[Đam Mỹ] Thế Giới Và Đôi Mắt Em

Chương 9:

Trước Sau
Cả đoạn đường ngài White lạnh mặt không nói gì, ôm chặt Sở Tịch khiến cậu thấy đau, Sở Tịch cũng biết bản thân đã sai nên không dám nói thêm nữa. Cậu vùi mặt vào ngực ngài White, mong ngài sẽ bớt giận, nhưng ngài vẫn lơ cậu.

Lúc về đến định thự trời cũng đã tối, còn đổ mưa nặng hạt nữa.

“Cởi đồ ra.” Ngài White lạnh lùng nói, đôi mắt đỏ như phát ra tia lửa, hiển nhiên là không có ý định tha thứ cho Sở Tịch.

“Nhưng...” Trời đang mưa rất to, hơn nữa đây mới chỉ là cổng của đinh thự!

“Nếu em nghe lời, ta sẽ tha thứ cho em.” Ngài White khẽ vuốt má Sở Tịch. Tên tiện dân này lại bắt đầu nhìn ngài bằng đôi mắt sáng lạn kia, thật muốn móc nó ra!

Nghe vậy Sở Tịch vui vẻ mà nhìn ngài White, chỉ cần ngài White tha thứ, chuyện gì cậu cũng sẽ làm! Cậu đã làm người mình yêu tổn thương nên cậu phải trả giá.

Cậu nhanh chóng cởi đồ ra, chỉ một lúc đã cả người không một mảnh vải.

“Bò từ đây vào phòng ăn.” Nói rồi ngài bước xuống xe ngựa. Dương Thanh nhanh chóng che ô cho ngài White. Dương Thanh nhìn Sở Tịch đang ngạc nhiên đến đơ người trong xe ngựa, rồi lại nhanh chóng cất bước theo ngài White.

Mưa ngày càng nặng hạt, thỉnh thoảng còn có sấm sét vang trời. Sở Tịch cứ vậy bò giữa trời mưa, mưa rơi lên người cậu tạo ra tiếng lách tách, hai đầu gối lại vì va chạm với nền đất mà chảy máu. Sở Tịch vừa đau vừa lạnh đến run rẩy cầm cập.

“Em để ta chờ lâu quá.” Ngài White cầm ly máu đã gần cạn trên tay, không hề nhìn Sở Tịch.

Cả người Sở Tịch đã vì lạnh mà trở nên xanh tím, cả thân ướt nhẹp, tóc nhỏ nước trên sàn, máu lại kéo một đường dài trên sàn, cả đinh thự ngập tràn mùi máu của cậu.

“Nghe này, từ giờ em là một con chó. Là thú cưng của ta.” Ngài White đặt ly máu xuống, máu của Sở làm ngài cảm thấy máu còn lại trong ly không còn mùi vị gì nữa.

“Em xin lỗi...” Sở Tịch bò lại gần mà nắm lấy đùi ngài White, hai mắt ngập nước.



Nhìn dáng vẻ thảm hại của Sở Tịch, ngài White lại cười. Tại sao lúc trước lại vì dáng vẻ này mà cảm thấy yêu thương cậu? Nhưng bây giờ lại chỉ muốn hành hạ rồi giết cậu cho xong!

Ngài White cầm lấy đĩa thịt trên bàn, ngài đạp một phát vào bụng Sở Tịch. Sở Tịch vì không phòng bị mà ngã ngửa ra phía sau, sức ngài White cũng rất lớn, hình như ngài không hề kiềm lại, đạp một phát khiến cậu ho ra máu, bụng như thủng một lỗ.

Ngài White lạnh lùng đổ đĩa thịt xuống sàn, dưới sàn còn dính chút máu của Sở Tịch, “Nào, ăn nhanh rồi đi ngủ thôi.”

Sở Tịch ôm bụng, phải mất một lúc mới ngồi dậy được. Cậu cũng đói rồi, cậu bốc thịt lên ăn, không quan tâm trong miệng mình vẫn còn mùi tanh của máu, cậu cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Nhưng cậu lại chỉ ăn được một chút, cả ngày hôm nay cậu đã nói quá nhiều, cổ họng đã rất đau rồi, bụng lại nhói lên từng cơn đến toát mồ hôi.

Lúc trở về phòng, ngài White chỉ Sở Tịch ngủ cạnh chân giường rồi ngài cởi đồ ngủ trên giường. Giữa đêm Sở Tịch vì lạnh quá mà tỉnh, cả người co ro một góc mà run rẩy, hàm răng cắn chặt vào nhau, cậu cứ như vậy run rẩy cả đêm không ngủ được. Sáng sớm vì trời quá lạnh mà Sở Tịch ho vài cái, một lúc sau lại ho không ngừng, cậu bịp miệng thật chặt để không đánh thức ngài White.

“Ngậm miệng lại!” Ngài White tức giận mở mắt, ngài lôi Sở Tịch đang không một mảnh vải nằm dưới sàn lên giường. Sau đó mở tủ lấy ra một chiếc roi dài. Sở Tịch chưa từng thấy nó nên ngạc nhiên rồi đơ người một lúc.

“Ta phải trừng phạt con chó hư đốn này!” Nói rồi chưa đợi Sở Tịch phản ứng đã đánh thật mạnh vào mông Sở Tịch! Sở Tịch đau đến gập người a một tiếng. Ngài White không dừng tay, đánh đến mức Sở Tịch đau đến tê liệt, cả người không còn sức giãy dụa, cậu cắn môi đến bật máu, một lúc sau đã khóc đến đáng thương, cả người run bần bật không ngừng.

Nhìn cái mông sưng đỏ rỉ máu của Sở Tịch, ngài White hài lòng mà hôn lên, sau đó ngài khẽ liếm máu, mông Sở Tịch bị đánh đến bốc lửa, đỏ đỏ hồng hồng chi chít vết roi. Ngài White giữ chặt hai đùi Sở Tịch để liếm mông cậu, liếm một hồi lại thấy dâm dịch trong lỗ nhỏ hồng hồng của cậu chảy ra, dương vật của cậu rỉ ra tinh dịch. Ngài White nhìn cái lỗ nhỏ kia, ngài chưa bao giờ nhìn kĩ nó. Ngài như bị thu hút, sau đó ngài đưa cái lưỡi đỏ đỏ của mình ra rồi khẽ liếm nó, liếm được một lúc rồi đưa lưỡi vào trong khuấy một vòng, lúc sau lại mút mút như bú sữa mẹ, Sở Tịch run rẩy muốn tránh, lại vì cái lưỡi đỏ điêu luyện của ngài White mà rên rỉ đầy dâm đãng, cậu vừa đau vừa sướng đến điên người!

Ngài White nhanh chóng đưa dương vật vào lỗ nhỏ ướt át của Sở Tịch, ngài rất mạnh bạo, đẩy vào sâu đến nỗi Sở Tịch thở dốc kêu đau, nhưng cậu càng nói đau ngài càng đẩy sâu vào, thỉnh thoảng còn đánh mông Sở Tịch rồi quát cậu ngậm miệng lại. Ngài làm Sở Tịch đến trưa, trong bụng cậu bị lấp đầy bởi tinh dịch của ngài, có hơi trướng ra, cậu cũng chẳng biết mình ngất đi khi nào, chỉ biết khi tỉnh dậy cậu không thấy ngài White đâu, tinh dịch đang chảy ra từ kẽ mông. Trên cổ cậu có thêm một cái xích, buộc vào chân giường, phạm vi di chuyển không nhiều, đại khái được hai bước chân.

Fergal nhìn dáng vẻ nhớp nháp của Sở Tịch mà khẽ cau mặt, hắn đặt một bát cơm xuống cạnh Sở Tịch, “Ăn đi.”

Sở Tịch nhìn Fergal, “Elias đi đâu rồi?” Ngừng một lúc, cậu lưỡng lự nói, “Tại sao… lại xích tôi lại?”

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Sở Tịch, Fergal lạnh lùng trả lời, “Tối nay lãnh chúa sẽ trở về.”



Sở Tịch không hỏi nữa, thành thật mà ăn cơm, bụng vẫn rất đau, đã thâm tím một mảng, cậu ăn được một chút đã ngừng lại mà ho ra máu, lúc sau lại nôn hết thức ăn ra.

“Tôi no rồi.” Cậu không nếm ra mùi vị gì, chỉ thấy cả người đau nhức như muốn vỡ ra.

Fergal nhìn dáng vẻ đau đớn của cậu rồi cầm lấy bát cơm gần như còn nguyên ra ngoài. Ngài White đánh cậu rất nặng, nhưng hình như chưa bôi thuốc cho cậu.

Sở Tịch tắm sạch sẽ vết máu cùng tinh dịch, cả người không một mảnh vải cứ vậy ngồi thừ người ra cạnh chân giường của ngài White mà ôm cái bụng thâm tím một mảng.

Đến tối ngài White dẫn về một vampire, dáng vẻ cực kì xinh đẹp, làn da trắng nhợt nhạt làm nổi bật đôi môi đỏ như máu cùng màu mắt đen tóc đen cực kì hiếm trong giới vampire, dáng vẻ yếu đuối đáng thương lại có phần ma mị mê hoặc kì lạ. Cậu ta nép vào lòng ngài White như một con mèo nhỏ đang làm nũng, ngài White dịu dàng xoa xoa mái tóc đen mềm mượt của cậu ta rồi hôn nhẹ lên trán cậu ta. Sở Tịch vừa chợp mắt một lúc vì quá mệt mỏi, vừa mở mắt ra chính là cảnh đấy.

“Đây là con chó nhỏ ngài nói? Sao ngài lại xích nó ở đây?” Thiếu niên xinh đẹp yếu ớt nói, đôi mắt đen to tròn liếc về phía Sở Tịch còn đang mơ màng nhìn họ.

Ngài White nhìn dáng vẻ co ro ôm bụng của Sở Tịch mà thấy bực tức trong người, ngài cố tình đánh cậu rồi không bôi thuốc cho cậu, nhưng khi thấy cậu đau đớn như vậy ngài lại bắt đầu thấy khó chịu đến nhăn mặt, “Đừng quan tâm đến cậu ta.” Nói rồi ngài bế thiếu niên xinh đẹp lên giường.

Sở Tịch nhìn ngài White làm tình cũng thiếu niên xinh đẹp mà khóc đầy ấm ức, mặc dù cậu biết ngài mang cậu ta về làm gì nhưng cậu vẫn không chấp nhận nổi việc người mình yêu làm tình với người khác ngay trước mặt mình như vậy. Cậu kéo dây xích ở cổ đến thâm tím, nhưng vẫn chưa đủ sức để thoát khỏi cái xích, cứ như vậy trơ mắt nhìn ngài White lên xuống trên người thiếu niên kia.

Sau khi làm tình xong, ngài White nhìn Sở Tịch hai mắt đỏ hoe dưới chân giường, cậu kêu gào còn to hơn cả tình nhân mới của ngài! Lúc cậu đã khản cổ họng thì cứ im lặng mà nhìn ngài, trơ ra như một khúc gỗ.

Ngài White xuống giường rồi ôm Sở Tịch vào lòng, cả người Sở Tịch đã lạnh ngắt nhưng không thấy cậu run rẩy dữ dội như hôm qua. Vừa được ngài White ôm đã lại tiếp tục trực trào nước mắt, ấm ức mà nhìn ngài White yêu quý của cậu. Ngài nhẹ nhàng mở cái xích cổ ra.

“Ta nói rồi, nước mắt của em không còn tác dụng nữa.” Ngài nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của Sở Tịch, sau đó vòng tay qua eo bế cậu lên, “Đi tắm thôi nào. Em bẩn quá.”

Sau khi tắm xong, ngài White dẫn Sở Tịch vào phòng ăn, Sở Tịch ăn cũng không được bao nhiêu, sau đó lại bị ngài White đè lên bàn mà hôn cùng cắn đến bật máu, lúc sau thì trực tiếp làm tình trên bàn mấy lần, lúc làm xong hai chân Sở Tịch đã nhũn ra, cái lỗ nhỏ bị chà đạp đến không khép lại được. Ngài White bế cậu đến phòng làm việc, lúc ngài làm việc xong thì Sở Tịch cũng đã ngủ quên trên sàn nhà lạnh như băng, cả người dính chặt lấy chân ngài để tìm kiếm hơi ấm, khuôn mặt khi ngủ lại tràn ngập đau đớn, lúc sau thì ướt nhẹp nước mắt.

Sở Tịch mơ một giấc mơ kì lạ, rất rất lâu về trước, cậu mặc một bộ y phục tinh xảo, cậu chờ ai đó rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không chờ được, cậu uống một ly thuốc độc rồi cả thế giới chìm vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau