Chương 27
Giản Lâm sững người, Vương đạo sặc một ngụm.
Vương đạo: "Khụ, khụ khụ......"
Tuy rằng nói vậy không sai, nhưng lại quá trực tiếp, đột nhiên nói mấy chữ như thế làm cho lão già ông giật cả mình.
Vương đạo hắng giọng, chủ động chuyển đề tài nói với Giản Lâm: "Không sao, dù sao thì chuyện tình cảm nói khó cũng khó mà nói không khó cũng không khó, chúng ta không thể nóng nảy, cứ từ từ quay."
Mới vừa nói xong liền thấy Giản Lâm giơ ly nước yên lặng mà uống một ngụm nước, vừa uống vừa khiến hai tai đỏ bừng.
Vương đạo lại khụ một tiếng, khẩu khí nhẹ như gió: "Không sao, không sao, lúc quay phim cũng phải có những lúc giảng hơi trực tiếp." Sau đó còn nhìn Giản Lâm: "Cháu còn nhỏ, cảm thấy ngượng là chuyện bình thường, không có gì."
Giản Lâm giả vờ bình tĩnh.
Vị "Người khởi xướng" nghe Vương đạo nói một lúc liền chen vào một câu có vẻ như đang tám nhảm: "Chưa từng nói sao?"
Giản Lâm sửng sốt nhìn qua.
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm, vẻ mặt ung dung: "Cũng không kinh nghiệm sao?"
Mặt Giản Lâm bắt đầu nóng, đến cả bình tĩnh không giả vờ không nổi nữa, cậu lại cầm ly nước lên uống thêm một ngụm, động tác muốn giấu còn rõ ràng hơn vừa nãy, sau khi uống xong đến ngồi cũng không muốn ngồi nữa, cậu đứng dậy rời sô pha.
Vương đạo nhìn Giản Lâm, trừng mắt nhìn Phương Lạc Bắc một cái, lúc thu hồi tầm mắt còn nói thầm: Không phải chứ, chả lẽ Tiểu Lâm Lâm đến bây giờ vẫn chưa yêu ai sao? Với khuôn mặt này, còn ở ngoài tung tăng mỗi ngày đáng ra phải sớm yêu rồi chứ? Hay là có người mình thích rồi nhưng lại không nói?
Phương Lạc Bắc đột nhiên nói một câu: "Tất cả năng lượng đều dùng để kiếm tiền."
Vương đạo hoàn hồn: "Cái gì?"
Phương Lạc Bắc dựa vào sô pha: "Không có gì."
Vương đạo không để ý, đứng dậy, vốn tính đi nhưng lại lần nữa ngồi xuống, cách một cái bàn trà, nhìn Phương Lạc Bắc: "Này."
Phương Lạc Bắc cầm lấy chai nước lọc trên bàn, uống một ngụm.
Vương đạo: "Cậu dẫn Giản Lâm đi."
Phương Lạc Bắc dựa vào sô pha, cánh tay đặt lên thanh vịn ghế, trong tay cầm chai nước khoáng: "Dẫn cái gì ạ?"
Vương đạo: "Còn có thể dẫn cái gì? Dẫn diễn a."
Phương Lạc Bắc: "Tự cậu ấy biết."
Vương đạo: "Nhưng đó không phải cảnh tình cảm."
Phương Lạc Bắc quơ quơ chai nước khoáng trong tay: "Còn chưa có quay, anh chưa gì đã có bước dự phòng rồi sao?"
Vương đạo chỉ chính mình: "Phim tôi quay, tôi là đạo diễn, trong lòng tôi không vội sao?"
Phương Lạc Bắc: "Nhưng anh nói lời này quá sớm."
Vương đạo thừa nhận: "Đúng là nói sớm." Nhưng còn không phải bởi vì Giản Lâm sao.
Vương đạo một chút cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Giản Lâm, nói trực tiếp: "Cậu cứ dẫn theo thằng bé, cho dù ban đầu thằng bé không thể nào diễn được cảnh tình cảm, nhưng ít nhất cũng không hoàn toàn là vô cớ, cũng vẫn có thứ để tin tưởng. Không ai dẫn, cứ như mấy ruồi bọ không đầu mỗi ngày đâm tường, kiểu gì chả mệt chết, sau đó sự tự tin còn bị thổi bay."
Phương Lạc Bắc nhướng mày nhìn Vương đạo, không đồng ý, cũng không từ chối.
Vương đạo chồm người tới: "Cậu giả vờ cái gì? Cậu cho rằng tôi không nhìn ra cậu cũng ' thích' Giản Lâm sao?"
Phương Lạc Bắc lại nhướng mày, ý rằng: Có sao?
Vương đạo khịt mũi một cái: "Giả vờ!" Sau đó không hề xấu hổ nói: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, nói cậu dẫn thì cậu cứ dẫn."
Phương Lạc Bắc muốn mở miệng, thì đã trực tiếp giơ tay chỉ anh: "Cậu không có quyền từ chối."
Phương Lạc Bắc buồn cười hỏi: "Vì sao lại không có?"
Vương đạo đương nhiên là có lí do đầy đủ: "Bởi vì cậu cũng giống tôi, chúng ta đều 'thích' thằng bé."
Trong trường quay ầm ĩ, đoạn đối thoại của hai người trôi vào giữa.
Vương đạo đè âm thanh xuống: "Vòng giải trí khó khăn như vậy, những ' lão nhân ' như chúng ta không thể chiếu cố những thiếu niên có tiềm năng, có thực lực sao?"
Vương đạo: "Cứ để họ dựa vào chính mình sao?"
Vương đạo: "Sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ?"
Vương đạo: "Tôi không nói người khác, chỉ nói ngay đây thôi, như Phó Tuyền Chu chẳng hạn, nếu không phải cậu ta cứ lần này đến lần khác chiếu cố Mao Ninh Phong, đứa trẻ này từ hồi còn là ngôi sao nhí, không quản bao nhiêu tuổi, không quản là phòng ăn đó bao nhiêu tiền, nên cùng ăn liền cùng ăn, cùng cười liền cùng cười, cho dù trên bàn có giận dỗi như thế nào thì cậu ta cũng vẫn nhẫn nhịn."
Vương đạo: "Tôi nói có chút khó khăn, nhưng cùng tuổi với nhau, cùng sinh sống ở thành phố điện ảnh, cùng một nghề, cũng không có gì không tốt. Nhưng Giản Lâm, thằng bé chỉ phải trải qua những tháng ngày sinh hoạt bình thường thôi sao? Cho dù tự thằng bé cảm thấy mình bình thường thì cũng không ai để ý đến thằng bé sao?"
Vương đạo lạnh lùng mà hừ một tiếng: "Cũng đừng nói là tôi nghĩ quá tệ, tôi đoán rằng hẳn là đã có người để ý, chỉ là thằng bé không nói mà thôi."
La Hồng đứng cách đó không xa đang gọi các bộ phận chuẩn bị, Vương đạo đang dịch dịch mông rõ ràng là đang thuyết phục Phương Lạc Bắc dẫn theo Giản Lâm, nhưng nói một hồi lại tự khiến bản thân mình không vui vẻ.
Ông lạnh mặt, cuối cùng nói: "Giống như ban đầu La Dự để ý đến Lâm Hi, mẹ nó có thể là cái thứ gì tốt, đều là thứ xấu."
Phương Lạc Bắc nâng tầm mắt.
Vương đạo: "Tôi nói La Dự, không nói cậu." Dừng một chút lại bực bội nói: "Cậu cũng thế thôi!" Nói xong thở phì phì rời đi.
Phương Lạc Bắc: "......"
Phương Lạc Bắc không thể giải thích được những lời mà mình vừa bị buộc tội gây sát thương trực tiếp.
Anh buồn cười nhìn theo bóng lưng Vương đạo, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt về phía Giản Lâm.
Giản Lâm quên không lấy ly nước của cậu, không đến ngồi, hai tai cũng không còn đỏ nữa.
Nhân viên trang điểm chạy vào hậu trường trang điểm, Giản Lâm nghiêng người, cằm hơi nâng lên, cổ kéo dài, yết hầu căng ra dưới làn da trắng muốt và mỏng manh.
Nhưng điều này đều ngay trong tầm mắt Phương Lạc Bắc, gần ngay trước mắt.
Anh trầm mặc nhìn, cuối cùng cầm chai nước khoáng uống một ngụm, trong tầm mắt nhìn rõ tất cả, đặt biết là yết hầu khẽ nhúc nhích của Giản Lâm.
Đồ xấu xa.
Phương Lạc Bắc dưới đáy lòng hào phóng nhận: Ừm, đúng.
"action!"
【 Chu nãi nãi vẫn chưa trở về, Lâm Hi trong lúc nhàn rỗi liền cầm con dao gọt hoa quả trên bàn gọt táo.
Cậu với La Dự không quen nhau, sự im lặng của La Dự khiến cậu có chút lúng túng, chỉ có thể tìm gì đó dời lực chú ý.
Cậu hỏi La Dự: "Anh ăn táo không để tôi gọt?"
La Dự nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn mua bàn tay cậu, có ý tứ gì đó: "Vậy cậu cẩn thận."
Lâm Hi cầm đồ trong tay dịch ra một chút, đầu gối vừa vặn chạm vào mép bàn, khuỷu tay đặt lên đùi, vỏ táo vừa gọt ra rơi xuống khay đựng rác trên bàn.
La Dự bất động thanh sắc nhìn nam sinh trước mắt, cuối cùng dừng trên bàn tay cầm dao của cậu: Ngón tay, mu bàn tay theo động tác gọt vỏ động.
Lâm Hi dường như cảm động được điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn xuống, chủ động nói: "À, mấy ngày hôm trước không cẩn thận quệt phải."
Ánh mắt La Dự nâng lên rồi nhìn xuống: "Để tôi."
Lâm Hi ngước mắt, động tác trong tay dừng lại: "Dạ?"
La Dự nhìn cậu: "Để tôi làm cho."
Nói xong duỗi tay, nương theo tư thế cầm dao, đầu ngón tay, bàn tay dán lên trên mu bàn tay có vết thương, nhẹ nhàng chạm nhau.
Lâm Hi không phát hiện, đưa dao cùng quả táo cho anh. Sau khi đưa liền rút giấy ra lau lau tay.
Ánh mắt La Dự lại lần nữa nâng lên, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua.
Lần này Lâm Hi chú ý tới, cũng cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay mình, hỏi anh: "Làm sao vậy?"
La Dự gọt táo: "Không có gì." Anh đưa tay cầm lấy khay rác trước mặt, sau đó lấy ra một khay đựng hoa quả sạch sẽ: "Cảm thấy vết thương này của cậu có chút quen mắt, hình như tôi thấy ở đâu đó rồi."
Lâm Hi hơi giật mình. 】
"Cut."
Cảnh này thuận lợi quay xong, Vương đạo rất vừa lòng nhưng vẫn muốn quay lại thêm hai lần.
Trước lúc quay, ông có ý gọi Giản Lâm đến chỗ máy quay phim: "Tới đây."
Giản Lâm đứng dậy đi qua đứng phía sau màn hình.
Bởi vì trong hậu trường có rất nhiều máy quay phim, mỗi máy quay đều có phạm vi chụp và tiêu điểm riêng của nó, nội dung và góc xem được phát lại trên màn hình cũng khác nhau.
Vương đạo cho Giản Lâm nhìn toàn cảnh trước, sau đó mới là các góc quay riêng của Lâm Hi cùng La Dự.
Lúc nhìn đến màn hình của nhân vật La Dự, Vương đạo cố ý chỉnh chậm tốc độ, một bên ý bảo Giản Lâm xem, một bên dạy cậu: "Diễn cảnh tình cảm, không nhất định là giữa hai nhân vật phải làm cái gì đó thật tình cảm, mới gọi là diễn tình cảm."
"Có nhìn thấy ánh mắt của thầy Lạc không?"
"Điểm rơi của mắt cậu ấy không rơi vào màn hình máy quay phim, điểm rơi của ánh mắt này ở trên mu bàn tay cậu."
"Lúc đôi mắt nâng lên, nhìn thấy không, ánh mắt này, trong ánh mắt này của cậu ấy có phải có điều gì đó hay không?"
"Lại xem, nhìn chỗ này này, lúc cậu ta duỗi tay muốn cầm dao, tay đụng tay phải cũng cháu phải không? Cháu nhìn cận cảnh bàn tay này rồi nghĩ một chút, nếu nó được xen kẽ trong phim thì sao, sẽ tạo ra hiệu quả thị giác và nội dung thế nào cho người xem?"
"Cháu cứ nhìn xem, có phải họ sẽ nghĩ rằng, ồ, người đàn ông này chính là người xấu!"
Giản Lâm bị khẩu khí này chọc bật cười.
Vương đạo thấy cậu cười, nghiêm mặt nói: "Đừng có cười, cháu phải hiểu."
Vương đạo: "Đoạn này không chỉ đơn giản là Lâm Hi gọt táo, La Dự nhìn một lúc rồi cầm lấy gọt hộ, cảnh gọt táo thì có gì để quay?"
Vương đạo: "Đây là cảnh tình cảm! Cảnh tình cảm!"
Vương đạo: "Cảnh này tuy rằng bản thân Lâm Hi có thể không hiểu, bởi vì cậu ấy quả thật không hề biết La Dự đã để ý đến mình, nhưng cháu không thể không hiểu, cháu là diễn viên, nhất định phải hiểu nhiều hơn, hiểu ánh mắt của La Dự khi nhìn vết thương trên tay, hiểu bất động thanh sắc của La Dự, hiểu được ẩn ý mơ hồ khi La Dự chạm vào tay Lâm Hi."
Vương đạo nói thẳng một hơi sau đó hỏi Giản Lâm: "Hiểu không?"
Giản Lâm dùng lời Vương đạo nói, dùng từ Vương đạo dùng, lý giải "Chính là La Dự khao khát Lâm Hi, không nhịn được muốn cắn một ngụm, cắn xong liền cảm thấy mỹ mãn. Lâm Hi lại cách biệt với anh ấy, cho nên không thể phát hiện vết cắn này. Phải không ạ?"
Vương đạo: "Đúng! Chính là như vậy!"
Giản Lâm gật gật đầu.
Sau đó là đến cảnh thứ hai, cảnh thứ ba, rồi thêm vài cảnh quay cận cảnh bàn tay và cảnh cuối cùng kết thúc.
Sau khi quay xong, Giản Lâm đi ra bên ngoài, ba người còn lại hỏi cậu: "Quay có thuận lợi không?"
Giản Lâm: "Vẫn ổn."
Vân Dao kinh ngạc cảm thán: "Oa, cậu diễn cảnh tình cảm cũng có thể ổn như vậy sao?"
Khâu Soái: "Đúng vậy, còn là quay với thầy Lạc."
Giản Lâm nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Thật ra tôi không cảm thấy đây là cảnh tình cảm, chỉ là gọt mỗi quả táo."
Sau cảnh quay "Gọt quả táo", những cảnh quay chung của Lâm Hi cùng La Dự đều biến thành "Lấy chén" "Cầm cái đĩa" "Đưa cái túi".
Vô luận Vương đạo nhấn mạnh cảm xúc tình cảm trong các cảnh quay như thế nào, Giản Lâm diễn vẫn diễn, quay vẫn quay, hiểu vẫn hiểu, nhưng vẫn không thể ngộ ra cái gì gọi là ẩn ý mơ hồ.
Qúa trình quay phim diễn ra một cách suôn sẻ cho đến khi Lâm Hi chính thức "Thông suốt" cảnh quay lần này ——
Nhà của bà Chu là một ngôi nhà cũ, giữa ban công và phòng khách có một bức tường.
Lúc Lâm Hi giúp bà Chu ra ban công lấy đồ, vừa đinh bước ra cửa thì La Dự vừa vặn đi vào, đối mắt với cậu sau bức tường cạnh cửa.
Vương đạo giảng diễn: "Ánh mắt và cảm giác phải đúng, được rồi, đến đi, chúng ta thử một lần trước."
Kết quả thử một lần chính là thử vô số lần.
"Cut!"
"Cut!"
"Cut!"
Vương đạo: "Giản Lâm!"
Vương đạo: "Lâm Hi?"
Vương đạo: "Giản Lâm!"
......
Sau vô số lần cut, Vương đạo chạy vào hậu trường, hỏi Giản Lâm đang đứng dựa vào tường: "Phải thông suốt đó cháu hiểu không? Lâm Hi hiểu rằng cậu ấy có duyên với La Dự. Cái gì gọi là có duyên? Chính là cậu ấy cũng có cảm giác với La Dự. Cháu nhìn cảnh quay lần này của mình đi, tôi còn cho rằng là cháu đang diễn một bức tranh, không còn gì khác ngoài việc dán nó lên tường. Chúng ta đang quay cảnh tình cảm, không phải quay thầy Lạc đang dán bức tranh lên tường."
Lại chuyển hướng sang Phương Lạc Bắc: "Dẫn thằng bé đi, cậu phải dẫn theo thằng bé diễn!"
Vương đạo: "Khụ, khụ khụ......"
Tuy rằng nói vậy không sai, nhưng lại quá trực tiếp, đột nhiên nói mấy chữ như thế làm cho lão già ông giật cả mình.
Vương đạo hắng giọng, chủ động chuyển đề tài nói với Giản Lâm: "Không sao, dù sao thì chuyện tình cảm nói khó cũng khó mà nói không khó cũng không khó, chúng ta không thể nóng nảy, cứ từ từ quay."
Mới vừa nói xong liền thấy Giản Lâm giơ ly nước yên lặng mà uống một ngụm nước, vừa uống vừa khiến hai tai đỏ bừng.
Vương đạo lại khụ một tiếng, khẩu khí nhẹ như gió: "Không sao, không sao, lúc quay phim cũng phải có những lúc giảng hơi trực tiếp." Sau đó còn nhìn Giản Lâm: "Cháu còn nhỏ, cảm thấy ngượng là chuyện bình thường, không có gì."
Giản Lâm giả vờ bình tĩnh.
Vị "Người khởi xướng" nghe Vương đạo nói một lúc liền chen vào một câu có vẻ như đang tám nhảm: "Chưa từng nói sao?"
Giản Lâm sửng sốt nhìn qua.
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm, vẻ mặt ung dung: "Cũng không kinh nghiệm sao?"
Mặt Giản Lâm bắt đầu nóng, đến cả bình tĩnh không giả vờ không nổi nữa, cậu lại cầm ly nước lên uống thêm một ngụm, động tác muốn giấu còn rõ ràng hơn vừa nãy, sau khi uống xong đến ngồi cũng không muốn ngồi nữa, cậu đứng dậy rời sô pha.
Vương đạo nhìn Giản Lâm, trừng mắt nhìn Phương Lạc Bắc một cái, lúc thu hồi tầm mắt còn nói thầm: Không phải chứ, chả lẽ Tiểu Lâm Lâm đến bây giờ vẫn chưa yêu ai sao? Với khuôn mặt này, còn ở ngoài tung tăng mỗi ngày đáng ra phải sớm yêu rồi chứ? Hay là có người mình thích rồi nhưng lại không nói?
Phương Lạc Bắc đột nhiên nói một câu: "Tất cả năng lượng đều dùng để kiếm tiền."
Vương đạo hoàn hồn: "Cái gì?"
Phương Lạc Bắc dựa vào sô pha: "Không có gì."
Vương đạo không để ý, đứng dậy, vốn tính đi nhưng lại lần nữa ngồi xuống, cách một cái bàn trà, nhìn Phương Lạc Bắc: "Này."
Phương Lạc Bắc cầm lấy chai nước lọc trên bàn, uống một ngụm.
Vương đạo: "Cậu dẫn Giản Lâm đi."
Phương Lạc Bắc dựa vào sô pha, cánh tay đặt lên thanh vịn ghế, trong tay cầm chai nước khoáng: "Dẫn cái gì ạ?"
Vương đạo: "Còn có thể dẫn cái gì? Dẫn diễn a."
Phương Lạc Bắc: "Tự cậu ấy biết."
Vương đạo: "Nhưng đó không phải cảnh tình cảm."
Phương Lạc Bắc quơ quơ chai nước khoáng trong tay: "Còn chưa có quay, anh chưa gì đã có bước dự phòng rồi sao?"
Vương đạo chỉ chính mình: "Phim tôi quay, tôi là đạo diễn, trong lòng tôi không vội sao?"
Phương Lạc Bắc: "Nhưng anh nói lời này quá sớm."
Vương đạo thừa nhận: "Đúng là nói sớm." Nhưng còn không phải bởi vì Giản Lâm sao.
Vương đạo một chút cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Giản Lâm, nói trực tiếp: "Cậu cứ dẫn theo thằng bé, cho dù ban đầu thằng bé không thể nào diễn được cảnh tình cảm, nhưng ít nhất cũng không hoàn toàn là vô cớ, cũng vẫn có thứ để tin tưởng. Không ai dẫn, cứ như mấy ruồi bọ không đầu mỗi ngày đâm tường, kiểu gì chả mệt chết, sau đó sự tự tin còn bị thổi bay."
Phương Lạc Bắc nhướng mày nhìn Vương đạo, không đồng ý, cũng không từ chối.
Vương đạo chồm người tới: "Cậu giả vờ cái gì? Cậu cho rằng tôi không nhìn ra cậu cũng ' thích' Giản Lâm sao?"
Phương Lạc Bắc lại nhướng mày, ý rằng: Có sao?
Vương đạo khịt mũi một cái: "Giả vờ!" Sau đó không hề xấu hổ nói: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, nói cậu dẫn thì cậu cứ dẫn."
Phương Lạc Bắc muốn mở miệng, thì đã trực tiếp giơ tay chỉ anh: "Cậu không có quyền từ chối."
Phương Lạc Bắc buồn cười hỏi: "Vì sao lại không có?"
Vương đạo đương nhiên là có lí do đầy đủ: "Bởi vì cậu cũng giống tôi, chúng ta đều 'thích' thằng bé."
Trong trường quay ầm ĩ, đoạn đối thoại của hai người trôi vào giữa.
Vương đạo đè âm thanh xuống: "Vòng giải trí khó khăn như vậy, những ' lão nhân ' như chúng ta không thể chiếu cố những thiếu niên có tiềm năng, có thực lực sao?"
Vương đạo: "Cứ để họ dựa vào chính mình sao?"
Vương đạo: "Sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ?"
Vương đạo: "Tôi không nói người khác, chỉ nói ngay đây thôi, như Phó Tuyền Chu chẳng hạn, nếu không phải cậu ta cứ lần này đến lần khác chiếu cố Mao Ninh Phong, đứa trẻ này từ hồi còn là ngôi sao nhí, không quản bao nhiêu tuổi, không quản là phòng ăn đó bao nhiêu tiền, nên cùng ăn liền cùng ăn, cùng cười liền cùng cười, cho dù trên bàn có giận dỗi như thế nào thì cậu ta cũng vẫn nhẫn nhịn."
Vương đạo: "Tôi nói có chút khó khăn, nhưng cùng tuổi với nhau, cùng sinh sống ở thành phố điện ảnh, cùng một nghề, cũng không có gì không tốt. Nhưng Giản Lâm, thằng bé chỉ phải trải qua những tháng ngày sinh hoạt bình thường thôi sao? Cho dù tự thằng bé cảm thấy mình bình thường thì cũng không ai để ý đến thằng bé sao?"
Vương đạo lạnh lùng mà hừ một tiếng: "Cũng đừng nói là tôi nghĩ quá tệ, tôi đoán rằng hẳn là đã có người để ý, chỉ là thằng bé không nói mà thôi."
La Hồng đứng cách đó không xa đang gọi các bộ phận chuẩn bị, Vương đạo đang dịch dịch mông rõ ràng là đang thuyết phục Phương Lạc Bắc dẫn theo Giản Lâm, nhưng nói một hồi lại tự khiến bản thân mình không vui vẻ.
Ông lạnh mặt, cuối cùng nói: "Giống như ban đầu La Dự để ý đến Lâm Hi, mẹ nó có thể là cái thứ gì tốt, đều là thứ xấu."
Phương Lạc Bắc nâng tầm mắt.
Vương đạo: "Tôi nói La Dự, không nói cậu." Dừng một chút lại bực bội nói: "Cậu cũng thế thôi!" Nói xong thở phì phì rời đi.
Phương Lạc Bắc: "......"
Phương Lạc Bắc không thể giải thích được những lời mà mình vừa bị buộc tội gây sát thương trực tiếp.
Anh buồn cười nhìn theo bóng lưng Vương đạo, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt về phía Giản Lâm.
Giản Lâm quên không lấy ly nước của cậu, không đến ngồi, hai tai cũng không còn đỏ nữa.
Nhân viên trang điểm chạy vào hậu trường trang điểm, Giản Lâm nghiêng người, cằm hơi nâng lên, cổ kéo dài, yết hầu căng ra dưới làn da trắng muốt và mỏng manh.
Nhưng điều này đều ngay trong tầm mắt Phương Lạc Bắc, gần ngay trước mắt.
Anh trầm mặc nhìn, cuối cùng cầm chai nước khoáng uống một ngụm, trong tầm mắt nhìn rõ tất cả, đặt biết là yết hầu khẽ nhúc nhích của Giản Lâm.
Đồ xấu xa.
Phương Lạc Bắc dưới đáy lòng hào phóng nhận: Ừm, đúng.
"action!"
【 Chu nãi nãi vẫn chưa trở về, Lâm Hi trong lúc nhàn rỗi liền cầm con dao gọt hoa quả trên bàn gọt táo.
Cậu với La Dự không quen nhau, sự im lặng của La Dự khiến cậu có chút lúng túng, chỉ có thể tìm gì đó dời lực chú ý.
Cậu hỏi La Dự: "Anh ăn táo không để tôi gọt?"
La Dự nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn mua bàn tay cậu, có ý tứ gì đó: "Vậy cậu cẩn thận."
Lâm Hi cầm đồ trong tay dịch ra một chút, đầu gối vừa vặn chạm vào mép bàn, khuỷu tay đặt lên đùi, vỏ táo vừa gọt ra rơi xuống khay đựng rác trên bàn.
La Dự bất động thanh sắc nhìn nam sinh trước mắt, cuối cùng dừng trên bàn tay cầm dao của cậu: Ngón tay, mu bàn tay theo động tác gọt vỏ động.
Lâm Hi dường như cảm động được điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn xuống, chủ động nói: "À, mấy ngày hôm trước không cẩn thận quệt phải."
Ánh mắt La Dự nâng lên rồi nhìn xuống: "Để tôi."
Lâm Hi ngước mắt, động tác trong tay dừng lại: "Dạ?"
La Dự nhìn cậu: "Để tôi làm cho."
Nói xong duỗi tay, nương theo tư thế cầm dao, đầu ngón tay, bàn tay dán lên trên mu bàn tay có vết thương, nhẹ nhàng chạm nhau.
Lâm Hi không phát hiện, đưa dao cùng quả táo cho anh. Sau khi đưa liền rút giấy ra lau lau tay.
Ánh mắt La Dự lại lần nữa nâng lên, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua.
Lần này Lâm Hi chú ý tới, cũng cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay mình, hỏi anh: "Làm sao vậy?"
La Dự gọt táo: "Không có gì." Anh đưa tay cầm lấy khay rác trước mặt, sau đó lấy ra một khay đựng hoa quả sạch sẽ: "Cảm thấy vết thương này của cậu có chút quen mắt, hình như tôi thấy ở đâu đó rồi."
Lâm Hi hơi giật mình. 】
"Cut."
Cảnh này thuận lợi quay xong, Vương đạo rất vừa lòng nhưng vẫn muốn quay lại thêm hai lần.
Trước lúc quay, ông có ý gọi Giản Lâm đến chỗ máy quay phim: "Tới đây."
Giản Lâm đứng dậy đi qua đứng phía sau màn hình.
Bởi vì trong hậu trường có rất nhiều máy quay phim, mỗi máy quay đều có phạm vi chụp và tiêu điểm riêng của nó, nội dung và góc xem được phát lại trên màn hình cũng khác nhau.
Vương đạo cho Giản Lâm nhìn toàn cảnh trước, sau đó mới là các góc quay riêng của Lâm Hi cùng La Dự.
Lúc nhìn đến màn hình của nhân vật La Dự, Vương đạo cố ý chỉnh chậm tốc độ, một bên ý bảo Giản Lâm xem, một bên dạy cậu: "Diễn cảnh tình cảm, không nhất định là giữa hai nhân vật phải làm cái gì đó thật tình cảm, mới gọi là diễn tình cảm."
"Có nhìn thấy ánh mắt của thầy Lạc không?"
"Điểm rơi của mắt cậu ấy không rơi vào màn hình máy quay phim, điểm rơi của ánh mắt này ở trên mu bàn tay cậu."
"Lúc đôi mắt nâng lên, nhìn thấy không, ánh mắt này, trong ánh mắt này của cậu ấy có phải có điều gì đó hay không?"
"Lại xem, nhìn chỗ này này, lúc cậu ta duỗi tay muốn cầm dao, tay đụng tay phải cũng cháu phải không? Cháu nhìn cận cảnh bàn tay này rồi nghĩ một chút, nếu nó được xen kẽ trong phim thì sao, sẽ tạo ra hiệu quả thị giác và nội dung thế nào cho người xem?"
"Cháu cứ nhìn xem, có phải họ sẽ nghĩ rằng, ồ, người đàn ông này chính là người xấu!"
Giản Lâm bị khẩu khí này chọc bật cười.
Vương đạo thấy cậu cười, nghiêm mặt nói: "Đừng có cười, cháu phải hiểu."
Vương đạo: "Đoạn này không chỉ đơn giản là Lâm Hi gọt táo, La Dự nhìn một lúc rồi cầm lấy gọt hộ, cảnh gọt táo thì có gì để quay?"
Vương đạo: "Đây là cảnh tình cảm! Cảnh tình cảm!"
Vương đạo: "Cảnh này tuy rằng bản thân Lâm Hi có thể không hiểu, bởi vì cậu ấy quả thật không hề biết La Dự đã để ý đến mình, nhưng cháu không thể không hiểu, cháu là diễn viên, nhất định phải hiểu nhiều hơn, hiểu ánh mắt của La Dự khi nhìn vết thương trên tay, hiểu bất động thanh sắc của La Dự, hiểu được ẩn ý mơ hồ khi La Dự chạm vào tay Lâm Hi."
Vương đạo nói thẳng một hơi sau đó hỏi Giản Lâm: "Hiểu không?"
Giản Lâm dùng lời Vương đạo nói, dùng từ Vương đạo dùng, lý giải "Chính là La Dự khao khát Lâm Hi, không nhịn được muốn cắn một ngụm, cắn xong liền cảm thấy mỹ mãn. Lâm Hi lại cách biệt với anh ấy, cho nên không thể phát hiện vết cắn này. Phải không ạ?"
Vương đạo: "Đúng! Chính là như vậy!"
Giản Lâm gật gật đầu.
Sau đó là đến cảnh thứ hai, cảnh thứ ba, rồi thêm vài cảnh quay cận cảnh bàn tay và cảnh cuối cùng kết thúc.
Sau khi quay xong, Giản Lâm đi ra bên ngoài, ba người còn lại hỏi cậu: "Quay có thuận lợi không?"
Giản Lâm: "Vẫn ổn."
Vân Dao kinh ngạc cảm thán: "Oa, cậu diễn cảnh tình cảm cũng có thể ổn như vậy sao?"
Khâu Soái: "Đúng vậy, còn là quay với thầy Lạc."
Giản Lâm nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Thật ra tôi không cảm thấy đây là cảnh tình cảm, chỉ là gọt mỗi quả táo."
Sau cảnh quay "Gọt quả táo", những cảnh quay chung của Lâm Hi cùng La Dự đều biến thành "Lấy chén" "Cầm cái đĩa" "Đưa cái túi".
Vô luận Vương đạo nhấn mạnh cảm xúc tình cảm trong các cảnh quay như thế nào, Giản Lâm diễn vẫn diễn, quay vẫn quay, hiểu vẫn hiểu, nhưng vẫn không thể ngộ ra cái gì gọi là ẩn ý mơ hồ.
Qúa trình quay phim diễn ra một cách suôn sẻ cho đến khi Lâm Hi chính thức "Thông suốt" cảnh quay lần này ——
Nhà của bà Chu là một ngôi nhà cũ, giữa ban công và phòng khách có một bức tường.
Lúc Lâm Hi giúp bà Chu ra ban công lấy đồ, vừa đinh bước ra cửa thì La Dự vừa vặn đi vào, đối mắt với cậu sau bức tường cạnh cửa.
Vương đạo giảng diễn: "Ánh mắt và cảm giác phải đúng, được rồi, đến đi, chúng ta thử một lần trước."
Kết quả thử một lần chính là thử vô số lần.
"Cut!"
"Cut!"
"Cut!"
Vương đạo: "Giản Lâm!"
Vương đạo: "Lâm Hi?"
Vương đạo: "Giản Lâm!"
......
Sau vô số lần cut, Vương đạo chạy vào hậu trường, hỏi Giản Lâm đang đứng dựa vào tường: "Phải thông suốt đó cháu hiểu không? Lâm Hi hiểu rằng cậu ấy có duyên với La Dự. Cái gì gọi là có duyên? Chính là cậu ấy cũng có cảm giác với La Dự. Cháu nhìn cảnh quay lần này của mình đi, tôi còn cho rằng là cháu đang diễn một bức tranh, không còn gì khác ngoài việc dán nó lên tường. Chúng ta đang quay cảnh tình cảm, không phải quay thầy Lạc đang dán bức tranh lên tường."
Lại chuyển hướng sang Phương Lạc Bắc: "Dẫn thằng bé đi, cậu phải dẫn theo thằng bé diễn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất