Chương 12
Diệp Tri Cẩn nói ở cùng với bạn, Trần Qua vẫn không nhịn được gửi wechat cho hắn.
Anh lướt vòng bạn bè thì thấy có người đăng hình mèo tắm nắng, bèn mặt dày mày dạn nhờ người ta quay vài video ngắn gửi cho mình.
Bạn anh nói đùa không ngờ sếp Trần lại có thích ở nhà liếm mèo trong dịp Tết nhất thế này.
Trần Qua trả lời: Vợ tôi thích.
Bạn anh cho rằng anh nói mấy người tình nhỏ không đứng đắn trước kia của anh, còn nói phương thức lấy lòng này của sếp Trần có hơi kém, không bằng mua tặng người ta một con mèo luôn đi.
Trần Qua xem mà gượng cười, không phải anh chưa từng nghĩ qua, đối với anh chẳng qua chỉ là tặng một món quà nhỏ, nhưng với Diệp Tri Cẩn dù cho hắn có nể mặt mèo nhỏ mà nhận thì không biết chừng lại nghĩ anh đang kiếm chuyện. Anh âm thầm tính toán trong lòng, nếu sau này Diệp Tri Cẩn còn bằng lòng ở với anh, anh có thể cùng hắn nuôi một con mèo nhỏ, nếu Diệp Tri Cẩn ngại phiền thì anh sẽ phụ trách chăm sóc.
Anh chưa từng thành tâm lấy lòng ai, cũng không biết cách lấy lòng người khác, giống như một học sinh trung học vụng về truyền đạt tâm ý của mình, mỗi một bước đi đều cẩn thận trông trước ngó sau, khẩn trương mong đợi đối phương đáp lại.
Đặc biệt anh có tiền án trên người, còn không biết có thể nhận được sự tha thứ của hắn không.
Khung đối thoại dừng lại mãi ở hai video ngắn anh gửi đi. Đến tối có tin tức công viên Nhân Dân xảy ra một vụ giẫm đạp.
Trần Qua đọc được tin tức trong nhóm chat công ty, anh bật dậy từ ghế sô pha, phản ứng đầu tiên chính là bấm gọi cho Diệp Tri Cẩn. Lần thứ nhất không có người bắt máy, anh bèn gọi lại lần hai, kết quả vẫn không ai nghe.
Anh hoảng sợ, nghĩ tới khả năng Diệp Tri Cẩn không muốn nhận điện thoại của mình bèn gửi cho hắn một tin wechat ngắn hỏi hắn có ổn không, lúc gõ chữ ngón tay khẽ run, nhưng hết thảy đều như đá chìm đáy biển không được hồi đáp.
Anh lập tức cầm chìa khóa ra ngoài, lúc xuống lầu thì di động reo vang, thấy số lạ thì mong là Diệp Tri Cẩn mượn điện thoại người khác gọi tới, nghe máy mới nhận ra là Diệp Chấn Hoa. Diệp Chấn Hoa hỏi anh với Diệp Tri Cẩn có an toàn không, lúc này Trần Qua mới biết ngay cả điện thoại của Diệp Chấn Hoa Diệp Tri Cẩn cũng không nhận.
Trái tim anh đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng giây lát, cúp máy khi nào cản taxi làm sao cũng không biết, tài xế hỏi mấy lần mới chợt hoàn hồn, báo địa chỉ nhà của Diệp Tri Cẩn.
Dọc đường đi anh cưỡng ép mình tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ hết biện pháp liên lạc với bạn bè Diệp Tri Cẩn, đồng thời không ngừng bấm gọi cho Diệp Tri Cẩn. Nhưng không thu hoạch được gì cả —— Diệp Tri Cẩn không bắt máy, bạn Diệp Tri Cẩn nói không ở cùng với hắn, một người trong đó lại nói có đi xem biểu diễn pháo hoa với hắn nhưng thấy đông người quá nên về trước, sau đó cũng không gặp lại Diệp Tri Cẩn nữa.
Bảo vệ thở hổn hển mở cửa lớn khu chung cư giúp anh, anh liếc nhìn khung cửa sổ tối om trên tầng năm liền vọt chạy vào, thấy thang máy đang đi từ tầng cao xuống bèn lao tới cầu thang bộ.
Đêm khuya mười một giờ, Diệp Tri Cẩn đương say giấc thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang dội. Hắn mơ mơ màng màng để chân trần chạy ra ngoài mở cửa, khóa cửa vừa mới mở cạch một tiếng liền bị người bên ngoài đẩy ra, Trần Qua thở hổn hển xuất hiện sau cánh cửa.
Vóc người anh vốn cao, ngược sáng mà đứng tựa như Diêm La vừa chạy thoát ra từ địa ngục, cả người tản ra sát khí.
"Sao thế?" Trên mặt Diệp Tri Cẩn còn vẻ buồn ngủ, kinh ngạc nhìn anh.
Trần Qua nhìn chăm chăm hắn không nhúc nhích, bất chợt đưa tay ra kéo hắn ôm vào lòng thật chặt.
Diệp Tri Cẩn bị anh hù cho hoảng, khẽ giãy giụa, nhưng có lẽ nhịp tim dán chặt vào lồng ngực hắn kia đập quá mức kịch liệt, hoặc giả tiếng thở dốc bên tai hắn quá mức nặng nề, hắn dần dần đứng im, mặc anh siết lấy hắn. Hắn do dự vuốt lên sống lưng cứng ngắc của anh, từng chút từng chút an ủi.
Ánh đèn ngoài hành lang không sáng lắm, điện thoại Trần Qua vẫn không ngừng đổ chuông, bọn họ một người đứng bên ngoài một người đứng phía trong, im lặng ôm nhau. Bảo vệ đi thang máy tới chậm thấy bọn họ như vậy bèn cười thở dài rời đi.
Một lúc lâu sau Diệp Tri Cẩn cảm thấy bắp thịt người kia hơi giãn ra, hắn nhấn lên phần xương nổi lên do dùng sức của anh một cái, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Trần Qua chôn ở hõm vai hắn hít một hơi thật sâu, bỗng kéo hắn từ trong ngực ra, tức giận quát: "Em lừa anh!"
Diệp Tri Cẩn bị anh quát là lừa đảo, ngơ ngác nói: "Em lừa anh lúc nào cơ..."
"Em lừa anh nói đi xem pháo hoa với bạn... Gọi điện mà em không chịu bắt máy thiếu chút nữa anh con mẹ nó sợ chết khiếp!" Trần Qua nâng mặt hắn lên, ngón tay cái vuốt ve gò má hắn, "Em có biết công viên Nhân Dân xảy ra chuyện không!"
Diệp Tri Cẩn vô thức "A" một tiếng, hiển nhiên không biết gì. Hắn né tránh lùi về sau một bước nhường đường, hỏi Trần Qua đương đứng bên ngoài: "Muốn vào nhà không?"
Trần Qua bước một bước vào, trở tay đóng cửa rồi lại ôm hắn từ phía sau.
Diệp Tri Cẩn cựa quậy một cái, anh lập tức bắt lấy tay hắn đè lại bên hông, dụ dỗ: "Ôm một lát nữa mà."
Tốt nay Diệp Tri Cẩn cực kỳ nghe lời, Trần Qua ôm hắn, một vài cảm xúc không cách nào kìm nén được nữa.
Anh vốn định tiến triển theo từng bước, đầu tiên làm bạn trước rồi từ từ cải thiện quan hệ nhích lên một chút, cho đến khi vừa rồi trải qua tâm trạng mất đi anh mới phát hiện mình đã do dự quá lâu, dù chỉ bỏ lỡ một giây anh cũng thấy quá dài.
"Diệp Tri Cẩn," anh khàn khàn mở miệng, "Đêm đó ở nhà em mặc dù anh uống say nhưng không hề nói bừa, anh nói thật lòng, anh muốn theo đuổi em, dù cho em có thích ai đi nữa anh cũng sẽ theo đuổi em, cho anh cơ hội được không em?"
Diệp Tri Cẩn im lặng cực kỳ lâu, sau đó rút ra một bàn tay nắm lấy ngón tay anh, nhẹ giọng nói: "Anh thả tay ra rồi nói."
"Được hay không," Trần Qua không chịu buông tay, "Em chọn một cái đi rồi anh thả tay ra, nhưng dù cho em có chọn không cũng vô ích, anh nói cho dù em có thích ai anh cũng sẽ theo đuổi em."
Anh ăn nói hùng hồn là vậy nhưng trong lòng lại nhát chết. Diệp Tri Cẩn từng thích anh, có lẽ bây giờ cũng còn thích, nhưng người kiêu ngạo như hắn lại bị anh đối xử không trân trọng như thế, hắn có còn chấp nhận anh hay không anh cũng không dám chắc.
Anh ôm hắn rất chặt, lo lắng chờ đợi câu trả lời của hắn như chờ đợi phán quyết.
Qua hồi lâu, Diệp Tri Cẩn nói: "...Được."
Một tiếng này truyền vào trong tai Trần Qua, anh như trút được gánh nặng thở phảo nhẹ nhõm, sau đó sự ngạc nhiên mừng rỡ như thủy triều dâng lên nhấn chìm anh, nhịp tim tăng nhanh, thậm chí anh còn muốn hôn Diệp Tri Cẩn một cách mạnh bạo.
Cũng may anh chưa kịp đắc ý vênh váo đã miễn cưỡng nhớ ra mình mới chỉ tạm thời lấy được tư cách vào sân, vẫn đang xếp hàng ngoài cửa mà thôi.
Anh buông Diệp Tri Cẩn ra, có hơi không biết làm sao cho phải.
Diệp Tri Cẩn làm bộ sửa sang lại quần áo, tay chân cũng có chút luống cuống.
Bọn họ giống như chưa kịp thích ứng thay đổi trong vai diễn mới, phút trước vừa nói "Không gặp nhau nữa" như người yêu cũ phút sau bỗng nhiên đã trở thành người theo đuổi và người được theo đuổi. Rõ ràng trước đó một người giả bộ tốt một người giấu giỏi, bây giờ lại lúng túng như hai kẻ mới biết yêu.
Trần Qua ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Điện thoại em đâu? Sao không nghe điện thoại?"
Diệp Tri Cẩn hệt như cuối cùng cũng có chuyện để làm, như tỉnh lại từ trong mộng đi tìm điện thoại khắp nhà.
Hắn để Trần Qua ở phòng khách còn mình chạy vào phòng ngủ, một lát sau lại chạy ra ghế sô pha tìm. Trần Qua cũng đi tìm giúp hắn, ngay cả gối tựa hay khe thảm hai người cũng không bỏ qua. Cuối cùng Trần Qua lấy điện thoại gọi cho hắn, lần theo tiếng chuông thì phát hiện điện thoại đang nằm reo trên mặt bàn giữa bồn tắm và góc tường.
Diệp Tri Cẩn chống một tay lên bồn tắm một tay với lấy điện thoại, Trần Qua thả lỏng, tựa vào vách tường cắt đứt cuộc gọi, cất lời đùa giỡn: "Tắm mà còn nghịch điện thoại à? Có phải trộm xem cái gì không?"
Diệp Tri Cẩn bảo anh đừng nói lung tung, điện thoại hắn đang nóng máy nên khi bật lên có hơi chậm, lúc mở khóa màn hình chũng chậm hơn thường ngày, sau khi mở lên thì lộ ra ảnh hai con mèo nhỏ đang đùa giỡn với nhau.
Trần Qua đứng bên cạnh, hai người đều sửng sốt một lát, hắn luống cuống tay chân tắt đi hệt như đứa trẻ trộm kẹo bị bắt gặp. Trần Qua vừa vui mừng vừa đau lòng, giúp hắn giải vây: "Nhiều cuộc gọi nhỡ vậy à, nhanh gọi lại đi."
Diệp Tri Cẩn gật đầu một cái, áp điện thoại lên tai rồi bước ra ngoài.
Trần Qua có tự tin, Diệp Tri Cẩn không từ chối ước hẹn của anh, một người không thể nào che giấu sự vui vẻ của mình được, anh chắc chắn đối phương vẫn còn cảm giác với mình.
Anh cùng hắn gọi điện về cho người nhà, còn bạn bè thì nhắn tin, làm xong mấy chuyện này cũng gần rạng sáng.
Diệp Tri Cẩn đưa khăn mặt với bàn chải đánh răng mới cho anh, anh chủ động bảo ngủ trên ghế sô pha, lúc rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm thì thấy trên sô pha nhiều thêm gối và chăn.
Anh đắp chăn nằm xuống, trong hơi thở đều là mùi hương quen thuộc của Diệp Tri Cẩn, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi thứ dường như không chân thực cho lắm. Anh nhìn trần nhà suy nghĩ về Diệp Tri Cẩn từng chút một, nghĩ xem đối xử với hắn như này như kia có được không, lát sau lại gạt bỏ hết, không biết làm sao để đối tốt với hắn hơn.
Đêm đó anh không biết mình ngủ từ lúc nào, sáng hôm sau lúc thức giấc ngồi dậy từ trên ghế sô pha thì ngang hông có quấn chăn mỏng, đúng lúc Diệp Tri Cẩn bước ra từ phòng ngủ thấy anh thì không khỏi bật cười.
Anh biết lúc này bộ dạng mình đang đầu bù tóc rối mắt lim dim buồn ngủ, nhìn Diệp Tri Cẩn đầy bất đắc dĩ, cố ý chọc cười hắn.
Anh nói muốn theo đuổi Diệp Tri Cẩn nên sáng sớm đã bắt đầu triển khai, chiên trứng và thịt xông khói kẹp vào bánh mì làm bữa sáng cho hắn, không tới nửa tiếng sau lại quay trở lại, trong tay nhiều thêm nguyên liệu nấu ăn và mấy đĩa Blu-ray (*).
(*) đĩa Blu-ray: loại đĩa như đĩa DVD nhưng có dung lượng lớn hơn, chất lượng hình ảnh cũng sắc nét hơn.
Kỳ nghỉ Tết còn ba ngày nữa, mỗi ngày Trần Qua đều tới nhà Diệp Tri Cẩn báo danh.
Anh còn đặc biệt thỉnh giáo dì giúp việc mấy món Diệp Tri Cẩn thích, thay đổi nhiều phương pháp nấu cho hắn ăn. Lần đầu nấu anh phát hiện nhà Diệp Tri Cẩn thậm chí còn không có đủ nồi và dụng cụ bếp nên đành phải chạy đi siêu thị mua nồi áp suất để hầm thịt bò.
Diệp Tri Cẩn rất bình thản với sự theo đuổi của anh, nhưng lượng cơm ăn lại tăng lên, mỗi lần đều ăn sạch đồ Trần Qua nấu. Có lần Trần Qua đang xào dở đồ ăn thì chợt nhớ chưa đóng chặt cửa kéo, quay người lại thì phát hiện Diệp Tri Cẩn đang nhìn lén.
Anh làm bộ như không có chuyện gì, không hề vạch trần bộ dạng giả vờ hờ hững kia, chờ hắn tháo phòng bị với mình xuống từng chút một.
Anh biết Diệp Tri Cẩn không thích ồn ào náo nhiệt nên phần lớn thời gian anh đều không cưỡng ép hắn ra ngoài hẹn hò với mình, ở nhà bật phim lên rồi hai người cùng nhau xem. Diệp Tri Cẩn không hề bài xích cách tiếp cận của anh, bọn họ xếp bằng ngồi trên sàn nhà, lúc đầu bầu không khí có hơi lúng túng. Cũng may phim Trần Qua mang tới không tệ, tới khúc ý nghĩa hai người lại vô thức thảo luận với nhau, dần dần càng nói càng nhiều.
Ba ngày sau kỳ nghỉ kết thúc, vốn công việc hai người đều bận rộn, trước kỳ nghỉ càng bận hơn ngày thường. Nhất là Trần Qua làm ông chủ, công việc sẽ không vì nghỉ Tết mà ngừng lại, anh bận rộn yêu đương suốt một tuần không màng thế sự, điều này đồng nghĩa với việc một khi bắt đầu đi làm lại anh không thể không đối mặt với lượng công việc gấp đôi.
Cho dù như vậy anh vẫn không dám gián đoạn liên lạc với Diệp Tri Cẩn, tin nhắn wechat không ngừng oanh tạc, một chút thời gian ít ỏi ráng thu xếp cũng dùng để gặp mặt Diệp Tri Cẩn, sợ mình lười biếng Diệp Tri Cẩn sẽ thu lại quyền lợi, hai người trở về như trước kia.
Đầu tháng hai anh tới nơi khác công tác vài ngày, sau khi về thì hẹn gặp Diệp Tri Cẩn trước. Anh dẫn hắn đi xem một bộ phim mới ra rạp, sau đó thì đi ăn cơm. Anh cười đùa nói với hắn: "Quen ở trước mặt em tạo cảm giác tồn tại rồi, lần này năm ngày không gặp, lúc về còn lo lắng rằng em quên anh rồi."
Diệp Tri Cẩn đang cắt một miếng bít tết bò, nghe vậy thì cười khẽ, nói với anh: "Trí nhớ của em rất tốt."
Trần Qua biết hắn không nói dóc.
Sau khi công việc hơi thư thả Trần Qua liền tới dưới lầu công ty Diệp Tri Cẩn báo danh mỗi ngày. Anh không biết thế nào là thật lòng thật dạ, cũng không biết lạt mềm buộc chặt là gì, mà chỉ dựa vào bản năng dốc lòng dốc sức, mặc dù hiệu quả quá ít, từ đầu tới cuối Diệp Tri Cẩn vẫn không tỏ thái độ gì. Nhưng anh cực kỳ kiên nhẫn, dù chỉ như thế nhưng anh vẫn cảm thấy thái độ của Diệp Tri Cẩn có một xíu thay đổi.
Bọn họ ăn cơm trò chuyện, không ai vượt qua ranh giới nhưng trong không khí vẫn có sự mập mờ tự hiểu trong lòng.
Chiều hôm đó trời đổ mưa nhỏ, người tới báo danh mỗi ngày đột nhiên không đến, ngay cả tin nhắn cũng không có lấy một tin.
Diệp Tri Cẩn tự về nhà, hắn mua bữa tối ở cửa hàng tiện lợi, ăn xong mới nhận được điện thoại của Trần Qua.
Giọng nói của Trần Qua khàn hơn thường ngày, hỏi hắn ăn cơm chưa.
Diệp Tri Cẩn nhìn hộp đồ ăn trong thùng rác, trả lời ăn rồi.
Trần Qua bảo hắn ngoan lắm, giọng nhuốm vẻ mệt mỏi, nói xin lỗi hôm nay mình có việc không tới chỗ hắn được.
Diệp Tri Cẩn bình tĩnh nói không sao, đang định cúp máy thì lại nghe Trần Qua gọi tên mình.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Không có gì," Trần Qua chậm rãi đáp, "Muốn nghe giọng em một lát."
Hắn gật đầu một cái, lát sau mới nhớ là Trần Qua không thấy được, bèn nói: "Vậy em cúp đây..."
"Ừ," Trần Qua trả lời ngắn gọn, dừng một lát lại bổ sung, "Trời mưa không nên ra ngoài."
Anh cúp máy, nắm chặt điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng đỏ trên phòng phẫu thuật, mỏi mệt nhéo mi tâm một cái.
Nửa tiếng sau, Trần Qua đang ngồi nhắm mắt trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, anh tựa lưng vào vách tường, nghe có người khẽ gọi tên mình.
Anh mở mắt ra, thấy Diệp Tri Cẩn đang bước từng bước về phía mình.
Anh chưa từng nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở đây, trong nhất thời ngỡ là ảo giác của mình, cả người như bị đóng đinh cứng ngắc tại chỗ, kinh ngạc nhìn hắn đi tới trước mặt mình. Lúc này anh mới phát hiện tóc và ống quần hắn đều ẩm ướt, trong tay cầm một chiếc ô đang nhỏ nước, bộ dạng có hơi chật vật.
"Trần Qua." Diệp Tri Cẩn hạ mắt nhìn xuống kêu tên anh.
Anh thấy mái tóc người nọ bị nước mưa dội ướt, nơi yếu ớt nhất ở đáy lòng bị chọc mạnh, nhìn hắn mà cổ họng nghẹn ngào.
Diệp Tri Cẩn để chiếc ô vẫn còn nhỏ nước qua một bên, dịu dàng nâng xương quai hàm anh lên rồi đặt một nụ hôn xuống trán, để anh tựa vào chiếc bụng mềm mại của mình.
Anh lướt vòng bạn bè thì thấy có người đăng hình mèo tắm nắng, bèn mặt dày mày dạn nhờ người ta quay vài video ngắn gửi cho mình.
Bạn anh nói đùa không ngờ sếp Trần lại có thích ở nhà liếm mèo trong dịp Tết nhất thế này.
Trần Qua trả lời: Vợ tôi thích.
Bạn anh cho rằng anh nói mấy người tình nhỏ không đứng đắn trước kia của anh, còn nói phương thức lấy lòng này của sếp Trần có hơi kém, không bằng mua tặng người ta một con mèo luôn đi.
Trần Qua xem mà gượng cười, không phải anh chưa từng nghĩ qua, đối với anh chẳng qua chỉ là tặng một món quà nhỏ, nhưng với Diệp Tri Cẩn dù cho hắn có nể mặt mèo nhỏ mà nhận thì không biết chừng lại nghĩ anh đang kiếm chuyện. Anh âm thầm tính toán trong lòng, nếu sau này Diệp Tri Cẩn còn bằng lòng ở với anh, anh có thể cùng hắn nuôi một con mèo nhỏ, nếu Diệp Tri Cẩn ngại phiền thì anh sẽ phụ trách chăm sóc.
Anh chưa từng thành tâm lấy lòng ai, cũng không biết cách lấy lòng người khác, giống như một học sinh trung học vụng về truyền đạt tâm ý của mình, mỗi một bước đi đều cẩn thận trông trước ngó sau, khẩn trương mong đợi đối phương đáp lại.
Đặc biệt anh có tiền án trên người, còn không biết có thể nhận được sự tha thứ của hắn không.
Khung đối thoại dừng lại mãi ở hai video ngắn anh gửi đi. Đến tối có tin tức công viên Nhân Dân xảy ra một vụ giẫm đạp.
Trần Qua đọc được tin tức trong nhóm chat công ty, anh bật dậy từ ghế sô pha, phản ứng đầu tiên chính là bấm gọi cho Diệp Tri Cẩn. Lần thứ nhất không có người bắt máy, anh bèn gọi lại lần hai, kết quả vẫn không ai nghe.
Anh hoảng sợ, nghĩ tới khả năng Diệp Tri Cẩn không muốn nhận điện thoại của mình bèn gửi cho hắn một tin wechat ngắn hỏi hắn có ổn không, lúc gõ chữ ngón tay khẽ run, nhưng hết thảy đều như đá chìm đáy biển không được hồi đáp.
Anh lập tức cầm chìa khóa ra ngoài, lúc xuống lầu thì di động reo vang, thấy số lạ thì mong là Diệp Tri Cẩn mượn điện thoại người khác gọi tới, nghe máy mới nhận ra là Diệp Chấn Hoa. Diệp Chấn Hoa hỏi anh với Diệp Tri Cẩn có an toàn không, lúc này Trần Qua mới biết ngay cả điện thoại của Diệp Chấn Hoa Diệp Tri Cẩn cũng không nhận.
Trái tim anh đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng giây lát, cúp máy khi nào cản taxi làm sao cũng không biết, tài xế hỏi mấy lần mới chợt hoàn hồn, báo địa chỉ nhà của Diệp Tri Cẩn.
Dọc đường đi anh cưỡng ép mình tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ hết biện pháp liên lạc với bạn bè Diệp Tri Cẩn, đồng thời không ngừng bấm gọi cho Diệp Tri Cẩn. Nhưng không thu hoạch được gì cả —— Diệp Tri Cẩn không bắt máy, bạn Diệp Tri Cẩn nói không ở cùng với hắn, một người trong đó lại nói có đi xem biểu diễn pháo hoa với hắn nhưng thấy đông người quá nên về trước, sau đó cũng không gặp lại Diệp Tri Cẩn nữa.
Bảo vệ thở hổn hển mở cửa lớn khu chung cư giúp anh, anh liếc nhìn khung cửa sổ tối om trên tầng năm liền vọt chạy vào, thấy thang máy đang đi từ tầng cao xuống bèn lao tới cầu thang bộ.
Đêm khuya mười một giờ, Diệp Tri Cẩn đương say giấc thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang dội. Hắn mơ mơ màng màng để chân trần chạy ra ngoài mở cửa, khóa cửa vừa mới mở cạch một tiếng liền bị người bên ngoài đẩy ra, Trần Qua thở hổn hển xuất hiện sau cánh cửa.
Vóc người anh vốn cao, ngược sáng mà đứng tựa như Diêm La vừa chạy thoát ra từ địa ngục, cả người tản ra sát khí.
"Sao thế?" Trên mặt Diệp Tri Cẩn còn vẻ buồn ngủ, kinh ngạc nhìn anh.
Trần Qua nhìn chăm chăm hắn không nhúc nhích, bất chợt đưa tay ra kéo hắn ôm vào lòng thật chặt.
Diệp Tri Cẩn bị anh hù cho hoảng, khẽ giãy giụa, nhưng có lẽ nhịp tim dán chặt vào lồng ngực hắn kia đập quá mức kịch liệt, hoặc giả tiếng thở dốc bên tai hắn quá mức nặng nề, hắn dần dần đứng im, mặc anh siết lấy hắn. Hắn do dự vuốt lên sống lưng cứng ngắc của anh, từng chút từng chút an ủi.
Ánh đèn ngoài hành lang không sáng lắm, điện thoại Trần Qua vẫn không ngừng đổ chuông, bọn họ một người đứng bên ngoài một người đứng phía trong, im lặng ôm nhau. Bảo vệ đi thang máy tới chậm thấy bọn họ như vậy bèn cười thở dài rời đi.
Một lúc lâu sau Diệp Tri Cẩn cảm thấy bắp thịt người kia hơi giãn ra, hắn nhấn lên phần xương nổi lên do dùng sức của anh một cái, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Trần Qua chôn ở hõm vai hắn hít một hơi thật sâu, bỗng kéo hắn từ trong ngực ra, tức giận quát: "Em lừa anh!"
Diệp Tri Cẩn bị anh quát là lừa đảo, ngơ ngác nói: "Em lừa anh lúc nào cơ..."
"Em lừa anh nói đi xem pháo hoa với bạn... Gọi điện mà em không chịu bắt máy thiếu chút nữa anh con mẹ nó sợ chết khiếp!" Trần Qua nâng mặt hắn lên, ngón tay cái vuốt ve gò má hắn, "Em có biết công viên Nhân Dân xảy ra chuyện không!"
Diệp Tri Cẩn vô thức "A" một tiếng, hiển nhiên không biết gì. Hắn né tránh lùi về sau một bước nhường đường, hỏi Trần Qua đương đứng bên ngoài: "Muốn vào nhà không?"
Trần Qua bước một bước vào, trở tay đóng cửa rồi lại ôm hắn từ phía sau.
Diệp Tri Cẩn cựa quậy một cái, anh lập tức bắt lấy tay hắn đè lại bên hông, dụ dỗ: "Ôm một lát nữa mà."
Tốt nay Diệp Tri Cẩn cực kỳ nghe lời, Trần Qua ôm hắn, một vài cảm xúc không cách nào kìm nén được nữa.
Anh vốn định tiến triển theo từng bước, đầu tiên làm bạn trước rồi từ từ cải thiện quan hệ nhích lên một chút, cho đến khi vừa rồi trải qua tâm trạng mất đi anh mới phát hiện mình đã do dự quá lâu, dù chỉ bỏ lỡ một giây anh cũng thấy quá dài.
"Diệp Tri Cẩn," anh khàn khàn mở miệng, "Đêm đó ở nhà em mặc dù anh uống say nhưng không hề nói bừa, anh nói thật lòng, anh muốn theo đuổi em, dù cho em có thích ai đi nữa anh cũng sẽ theo đuổi em, cho anh cơ hội được không em?"
Diệp Tri Cẩn im lặng cực kỳ lâu, sau đó rút ra một bàn tay nắm lấy ngón tay anh, nhẹ giọng nói: "Anh thả tay ra rồi nói."
"Được hay không," Trần Qua không chịu buông tay, "Em chọn một cái đi rồi anh thả tay ra, nhưng dù cho em có chọn không cũng vô ích, anh nói cho dù em có thích ai anh cũng sẽ theo đuổi em."
Anh ăn nói hùng hồn là vậy nhưng trong lòng lại nhát chết. Diệp Tri Cẩn từng thích anh, có lẽ bây giờ cũng còn thích, nhưng người kiêu ngạo như hắn lại bị anh đối xử không trân trọng như thế, hắn có còn chấp nhận anh hay không anh cũng không dám chắc.
Anh ôm hắn rất chặt, lo lắng chờ đợi câu trả lời của hắn như chờ đợi phán quyết.
Qua hồi lâu, Diệp Tri Cẩn nói: "...Được."
Một tiếng này truyền vào trong tai Trần Qua, anh như trút được gánh nặng thở phảo nhẹ nhõm, sau đó sự ngạc nhiên mừng rỡ như thủy triều dâng lên nhấn chìm anh, nhịp tim tăng nhanh, thậm chí anh còn muốn hôn Diệp Tri Cẩn một cách mạnh bạo.
Cũng may anh chưa kịp đắc ý vênh váo đã miễn cưỡng nhớ ra mình mới chỉ tạm thời lấy được tư cách vào sân, vẫn đang xếp hàng ngoài cửa mà thôi.
Anh buông Diệp Tri Cẩn ra, có hơi không biết làm sao cho phải.
Diệp Tri Cẩn làm bộ sửa sang lại quần áo, tay chân cũng có chút luống cuống.
Bọn họ giống như chưa kịp thích ứng thay đổi trong vai diễn mới, phút trước vừa nói "Không gặp nhau nữa" như người yêu cũ phút sau bỗng nhiên đã trở thành người theo đuổi và người được theo đuổi. Rõ ràng trước đó một người giả bộ tốt một người giấu giỏi, bây giờ lại lúng túng như hai kẻ mới biết yêu.
Trần Qua ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Điện thoại em đâu? Sao không nghe điện thoại?"
Diệp Tri Cẩn hệt như cuối cùng cũng có chuyện để làm, như tỉnh lại từ trong mộng đi tìm điện thoại khắp nhà.
Hắn để Trần Qua ở phòng khách còn mình chạy vào phòng ngủ, một lát sau lại chạy ra ghế sô pha tìm. Trần Qua cũng đi tìm giúp hắn, ngay cả gối tựa hay khe thảm hai người cũng không bỏ qua. Cuối cùng Trần Qua lấy điện thoại gọi cho hắn, lần theo tiếng chuông thì phát hiện điện thoại đang nằm reo trên mặt bàn giữa bồn tắm và góc tường.
Diệp Tri Cẩn chống một tay lên bồn tắm một tay với lấy điện thoại, Trần Qua thả lỏng, tựa vào vách tường cắt đứt cuộc gọi, cất lời đùa giỡn: "Tắm mà còn nghịch điện thoại à? Có phải trộm xem cái gì không?"
Diệp Tri Cẩn bảo anh đừng nói lung tung, điện thoại hắn đang nóng máy nên khi bật lên có hơi chậm, lúc mở khóa màn hình chũng chậm hơn thường ngày, sau khi mở lên thì lộ ra ảnh hai con mèo nhỏ đang đùa giỡn với nhau.
Trần Qua đứng bên cạnh, hai người đều sửng sốt một lát, hắn luống cuống tay chân tắt đi hệt như đứa trẻ trộm kẹo bị bắt gặp. Trần Qua vừa vui mừng vừa đau lòng, giúp hắn giải vây: "Nhiều cuộc gọi nhỡ vậy à, nhanh gọi lại đi."
Diệp Tri Cẩn gật đầu một cái, áp điện thoại lên tai rồi bước ra ngoài.
Trần Qua có tự tin, Diệp Tri Cẩn không từ chối ước hẹn của anh, một người không thể nào che giấu sự vui vẻ của mình được, anh chắc chắn đối phương vẫn còn cảm giác với mình.
Anh cùng hắn gọi điện về cho người nhà, còn bạn bè thì nhắn tin, làm xong mấy chuyện này cũng gần rạng sáng.
Diệp Tri Cẩn đưa khăn mặt với bàn chải đánh răng mới cho anh, anh chủ động bảo ngủ trên ghế sô pha, lúc rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm thì thấy trên sô pha nhiều thêm gối và chăn.
Anh đắp chăn nằm xuống, trong hơi thở đều là mùi hương quen thuộc của Diệp Tri Cẩn, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi thứ dường như không chân thực cho lắm. Anh nhìn trần nhà suy nghĩ về Diệp Tri Cẩn từng chút một, nghĩ xem đối xử với hắn như này như kia có được không, lát sau lại gạt bỏ hết, không biết làm sao để đối tốt với hắn hơn.
Đêm đó anh không biết mình ngủ từ lúc nào, sáng hôm sau lúc thức giấc ngồi dậy từ trên ghế sô pha thì ngang hông có quấn chăn mỏng, đúng lúc Diệp Tri Cẩn bước ra từ phòng ngủ thấy anh thì không khỏi bật cười.
Anh biết lúc này bộ dạng mình đang đầu bù tóc rối mắt lim dim buồn ngủ, nhìn Diệp Tri Cẩn đầy bất đắc dĩ, cố ý chọc cười hắn.
Anh nói muốn theo đuổi Diệp Tri Cẩn nên sáng sớm đã bắt đầu triển khai, chiên trứng và thịt xông khói kẹp vào bánh mì làm bữa sáng cho hắn, không tới nửa tiếng sau lại quay trở lại, trong tay nhiều thêm nguyên liệu nấu ăn và mấy đĩa Blu-ray (*).
(*) đĩa Blu-ray: loại đĩa như đĩa DVD nhưng có dung lượng lớn hơn, chất lượng hình ảnh cũng sắc nét hơn.
Kỳ nghỉ Tết còn ba ngày nữa, mỗi ngày Trần Qua đều tới nhà Diệp Tri Cẩn báo danh.
Anh còn đặc biệt thỉnh giáo dì giúp việc mấy món Diệp Tri Cẩn thích, thay đổi nhiều phương pháp nấu cho hắn ăn. Lần đầu nấu anh phát hiện nhà Diệp Tri Cẩn thậm chí còn không có đủ nồi và dụng cụ bếp nên đành phải chạy đi siêu thị mua nồi áp suất để hầm thịt bò.
Diệp Tri Cẩn rất bình thản với sự theo đuổi của anh, nhưng lượng cơm ăn lại tăng lên, mỗi lần đều ăn sạch đồ Trần Qua nấu. Có lần Trần Qua đang xào dở đồ ăn thì chợt nhớ chưa đóng chặt cửa kéo, quay người lại thì phát hiện Diệp Tri Cẩn đang nhìn lén.
Anh làm bộ như không có chuyện gì, không hề vạch trần bộ dạng giả vờ hờ hững kia, chờ hắn tháo phòng bị với mình xuống từng chút một.
Anh biết Diệp Tri Cẩn không thích ồn ào náo nhiệt nên phần lớn thời gian anh đều không cưỡng ép hắn ra ngoài hẹn hò với mình, ở nhà bật phim lên rồi hai người cùng nhau xem. Diệp Tri Cẩn không hề bài xích cách tiếp cận của anh, bọn họ xếp bằng ngồi trên sàn nhà, lúc đầu bầu không khí có hơi lúng túng. Cũng may phim Trần Qua mang tới không tệ, tới khúc ý nghĩa hai người lại vô thức thảo luận với nhau, dần dần càng nói càng nhiều.
Ba ngày sau kỳ nghỉ kết thúc, vốn công việc hai người đều bận rộn, trước kỳ nghỉ càng bận hơn ngày thường. Nhất là Trần Qua làm ông chủ, công việc sẽ không vì nghỉ Tết mà ngừng lại, anh bận rộn yêu đương suốt một tuần không màng thế sự, điều này đồng nghĩa với việc một khi bắt đầu đi làm lại anh không thể không đối mặt với lượng công việc gấp đôi.
Cho dù như vậy anh vẫn không dám gián đoạn liên lạc với Diệp Tri Cẩn, tin nhắn wechat không ngừng oanh tạc, một chút thời gian ít ỏi ráng thu xếp cũng dùng để gặp mặt Diệp Tri Cẩn, sợ mình lười biếng Diệp Tri Cẩn sẽ thu lại quyền lợi, hai người trở về như trước kia.
Đầu tháng hai anh tới nơi khác công tác vài ngày, sau khi về thì hẹn gặp Diệp Tri Cẩn trước. Anh dẫn hắn đi xem một bộ phim mới ra rạp, sau đó thì đi ăn cơm. Anh cười đùa nói với hắn: "Quen ở trước mặt em tạo cảm giác tồn tại rồi, lần này năm ngày không gặp, lúc về còn lo lắng rằng em quên anh rồi."
Diệp Tri Cẩn đang cắt một miếng bít tết bò, nghe vậy thì cười khẽ, nói với anh: "Trí nhớ của em rất tốt."
Trần Qua biết hắn không nói dóc.
Sau khi công việc hơi thư thả Trần Qua liền tới dưới lầu công ty Diệp Tri Cẩn báo danh mỗi ngày. Anh không biết thế nào là thật lòng thật dạ, cũng không biết lạt mềm buộc chặt là gì, mà chỉ dựa vào bản năng dốc lòng dốc sức, mặc dù hiệu quả quá ít, từ đầu tới cuối Diệp Tri Cẩn vẫn không tỏ thái độ gì. Nhưng anh cực kỳ kiên nhẫn, dù chỉ như thế nhưng anh vẫn cảm thấy thái độ của Diệp Tri Cẩn có một xíu thay đổi.
Bọn họ ăn cơm trò chuyện, không ai vượt qua ranh giới nhưng trong không khí vẫn có sự mập mờ tự hiểu trong lòng.
Chiều hôm đó trời đổ mưa nhỏ, người tới báo danh mỗi ngày đột nhiên không đến, ngay cả tin nhắn cũng không có lấy một tin.
Diệp Tri Cẩn tự về nhà, hắn mua bữa tối ở cửa hàng tiện lợi, ăn xong mới nhận được điện thoại của Trần Qua.
Giọng nói của Trần Qua khàn hơn thường ngày, hỏi hắn ăn cơm chưa.
Diệp Tri Cẩn nhìn hộp đồ ăn trong thùng rác, trả lời ăn rồi.
Trần Qua bảo hắn ngoan lắm, giọng nhuốm vẻ mệt mỏi, nói xin lỗi hôm nay mình có việc không tới chỗ hắn được.
Diệp Tri Cẩn bình tĩnh nói không sao, đang định cúp máy thì lại nghe Trần Qua gọi tên mình.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Không có gì," Trần Qua chậm rãi đáp, "Muốn nghe giọng em một lát."
Hắn gật đầu một cái, lát sau mới nhớ là Trần Qua không thấy được, bèn nói: "Vậy em cúp đây..."
"Ừ," Trần Qua trả lời ngắn gọn, dừng một lát lại bổ sung, "Trời mưa không nên ra ngoài."
Anh cúp máy, nắm chặt điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng đỏ trên phòng phẫu thuật, mỏi mệt nhéo mi tâm một cái.
Nửa tiếng sau, Trần Qua đang ngồi nhắm mắt trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, anh tựa lưng vào vách tường, nghe có người khẽ gọi tên mình.
Anh mở mắt ra, thấy Diệp Tri Cẩn đang bước từng bước về phía mình.
Anh chưa từng nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở đây, trong nhất thời ngỡ là ảo giác của mình, cả người như bị đóng đinh cứng ngắc tại chỗ, kinh ngạc nhìn hắn đi tới trước mặt mình. Lúc này anh mới phát hiện tóc và ống quần hắn đều ẩm ướt, trong tay cầm một chiếc ô đang nhỏ nước, bộ dạng có hơi chật vật.
"Trần Qua." Diệp Tri Cẩn hạ mắt nhìn xuống kêu tên anh.
Anh thấy mái tóc người nọ bị nước mưa dội ướt, nơi yếu ớt nhất ở đáy lòng bị chọc mạnh, nhìn hắn mà cổ họng nghẹn ngào.
Diệp Tri Cẩn để chiếc ô vẫn còn nhỏ nước qua một bên, dịu dàng nâng xương quai hàm anh lên rồi đặt một nụ hôn xuống trán, để anh tựa vào chiếc bụng mềm mại của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất