Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 22: Bệnh rối loạn thần kinh của anh
-Dương:bác sĩ sao anh ấy chưa tỉnh nữa ạ
- Anh ấy có ổn thật không? anh ấy anh ấy....
- bác sĩ: không phải lo cậu ta không yếu đuối tới mức đó đâu.
...Dương ngồi bên cạnh anh tay nắm chặt tay rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay...
Nam tỉnh lại cảm thấy "tay mình nặng trĩu" cậu nhìn xuống là bé Dê sao?
-Nam: Người lúc chiều ôm mình, an ủi mình có phải em không? Người đã hôn mình có phải em ấy không? Lúc đó Nam không tỉnh táo, Nên cậu không nhớ ai là người đã ôm và hôn mình.
-Nam: đưa tay lên vuốt nhẹ, rồi chỉnh lại tóc mái cho Dương
* một lúc sau Dương thức giấc thấy Nam nhìn mình. cậu mừng quá, ôm chầm lấy Nam*
-Dương:Anh tính rồi à? Anh cử động xem tay chân anh còn đau không. Đầu nữa anh có đâu không? Anh khỏe hẳn chưa....anh.. Anh
-Nam:Em hỏi từ từ thôi chứ. Em hỏi nhiều thế sao anh trả lời kịp. Mà cổ anh hơi đau rồi đấy(nãy giờ cậu vẫn đang ôm anh)
-Nam: Nam nghiêng người xuống nhìn vào mắt Dương nói" bé Dê bữa nay chủ động quá ha, còn ôm anh nữa"
...nghe Nam nói vậy mới chịu bỏ tay ra...
-Dương: Em.. em.. em đi mua nước cho anh nha.
...vèo một cái chạy mất luôn...
- bác sĩ: Cháu tỉnh rồi sao chúng ta nói chuyện một lát đã.
- Nam: Dạ
- Bác sĩ: tình hình bệnh tình của cậu, đang bắt đầu chuyển biến xấu. Nó đã bước sang giai đoạn thứ hai rồi. Nếu cậu không chữa dứt điểm thì bệnh này có thể sẽ hại chết cậu đấy.
- Nam: Trước đây cháu không có gì phải lo ngại. bị bệnh hay không cháu cũng không quan tâm. Nhưng giờ cháu thấy sợ hãi. Sợ những lúc bệnh tái phát, cháu không kiểm soát được hành vi của mình. Cháu sẽ làm tổn thương tới người cháu yêu. Một người rất quan trọng , rất đặc biệt với cháu. Cháu muốn chữa khỏi bệnh, dù khó khăn thế nào cháu cũng phải chữa bệnh. Cháu muốn được bảo vệ người đó mãi mãi
- bác sĩ: yêu rồi phải không? nghe cháu nói vậy là chú hiểu rồi.
-Bs: Bệnh rối loạn thần kinh này thì, không phải thuốc gì là có thể chữa khỏi đựơc. Mà là cháu phải giải quyết đước khúc mắc trong lòng của mình. Phải tìm được người có thể trấn an được cháu lúc cháu phát bệnh. Người thật lòng yêu cháu, sẵn sàng hỷ sinh vì cháu, ở bên cháu vỗ về cháu giúp cháu vượt qua nỗi sợ.
-Nam: Điều khúc mắc trong lòng cháu là cái chết của mẹ cháu và Mina. Cả hai người họ đều chết vì tai nạn. Cả hai đều vì cháu mà chết.
- bác sĩ: Việc này chỉ có thể do, chính bản thân cháu tự giải quyết được thôi.
bác cũng chỉ có thể giúp cháu thuốc an thần ổn định tinh thần lúc cháu phát bệnh, ngoài ra không có thuốc gì có thể chữa được. Cháu phải mở lòng mình ra, cho bản thân mình một cơ hội. Để yêu một lần nữa, vì chỉ có tình yêu hạnh phúc mới khiến con người ta quên đi đau khổ trong quá khứ.
"
-Nam : người như cháu thì ai mà yêu hả chú.
À mà cháu nhớ ra một chuyện từ ngày đó cháu chưa một lần được ngủ ngon giấc. Nhưng có một lần ở trường cháu có bị dị ứng sau khi uống thuốc, cháu ngủ mê có người đã vỗ về và hát ru cho cháu ngủ. Hát bài hát mà mẹ cháu đã hát rũ cháu ngủ hồi còn nhỏ.
- Bác sĩ: Đúng đúng, vậy người đó chính là liều thuốc. Có thể giúo cháu khỏi bệnh đấy. Bác cũng không chắc nó có thành công hay không. phải tùy thuộc vào, người đó có thật lòng muốn giúp cháu hay không? Z người cháu yêu thì sao!
-Nam: Mới hôm kia đây cháu lên cơn nổi giận với cậu bé đó. Chửi bới nặng lời khiến câu ta ngất xỉu phải nhập viện cấp cứu. Sau khi tỉnh lại cháu vào thâm cậu ta, cháu lại liên tục chửi mắng, dọa nạt cậu ta.
Khiến câu ta khiếp sợ. Cậu ta đã nói ghét cháu. Hôm đó cháu rất ghét bản thân mình, cháu đánh thật mạnh hai tay mình vào tường đấm tới khi hai bàn tay chảy máu. Nhưng cháu vẫn không thể nào ổn hơn, không thể nào giảm bớt cơn tức giận của cháu.
...ting... Ting điện thoại Dương reo đúng lúc quan trọng.. Dương đi nghe điện thoại...
- Bác sĩ: Là cậu lúc nãy đúng không? Tôi thấy nó quân tâm cậu lắm đấy.
-Nam: Dạ đó cũng là ngươi khiến cháu muốn chữa khỏi bệnh. Người đặc biệt, người cháu yêu. (Bác đừng nói cho ai biết chuyện bệnh tình cỉa cháu. Chuyện cháu yêu cậu ta nữa. Giúp cháu nhé)
..
..
- Anh ấy có ổn thật không? anh ấy anh ấy....
- bác sĩ: không phải lo cậu ta không yếu đuối tới mức đó đâu.
...Dương ngồi bên cạnh anh tay nắm chặt tay rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay...
Nam tỉnh lại cảm thấy "tay mình nặng trĩu" cậu nhìn xuống là bé Dê sao?
-Nam: Người lúc chiều ôm mình, an ủi mình có phải em không? Người đã hôn mình có phải em ấy không? Lúc đó Nam không tỉnh táo, Nên cậu không nhớ ai là người đã ôm và hôn mình.
-Nam: đưa tay lên vuốt nhẹ, rồi chỉnh lại tóc mái cho Dương
* một lúc sau Dương thức giấc thấy Nam nhìn mình. cậu mừng quá, ôm chầm lấy Nam*
-Dương:Anh tính rồi à? Anh cử động xem tay chân anh còn đau không. Đầu nữa anh có đâu không? Anh khỏe hẳn chưa....anh.. Anh
-Nam:Em hỏi từ từ thôi chứ. Em hỏi nhiều thế sao anh trả lời kịp. Mà cổ anh hơi đau rồi đấy(nãy giờ cậu vẫn đang ôm anh)
-Nam: Nam nghiêng người xuống nhìn vào mắt Dương nói" bé Dê bữa nay chủ động quá ha, còn ôm anh nữa"
...nghe Nam nói vậy mới chịu bỏ tay ra...
-Dương: Em.. em.. em đi mua nước cho anh nha.
...vèo một cái chạy mất luôn...
- bác sĩ: Cháu tỉnh rồi sao chúng ta nói chuyện một lát đã.
- Nam: Dạ
- Bác sĩ: tình hình bệnh tình của cậu, đang bắt đầu chuyển biến xấu. Nó đã bước sang giai đoạn thứ hai rồi. Nếu cậu không chữa dứt điểm thì bệnh này có thể sẽ hại chết cậu đấy.
- Nam: Trước đây cháu không có gì phải lo ngại. bị bệnh hay không cháu cũng không quan tâm. Nhưng giờ cháu thấy sợ hãi. Sợ những lúc bệnh tái phát, cháu không kiểm soát được hành vi của mình. Cháu sẽ làm tổn thương tới người cháu yêu. Một người rất quan trọng , rất đặc biệt với cháu. Cháu muốn chữa khỏi bệnh, dù khó khăn thế nào cháu cũng phải chữa bệnh. Cháu muốn được bảo vệ người đó mãi mãi
- bác sĩ: yêu rồi phải không? nghe cháu nói vậy là chú hiểu rồi.
-Bs: Bệnh rối loạn thần kinh này thì, không phải thuốc gì là có thể chữa khỏi đựơc. Mà là cháu phải giải quyết đước khúc mắc trong lòng của mình. Phải tìm được người có thể trấn an được cháu lúc cháu phát bệnh. Người thật lòng yêu cháu, sẵn sàng hỷ sinh vì cháu, ở bên cháu vỗ về cháu giúp cháu vượt qua nỗi sợ.
-Nam: Điều khúc mắc trong lòng cháu là cái chết của mẹ cháu và Mina. Cả hai người họ đều chết vì tai nạn. Cả hai đều vì cháu mà chết.
- bác sĩ: Việc này chỉ có thể do, chính bản thân cháu tự giải quyết được thôi.
bác cũng chỉ có thể giúp cháu thuốc an thần ổn định tinh thần lúc cháu phát bệnh, ngoài ra không có thuốc gì có thể chữa được. Cháu phải mở lòng mình ra, cho bản thân mình một cơ hội. Để yêu một lần nữa, vì chỉ có tình yêu hạnh phúc mới khiến con người ta quên đi đau khổ trong quá khứ.
"
-Nam : người như cháu thì ai mà yêu hả chú.
À mà cháu nhớ ra một chuyện từ ngày đó cháu chưa một lần được ngủ ngon giấc. Nhưng có một lần ở trường cháu có bị dị ứng sau khi uống thuốc, cháu ngủ mê có người đã vỗ về và hát ru cho cháu ngủ. Hát bài hát mà mẹ cháu đã hát rũ cháu ngủ hồi còn nhỏ.
- Bác sĩ: Đúng đúng, vậy người đó chính là liều thuốc. Có thể giúo cháu khỏi bệnh đấy. Bác cũng không chắc nó có thành công hay không. phải tùy thuộc vào, người đó có thật lòng muốn giúp cháu hay không? Z người cháu yêu thì sao!
-Nam: Mới hôm kia đây cháu lên cơn nổi giận với cậu bé đó. Chửi bới nặng lời khiến câu ta ngất xỉu phải nhập viện cấp cứu. Sau khi tỉnh lại cháu vào thâm cậu ta, cháu lại liên tục chửi mắng, dọa nạt cậu ta.
Khiến câu ta khiếp sợ. Cậu ta đã nói ghét cháu. Hôm đó cháu rất ghét bản thân mình, cháu đánh thật mạnh hai tay mình vào tường đấm tới khi hai bàn tay chảy máu. Nhưng cháu vẫn không thể nào ổn hơn, không thể nào giảm bớt cơn tức giận của cháu.
...ting... Ting điện thoại Dương reo đúng lúc quan trọng.. Dương đi nghe điện thoại...
- Bác sĩ: Là cậu lúc nãy đúng không? Tôi thấy nó quân tâm cậu lắm đấy.
-Nam: Dạ đó cũng là ngươi khiến cháu muốn chữa khỏi bệnh. Người đặc biệt, người cháu yêu. (Bác đừng nói cho ai biết chuyện bệnh tình cỉa cháu. Chuyện cháu yêu cậu ta nữa. Giúp cháu nhé)
..
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất