Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 145: Mỹ thuật nhân sinh (17)

Trước Sau
Trong khoảng thời gian này Cảnh Dương đã vẽ hai bức tranh treo bán ở Gallery của Thôi Viêm mở, sau khi treo lên là lập tức có người muốn mua, nhưng mà Thôi Viêm lại nói phải treo đủ một tháng mới có thể bán. Hai bức tranh này được rất nhiều người yêu thích tranh sơn dầu thích, lại được truyền thông đưa tin nên hai bức tranh này cũng hot lên, rất nhiều người đều chờ đến tháng sau để mua. Thôi Viêm dứt khoát để Gallery lấy phương thức bán đấu giá để bán hai bức tranh này, trả giá công khai, ai trả càng cao, một tháng sau tranh sẽ thuộc về người đó.

Bức《 Người Cá 》mà Cảnh Dương vẽ kia, Thôi Viêm vốn muốn lén giấu cho riêng mình, nhưng y lại cảm thấy Cảnh Dương vẽ tốt như vậy, nếu chỉ có một mình y biết đến thì quá đáng tiếc. Ôm tâm lý muốn khoe khoang, cuối cùng Thôi Viêm quyết định đem《 Người Cá 》 treo ở Gallery, nhưng chỉ để thưởng thức, không bán.

《 Người Cá 》vừa treo lên lập tức oanh động giới mỹ thuật, mỗi ngày đều có lượng lớn người yêu thích mỹ thuật tràn vào Gallery thưởng thức bức tranh này, rất nhiều người có tiền trả giá trên trời chỉ vì để có thể có được bức tranh này.

Chẳng qua Thôi Viêm đương nhiên là dù thế nào cũng không chịu bán rồi, trước không nói bức tranh này là Cảnh Dương vẽ riêng cho y, dù nội dung trên bức tranh có thể khiến cho y có cảm xúc khó hiểu, y cũng tuyệt đối sẽ không bán bức tranh cho bất cứ người nào. Hai bức tranh khác y lại đồng ý bán đi, tuy rằng y cũng cảm thấy vẽ rất tốt, nhưng mà nó không có làm y xuất hiện cảm xúc đặc thù. Hơn nữa y còn cảm thấy không thể bức tranh nào của Cảnh Dương y cũng giấu đi, cũng phải cho người khác một chút cơ hội cất giấu, như vậy cũng là có chỗ lợi cho việc tăng danh tiếng của Cảnh Dương.

Thế giới này có rất nhiều người giàu, người chịu chi cũng rất nhiều, những người nguyện ý bỏ nhiều tiền lại mua không được 《 Người Cá 》, liền muốn lợi dụng quan hệ của mình với Thôi Viêm để mua, hoặc là dùng thứ gì khác trao đổi cũng được.

Gần đây Thôi Viêm sắp bị những người đó phiền chết rồi, cho nên quyết định treo《 Người Cá 》thêm mấy ngày rồi thu hồi, sau đó để Gallery nói với bên ngoài là đã bị một người thần bí mua rồi, nếu có người hỏi là bị ai mua thì nói là người mua không muốn để lộ danh tính của mình.

Tô Mạch đeo khẩu trang đi vào Gallery, cậu ta là vì xem bức tranh 《 Người Cá 》này mà đến, ở giữa mặt tường lớn nhất trong Gallery chỉ treo một mình bức tranh này, vì bảo vệ bức tranh này mà bên ngoài còn dựng lên một lồng kính đặc thù.

Khoảng thời gian này Tô Mạch khó chịu gần chết, nhìn cư dân mạng dùng các loại ngôn ngữ nhục mạ và nguyền rủa mình, thật ra trong lòng cậu ta đã sớm chết lặng rồi, cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao cũng chỉ là mắng nghiêm trọng hơn lúc trước một ít mà thôi, cậu ta không để ý đến nó. Khiến cậu ta cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng, chính là cậu ta đã mất đi nhược điểm có thể khống chế Ngô Tu Viễn, cũng đồng nghĩa với việc không còn cơ hội báo thù nữa.

Nhưng cậu ta không ngờ thứ đè nhiệt độ chuyện gièm pha của mình và Ngô Tu Viễn xuống, lại là bức tranh《 Người Cá 》của Cảnh Dương vẽ này. Điều này làm cho cậu ta cảm thấy rất châm chọc và bi ai, giống như cậu ta chẳng qua chỉ là một con rối gỗ giật dây, một món đồ chơi tùy ý bị mọi người chơi đùa mà thôi.

Bản thân Tô Mạch cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân và tâm trạng gì, lại muốn đến xem bức tranh《 Người Cá 》này của Cảnh Dương.

Lúc cậu ta đến thì phía trước bức tranh đã đứng rất nhiều người rồi, nhìn thấy sự si mê trong mắt của những người đó, sự đố kỵ trong lòng cậu ta lại nhịn không được xông ra ngoài. Chẳng qua nhiều người lại có lợi với cậu ta, cậu ta đeo khẩu trang xen lẫn trong trong đám người, những người đó chuyên chú xem tranh sẽ không chú ý tới cậu ta, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy kỳ quái khi chỉ có một mình cậu ta đeo khẩu trang đứng ở chỗ này.

Khi cậu ta nhìn vào bức tranh 《 Người Cá 》kia, đầu tiên là cảm thấy chấn động, trước đó Mộc Cẩn cũng giống cậu ta vẫn còn là học sinh, thế mà đã đạt tới loại trình độ này rồi sao? Sau đó chính là ghen tị và ảo não, ghen tị Mộc Cẩn có năng lực như vậy, ảo não bản thân mình cho dù có cố gắng cả đời thì cũng sẽ kém Mộc Cẩn.



Tô Mạch nhìn hồi lâu, bất tri bất giác đột nhiên lâm vào tình cảnh trên bức tranh, nội dung trên bức tranh dường như đang biến thành hình ảnh chân thật ở trong đầu cậu ta. Vùng biển kia, người cá kia, còn có người đang đứng ở trên thuyền kia, dáng vẻ đều hết sức quen thuộc.

Tô Mạch cũng không biết rốt cuộc là mình bị cái gì nữa, trong lòng đột nhiên nảy lên một trận bi thương khó miêu tả, giống như bên trong bức tranh kia có sự đau khổ nào đó, làm cậu ta sống không bằng chết và ruột gan như đứt thành từng khúc vậy. Quả nhiên mình và Mộc Cẩn là oan gia đối địch trời sinh sao? Lúc người khác nhìn thấy bức tranh này, chính là cảm thấy đẹp đến chấn động, nhưng mà mình ngoại trừ cảm thấy chấn động ra, thì chỉ có bi thương và hối hận mà thôi.

Tô Mạch cảm thấy mình sắp nhịn không được cảm xúc muốn lớn tiếng khóc rống, liền nhanh chân đi về phía cửa muốn rời khỏi Gallery này. Nhưng cậu ta vừa muốn đi đến ngoài cửa, liền nhìn thấy Cảnh Dương đang xuống xe ở bên ngoài, cậu ta lập tức đổi hướng, đi đến bên cạnh giả vờ như đang xem tranh.

Tô Mạch nghiêng đầu, thật cẩn thận lén xem tình huống bên ngoài, cậu ta nhìn thấy Cảnh Dương được Thôi Viêm đỡ xuống xe, bởi vì Thôi Viêm đưa lưng về phía cửa nên cậu ta cũng không biết người nọ là ai, nhưng trong lòng đại khái cũng đoán được người nọ chính là người đã bao nuôi Cảnh Dương.

Thôi Viêm nắm tay Cảnh Dương đi vào Gallery, khi Tô Mạch nhìn thấy mặt của Thôi Viêm, không kiềm được trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. Cậu ta đương nhiên biết Thôi Viêm là ai, nhưng làm thế nào cậu ta cũng không ngờ người bao nuôi Cảnh Dương thế mà lại là Thôi Viêm. Bây giờ thì cậu ta hiểu hết rồi, tại sao cậu ta sẽ thua hoàn toàn như vậy, tại sao ngay cả người nhà của cậu ta cũng muốn phủi sạch quan hệ với cậu ta, không chỉ bởi vì sự bất mãn của cư dân mạng và dư luận, mà là Mộc Cẩn tìm được chỗ dựa quá mãnh mẽ, mạnh đến mức nhẹ nhàng là có thể chơi chết cậu ta.

Tô Mạch gần như là lao ra Gallery, cậu ta không ngừng rơi nước mắt, điên cuồng chạy, tuyệt vọng cùng cảm giác sợ hãi làm cậu ta không thể nào khống chế được muốn phát cuồng. Cậu ta không biết sau này mình sẽ như thế nào, có lẽ là còn thảm hơn hiện tại, cậu ta cảm thấy con đường trước mắt là một vùng tăm tối, cậu ta chỉ có thể điên cuồng chạy, sau khi chạy ra khỏi vùng tăm tối này, có lẽ là có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Ngô Tu Viễn lái xe đi tìm chỗ ở của Tô Mạch, ban đầu anh ta vẫn chưa thể xuất viện, nhưng oán hận trong lòng bùng nổ, không quan tâm đôi chân còn chưa khỏi liền lén trốn khỏi bệnh viện, khởi động xe của cha mình chạy đi tìm Tô Mạch.

Ngô Tu Viễn không ngừng tăng nhanh tốc độ, trong đầu suy nghĩ sau khi nhìn thấy Tô Mạch thì phải làm thế nào, đầu tiên nhất định là phải đánh cậu ta một trận, sau đó.......

Ngô Tu Viễn còn chưa nghĩ xong sau đó phải làm như thế nào, liền nhìn thấy phía trước có một người đang chạy như điên về phía anh ta, anh ta hốt hoảng trong lòng, theo bản năng muốn dùng cái chân đang bị thương để giẫm phanh, nhưng cái chân kia chỉ dùng một chút lực thôi cũng đau đớn, hơn nữa nó hoàn toàn không có sức lực.

Ngô Tu Viễn còn chưa phục hồi khỏi cơn đau nhức của cái chân, liền nhìn thấy cái người đang xông tới bị xe anh ta đụng bay ra ngoài, trong cơn kinh hãi, rốt cuộc anh ta cũng nhớ là có thể dùng cái chân không bị thương phanh xe lại.

Người qua đường thấy xảy ra tai nạn xe cộ đều bu lại, người thì báo cảnh sát, người thì kêu xe cứu thương.

Ngô Tu Viễn muốn xuống xe đi xem tình huống của người bị đụng kia, mới vừa mở cửa xe, đôi chân liền mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất. Anh ta gian nan đứng lên, khập khiễng đi về phía người bị đụng.



Tô Mạch nằm trên mặt đất, trước mắt chỉ có một mảnh mơ hồ màu đỏ tươi, cái khác Tô Mạch đều thấy không rõ. Cậu ta biết mình bị xe đụng phải, nhưng mà cậu ta cũng không cảm thấy đau, có lẽ là bởi vì đau đớn đã vượt qua phạm vi chịu đựng của cơ thể rồi, cho nên cậu ta mới không cảm thụ được. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối mất đi ý thức, cậu ta nghĩ, nếu cứ như vậy mà chết đi thì tốt quá rồi, ít nhất cậu ta sẽ không cảm thấy đau khổ và sợ hãi nữa, cũng coi như là hoàn toàn được giải thoát.

Ngô Tu Viễn vất vả lắm mới đi tới được bên cạnh Tô Mạch, sắc mặt anh ta trắng bệch nhìn Tô Mạch nói "Này, cậu không sao chứ? Còn tỉnh không?"

Nhìn người nằm trên mặt đất nhắm chặt hai mắt, Ngô Tu Viễn duỗi cái tay run rẩy kịch liệt lấy khẩu trang của Tô Mạch ra, muốn vỗ vỗ mặt cậu ta xem cậu ta có thể tỉnh lại hay không.

Lúc Ngô Tu Viễn lấy cái khẩu trang ra, nhìn thấy người bị đụng vậy mà là Tô Mạch, anh ta liền trừng lớn hai mắt, hoàn toàn sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Đúng là anh ta tới để giáo huấn Tô Mạch, nhưng nhìn thấy Tô Mạch bị mình đụng đến không biết sống hay chết, đầu óc anh ta trống rỗng hơn nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần.

Ngô Tu Viễn nhìn mặt Tô Mạch, tâm trạng vô cùng phức tạp, ngay cả anh ta cũng không phân biệt được cảm xúc bây giờ của mình, rốt cuộc là cảm thấy hả giận hay là cảm thấy bi ai nữa. Chẳng qua có thể khẳng định là anh ta không hề cảm thấy bi ai cho Tô Mạch, mà là anh ta cảm thấy bi ai cho bản thân mình.

Nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, rõ ràng khi đó tất cả đều vô cùng tốt đẹp, anh ta cho rằng bản thân có thể toàn tâm toàn ý chờ đến khi Mộc Cẩn tốt nghiệp, sau đó thuận thuận lợi lợi ở bên nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc. Nhưng kể từ khi Tô Mạch lấy lòng, cố ý ám chỉ và câu dẫn anh ta, tất cả đều chậm rãi xảy ra biến hóa.

Nếu lúc ấy anh ta có thể cự tuyệt hơn nữa duy trì khoảng cách với cậu ta, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra, anh ta đột nhiên căm thù bản thân mình, cũng căm thù Tô Mạch. Kết cục bây giờ của hai người bọn họ đều do chính bọn họ tạo thành, là xứng đáng, cũng là trừng phạt đúng tội.

Ngô Tu Viễn nghĩ đến cha mình còn nằm trong bệnh viện, cho dù bây giờ Tô Mạch đã bị anh ta đụng nằm ở trước mặt anh ta, thì cũng không thể nào tiêu trừ sự căm thù với cậu ta. Anh ta nhìn thoáng qua chiếc xe, nghĩ rằng nếu không thì dứt khoát đụng chết cậu ta là được.

Xe cứu thương chạy tới, nhân viên y tế nâng Tô Mạch lên xe cứu thương, nhanh chóng rời đi.

Ngô Tu Viễn ngồi bệt dưới đất, giống như đã không còn linh hồn, cứ như vậy nhìn xe cứu thương rời đi. Anh ta có một dự cảm, đây không phải là kết cục nhân sinh bất hạnh của hai người bọn họ, mà là bọn họ đang bắt đầu nhân sinh bi thảm.

Cảnh sát rất nhanh liền chạy tới, mang Ngô Tu Viễn đi, nhưng từ đầu đến cuối Ngô Tu Viễn đều ở trạng thái thất thần, rõ ràng là người đang sống, nhìn qua lại giống như đã chết rồi, mặc kệ là vấn đề gì, anh ta đều làm như không nghe thấy, không trả lời, cũng không có phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau