nói người dạy mình như thế!” Alex bất mãn mà lẩm bẩm nói, “Vốn dĩ ta ở Nhật Bản cùng Tatsuya chơi bóng, nhưng mà cậu ta lại nhờ tôi mấy việc nên phải trở lại nước Mỹ!”
“Có chuyện gì?” Kagami tiếp tục hỏi.
“Ừm……” Alex thần bí cười nhìn ra Kuroko phía sau Kagami, “Chuyện này đợi lúc khác lại nói đi ~”
Hai mày nhăn lại, Kagami nói với Kuroko, “Cậu vào trong trước đi.”
Kuroko gật gật đầu, đi theo phái sau Kagami vào trong.
Alex bộ dạng giống như đang ngắm nhìn một con thú cưng mới, tò mò nhìn Kuroko từ trên xuống dưới hận không thể chạm vào cậu, “Đứa nhóc này…… Rất đáng yêu nha.”
Kuroko có chút khó hiểu nhìn qua Alex.
Cười đến cứng miệng, Alex cũng nhìn Kuroko thật lâu, nhiệt tình ôm lấy hai vai gầy ồn của Kuroko, “Hoan nghênh tới chơi ~ anh ~ bạn ~ nhỏ!”
Rất rõ ràng Kuroko đối với cách gọi này của Alex không hài lòng, nhìn cô cũng thêm khó chịu.
Alex tất nhiên thấy biểu cảm đó của Kỷoko, cảm thấy đùa rất vui, nhịn không được bật cười.
Quay trở lại thời không kia, Kuruko thời thiếu niên cùng Thế hệ kỳ tích.
“Ý của chú…… tình trạng của cậu ấy không giống với những người khác?” Akashi nhăn mày.
“Đúng vậy.” Bác sĩ chậm rãi nói, “Cậu bé lúc này đang chìm trong ý thức của chính mình…… Hơn nữa theo những gì khám được, cậu ấy cũng không phải mới bị thế này. Việc này rất kỳ lạ…… đứa trẻ này, giống như trước kia đã như vậy từ lâu rồi, vẫn luôn ngủ say trong ý thức của chính mình.”
Akashi lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ.
Ngược lại Aomine và Kise đều có giật mình —— vẻ mặt đáng yêu trước kia của Kuroko trước mặt bọn họ chính là……
Murasakibara vẻ mặt luôn mặc kệ sự đời lại có chút sự hoảng loạn, mà Midorima vốn dĩ đã nghiêm nghị nay càng thêm cứng ngắc.
“Nhưng mà, dựa theo lời các vị nói, Tetsuya Kuroko-kun, trước khi đưa tới bệnh viện vẫn hoạt đôngj bình thường, vấn đề này bên chúng tôi không thể tin được…… Vẫn chưa từng thấy qua tình trạng thế này…… Này……”
“Cảm ơn!” Âm thanh lạnh nhạt của Akashi nhanh chóng đánh gãy lời của bác sĩ, nhàn nhát nhìn qua ông một cái, “Việc phía sau, bọn cháu đều hiểu rõ rồi!”
Akashi thẳng thẳng từ chối, kia bác sĩ nhìn nhìn bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, ngượng ngùng mà im lặng, đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
“Này…… Akashicchi, cái……” trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt mồ hôi, Kise mở lời muốn nói lại thôi.
“Hiện tại đừng nói gì cả,” Akashi thẳng thắn nói, “Mọi người hôm nay trở về đi, tớ sẽ nhờ người quen ở bệnh viện để ý Tetsuya, nhưng việc sau, sợ là phải bàn bạc kỹ hơn……”
Midorima không nói gì, gật gật đầu đồng ý.
Còn Aomine thì ngược lại hai mày nhăn lại, bộ dạng khó chịu, ánh mắt lo lắng không rời khỏi Kuroko một giây nào, cuối cùng hắn vẫn thở dài, nói với Kise Midorima và Murasakibara phía sau, “Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà Aominecchi……” Kise đột nhiên gọi Aomine lại.
“Đi thôi.” Aomine kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Khiến Kise nghẹn lời, hai môi mím lại thành một hàng.
Murasakibara hai mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhìn lướt qua Kuroko, dù thế vẫn không che giấu nổi lo lắng trong mắt, nhưng hắn vẫn tin Akashi nói đều vì tốt cho mọi người, cũng không nói gì nữa, đi theo phía sau Aomine rời khỏi.
Tiễn bọn họ đi rồi, Akashi mới đến bên giường bệnh của Kuroko, ngón tay mang theo sự lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Kuroko, chậm rãi nói, “Cậu sẽ trở lại.”
Hai chân trụ thẳng một lúc, nhìn Kuroko một lúc lâu, hắn cũng xoay người rời đi.
Như đoán trước được thời gian Akashi ra tới, Midorima đang dựa vào tường cũng đứng thẳng lại, kéo lại áo quần, ngạc nhiên nói với Akashi, “Akashi, hai mắt của cậu……”
“Shintarou,” Akashi lạnh lùng mà quét Midorima liếc mắt một cái, “Đừng nói gì cả.”
“Chuyện này, không sao cả,” Akashi nói, “Những việc nên giải quyết, giải quyết một thể.”
Midorima ngẩn người.
“Đi thôi.” Akashi cất bước, “Trận đấu tiếp theo không được vì bất cứ việc gì mà ảnh hưởng đến kết quả.”
Mày nhăn lại, nhưng Midorima cũng không thể phản biện chỉ có thể gật đầu.
Những trận đấu sau của trận tái đấu, Thế hệ kỳ tích của Teikou toàn bộ lên sân thi đấu! Dù cho đối thủ có là một đội không có danh ít, thì bọn họ cũng hết sức mà thì đấu —— Tetsuya, những việc còn lại bọn tớ sẽ giúp cậu làm tốt!
Thế hệ kỳ tích giống hệt như đã lâu rồi chưa được thi đấu, một đám giống như đi đánh giặc trên chiến trường, giống như năm con quái vật càn quét toàn bộ sân đấu! Mặc kệ thi đấu thế nào, điểm số luôn hơn đối thủ ba con số, lực lượng hoàn toàn áp đảo!
Có lời đồn, trên sân thi đấu Thế hệ kỳ tích, mỗi người đều toả ra một ánh sáng khác nhau làm người khác khó có thể nhìn thẳng được còn có…… một chút hơi thở hung ác không biết vì sao.
...
Bỏ bê lâu quá, xin lỗi mọi người (。ŏ﹏ŏ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất