Diễn Giả

Chương 65

Trước Sau
Phương Lạc Bắc ôm Giản Lâm, giống như ôm bảo bối đã mất, xoa xoa lưng, vỗ vỗ.

Tài khoản Weibo cũ của Giản Lâm đã được đăng ký từ rất nhiều năm trước, lúc mới lập tên của nick không phải là Vũ Châu Giản Tiểu Lâm, chỗ tên của cậu lúc ấy là một đống ký tự bấm loạn xà ngầu trên bàn phím. [ ví dụ như là #$%^*@! ]

Cậu dùng tài khoản này để ghi lại sinh hoạt hằng ngày của một diễn viên quần chúng là mình, đều là những nội dung vụn vặt, cũng rất tùy tiện, có rất nhiều ảnh chụp, đa số là ảnh tự chụp, từ năm 12 tuổi cậu đã ghi lại từng bước trưởng thành của mình.

Có người chú ý đến là khi có một vài bức ảnh cậu chụp với các diễn viên nổi tiếng, bị người hâm mộ của họ trong lúc vô tình nhìn thấy rồi thuận tiện chú ý đến cậu luôn.

Con số followers lẻ tẻ từ mười đến một trăm rồi đến hơn 3000, dần dần cũng có người để lại bình luận, nhấn like bài đăng của cậu, rồi cổ vũ cậu nên theo một nhóm diễn viên quần chúng ở thành phố điện ảnh Vũ Châu.

Bọn họ gọi cậu là Tiểu Lâm, lúc ấy Giản Lâm mới đổi ID của Weibo thành @ Vũ Châu Giản Tiểu Lâm.

Giản Lâm khi đó tuổi còn nhỏ, thích chia sẻ những điều hằng ngày cùng những suy nghĩ kỳ diệu của bản thân, lúc lớn lên rồi cũng vẫn còn, người chú ý cậu cũng dần trở thành fans của cậu, từng từng chút rồi từng chút, fans tăng tới sáu bảy ngàn.

Năm lên mười sáu, Giản Lâm tham gia vào một đoàn phim và quen được một người anh.

Người anh đó cũng đã từng làm diễn viên quần chúng, không lâu sau thì được kí hợp đồng với công ty rồi được đưa ra nước ngoài làm thực tập sinh, sau khi trở về Trung Quốc thì tham gia một chương trình tạp kỹ rất được yêu thích, độ nổi tiếng rất tốt, lúc tới đoàn phim thăm ban là để ghi hình làm tư liệu cho chương trình tạp kỹ.

Nhiều năm không gặp, người nọ đã trở nên nổi tiếng, Giản Lâm vốn còn vui vẻ thay cho người đó, kết quả còn chưa đợi cậu nói câu nào, người anh trai kia đã ngay trước ống kính cố ý lôi kéo cậu diễn một màn khóc như ba trăm năm chưa hề gặp.

Chuyện đó vừa xảy ra, người nọ lên hot search, việc xuất thân từ diễn viên quần chúng cố gắng phấn đầu cuối cùng bị lật tẩy trở thành "Mỹ cường thảm". [*]

[*]: Đẹp – mạnh – khổ.

Còn Giản Lâm thì làm nền và làm đá kê chân cho anh ta lên hot search, sau khi anh ta kết thúc chuyến thăm ban cũng không thèm nói một cậu với câu, ngược lại người đại diện từ đâu bước ra, quanh co lòng vòng cảnh cáo cậu phải thành thật một chút, đừng có sau lưng nói ra nói vào, cũng đừng vọng tưởng "thấy sang mà bắt quàng làm họ".

Khi chuyện đi đến chỗ này, vốn nên kết thúc.

Bị lợi dụng, lợi dụng, một người là diễn viên quần chúng, một người sẽ là ngôi sao tương lại, sau này không thể có liên quan.

Nhưng không ngờ một thợ sửa ảnh chuyên chỉnh sửa ảnh cho người nổi tiếng đã giúp Giản Lâm sửa vài tấm ảnh rồi đăng lên mạng, cuối cùng hóa ra phông nền, đá kê chân ngược lại nhờ vào sức nóng của "Mỹ cường thảm" tự mình bước lên hot search, hút một làn sóng người hâm mộ.

Đoạn thời gian đó là đoạn thời gian Giản Lâm được nhiều chú ý nhất, trên Weibo đã có rất nhiều người theo dõi, số lượng bình luận, lượt thích và lượt đăng lại cũng tăng lên gấp nhiều lần. Cũng có rất nhiều người nhắn tin cho cậu, nói họ rất thích cậu, cổ vũ cậu, nói rằng bây giờ cậu còn trẻ, họ tin tưởng cậu sau này nhất định sẽ nổi tiếng, thậm chí còn có công ty giải trí liên lạc cậu, muốn ký hợp đồng với cậu.

Giản Lâm lúc ấy cũng cho rằng, khổ tận cam lai, cậu rốt cục cũng có nhiều cơ hội ——

Khổ tận cam lai: Hết lúc khổ sở đến hồi sung sướng. Tẻ vui bởi tại lòng này, Hay là khổ tận đến ngày cam lai (Ng. Du). Khổ: đắng, Tận: hết, Cam: ngọt, Lai: đến.

Nhưng cũng trong năm đó, mẹ cậu ốm nặng phải nhập viện.

Thời gian mà Weibo dừng việc đăng bài, cùng ngày mẹ cậu qua đời.

Không có bất kỳ dấu hiệu này, người bỗng nhiên rời đi.

Giản Lâm lúc ấy vẫn không biết, cậu xuống dưới lầu mua đồ, lúc chuẩn bị vào thang máy lên lầu còn bấm mở Weibo, thấy thông báo rằng nửa giờ trước mẹ đã nhấn yêu thích bài đăng của cậu.

Nhìn những lời khen lời từ mẹ, Giản Lâm lúc ấy đã nghĩ: Sẽ tốt thôi, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.

Lúc lên lầu, bác sĩ cùng y tá đi ra vào phòng bệnh, Giản Lâm mờ mịt, một y tá đã giữ cậu ở cửa: "3 người là người nhà của bệnh nhân sao? Cậu phải chuẩn bị tâm lý."

Từ sau đó, Giản Lâm không còn đăng Weibo nữa.

Một năm kia, Giản Lâm vừa tròn 16.

Hiện giờ, Giản Lâm đã đủ 18.

Ở một góc không ai biết, cậu yên lặng trưởng thành hai năm, những sự ngây ngô, non nớt khi đó đã bị lột đi, thay vào đó là bộ dáng trưởng thành so với khi xưa còn tốt đẹp hơn ——

# Giản Lâm thành niên trở về #

Bình luận trên hot search: Em trai đã trưởng thành rồi! Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của tui nữa! Rốt cục cũng chờ đến lúc ẻm trở về!

Lại là nửa tháng ——

Sau khi《 Diễn Lộ Chi Vương 》 phát sóng, sự nổi tiếng của Giản Lâm lập tức tăng vọt.

Không những bởi vì cậu còn trẻ tuổi lại còn đẹp trai mà còn bởi vì màn trình diễn ấn tượng của cậu trong chương trình tạp kỹ.

Đặc biệt là diễn xuất, được cả bốn vị đạo diễn cho điểm A, còn là diễn viên chính trong tập pk đầu tiên, diễn xuất tốt, trong trường quay lại thế hiện vô cùng lão luyện, nghiêm túc, bình tĩnh.

Những khi ở cùng với các anh chị cùng tổ cũng rất yên tĩnh, không chen lời cũng không ganh đua muốn thể hiện, thỉnh thoảng lại nở nụ cười, vẻ mặt xán lạn dương quang, đáy mắt chất chứa những ngôi sao nhỏ.

Thỉnh thoảng ở trước mắt Vương đạo thì có chút nghịch ngợm, gọi một tiếng lão Vương hoặc là Vương ca, cũng sẽ đấu võ mồm với trợ lý. Cậu chạy rất nhanh, giống như thiếu niên của gió, những khi mà không kịp thời gian đến trường quay sẽ nghĩ cách đi đường tắt, đôi chân dài chạy đi, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng.

Cậu cũng sẽ ngồi trên mặt đất ở một góc trong trường quay, ngậm một cây kem, giơ tay đùa mèo hoang.

Cũng sẽ cùng đạo diễn trực tiếp thảo luận kịch bản, trong quá trình quay phim, cậu không ngại giao tiếp với người khác, cho dù đối phương là diễn viên khách mời hay là diễn viên phụ, cũng không để ý họ có nổi tiếng hay không.

Những khi mà cậu ngây người rất thích xoay đồng xu nhỏ, xoay từ tay trái sang tay phải, cậu không thích nơi đông người, chỉ muốn một mình nghỉ ngơi trên ghế.



Những lúc tham gia tiết mục Q&A, bởi vì cậu là học viên nhỏ tuổi nhất ở đây, MC hỏi cậu có muốn về nhà hay không, cậu nói muốn, hỏi nhớ ai nhất, cậu nói cậu nhớ chú nhất.

Khán giả không có cách nào không thích cậu, họ yêu chàng trai 18 tuổi nhưng lại tinh tế, hiểu chuyện, chín chắn và giản dị này.

Người hâm mộ ở bên ngoài trường quay không chỉ còn kêu mỗi Ca Nhiên nữa, tần suất xuất hiện tên "Giản Lâm, Giản Lâm" đã càng ngày càng nhiều.

Trong chương trình, các ống kính và vị trí quay của Giản Lâm cũng đã được thay đổi, đồng thời còn có người tận tâm chỉnh ánh sáng, đãi ngộ lập tức được thay đổi.

Bởi vì việc chỉnh ánh sáng này mà nhảy ra xung đột với Ca Nhiên.

Vào một lần học viên tập hợp, hai người đứng chung một chỗ, Ca Nhiên cảm thấy ánh sáng bên chỗ Giản Lâm ảnh hưởng đến ống kính của mình, muốn tổ chương trình lấy bảng đèn bên chỗ Giản Lâm đi.

Giản Lâm trước kia không muốn nói chuyện vô nghĩa với Giang Nhiên, nhưng lần đó lại nói một câu: "Chương trình này là nhà cậu mở?"

Sự nổi tiếng của Giản Lâm rốt cục cũng không che được, cậu đứng trong đám học viên rực rỡ lóa mắt như một ngôi sao để ai cũng chỉ có thể nhìn ngắm.

Mà ngôi sao này cũng nhận được tín hiệu cố định nào đó.

Studio Phương Lạc Bắc: Hôm nay ông chủ đi câu cá với người quen.

Studio Phương Lạc Bắc: Hôm nay ông chủ xử lí một chút việc vặt trong công ty.

Studio Phương Lạc Bắc: Hôm nay ông chủ đã đến tiệm trà sữa.

Studio Phương Lạc Bắc: Ông chủ cảm thấy có phải học sinh trung học hiện nay hiểu có hơi nhiều rồi đúng không.

Studio Phương Lạc Bắc: Hôm nay ông chủ tưới nước cho hai chậu cây phát tài trước cửa.

Fans: Gì vậy? Anh có í gì?

Tài khoản của studio có phải bị ai đó trộm rồi không?

Vào giữa tháng sáu, ghi hình《 Diễn Lộ Chi Vương 》 đã trôi qua một tháng rưỡi, Vương đạo mang theo Giản Lâm rời khỏi trường quay Tuyết Thành, đi về quay cảnh cuối cùng của 《 Cảnh Xuân 》 ——

Sau nhiều năm chia ly, Lâm Hi thi đậu học viện Nghệ Thuật ngành hội họa, cậu đã cùng bạn mình mở một triển lãm từ thiện.

Trong phòng triển lãm tranh này, Lâm Hi nhìn thấy bức tranh của La Dự, bức tranh vẽ những cành cây đâm chồi nảy nở trong bình hoa đã từng được để trong quán cà phê.

Tên của bức vẽ là: 《 Cảnh Xuân 》

Trước kia Lâm Hi đã nhìn thấy La Dự vẽ chỉ có thể biết anh đang vẽ gì, nhưng hiện giờ cậu đã có thể hiểu Giản Lâm nhìn bức vẽ: "Lâm Hi đã có thể hiểu được nét vẽ và phương pháp vẽ tranh, nhưng tôi vẫn chưa hiểu" của La Dự.

Vào lúc Lâm Hi đang nhìn bức tranh, phía sau cậu bỗng nhiên có tiếng người nói: "Lâm Hi, cậu xem ai tới kìa."

Lâm Hi quay đầu, nhìn về phía sau ——

Đây là kết thúc cuối cùng của《 Cảnh Xuân 》, một cái kết thúc mở, lúc Lâm Hi nhìn về phía đằng sau, ống kính được kéo dài vô hạn, để lại cho khán giả những suy nghĩ của bản thân.

Địa điểm quay cảnh cuối cùng này không phải ở trường quay khi xưa, họ quay ở một triển lãm chân chính.

Bức vẽ tên là 《 Cảnh Xuân 》 được treo ở trên tường.

Là nội dung mà Lâm Hi quen thuộc, mà nó, cũng rất quen thuộc với Giản Lâm.

Giản Lâm đứng trước bức vẽ, lặng lẽ quan sát.

Vương đạo đi đến bên cạnh cậu, cũng nhìn bức tranh, trong khung cảnh ồn ào của trường quay, hỏi: "Hiện tại nhìn thấy cháu có cảm giác gì?"

Giản Lâm nhìn bức vẽ: "Lâm Hi đã có thể hiểu được nét vẽ và phương pháp vẽ tranh, nhưng cháu không hiểu"

Vương đạo chờ.

Giản Lâm im lặng một lát, nói: "Rất xa lạ."

Cứ như thể đã nhiều năm trôi qua, nhìn thứ từng thuộc sở hữu của chính mình, trông quen nhưng lại cảm thấy xa lạ.

Lúc này, La Hồng chạy tới, đánh giá Giản Lâm từ trên xuống, cười: "Mới hơn một tháng thôi, nhưng thay đổi thế này cũng lớn quá đó."

Giản Lâm dời tầm mắt khỏi bức tranh, nhìn La Hồng, cười chào hỏi: "La đạo."

La Hồng vẻ mặt vui vẻ, duỗi tay vỗ vỗ vai Giản Lâm:" Cậu được lắm, không làm tụi tôi thất vọng, ở bên kia biểu hiện cũng tốt quá, tôi thấy Weibo của cậu đã lên đến mấy trăm vạn followers."

Giản Lâm mỉm cười đáp lại những lời khen ngợi này, trông có vẻ trầm lặng.

La Hồng nhìn cậu, chậc một tiếng nói: "Sao lại bắt đầu không thân với tôi rồi."

Vương đạo thúc giục ông: "Được rồi được rồi, cậu bận tiếp đi, quay xong thì có rất nhiều thời gian để ôn chuyện."

La Hồng rời đi.

Vương đạo nhìn Giản Lâm, không nói gì, đứng nhìn bức tranh. Giản Lâm xoay người, đứng sang bên cạnh Vương đạo, không nhìn bữa tranh nữa.



Hai tay Vương đạo chắp sau lưng, nhìn bức vẽ: "Cháu không còn tâm trạng như trước đây đúng chứ?"

Vương đạo khẽ nói: "Không còn cảm xúc như thể, khi nhìn đến bức tranh này, tưởng tượng đây là bức mà La Dự vẽ, trong lòng dâng trào cảm xúc, ngàn vạn ngôn ngữ đang kích động?"

Giản Lâm: "Vâng."

Vương đạo quay đầu nhìn cậu: "Chúc mừng cháu, thuận lợi ra diễn."

Giản Lâm một lần nữa nhìn về phía bức tranh, cảm nhận lời của Vương đạo nói, không còn tâm trạng hay ngàn vạn lời muốn nói—— quả thật như thế, đều không có.

Chỉ là cậu đang nhìn một bức tranh, biết đây là đạo cụ trong phim, không phải là bức tranh La Dự vẽ, thế giới này không có La Dự, không có Lâm Hi.

Hơn một tháng trước khi đóng máy, phảng phất như đã ngăn cách thiên sơn vạn thủy, chỉ còn tồn tại trong ký ức, là một mảnh vỡ đã bắt đầu mờ ảo.

[thiên sơn vạn thủy] Nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông.

Cậu đã không thể nhớ nổi những cảm xúc rơi lệ và tâm trạng của mình khi ra đi lúc ấy.

Chỉ nhớ rằng, cậu phải ra diễn, nhanh chóng ra diễn.

Hiện tại, cậu đã làm được.

Giản Lâm quay đầu, lập tức hỏi Vương đạo: "Cháu có thể liên lạc với anh ấy không ạ?"

Vương đạo trừng mắt: "Đóng phim! Làm việc trước đã!"

Giản Lâm cười, đồng ý: "Cháu biết rồi ạ, quay phim trước, quay xong rồi tính sau."

Cảnh quay này, bởi vì Giản Lâm đã trưởng thành và thay đổi, Lâm Hi trước ống kính cũng đã có những thay đổi tương ứng: Cao hơn, tự tin hơn, tư thái đĩnh bạt, đáy mặt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh là những biểu hiện sau một thời gian trưởng thành.

Biểu cảm của cậu khi nhìn bức tranh, nghiêm túc kiên định, không còn cảm giác mờ mịt, thay vào đó là sự thấu hiểu, cậu đã bước vào cánh cửa triển lãm, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cậu đã trở thành người cùng thế giới với La Dự.

"Lâm Hi, cậu xem ai tới kìa!"

Giản Lâm quay đầu, dựa theo yêu cầu của Vương đạo, tự thế hiện biểu cảm của mình khi nhìn về phía sau, ánh mắt: Vững vàng, an tĩnh, sáng ngời, với những mong đợi của Lâm Hi đối với tương lai.

Ánh mắt cùng biểu cảm của cậu không được Vương đạo tán thành, cũng không bị Vương đạo phủ nhận.

Khi cậu quay cảnh này một lần lại một lần, đến khi mà Giản Lâm tự hỏi liệu mình có cần phải thay đổi điều gì không, thì trong lúc quay, nghe được âm thanh nhắc nhở từ bên ngoài, Giản Lâm xoay người ——

Ở nơi máy quay phim không quay đến, Giản Lâm nhìn lướt qua một chỗ, nơi đó có một bóng dáng quen thuộc.

Giản Lâm hơi giật mình, kinh ngạc, sau một lúc lâu, cậu chớp chớp mắt, biểu lộ vẻ mặt bất ngờ "Sao lại là anh", ánh mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ chói sáng, rồi sau đó, cậu mỉm cười: Thế mà thật sự là anh.

Vương đạo chỉ chờ điều này, hô to: "Được rồi, qua! Đóng máy!"

《 Cảnh Xuân 》 đại đóng máy.

Giản Lâm không quản mình có đang ở trường quay hay không, vừa nghe tiếng qua đã chạy nhanh về phía người kia, đến khi đến gần cậu dang hai tay ra, nhẹ nhàng nhảy thẳng lên người người nọ, mặt đối mặt ôm, ôm chặt cổ.

Phương Lạc Bắc không thể không nhắc nhở cậu: "Có người." Có không ít người đó.

Giản Lâm không thèm quan tâm, nắm cánh tay của Phương Lạc Bắc đưa ra đằng sau lưng cậu: Ôm! Mau ôm! Ôm em đi!

Điện thoại của La Hồng sốc đến mức rớt xuống đất, nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Vương đạo kinh hãi giơ tay đỡ trán.

Trường quay chợt an tĩnh.

Vương đạo chỉ có thể cầm loa lên, tự mình cứu vãn tình hình: "Đóng máy phim mà thôi, đừng kích động như vậy"

La Hồng dùng vẻ mặt hoài nghi cuộc đời nhìn về phía Vương đạo: Đây chỉ bởi vì kích động? Đùa nhau àaaa? Hai người bọn họ......

Phương Lạc Bắc còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể trước ánh mắt của một đống người trong trường quay, nâng koala đu trên người mình, xoay người đi ra bên ngoài.

Vừa đi ra bên ngoài, Giản Lâm đã bẹp hôn anh một ngụm, đầu dựa vào bên góc nghiêng của Phương Lạc Bắc, thở dài cảm khái: "Quay chương trình tạp kỹ quá là mệt mỏi, chú mua RV cho em đi."

Lại nói: "Em không cần trưởng thành, trưởng thành rồi ngày nào cũng phải thức đêm dậy sớm, buồn ngủ cũng không được ngủ, em muốn làm sâu gạo!"

Phương Lạc Bắc dở khóc dở cười, anh biết quay 《 Diễn Lộ Chi Vương 》 thật sự rất mệt mỏi, nhưng không nghĩ sẽ mệt tới vậy, mới chỉ hơn một tháng mà đã đem thiếu niên nhà anh từ trước đến này đều tự mình cố gắng tự lập tàn phá đến mức muốn trở thành sâu gạo.

Phương Lạc Bắc ôm Giản Lâm, giống như ôm bảo bối đã mất, xoa xoa lưng, vỗ vỗ, chiều chuộng: "Mua, đều mua."

Chú thích

RV

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau