Tiểu Tang Thi Nuôi Trong Nhà Lão Đại
Chương 6
Lần này tiểu tang thi không có ngồi ngốc ở trong nước lâu nữa, sau khi mực nước trong thùng vơi đi tầm 1cm thì thấy tiểu tang thi ngóc đầu lên, cả người ướt đẫm, nước nhỏ tí tách bên cạnh thùng gỗ. Đôi mắt đỏ như máu yên lặng nhìn Mặc ngôn, hai tay tái nhợt có chút cứng đờ hướng phía Mặc Ngôn vươn ra.
Đây là đang đòi ôm một cái hả?
Người nào đó nâng khóe miệng cao đến không thể khống chế, trong lòng thầm khen bảo bối nhà mình đáng yêu lần thứ N. Anh lấy từ trong không gian ra một chiếc khăn tắm mới tinh, bao lấy tiểu tang thi, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận ôm bé cưng đến trên giường.
Mặc Ngôn lau chà sạch sẽ toàn thân tiểu tang, còn lén lén ăn được mấy miếng đậu hũ, thơm ngon không chịu được. Sờ đến thỏa mãn xong xuôi mới đưa quần áo cho người ta mặc vào.
Đồ vật trong không gian của anh không mấy dùng đến mà vật nào anh tiện tay thì quang vào thêm một cái, nên kiếm ra được bộ đồ hoàn chỉnh cho tiểu tang thi cũng là cả một quá trình. Đem bé cưng sửa soạn tươm tất rồi dùng dị năng điều khiển độ ấm xung quanh, "sấy" khô đầu tóc cho tiểu tang thi.
Tóc bé cưng cọng ngắn cọng dài lởm chởm, Mặc Ngôn cầm cái kéo vừa mới lấy ra, vô cùng tự tin thi triển tài nghệ. Tài nghệ của bàn tay vàng quả không tồi, cắt cho tiểu tang thi một kiểu tóc mát mẻ, thoải mái, nhan sắc cũng tăng thêm mấy bậc.
Ngắm ngắm nhìn nhìn, cuối cùng anh kiềm lòng không đặng ôm lấy bé cưng vẫn luôn ngoan ngoãn mặc kệ anh làm gì, môi chạm môi chụt chụt. Xúc cảm so với trước còn mềm hơn chút, quá đã!
Tầm mắt của Mặc Ngôn rơi vào mấy vết thương trên mặt cùng trên cổ của tiểu tang thi, thời gian gặp nhau cũng chưa lâu, nhưng việc đã đụng đến bảo bối thì Mặc Ngôn vẫn luôn nhớ rõ mồn một hết thảy, huống chi là hai cái vết thương làm hắn đặc biệt đau xót bé cưng này. Mặc Ngôn ngồi xếp bằng trên giường, tỉ mỉ kiểm tra.
Quả nhiên, nước trong không gian đều có tác dụng với nhân loại lẫn tang thi, nhưng mà hiển nhiên với nhân loại thì hiệu quả càng tốt hơn một chút. Bất quá bảo bối nhi uống nhiều nước suối nên miệng vết thương cũng khép lại đã nhanh hơn bình thường rồi, nếu không phải trí nhớ anh khá tốt thì chắc chắn sẽ nhìn không ra khác biệt.
"Cục cưng nhất định sẽ từ từ tốt lên."
Mặc Ngôn ôn nhu hôn lên gương mặt lạnh băng của tiểu tang thi, anh không rõ tự tin của mình từ chỗ nào ra, chỉ là cảm thấy bảo bối trong lòng ngực mình chắc chắn sẽ trở thành lại giống nhân loại.
Cho dù không thể, anh cũng không để tiểu tang thi một mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã có tính toán, bé cưng này phải mang theo bên người. Mặc kệ bằng hữu, người nhà phản ứng đối đãi ra sao, Mặc Ngôn cho hay, đây là tiểu tang thi nhà anh, phản đối cũng vô dụng!
Ôm người ngồi trên giường một hồi, Mặc Ngô nắm tay tiểu tang thi đi xuống lầu, muốn bắt một con tang thi làm vật thử nghiệm cho ý tưởng của mình.
Móng tay bé cưng rất sắc bén, bởi vì sợ quẹt trúng Mặc Ngôn, tiểu tang thi ban đầu còn cự tuyệt nắm tay nắm chân với anh. Ôm cổ ôm eo gì đó còn dễ khống chế mấy cái móng tay, nhưng mà tay tiểu tang thi nhỏ hơn anh, bị Mặc Ngôn nắm gọn trong lòng bàn tay chắc chắn sẽ làm anh bị thương.
Tiểu tang thi mắt trông mong nhìn tay Mặc Ngôn, muốn nắm lại không dám, cả người ủ rũ bày ra bộ dáng ủy khuất cực kì. Mặc Ngôn nhìn mà đau lòng, anh lục trong không gian được một đôi bao tay, sửa lại qua loa, kéo tay thằng nhỏ đeo vào một cách bạo lực.
Mấy cái móng đã được che đậy gọn gàng chừa lại bàn tay, như vậy anh vừa không bị cào mà bàn tay hai người cũng có thể tiếp xúc với nhau. Hai bàn tay vừa đan vào, Mặc Ngôn cảm giác được tâm tình tiểu tang thi trở nên thật cao hứng.
Hai người cùng đi, có mặt tiểu tang thi, đám cấp thấp cơ bản là không thể tấn công, Mặc Ngôn tùy ý bắt một con tang thi xong đút tinh thạch cho nó.
Tiểu tang thi nhìn thấy chồng còn muốn cầm đồ ăn đi đút cho tang thi khác, tức giận đến trực tiếp giết chết người ta, Mặc ngôn một trận dở khóc dở cười. Anh nhẹ giọng dỗ, không ngại phiền phức giải thích mấy lần, cuối cùng bé con mới hiểu được chồng không có đi bao dưỡng người khác mới ngừng tay.
Kết quả nhận được cùng với suy nghĩ của Mặc Ngôn không sai biệt lắm, tang thi tăng cấp cùng tinh hạch có mối liên hệ. Anh cầm khoảng 20 viên tinh hạch nhét vào bụng một con tang thi cấp 1, ngay tức khác nó liền tiến hóa lên cấp 2. Sau khi đã nghiệm chứng, Mặc Ngôn không nhân từ sử dụng hỏa dị năng thiêu chết tang thi, lấy lại viên tinh hạch cấp 2.
Trở về lãnh địa của tiểu tang thi, Mặc Ngôn gấp không chờ nổi lấy ra toàn bộ tinh hạch anh sở hữu muốn đưa tất cho bé con.
"Rống."
Tiểu tang thi lắc đầu, lui về sau, tay chỉ vào tinh hạch rồi lại chỉ vào Mặc Ngôn, nhất quyết không cho Mặc Ngôn đút tinh hạch cho mình. Nhìn động tác của em bé, Mặc Ngôn tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ. Đáng yêu tới mức làm người ta đau lòng, chỉ muốn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương sủng ái.
"Ngoan."
Mặc Ngôn lần nữa ôm em bé vào lòng dụ khị.
"Bảo bối nhi ăn mấy thứ này sẽ trở nên lợi hại hơn, không chỉ bảo vệ được anh mà còn có thể nói chuyện."
"Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
"Nhưng mà anh muốn nghe giọng của em."
Không đợi tiểu tang thi trả lời, Mặc Ngôn tự tiếp lời. Bé cưng an tĩnh mà nghe, nghiêng nghiêng đầu như đang tự hỏi.
"Bé cưng muốn ôm anh không? Nắm tay anh nữa? Chờ em ăn được thật nhiều tinh hạch là có thể đem móng tay thu hồi rồi."
Mặc Ngôn nắm tay tiểu tang thi, quơ quơ bộ móng sắc bén trước mặt tiểu tang thi. Em bé bị móng tay hấp dẫn lực chú ý. Anh cũng không nóng nảy, anh biết tiểu tang thi nghe hiểu được, chỉ là khả năng lý giải cùng tự hỏi tương đối chậm, phần lớn thời gian đều là hành động dựa vào bản năng.
Đợi trong chốc lát, tiểu tang thi có phản ứng, cậu chỉ chỉ Mặc Ngôn, lại chỉ chỉ chính mình cuối cùng chỉ về đống tinh hạch. Xong cậu lẳng lặng đưa mắt nhìn Mặc Ngôn.
"Em muốn chúng ta cùng ăn?"
Mặc Ngôn đoán ý nghĩa hành động của cậu. Tiểu tang thi nghiêng đầu, anh nhẹ nhàng cười. Bảo bối nhà anh chính là muốn chia sẻ với anh đây mà, Mặc Ngôn cười cười nhìn chằm chằm bé cưng, em bé có chút sốt ruột, quơ quơ tay rồi che miệng lại. Anh nhướn mày, ẻm muốn nói là nếu mình không cần tinh hạch thì ẻm cũng sẽ không ăn. Đúng là gan to rồi, nhưng mà sao đáng yêu quá, chịu không nổi!
Trong lòng Mặc Ngôn giật giật, muốn đánh mông tiểu tang thi vài cái cho hả giận để cậu nghe lời chút. Nhưng nhìn động tác vô cùng kiến quyết của em bé, anh liền biết là không có cách nào ép buộc, anh không đụng thì chắc chắn tiểu tang thi cũng sẽ không thèm liếc một cái.
Mặc Ngôn bất đắc dĩ, xoa xoa đầu bé cưng. Người nào đó lập tức vui vẻ, buông tay che miệng. Cứ như vậy, một người một tang thi, chia đôi số tinh hạch bắt đầu hấp thu dần.
Người cùng tang thi không giống nhau, tiểu tang thi không cần Mặc Ngôn đút, chính mình tự cầm lấy tinh hạch nuốt vào, động tác thuần thục, hiển nhiên trước kia thường xuyên làm sự tình này, cấp bậc hiện tại của cậu hẳn đã nuốt không ít tinh hạch.
Mặc Ngôn nhìn bảo bối nhi coi tinh hạch như đường đậu mà ăn đưa ra kết luận như thế. Chăm chú ăn "cơm", tiểu tang thi thấy Mặc Ngôn vẫn ngồi im liền dừng lại, chỉ chỉ tinh hạch, ý thúc giục hắn mau ăn đi.
"Hảo, được rồi, anh biết rồi."
Thật là một tiểu bảo bối chọc người ta yêu thương không ngớt.
Đống tinh hạch đó chiếm đa số là cấp 1, cấp 2 chỉ có mấy chục cái, đến cấp 3 thì như mò kim đáy bể, chỉ có mấy cái. Bởi vậy Mặc Ngôn hấp thu rất nhanh, tinh hạch cấp 1 vừa cầm lên không bao lâu liền hóa thành bột phấn.
Đợi đến khi anh hấp thu toàn bộ, vừa hé mắt là thấy tiểu tang thi đứng trước giường mở to đôi mắt nhìn anh không chớp. Lúc này trời đã tối dần, từ khi mạt thế xuất hiện, điện này kia sớm bị chặt đứt, xung quanh hai người là bóng tối bao phủ.
Nếu không phải nhờ có dị năng mà Mặc Ngôn có thể nhìn thấy trong bóng đêm, thì sẽ bị cặp mắt đỏ tươi của tiểu tang thi dọa đái ra quần. Mặc ngôn bình tĩnh ôm eo của em bé, đem cục cưng bế lên.
"Đợi lâu lắm hả?"
"Rống."
Tiểu tang thi nhẹ nhàng kêu một tiếng, cào cho tâm Mặc Ngôn ngứa ngáy, không đợi anh nghĩ ra phải dùng biện pháp gì để ngăn lại cơn ngứa, tiểu tang thi xòe ra đôi bàn tay cầm một đống đồ ăn đặt trước mặt anh.
Bây giờ không chỉ ngứa mà còn đau đau như bị kim châm vào. Mặc Ngôn dùng sức ôm chặt tiểu tang thi, sau đó cúi đầu hôn kẻ đầu sỏ gây tội một cái thật mạnh.
"Thật là một bảo bối nhi."
Âm thanh trầm trầm của Mặc Ngôn truyền đến trong bóng tối. Rốt cuộc không thể thích ứng hắc ám, Mặc Ngôn từ trong không gian lấy ra một cái đèn pin, tức khắc không gian trở nên sáng sủa lên.
Tiểu tang thi mò mò nhìn đồ vật trong tay Mặc Ngôn, sau đó lại đưa đồ ăn giơ ra. Mặc Ngôn chạm chạm mũi tiểu tang thi, tiếp nhận đồ ăn trong tay bé cưng.
Cơm trưa cơm chiều không ăn, buổi sáng lại tiêu tốn không ít dị năng, đánh rất nhiều tang thi, Mặc Ngôn dù có thể tiếp tục nhẫn, cũng sẽ cảm thấy đói bụng.
Anh ăn tốc độ rất nhanh, nhưng mà dáng vẻ một chút cũng không có vẻ chật vật thô tục, ngược lại mang theo một cổ ưu nhã khí chất, có chút mê người.
À đâu, là mê tang thi.
Em bé ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn ăn, toàn thân lộ ra sự ngây thơ còn có si mê nồng đậm trong ánh mắt. Vấn đề bụng đói giải quyết nhanh chóng, anh bắt đầu kiểm tra hiệu quả của bữa ăn vặt ban chiều của tiểu tang thi.
Anh kêu cậu xuất ra một ít dị năng, qua cảm nhận, so với khi mới gặp, dị năng của tiểu tang thi quả thật có tăng lên chút đỉnh. Em bé cũng không nhắm vào anh mà tấn công nhưng cũng làm tay anh nổi cả da gà. Đó là bản năng đã ngấm vào xương máu của Mặc Ngôn khi có tín hiệu nguy hiểm kề cạnh.
Mặc Ngôn rất là vừa lòng, nghĩ lại hồi chiều đưa cho tiểu tang thi không có bao nhiêu tinh hạch cấp 3, anh nên săn giết nhiều hơn mới đủ.
Trời dần về khuya, bên cạnh có thêm tiểu tang thi, một giấc này Mặc ngôn ngủ rất an tâm, còn có sự thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có.
Hệ thống nhìn Mặc Ngôn đang ngủ, nhìn tiểu chủ nhân trước mắt không có ký ức chỉ sống dựa theo bản năng, nó phiền muộn tự trách, rất muốn đem chính mình quăng về lò nấu lại.
Nó chưa lần nào bảo hộ tiểu chủ nhân hoàn hảo vô sự.
____________________
Lần nào up chap mới cũng là cái câu mong mng thông cảm này ????
Tui cũng áy náy lắm nhưng mà deadline và bài tập không cho phép tui edit.
Rất là xin lỗi mng và cảm ơn đã chờ đợi.
Đây là đang đòi ôm một cái hả?
Người nào đó nâng khóe miệng cao đến không thể khống chế, trong lòng thầm khen bảo bối nhà mình đáng yêu lần thứ N. Anh lấy từ trong không gian ra một chiếc khăn tắm mới tinh, bao lấy tiểu tang thi, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận ôm bé cưng đến trên giường.
Mặc Ngôn lau chà sạch sẽ toàn thân tiểu tang, còn lén lén ăn được mấy miếng đậu hũ, thơm ngon không chịu được. Sờ đến thỏa mãn xong xuôi mới đưa quần áo cho người ta mặc vào.
Đồ vật trong không gian của anh không mấy dùng đến mà vật nào anh tiện tay thì quang vào thêm một cái, nên kiếm ra được bộ đồ hoàn chỉnh cho tiểu tang thi cũng là cả một quá trình. Đem bé cưng sửa soạn tươm tất rồi dùng dị năng điều khiển độ ấm xung quanh, "sấy" khô đầu tóc cho tiểu tang thi.
Tóc bé cưng cọng ngắn cọng dài lởm chởm, Mặc Ngôn cầm cái kéo vừa mới lấy ra, vô cùng tự tin thi triển tài nghệ. Tài nghệ của bàn tay vàng quả không tồi, cắt cho tiểu tang thi một kiểu tóc mát mẻ, thoải mái, nhan sắc cũng tăng thêm mấy bậc.
Ngắm ngắm nhìn nhìn, cuối cùng anh kiềm lòng không đặng ôm lấy bé cưng vẫn luôn ngoan ngoãn mặc kệ anh làm gì, môi chạm môi chụt chụt. Xúc cảm so với trước còn mềm hơn chút, quá đã!
Tầm mắt của Mặc Ngôn rơi vào mấy vết thương trên mặt cùng trên cổ của tiểu tang thi, thời gian gặp nhau cũng chưa lâu, nhưng việc đã đụng đến bảo bối thì Mặc Ngôn vẫn luôn nhớ rõ mồn một hết thảy, huống chi là hai cái vết thương làm hắn đặc biệt đau xót bé cưng này. Mặc Ngôn ngồi xếp bằng trên giường, tỉ mỉ kiểm tra.
Quả nhiên, nước trong không gian đều có tác dụng với nhân loại lẫn tang thi, nhưng mà hiển nhiên với nhân loại thì hiệu quả càng tốt hơn một chút. Bất quá bảo bối nhi uống nhiều nước suối nên miệng vết thương cũng khép lại đã nhanh hơn bình thường rồi, nếu không phải trí nhớ anh khá tốt thì chắc chắn sẽ nhìn không ra khác biệt.
"Cục cưng nhất định sẽ từ từ tốt lên."
Mặc Ngôn ôn nhu hôn lên gương mặt lạnh băng của tiểu tang thi, anh không rõ tự tin của mình từ chỗ nào ra, chỉ là cảm thấy bảo bối trong lòng ngực mình chắc chắn sẽ trở thành lại giống nhân loại.
Cho dù không thể, anh cũng không để tiểu tang thi một mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã có tính toán, bé cưng này phải mang theo bên người. Mặc kệ bằng hữu, người nhà phản ứng đối đãi ra sao, Mặc Ngôn cho hay, đây là tiểu tang thi nhà anh, phản đối cũng vô dụng!
Ôm người ngồi trên giường một hồi, Mặc Ngô nắm tay tiểu tang thi đi xuống lầu, muốn bắt một con tang thi làm vật thử nghiệm cho ý tưởng của mình.
Móng tay bé cưng rất sắc bén, bởi vì sợ quẹt trúng Mặc Ngôn, tiểu tang thi ban đầu còn cự tuyệt nắm tay nắm chân với anh. Ôm cổ ôm eo gì đó còn dễ khống chế mấy cái móng tay, nhưng mà tay tiểu tang thi nhỏ hơn anh, bị Mặc Ngôn nắm gọn trong lòng bàn tay chắc chắn sẽ làm anh bị thương.
Tiểu tang thi mắt trông mong nhìn tay Mặc Ngôn, muốn nắm lại không dám, cả người ủ rũ bày ra bộ dáng ủy khuất cực kì. Mặc Ngôn nhìn mà đau lòng, anh lục trong không gian được một đôi bao tay, sửa lại qua loa, kéo tay thằng nhỏ đeo vào một cách bạo lực.
Mấy cái móng đã được che đậy gọn gàng chừa lại bàn tay, như vậy anh vừa không bị cào mà bàn tay hai người cũng có thể tiếp xúc với nhau. Hai bàn tay vừa đan vào, Mặc Ngôn cảm giác được tâm tình tiểu tang thi trở nên thật cao hứng.
Hai người cùng đi, có mặt tiểu tang thi, đám cấp thấp cơ bản là không thể tấn công, Mặc Ngôn tùy ý bắt một con tang thi xong đút tinh thạch cho nó.
Tiểu tang thi nhìn thấy chồng còn muốn cầm đồ ăn đi đút cho tang thi khác, tức giận đến trực tiếp giết chết người ta, Mặc ngôn một trận dở khóc dở cười. Anh nhẹ giọng dỗ, không ngại phiền phức giải thích mấy lần, cuối cùng bé con mới hiểu được chồng không có đi bao dưỡng người khác mới ngừng tay.
Kết quả nhận được cùng với suy nghĩ của Mặc Ngôn không sai biệt lắm, tang thi tăng cấp cùng tinh hạch có mối liên hệ. Anh cầm khoảng 20 viên tinh hạch nhét vào bụng một con tang thi cấp 1, ngay tức khác nó liền tiến hóa lên cấp 2. Sau khi đã nghiệm chứng, Mặc Ngôn không nhân từ sử dụng hỏa dị năng thiêu chết tang thi, lấy lại viên tinh hạch cấp 2.
Trở về lãnh địa của tiểu tang thi, Mặc Ngôn gấp không chờ nổi lấy ra toàn bộ tinh hạch anh sở hữu muốn đưa tất cho bé con.
"Rống."
Tiểu tang thi lắc đầu, lui về sau, tay chỉ vào tinh hạch rồi lại chỉ vào Mặc Ngôn, nhất quyết không cho Mặc Ngôn đút tinh hạch cho mình. Nhìn động tác của em bé, Mặc Ngôn tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ. Đáng yêu tới mức làm người ta đau lòng, chỉ muốn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương sủng ái.
"Ngoan."
Mặc Ngôn lần nữa ôm em bé vào lòng dụ khị.
"Bảo bối nhi ăn mấy thứ này sẽ trở nên lợi hại hơn, không chỉ bảo vệ được anh mà còn có thể nói chuyện."
"Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
"Nhưng mà anh muốn nghe giọng của em."
Không đợi tiểu tang thi trả lời, Mặc Ngôn tự tiếp lời. Bé cưng an tĩnh mà nghe, nghiêng nghiêng đầu như đang tự hỏi.
"Bé cưng muốn ôm anh không? Nắm tay anh nữa? Chờ em ăn được thật nhiều tinh hạch là có thể đem móng tay thu hồi rồi."
Mặc Ngôn nắm tay tiểu tang thi, quơ quơ bộ móng sắc bén trước mặt tiểu tang thi. Em bé bị móng tay hấp dẫn lực chú ý. Anh cũng không nóng nảy, anh biết tiểu tang thi nghe hiểu được, chỉ là khả năng lý giải cùng tự hỏi tương đối chậm, phần lớn thời gian đều là hành động dựa vào bản năng.
Đợi trong chốc lát, tiểu tang thi có phản ứng, cậu chỉ chỉ Mặc Ngôn, lại chỉ chỉ chính mình cuối cùng chỉ về đống tinh hạch. Xong cậu lẳng lặng đưa mắt nhìn Mặc Ngôn.
"Em muốn chúng ta cùng ăn?"
Mặc Ngôn đoán ý nghĩa hành động của cậu. Tiểu tang thi nghiêng đầu, anh nhẹ nhàng cười. Bảo bối nhà anh chính là muốn chia sẻ với anh đây mà, Mặc Ngôn cười cười nhìn chằm chằm bé cưng, em bé có chút sốt ruột, quơ quơ tay rồi che miệng lại. Anh nhướn mày, ẻm muốn nói là nếu mình không cần tinh hạch thì ẻm cũng sẽ không ăn. Đúng là gan to rồi, nhưng mà sao đáng yêu quá, chịu không nổi!
Trong lòng Mặc Ngôn giật giật, muốn đánh mông tiểu tang thi vài cái cho hả giận để cậu nghe lời chút. Nhưng nhìn động tác vô cùng kiến quyết của em bé, anh liền biết là không có cách nào ép buộc, anh không đụng thì chắc chắn tiểu tang thi cũng sẽ không thèm liếc một cái.
Mặc Ngôn bất đắc dĩ, xoa xoa đầu bé cưng. Người nào đó lập tức vui vẻ, buông tay che miệng. Cứ như vậy, một người một tang thi, chia đôi số tinh hạch bắt đầu hấp thu dần.
Người cùng tang thi không giống nhau, tiểu tang thi không cần Mặc Ngôn đút, chính mình tự cầm lấy tinh hạch nuốt vào, động tác thuần thục, hiển nhiên trước kia thường xuyên làm sự tình này, cấp bậc hiện tại của cậu hẳn đã nuốt không ít tinh hạch.
Mặc Ngôn nhìn bảo bối nhi coi tinh hạch như đường đậu mà ăn đưa ra kết luận như thế. Chăm chú ăn "cơm", tiểu tang thi thấy Mặc Ngôn vẫn ngồi im liền dừng lại, chỉ chỉ tinh hạch, ý thúc giục hắn mau ăn đi.
"Hảo, được rồi, anh biết rồi."
Thật là một tiểu bảo bối chọc người ta yêu thương không ngớt.
Đống tinh hạch đó chiếm đa số là cấp 1, cấp 2 chỉ có mấy chục cái, đến cấp 3 thì như mò kim đáy bể, chỉ có mấy cái. Bởi vậy Mặc Ngôn hấp thu rất nhanh, tinh hạch cấp 1 vừa cầm lên không bao lâu liền hóa thành bột phấn.
Đợi đến khi anh hấp thu toàn bộ, vừa hé mắt là thấy tiểu tang thi đứng trước giường mở to đôi mắt nhìn anh không chớp. Lúc này trời đã tối dần, từ khi mạt thế xuất hiện, điện này kia sớm bị chặt đứt, xung quanh hai người là bóng tối bao phủ.
Nếu không phải nhờ có dị năng mà Mặc Ngôn có thể nhìn thấy trong bóng đêm, thì sẽ bị cặp mắt đỏ tươi của tiểu tang thi dọa đái ra quần. Mặc ngôn bình tĩnh ôm eo của em bé, đem cục cưng bế lên.
"Đợi lâu lắm hả?"
"Rống."
Tiểu tang thi nhẹ nhàng kêu một tiếng, cào cho tâm Mặc Ngôn ngứa ngáy, không đợi anh nghĩ ra phải dùng biện pháp gì để ngăn lại cơn ngứa, tiểu tang thi xòe ra đôi bàn tay cầm một đống đồ ăn đặt trước mặt anh.
Bây giờ không chỉ ngứa mà còn đau đau như bị kim châm vào. Mặc Ngôn dùng sức ôm chặt tiểu tang thi, sau đó cúi đầu hôn kẻ đầu sỏ gây tội một cái thật mạnh.
"Thật là một bảo bối nhi."
Âm thanh trầm trầm của Mặc Ngôn truyền đến trong bóng tối. Rốt cuộc không thể thích ứng hắc ám, Mặc Ngôn từ trong không gian lấy ra một cái đèn pin, tức khắc không gian trở nên sáng sủa lên.
Tiểu tang thi mò mò nhìn đồ vật trong tay Mặc Ngôn, sau đó lại đưa đồ ăn giơ ra. Mặc Ngôn chạm chạm mũi tiểu tang thi, tiếp nhận đồ ăn trong tay bé cưng.
Cơm trưa cơm chiều không ăn, buổi sáng lại tiêu tốn không ít dị năng, đánh rất nhiều tang thi, Mặc Ngôn dù có thể tiếp tục nhẫn, cũng sẽ cảm thấy đói bụng.
Anh ăn tốc độ rất nhanh, nhưng mà dáng vẻ một chút cũng không có vẻ chật vật thô tục, ngược lại mang theo một cổ ưu nhã khí chất, có chút mê người.
À đâu, là mê tang thi.
Em bé ngơ ngác nhìn Mặc Ngôn ăn, toàn thân lộ ra sự ngây thơ còn có si mê nồng đậm trong ánh mắt. Vấn đề bụng đói giải quyết nhanh chóng, anh bắt đầu kiểm tra hiệu quả của bữa ăn vặt ban chiều của tiểu tang thi.
Anh kêu cậu xuất ra một ít dị năng, qua cảm nhận, so với khi mới gặp, dị năng của tiểu tang thi quả thật có tăng lên chút đỉnh. Em bé cũng không nhắm vào anh mà tấn công nhưng cũng làm tay anh nổi cả da gà. Đó là bản năng đã ngấm vào xương máu của Mặc Ngôn khi có tín hiệu nguy hiểm kề cạnh.
Mặc Ngôn rất là vừa lòng, nghĩ lại hồi chiều đưa cho tiểu tang thi không có bao nhiêu tinh hạch cấp 3, anh nên săn giết nhiều hơn mới đủ.
Trời dần về khuya, bên cạnh có thêm tiểu tang thi, một giấc này Mặc ngôn ngủ rất an tâm, còn có sự thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có.
Hệ thống nhìn Mặc Ngôn đang ngủ, nhìn tiểu chủ nhân trước mắt không có ký ức chỉ sống dựa theo bản năng, nó phiền muộn tự trách, rất muốn đem chính mình quăng về lò nấu lại.
Nó chưa lần nào bảo hộ tiểu chủ nhân hoàn hảo vô sự.
____________________
Lần nào up chap mới cũng là cái câu mong mng thông cảm này ????
Tui cũng áy náy lắm nhưng mà deadline và bài tập không cho phép tui edit.
Rất là xin lỗi mng và cảm ơn đã chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất