Chương 90
Một người trình độ thành thục, không chỉ có cùng hắn có quan hệ từng trải, đầu óc và trình độ phát dục của hắn có quan hệ, trên thân thể thú nhân sẽ đặc biệt biểu hiện rõ ràng, trước lúc 18 tuổi, cho dù cùng á thú nhân trải qua nhiều thời gian rèn luyện, thế nhưng thời điểm đối mặt với một chuyện, suy nghĩ vấn đề góc độ, phương thức cùng chiều sâu thú nhân có vẻ ấu trĩ hơn rất nhiều, mà một khi thành niên, xác thực lúc đó đã lớn rồi, chỉ cần thêm thời gian, để hắn chậm rãi tiêu hóa 18 năm trước đã từng thấy, tiếp nhận thân thể đột nhiên phát sinh biến hóa quá lớn, như vậy rất nhanh cả người thú nhân sẽ phát sinh rất nhanh, từ một chuyện nếu giải thích lúc hắn còn nhỏ tuổi e rằng nghe sẽ không hiểu, một khi đã trở thành người trưởng thành, suy nghĩ thành thục, có thể cùng với những người khác tiến hành giao lưu bình đẳng.
Thế nhưng cái tư chất này cũng có giới hạn, dù sao là người thiên tài, suy nghĩ hắn có chiều sâu, độ rộng tư duy cùng vấn đề xử lý trình độ thủ pháp rành mạch, phải là hắn đã từng trải, William thiên phú dị bẩm, hiện tại chỉ mới là thiếu niên 18 tuổi, chỉ có thể đứng ở tầng cao hơn đi xử lý 18 năm đã từng trải, hắn chỉ có thể đem thăng hoa, nhưng không thể bịa đặt.
Thời điểm Edward làm vương trữ, bên người không thiếu người hầu thú nhân vị thành niên hầu hạ, sau khi bọn họ trưởng thành sẽ không ở bên cạnh y tiếp tục phụng dưỡng, có điều không có nghĩa là Edward mất liên lạc với bọn họ, y sẽ tham gia vũ hội lúc bọn họ thành niên, lúc những thú nhân này đi ngang qua Samosat, sẽ hướng đến pháo đài Hull thỉnh an y, còn ở vương cung, y cũng thường mời bọn họ đến dự buổi trà chiều, bởi vậy y đối với thú nhân thành niên có ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu. Huống chi một đời trước, y đã trải qua một lần William thành niên, William thành niên trở thành hình dáng gì, y đều biết rõ.
Nhưng mà, William hiện tại, vượt xa sức tưởng tượng của y, mấy ngày nay hắn giành giật từng giây đem thế cuộc quốc nội bố trí báo cáo cho y biết, ban đầu Edward dự đoán, lý giải năng lực William, những thế lực bên trong vẫn còn quan hệ hạn chế, nhớ kỹ danh sách một nửa người có thể lợi dụng ưu điểm và sự thiếu hụt cũng đã là rất tốt rồi. Khiến y không thể nghĩ tới, William không chỉ đem lời y nói toàn bộ tiêu hóa thật tốt, thậm chí còn “nhất châm kiến huyết” vạch ra bên trong kế hoạch của bọn họ có thiếu hụt cùng hoàn cảnh khốn khó hiện tại. Thậm chí đối với danh sách Edward đưa nhân thủ cho hắn, tuy rằng lúc đó William không nói gì, thế nhưng vẻ mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện lộ ra thái độ có chút dị nghị, dường như đối với một số tên có trong danh sách hơi có chút không phản đối.
Đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường.
Đời này William cùng y 6 năm sớm chiều ở chung, đối với những tin tức này, y nên phải có phản ứng gì, thái độ gì, phán đoán lựa chọn gì, Edward hiểu rõ nhất, William là thiên phú dị bẩm, nội tình ở nơi đó, bất luận có ra làm sao cũng sẽ không vi phạm những điều kia. Nhưng mà, William hiện tại, cho Edward một loại cảm giác xa lạ, quá thành thục, quá tự tin, quá bình tĩnh, kinh nghiệm của hắn có vẻ quá mức phong phú, hắn biết quá nhiều, góc độ đối xử vấn đề quá mức thẳng thắn. Ban đầu Edward muốn đưa một người đến dẫn dắt hắn, nhưng trong 5 ngày này, y cảm giác mình như một vị thần chúc, hướng về lão quốc vương đắm chìm trong chính đàn nhiều năm báo cáo công tác của mình. Quả thật cảm giác này khiến y có chút sởn cả tóc gáy.
Nhưng mà càng khiến y hoảng sợ chính là ánh mắt William nhìn mình. Nếu như nói, năng lực làm việc cường hãn còn có thể miễn cưỡng giải thích là William thiên tư hơn người, vậy còn tình cảm thì sao? William ở đời này là được mình quan tâm chăm sóc mà lớn lên, Edward biết mình có tình cảm rất sâu đậm, nhưng chút tình cảm này chỉ là ngọt ngào vui vẻ, thanh xuân hoạt bát, đầy sức sống. Mà hiện tại, mỗi khi đối mặt tầm mắt William, trong mắt hắn có kiềm chế, bi thương, vui sướng và khao khát chỉ sợ được mất. Đây không phải là tình cảm mà một thiếu niên 18 tuổi sẽ có, đây rõ ràng là tình cảm bị tổn thương quá lớn, đồng thời nam nhân còn kiềm chế tâm tình phức tạp của mình.
Tất cả những thứ này đan xen lẫn nhau, khiến Edward không khỏi sinh ra ý nghĩ “Thời điểm William thành niên đã sống lại”. Chính y còn vượt thời gian để sống lại, sau đó cùng August trở thành bạn, bởi vậy khi ý niệm này lóe lên, y không cảm thấy hốt hoảng gì, nhưng từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi và ưu thương. William một đời trước có ân với mình, ở trong mơ William đứt ruột đứt gan khóc bi ai khiến trong lòng y mang đầy cảm kích và hổ thẹn sâu sắc, thế nhưng William đời này là y một tay nuôi lớn, y vì William bé nhỏ dâng hết tất cả những gì mình có. Nếu như nói, William một đời trước để trong lòng y hình dáng sâu sắc không thể phai mờ, như vậy William đời này chính là đá quý được giấu trong lòng bàn tay y, cái hình dáng đã mất đi từ lâu kia, đá quý trong lòng bàn tay vốn là thứ y muốn thủ hộ cả đời.
Bây giờ, William bé nhỏ 6 năm sớm chiều ở chung rất có khả năng đã biến thành người khác, cho dù là linh hồn một đời trước của hắn, Edward vẫn có loại sợ hãi và có chút hoảng sợ, trong lòng y cảm thấy những suy đoán của mình có chút chân thực, cũng không dám đi xác thực, nếu như xác thực William bé nhỏ sẽ thật sự không còn tồn tại.
Nhưng mà, không chỉ là hắn, phía bên kia trong lòng William cũng sản sinh hoài nghi không nhỏ đến William.
Ở trong lòng William, Edward tao nhã, xinh đẹp, thông tuệ, đa tài đa nghệ, thế nhưng ấu trĩ ngây thơ không rành thế sự, lý tưởng chủ nghĩa quá mức, y cao cao tại thượng, nhưng bởi vì địa vị giáo dưỡng của y so với hắn khoảng cách mười phân vẹn mười, thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì, đối với con riêng của quốc vương Edward thái độ có chút lạnh lùng, nhưng William biết Edward chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi, đó là bởi vì y chịu sự giáo dục mà thành, y không thể đối với huynh đệ không phải ruột thịt thân mật quá mức, như vậy sẽ hạ thấp thân phận của y, cái tập tục không phù hợp kia, sẽ bị người khác chế nhạo cười chê y, mà trên thực tế y là người có tấm lòng nhẹ dạ, tâm địa lương thiện, mềm mại khiến lòng người rối tung rối mù.
Hắn trước sau như một vẫn nhớ được bản thân ở trong vương cung, bị các anh chị em khác mẹ bắt nạt, chỉ có vương trữ đứng ra, nghiêm khắc trách cứ bọn họ. Quốc vương không để ý lúc bọn nhỏ ở chung sẽ thế nào, dưới cái nhìn của ông, trong lúc bọn nhỏ đấu đá lẫn nhau, hãm hại và bắt nạt, chính là muốn rèn luyện năng lực của bọn họ, là phương thức tốt nhất để thử thách tâm tính của bọn họ, thật giống như đặt một đám dã thú ở trong cái lồng tre, con còn sống sót cuối cùng, chính là con mạnh nhất.
Nhưng mà Edward không biết tâm tư nham hiểm của quốc vương, y chỉ cảm thấy mình là huynh trưởng vương trữ, vì vương thất Lancaster, vì giữa bọn họ có một nửa máu mủ tương đồng, y phải cố gắng giáo dục các anh chị em phải yêu thương nhau. Từ trong miệng y nói ra những câu nói kia, lý tưởng ấu trĩ đến nỗi một đám con riêng của quốc vương ở trong lòng không ngừng cười nhạo, trong vương cung lại còn có người ngu đến như vậy, cho dù mình có sống ở xã hội không lý tưởng. William cũng thấy lời nói Edward thật nực cười, ở trên thế giới này, nơi nào có nhiều người chân thiện mỹ đến như vậy, đạp lên lẫn nhau mới có thể sống sót. Nhưng khi hắn sống trong vương cung lạnh lẽo nhận được phần thiện ý nhất, cho dù chủ nhân thiện ý không để ý đến khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc sống này. Nhưng mà đối với William lúc còn nhỏ tuổi mà nói, cũng đủ khiến hắn đem người kia đặt ở nơi vị trí quan trọng nhất trong lòng, vượt xa tất cả mọi người khác.
Chỉ tiếc, sau khi vương trữ thành niên, hàng năm chỉ có thể hồi vương cung được hai lần, hắn không gặp được Edward, viết thư thông thường cũng chỉ có thể nhận được tín phúc, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ y, mỗi khi vương trữ hồi cung, hắn liền cố ý khiêu khích các anh chị em con tư sinh đến bắt nạt mình ở nơi mà vương trữ đi qua, sau đó nhìn thấy vương trữ đứng ra ngăn cản, vì chính mình ra mặt, cái loại được quan tâm bảo vệ, mặc dù phần nhiều là giả, vẫn khiến hắn áp đặt tưởng bở cho mình, đủ để cho hắn cảm thấy cực kỳ an ủi.
Đương nhiên, cái trò diễn xiếc này không phải lúc nào cũng thành công, bởi vì các anh chị em của hắn không phải ai cũng ngu ngốc, liền phát hiện trong đó có vấn đề, nên bọn họ liền lập tức cách xa hắn, gọi hắn là “Kẻ nịnh bợ vương trữ”, không rơi vào bẫy rập của hắn, miễn cho trở thành đối tượng bị vương trữ răn dạy. William bị cô lập cũng không để ý, khi vương trữ thành niên hồi cung, hắn liền giả vờ dáng vẻ đáng thương bị tất cả mọi người xa lánh, quang minh chính đại dính ở bên người Edward.
Edward đối với hắn không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, không hữu hảo nhưng cũng không cay nghiệt, y tuân theo yêu cầu đối xử với tình cảm cao thượng nhất, tự tin lãnh đạm, tao nhã trầm ổn, cũng không thân cận với hắn, nhưng làm huynh trưởng với tư cách vương trữ đây là nghĩa vụ cũng là chức trách. Tuy rằng điểm hữu hảo ấy chỉ là một ngôi sao nhàn nhạt trên bầu trời đêm, thế nhưng trong vương cung đầy ác ý, hãm hại, đố kị và lạnh lùng đối với William giãy dụa cầu sinh mà nói, đã là ngọn lửa cháy hừng hực rồi.
Điều tiếc nuối duy nhất của hắn, chính là hắn xem Edward là người trọng yếu nhất trong cuộc sống, nhưng mà hắn ở trong lòng Edward, chỉ là em trai có không được mà không có cũng không sao, hắn vẫn khát vọng có thể chiếm cứ vị trí trọng yếu ở trong lòng đối phương, chậm rãi tách khỏi những người khác muốn chen vào, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn, nhưng mà chẳng kịp chờ hắn làm gì, tất cả hết thảy đều phát sinh biến hóa long trời lở đất, hắn mất đi mối quan hệ cải thiện cùng với Edward.
Hiện tại sau khi trải qua mười năm thống khổ, rốt cuộc hắn cũng được trời cao ban phúc, Edward lại một lần nữa đứng trước mặt hắn. Thời điểm ký ức vừa dung hợp, hắn chỉ lo là mình trùng hợp mới chiếm được cơ hội, vì có thể cùng Edward tiếp xúc thân mật đến kích động không thôi. Mà sau khi cảm xúc mãnh liệt dần dần trôi đi, hắn liền phát hiện Edward nơi này cùng với Edward một đời trước, hai người có sự chênh lệch không nhỏ tí nào.
Sáu năm ký ức từ lúc William còn nhỏ cho đến nay, Edward và mình một đời trước ở chung với nhau khác một trời một vực, nếu như là Edward một đời trước, William bất luận có làm sao cũng không thể nào hiểu được Edward vì sao phải hướng về mình lấy lòng, đối với mình quan tâm bảo vệ như vậy, hầu như kính dâng hết tất cả, không bảo lưu mức độ. Hơn nữa, Edward 6 năm này vì mình bố trí tất cả những thứ này, trong lúc y cùng quốc vương và vương hậu lá mặt lá trái, không phải là quý công tử tao nhã ấu trĩ có thể làm được sự tình như thế.
Nghĩ đến tình huống của chính mình, trong lòng William bay lên một ý nghĩ hoang đường nhưng lại cực kỳ hợp lý, trong nháy mắt khiến hắn kích động muốn rơi lệ: Lẽ nào, Edward cũng sống lại?
Thế nhưng cái tư chất này cũng có giới hạn, dù sao là người thiên tài, suy nghĩ hắn có chiều sâu, độ rộng tư duy cùng vấn đề xử lý trình độ thủ pháp rành mạch, phải là hắn đã từng trải, William thiên phú dị bẩm, hiện tại chỉ mới là thiếu niên 18 tuổi, chỉ có thể đứng ở tầng cao hơn đi xử lý 18 năm đã từng trải, hắn chỉ có thể đem thăng hoa, nhưng không thể bịa đặt.
Thời điểm Edward làm vương trữ, bên người không thiếu người hầu thú nhân vị thành niên hầu hạ, sau khi bọn họ trưởng thành sẽ không ở bên cạnh y tiếp tục phụng dưỡng, có điều không có nghĩa là Edward mất liên lạc với bọn họ, y sẽ tham gia vũ hội lúc bọn họ thành niên, lúc những thú nhân này đi ngang qua Samosat, sẽ hướng đến pháo đài Hull thỉnh an y, còn ở vương cung, y cũng thường mời bọn họ đến dự buổi trà chiều, bởi vậy y đối với thú nhân thành niên có ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu. Huống chi một đời trước, y đã trải qua một lần William thành niên, William thành niên trở thành hình dáng gì, y đều biết rõ.
Nhưng mà, William hiện tại, vượt xa sức tưởng tượng của y, mấy ngày nay hắn giành giật từng giây đem thế cuộc quốc nội bố trí báo cáo cho y biết, ban đầu Edward dự đoán, lý giải năng lực William, những thế lực bên trong vẫn còn quan hệ hạn chế, nhớ kỹ danh sách một nửa người có thể lợi dụng ưu điểm và sự thiếu hụt cũng đã là rất tốt rồi. Khiến y không thể nghĩ tới, William không chỉ đem lời y nói toàn bộ tiêu hóa thật tốt, thậm chí còn “nhất châm kiến huyết” vạch ra bên trong kế hoạch của bọn họ có thiếu hụt cùng hoàn cảnh khốn khó hiện tại. Thậm chí đối với danh sách Edward đưa nhân thủ cho hắn, tuy rằng lúc đó William không nói gì, thế nhưng vẻ mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện lộ ra thái độ có chút dị nghị, dường như đối với một số tên có trong danh sách hơi có chút không phản đối.
Đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường.
Đời này William cùng y 6 năm sớm chiều ở chung, đối với những tin tức này, y nên phải có phản ứng gì, thái độ gì, phán đoán lựa chọn gì, Edward hiểu rõ nhất, William là thiên phú dị bẩm, nội tình ở nơi đó, bất luận có ra làm sao cũng sẽ không vi phạm những điều kia. Nhưng mà, William hiện tại, cho Edward một loại cảm giác xa lạ, quá thành thục, quá tự tin, quá bình tĩnh, kinh nghiệm của hắn có vẻ quá mức phong phú, hắn biết quá nhiều, góc độ đối xử vấn đề quá mức thẳng thắn. Ban đầu Edward muốn đưa một người đến dẫn dắt hắn, nhưng trong 5 ngày này, y cảm giác mình như một vị thần chúc, hướng về lão quốc vương đắm chìm trong chính đàn nhiều năm báo cáo công tác của mình. Quả thật cảm giác này khiến y có chút sởn cả tóc gáy.
Nhưng mà càng khiến y hoảng sợ chính là ánh mắt William nhìn mình. Nếu như nói, năng lực làm việc cường hãn còn có thể miễn cưỡng giải thích là William thiên tư hơn người, vậy còn tình cảm thì sao? William ở đời này là được mình quan tâm chăm sóc mà lớn lên, Edward biết mình có tình cảm rất sâu đậm, nhưng chút tình cảm này chỉ là ngọt ngào vui vẻ, thanh xuân hoạt bát, đầy sức sống. Mà hiện tại, mỗi khi đối mặt tầm mắt William, trong mắt hắn có kiềm chế, bi thương, vui sướng và khao khát chỉ sợ được mất. Đây không phải là tình cảm mà một thiếu niên 18 tuổi sẽ có, đây rõ ràng là tình cảm bị tổn thương quá lớn, đồng thời nam nhân còn kiềm chế tâm tình phức tạp của mình.
Tất cả những thứ này đan xen lẫn nhau, khiến Edward không khỏi sinh ra ý nghĩ “Thời điểm William thành niên đã sống lại”. Chính y còn vượt thời gian để sống lại, sau đó cùng August trở thành bạn, bởi vậy khi ý niệm này lóe lên, y không cảm thấy hốt hoảng gì, nhưng từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi và ưu thương. William một đời trước có ân với mình, ở trong mơ William đứt ruột đứt gan khóc bi ai khiến trong lòng y mang đầy cảm kích và hổ thẹn sâu sắc, thế nhưng William đời này là y một tay nuôi lớn, y vì William bé nhỏ dâng hết tất cả những gì mình có. Nếu như nói, William một đời trước để trong lòng y hình dáng sâu sắc không thể phai mờ, như vậy William đời này chính là đá quý được giấu trong lòng bàn tay y, cái hình dáng đã mất đi từ lâu kia, đá quý trong lòng bàn tay vốn là thứ y muốn thủ hộ cả đời.
Bây giờ, William bé nhỏ 6 năm sớm chiều ở chung rất có khả năng đã biến thành người khác, cho dù là linh hồn một đời trước của hắn, Edward vẫn có loại sợ hãi và có chút hoảng sợ, trong lòng y cảm thấy những suy đoán của mình có chút chân thực, cũng không dám đi xác thực, nếu như xác thực William bé nhỏ sẽ thật sự không còn tồn tại.
Nhưng mà, không chỉ là hắn, phía bên kia trong lòng William cũng sản sinh hoài nghi không nhỏ đến William.
Ở trong lòng William, Edward tao nhã, xinh đẹp, thông tuệ, đa tài đa nghệ, thế nhưng ấu trĩ ngây thơ không rành thế sự, lý tưởng chủ nghĩa quá mức, y cao cao tại thượng, nhưng bởi vì địa vị giáo dưỡng của y so với hắn khoảng cách mười phân vẹn mười, thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì, đối với con riêng của quốc vương Edward thái độ có chút lạnh lùng, nhưng William biết Edward chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi, đó là bởi vì y chịu sự giáo dục mà thành, y không thể đối với huynh đệ không phải ruột thịt thân mật quá mức, như vậy sẽ hạ thấp thân phận của y, cái tập tục không phù hợp kia, sẽ bị người khác chế nhạo cười chê y, mà trên thực tế y là người có tấm lòng nhẹ dạ, tâm địa lương thiện, mềm mại khiến lòng người rối tung rối mù.
Hắn trước sau như một vẫn nhớ được bản thân ở trong vương cung, bị các anh chị em khác mẹ bắt nạt, chỉ có vương trữ đứng ra, nghiêm khắc trách cứ bọn họ. Quốc vương không để ý lúc bọn nhỏ ở chung sẽ thế nào, dưới cái nhìn của ông, trong lúc bọn nhỏ đấu đá lẫn nhau, hãm hại và bắt nạt, chính là muốn rèn luyện năng lực của bọn họ, là phương thức tốt nhất để thử thách tâm tính của bọn họ, thật giống như đặt một đám dã thú ở trong cái lồng tre, con còn sống sót cuối cùng, chính là con mạnh nhất.
Nhưng mà Edward không biết tâm tư nham hiểm của quốc vương, y chỉ cảm thấy mình là huynh trưởng vương trữ, vì vương thất Lancaster, vì giữa bọn họ có một nửa máu mủ tương đồng, y phải cố gắng giáo dục các anh chị em phải yêu thương nhau. Từ trong miệng y nói ra những câu nói kia, lý tưởng ấu trĩ đến nỗi một đám con riêng của quốc vương ở trong lòng không ngừng cười nhạo, trong vương cung lại còn có người ngu đến như vậy, cho dù mình có sống ở xã hội không lý tưởng. William cũng thấy lời nói Edward thật nực cười, ở trên thế giới này, nơi nào có nhiều người chân thiện mỹ đến như vậy, đạp lên lẫn nhau mới có thể sống sót. Nhưng khi hắn sống trong vương cung lạnh lẽo nhận được phần thiện ý nhất, cho dù chủ nhân thiện ý không để ý đến khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc sống này. Nhưng mà đối với William lúc còn nhỏ tuổi mà nói, cũng đủ khiến hắn đem người kia đặt ở nơi vị trí quan trọng nhất trong lòng, vượt xa tất cả mọi người khác.
Chỉ tiếc, sau khi vương trữ thành niên, hàng năm chỉ có thể hồi vương cung được hai lần, hắn không gặp được Edward, viết thư thông thường cũng chỉ có thể nhận được tín phúc, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ y, mỗi khi vương trữ hồi cung, hắn liền cố ý khiêu khích các anh chị em con tư sinh đến bắt nạt mình ở nơi mà vương trữ đi qua, sau đó nhìn thấy vương trữ đứng ra ngăn cản, vì chính mình ra mặt, cái loại được quan tâm bảo vệ, mặc dù phần nhiều là giả, vẫn khiến hắn áp đặt tưởng bở cho mình, đủ để cho hắn cảm thấy cực kỳ an ủi.
Đương nhiên, cái trò diễn xiếc này không phải lúc nào cũng thành công, bởi vì các anh chị em của hắn không phải ai cũng ngu ngốc, liền phát hiện trong đó có vấn đề, nên bọn họ liền lập tức cách xa hắn, gọi hắn là “Kẻ nịnh bợ vương trữ”, không rơi vào bẫy rập của hắn, miễn cho trở thành đối tượng bị vương trữ răn dạy. William bị cô lập cũng không để ý, khi vương trữ thành niên hồi cung, hắn liền giả vờ dáng vẻ đáng thương bị tất cả mọi người xa lánh, quang minh chính đại dính ở bên người Edward.
Edward đối với hắn không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, không hữu hảo nhưng cũng không cay nghiệt, y tuân theo yêu cầu đối xử với tình cảm cao thượng nhất, tự tin lãnh đạm, tao nhã trầm ổn, cũng không thân cận với hắn, nhưng làm huynh trưởng với tư cách vương trữ đây là nghĩa vụ cũng là chức trách. Tuy rằng điểm hữu hảo ấy chỉ là một ngôi sao nhàn nhạt trên bầu trời đêm, thế nhưng trong vương cung đầy ác ý, hãm hại, đố kị và lạnh lùng đối với William giãy dụa cầu sinh mà nói, đã là ngọn lửa cháy hừng hực rồi.
Điều tiếc nuối duy nhất của hắn, chính là hắn xem Edward là người trọng yếu nhất trong cuộc sống, nhưng mà hắn ở trong lòng Edward, chỉ là em trai có không được mà không có cũng không sao, hắn vẫn khát vọng có thể chiếm cứ vị trí trọng yếu ở trong lòng đối phương, chậm rãi tách khỏi những người khác muốn chen vào, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn, nhưng mà chẳng kịp chờ hắn làm gì, tất cả hết thảy đều phát sinh biến hóa long trời lở đất, hắn mất đi mối quan hệ cải thiện cùng với Edward.
Hiện tại sau khi trải qua mười năm thống khổ, rốt cuộc hắn cũng được trời cao ban phúc, Edward lại một lần nữa đứng trước mặt hắn. Thời điểm ký ức vừa dung hợp, hắn chỉ lo là mình trùng hợp mới chiếm được cơ hội, vì có thể cùng Edward tiếp xúc thân mật đến kích động không thôi. Mà sau khi cảm xúc mãnh liệt dần dần trôi đi, hắn liền phát hiện Edward nơi này cùng với Edward một đời trước, hai người có sự chênh lệch không nhỏ tí nào.
Sáu năm ký ức từ lúc William còn nhỏ cho đến nay, Edward và mình một đời trước ở chung với nhau khác một trời một vực, nếu như là Edward một đời trước, William bất luận có làm sao cũng không thể nào hiểu được Edward vì sao phải hướng về mình lấy lòng, đối với mình quan tâm bảo vệ như vậy, hầu như kính dâng hết tất cả, không bảo lưu mức độ. Hơn nữa, Edward 6 năm này vì mình bố trí tất cả những thứ này, trong lúc y cùng quốc vương và vương hậu lá mặt lá trái, không phải là quý công tử tao nhã ấu trĩ có thể làm được sự tình như thế.
Nghĩ đến tình huống của chính mình, trong lòng William bay lên một ý nghĩ hoang đường nhưng lại cực kỳ hợp lý, trong nháy mắt khiến hắn kích động muốn rơi lệ: Lẽ nào, Edward cũng sống lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất