Chương 10: Tới thăm nhà bạn cũ
Cả người Hoắc Thời An vạm vỡ tráng kiện, bộc phát sức mạnh một cái, tôi đây quanh năm cắm mặt vào máy tính không đẩy nổi hắn, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tóm lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng đẩy sang một bên như đẩy thằng nhóc con, đóng cửa, ngồi xuống sofa, chân dài duỗi ra, chờ cơm dâng tới.
Một loạt động tác được thực hiện lưu loát liền mạch.
Bộ dạng hắn như vậy trông rất giống một chú chó lớn, tôi không nhịn được muốn ném cho hắn một thau cơm.
Hoắc Thời An dùng ánh mắt giục tôi làm nhanh một chút.
Tôi mở cửa nhìn hành lang, rất yên tĩnh, ban nãy hắn tới đây chắc không bị ai chú ý.
Hoắc Thời An nhìn ra được sự căng thẳng của tôi, “Tôi đeo khẩu trang.”
Tôi đóng cửa lại, vò đầu mấy cái, “Thì làm sao? Lần trước ở phố cũ, cậu lộ ra hai con mắt thôi còn bị fans nhận ra còn gì?”
Hoắc Thời An nghẹn lời, hắn không tìm được từ để cãi lại, dựa vào lưng ghế sofa, giày da nhàn nhã giậm xuống đất thành nhịp điệu nghe rất ngứa đòn.
Tôi chợt thấy chiếc áo sơ mi hôm nay mình định mặc đang bị bàn tọa của hắn đè lên, mi mắt nhất thời giần giật, nhảy một, ba, năm bước lao tới cứu áo sơ mi của mình.
Hoắc Thời An ngồi như bà cụ.
Tôi đá cái chân hắn, “Dịch cái mông cậu ra một chút thì chết người à?”
Hoắc Thời An cúi đầu nhìn nửa đoạn áo sơ mi bị tôi kéo trong tay, chau mày lại, “Tôi muốn đồ ăn.”
“Nóng, phải có canh.” Hắn một lần nữa nhấn mạnh, “Không muốn mì gói.”
Tôi lườm hắn, “Cậu có còn mặt mũi nữa hay không hả? Có ai to xác như cậu sáng sớm ngày ra chạy tới nhà người ta đòi ăn không hả?”
“Không phải cậu nói chúng ta là bạn cũ hay sao?” Hoắc Thời An không e thẹn một chút nào, lại còn làm như tôi sai ấy, “Bạn cũ tới nhà, còn phải đòi cậu đồ ăn, cậu còn không biết chủ động hỏi thăm, không thấy xấu hổ à?”
Tôi trợn trắng mắt, bạn cũ cái đầu cậu ấy!!
Trong tủ lạnh có cà chua, có trứng gà, tôi nấu cho hắn bát mì trứng cà chua, bỏ vào đó rất nhiều hành.
Hoắc Thời An cầm đũa gắp hành ra, gắp nửa buổi, hắn tức giận quăng đũa đi.
Tôi ngồi đối diện hắn, làm như không nhìn thấy, dù sao thì tôi cũng sẽ không như trước đây, chỉ cần hắn không vui, liền kéo cái đầu chó của hắn vào lòng mà xoa mà vuốt.
Hoắc Thời An nhìn tôi bằng ánh mắt sát nhân, tôi thì bình bình thản thản, hắn thấy tôi mặc xác hắn như vậy, lại nghiêm mặt dỗi hờn, sau lưng như có từng luồng từng luồng khí đen bốc ra bên ngoài.
Tôi biết với cái tính của hắn, không dỗi nổi năm phút đâu.
Đúng như dự đoán, còn chưa được bao lâu, Hoắc Thời An đã không nói lời nào cầm đũa gắp mì lên ăn, kết quả không cẩn thận ăn phải hành, mặt mũi tái mét.
Tôi nhìn hắn phồng mang trợn má, bộ dạng như muốn nhổ ra, lập tức vỗ bàn một cái, hung dữ ra lệnh, “Mì ống tôi mua là loại đắt nhất trong siêu thị, tốn rất nhiều tiền, cậu ăn cho tôi.”
Hoắc Thời An, “………”
Hắn trợn trừng tôi đầy oan ức, chật vật nuốt mì xuống, cổ nổi gân xanh.
Tôi nhìn chòng chọc yết hầu Hoắc Thời An, xác định hắn đã nuốt xuống, không có khả năng phun ra ngoài làm ngộ thương mình, liền hỏi vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong đầu mình, “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Bàn tay cầm đũa của Hoắc Thời An khẽ run lên không dễ phát hiện ra, hắn cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên giả làm kẻ điếc.
Tôi sẽ không buông tha cho hắn, nếu không sau này sẽ không có biện pháp.
Thế là tôi chống khuỷu tay xuống mặt bàn, nửa người nghiêng về phía trước, mỉm cười, cố ý kéo dài giọng điệu buồn nôn, “Thời An ca ca?”
“Xoạt ——”
Hoắc Thời An kinh hãi quá độ, đôi đũa trong tay rơi xuống.Tác giả có lời muốn nói:
Truyện cũng như tên, kể về một câu chuyện tình yêu cũ rích, rất cũ kỹ đời thường, các bạn tùy ý xem ha.
Một loạt động tác được thực hiện lưu loát liền mạch.
Bộ dạng hắn như vậy trông rất giống một chú chó lớn, tôi không nhịn được muốn ném cho hắn một thau cơm.
Hoắc Thời An dùng ánh mắt giục tôi làm nhanh một chút.
Tôi mở cửa nhìn hành lang, rất yên tĩnh, ban nãy hắn tới đây chắc không bị ai chú ý.
Hoắc Thời An nhìn ra được sự căng thẳng của tôi, “Tôi đeo khẩu trang.”
Tôi đóng cửa lại, vò đầu mấy cái, “Thì làm sao? Lần trước ở phố cũ, cậu lộ ra hai con mắt thôi còn bị fans nhận ra còn gì?”
Hoắc Thời An nghẹn lời, hắn không tìm được từ để cãi lại, dựa vào lưng ghế sofa, giày da nhàn nhã giậm xuống đất thành nhịp điệu nghe rất ngứa đòn.
Tôi chợt thấy chiếc áo sơ mi hôm nay mình định mặc đang bị bàn tọa của hắn đè lên, mi mắt nhất thời giần giật, nhảy một, ba, năm bước lao tới cứu áo sơ mi của mình.
Hoắc Thời An ngồi như bà cụ.
Tôi đá cái chân hắn, “Dịch cái mông cậu ra một chút thì chết người à?”
Hoắc Thời An cúi đầu nhìn nửa đoạn áo sơ mi bị tôi kéo trong tay, chau mày lại, “Tôi muốn đồ ăn.”
“Nóng, phải có canh.” Hắn một lần nữa nhấn mạnh, “Không muốn mì gói.”
Tôi lườm hắn, “Cậu có còn mặt mũi nữa hay không hả? Có ai to xác như cậu sáng sớm ngày ra chạy tới nhà người ta đòi ăn không hả?”
“Không phải cậu nói chúng ta là bạn cũ hay sao?” Hoắc Thời An không e thẹn một chút nào, lại còn làm như tôi sai ấy, “Bạn cũ tới nhà, còn phải đòi cậu đồ ăn, cậu còn không biết chủ động hỏi thăm, không thấy xấu hổ à?”
Tôi trợn trắng mắt, bạn cũ cái đầu cậu ấy!!
Trong tủ lạnh có cà chua, có trứng gà, tôi nấu cho hắn bát mì trứng cà chua, bỏ vào đó rất nhiều hành.
Hoắc Thời An cầm đũa gắp hành ra, gắp nửa buổi, hắn tức giận quăng đũa đi.
Tôi ngồi đối diện hắn, làm như không nhìn thấy, dù sao thì tôi cũng sẽ không như trước đây, chỉ cần hắn không vui, liền kéo cái đầu chó của hắn vào lòng mà xoa mà vuốt.
Hoắc Thời An nhìn tôi bằng ánh mắt sát nhân, tôi thì bình bình thản thản, hắn thấy tôi mặc xác hắn như vậy, lại nghiêm mặt dỗi hờn, sau lưng như có từng luồng từng luồng khí đen bốc ra bên ngoài.
Tôi biết với cái tính của hắn, không dỗi nổi năm phút đâu.
Đúng như dự đoán, còn chưa được bao lâu, Hoắc Thời An đã không nói lời nào cầm đũa gắp mì lên ăn, kết quả không cẩn thận ăn phải hành, mặt mũi tái mét.
Tôi nhìn hắn phồng mang trợn má, bộ dạng như muốn nhổ ra, lập tức vỗ bàn một cái, hung dữ ra lệnh, “Mì ống tôi mua là loại đắt nhất trong siêu thị, tốn rất nhiều tiền, cậu ăn cho tôi.”
Hoắc Thời An, “………”
Hắn trợn trừng tôi đầy oan ức, chật vật nuốt mì xuống, cổ nổi gân xanh.
Tôi nhìn chòng chọc yết hầu Hoắc Thời An, xác định hắn đã nuốt xuống, không có khả năng phun ra ngoài làm ngộ thương mình, liền hỏi vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong đầu mình, “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Bàn tay cầm đũa của Hoắc Thời An khẽ run lên không dễ phát hiện ra, hắn cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên giả làm kẻ điếc.
Tôi sẽ không buông tha cho hắn, nếu không sau này sẽ không có biện pháp.
Thế là tôi chống khuỷu tay xuống mặt bàn, nửa người nghiêng về phía trước, mỉm cười, cố ý kéo dài giọng điệu buồn nôn, “Thời An ca ca?”
“Xoạt ——”
Hoắc Thời An kinh hãi quá độ, đôi đũa trong tay rơi xuống.Tác giả có lời muốn nói:
Truyện cũng như tên, kể về một câu chuyện tình yêu cũ rích, rất cũ kỹ đời thường, các bạn tùy ý xem ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất