Hằng Ngày Làm Ruộng Của Thiên Sư
Chương 2: Quy nhất tâm pháp
Thì ra hắn chính là một đạo nguyên thần của Linh Việt đạo quân, hiện giờ đạo quân cũng đã phi thăng thành tiên, một đạo nguyên thần trong người hắn cuối cùng cũng đã trở thành một cá thể độc lập, hắn bây giờ không khác gì một người bình thường.
Nơi này cũng không giống bất kỳ triều đại nào hắn biết sau này, ở đây nam nhân có một nốt ruồi đỏ giữa trán gọi là ca nhi, lớn lên cũng gần giống như nữ nhân có thể lấy chồng, sinh hài tử.
Hắn vốn dĩ là thuần O, xuyên đến nơi này thì trở thành một tiểu ca nhi, đúng là vô cùng thích hợp để tăng thêm sức mạnh.
Sự tình trước đây hắn cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ được hắn từng làm một đạo nguyên thần của Linh Việt đạo quân chịu phải tổn thương nghiêm trọng, không thể trở về căn nguyên cho nên phải ở nơi này lịch kiếp.
Thân thể hiện tại cũng chính là thân phận lịch kiếp, lại không nghĩ đến chỉ mới nhập thể mười sáu năm, nguyên thần đã không thể duy trì được nữa thế nên thân thể này cũng đi đời nhà ma.
Hắn tại đây nhân lúc nguyên thần nhiều lần ngủ say, tích góp xong năng lượng lại bị đưa trở về.
Tiếp thu ký ức trước đây, Cố Linh Trạch không khỏi cười lạnh, thân thể hiện tại này của hắn thế nhưng một cái tên đàng hoàng cũng không có.
Chỉ vì nguyên thân trước đây chịu đói quá lâu phải giành ăn với chó, người trong thôn liền gọi hắn là Cẩu Tử.
Trước khi nhập vào thân thể này, nguyên thần đã vô cùng suy yếu, chỉ còn lại một hồn một phách, linh trí không thể khai mở hoàn toàn trở thành một ngốc tử.
Cố Linh Trạch nghĩ như vậy, đầu lại ẩn ẩn đau, hắn cố gắng chống thân thể ngồi dậy, chân xếp bằng, lòng bàn tay hướng lên trên.
*Giống vậy nè mọi người.
Quy nhất tâm pháp tu luyện chủ yếu là dùng nội tâm điều khiển khí tức ổn định vận hành công pháp —— hấp thụ linh khí từ trời đất, hít thở sâu, đan điền từ bên trong hoà làm một với cơ thể.
Cố Linh Trạch ngồi yên tĩnh một hồi, cơ thể cảm nhận được một chút linh khí từ đan điền, nội tâm lập tức kích động.
Thu thập linh khí ở đan điền thành một vòng xoáy nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, Cố Linh Trạch thở ra một đạo trọc khí, vết thương sau đầu liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hắn hiện tại đã hiểu rõ, đúng như sư phụ đã nói, nơi này linh khí rất loãng muốn tu luyện giống như Linh Việt đạo quân cửu chuyển phi thăng là hoàn toàn không có khả năng, so với đầu thai lại ở Hồng Hoang còn khó hơn.
Cho nên an an ổn ổn hướng tới một cuộc sống mới là điều tốt nhất.
Cố Linh Trạch lười nhác vươn vai, cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều.
- ------------ Chỉ đăng duy nhất tại Wattpad iamhieu77-----------------
Nhớ tới nam hài lúc trước đưa thức ăn cho mình, cũng là một hài tử không có tên gọi đàng hoàng, chỉ gọi Kim tử.
Còn có một cái nữ hài kêu Linh Tử, Kim Tử cùng Linh Tử là huynh muội thân sinh, cùng Cố Linh Trạch không có quan hệ quyết thống gì cả.
Cha của Kim tử cùng Linh tử một năm trước qua đời, A Mỗ của chúng lại là một ca nhi tính tình yếu nhược, ba tháng trước cũng đã bỏ mạng.
Hiện tại hai đứa nhỏ là cô nhi, liền đi theo hắn sinh sống tại ngôi nhà tranh bốn phía lọt gió này.
Nhớ tới những việc xảy ra trên người Kim tử cùng Linh tử, Cố Linh Trạch lạnh mặt, hắn nếu đã đến nơi này bất kể đối diện là người đại hung ác hay hung thần ác sát hắn đều sẽ đến một cái đánh một cái, đến hai cái đánh cả đôi.
Kim tử trước kia chịu quá nhiều thương tổn, thiếu chút nữa đã không còn sống, là chính mình cứu trở về.
Loáng thoáng còn có chút ấn tượng, khi còn bé hắn có lúc ngu dại, có lúc tỉnh táo, khi tỉnh táo lại cực kì thông minh, thế nhưng sau này thời gian ngu dại càng lúc càng nhiều.
Nương hắn chỉ là một tiểu thiếp, bởi vì hắn càng ngày càng ngốc, nên đã cầu xin chủ mẫu mang hắn đến trang viện ở nông thôn sinh sống.
Cố Linh Trạch cũng không biết vì sao thân thể này đối với phủ đệ đã sống trước đây kí ức rất mơ hồ, chỉ có thể nhớ tới trang viện mình sống trước đây ở trong thôn, nhưng có thể nạp thiếp, lại có trang viện ở nông thôn thì hẳn cũng là nhà có tiền.
Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm lúc này, trọng điểm là trước đó Kim tử thật sự chỉ thiếu một chút nữa liền mạng cũng không còn.
Lúc ấy Kim Tử nằm ở nhà của Đào đại thẩm, được Lý đại phu chữa trị, chính mình khi đó thần trí lại có thể thanh tỉnh trong thời gian một nén hương.
Vội vàng chạy qua dùng ba giọt máu đầu tim của chính mình đút cho Kim tử, còn vận chuyển khí tức trong cơ thể hắn.
Nhưng từ sau khi chữa khỏi Kim Tử, Cố Linh Trạch, cũng chính là Cẩu Tử, liền hoàn toàn trở nên ngu dại.
Nương hắn biết chuyện thì triệt để choáng váng, ba tháng sau nhân lúc trời tối mang tất cả vàng bạc của cải ở trang viện bỏ trốn không rõ tung tích.
Nô bộc trong viện trước đây luôn xem Cố Linh Trạch là một tên ngốc không hiểu chuyện, sau khi nương hắn bỏ đi liền trực tiếp đuổi hắn ra khỏi trang viện.
Bọn họ nghĩ nếu khiến hắn đói chết ở bên ngoài có khi sẽ được chủ mẫu khen thưởng, thật là một công đôi việc.
Cố Linh Trạch biết vì cái gì trước kia chính mình muốn cứu Kim Tử, bởi vì Kim Tử cùng Linh Tử không bởi vì hắn là ngốc tử mà lừa hắn khi dễ hắn, trêu chọc hắn, ngược lại còn mang theo hắn cùng nhau chơi đùa khắp nơi.
Hắn tuy rằng là một ngốc tử, không biết vì cái gì có thể biết được "lấy trộm" một ít màn thầu cùng bánh bột ngô mang cho hai tiểu hài tử ăn, có thể là bởi vì tâm trí càng đơn thuần càng có thể cảm nhận được người khác đối với mình chân thành thiện ý.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Cố Linh Trạch liền cùng Kim tử Linh tử sống nương tựa lẫn nhau. Nhà tranh này là được Chu đại thúc trong thôn cho bọn họ ở, Đào đại thẩm đôi khi sẽ cho bọn họ một ít lương thực, thức ăn.
Ba người cũng đi trên núi nhặt quả dại, nhặt rau dại, sống chật vật đến bây giờ.
Cứ như vậy cho tới sáng hôm nay, Kim Tử sáng sớm nhặt củi trở về, chỉ thấy Cố Linh Trạch nằm sấp trên đất, trên đầu toàn là máu.
Cảnh tượng khi A Mỗ chết hiện lên trong đầu, Kim tử sợ đến toàn thân run rẩy, ném củi xuống đất chạy đi tìm Lý đại phu
Lý đại phu chỉ có thể băng bó vết thương, cho một ít thuốc cầm máu đơn giản.
Nhìn Kim Tử khuôn mặt nhỏ xíu, thân hình gầy đến nổi chỉ có da bọc xương, không đành lòng nói ra sự thật, cho nên chỉ nói rằng người có thể tỉnh thì sẽ không sao nữa rồi.
Cho nên lúc Kim tử thấy hắn tỉnh lại mới kích động như vậy.
Sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Cố Linh Trạch cảm thấy may mắn bởi vì hắn cùng Kim Tử Linh Tử chỉ mới sống trong ngôi nhà tranh bốn bề lọt gió này có ba tháng.
Chính mình chỉ là một cái ngốc tử không biết lạnh không biết đói, Kim Tử cùng Linh Tử chỉ là hai tiểu hài tử nhỏ tuổi, sao có thể chịu đựng nổi cùng hắn chịu đói chịu lạnh trong căn nhà bốn bề lọt gió này.
Lúc này chỉ mới bắt đầu mùa đông đã đem hắn đông lạnh thành cục đá nói gì đến hai đứa nhỏ? Nếu cứ tiếp tục sống như vậy sớm muộn gì không chết cũng sinh bệnh nặng.
Kim Tử cùng Linh Tử bắt đầu từ lúc sinh sống cùng hắn ở chỗ này thì cũng chính là đệ muội ruột của hắn.
Nghĩ đến những kẻ tạo nên sự việc này, Cố Linh Trạch cười lạnh.
Lúc Kim Tử đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hắn ngồi trên giường, ánh mắt thanh minh không giống ngày thường.
Kim Tử biết Cố Linh Trạch có những thời điểm sẽ thanh tỉnh, cũng biết Cố Linh Trạch đã từng cứu nó.
Lúc đó nó mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, cảm giác thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, có một loại cảm giác cơ thể sắp bay lên.
Lúc này, Cố Linh Trạch đẩy cửa vào được, Kim Tử dùng hết sức lực nhưng cũng chỉ có thể mở đôi mắt thành một cái khe nhỏ.
Thấy tiểu ca ca trước kia cho nó màn thầu, nhét thứ gì đó vào trong miệng nó, sau đó nó cảm thấy như có một luồng gió nhẹ thổi qua ngực mình.
Kim Tử lập tức cảm giác thân thể không còn đau đớn như lúc nãy nữa.
Lúc đó ở trong mắt Kim Tử, ca ca giống như là thần tiên ở trên trời vậy, trong đầu liền có suy nghĩ ca ca tuy rằng là ngốc, nhưng sau này mình nhất định phải bảo vệ hắn.
Cố Linh Trạch thấy Kim Tử tiến vào, liền vẫy tay gọi nó đến trước giường, sờ sờ quần áo trên người nó, phát hiện chỉ là một cái áo bông rất mỏng. Cố Linh Trạch đau lòng nói không ra lời.
Dù vậy, cái áo bông mỏng này cũng là Đào đại thẩm phải rất tiết kiệm mới có thể cho nó.
Dù sao thì nhà Đào đại thẩm cũng rất nghèo, lại phải chăm sóc nhi tử đau bệnh, tiền thuốc thang cũng đã là một số tiền lớn của gia đình bọn họ, vậy nên chiếu cố ba người hắn được như vậy cũng đã là toàn bộ khả năng của bà rồi.
Thấy trong mắt Cố Linh Trạch có cảm xúc, Kim Tử trong lòng vui vẻ, "Cẩu Tử ca, ngươi có phải hay không không ngốc? Ngươi nhận thức ta sao? Ta tên gọi là gì a?"
..........
Hết chương 2.
Nơi này cũng không giống bất kỳ triều đại nào hắn biết sau này, ở đây nam nhân có một nốt ruồi đỏ giữa trán gọi là ca nhi, lớn lên cũng gần giống như nữ nhân có thể lấy chồng, sinh hài tử.
Hắn vốn dĩ là thuần O, xuyên đến nơi này thì trở thành một tiểu ca nhi, đúng là vô cùng thích hợp để tăng thêm sức mạnh.
Sự tình trước đây hắn cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ được hắn từng làm một đạo nguyên thần của Linh Việt đạo quân chịu phải tổn thương nghiêm trọng, không thể trở về căn nguyên cho nên phải ở nơi này lịch kiếp.
Thân thể hiện tại cũng chính là thân phận lịch kiếp, lại không nghĩ đến chỉ mới nhập thể mười sáu năm, nguyên thần đã không thể duy trì được nữa thế nên thân thể này cũng đi đời nhà ma.
Hắn tại đây nhân lúc nguyên thần nhiều lần ngủ say, tích góp xong năng lượng lại bị đưa trở về.
Tiếp thu ký ức trước đây, Cố Linh Trạch không khỏi cười lạnh, thân thể hiện tại này của hắn thế nhưng một cái tên đàng hoàng cũng không có.
Chỉ vì nguyên thân trước đây chịu đói quá lâu phải giành ăn với chó, người trong thôn liền gọi hắn là Cẩu Tử.
Trước khi nhập vào thân thể này, nguyên thần đã vô cùng suy yếu, chỉ còn lại một hồn một phách, linh trí không thể khai mở hoàn toàn trở thành một ngốc tử.
Cố Linh Trạch nghĩ như vậy, đầu lại ẩn ẩn đau, hắn cố gắng chống thân thể ngồi dậy, chân xếp bằng, lòng bàn tay hướng lên trên.
*Giống vậy nè mọi người.
Quy nhất tâm pháp tu luyện chủ yếu là dùng nội tâm điều khiển khí tức ổn định vận hành công pháp —— hấp thụ linh khí từ trời đất, hít thở sâu, đan điền từ bên trong hoà làm một với cơ thể.
Cố Linh Trạch ngồi yên tĩnh một hồi, cơ thể cảm nhận được một chút linh khí từ đan điền, nội tâm lập tức kích động.
Thu thập linh khí ở đan điền thành một vòng xoáy nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, Cố Linh Trạch thở ra một đạo trọc khí, vết thương sau đầu liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hắn hiện tại đã hiểu rõ, đúng như sư phụ đã nói, nơi này linh khí rất loãng muốn tu luyện giống như Linh Việt đạo quân cửu chuyển phi thăng là hoàn toàn không có khả năng, so với đầu thai lại ở Hồng Hoang còn khó hơn.
Cho nên an an ổn ổn hướng tới một cuộc sống mới là điều tốt nhất.
Cố Linh Trạch lười nhác vươn vai, cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều.
- ------------ Chỉ đăng duy nhất tại Wattpad iamhieu77-----------------
Nhớ tới nam hài lúc trước đưa thức ăn cho mình, cũng là một hài tử không có tên gọi đàng hoàng, chỉ gọi Kim tử.
Còn có một cái nữ hài kêu Linh Tử, Kim Tử cùng Linh Tử là huynh muội thân sinh, cùng Cố Linh Trạch không có quan hệ quyết thống gì cả.
Cha của Kim tử cùng Linh tử một năm trước qua đời, A Mỗ của chúng lại là một ca nhi tính tình yếu nhược, ba tháng trước cũng đã bỏ mạng.
Hiện tại hai đứa nhỏ là cô nhi, liền đi theo hắn sinh sống tại ngôi nhà tranh bốn phía lọt gió này.
Nhớ tới những việc xảy ra trên người Kim tử cùng Linh tử, Cố Linh Trạch lạnh mặt, hắn nếu đã đến nơi này bất kể đối diện là người đại hung ác hay hung thần ác sát hắn đều sẽ đến một cái đánh một cái, đến hai cái đánh cả đôi.
Kim tử trước kia chịu quá nhiều thương tổn, thiếu chút nữa đã không còn sống, là chính mình cứu trở về.
Loáng thoáng còn có chút ấn tượng, khi còn bé hắn có lúc ngu dại, có lúc tỉnh táo, khi tỉnh táo lại cực kì thông minh, thế nhưng sau này thời gian ngu dại càng lúc càng nhiều.
Nương hắn chỉ là một tiểu thiếp, bởi vì hắn càng ngày càng ngốc, nên đã cầu xin chủ mẫu mang hắn đến trang viện ở nông thôn sinh sống.
Cố Linh Trạch cũng không biết vì sao thân thể này đối với phủ đệ đã sống trước đây kí ức rất mơ hồ, chỉ có thể nhớ tới trang viện mình sống trước đây ở trong thôn, nhưng có thể nạp thiếp, lại có trang viện ở nông thôn thì hẳn cũng là nhà có tiền.
Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm lúc này, trọng điểm là trước đó Kim tử thật sự chỉ thiếu một chút nữa liền mạng cũng không còn.
Lúc ấy Kim Tử nằm ở nhà của Đào đại thẩm, được Lý đại phu chữa trị, chính mình khi đó thần trí lại có thể thanh tỉnh trong thời gian một nén hương.
Vội vàng chạy qua dùng ba giọt máu đầu tim của chính mình đút cho Kim tử, còn vận chuyển khí tức trong cơ thể hắn.
Nhưng từ sau khi chữa khỏi Kim Tử, Cố Linh Trạch, cũng chính là Cẩu Tử, liền hoàn toàn trở nên ngu dại.
Nương hắn biết chuyện thì triệt để choáng váng, ba tháng sau nhân lúc trời tối mang tất cả vàng bạc của cải ở trang viện bỏ trốn không rõ tung tích.
Nô bộc trong viện trước đây luôn xem Cố Linh Trạch là một tên ngốc không hiểu chuyện, sau khi nương hắn bỏ đi liền trực tiếp đuổi hắn ra khỏi trang viện.
Bọn họ nghĩ nếu khiến hắn đói chết ở bên ngoài có khi sẽ được chủ mẫu khen thưởng, thật là một công đôi việc.
Cố Linh Trạch biết vì cái gì trước kia chính mình muốn cứu Kim Tử, bởi vì Kim Tử cùng Linh Tử không bởi vì hắn là ngốc tử mà lừa hắn khi dễ hắn, trêu chọc hắn, ngược lại còn mang theo hắn cùng nhau chơi đùa khắp nơi.
Hắn tuy rằng là một ngốc tử, không biết vì cái gì có thể biết được "lấy trộm" một ít màn thầu cùng bánh bột ngô mang cho hai tiểu hài tử ăn, có thể là bởi vì tâm trí càng đơn thuần càng có thể cảm nhận được người khác đối với mình chân thành thiện ý.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Cố Linh Trạch liền cùng Kim tử Linh tử sống nương tựa lẫn nhau. Nhà tranh này là được Chu đại thúc trong thôn cho bọn họ ở, Đào đại thẩm đôi khi sẽ cho bọn họ một ít lương thực, thức ăn.
Ba người cũng đi trên núi nhặt quả dại, nhặt rau dại, sống chật vật đến bây giờ.
Cứ như vậy cho tới sáng hôm nay, Kim Tử sáng sớm nhặt củi trở về, chỉ thấy Cố Linh Trạch nằm sấp trên đất, trên đầu toàn là máu.
Cảnh tượng khi A Mỗ chết hiện lên trong đầu, Kim tử sợ đến toàn thân run rẩy, ném củi xuống đất chạy đi tìm Lý đại phu
Lý đại phu chỉ có thể băng bó vết thương, cho một ít thuốc cầm máu đơn giản.
Nhìn Kim Tử khuôn mặt nhỏ xíu, thân hình gầy đến nổi chỉ có da bọc xương, không đành lòng nói ra sự thật, cho nên chỉ nói rằng người có thể tỉnh thì sẽ không sao nữa rồi.
Cho nên lúc Kim tử thấy hắn tỉnh lại mới kích động như vậy.
Sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Cố Linh Trạch cảm thấy may mắn bởi vì hắn cùng Kim Tử Linh Tử chỉ mới sống trong ngôi nhà tranh bốn bề lọt gió này có ba tháng.
Chính mình chỉ là một cái ngốc tử không biết lạnh không biết đói, Kim Tử cùng Linh Tử chỉ là hai tiểu hài tử nhỏ tuổi, sao có thể chịu đựng nổi cùng hắn chịu đói chịu lạnh trong căn nhà bốn bề lọt gió này.
Lúc này chỉ mới bắt đầu mùa đông đã đem hắn đông lạnh thành cục đá nói gì đến hai đứa nhỏ? Nếu cứ tiếp tục sống như vậy sớm muộn gì không chết cũng sinh bệnh nặng.
Kim Tử cùng Linh Tử bắt đầu từ lúc sinh sống cùng hắn ở chỗ này thì cũng chính là đệ muội ruột của hắn.
Nghĩ đến những kẻ tạo nên sự việc này, Cố Linh Trạch cười lạnh.
Lúc Kim Tử đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hắn ngồi trên giường, ánh mắt thanh minh không giống ngày thường.
Kim Tử biết Cố Linh Trạch có những thời điểm sẽ thanh tỉnh, cũng biết Cố Linh Trạch đã từng cứu nó.
Lúc đó nó mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, cảm giác thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, có một loại cảm giác cơ thể sắp bay lên.
Lúc này, Cố Linh Trạch đẩy cửa vào được, Kim Tử dùng hết sức lực nhưng cũng chỉ có thể mở đôi mắt thành một cái khe nhỏ.
Thấy tiểu ca ca trước kia cho nó màn thầu, nhét thứ gì đó vào trong miệng nó, sau đó nó cảm thấy như có một luồng gió nhẹ thổi qua ngực mình.
Kim Tử lập tức cảm giác thân thể không còn đau đớn như lúc nãy nữa.
Lúc đó ở trong mắt Kim Tử, ca ca giống như là thần tiên ở trên trời vậy, trong đầu liền có suy nghĩ ca ca tuy rằng là ngốc, nhưng sau này mình nhất định phải bảo vệ hắn.
Cố Linh Trạch thấy Kim Tử tiến vào, liền vẫy tay gọi nó đến trước giường, sờ sờ quần áo trên người nó, phát hiện chỉ là một cái áo bông rất mỏng. Cố Linh Trạch đau lòng nói không ra lời.
Dù vậy, cái áo bông mỏng này cũng là Đào đại thẩm phải rất tiết kiệm mới có thể cho nó.
Dù sao thì nhà Đào đại thẩm cũng rất nghèo, lại phải chăm sóc nhi tử đau bệnh, tiền thuốc thang cũng đã là một số tiền lớn của gia đình bọn họ, vậy nên chiếu cố ba người hắn được như vậy cũng đã là toàn bộ khả năng của bà rồi.
Thấy trong mắt Cố Linh Trạch có cảm xúc, Kim Tử trong lòng vui vẻ, "Cẩu Tử ca, ngươi có phải hay không không ngốc? Ngươi nhận thức ta sao? Ta tên gọi là gì a?"
..........
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất