Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 23

Trước Sau
Lam Phong đứng khoanh tay trước ngực, người tựa vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Anh nghĩ lại mấy lời nói của Ngụy Anh "Người tôi ghét nhất là anh, hận nhất cũng là anh. Hôm nay ở đây tôi khẳng định cho anh biết, nếu Ngụy Anh tôi thích Lam Phong anh trước thì tôi sẽ ký đơn ly hôn và chủ động rời khỏi Lam gia, không làm vướng mắt anh nữa", tâm trạng khó diễn tả.

Ngụy Anh đã ở Lam gia được hai tháng rồi, tuy không nói chuyện với nhau nhưng không phải anh không để tâm đến. Hàng ngày chạm mặt nhau thì sao có thể thờ ơ được. Lam Phong thở dài một tiếng, hình như anh nghĩ nhiều rồi. Dù sao cả anh và cậu cũng đều không có tình cảm với đối phương nên sớm muộn gì chuyện chia tay cũng sẽ xảy ra. Lam Phong không nghĩ nữa, anh quay lại phòng làm việc và tiếp tục công việc của mình.

Ngụy Anh ngồi trên thềm cửa sổ, cũng nghĩ lại mấy câu nói của Lam Phong "Em đồng ý kết hôn với tôi không phải vì tiền sao? Giờ tôi cho em lại từ chối?". Hóa ra trong mắt anh cậu chỉ vì tiền nên mới đồng ý gả cho anh. Ngụy Anh thở dài, nâng sáo lên thổi một khúc, khúc nhạc này âm điệu buồn dịu vợi giống như nỗi lòng của cậu lúc này.

Lam Phong nghe tiếng sáo thì dừng bút viết, vẫn là tiếng sáo mà anh nghe lần trước, nhưng lần này âm điệu buồn hơn.

Lam Phong đứng dậy đi ra nơi treo cây đàn cầm, nhấc xuống. Anh ngồi xuống đất, tựa lưng vào vách cửa kính, cổ cầm đặt trên đùi, tay nhẹ nhàng gảy lên một khúc. Tiếng cổ cầm cùng tiếng sáo trúc hòa vào nhau thành một âm điệu du dương. Hai con người khác nhau, hai tâm trạng khác nhau nhưng điệu nhạc lại vô cùng hòa hợp.

Lam Phong trầm mặc một lúc rồi treo đàn cầm về chỗ cũ, đẩy cánh cửa kính bước ra ban công đứng, lâu rồi anh mới lại chơi đàn, có lẽ tiếng sáo kia đã thôi thúc anh.

Ngụy Anh cầm cây sáo trong tay, mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, mặt tĩnh lặng như nước hồ thu. Vừa rồi cậu nghe thấy tiếng cổ cầm, là Lam Phong đã đàn ư? Âm điệu rất hay, có chút tâm sự. Cậu lắc đầu không nghĩ nữa, sao phải để cho người như anh ta làm ảnh hưởng đến mình chứ?



Ngụy Anh lấy một cuốn sách trong vali, đi tới bên sofa ngồi xuống, mở sách đọc, rồi cứ thế tựa đầu ngủ quên bên thành ghế.

Lam Phong hơn 12h đêm mới ra khỏi phòng làm việc, nhìn trên ghế không thấy Ngụy Anh, gối vẫn để nguyên trên giường. Lam Phong khẽ chau mày, anh đi vào bên trong đánh răng rồi đi ra mà vẫn chưa thấy cậu về phòng ngủ.

Lam Phong đi lên lầu ba, đến trước cửa phòng vẽ của cậu, đây là lần đầu tiên anh bước chân đến đây.

Cửa khép hờ, bên trong không có động tĩnh gì. Lam Phong đẩy cửa bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Ngụy Anh đang ngồi ngủ trên ghế, tay vẫn cầm sách. Lam Phong tiến lại gần, ngồi chống đầu gối xuống nền nhà, đây là lần đầu tiên anh nhìn cậu gần như vậy. Người này ngủ khuôn mặt giống như trẻ thơ, đôi hàng mi dài rủ xuống, làn da trắng mịn như sữa, môi đỏ hồng, còn có một nốt ruồi nhỏ dưới môi. Đúng là giống như mọi người khen ngợi, cậu chính là tuyệt phẩm nhân gian.

Lam Phong giật mình, anh đang ngắm nhìn cậu ư? Không thể nào, anh đâu có quan tâm đến cậu. Lam Phong nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống ghế rồi trở về phòng lấy chăn mang lên đắp cho cậu, sau đó tắt đèn đi ra không một tiếng động.

Lam Phong về phòng, đi tới sofa ngồi xuống, căn phòng bỗng trở nên trống vắng. Laptop của cậu để trên bàn, còn chưa tắt, Lam Phong đặt ngón tay vào chỗ di chuột, màn hình liền sáng. Anh nhìn vào đó, trên màn hình là khuôn mặt cậu tươi cười bên Giang Ái Ly và Giang Hoài Ân. Rồi anh chợt nhận ra, từ ngày cậu về Lam gia, cậu chưa từng cười như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau