Chương 18: Đồng tiền áp tuổi
Edit: Cây Nấm Nhỏ
________________________
Chương 18: Đồng tiền áp tuổi
Thấy có người đang ngủ, âm thanh trong phòng đều mơ hồ nhỏ lại.
Không thể để cho Sở Yến dựa trên người mình cả đêm, Liễu Tĩnh Thủy đưa tay ôm hắn vào người, nói với những người khác: "Ta đưa hắn lên giường ngủ, các vị trò chuyện trước, mạn phép không tiếp được."
Mấy đệ tử đứng lên muốn giúp đỡ chút, thấy Liễu Tĩnh Thủy tự mình bế người đi tự nhiên, giống như Sở Yến không hề có chút cân nặng nào, xoay người về phòng ngủ.
Giang Phù Nguyệt nhìn bóng lưng Liễu Tĩnh Thủy, tay chống má, thở dài: "Ta cũng muốn được ôm như thế."
Giang Phù Ngọc cũng than thở: "Trước đây thì còn được, hiện tại trừ khi tỷ chịu trọng thương."
Giang Phù Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Trong phòng ngủ, Liễu Tĩnh Thủy nhẹ tay nhẹ chân đặt người lên giường, xong xuôi còn không quên đắp chăn lên, không vội vã rời đi, cẩn thận đánh giá Sở Yến một chút, quyết định vẫn nên giúp hắn tháo trang sức xuống... Như vậy nằm sẽ không đau đầu nhỉ?
Sở Yến ngủ rất sâu, bị người na đi cũng không có chút cảm giác, nằm trên giường ngủ say như chết, vừa mới nằm xuống lại bị nâng dậy, ngoan ngoãn để Liễu Tĩnh Thủy gỡ trang sức xuống, sau đó lại nằm xuống.
Hắn thật sự không tỉnh chút nào, Liễu Tĩnh Thủy cảm thấy kỳ lạ, hôm nay cũng không làm gì, chỉ có đi dạo trong học viện buổi chiều một lát mà thôi, sao có thể mệt như thế chứ?
Đang nghĩ ngợi bỗng nghe Sở Yến lẩm bẩm gì đó, cuộn người nằm nghiêng, Liễu Tĩnh Thủy kéo chăn lên đắp cho hắn, hôm nay là giao thừa đêm 30, y không tắt đèn mà để lại một ngọn, sau khi kiểm tra lô ấm trong phòng rồi mới rời đi.
Sau nửa đêm, trong phòng nửa tối nửa sáng, ánh nến lay lắt, Sở Yến trong mơ thầm gọi vài tiếng, lại kêu mẹ ơi mẹ à, nhưng không ai nghe thấy.
Ngày đầu tiên của năm mới đến, Sở Yến tỉnh lại trong tiếng pháo, không muốn thức dậy, ôm chăn lăn qua lộn lại vài vòng mới phát hiện không đúng.
Tối qua hình như mình đâu có ở trong này? Ai bưng mình về giường thế?
Hắn nhìn bố trí trong phòng, phát hiện đây không phải phòng khách mà mình hay ở, là phòng của Liễu Tĩnh Thủy.
Vừa nghĩ tới người kia, người kia đã tới. Ngoài cửa có vài tiếng vang, nghe tiếng gõ, Sở Yến lập tức nhảy xuống giường, mở cửa ra, thấy chủ nhân căn phòng đứng trước cửa, khẽ mỉm cười nhìn cái kẻ cưu chiếm thước sào.
(*Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác.)
Liễu Tĩnh Thủy một đêm không ngủ vậy mà tinh thần vẫn còn sảng khoái lắm.
Bên ngoài pháo nổ không ngừng, Liễu Tĩnh Thủy đứng trước mặt hắn, cười tự nhiên nói: "Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."
Sở Yến hơi sửng sốt, mới đáp lại: "Ừm... Năm mới vui vẻ."
Thật ra đây không phẩn lần đầu tiên hắn mừng lễ này, dù sao mẹ hắn cũng là người Hán, lễ mừng năm mới đối với người Hán là một sự kiện lớn, cho dù ở Tây Vực không thể nào tổ chức long trọng như ở Trung Nguyên, hắn vẫn cùng mẹ chúc mừng qua ngày lễ này, trước đây thường được nhận tiền mừng tuổi của mẹ, buổi sáng đầu tiên của năm mới mẫu thân cũng từng nói chúc mừng với hắn y như thế.
Những lời tương tự như thế đã lâu lắm rồi hắn chưa từng nghe lại, bây giờ nghe được, cảm giác nhớ nhung mạnh mẽ xộc vào não, khiến đôi mắt có chút chua xót.
Cảm xúc hắn bỗng nhiên mãnh liệt, trong mắt ướt nhẹp, chút thay đổi này người ngoài có lẽ nhìn không ra nhưng Liễu Tĩnh Thủy lại cảm nhận rõ ràng hắn cứng người, không khỏi quan tâm: "Sao thế?"
"Mới thức dậy, có chút chưa tỉnh táo thôi..." Sở Yến nháy mắt vài cái, thu lại nước mắt vừa trào ra, nhìn qua có vẻ như ngủ không ngon "Ngươi không đi chúc tết à?"
Hắn đi qua đẩy mở cửa sổ, nhìn bên ngoài, sắc trời đã không còn sớm nữa.
Liễu Tĩnh Thủy đi theo vào phòng: "Người thân của ta không ở Giang Nam, trong học viện chỉ có vài tiên sinh cần thăm hỏi, ta đã đi một vòng rồi... Nhưng mà nhận được ủy thác của Vân tiên sinh, đang định tới Dược Vương cốc để đưa chút đồ đạc, ngươi có muốn đi không?"
Sở Yến nghe vậy ngoái nhìn: "Dược Vương cốc? Là Dược Vương cốc dưới chân núi sao?"
Dược Vương cốc nằm dưới đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, nổi danh về y thuật ngang hàng với Hạnh Hoa Ổ, nhưng mà đánh giá qua thì không nổi bằng Hạnh Hoa Ổ hằng năm luôn đi hành y cứu người, người trong Dược Vương cốc tính tình đều kỳ cục, làm việc tùy tâm, nhìn người vừa con mắt mới chịu cứu, một chút y đức cũng không có, nhưng mà y thuật thật sự rất cao thâm, địa vị của Dược Vương cốc ở giang hồ cực kỳ cao.
Sở Yến thật ra cũng nghĩ muốn hạ chiến thư với Dược Vương đứng đầu Đồ Sở, đáng tiếc thư kia không vào dược Dược Vương cốc, trong cốc không biết có bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, nhìn sơ có vẻ đều bình thường không có gì, tùy tiện bứng một góc cũng có độc, lại có các trận pháp kỳ môn bảo vệ lối vào, cho dù là một con chim, không được sự chấp nhận của người trong Dược Vương cốc cũng không thể bay vào.
Nói tới đánh nhau, hình như Dược Vương và Liễu Tĩnh Thủy có chút quen biết thì phải...
Hắn có thể nhân cơ hội này vào Dược Vương cốc để hạ chiến thư không?
"Ừ." Liễu Tĩnh Thủy trả lời, sau đó lại lộ vẻ khó xử "Nhưng mà tính cách của Dược Vương tiền bối lập dị, nếu như xem người không vừa mắt, ông ấy sẽ có chút... Ta cũng không biết chính xác tính tình của ông ấy, ông ấy chưa bao giờ nể mặt mũi ai. Nếu ngươi muốn đi, ông ấy có nói gì khó nghe thì ngươi cũng đừng để trong lòng."
Lão Dược Vương tính tình lớn tới không ai chịu được, người trong giang hồ đều sợ ông ấy. Nhưng mà ngày đó Sở Yến thấy Dược Vương cũng không nhìn ra được ông ấy có cái gì đáng sợ, cảm thấy không sao cả, vô tình nói: "Ta muốn đi."
Liễu Tĩnh Thủy gật đầu: "Vậy ngươi đeo trang sức đi, rửa mặt chải đầu một tí là có thể xuất phát."
Sở Yến nhìn trên bàn mới thấy, quần áo và trang sức của mình được đặt chỉnh tề bên trên, trừ đống đồ của mình ra trên đó còn một dây đồng tiền.
Hắn biết là cái gì, tiền lì xì của đám nhóc trong học viện ngày hôm qua cũng y chang, trước đây hắn cũng từng được nhận, không khác gì mấy, nhưng hắn vẫn hỏi một câu: "Cái gì đây?"
"Tiền mừng tuổi cho trẻ em... Đúng rồi, ta cũng phải đem cái này theo, trong Dược Vương cốc có vài bé gái." Liễu Tĩnh Thủy nghe hắn nhắc mới nhớ, đi tới bên cạnh nhấc chuỗi đồng tiền lên.
Sở Yến nâng mắc, nhìn hai mắt y nói: "Ta cũng có ư?"
Nói xong hắn mới thấy hối hận, đã một bó tuổi rồi còn muốn tiền lì xì gì chứ... Trước đây mẹ hắn cũng có cho vài lần, bây giờ người khác cho mới là lạ.
Nghĩ tới lại thấy có chút mất mác, cầm trang sức đi tới một bên, nghĩ chải đầu, ánh sáng trước mắt lại lóe lên, Liễu Tĩnh Thủy cầm một chuỗi đồng tiền đưa qua.
"Lấy tốt lắm, nhóc con." Liễu Tĩnh Thủy cười cười.
Nhóc con?
Tuy rằng bực bội y trêu chọc mình như thế nhưng Sở Yến không thèm đấu khẩu với y, khẽ 'hừ' một tiếng biểu thị khó chịu thôi,
Sau khi nhận lấy sâu đồng tiền kia bỏ trong tay vuốt ve một hồi rồi dắt bên hông, nói cảm tạ với người kia: "Cảm ơn ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy lắc đầu cười khẽ, cầm thêm một chuỗi cho bé gái ở Dược Vương cốc, sau đó nói: "Ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi, chốc sẽ có người đưa sang. Ta đi chuẩn bị xe ngựa, đến lúc đó cho người tới đón ngươi."
"Được."
Liễu Tĩnh Thủy vừa rời cửa, hắn bắt đầu chải đầu rửa mặt, không bao lâu sau thì Mục Ni tới đưa cho hắn một bộ đồ khác, dựa theo thói quen của Sở Yến mà chọn, một ngày hắn phải đổi ít nhất một bộ đồ và trang sức, hơn nữa đổi một lần là đổi toàn bộ.
Mục Ni biết thói quen đáng sợ này của hắn cho nên xoay người liền lấy bộ đồ mới tới, chỉ là trang sức... Gã thật sự không phân biệt được cũng không biết nên phối như thế nào cho phải, Sở Yến hôm nay chỉ có thể tạm chấp nhận, mang lại bộ trang sức ngày hôm qua.
Ngồi trước gương, Sở Yến đeo mi tâm trụy lên, hỏi: "Mục Ni, ngươi tra được hành tung của hắn chưa?"
(*Hình ảnh minh họa mi tâm trụy: Mình không biết gọi là vòng đen trán có đúng không nên mình để nguyên nha.)
'Hắn' này chính là thiếu cung chủ Lưu Kính cung vừa gặp hôm trước giao thừa, Mạc Lí.
Trong đại Quang Minh thần giáo, địa vị của Hoán Hỏa cung Nhật bộ cao hơn so với Lưu Kính cung Nguyệt bộ một ít nhưng địa vị của thiếu chủ Hoán Hỏa cung thì không cao hơn bao nhiêu với thiếu chủ Lưu Kính cung. Dù sao mẹ của Sở Yến cũng là người Hán, giáo chúng đối với chuyện này vẫn để bụng, mặt ngoài thì luôn kính trọng Sở Yến nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, Sở Yến đều nhìn ra được, cũng tự hiểu lấy.
Nhiều đời giáo chủ đều xuất thân từ Hoán Hỏa cung, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ, trên người Sở Yến có một nửa huyết thống người Hán, Mạc Lí rất có thể sẽ thay thế vị trí của hắn.
Mạc Lí thân là thiếu chủ Lưu Kính cung, thật ra ở mọi phương diện đều không kém hơn Sở Yến bao nhiêu.
Địa vị, võ công, tài năng,... Thậm chí là nhan sắc, hai người đều không phân cao thấp. Bọn họ giống như ngày đêm bình thường, trong đạo cũng xưng là song tuyệt. Nhưng mà cả hai đều ngầm ghét bỏ lẫn nhau, không thích bị người khác so sánh với đối phương.
Sở Yến hoàn toàn không muốn nhìn thấy Mạc Lí ở Trung Nguyên, dù sao trước đó được giao nhiệm vụ bên phía Trung Nguyên chỉ có một mình hắn.
Tuổi còn nhỏ nhưng trong thần giáo hắn đã có thể đánh thắng vài vị trưởng lão, cho nên giáo chủ - cũng chí là cha hắn mới có thể giao trọng trách khiêu chiến cao thủ võ lâm Trung Nguyên cho hắn, mở đường cho ngày sau đại Quang Minh thần giáo có thể gia nhập vào Trung Nguyên.
Nhưng mà Sở Yến lại gặp Mạc Lí ở đây, hơn nữa nghe lời của Mạc Lí ngày ấy, gã ta muốn khiếu chiến ở võ lâm Trung Nguyên? Sở Yến không khỏi thấy ngộ, chẳng lẽ cha hắn cũng phái gã ta tới?
Ngày đó sau khi hạ chiến thư với Liễu Tĩnh Thủy xong thì tên Mạc Lí cũng không xuất hiện nữa, Sở Yến thật sự thấy quái quái, cho Mục Ni đi thăm dò tin tức của Mạc Lí, còn có mục đích gã ta tới đây.
"Mạc Lí không rõ hành tung, ở phụ cận đây không phát hiện ra bóng dáng hắn." Mục Ni dừng một chút "Nhưng mà, ta do thám thấy gần đây hắn liên tiếp hạ chiến thư với cao thủ môn phái trong dãy núi mười hai đỉnh."
"Gửi chiến thư hả? Xem ra hắn muốn bắt chước ta?" Sở Yến cầm vòng cổ trên bàn đeo lên "Nhưng mấy ngày nay ăn mừng năm mới, hắn đi tìm người ta lây xui xẻo, ai mà rảnh để ý tới hắn."
Mục Ni nói: "Không sai, đúng là không ai ứng chiến."
Sở Yến nghe thấy cực kỳ mỉa mai cười thành tiếng. Còn muốn khiêu chiến? Nhìn xem coi ai thèm quan tâm ngươi!
"Bỏ đi... Sau rồi nói, kệ hắn." Sở Yến mang phần trang sức cuối cùng lên, đứng dậy "Lát nữa ta và Liễu Tĩnh Thủy sẽ đến Dược Vương cốc, ngươi đừng đi theo... Ngươi đừng lo, chỉ đi một chút thôi, võ công ta tốt thế, không có chuyện gì đâu. Không biết sao lại phái ngươi tới làm thị vệ cho ta... Rõ ràng tự ta cũng bảo vệ được bản thân vậy."
Mục Ni không nói, võ công gã không bằng Sở Yến, đương nhiên không tới phiên gã bảo vệ Sở Yến.
Thị vệ... Có lẽ là đi chết thay cho ngươi.
Mục Ni thở dài, nói: "Điểm tâm tới rồi, ở bên ngoài. Ngươi đi cẩn thận đấy... Ta đi trước."
Mục Ni rời khỏi phòng, Sở Yến lại chỉnh trang mặt mũi mình một chốc, sau đó mới ra ngoài ăn miếng đồ, cũng may là hắn không điệu đà lâu lắm, đồ ăn sáng vẫn còn nóng, nếu không trong thời tiết này chắc đã nguội lạnh.
Chờ khi Sở Yến đầy bụng, có đệ tử của học viện tới dẫn đường, lên xe ngựa xuất phát cùng Liễu Tĩnh Thủy.
Dược Vương cốc dù sao cũng ở trong đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, thật ra đi bộ còn nhanh hơn nhưng Liễu Tĩnh Thủy còn có đồ đạc phải đưa qua, cho nên dùng xe ngựa, đường đi cũng chỉ cần chốc lát là tới.
Sở Yến cảm thấy mình mới lên xe ngựa nói hai câu thì phải xuống rồi.
Vừa xuống xe ngựa, đặt chân là tới ranh giới Dược Vương cốc.
________________________
Chương 18: Đồng tiền áp tuổi
Thấy có người đang ngủ, âm thanh trong phòng đều mơ hồ nhỏ lại.
Không thể để cho Sở Yến dựa trên người mình cả đêm, Liễu Tĩnh Thủy đưa tay ôm hắn vào người, nói với những người khác: "Ta đưa hắn lên giường ngủ, các vị trò chuyện trước, mạn phép không tiếp được."
Mấy đệ tử đứng lên muốn giúp đỡ chút, thấy Liễu Tĩnh Thủy tự mình bế người đi tự nhiên, giống như Sở Yến không hề có chút cân nặng nào, xoay người về phòng ngủ.
Giang Phù Nguyệt nhìn bóng lưng Liễu Tĩnh Thủy, tay chống má, thở dài: "Ta cũng muốn được ôm như thế."
Giang Phù Ngọc cũng than thở: "Trước đây thì còn được, hiện tại trừ khi tỷ chịu trọng thương."
Giang Phù Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Trong phòng ngủ, Liễu Tĩnh Thủy nhẹ tay nhẹ chân đặt người lên giường, xong xuôi còn không quên đắp chăn lên, không vội vã rời đi, cẩn thận đánh giá Sở Yến một chút, quyết định vẫn nên giúp hắn tháo trang sức xuống... Như vậy nằm sẽ không đau đầu nhỉ?
Sở Yến ngủ rất sâu, bị người na đi cũng không có chút cảm giác, nằm trên giường ngủ say như chết, vừa mới nằm xuống lại bị nâng dậy, ngoan ngoãn để Liễu Tĩnh Thủy gỡ trang sức xuống, sau đó lại nằm xuống.
Hắn thật sự không tỉnh chút nào, Liễu Tĩnh Thủy cảm thấy kỳ lạ, hôm nay cũng không làm gì, chỉ có đi dạo trong học viện buổi chiều một lát mà thôi, sao có thể mệt như thế chứ?
Đang nghĩ ngợi bỗng nghe Sở Yến lẩm bẩm gì đó, cuộn người nằm nghiêng, Liễu Tĩnh Thủy kéo chăn lên đắp cho hắn, hôm nay là giao thừa đêm 30, y không tắt đèn mà để lại một ngọn, sau khi kiểm tra lô ấm trong phòng rồi mới rời đi.
Sau nửa đêm, trong phòng nửa tối nửa sáng, ánh nến lay lắt, Sở Yến trong mơ thầm gọi vài tiếng, lại kêu mẹ ơi mẹ à, nhưng không ai nghe thấy.
Ngày đầu tiên của năm mới đến, Sở Yến tỉnh lại trong tiếng pháo, không muốn thức dậy, ôm chăn lăn qua lộn lại vài vòng mới phát hiện không đúng.
Tối qua hình như mình đâu có ở trong này? Ai bưng mình về giường thế?
Hắn nhìn bố trí trong phòng, phát hiện đây không phải phòng khách mà mình hay ở, là phòng của Liễu Tĩnh Thủy.
Vừa nghĩ tới người kia, người kia đã tới. Ngoài cửa có vài tiếng vang, nghe tiếng gõ, Sở Yến lập tức nhảy xuống giường, mở cửa ra, thấy chủ nhân căn phòng đứng trước cửa, khẽ mỉm cười nhìn cái kẻ cưu chiếm thước sào.
(*Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác.)
Liễu Tĩnh Thủy một đêm không ngủ vậy mà tinh thần vẫn còn sảng khoái lắm.
Bên ngoài pháo nổ không ngừng, Liễu Tĩnh Thủy đứng trước mặt hắn, cười tự nhiên nói: "Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."
Sở Yến hơi sửng sốt, mới đáp lại: "Ừm... Năm mới vui vẻ."
Thật ra đây không phẩn lần đầu tiên hắn mừng lễ này, dù sao mẹ hắn cũng là người Hán, lễ mừng năm mới đối với người Hán là một sự kiện lớn, cho dù ở Tây Vực không thể nào tổ chức long trọng như ở Trung Nguyên, hắn vẫn cùng mẹ chúc mừng qua ngày lễ này, trước đây thường được nhận tiền mừng tuổi của mẹ, buổi sáng đầu tiên của năm mới mẫu thân cũng từng nói chúc mừng với hắn y như thế.
Những lời tương tự như thế đã lâu lắm rồi hắn chưa từng nghe lại, bây giờ nghe được, cảm giác nhớ nhung mạnh mẽ xộc vào não, khiến đôi mắt có chút chua xót.
Cảm xúc hắn bỗng nhiên mãnh liệt, trong mắt ướt nhẹp, chút thay đổi này người ngoài có lẽ nhìn không ra nhưng Liễu Tĩnh Thủy lại cảm nhận rõ ràng hắn cứng người, không khỏi quan tâm: "Sao thế?"
"Mới thức dậy, có chút chưa tỉnh táo thôi..." Sở Yến nháy mắt vài cái, thu lại nước mắt vừa trào ra, nhìn qua có vẻ như ngủ không ngon "Ngươi không đi chúc tết à?"
Hắn đi qua đẩy mở cửa sổ, nhìn bên ngoài, sắc trời đã không còn sớm nữa.
Liễu Tĩnh Thủy đi theo vào phòng: "Người thân của ta không ở Giang Nam, trong học viện chỉ có vài tiên sinh cần thăm hỏi, ta đã đi một vòng rồi... Nhưng mà nhận được ủy thác của Vân tiên sinh, đang định tới Dược Vương cốc để đưa chút đồ đạc, ngươi có muốn đi không?"
Sở Yến nghe vậy ngoái nhìn: "Dược Vương cốc? Là Dược Vương cốc dưới chân núi sao?"
Dược Vương cốc nằm dưới đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, nổi danh về y thuật ngang hàng với Hạnh Hoa Ổ, nhưng mà đánh giá qua thì không nổi bằng Hạnh Hoa Ổ hằng năm luôn đi hành y cứu người, người trong Dược Vương cốc tính tình đều kỳ cục, làm việc tùy tâm, nhìn người vừa con mắt mới chịu cứu, một chút y đức cũng không có, nhưng mà y thuật thật sự rất cao thâm, địa vị của Dược Vương cốc ở giang hồ cực kỳ cao.
Sở Yến thật ra cũng nghĩ muốn hạ chiến thư với Dược Vương đứng đầu Đồ Sở, đáng tiếc thư kia không vào dược Dược Vương cốc, trong cốc không biết có bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, nhìn sơ có vẻ đều bình thường không có gì, tùy tiện bứng một góc cũng có độc, lại có các trận pháp kỳ môn bảo vệ lối vào, cho dù là một con chim, không được sự chấp nhận của người trong Dược Vương cốc cũng không thể bay vào.
Nói tới đánh nhau, hình như Dược Vương và Liễu Tĩnh Thủy có chút quen biết thì phải...
Hắn có thể nhân cơ hội này vào Dược Vương cốc để hạ chiến thư không?
"Ừ." Liễu Tĩnh Thủy trả lời, sau đó lại lộ vẻ khó xử "Nhưng mà tính cách của Dược Vương tiền bối lập dị, nếu như xem người không vừa mắt, ông ấy sẽ có chút... Ta cũng không biết chính xác tính tình của ông ấy, ông ấy chưa bao giờ nể mặt mũi ai. Nếu ngươi muốn đi, ông ấy có nói gì khó nghe thì ngươi cũng đừng để trong lòng."
Lão Dược Vương tính tình lớn tới không ai chịu được, người trong giang hồ đều sợ ông ấy. Nhưng mà ngày đó Sở Yến thấy Dược Vương cũng không nhìn ra được ông ấy có cái gì đáng sợ, cảm thấy không sao cả, vô tình nói: "Ta muốn đi."
Liễu Tĩnh Thủy gật đầu: "Vậy ngươi đeo trang sức đi, rửa mặt chải đầu một tí là có thể xuất phát."
Sở Yến nhìn trên bàn mới thấy, quần áo và trang sức của mình được đặt chỉnh tề bên trên, trừ đống đồ của mình ra trên đó còn một dây đồng tiền.
Hắn biết là cái gì, tiền lì xì của đám nhóc trong học viện ngày hôm qua cũng y chang, trước đây hắn cũng từng được nhận, không khác gì mấy, nhưng hắn vẫn hỏi một câu: "Cái gì đây?"
"Tiền mừng tuổi cho trẻ em... Đúng rồi, ta cũng phải đem cái này theo, trong Dược Vương cốc có vài bé gái." Liễu Tĩnh Thủy nghe hắn nhắc mới nhớ, đi tới bên cạnh nhấc chuỗi đồng tiền lên.
Sở Yến nâng mắc, nhìn hai mắt y nói: "Ta cũng có ư?"
Nói xong hắn mới thấy hối hận, đã một bó tuổi rồi còn muốn tiền lì xì gì chứ... Trước đây mẹ hắn cũng có cho vài lần, bây giờ người khác cho mới là lạ.
Nghĩ tới lại thấy có chút mất mác, cầm trang sức đi tới một bên, nghĩ chải đầu, ánh sáng trước mắt lại lóe lên, Liễu Tĩnh Thủy cầm một chuỗi đồng tiền đưa qua.
"Lấy tốt lắm, nhóc con." Liễu Tĩnh Thủy cười cười.
Nhóc con?
Tuy rằng bực bội y trêu chọc mình như thế nhưng Sở Yến không thèm đấu khẩu với y, khẽ 'hừ' một tiếng biểu thị khó chịu thôi,
Sau khi nhận lấy sâu đồng tiền kia bỏ trong tay vuốt ve một hồi rồi dắt bên hông, nói cảm tạ với người kia: "Cảm ơn ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy lắc đầu cười khẽ, cầm thêm một chuỗi cho bé gái ở Dược Vương cốc, sau đó nói: "Ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi, chốc sẽ có người đưa sang. Ta đi chuẩn bị xe ngựa, đến lúc đó cho người tới đón ngươi."
"Được."
Liễu Tĩnh Thủy vừa rời cửa, hắn bắt đầu chải đầu rửa mặt, không bao lâu sau thì Mục Ni tới đưa cho hắn một bộ đồ khác, dựa theo thói quen của Sở Yến mà chọn, một ngày hắn phải đổi ít nhất một bộ đồ và trang sức, hơn nữa đổi một lần là đổi toàn bộ.
Mục Ni biết thói quen đáng sợ này của hắn cho nên xoay người liền lấy bộ đồ mới tới, chỉ là trang sức... Gã thật sự không phân biệt được cũng không biết nên phối như thế nào cho phải, Sở Yến hôm nay chỉ có thể tạm chấp nhận, mang lại bộ trang sức ngày hôm qua.
Ngồi trước gương, Sở Yến đeo mi tâm trụy lên, hỏi: "Mục Ni, ngươi tra được hành tung của hắn chưa?"
(*Hình ảnh minh họa mi tâm trụy: Mình không biết gọi là vòng đen trán có đúng không nên mình để nguyên nha.)
'Hắn' này chính là thiếu cung chủ Lưu Kính cung vừa gặp hôm trước giao thừa, Mạc Lí.
Trong đại Quang Minh thần giáo, địa vị của Hoán Hỏa cung Nhật bộ cao hơn so với Lưu Kính cung Nguyệt bộ một ít nhưng địa vị của thiếu chủ Hoán Hỏa cung thì không cao hơn bao nhiêu với thiếu chủ Lưu Kính cung. Dù sao mẹ của Sở Yến cũng là người Hán, giáo chúng đối với chuyện này vẫn để bụng, mặt ngoài thì luôn kính trọng Sở Yến nhưng trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, Sở Yến đều nhìn ra được, cũng tự hiểu lấy.
Nhiều đời giáo chủ đều xuất thân từ Hoán Hỏa cung, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ, trên người Sở Yến có một nửa huyết thống người Hán, Mạc Lí rất có thể sẽ thay thế vị trí của hắn.
Mạc Lí thân là thiếu chủ Lưu Kính cung, thật ra ở mọi phương diện đều không kém hơn Sở Yến bao nhiêu.
Địa vị, võ công, tài năng,... Thậm chí là nhan sắc, hai người đều không phân cao thấp. Bọn họ giống như ngày đêm bình thường, trong đạo cũng xưng là song tuyệt. Nhưng mà cả hai đều ngầm ghét bỏ lẫn nhau, không thích bị người khác so sánh với đối phương.
Sở Yến hoàn toàn không muốn nhìn thấy Mạc Lí ở Trung Nguyên, dù sao trước đó được giao nhiệm vụ bên phía Trung Nguyên chỉ có một mình hắn.
Tuổi còn nhỏ nhưng trong thần giáo hắn đã có thể đánh thắng vài vị trưởng lão, cho nên giáo chủ - cũng chí là cha hắn mới có thể giao trọng trách khiêu chiến cao thủ võ lâm Trung Nguyên cho hắn, mở đường cho ngày sau đại Quang Minh thần giáo có thể gia nhập vào Trung Nguyên.
Nhưng mà Sở Yến lại gặp Mạc Lí ở đây, hơn nữa nghe lời của Mạc Lí ngày ấy, gã ta muốn khiếu chiến ở võ lâm Trung Nguyên? Sở Yến không khỏi thấy ngộ, chẳng lẽ cha hắn cũng phái gã ta tới?
Ngày đó sau khi hạ chiến thư với Liễu Tĩnh Thủy xong thì tên Mạc Lí cũng không xuất hiện nữa, Sở Yến thật sự thấy quái quái, cho Mục Ni đi thăm dò tin tức của Mạc Lí, còn có mục đích gã ta tới đây.
"Mạc Lí không rõ hành tung, ở phụ cận đây không phát hiện ra bóng dáng hắn." Mục Ni dừng một chút "Nhưng mà, ta do thám thấy gần đây hắn liên tiếp hạ chiến thư với cao thủ môn phái trong dãy núi mười hai đỉnh."
"Gửi chiến thư hả? Xem ra hắn muốn bắt chước ta?" Sở Yến cầm vòng cổ trên bàn đeo lên "Nhưng mấy ngày nay ăn mừng năm mới, hắn đi tìm người ta lây xui xẻo, ai mà rảnh để ý tới hắn."
Mục Ni nói: "Không sai, đúng là không ai ứng chiến."
Sở Yến nghe thấy cực kỳ mỉa mai cười thành tiếng. Còn muốn khiêu chiến? Nhìn xem coi ai thèm quan tâm ngươi!
"Bỏ đi... Sau rồi nói, kệ hắn." Sở Yến mang phần trang sức cuối cùng lên, đứng dậy "Lát nữa ta và Liễu Tĩnh Thủy sẽ đến Dược Vương cốc, ngươi đừng đi theo... Ngươi đừng lo, chỉ đi một chút thôi, võ công ta tốt thế, không có chuyện gì đâu. Không biết sao lại phái ngươi tới làm thị vệ cho ta... Rõ ràng tự ta cũng bảo vệ được bản thân vậy."
Mục Ni không nói, võ công gã không bằng Sở Yến, đương nhiên không tới phiên gã bảo vệ Sở Yến.
Thị vệ... Có lẽ là đi chết thay cho ngươi.
Mục Ni thở dài, nói: "Điểm tâm tới rồi, ở bên ngoài. Ngươi đi cẩn thận đấy... Ta đi trước."
Mục Ni rời khỏi phòng, Sở Yến lại chỉnh trang mặt mũi mình một chốc, sau đó mới ra ngoài ăn miếng đồ, cũng may là hắn không điệu đà lâu lắm, đồ ăn sáng vẫn còn nóng, nếu không trong thời tiết này chắc đã nguội lạnh.
Chờ khi Sở Yến đầy bụng, có đệ tử của học viện tới dẫn đường, lên xe ngựa xuất phát cùng Liễu Tĩnh Thủy.
Dược Vương cốc dù sao cũng ở trong đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, thật ra đi bộ còn nhanh hơn nhưng Liễu Tĩnh Thủy còn có đồ đạc phải đưa qua, cho nên dùng xe ngựa, đường đi cũng chỉ cần chốc lát là tới.
Sở Yến cảm thấy mình mới lên xe ngựa nói hai câu thì phải xuống rồi.
Vừa xuống xe ngựa, đặt chân là tới ranh giới Dược Vương cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất