Chương 15
Buổi chiều, trên đường về nhà, Cố Hạo vừa lái xe vừa nhìn qua gương.
- Thiếu gia, mai là thứ bảy, cậu có định đưa tiểu thiếu gia về lại mặt không?
Lam Phong nhìn ra bên ngoài ô tô:
- Cậu bảo quản gia Cố chuẩn bị lễ lại mặt cho tôi, chiều mai đi.
Cố Hạo mỉm cười:
- Vâng.
Lam Phong không nói thêm gì nữa. Xe vào đến sân, Cố Hạo nhanh chóng bước xuống chạy sang mở cửa cho anh. Lam Phong vào nhà, quản gia Cố từ bên trong đi ra.
- Nhị thiếu gia đã về.
Lam Phong:
- Vâng.
Nói xong anh đi thẳng lên lầu, vào phòng, bên trong yên tĩnh. Lam Phong bỏ áo vest ra, ngồi xuống ghế sofa, thấy trên bàn là laptop và điện thoại của Ngụy Anh. Điện thoại để đây chứng tỏ người vẫn ở nhà, Lam Phong nghĩ thế rồi đứng dậy đi ra tủ để lấy quần áo định đi tắm. Mắt vô tình tia vào góc phòng, chỗ đó trống trơn, không thấy vali của cậu, lại nghĩ cậu ta dám để đồ vào tủ của anh. Lam Phong mở tủ, không có gì khác ngoài quần áo của anh vẫn được treo ngay ngắn. Lam Phong hơi lạ nhưng cũng không thắc mắc nữa, anh lấy bộ quần áo mặc nhà rồi đi vào phòng tắm.
Ngụy Anh bước vào phòng đúng lúc Lam Phong tắm xong đi ra. Cậu nhìn anh, nói:
- Anh về rồi.
Lam Phong:
- Ừm.
Người hỏi và người đáp chỉ dừng ở đó, cả hai lại im lặng. Ngụy Anh vừa cùng người làm dọn dẹp căn phòng trên lầu ba nên người cảm thấy có chút bụi bặm khó chịu, cậu bước vào nhà tắm.
Ngụy Anh tắm xong mới nhớ ra quên không mang theo đồ, may mà chiều nào người làm cũng mang hai bộ áo bông tắm gấp gọn để trong chiếc tủ nhỏ bên trong nhà tắm. Ngụy Anh mặc áo bông tắm đi ra, tóc thấm qua loa. Lam Phong đang sấy tóc, Ngụy Anh chờ anh sấy xong thì nói.
- Trên tầng ba có một phòng trống, tôi dùng nó làm phòng rửa ảnh không sao chứ?
Lam Phong:
- Ừm.
Ngụy Anh nói tiếp:
- Phòng đấy cũng có cả tủ quần áo nên tôi để đồ của tôi ở đó luôn.
Lam Phong lại "Ừm", Ngụy Anh thấy vậy lẩm bẩm:
- Nhạt nhẽo.
Rồi đi ra khỏi phòng lên tầng ba lấy quần áo thay, để mặc Lam Phong ngồi đó trán hơi nhăn lại.
////////////////////
Sau bữa tối, Ngụy Anh đang ngồi làm việc trên phòng, Lam Phong bước vào, thấy cậu anh đi lại gần:
- Chiều mai theo tôi về Vân Mộng lại mặt.
Ngụy Anh nghe vậy liền dừng tay gõ phím, nhìn lên, mặt hơi ngẩn ra, còn chưa phản ứng gì Lam Phong đã đi vào tới phòng làm việc của anh. Ngụy Anh nhìn theo, bất giác mỉm cười, nghĩ ngày mai được về nhà trong lòng vui hớn hở.
Cậu ra khỏi phòng lên tầng ba, vào bên trong tủ lấy cây sáo trúc thân đen bóng, một đầu sáo có treo sợi dây đỏ, giữa sợi dây là bông hoa sen bằng ngọc tinh tế và dưới cùng là chùm tua rua đỏ chót. Ngụy Anh đến thềm cửa sổ ngồi xuống.
Nói là cửa sổ nhưng thực chất nó là một vách kính rộng, phía trên là cánh cửa đẩy ra bên ngoài, thềm cửa rộng có thể ngồi ở đó thoải mái.
Ngụy Anh đưa sáo trúc lên môi, bắt đầu thổi một bản nhạc với âm điệu du dương. Tiếng sáo bay bổng qua ô cửa sổ hòa vào không gian bên ngoài.
Lam Phong đang ngồi làm việc thì nghe văng vẳng đâu đó một tiếng sáo, tay đột nhiên dừng lại, xong anh nghĩ chắc bên ngoài Ngụy Anh đang bật tivi nên lại tiếp tục tập trung vào màn hình laptop.
Cố Hạo ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng sáo, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghĩ "Am điệu hay quá, nhưng hình như có chút buồn". Rồi lại nghĩ giống Lam Phong, không biết phòng ai bật tivi để tiếng to thế?
Anh đi ra khỏi phòng, hướng theo tiếng sáo mà tìm đến, tới căn phòng gần cuối hành lang, cách phòng của anh hai phòng thì dừng lại, lẩm bẩm:
- Phòng này vốn để không sao lại có tiếng sáo phát ra từ bên trong?
Cố Hạo tự nói một mình rồi nhẹ mở cửa ra, đèn trong phòng sáng, anh bước vào, chợt ngẩn ngơ. Người ngồi trên thềm cửa sổ đang cầm một cây sáo trúc đen bóng thổi chính là Ngụy Anh. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu quá đẹp, có chút trầm tĩnh, Cố Hạo cứ đứng ngẩn như thế cho đến khi tiếng sáo dứt.
- Thiếu gia, mai là thứ bảy, cậu có định đưa tiểu thiếu gia về lại mặt không?
Lam Phong nhìn ra bên ngoài ô tô:
- Cậu bảo quản gia Cố chuẩn bị lễ lại mặt cho tôi, chiều mai đi.
Cố Hạo mỉm cười:
- Vâng.
Lam Phong không nói thêm gì nữa. Xe vào đến sân, Cố Hạo nhanh chóng bước xuống chạy sang mở cửa cho anh. Lam Phong vào nhà, quản gia Cố từ bên trong đi ra.
- Nhị thiếu gia đã về.
Lam Phong:
- Vâng.
Nói xong anh đi thẳng lên lầu, vào phòng, bên trong yên tĩnh. Lam Phong bỏ áo vest ra, ngồi xuống ghế sofa, thấy trên bàn là laptop và điện thoại của Ngụy Anh. Điện thoại để đây chứng tỏ người vẫn ở nhà, Lam Phong nghĩ thế rồi đứng dậy đi ra tủ để lấy quần áo định đi tắm. Mắt vô tình tia vào góc phòng, chỗ đó trống trơn, không thấy vali của cậu, lại nghĩ cậu ta dám để đồ vào tủ của anh. Lam Phong mở tủ, không có gì khác ngoài quần áo của anh vẫn được treo ngay ngắn. Lam Phong hơi lạ nhưng cũng không thắc mắc nữa, anh lấy bộ quần áo mặc nhà rồi đi vào phòng tắm.
Ngụy Anh bước vào phòng đúng lúc Lam Phong tắm xong đi ra. Cậu nhìn anh, nói:
- Anh về rồi.
Lam Phong:
- Ừm.
Người hỏi và người đáp chỉ dừng ở đó, cả hai lại im lặng. Ngụy Anh vừa cùng người làm dọn dẹp căn phòng trên lầu ba nên người cảm thấy có chút bụi bặm khó chịu, cậu bước vào nhà tắm.
Ngụy Anh tắm xong mới nhớ ra quên không mang theo đồ, may mà chiều nào người làm cũng mang hai bộ áo bông tắm gấp gọn để trong chiếc tủ nhỏ bên trong nhà tắm. Ngụy Anh mặc áo bông tắm đi ra, tóc thấm qua loa. Lam Phong đang sấy tóc, Ngụy Anh chờ anh sấy xong thì nói.
- Trên tầng ba có một phòng trống, tôi dùng nó làm phòng rửa ảnh không sao chứ?
Lam Phong:
- Ừm.
Ngụy Anh nói tiếp:
- Phòng đấy cũng có cả tủ quần áo nên tôi để đồ của tôi ở đó luôn.
Lam Phong lại "Ừm", Ngụy Anh thấy vậy lẩm bẩm:
- Nhạt nhẽo.
Rồi đi ra khỏi phòng lên tầng ba lấy quần áo thay, để mặc Lam Phong ngồi đó trán hơi nhăn lại.
////////////////////
Sau bữa tối, Ngụy Anh đang ngồi làm việc trên phòng, Lam Phong bước vào, thấy cậu anh đi lại gần:
- Chiều mai theo tôi về Vân Mộng lại mặt.
Ngụy Anh nghe vậy liền dừng tay gõ phím, nhìn lên, mặt hơi ngẩn ra, còn chưa phản ứng gì Lam Phong đã đi vào tới phòng làm việc của anh. Ngụy Anh nhìn theo, bất giác mỉm cười, nghĩ ngày mai được về nhà trong lòng vui hớn hở.
Cậu ra khỏi phòng lên tầng ba, vào bên trong tủ lấy cây sáo trúc thân đen bóng, một đầu sáo có treo sợi dây đỏ, giữa sợi dây là bông hoa sen bằng ngọc tinh tế và dưới cùng là chùm tua rua đỏ chót. Ngụy Anh đến thềm cửa sổ ngồi xuống.
Nói là cửa sổ nhưng thực chất nó là một vách kính rộng, phía trên là cánh cửa đẩy ra bên ngoài, thềm cửa rộng có thể ngồi ở đó thoải mái.
Ngụy Anh đưa sáo trúc lên môi, bắt đầu thổi một bản nhạc với âm điệu du dương. Tiếng sáo bay bổng qua ô cửa sổ hòa vào không gian bên ngoài.
Lam Phong đang ngồi làm việc thì nghe văng vẳng đâu đó một tiếng sáo, tay đột nhiên dừng lại, xong anh nghĩ chắc bên ngoài Ngụy Anh đang bật tivi nên lại tiếp tục tập trung vào màn hình laptop.
Cố Hạo ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng sáo, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghĩ "Am điệu hay quá, nhưng hình như có chút buồn". Rồi lại nghĩ giống Lam Phong, không biết phòng ai bật tivi để tiếng to thế?
Anh đi ra khỏi phòng, hướng theo tiếng sáo mà tìm đến, tới căn phòng gần cuối hành lang, cách phòng của anh hai phòng thì dừng lại, lẩm bẩm:
- Phòng này vốn để không sao lại có tiếng sáo phát ra từ bên trong?
Cố Hạo tự nói một mình rồi nhẹ mở cửa ra, đèn trong phòng sáng, anh bước vào, chợt ngẩn ngơ. Người ngồi trên thềm cửa sổ đang cầm một cây sáo trúc đen bóng thổi chính là Ngụy Anh. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu quá đẹp, có chút trầm tĩnh, Cố Hạo cứ đứng ngẩn như thế cho đến khi tiếng sáo dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất