Chương 18
Vài ngày sau đó, Edward khi thì tỉnh táo khi thì hôn mê, thế nhưng phần lớn thời gian đều hãm sâu sắc trong cơn ngủ mê. Vết thương trên ngực y tuy rằng nhìn qua dữ tợn, thế nhưng nhờ có tác dụng thuốc cao cấp, liền khôi phục rất nhanh. Chân chính uy hiếp đến sinh mạng Edward chính là y chịu tổn hại không gian quá to lớn.
Không gian tổn hại không có biện pháp trị liệu đặc biệt hữu hiệu, chỉ có thể dựa vào chính bệnh nhân chậm rãi khôi phục, nhiều nhất bệnh nhân có thể dùng thảo dược cao cấp ngao chế ổn định tinh thần, hoặc là trực tiếp ăn ma tinh giúp hàn gắn lại không gian nguyên tố phép thuật. Edward là thái tử quốc gia, đương nhiên sẽ không thiếu hụt thảo dược cùng ma tinh, một chén thảo dược cấp 8 không ngừng cuồn cuộn đưa đến pháo đài Hull, ma tinh hiệu lực ôn hòa chất đống trên đầu giường y, người hầu ngay cửa cứ cách nửa giờ đem một viên ma tinh mài nhỏ lẫn vào trong thảo dược đưa vào trong dạ dày vương trữ.
Như vậy hoàn toàn không cân nhắc nhân lực vật lực toàn lực cứu giúp, 1 tuần lễ sau, Edward hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này, vết thương dữ tợn trên ngực y đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn dư lại một vết sẹo màu đỏ nhạt yếu đuối, chỉ cần không vận động quá mạnh, sẽ không cảm thấy đau đớn, mà không gian dằn vặt đầu óc của Edward rốt cuộc cũng ổn định lại, có điều vẫn chưa thể sinh trưởng thu hoạch, khoảng cách khôi phục hoàn toàn e rằng còn cần không ít thời gian.
Đoạn thời kỳ khi thì tỉnh táo khi thì hôn mê, Edward mỗi một lần mở mắt ra, liền nhìn thấy ở ngay đầu giường có bóng người William. Con thú nhỏ vẫn canh giữ ở bên giường của y, một tấc cũng không rời, cứ đến buổi tối khi đi ngủ đều ngồi trên ghế sa lông dài chăm sóc Edward. Hắn có điều nhịn một tuần, nửa năm này Samosat dưỡng ra khuôn mặt nhỏ êm dịu rất nhanh liền gầy đi, trên mặt tiều tụy không còn mang dáng vẻ thuộc về lứa tuổi con nít.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Edward đau lòng vuốt tóc hắn, cảnh tượng trong giấc mộng William bi ai gào khóc vẫn bồi hồi ở ngay trước mắt y, điều này làm cho y đối với thế giới hiện thực nhìn William bé nhỏ càng thêm thương tiếc.
William không nói gì, chỉ là lắc lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc trống không để qua một bên, lại cầm lấy một viên ma tinh đặt ở bên mép Edward, Edward chỉ có thể hé miệng ngậm ma tinh. Từ sau khi y tỉnh lại, phương thức dùng ma tinh liền từ mài nhỏ bỏ vào trong thảo dược đã biến thành ngậm thực, dù sao ma tinh hoàn chỉnh so với ma tinh mài nhỏ hiệu quả càng tốt hơn. Hiện tại mỗi thời mỗi khắc trong miệng Edward đều có một viên ma tinh, William vẫn ngồi bên cạnh theo dõi nhìn y, một khi phát hiện ma tinh đã dùng hết, liền ngay lập tức đưa viên ma tinh mới lên. Ma tinh tuy rằng ẩn chứa hàm lượng lớn nguyên tố, có điều hiện tại không gian Edward bị hao tổn quá nặng như một hang động lớn, bất kể có bù đắp như thế nào, vẫn sẽ có phần lớn nguyên tố thoát ra ngoài.
“Hiện tại, gian phòng ta phỏng chừng là nơi có nguyên tố sung túc nhất toàn đế quốc.” Edward ngậm lấy ma tinh cười nói, “Hay là tất cả các ngươi đều đến phòng ta tu luyện đi, chứ để nguyên tố ma tinh lọt ra bên ngoài, cũng quá là đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, William ngồi ở bên giường Edward nhất thời đỏ cả mắt, nước mắt doanh tròng, không thể chảy xuống, nhìn Edward trợn mắt ngoác mồm.
“Điện hạ tốt của ta.” August bất đắc dĩ nói, “Tuy rằng ngài bị đâm trong bóng tối, nhưng xin đừng đùa giỡn thân thể của chính mình, mọi người đều quan tâm đến ngài, nghe ngài nói vậy mọi người sẽ đau lòng.”
Edward sững sờ, lập tức kéo tay William, ôn thanh nói: “Xin lỗi, là ta không tốt.”
William lắc lắc đầu, quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng lau đi nước mắt chưa kịp khô.
Edward nhìn William, đột nhiên linh cơ hơi động, nói: “Ta chỉ lấy thân thể của mình để kể chuyện vui thôi, ngươi đã không thể chịu nổi như vậy, vậy ngươi có cân nhắc đến ta không? Ngươi ngay ở trước mặt ta, để ta nhìn ngươi tổn hại sức khỏe của mình, ta sẽ đau khổ bao nhiêu, ngươi có nghĩ tới không?”
William có chút hoảng, vội vội vàng vàng giải thích: “Ta sẽ không tổn hại đến sức khỏe mình…”
Edward nhẹ nhàng véo mặt hắn: “Thịt trên mặt đều không còn, còn không biết ngại nói lời này sao?”
Trên mặt William cùng đôi mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt có chút giãy dụa, “Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn nói, “Buổi tối ta sẽ trở về phòng ngủ, nhưng hiện tại chỉ mới là buổi trưa, còn thời gian nửa ngày.”
“Vậy thì đi ngủ trưa.” Edward vuốt lên đầu tóc xù của hắn, tóc sát qua lòng bàn tay y, có chút tê ngứa.
William còn đang do dự, lại nghe August nói: “Hiện tại điện hạ chính là lúc cần nghỉ ngơi, nếu như ngươi không cách nào chăm sóc thân thể mình thật tốt, ngài sẽ phân tâm quan tâm đến ngươi, ngươi cảm thấy đối với thân thể điện hạ như vậy liệu có tốt không?”
William không tình nguyện lắc lắc đầu, vừa nhìn về phía Edward nửa nằm tựa ở đầu giường, cuối cùng không muốn nắm lấy tay phải Edward, hôn lên nhẫn trên ngón áp út, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
Edward xoay tay nắm cằm William, nhẹ nhàng lắc lắc: “Mau đi đi.”
William mỗi bước đi cẩn thận rời đi phòng ngủ vương trữ. Edward nhìn cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, thở phào nhẹ nhõm, liền tiến vào trong chăn. August thấy thế, lập tức từ trên ghế bên giường đứng dậy, đi tới bên giường Edward, giúp y tém gọn chăn, một bên thở dài nói: “William đáng thương, hắn thực sự là bị ngài dọa sợ rồi, mấy ngày nay ngài hôn mê, mỗi ngày hắn đều nằm nhoài bên giường, từ sáng sớm đến tối khuya liên tục nhìn chằm chằm vào ngài, thời điểm hắn ngủ thường hô lên ‘Điện hạ’ rồi khóc lóc tỉnh lại. Thực sự hắn yêu ngài tha thiết, so với anh em ruột cùng cha cùng mẹ e cũng chỉ đến như thế.”
Edward nghe được August trong lời nói có từ “Yêu”, không nhịn được thở gấp một hồi. Trong giấc mộng, William thành niên trong hành lang thâm tình mà lại tuyệt vọng nói câu “Tôi yêu em ấy” một lần nữa ở trong đầu y vang vọng lên, như một chậu nước sôi nóng bỏng loạng chòa loạng choạng hất tung ra ngoài. Edward nhíu mày, trong lòng rối loạn, không nói được là cảm giác gì.
August kéo rèm cửa sổ lên cùng thả màn trên giường xuống, y giải thích: “Trong phòng đã rất ấm áp, nên ta cũng kéo màn lên, hiện tại ngài cần không khí lưu động mới mẻ.”
Edward vùi vào trong chăn bất mãn nói: “August thân ái, ngươi suy tính thật chu đáo, cảm tạ.”
August xoay người lại, kéo lên rèm nặng dày bên cửa sổ khiến ánh sáng hắt lên người y hiện rõ vẻ mặt ngũ quan y. August chậm rãi đi tới trên ghế ngồi xuống, đôi giày mềm đạp trên thảm lông thượng hạng, yên lặng không một tiếng động.
“Sau khi bệ hạ biết được ngài bị đâm, rất là tức giận.” Tiếng nói y nhẹ nhàng thở dài như có như không, hầu như bị cơn gió bên ngoài cửa sổ che lấp đi, “Tên vô lại hành hung lại là binh sĩ đội cận vệ bên ngài, đây thực sự quá là đáng sợ. Bệ hạ cho rằng bên người thành viên vương thất có một đám xấu mang ý đồ phản quốc đang ẩn núp, đặc biệt là người của ngài, dù sao ngài là người thừa kế hợp pháp duy nhất, nếu như ngài xảy ra điều gì bất ngờ, dựa theo quy định hiến pháp kế thừa vương vị, vương miện sẽ đặt vào trên đầu em gái ruột của bệ hạ, cô cô ngài, công chúa Deborah. Dù sao công chúa Deborah cũng là á thú nhân, chồng bà cũng không phải người trong gia tộc Lancaster, tương lai khi công chúa Deborah tạ thế, vương triều Lancaster coi như là kết thúc.”
Edward mở mắt ra, cặp mắt còn bịt kín một tầng buồn ngủ mông lung, giờ khắc này ánh sáng lập lòe sắc bén: “Thì sao, bệ hạ hoài nghi lòng trung thành của công chúa Deborah?”
“Đây chỉ là suy đoán thôi.” August nhún vai một cái, “Đương nhiên, còn có những suy đoán khác, có điều mặc kệ chuyện này đến cùng là ai làm, người bên cạnh ngài cũng đã không an toàn. Bệ hạ phi thường lo lắng an nguy của ngài, sai khiến thượng tướng George Anna đến Samosat, tự mình điều tra mỗi một vị binh sĩ cận đội bên người vương trữ.”
Edward chậm rãi ngồi dậy, “Rồi sao, tra ra có mấy người?” Tiếng nói y lạnh lẽo như ẩn giấu một con dao ở phía sau rèm cửa sổ.
“Bệ hạ rất quan tâm ngài, thà giết lầm một ngàn cũng không buông tha một ai, vì lẽ đó…” August dừng một chút, chớp mắt một cái, “Ta ngẫm lại… Hay là đổi một nửa người đội cận vệ vương trữ đi. Đừng nói cận vệ đội của ngài, ngay cả người hầu trong thành cũng thay đổi hai phần ba, hiện tại bên trong pháo đài đâu đâu cũng là người xa lạ, nhìn thật không quen.” Bỗng nhiên, y lại nở nụ cười, nói rằng: “Có điều, cũng may bệ hạ không có thay đổi người hầu dự định của vương trữ, bằng không, ta cũng phải cáo biệt ngài từ đây.”
Gian phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại, nhưng trong lòng Edward nhấc lên từng cơn sóng lớn. Lẽ nào đây chính là kế hoạch của quốc vương? Thanh tẩy thế lực Satsuma Sartre khắp nơi, xây dựng cho William hoàn cảnh sinh hoạt càng thêm an toàn ư?
Không, không thể đơn giản như vậy, suýt chút nữa là mình đã chết rồi! Mưu sát tàn nhẫn như vậy, làm sao có khả năng chỉ là vì điều đi mấy người lính, khai trừ mấy người hầu?
Edward nghĩ như vậy, luồng oán hận phẫn nộ áp chế không được lan truyền tới, những ngày qua y đã hết sức lãng quyên chuyện đã xảy ra trên tràng tu luyện kia, không muốn nhớ lại cây đao kia làm sao cắm vào chính ngực mình, thích khách kia lại làm sao ở trong không gian y tùy ý phá hoại, Edward làm bộ hết thảy đều chưa từng xảy ra, làm bộ chính mình chưa từng bị trọng thương gần đến ngưỡng cửa sắp mất mạng, thật giống như y hiện tại nằm trên giường, có điều chỉ là quá lạnh mà thôi. Edward không nghĩ nữa, là bởi vì y biết, một khi cẩn thận nghĩ đến, hơn 1 năm nay y kiên trì quy hàng đã biến thành trò cười như thế nào, y liền sẽ bắt đầu hoài nghi, hoài nghi mình chiếm được một lần cơ hội trùng sinh đến cùng có ý nghĩa gì.
“Điện hạ?” August ngữ khí thân thiết, tiến lên đỡ lấy bờ vai Edward, kìm y hướng về phía dưới, “Sắc mặt ngài làm sao bết bát như vậy? Nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“Đi ra ngoài!” Edward hất ra cánh tay August, oán hận phẫn nộ sinh trưởng quá nhanh, chỉ hít thở qua mấy lần, liền trở thành một tán cây che trời, chọc thủng bầu trời, hủy diệt toàn thế giới.
“Đi ra ngoài!” Edward không nhịn được lại một lần nữa rống to, “Đi ra ngoài!”
August không cùng Edward tranh luận, nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Edward, y gấp gáp thở hổn hển, lông mày thống khổ nhíu lại, hai tay run rẩy, ý nghĩ ác ý đã khống chế thần kinh y, Edward muốn nắm chặt cây đao, chém vào, trát gai, phá hoại, để máu huyết chảy dài, khiến người khác gào khóc. Y muốn phát tiết, thế nhưng tứ chi hư nhuyễn khiến Edward chỉ có thể nằm ở trên giường, trước mắt bởi vì từng trận tâm tình khuấy động mà biến thành màu đen.
Thời điểm ngươi cần kệ ác niệm, ngươi phải cầu khẩn Orgona chỉ đạo, để người dẫn dắt ngươi, rời xa tối tăm ô uế. Edward biết rõ điểm này, y nhanh chóng đọc thuộc lòng từng chương tuyên dương tha thứ, thế nhưng dục vọng khát vọng báo thù vẫn lẩn trốn trong cơ thể y, cảm giác kia ngọt ngào như thế, hầu như khiến y muốn sa vào trong đó.
Cuối cùng, y gào thét một tiếng, đem núi nhỏ ma tinh xếp đầu giường quăng ngã trên mặt đất, ma tinh đủ loại màu sắc nằm rải rác trên mặt đất, không phát ra một tiếng nào. Edward phí công ngã ở trên giường, một đòn kia đã khiến y kiệt sức.
Edward vùi đầu bên trong gối, “Mình nên làm gì?” Y tuyệt vọng hỏi, nhưng trong phòng không một bóng người nào trả lời vấn đề của y. Edward nhắm mắt lại, mệt mỏi bò lên trên mí mắt y, lôi kéo thần trí y, khiến y trầm vào giấc ngủ.
Không gian tổn hại không có biện pháp trị liệu đặc biệt hữu hiệu, chỉ có thể dựa vào chính bệnh nhân chậm rãi khôi phục, nhiều nhất bệnh nhân có thể dùng thảo dược cao cấp ngao chế ổn định tinh thần, hoặc là trực tiếp ăn ma tinh giúp hàn gắn lại không gian nguyên tố phép thuật. Edward là thái tử quốc gia, đương nhiên sẽ không thiếu hụt thảo dược cùng ma tinh, một chén thảo dược cấp 8 không ngừng cuồn cuộn đưa đến pháo đài Hull, ma tinh hiệu lực ôn hòa chất đống trên đầu giường y, người hầu ngay cửa cứ cách nửa giờ đem một viên ma tinh mài nhỏ lẫn vào trong thảo dược đưa vào trong dạ dày vương trữ.
Như vậy hoàn toàn không cân nhắc nhân lực vật lực toàn lực cứu giúp, 1 tuần lễ sau, Edward hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này, vết thương dữ tợn trên ngực y đã hoàn toàn khép lại, chỉ còn dư lại một vết sẹo màu đỏ nhạt yếu đuối, chỉ cần không vận động quá mạnh, sẽ không cảm thấy đau đớn, mà không gian dằn vặt đầu óc của Edward rốt cuộc cũng ổn định lại, có điều vẫn chưa thể sinh trưởng thu hoạch, khoảng cách khôi phục hoàn toàn e rằng còn cần không ít thời gian.
Đoạn thời kỳ khi thì tỉnh táo khi thì hôn mê, Edward mỗi một lần mở mắt ra, liền nhìn thấy ở ngay đầu giường có bóng người William. Con thú nhỏ vẫn canh giữ ở bên giường của y, một tấc cũng không rời, cứ đến buổi tối khi đi ngủ đều ngồi trên ghế sa lông dài chăm sóc Edward. Hắn có điều nhịn một tuần, nửa năm này Samosat dưỡng ra khuôn mặt nhỏ êm dịu rất nhanh liền gầy đi, trên mặt tiều tụy không còn mang dáng vẻ thuộc về lứa tuổi con nít.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Edward đau lòng vuốt tóc hắn, cảnh tượng trong giấc mộng William bi ai gào khóc vẫn bồi hồi ở ngay trước mắt y, điều này làm cho y đối với thế giới hiện thực nhìn William bé nhỏ càng thêm thương tiếc.
William không nói gì, chỉ là lắc lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc trống không để qua một bên, lại cầm lấy một viên ma tinh đặt ở bên mép Edward, Edward chỉ có thể hé miệng ngậm ma tinh. Từ sau khi y tỉnh lại, phương thức dùng ma tinh liền từ mài nhỏ bỏ vào trong thảo dược đã biến thành ngậm thực, dù sao ma tinh hoàn chỉnh so với ma tinh mài nhỏ hiệu quả càng tốt hơn. Hiện tại mỗi thời mỗi khắc trong miệng Edward đều có một viên ma tinh, William vẫn ngồi bên cạnh theo dõi nhìn y, một khi phát hiện ma tinh đã dùng hết, liền ngay lập tức đưa viên ma tinh mới lên. Ma tinh tuy rằng ẩn chứa hàm lượng lớn nguyên tố, có điều hiện tại không gian Edward bị hao tổn quá nặng như một hang động lớn, bất kể có bù đắp như thế nào, vẫn sẽ có phần lớn nguyên tố thoát ra ngoài.
“Hiện tại, gian phòng ta phỏng chừng là nơi có nguyên tố sung túc nhất toàn đế quốc.” Edward ngậm lấy ma tinh cười nói, “Hay là tất cả các ngươi đều đến phòng ta tu luyện đi, chứ để nguyên tố ma tinh lọt ra bên ngoài, cũng quá là đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, William ngồi ở bên giường Edward nhất thời đỏ cả mắt, nước mắt doanh tròng, không thể chảy xuống, nhìn Edward trợn mắt ngoác mồm.
“Điện hạ tốt của ta.” August bất đắc dĩ nói, “Tuy rằng ngài bị đâm trong bóng tối, nhưng xin đừng đùa giỡn thân thể của chính mình, mọi người đều quan tâm đến ngài, nghe ngài nói vậy mọi người sẽ đau lòng.”
Edward sững sờ, lập tức kéo tay William, ôn thanh nói: “Xin lỗi, là ta không tốt.”
William lắc lắc đầu, quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng lau đi nước mắt chưa kịp khô.
Edward nhìn William, đột nhiên linh cơ hơi động, nói: “Ta chỉ lấy thân thể của mình để kể chuyện vui thôi, ngươi đã không thể chịu nổi như vậy, vậy ngươi có cân nhắc đến ta không? Ngươi ngay ở trước mặt ta, để ta nhìn ngươi tổn hại sức khỏe của mình, ta sẽ đau khổ bao nhiêu, ngươi có nghĩ tới không?”
William có chút hoảng, vội vội vàng vàng giải thích: “Ta sẽ không tổn hại đến sức khỏe mình…”
Edward nhẹ nhàng véo mặt hắn: “Thịt trên mặt đều không còn, còn không biết ngại nói lời này sao?”
Trên mặt William cùng đôi mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt có chút giãy dụa, “Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn nói, “Buổi tối ta sẽ trở về phòng ngủ, nhưng hiện tại chỉ mới là buổi trưa, còn thời gian nửa ngày.”
“Vậy thì đi ngủ trưa.” Edward vuốt lên đầu tóc xù của hắn, tóc sát qua lòng bàn tay y, có chút tê ngứa.
William còn đang do dự, lại nghe August nói: “Hiện tại điện hạ chính là lúc cần nghỉ ngơi, nếu như ngươi không cách nào chăm sóc thân thể mình thật tốt, ngài sẽ phân tâm quan tâm đến ngươi, ngươi cảm thấy đối với thân thể điện hạ như vậy liệu có tốt không?”
William không tình nguyện lắc lắc đầu, vừa nhìn về phía Edward nửa nằm tựa ở đầu giường, cuối cùng không muốn nắm lấy tay phải Edward, hôn lên nhẫn trên ngón áp út, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
Edward xoay tay nắm cằm William, nhẹ nhàng lắc lắc: “Mau đi đi.”
William mỗi bước đi cẩn thận rời đi phòng ngủ vương trữ. Edward nhìn cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, thở phào nhẹ nhõm, liền tiến vào trong chăn. August thấy thế, lập tức từ trên ghế bên giường đứng dậy, đi tới bên giường Edward, giúp y tém gọn chăn, một bên thở dài nói: “William đáng thương, hắn thực sự là bị ngài dọa sợ rồi, mấy ngày nay ngài hôn mê, mỗi ngày hắn đều nằm nhoài bên giường, từ sáng sớm đến tối khuya liên tục nhìn chằm chằm vào ngài, thời điểm hắn ngủ thường hô lên ‘Điện hạ’ rồi khóc lóc tỉnh lại. Thực sự hắn yêu ngài tha thiết, so với anh em ruột cùng cha cùng mẹ e cũng chỉ đến như thế.”
Edward nghe được August trong lời nói có từ “Yêu”, không nhịn được thở gấp một hồi. Trong giấc mộng, William thành niên trong hành lang thâm tình mà lại tuyệt vọng nói câu “Tôi yêu em ấy” một lần nữa ở trong đầu y vang vọng lên, như một chậu nước sôi nóng bỏng loạng chòa loạng choạng hất tung ra ngoài. Edward nhíu mày, trong lòng rối loạn, không nói được là cảm giác gì.
August kéo rèm cửa sổ lên cùng thả màn trên giường xuống, y giải thích: “Trong phòng đã rất ấm áp, nên ta cũng kéo màn lên, hiện tại ngài cần không khí lưu động mới mẻ.”
Edward vùi vào trong chăn bất mãn nói: “August thân ái, ngươi suy tính thật chu đáo, cảm tạ.”
August xoay người lại, kéo lên rèm nặng dày bên cửa sổ khiến ánh sáng hắt lên người y hiện rõ vẻ mặt ngũ quan y. August chậm rãi đi tới trên ghế ngồi xuống, đôi giày mềm đạp trên thảm lông thượng hạng, yên lặng không một tiếng động.
“Sau khi bệ hạ biết được ngài bị đâm, rất là tức giận.” Tiếng nói y nhẹ nhàng thở dài như có như không, hầu như bị cơn gió bên ngoài cửa sổ che lấp đi, “Tên vô lại hành hung lại là binh sĩ đội cận vệ bên ngài, đây thực sự quá là đáng sợ. Bệ hạ cho rằng bên người thành viên vương thất có một đám xấu mang ý đồ phản quốc đang ẩn núp, đặc biệt là người của ngài, dù sao ngài là người thừa kế hợp pháp duy nhất, nếu như ngài xảy ra điều gì bất ngờ, dựa theo quy định hiến pháp kế thừa vương vị, vương miện sẽ đặt vào trên đầu em gái ruột của bệ hạ, cô cô ngài, công chúa Deborah. Dù sao công chúa Deborah cũng là á thú nhân, chồng bà cũng không phải người trong gia tộc Lancaster, tương lai khi công chúa Deborah tạ thế, vương triều Lancaster coi như là kết thúc.”
Edward mở mắt ra, cặp mắt còn bịt kín một tầng buồn ngủ mông lung, giờ khắc này ánh sáng lập lòe sắc bén: “Thì sao, bệ hạ hoài nghi lòng trung thành của công chúa Deborah?”
“Đây chỉ là suy đoán thôi.” August nhún vai một cái, “Đương nhiên, còn có những suy đoán khác, có điều mặc kệ chuyện này đến cùng là ai làm, người bên cạnh ngài cũng đã không an toàn. Bệ hạ phi thường lo lắng an nguy của ngài, sai khiến thượng tướng George Anna đến Samosat, tự mình điều tra mỗi một vị binh sĩ cận đội bên người vương trữ.”
Edward chậm rãi ngồi dậy, “Rồi sao, tra ra có mấy người?” Tiếng nói y lạnh lẽo như ẩn giấu một con dao ở phía sau rèm cửa sổ.
“Bệ hạ rất quan tâm ngài, thà giết lầm một ngàn cũng không buông tha một ai, vì lẽ đó…” August dừng một chút, chớp mắt một cái, “Ta ngẫm lại… Hay là đổi một nửa người đội cận vệ vương trữ đi. Đừng nói cận vệ đội của ngài, ngay cả người hầu trong thành cũng thay đổi hai phần ba, hiện tại bên trong pháo đài đâu đâu cũng là người xa lạ, nhìn thật không quen.” Bỗng nhiên, y lại nở nụ cười, nói rằng: “Có điều, cũng may bệ hạ không có thay đổi người hầu dự định của vương trữ, bằng không, ta cũng phải cáo biệt ngài từ đây.”
Gian phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại, nhưng trong lòng Edward nhấc lên từng cơn sóng lớn. Lẽ nào đây chính là kế hoạch của quốc vương? Thanh tẩy thế lực Satsuma Sartre khắp nơi, xây dựng cho William hoàn cảnh sinh hoạt càng thêm an toàn ư?
Không, không thể đơn giản như vậy, suýt chút nữa là mình đã chết rồi! Mưu sát tàn nhẫn như vậy, làm sao có khả năng chỉ là vì điều đi mấy người lính, khai trừ mấy người hầu?
Edward nghĩ như vậy, luồng oán hận phẫn nộ áp chế không được lan truyền tới, những ngày qua y đã hết sức lãng quyên chuyện đã xảy ra trên tràng tu luyện kia, không muốn nhớ lại cây đao kia làm sao cắm vào chính ngực mình, thích khách kia lại làm sao ở trong không gian y tùy ý phá hoại, Edward làm bộ hết thảy đều chưa từng xảy ra, làm bộ chính mình chưa từng bị trọng thương gần đến ngưỡng cửa sắp mất mạng, thật giống như y hiện tại nằm trên giường, có điều chỉ là quá lạnh mà thôi. Edward không nghĩ nữa, là bởi vì y biết, một khi cẩn thận nghĩ đến, hơn 1 năm nay y kiên trì quy hàng đã biến thành trò cười như thế nào, y liền sẽ bắt đầu hoài nghi, hoài nghi mình chiếm được một lần cơ hội trùng sinh đến cùng có ý nghĩa gì.
“Điện hạ?” August ngữ khí thân thiết, tiến lên đỡ lấy bờ vai Edward, kìm y hướng về phía dưới, “Sắc mặt ngài làm sao bết bát như vậy? Nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“Đi ra ngoài!” Edward hất ra cánh tay August, oán hận phẫn nộ sinh trưởng quá nhanh, chỉ hít thở qua mấy lần, liền trở thành một tán cây che trời, chọc thủng bầu trời, hủy diệt toàn thế giới.
“Đi ra ngoài!” Edward không nhịn được lại một lần nữa rống to, “Đi ra ngoài!”
August không cùng Edward tranh luận, nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Edward, y gấp gáp thở hổn hển, lông mày thống khổ nhíu lại, hai tay run rẩy, ý nghĩ ác ý đã khống chế thần kinh y, Edward muốn nắm chặt cây đao, chém vào, trát gai, phá hoại, để máu huyết chảy dài, khiến người khác gào khóc. Y muốn phát tiết, thế nhưng tứ chi hư nhuyễn khiến Edward chỉ có thể nằm ở trên giường, trước mắt bởi vì từng trận tâm tình khuấy động mà biến thành màu đen.
Thời điểm ngươi cần kệ ác niệm, ngươi phải cầu khẩn Orgona chỉ đạo, để người dẫn dắt ngươi, rời xa tối tăm ô uế. Edward biết rõ điểm này, y nhanh chóng đọc thuộc lòng từng chương tuyên dương tha thứ, thế nhưng dục vọng khát vọng báo thù vẫn lẩn trốn trong cơ thể y, cảm giác kia ngọt ngào như thế, hầu như khiến y muốn sa vào trong đó.
Cuối cùng, y gào thét một tiếng, đem núi nhỏ ma tinh xếp đầu giường quăng ngã trên mặt đất, ma tinh đủ loại màu sắc nằm rải rác trên mặt đất, không phát ra một tiếng nào. Edward phí công ngã ở trên giường, một đòn kia đã khiến y kiệt sức.
Edward vùi đầu bên trong gối, “Mình nên làm gì?” Y tuyệt vọng hỏi, nhưng trong phòng không một bóng người nào trả lời vấn đề của y. Edward nhắm mắt lại, mệt mỏi bò lên trên mí mắt y, lôi kéo thần trí y, khiến y trầm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất