Chương 9: Ngoại truyện 1: Anh cả đào góc tường của tôi
Đêm nay Tiêu Điềm có tâm sự, cậu nằm trên giường hơn một giờ cũng không ngủ được.
Ngay lúc cậu lặng lẽ meo meo trở mình, đỉnh đầu được một bàn tay to ấp áp sờ, đồng thời giọng nói trầm thấp cũng vang lên, “Không ngủ được?”
Tiêu Điềm quay sang, ảo não hỏi: “Em đánh thức anh phải không?”
Đối với vấn đề khách khí như vậy giữa chồng chồng Kỳ Mộ Viễn sẽ không trả lời, hắn kéo Tiêu Điềm vào lòng, dùng hành động chứng tỏ hắn không hề khó chịu khi bị Tiêu Điềm đánh thức.
Tiêu Điềm thong thả gối đầu lên bả vai Kỳ Mộ Viễn, cố gắng mở mắt trong bóng tối để nhìn rõ bộ dáng Kỳ Mộ Viễn cưng chiều cậu, cậu biết lần nào như vậy khóe miệng hắn cũng cong lên.
‘Chụt’ một tiếng, trên môi Tiêu Điềm bị Kỳ Mộ Viễn hôn lên, hắn cũng biết sau đó trong mắt Tiêu Điềm sẽ tràn ngập ái mộ với mình.
“Lo lắng ngày mai không về nhà ăn cơm thì cha sẽ giận giữ với em?”
Tiêu Điềm kinh ngạc khi Kỳ Mộ Viễn biết tâm sự của cậu, ban ngày cậu vẫn biểu hiện bình thường mà?
“Yên tâm đi, cha rất thích em, sẽ không giận đâu, ngày mốt tôi lại dẫn em về ăn cơm.” Kỳ Mộ Viễn từ từ nhắm hai mắt, lúc nói chuyện kề sát bên tai Tiêu Điềm, làm cho cậu ngứa ngáy cả người, đành phải cúi đầu ‘Dạ’ một tiếng, bởi vì cậu sợ nếu mình mở miệng nói chuyện thì giọng nói sẽ thay đổi thành mềm nhũn mất.
Thật ra Tiêu Điềm rất thích cùng Kỳ Mộ Viễn về nhà lớn ăn cơm, tuy Kỳ lão gia bộ dáng nghiêm túc đáng sợ nhưng đối với Tiêu Điềm rất thân thiết hòa ái, quan tâm Tiêu Điềm như con nhỏ của mình, đối với Tiêu Điềm từ nhỏ không hưởng thụ qua tình thương của cha mà nói, cậu thật sự cảm nhận được sự ấp áp của gia đình ở Kỳ gia.
Nhưng mà vẫn còn một Kỳ Kha Viễn đầy tiếng xấu?
Đây là lí do ngày mai Kỳ Mộ Viễn không cho Tiêu Điềm về nhà lớn ăn cơm.
Từ lúc Tiêu Điềm và Kỳ Mộ Viễn kết hôn tới giờ đã qua nhiều tháng, ban đầu bọn họ cùng nhau về nhà lớn ăn cơm đều không gặp Kỳ Kha Viễn, nhưng cuối tuần trước khi ăn được một nửa thì Kỳ Kha Viễn đột nhiên trở về, sau khi hắn nhìn thấy Tiêu Điềm trên bàn ăn lập tức như người mất hồn, Kỳ lão gia ho vài tiếng mới làm hắn tỉnh táo lại.
Sau đó hắn cố ý ngồi xuống đối diện Tiêu Điềm, ánh mắt nhìn chằm chằm làm Tiêu Điềm rất khó chịu.
Chuyện này đương nhiên làm Kỳ Mộ Viễn mất hứng, nể mặt hôm đó là sinh nhật Kỳ lão gia hắn mới cố nén không trở mặt với Kỳ Kha Viễn.
Nhưng sau đó Tiêu Điềm được trợ lí của Kỳ Mộ Viễn lặng lẽ tiết lộ, Kỳ Mộ Viễn tùy tiện động một ngón tay thì công ty của Kỳ Kha Viễn mất mấy hợp đồng, mà Kỳ Kha Viễn chỉ có thể giận mà không dám nói.
Đêm nay Tiêu Điềm được Kỳ Mộ Viễn vỗ vỗ sau lưng dỗ ngủ, giữa trưa hôm sau Kỳ Mộ Viễn về nhà lớn ăn cơm, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Điềm phải ăn món nào có dinh dưỡng như rau thịt các loại, còn không được ăn nhiều điểm tâm ngọt.
Đầu bếp tư nhân đứng một bên nhịn không được trợn mắt, “Cậu có thể tôn trọng nghề nghiệp của tôi chút được không?”
Kỳ Mộ Viễn không phải đang nuôi con đó chứ?
Tiêu Điềm cũng rất hưởng thụ sự cưng chiều của Kỳ Mộ Viễn, cậu từ nhỏ không có ai thương yêu lại chịu không ít khổ, cậu đã từng oán hận không ít nhưng hiện tại đã bỏ hết, bởi vì mỗi ngày sau này Kỳ Mộ Viễn đều cho cậu ngọt ngào,
Là sự ngọt ngào tuyệt vời nhất thế giới, là của riêng một mình cậu.
Sau khi tiễn Kỳ Mộ Viễn đi, dù Tiêu Điềm có cúi đầu trở vào cũng không làm khó được đầu bếp nhìn ra môi cậu vừa hồng vừa sưng.
“Chậc chậc… mỗi ngày nhìn hai người phát cẩu lương như vậy, nửa đời sau tôi có thể không cần ăn cơm.”
Tiêu Điềm nghe vậy, có cắn môi cũng không áp được khóe miệng đang cong lên.
Kỳ Mộ Viễn trở lại nhà lớn, Kỳ lão gia nghe nói Tiêu Điềm không về cùng thì nhất thời hiểu được có chuyện gì xảy ra, ông trừng mắt nhìn người đang kiển chân ngóng nhìn trong phòng khách, vẻ mặt mất hứng đi vào thư phòng.
“A, cha có ý gì thế?” Lần đầu tiên Kỳ Kha Viễn bị Kỳ lão gia cho sắc mặt không tốt, thấy Kỳ Mộ Viễn đi qua mà không để ý đến mình, hắn còn đuổi theo Kỳ Mộ Viễn hỏi: “Tại sao hôm nay anh dâu không tới?”
Bị ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, Kỳ Kha Viễn vẫn không biết sợ mà nói tiếp: “Sớm biết anh dâu không đến ta còn chờ ở nhà lâu vậy làm chi?”
Kỳ Mộ Viễn ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, hai phút sau điện thoại của Kỳ Kha Viễn vang lên, là trợ lí nói với hắn: “Ông chủ, công ty của chúng ta phá sản rồi.”
Tại sao?
Kỳ Kha Viễn quăng điện thoại, giận đùng đùng trừng Kỳ Mộ Viễn đang bình tĩnh đằng kia, còn ai có bản lĩnh làm cho công ty hắn phá sản trong nháy mắt?
“Anh cả, anh đào góc tường của em còn chưa nói, tại sao còn đối phó hai công ty mới mở của em?”
Hắn đã sớm nghe nói người phải gả cho mình bị đổi thành Tiêu Điềm, không nghĩ tới lại bị anh cả chặt đứt.
Nhìn thấy Kỳ Kha Viễn tức đến giơ chân, Kỳ Mộ Viễn không muốn ở lại ăn cơm nữa, hắn đứng dậy chỉ để lại cho Kỳ Kha Viễn một câu, “Nghe nói cậu mới mở thêm hai công ty.”
Kỳ Kha Viễn mềm cả chân, sở trường của anh cả hắn chính là dùng giọng nói thản nhiên nhưng có sức sát thương kinh khủng, hơn nữa hắn tuyệt đối tin tưởng, bao nhiêu thủ đoạn độc ác trên thương trường anh cả nhất định sẽ áp dụng lên hắn.
“Anh cả, em nói chuyện anh đào góc tường của em… không phải, không phải ý vậy đâu, anh cả, này, anh cả đừng đi, anh cả! Anh cả…”
Trên đường Kỳ Mộ Viễn về nhà, hắn gọi điện hỏi Tiêu Điềm: “Trong nhà còn phần cơm trưa cho tôi không?”
Bên kia không rõ Tiêu Điềm nói gì, chỉ nghe Kỳ Mộ Viễn cười khẽ một tiếng, “Không sao, ăn em tôi cũng có thể no.”
Ngay lúc cậu lặng lẽ meo meo trở mình, đỉnh đầu được một bàn tay to ấp áp sờ, đồng thời giọng nói trầm thấp cũng vang lên, “Không ngủ được?”
Tiêu Điềm quay sang, ảo não hỏi: “Em đánh thức anh phải không?”
Đối với vấn đề khách khí như vậy giữa chồng chồng Kỳ Mộ Viễn sẽ không trả lời, hắn kéo Tiêu Điềm vào lòng, dùng hành động chứng tỏ hắn không hề khó chịu khi bị Tiêu Điềm đánh thức.
Tiêu Điềm thong thả gối đầu lên bả vai Kỳ Mộ Viễn, cố gắng mở mắt trong bóng tối để nhìn rõ bộ dáng Kỳ Mộ Viễn cưng chiều cậu, cậu biết lần nào như vậy khóe miệng hắn cũng cong lên.
‘Chụt’ một tiếng, trên môi Tiêu Điềm bị Kỳ Mộ Viễn hôn lên, hắn cũng biết sau đó trong mắt Tiêu Điềm sẽ tràn ngập ái mộ với mình.
“Lo lắng ngày mai không về nhà ăn cơm thì cha sẽ giận giữ với em?”
Tiêu Điềm kinh ngạc khi Kỳ Mộ Viễn biết tâm sự của cậu, ban ngày cậu vẫn biểu hiện bình thường mà?
“Yên tâm đi, cha rất thích em, sẽ không giận đâu, ngày mốt tôi lại dẫn em về ăn cơm.” Kỳ Mộ Viễn từ từ nhắm hai mắt, lúc nói chuyện kề sát bên tai Tiêu Điềm, làm cho cậu ngứa ngáy cả người, đành phải cúi đầu ‘Dạ’ một tiếng, bởi vì cậu sợ nếu mình mở miệng nói chuyện thì giọng nói sẽ thay đổi thành mềm nhũn mất.
Thật ra Tiêu Điềm rất thích cùng Kỳ Mộ Viễn về nhà lớn ăn cơm, tuy Kỳ lão gia bộ dáng nghiêm túc đáng sợ nhưng đối với Tiêu Điềm rất thân thiết hòa ái, quan tâm Tiêu Điềm như con nhỏ của mình, đối với Tiêu Điềm từ nhỏ không hưởng thụ qua tình thương của cha mà nói, cậu thật sự cảm nhận được sự ấp áp của gia đình ở Kỳ gia.
Nhưng mà vẫn còn một Kỳ Kha Viễn đầy tiếng xấu?
Đây là lí do ngày mai Kỳ Mộ Viễn không cho Tiêu Điềm về nhà lớn ăn cơm.
Từ lúc Tiêu Điềm và Kỳ Mộ Viễn kết hôn tới giờ đã qua nhiều tháng, ban đầu bọn họ cùng nhau về nhà lớn ăn cơm đều không gặp Kỳ Kha Viễn, nhưng cuối tuần trước khi ăn được một nửa thì Kỳ Kha Viễn đột nhiên trở về, sau khi hắn nhìn thấy Tiêu Điềm trên bàn ăn lập tức như người mất hồn, Kỳ lão gia ho vài tiếng mới làm hắn tỉnh táo lại.
Sau đó hắn cố ý ngồi xuống đối diện Tiêu Điềm, ánh mắt nhìn chằm chằm làm Tiêu Điềm rất khó chịu.
Chuyện này đương nhiên làm Kỳ Mộ Viễn mất hứng, nể mặt hôm đó là sinh nhật Kỳ lão gia hắn mới cố nén không trở mặt với Kỳ Kha Viễn.
Nhưng sau đó Tiêu Điềm được trợ lí của Kỳ Mộ Viễn lặng lẽ tiết lộ, Kỳ Mộ Viễn tùy tiện động một ngón tay thì công ty của Kỳ Kha Viễn mất mấy hợp đồng, mà Kỳ Kha Viễn chỉ có thể giận mà không dám nói.
Đêm nay Tiêu Điềm được Kỳ Mộ Viễn vỗ vỗ sau lưng dỗ ngủ, giữa trưa hôm sau Kỳ Mộ Viễn về nhà lớn ăn cơm, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Điềm phải ăn món nào có dinh dưỡng như rau thịt các loại, còn không được ăn nhiều điểm tâm ngọt.
Đầu bếp tư nhân đứng một bên nhịn không được trợn mắt, “Cậu có thể tôn trọng nghề nghiệp của tôi chút được không?”
Kỳ Mộ Viễn không phải đang nuôi con đó chứ?
Tiêu Điềm cũng rất hưởng thụ sự cưng chiều của Kỳ Mộ Viễn, cậu từ nhỏ không có ai thương yêu lại chịu không ít khổ, cậu đã từng oán hận không ít nhưng hiện tại đã bỏ hết, bởi vì mỗi ngày sau này Kỳ Mộ Viễn đều cho cậu ngọt ngào,
Là sự ngọt ngào tuyệt vời nhất thế giới, là của riêng một mình cậu.
Sau khi tiễn Kỳ Mộ Viễn đi, dù Tiêu Điềm có cúi đầu trở vào cũng không làm khó được đầu bếp nhìn ra môi cậu vừa hồng vừa sưng.
“Chậc chậc… mỗi ngày nhìn hai người phát cẩu lương như vậy, nửa đời sau tôi có thể không cần ăn cơm.”
Tiêu Điềm nghe vậy, có cắn môi cũng không áp được khóe miệng đang cong lên.
Kỳ Mộ Viễn trở lại nhà lớn, Kỳ lão gia nghe nói Tiêu Điềm không về cùng thì nhất thời hiểu được có chuyện gì xảy ra, ông trừng mắt nhìn người đang kiển chân ngóng nhìn trong phòng khách, vẻ mặt mất hứng đi vào thư phòng.
“A, cha có ý gì thế?” Lần đầu tiên Kỳ Kha Viễn bị Kỳ lão gia cho sắc mặt không tốt, thấy Kỳ Mộ Viễn đi qua mà không để ý đến mình, hắn còn đuổi theo Kỳ Mộ Viễn hỏi: “Tại sao hôm nay anh dâu không tới?”
Bị ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, Kỳ Kha Viễn vẫn không biết sợ mà nói tiếp: “Sớm biết anh dâu không đến ta còn chờ ở nhà lâu vậy làm chi?”
Kỳ Mộ Viễn ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, hai phút sau điện thoại của Kỳ Kha Viễn vang lên, là trợ lí nói với hắn: “Ông chủ, công ty của chúng ta phá sản rồi.”
Tại sao?
Kỳ Kha Viễn quăng điện thoại, giận đùng đùng trừng Kỳ Mộ Viễn đang bình tĩnh đằng kia, còn ai có bản lĩnh làm cho công ty hắn phá sản trong nháy mắt?
“Anh cả, anh đào góc tường của em còn chưa nói, tại sao còn đối phó hai công ty mới mở của em?”
Hắn đã sớm nghe nói người phải gả cho mình bị đổi thành Tiêu Điềm, không nghĩ tới lại bị anh cả chặt đứt.
Nhìn thấy Kỳ Kha Viễn tức đến giơ chân, Kỳ Mộ Viễn không muốn ở lại ăn cơm nữa, hắn đứng dậy chỉ để lại cho Kỳ Kha Viễn một câu, “Nghe nói cậu mới mở thêm hai công ty.”
Kỳ Kha Viễn mềm cả chân, sở trường của anh cả hắn chính là dùng giọng nói thản nhiên nhưng có sức sát thương kinh khủng, hơn nữa hắn tuyệt đối tin tưởng, bao nhiêu thủ đoạn độc ác trên thương trường anh cả nhất định sẽ áp dụng lên hắn.
“Anh cả, em nói chuyện anh đào góc tường của em… không phải, không phải ý vậy đâu, anh cả, này, anh cả đừng đi, anh cả! Anh cả…”
Trên đường Kỳ Mộ Viễn về nhà, hắn gọi điện hỏi Tiêu Điềm: “Trong nhà còn phần cơm trưa cho tôi không?”
Bên kia không rõ Tiêu Điềm nói gì, chỉ nghe Kỳ Mộ Viễn cười khẽ một tiếng, “Không sao, ăn em tôi cũng có thể no.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất