Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư

Chương 3

Trước Sau
"Nhiều năm như vậy, thật là vất vả cho ngươi." Hà Nguyên Tĩnh dùng ngón tay gạt đi nước mắt ở khóe mắt, nhỏ giọng nói, "Ngươi...... Chuyện lúc trước như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi đi."

Tô Hử trầm trọng gật gật đầu: "Nếu xuất hiện sớm hơn chút nữa, các ngươi đã không ủy khuất thế này rồi."

"Không có gì......" Hà Nguyên Tĩnh lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn Thẩm Gia Duệ trong lòng, nhu nhu nhược nhược cười cười, nói, "Này cũng không trách ngươi...... Lại nói tiếp, A Hử, bệnh của ngươi có biện pháp trị hay không?"

Tô Hử ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm, bất quá trên mặt vẫn một biểu tình tự trách, lắc đầu nói: "Ta trước kia cũng xem không ít sách thực hiện không ít liệu pháp, bệnh này thoạt nhìn là trị không khỏi, tất nhiên là có thể trị tốt, nhưng quá trình trị liệu vừa nhiều tiền lại tốn thời gian, lấy tình huống nhà chúng ta, chỉ sợ không gánh vác nổi. Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, nếu ta đã xuất hiện, liền sẽ không để cái "Tô Hử" kia quay lại tổn hại các ngươi."

Nói tới đây, Tô Hử do dự một chút, vẫn là nói thêm chút nữa, "Nguyên tĩnh a, nếu vạn nhất, vạn nhất trước kia Tô Hử lại xuất hiện, ngươi không cần lại chịu đựng hắn, mang theo hài tử trở về nhà cha mẹ ngươi đi. Ngươi đừng nhìn thấy hắn không kiêng nể gì mà đánh ngươi mà sợ, hắn chỉ hoành hành trong nhà thôi, ra cửa liền cúp đuôi nơi nơi ra vẻ đáng thương. Ngươi nếu trở về nhà, hắn cũng không dám đuổi tới tìm các ngươi."

Đột nhiên xuyên đến thế giới xa lạ, chiếm cứ lấy cơ thể của người ta mà sống, Tô Hử cũng không biết mình phải ở đây ngốc đến bao lâu, nói không chừng là cả đời, cũng nói không chừng mấy năm sau hắn có hi vọng quay về, thân thể này tại thời điểm hắn khống chế liền không làm tổn thương mẫu tử Hà Nguyên Tĩnh, nhưng một ngày đột nhiên hắn rời đi, trở lại thế giới của chính mình, "Tô Hử" kia quay trở lại, mẫu tử Hà Nguyên Tĩnh biết làm gì đi đâu? Tô Hử không phải là người sống quá tình cảm, nhưng hắn không quen nhìn hành vi đánh nữ nhân hài tử, chính mình cũng làm không được khác, chỉ có thể cấp cho Hà Nguyên Tĩnh một cái công tác tâm lí, tốt xấu cũng phải biết cách bảo hộ tốt mình cùng hài tử.

Nghe được Tô Hử nói vậy, Hà Nguyên Tĩnh sửng sốt một chút, đột nhiên lại khóc lên: "Không được...... Không được...... Không thể trở về......" Nàng vuốt mặt Thẩm Gia Duệ, "Hài tử đáng thương của ta...... Bọn họ sẽ không để hắn vào cửa...... Ta nếu trở về liền không thể gặp lại hắn a......"

Như thế nào lại khóc a?!

Tô Hử một đầu hắc tuyến, nửa ngày mới minh bạch rằng Hà Nguyên Tĩnh nhớ lại việc phụ mẫu ép nàng phá thai, sợ về nhà phụ mẫu nàng không tiếp thu Thẩm Gia Duệ, đem y đuổi đi mặc y tự sinh tự diệt.

"Đừng khóc......Ba mẹ ngươi khẳng định đã tha thứ cho ngươi, ngươi là hài tử duy nhất của họ mà, ba mẹ ai lại cùng hài tử thù hận a......" Tô Hử nói đến miệng khô lưỡi khô, Hà Nguyên Tĩnh lại càng khóc càng lợi hại.

Vốn từ Tô Hử nghèo nàn, chỉ có thể giương mắt nhìn Hà Nguyên Tĩnh càng khóc càng hăng say, Thẩm Gia Duệ đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ, ta về phòng trước, ta vẫn còn chuyện chưa làm xong."

Hà Nguyên Tĩnh lập tức ngừng khóc, sờ sờ đầu Thẩm Gia Duệ, nói: "Mau đi đi, mau đi đi, mụ mụ không chậm trễ thời gian của ngươi."

Bởi vì Thẩm Gia Duệ làm gián đoạn, Hà Nguyên Tĩnh cũng liền không khóc nữa. Tô Hử trút được gánh nặng trong lòng thở dài một hơi, khẩn cấp vọt tới phòng bếp rót cho chính mình cốc nước uống một hơi. Lúc đang uống nước, Tô Hử bỗng nghĩ đứa trẻ Thẩm Gia Duệ này nhất định là cố ý, bằng không tại sao không sớm nói, cố tình tại thời điểm hắn đào không ra từ an ủi mới mở miệng vì hắn giải vây. Bất quá vài giây sau hắn từ bỏ ý tưởng này, Thẩm Gia Duệ tuy là thiên tài nhưng lúc này cũng chỉ là một tiểu hài tử, cùng hắn quan hệ lại không tốt, căn bản không có lí do gì dùng phương pháp này đùa giỡn hắn, có lẽ chỉ là trùng hợp đi.



Chờ tới tối lúc đi ngủ, Tô Hử tự giác mang theo chăn gối ra ngoài phòng khách. Hà Nguyên Tĩnh tuy rằng cùng nam nhân khác kết hôn, nhưng cũng chỉ là kế sách tạm thời, nàng vẫn còn yêu Thẩm Thừa Tuyên rất nhiều, tự nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện cùng nam nhân khác chung chăn gối. Tuy Tô Hử vẫn còn nghi ngờ đối với việc coi tiền như rác, nhưng vạn nhất tại thời điểm Thẩm Thừa Tuyên quay lại tìm Hà Nguyên Tĩnh, không cảm tạ Tô Hử mấy năm trợ giúp, ngược lại cảm thấy hắn không biết tốt xấu chiếm lấy tiện nghi nữ của mình, đến lúc đó nhất định sẽ hung hăng trả thù mình.

Bất quá Tô Hử cũng cảm thấy vui a, bời vì hắn thuần gay từ trên xuống dưới, cho dù Hà Nguyên Tĩnh là cái nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy trên đời, hắn đối với nàng cũng chẳng có nổi một tia hứng thú, thà rằng ngủ ở sô pha cũng không cùng nàng ở trên một cái giường.

Cho dù là cái sô pha dài nhất trong phòng khách, Tô Hử như cũ không thể duỗi thẳng cơ thể được, cũng may cơ thể này cũng không cao mấy, mới 1m75, tay vịn sô pha thực thấp, chân chìa ra ngoài cũng không đến nổi quá khó chịu. Hiện tại lại đang mùa hè, không cần chăn, tùy tiện nằm xuống là có thể ngủ.

Tô Hử ở trên sô pha lăn qua lộn lại, rốt cuộc cũng tìm được tư thế thích hợp, liền thả lỏng thân thể. Hắn cũng không tính toán hiện tại liền ngủ, mà là vào không gian thu thập vài mẫu hoa, mau chóng hoàn thành chỉ tiêu nhập môn.

Có lẽ là vì bồi thường, cái không gian lúc Tô Hử xuyên đến cơ thể này liền có. Hắn xuyên tới đây thời điểm đúng là nửa đêm, một giây trước hắn còn đang nằm trên giường lớn nhà mình chơi di động, giây tiếp theo liền xuất hiện trong căn phòng cũ nát, bên người còn có một nữ nhân đang ngủ, hắn trợn mắt há hốc mồm ngồi bật dậy, đang hoài nghi chính mình có phải hay không nằm mơ, liến phát hiện đồ vật trước tựa hồ không đúng, giống như có đó đang chồng chất ở bên trên, lại một lần nữa nhìn kĩ, liền phát hiện cảnh tượng một lần nữa biến hóa, từ phòng ngủ biến thành một phòng làm việc lớn, ở trên bàn trước mặt hắn trải đầy các khí cụ lớn, ở đằng sau hắn là một cái giá cao bằng người, mặt trên đặt đầy các bình nhỏ khắc chữ, mà bên kia phòng đặt mấy cái máy thật lớn hình thức cổ xưa, Tô Hử nhận ra mấy cái máy ấy, chúng nó có tác dụng chiết xuất tinh dầu trong hoa.

Đây là có chuyện gì? Ta khẳng định là đang nằm mơ! Tô Hử không thể không tự hỏi.

Ở gần trần phòng làm việc có hai lỗ thông gió nhỏ, dương quang sáng chói theo lối đó vào phòng, in trên mặt đất, thoạt nhìn bên ngoài còn có không gian khác. Tô Hử nghĩ như vậy, mờ mịt đứng lên, mở cửa ra khỏi phòng, lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây dại.

Trước mắt Tô Hử là một dải đất rộng mênh mông, ở trên cái gì cũng không có, kể cả cỏ dại, nhưng thổ nhưỡng thì lại rất xốp và ẩm, đất hình như bị tưới nước quá nhiều đi. Hắn đi dọc theo lối mòn, rất nhanh liền phát hiện dị thường. Mảnh đất ở đây không nối liền thành một dải, mà là phân chia thành từng mẫu đều nhau, trên mỗi mẫu đất đều cắm một tiểu thẻ bài, mỗi mặt trên viết tên một loại hoa.

"Đây là vườn hoa sao?" Tô Hử nheo mắt, nhìn hoài cũng không thấy nơi tận cùng của mảnh đất, lẩm bẩm.

"Ngươi đáp đúng rồi, hơn nữa mỗi loại hoa chỉ có thể sinh trưởng ở nơi qui định sẵn của chúng." Một âm thanh nam tính nhu hòa vang lên từ sau lưng, đem Tô Hử làm hoảng sợ, lập tức quay đầu về phía sau, thiếu chút nữa là sái cổ, ở sau lưng cách hắn ba mét có một con chó săn Afghan* màu xám bạc đang ngồi, nghiêng đầu nhìn hắn.

*Giống chó săn Afghan: Giống chó săn Afghan hay còn gọi là Afghan Hound gây ấn tượng bởi khuôn mặt và bộ lông độc đáo, sức mạnh, sự dẻo dai và vẻ cao lớn. Đây là giống chó săn được xếp vào nhóm chó săn đuổi hay chó săn rượt, là những con chó săn dựa vào tốc độ để truy đuổi con mồi. ( mình nghĩ con chó miêu tả ở trên cũng tương tự trong hình)









"Thật xinh đẹp......" Tô Hử thấp giọng cảm thán nói, có một lần hắn đến Mỹ, vừa khéo lúc đó có cuộc tranh tài dành cho chó ở  câu lạc bộ Tây Mẫn Tự, nhờ hắn có một người bạn là thành viên của câu lạc bộ Tây nên mới có thể tiến vào xem trận chung kết, đêm đó quán quân cũng là một con chó săn Afghan, khi nó chạy lông tóc tủa như theo gió mà dệt thành tơ lụa còn thêm đôi mắt u buồn thâm thúy đã để lại trong lòng Tô Hử ấn tượng sâu sắc. Mà con trước mắt so với con chó săn quán quân ngày hôm đó còn xinh đẹp hơn, lông tóc thật dài màu xám bạc nhu thuận trải trên nền đất, dưới ánh nắng chiếu xuống, liền như ánh trăng hòa tan.

"Cảm ơn khích lệ!" Chỉ thấy con chó săn Afghan mở miệng, Tô Hử liền nghe trận âm thanh nam tử nhu hòa từ hướng nó phát ra.

( ⊙o⊙)!

Biểu tình Tô Hử lập tức liền biến thành như vậy, điên cuồng lùi về sau vài bước, gắt gao nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Cái mộng này hảo kì quái, cẩu cư nhiên có thể nói...... Khẳng định là bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thức đêm mới có thể nằm mộng như vậy...... Về sau không thể lại thức đêm...... Nhanh lên tỉnh lại nhanh lên tỉnh lại......"

Giây tiếp theo, Tô Hử phát hiện ánh sáng xung quanh mất đi mọi thứ lại tối sầm, mở mắt ra liền thấy, chính mình cư nhiên trở lại phòng ngủ cũ nát, chính mình vẫn còn duy trì tư thế ngồi trên giường. Nữ nhân bên cạnh nhẹ nhàng hừ một tiếng, hơi hơi điều chỉnh một chút tư thế ngủ, Tô Hử cả khinh lập tức nín thở, một cái cử động cũng không dám.

Đây là nơi nào? Còn ở trong mộng thì sao? Vừa rồi cái kia vườn hoa là ở đâu? Tô Hử vừa mới ở trong lòng nghĩ đến vấn đề này, liền lập tức trước mắt sáng ngời, lại một lần trở lại nơi đó, dứng trên mảnh đất đã được khai khẩn cẩn thận, đối mặt với con cẩu biết nói khi nãy.

Thấy Tô Hử đã trở lại, con Afghan kia chỉ cười khẽ một tiếng, rồi đứng lên run mao trên người, nói "Ngươi chỉ cần nghĩ trở về liền trở về, nghĩ tiến vào liền tiến vào, như vậy liền có thể ở thế giới hiện và không thay đổi qua lại. Ngươi có thể thử thêm nhiều lần nữa, thẳng đến khi thuần thục mới thôi, thuận tiện bình tĩnh một chút. Không cần phải để ý ta, ta có rất nhiều thời gian, không cần vội." Nói xong, nó xoay người ưu nhã tránh đi, đám lông theo bước chân nó phiêu động, tựa như dẫm một đoàn đám mây bông bông.

Mình nằm mộng đẳng cấp như vậy sao! Tô Hử trong lòng ẩn ẩn toát ra một cái không thể tưởng tượng ý tưởng, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu, chỉ không ngừng giữa phòng ngủ và vườn hoa qua lại. Thẳng đến khi thế giới bên ngoài phòng ngủ từ tối đen chuyển sang hửng sáng, ánh sáng của thế giới này lần đầu tiên xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên người hắn.

Vẫn còn khiếp sợ Tô Hử ngồi ngây ngốc trên giường suy nghĩ về giấc mộng kì quái kia, nữ nhân bên cạnh lại trở mình, hắn sợ tới mức lại một lần nữa chui vào không gian, chó săn vừa rồi còn không biết đã đi đâu nay xuất hiện, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, hỏi: "Đã trấn định lại chưa? Trấn định rồi thì nói, ta có một cái tin tức tốt cùng một cái tin tức xấu muốn nói cho ngươi."

"Cái gì tin tức." Tô Hử hít sâu một hơi, cảm giác xấu trong lòng ngày càng mãnh liệt, "Nói tin tức xấu trước đi."

"Hảo." Chó săn Afghan nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt cẩu thon dài lộ ra một cái quỷ dị tươi cười, "Tin tức xấu là, ngươi xuyên qua. Tin tức tốt là, ngươi xuyên qua đến thế giới ngươi rất quen thuộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau