Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 13

Trước Sau
Buổi sáng, Lam Phong dậy rất sớm, bước chân xuống giường định đi vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy trên ghế Ngụy Anh đang nằm co ro ôm gối ngủ. Anh định đến gần xong lại thôi.

Lam Phong đánh răng rửa mặt xong thì đến phòng tập thể thao ở cuối hành lang. Trong phòng máy tập rồi các dụng cụ thể thao rất đầy đủ. Lam Phong bước vào đã thấy anh trai và Cố Hạo đang tập trong đó.

Cố Hạo trông thấy anh thì dừng tay:

- Nhị thiếu gia.

Lam Phong gật đầu rồi bắt đầu khởi động.

Một tiếng sau, Lam Hải tập xong lấy khăn thấm mồ hôi, anh nhận chai nước từ tay Cố Hạo, đi đến gần Lam Phong:

- Ngụy Anh thế nào rồi?

Lam Phong với tay lấy chiếc khăn bông, mặt không cảm xúc:

- Anh nên hỏi cậu ta.

Lam Hải nhìn em trai:

- Em nên cho cả hai cơ hội để hiểu nhau, anh tin đến một ngày nào đó em sẽ không phải hối tiếc về quyết định này.

Lam Phong nhìn anh trai, đôi mắt nâu dường như chẳng có chút bận tâm gì. Anh không ừ hữ, cũng không có phản ứng nào, chỉ mở chai nước rồi ngửa cổ tu một hơi. Cố Hạo đứng gần đó, trong lòng nghĩ nhị thiếu gia sao có thể lạnh lùng với tân nương của mình như thế?

Lam Phong bước đến cửa phòng tập thì quay lại nhìn Cố Hạo.

- Cậu mang thêm cho tôi một chiếc chăn vào phòng.

Cố Hạo:

- Vâng.

Lam Phong nói xong thì đi thẳng, Lam Hải cùng Cố Hạo nhìn nhau rồi lại nhìn theo bóng lưng của Lam Phong, nén tiếng tiếng thở dài.



////////////////////

Ngụy Anh vừa thay quần áo xong thì Lam Phong về đến nơi, cậu nhìn thấy anh đi vào cũng chẳng buồn để mắt mà chú tâm xếp gọn đồ trong vali rồi kéo để gọn vào góc phòng.

Lam Phong cũng không nói gì, chỉ đến tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Ngụy Anh bỏ xuống nhà trước, cậu tiến vào phòng ăn thấy bà Lan và một cô bé giúp việc đang nấu điểm tâm thì lại gần:

- Để con phụ bác.

Bà Lan thấy thế vội vàng nói:

- Tiểu thiếu gia, cậu cứ ra phòng khách ngồi chờ đi ạ, để chúng tôi làm được rồi.

Ngụy Anh cười nhẹ:

- Ngồi không chán lắm bác, con ở nhà cũng hay phụ chị hai.

Bà Lan nhìn Ngụy Anh, cậu về đây mấy ngày rồi mà hôm nay mới có thể nhìn rõ cậu. Thần sắc của cậu đã tốt hơn, có điều hơi gầy, mấy ngày qua chắc sụt ký rồi. Bà Lan mỉm cười.

- Vậy cậu giúp tôi bày dĩa, thìa ra bàn nhé.

Ngụy Anh vui vẻ:

- Vâng.

Lam tổng cùng hai con trai một lúc sau cũng đi xuống, Lam Hải thấy Ngụy Anh đang cùng bà Lan dọn đồ ra bàn thì cười:

- Những việc này đã có người làm rồi, em không cần phải vất vả như vậy.

Ngụy Anh nhìn Lam Hải:

- Không sao đâu anh, em ngồi không cũng chẳng làm gì chi bằng vào đây phụ bác Lan lại thấy vui. Ở nhà em với chị hai vẫn làm vậy mà.

Lam Hải gật đầu:



- Ừm, nếu em thấy vui thì cứ làm vậy đi.

Ngụy Anh:

- Vâng. Cha và anh ngồi xuống đi ạ.

Cậu liếc nhìn sang Lam Phong rồi lại quay đầu đi, thái độ không thể hời hợt hơn. Lam Phong thấy vậy thì chau mày, cậu ta có vẻ không xem anh ra gì.

Bữa sáng rồi cũng xong, Lam Hải đưa Lam tổng ra sân bay. Lam Phong lên phòng lấy áo vest rồi đi xuống dưới nhà, liếc nhìn ghế phòng khách không thấy Ngụy Anh đâu, anh đeo đồng hồ vào tay rồi nói với Cố Hạo:

- Đi thôi.

Cố Hạo cầm cặp táp:

- Cậu không nói với tiểu thiếu gia một câu sao?

Lam Phong chân bước đi:

- Không cần.

Hai người bước ra ngoài sân, người làm đã đánh xe đến sẵn, Cố Hạo nhìn thấy Ngụy Anh đang đứng bên ngoài thì gọi lớn.

- Tiểu thiếu gia.

Ngụy Anh nghe tiếng gọi quay lại, đi đến gần, Cố Hạo lên tiếng.

- Tiểu thiếu gia, tôi đưa nhị thiếu gia đi làm đây.

Ngụy Anh gật đầu nhìn Cố Hạo:

- Lái xe cẩn thận nhé.

Ngụy Anh liếc nhìn Lam Phong nhưng không nói gì. Anh cũng vậy, nhìn cậu một cái rồi bước lên xe. Cố Hạo cười gượng, nghĩ thầm "Hai người họ như này cũng được gọi là phu thê sao???".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau