Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Chương 12

Trước Sau
Trong phòng còn lại một mình, ta nhìn chằm chằm ánh nến đung đưa mà ngẩn người.

Kẻ điên thật sự có phu nhân, tuy rằng phu nhân đã chết nhưng đích xác là có phu nhân còn chút nữa sinh cho hắn hài tử.

Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao hắn luôn muốn ta sinh hài tử, hay gọi ta là “Niếp Niếp”, hắn hiển nhiên nhận sai xem ta thành Tiêu phu nhân.

Niếp Niếp của hắn căn bản không phải là ta.

Ta mang tâm sự ngủ, không nghĩ tới vừa chớp mắt đã đến hừng đông.

Khi ăn điểm tâm ta cùng ngồi cùng bàn với Hắc Ưng bảo, sau lưng là ánh mắt ngoan độc của bọn Ẩn Kiếm môn, nếu là ánh mắt là đao, ta e mình đã thành con nhím.

“Bảo chủ đâu?” Ta không thấy kẻ điên nên hỏi người ngồi cạnh ta là Tiêu Mạc Bắc.

Vì ta có Hắc Ưng ngọc bài, xem như là khách quý của Hắc Ưng bảo, cho nên được đãi ngộ cùng bảo chủ ngồi một bàn ăn cơm.

Tiêu Mạc Bắc bưng cháo liếc nhìn ra: “Đi gặp chưởng môn của Ẩn Kiếm môn bàn chuyện của ngươi.”

“Vất vả bảo chủ.” Ta cười cười.

Hắn dùng chiếc đũa đào đào trong bát: “Ngươi thật là người của Ma Giáo?”

“Ma Giáo tiền đệ tử.” Ta tăng thêm chữ “Tiền” trong câu trả lời.

“Ma Giáo tuyển đệ tử càng ngày càng không lựa chọn.”

Lời này có ý tứ gì? Ai.. ngươi có thể nói cho rõ ràng không! Chẳng phải ngày hôm qua ta bị hai tên rùa con kia đánh đến sưng mặt sao? Hết sưng vẫn là vẻ mặt tuấn đó nha, ca ca của ngươi lúc ấy còn nhìn khuôn mặt này kêu là bảo bối đó nha.

Ta một tay bưng bát, một tay cầm trứng gà luộc căm tức nhìn hắn, đột nhiên một bóng đen từ trên đầu bao trùm xuống ngồi bên cạnh ta. Ta nhìn thấy chính là kẻ điên.

Hắn lạnh lùng thản nhiên nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn tay ta đang cầm trứng gà. Ta cũng không biết đầu mình bị cái gì đem trứng gà đã bóc vỏ đưa cho hắn nói:“Cho ngươi ăn.”

Lời này vừa nói ra, bên kia lập tức truyền đến tiếng ho khan của Tiêu Mạc Bắc.

Tiêu Trọng Nam ngược lại rất trấn định tự nhiên, lấy quả trứng từ trong tay ta, còn nói:“Cảm tạ.”

“Khách khí khách khí!” Ngươi ngay cả những quả dại ngon lành cũng đem cho lão tử hết, cho ngươi ăn một quả trứng không tính cái gì.

Ba người trầm mặc mà ăn, trên bàn thật im lặng, quen nhìn kẻ điên ăn uống hàm hồ, lại nhìn Tiêu Trọng Nam nhã nhặn ăn uống thật không quen.

Chắc là cảm giác được ta thỉnh thoảng liếc nhìn, Tiêu Trọng Nam buông bát đũa xuống nhìn về phía ta: “Có chuyện liền nói.”

Ta sửng sốt: “À…… Lão nhân kia nói như thế nào?”

“Ngươi theo chúng ta đi, hắn không có ý kiến.”

Không ý kiến mới có quỷ, vừa thấy liền biết lão nhân kia là người thích lập công. Không thể ở trước mặt minh chủ lập công, vớt được chút tiền tài cũng tốt, huống chi trước mắt là đại kim chủ.

Ta cười cười nói: “Vậy thì quá tốt. Đúng, bảo chủ có thể gọi ta là A Thanh, là Đan Thanh.”



Tiêu Trọng Nam nhìn ta gật gật đầu, không hỏi gì nhiều.

Thực ra ta biết hắn căn bản không đem ta để ở trong lòng, bằng không cũng không cần chờ ta tự mình nói tên ra. Hiện tại quan hệ giữa ta với hắn mà nói chỉ là trên đường mạc danh kỳ diệu gặp gỡ vừa lúc ta có được ngọc bài của hắn, hắn có thể giúp ta tìm môn phái khác chu toàn đã là thiên đại vinh hạnh, thật sự không thể yêu cầu nhiều.

“Không biết sau khi võ lâm đại hội kết thúc bảo chủ có khởi hành trở về Hắc Ưng bảo”

“Đúng. Ngươi muốn theo chúng ta trở về hay muốn ta đưa ngươi đưa đến chỗ ngươi muốn đi?”

Thực ra ta không có chỗ muốn đi, nhưng lại không thể ở lại chỗ của người ta vì thế nói:“Bảo chủ chỉ cần nửa đường để ta đi là được rồi.”

“Ừh.” Hắn trả lời trước sau như một ngắn gọn.

Cái gọi là võ lâm đại hội, đơn giản là Võ Lâm minh chủ có quyết định trọng yếu triệu tập các môn các phái đến tuyên bố, hoặc là mở cuộc họp để mọi người thảo luận, như vậy một ngày là xong hết, cho nên võ lâm đại hội tổ chức hết ngày thứ hai chúng ta có thể lên đường.

Võ lâm đại hội tổ chức thế nào ta không biết, bởi vì ta sợ thấy người quen nên không đi. Thế nhưng nghe bọn chưởng quầy nói lần này vẫn là vì chuyện của Ma Giáo.

Hàn Nhất giáo một ngày không trừ, võ lâm một ngày không được an bình.

Một năm trước bọn họ cũng dùng khẩu hiệu như vậy bao vây tiễu trừ ta, nhưng ta nhớ rõ ràng trong nhiệm kỳ của mình đã tận lực căn dặn thủ hạ không làm chuyện gì gây tai họa cho võ lâm, cũng không biết thế nào là an bình thế nào là không được an bình.

“Võ Lâm minh chủ lần này gửi thư riêng cho bảo chủ của chúng ta mời người đến, ta nói khẳng định không có chuyện gì tốt rồi!” Trình Tiểu Vũ vừa cắn hạt dưa vừa cùng chúng ta phân tích.

Tiểu hài tử ngày đó bị ta dọa không nghĩ tới ngày hôm sau vẫn như cũ không mặt không mũi tới cửa đưa thuốc, ta thấy hắn cũng tốt nên cùng hắn trao đổi danh tự.

Hắn nói hắn tên là Trình Tiểu Vũ, là tiểu nhi tử của quản gia Hắc Ưng bảo, trách không được nhìn không giống đệ tử bình thường.

Ta hỏi hắn: “Vì sao tìm bảo chủ thì không có chuyện gì tốt?”

Tiểu hài tử bĩu môi: “Bởi vì bảo chủ chúng ta có tiền, mọi người đều hỏi vay tiền, không phải vay tiền thì mượn ngựa, mượn ưng, không gặp bọn họ thì không được.”

Hô, lần này xem ra minh chủ lão nhân gia muốn chơi lớn nha! Cũng không biết sư thúc khốn kiếp của ta có ứng phó nổi không?

Ta cùng hắn vẫn nhiều chuyện đến khi mọi người trở về khách điếm mới thôi, Tiêu Mạc Bắc nhìn thấy hai ta phân phó một tiếng nói sáng mai xuất phát, bảo chúng ta đêm nay thu dọn hành lý.

Ta trần truồng đến trần truồng đi, không có gì để thu thập, vì thế buổi tối có nước ấm tắm thì tranh thủ tắm sớm.

Ngủ được một giấc ta đột nhiên cảm giác bụng không thoải mái nên rời giường sờ soạng đi nhà vệ sinh.

Lúc ta giải quyết xong nhân sinh đại sự lại sờ soạng trở về phòng thì đi ngang qua một phòng nghe được bên trong có âm thanh rất kỳ quái.

Bởi ta đi sát vào tường nên bên trong truyền ra động tĩnh gì ta nghe cũng rất rõ ràng.

Bên trong là tiếng thống khổ rên rỉ, tiếng thở gấp gáp cùng tiếng đánh trầm trầm.

Gian phòng này …… Ta ngẩng đầu phân biệt bốn phía, phát hiện là phòng của kẻ điên.

Ta gõ cửa: “Bảo chủ, ngươi không sao chứ?”

Tiếng rên rỉ đột nhiên tiêu thất, chẳng lẽ là gặp ác mộng? Ta đang do dự có nên đi hay không thì đột nhiên cửa mở ra cả người ta bị kéo vào.

Ta bị người gắt gao ôm eo, người nọ còn đem môi dán trên cổ của ta vuốt ve.



Ta theo bản năng giãy dụa: “Tiêu bảo chủ, ngươi làm gì?”

Thế nhưng hắn nói một tiếng khàn khàn nỉ non, triệt để làm ta trấn định một chỗ.

“Niếp Niếp……”

Ngữ điệu quen thuộc như thế, xưng hô quen thuộc như thế, ta không còn khí lực giãy dụa toàn thân đều hư nhuyễn.

Hắn thấy ta không đấu tranh, một tay ôm ngang ta để lên trên giường, sau đó cả người áp lên.

“Niếp Niếp…… Niếp Niếp……”

Hắn hôn môi của ta, hôn lồng ngực của ta, hôn qua rốn của ta, giống y như lúc trước vậy.

Ta đem tay đặt ở trên đầu của hắn, chần chờ mở miệng:“Điên…… Tử?”

Hắn không đáp lại ta, vội vàng xé rách y phục của ta.

Không phải, hắn không phải kẻ điên, hắn là Tiêu Trọng Nam, là Tiêu Trọng Nam không giống như bình thường.

“Không, ngươi đợi đã…… Bảo chủ ngươi…… Ngươi không quá thích hợp…… Bảo chủ……” Ta bắt đầu lộn xộn, mà đối phương vì áp chế động tác của ta trở nên có chút thô bạo, cuối cùng dưới tình huống không có bôi trơn nhất cử thẳng tiến vào cơ thể của ta.

Ta trừng lớn mắt, toàn bộ thân trên từ trên giường bật lên, miệng mở ra nhưng đã không phát ra được bất cứ thanh âm gì.

Rất đau so với lần đầu tiên bị kẻ điên thao còn đau đớn hơn.

Nam nhân ở trên người rong ruổi giống như một dã thú, không biết tiết chế, cũng không biết ôn nhu là gì. Hắn dùng lực tách mở cánh mông của ta làm cho cái của mình càng tiến sâu vào thân thể ta.

“A…… Đau quá……” Ta đau đến trước mắt tối đen, khóe mắt không chịu khống chế mà chảy nước mắt.

Chuyện này thì tính sao đây …… Lão tử không trốn khỏi số phận bị kẻ điên này thao đến mức chết đi sống lại sao?

Tiêu Trọng Nam cũng không biết sao lại thế này, giống như bị trúng xuân dược vậy, tựa hồ dục vọng chưa bao giờ được phát tiết, hơn nữa phương pháp hắn phát tiết dục vọng thô bạo đến dọa người.

Hắn một bên cử động, một bên nâng chân của ta lên, vô thanh vô tức cắn ta một ngụm, không phải là loại cắn chơi đùa mà là cắn thật. Cắn mạnh đến nỗi ta cảm giác thịt trên đùi bị cắn muốn đứt ra, vội vàng rút chân lại. Thế nhưng tay hắn gắt gao kiềm chế ta, khiến ta một phân một hào cũng không động đậy được.

Ta kinh hoảng cầu hắn: “Không cần…… A…… Bảo chủ, không cần!”

Không biết có phải lời cầu xin của ta đả động hắn, hắn buông chân của ta ra nhưng không đợi ta kịp cao hứng hắn lập tức cúi người, một ngụm cắn đầu v* bên trái của ta.

Ta lập tức phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, hậu huyệt không tự chủ được co rút. Hắn thoải mái mà kêu rên một tiếng, bắt đầu càng ra sức gặm cắn cơ thể của ta.

Ta bị hắn một đêm lăn qua lộn lại ép buộc, cuối cùng làm sao ngất đi cũng không biết.

Ngày hôm sau vì cả người rụng rời đau đớn mà ta tỉnh lại, Tiêu Trọng Nam đã thức dậy đang nhíu mày nhìn ta.

Hắn quét nhìn toàn thân ta, lúc ánh mắt nhìn thấy vài dấu răng thì dừng lại nhìn rất lâu.

“Ta…… Làm?” Hắn có chút khó khăn mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau