Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 50: Anh sẽ chờ em, chờ ngày em quay về. Nam và mẹ Dương đột ngột biến mất
"Hôm nay em muốn về với mẹ"
"Ừ anh đưa em về nhà. Lúc này mẹ rất cần có người quan tâm an ủi. Anh hiểu cảm giác đó của mẹ em. Ngày mẹ anh mất anh cũng vậy." - Nam đáp
"Thôi mà tất cả đã qua hết rồi. Bây giờ anh chỉ cần sống tốt. Chăm chỉ học tập, thực hiện ước mơ của anh là được. Em tin anh sẽ làm được, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ủng hộ anh"
Cả hai ai về nhà nấy.
Từ ngày tôi quen biết em. Cuộc sống của tôi như vừa bước sang trang mới. Cái gì cũng tốt hơn, có em thật tốt. Tôi chẳng cần gì nhiều, có em là đủ.
Nhà Dương
"Dạ, alo ai vậy ạ"
"Bác là Ba Đình Nam" - Ba Nam đáp
"Dạ, cháu chào bác. Không biết bác gọi cháu có việc gì không ạ?"
"Cháu rảnh không, qua nhà bác nói chuyện một lát" - ba Nam đáp
"Dạ đuọc ạ"
Tại sao bác ấy lại gọi cho mình. Không lẽ bác ấy biết chuyện mình và anh Nam rồi, bác ấy muốn ngăn cản, bác ấy khiing thích mình. Thôi tới gặp trước rồi tính..
Dương lục tung cả tủ đồ lên để kiếm một bộ đồ trông nam tính xíu. Mà không có nổi 1 bộ. Hazz.
Dương tới trước cửa nhà Nam bấm chuông. Thì cô giup việc ra mở cửa.
...
Dương ngồi ghế đợi ba cua Nam.
Cậu nhìn xung quoanh thấy hình hồi nhỏ của Nam. Cậu đứng đó một luc lâu.
... Ba Nam đi xuống
"Đó là hình Nam hồi nhỏ. Đó là hình hồi nhỏ diy nhất của nó. Từ ngày mẹ nó mất nó không chịu chụp hình nào nữa"
"Cháu chào bác"
"Cháu ngồi đi. Chắc cháu biết lý do bác gọi cháu tới. "
"Dạ cháu không biết ạ"
"Bác muốn cháu và Nam chia tay. Ta biết hai đứa đang quen nhau. Đối với bác mà nói. Bác không thể chấp nhận kiểu tình yêu như thế, của hai đứa. Bác chỉ muốn con trai bác là một người bình thuòng, cuộc sống bình thương mà thôi.Bac không ghét bỏ gì cháu, cháu là chàng trai tốt, nếu hai đứa làm bạn, bác rất vui"
Đúng rồi trước đây mình không hề nghĩ tới chuyện này. Đối với bậc làm cha mẹ mà nói việc này quá sức chịu đựng của họ rồi. Ai mà không muốn con mình bình thường, đi học, đi làm cưới vợ sinh con. Mình đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ về tình yêu của bản thân.
"Dạ cháu, cháu là thật lòng với anh ấy. Hơn nữa bây gờ thời đại 4.0 rồi. Xã hội cũng thoải mái hơn rồi ạ. Chúng cháu tự tin là sẽ cùng nhau vượt qua mọi định kiến của xã hội."
"Ta nói vậy rồi, mà cháu vẫn không hiểu sao. Không lẽ cháu muốn nhà ta tuyệt tự, tuyệt tôn sao. Nhà ta chỉ có duy nhất 1 thằng con trai thôi. Mong cháu hiểu."
Cháu xin lỗi bac nhiều, cháu xin phép về trước.
...
"Con đi đâu vê đấy. Tắm rửa ngủ sớm đi con"
"Dạ"
.... Mình có nên chia tay anh ấy không? Mình không muốn chỉ vì mình mà gia đình anh ran nứt tình cảm. Bác ấy chỉ cần con dâu, cần cháu. Chứ đâu cần 1 thằng con trai, lại còn sức khoẻ yếu, bị bệnh nữa chứ.
*Cuộc đời đối với Duong lúc nào cũng bất công như thế.*...
... Ngày này năm xưa Nam va mẹ tai nạn .
*Nhà Dương *
Con đi mua ít đồ về nấu bữa sáng nha mẹ...
Lúc đang đứng bên đường để chờ qua đường thì.
.. Có người đi qua đường mà không để ý. Dương nắm tay kéo lại "Coi chừng"
- Otis: Cảm ơn em nha.
"Không có gì, lần sau đi đường a cẩn thận xíu là được."
- Otis: mà em tên gì. Anh phải làm gì để báo đáp ơn cứu mạng đây
"Em tên Dương, không cần báo đáp đâu. Có gì đáng nói đâu anh" .
- Otis: Đây là danh thiếp của anh sau này cần gì. Cứ alo anh giúp.
Duong cầm danh thiếp của Otis: ồ anh là bác sĩ à? Sau nay cần gì em sẽ gọi. Pp anh.
Pp em..
....
"Mẹ ơi con về rồi đây!
.. Con nấu đồ ăn sáng cho mẹ nha... Mẹ ơi mẹ."
Ủa mẹ đi đâu rồi, sao gọi không trả lời... Gọi điện thoại thuê bao...
...
Reng reng... Điện thoại reo.
"Alo sao vậy anh Tùng."
"Em có đi chơi vơi Nam không. Hôn nay bọn anh tới công ty thu âm cho ca khúc mới mà. Sáng giờ không gọi được cho nó.."
Sao, anh ấy biến mất rồi sao?
.. Dương cũng chạy đi tìm Nam. Gọi điện không được.
- Alo bác trai, bác cho cháu hỏi anh Nam có ở nhà không ạ? Công ty anh ấy có việc quan trọng mà không liên lạc anh ấy được.
" Không, nó không ở nha. À hôm nay là ngày mẹ nó mất. Chắc nó trốn đâu đó rồi, nó không muốn gặp ai đâu." Ba Nam đáp
- Cháu cảm ơn bác.
Rốt cuộc thì anh đi đâu. Sao có chuyện gì cũng không nói cho em. Anh cứ bỏ đi 1 mình như vậy em lo lắm biết không? Dương chạy về nhà Nam ngồi trước cửa đợi Nam về. Đợi từ 5h chiều tới 11 tối,Nam về.
" Sao em ở đây"
Dương hai con mắt đã sưng lên rồi. Đứng dậy ôm chặt lấy Nam,
"Anh đi đâu, mà giờ mới về. Anh có chuyện cũng không nói cho em biết. Em đã tìm anh cả ngày nay luôn đấy. Anh biết không? Sao anh không để em đi cung anh.... Sao... Sao.. Anh không nghe điện thoại của em. Em sợ anh xảy ra chuyện... Em... Em...
..
Nam chỉ còn cách đặt lên cái miệng nói luyên thuyên đó 1 nụ hôn thôi.
"Giờ thì im lặng rồi phải không?"
"Anh biết dạo này em mệt mỏi chuyện gia đình rồi.. Nên anh không muốn em mệt mỏi thêm.. Điện thoại anh hết pin rồi, nên không biết em gọi " - Nam đáp.
"Anh làm em lo lắm biết không. Lần sau có chuyện gì, cũng phải kể em nghe đấy.
" Tuân lệnh" - Nam đáp
"Chết em phải về nhà, mãi lo cho anh. Cả ngày nay mẹ em cũng bỏ đi đâu rồi."
"Ừ anh đưa em về."
Dương quay lưng để bước đi. Nam làm rơi bức hình xuống đất.
"Dương nhặt lên hình này là ai."
"Mẹ ruột anh. Tấm hình duy nhất, dù nó không còn được rõ nữa."- Nam đáp
Dương có cảm giác như đã từng thấy hình này ở đâu rồi.
...
Nam đưa Dương về nhà. Rồi về luôn vì cả ngày nay cậu đã quá mệt rồi...
... "Mẹ về rồi à. Cả ngày nay mẹ đi đâu, mà con gọi không được."
"Mẹ chỉ đi dạo thôi" --Mẹ Dương đáp
"Mẹ xem hình ai thế"
"Không có gì đâu.con tắm rửa ăn uống, rồi ngủ sớm đi." --Mẹ Dương đáp
"Duong cầm tấm hình lên, hình nay là ai mẹ."
" Hình anh Nai" - Mẹ Dương đáp
"Anh trai của con sao. Hình này quen quá"
"Hôm nay là ngay anh con mất. Nên mẹ muốn yên tĩnh một mình, mới ra ngoài không báo con. Con muôn xem hình anh Nai à?
" Da "
" Đây hình mẹ và anh con, hình mẹ hồi trẻ.. Thôi để mẹ vào dọn cơm cho con. Con tự xem đi, "
Dương ngồi lật từng tấm hình ra xem. Mẹ hồi trẻ, sao giống hình mẹ cùa anh Nam mình nhìn thấy lúc tối vậy(cậu bất đầu hoang mang) . Mẹ và anh Nai,đúng rồi, hình anh Nai mình có thấy ở nhà anh Nam.... Hình này là mẹ và Ba anh Nam sao"
"Không thể nao, mình và anh Nam không thể là anh em được, không không"....
"Ừ anh đưa em về nhà. Lúc này mẹ rất cần có người quan tâm an ủi. Anh hiểu cảm giác đó của mẹ em. Ngày mẹ anh mất anh cũng vậy." - Nam đáp
"Thôi mà tất cả đã qua hết rồi. Bây giờ anh chỉ cần sống tốt. Chăm chỉ học tập, thực hiện ước mơ của anh là được. Em tin anh sẽ làm được, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ủng hộ anh"
Cả hai ai về nhà nấy.
Từ ngày tôi quen biết em. Cuộc sống của tôi như vừa bước sang trang mới. Cái gì cũng tốt hơn, có em thật tốt. Tôi chẳng cần gì nhiều, có em là đủ.
Nhà Dương
"Dạ, alo ai vậy ạ"
"Bác là Ba Đình Nam" - Ba Nam đáp
"Dạ, cháu chào bác. Không biết bác gọi cháu có việc gì không ạ?"
"Cháu rảnh không, qua nhà bác nói chuyện một lát" - ba Nam đáp
"Dạ đuọc ạ"
Tại sao bác ấy lại gọi cho mình. Không lẽ bác ấy biết chuyện mình và anh Nam rồi, bác ấy muốn ngăn cản, bác ấy khiing thích mình. Thôi tới gặp trước rồi tính..
Dương lục tung cả tủ đồ lên để kiếm một bộ đồ trông nam tính xíu. Mà không có nổi 1 bộ. Hazz.
Dương tới trước cửa nhà Nam bấm chuông. Thì cô giup việc ra mở cửa.
...
Dương ngồi ghế đợi ba cua Nam.
Cậu nhìn xung quoanh thấy hình hồi nhỏ của Nam. Cậu đứng đó một luc lâu.
... Ba Nam đi xuống
"Đó là hình Nam hồi nhỏ. Đó là hình hồi nhỏ diy nhất của nó. Từ ngày mẹ nó mất nó không chịu chụp hình nào nữa"
"Cháu chào bác"
"Cháu ngồi đi. Chắc cháu biết lý do bác gọi cháu tới. "
"Dạ cháu không biết ạ"
"Bác muốn cháu và Nam chia tay. Ta biết hai đứa đang quen nhau. Đối với bác mà nói. Bác không thể chấp nhận kiểu tình yêu như thế, của hai đứa. Bác chỉ muốn con trai bác là một người bình thuòng, cuộc sống bình thương mà thôi.Bac không ghét bỏ gì cháu, cháu là chàng trai tốt, nếu hai đứa làm bạn, bác rất vui"
Đúng rồi trước đây mình không hề nghĩ tới chuyện này. Đối với bậc làm cha mẹ mà nói việc này quá sức chịu đựng của họ rồi. Ai mà không muốn con mình bình thường, đi học, đi làm cưới vợ sinh con. Mình đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ về tình yêu của bản thân.
"Dạ cháu, cháu là thật lòng với anh ấy. Hơn nữa bây gờ thời đại 4.0 rồi. Xã hội cũng thoải mái hơn rồi ạ. Chúng cháu tự tin là sẽ cùng nhau vượt qua mọi định kiến của xã hội."
"Ta nói vậy rồi, mà cháu vẫn không hiểu sao. Không lẽ cháu muốn nhà ta tuyệt tự, tuyệt tôn sao. Nhà ta chỉ có duy nhất 1 thằng con trai thôi. Mong cháu hiểu."
Cháu xin lỗi bac nhiều, cháu xin phép về trước.
...
"Con đi đâu vê đấy. Tắm rửa ngủ sớm đi con"
"Dạ"
.... Mình có nên chia tay anh ấy không? Mình không muốn chỉ vì mình mà gia đình anh ran nứt tình cảm. Bác ấy chỉ cần con dâu, cần cháu. Chứ đâu cần 1 thằng con trai, lại còn sức khoẻ yếu, bị bệnh nữa chứ.
*Cuộc đời đối với Duong lúc nào cũng bất công như thế.*...
... Ngày này năm xưa Nam va mẹ tai nạn .
*Nhà Dương *
Con đi mua ít đồ về nấu bữa sáng nha mẹ...
Lúc đang đứng bên đường để chờ qua đường thì.
.. Có người đi qua đường mà không để ý. Dương nắm tay kéo lại "Coi chừng"
- Otis: Cảm ơn em nha.
"Không có gì, lần sau đi đường a cẩn thận xíu là được."
- Otis: mà em tên gì. Anh phải làm gì để báo đáp ơn cứu mạng đây
"Em tên Dương, không cần báo đáp đâu. Có gì đáng nói đâu anh" .
- Otis: Đây là danh thiếp của anh sau này cần gì. Cứ alo anh giúp.
Duong cầm danh thiếp của Otis: ồ anh là bác sĩ à? Sau nay cần gì em sẽ gọi. Pp anh.
Pp em..
....
"Mẹ ơi con về rồi đây!
.. Con nấu đồ ăn sáng cho mẹ nha... Mẹ ơi mẹ."
Ủa mẹ đi đâu rồi, sao gọi không trả lời... Gọi điện thoại thuê bao...
...
Reng reng... Điện thoại reo.
"Alo sao vậy anh Tùng."
"Em có đi chơi vơi Nam không. Hôn nay bọn anh tới công ty thu âm cho ca khúc mới mà. Sáng giờ không gọi được cho nó.."
Sao, anh ấy biến mất rồi sao?
.. Dương cũng chạy đi tìm Nam. Gọi điện không được.
- Alo bác trai, bác cho cháu hỏi anh Nam có ở nhà không ạ? Công ty anh ấy có việc quan trọng mà không liên lạc anh ấy được.
" Không, nó không ở nha. À hôm nay là ngày mẹ nó mất. Chắc nó trốn đâu đó rồi, nó không muốn gặp ai đâu." Ba Nam đáp
- Cháu cảm ơn bác.
Rốt cuộc thì anh đi đâu. Sao có chuyện gì cũng không nói cho em. Anh cứ bỏ đi 1 mình như vậy em lo lắm biết không? Dương chạy về nhà Nam ngồi trước cửa đợi Nam về. Đợi từ 5h chiều tới 11 tối,Nam về.
" Sao em ở đây"
Dương hai con mắt đã sưng lên rồi. Đứng dậy ôm chặt lấy Nam,
"Anh đi đâu, mà giờ mới về. Anh có chuyện cũng không nói cho em biết. Em đã tìm anh cả ngày nay luôn đấy. Anh biết không? Sao anh không để em đi cung anh.... Sao... Sao.. Anh không nghe điện thoại của em. Em sợ anh xảy ra chuyện... Em... Em...
..
Nam chỉ còn cách đặt lên cái miệng nói luyên thuyên đó 1 nụ hôn thôi.
"Giờ thì im lặng rồi phải không?"
"Anh biết dạo này em mệt mỏi chuyện gia đình rồi.. Nên anh không muốn em mệt mỏi thêm.. Điện thoại anh hết pin rồi, nên không biết em gọi " - Nam đáp.
"Anh làm em lo lắm biết không. Lần sau có chuyện gì, cũng phải kể em nghe đấy.
" Tuân lệnh" - Nam đáp
"Chết em phải về nhà, mãi lo cho anh. Cả ngày nay mẹ em cũng bỏ đi đâu rồi."
"Ừ anh đưa em về."
Dương quay lưng để bước đi. Nam làm rơi bức hình xuống đất.
"Dương nhặt lên hình này là ai."
"Mẹ ruột anh. Tấm hình duy nhất, dù nó không còn được rõ nữa."- Nam đáp
Dương có cảm giác như đã từng thấy hình này ở đâu rồi.
...
Nam đưa Dương về nhà. Rồi về luôn vì cả ngày nay cậu đã quá mệt rồi...
... "Mẹ về rồi à. Cả ngày nay mẹ đi đâu, mà con gọi không được."
"Mẹ chỉ đi dạo thôi" --Mẹ Dương đáp
"Mẹ xem hình ai thế"
"Không có gì đâu.con tắm rửa ăn uống, rồi ngủ sớm đi." --Mẹ Dương đáp
"Duong cầm tấm hình lên, hình nay là ai mẹ."
" Hình anh Nai" - Mẹ Dương đáp
"Anh trai của con sao. Hình này quen quá"
"Hôm nay là ngay anh con mất. Nên mẹ muốn yên tĩnh một mình, mới ra ngoài không báo con. Con muôn xem hình anh Nai à?
" Da "
" Đây hình mẹ và anh con, hình mẹ hồi trẻ.. Thôi để mẹ vào dọn cơm cho con. Con tự xem đi, "
Dương ngồi lật từng tấm hình ra xem. Mẹ hồi trẻ, sao giống hình mẹ cùa anh Nam mình nhìn thấy lúc tối vậy(cậu bất đầu hoang mang) . Mẹ và anh Nai,đúng rồi, hình anh Nai mình có thấy ở nhà anh Nam.... Hình này là mẹ và Ba anh Nam sao"
"Không thể nao, mình và anh Nam không thể là anh em được, không không"....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất