Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 119: Giận, ghen vì yêu. Hết giận vì yêu
"Được rồi cảm ơn ông bạn già"
Ba của Dương vì thương cho đứa con trai. Nên cố tình nói về bệnh tình của con mình nặng hơn, để chồng nó biết yêu thương vợ nhiều hơn.
Anh bước ra khỏi phòng bác sĩ, đôi chân nặng trĩu bước đi nặng nề. Anh không muốn bước nữa, anh chỉ muốn lúc này thời gian có thể quay trở lại. Quay lại những ngày đầu em quen anh, anh sẽ bất chấp mà bảo vệ em, không để em phải cô đơn, tổn thương nhiều như thế.
Anh đi tới phòng bệnh của vợ, mọi người đang ở đó nói chuyện với vợ anh. Nhưng cậu chẳng nở một nụ cười, nhìn thấy anh đôi mắt của cậu lại buồn hơn. Anh nhận ra mình đã khiến người vợ đáng yêu, hoạt bát ngày nào không còn nở nụ cười tươi như trước nữa.
"Hai đứa nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài trước."
Anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh vợ. Nắm bàn tay em, nhưng bàn tay đó đã rút lại ngay khi anh chạm tới nó. Cậu quay lưng vào tường, không muốn nhìn thấy anh nữa.
"Anh xin lỗi, anh sai rồi. Từ nay anh sẽ không bai giờ bỏ em ở nhà, đi ăn nhậu tới khuya nữa."
Cậu quay lại nhìn anh,
"Đôi mắt ấy cũng đỏ hết rồi. Chắc anh lo lắng cho em phải không?"
. Cơn tức giận của cậu cũng bớt rồi.
"Em giận không phải vì anh đi chơi về trễ. Mà em giận vì anh không trung thực. Anh đi chơi với bạn bè mà không nói cho em, anh lại lừa dối là đi công việc. Nếu anh nói anh đi nhậu với mấy anh đó. Em sẽ cấm anh sao, em có cho anh đi không?"
"Anh... Anh xin lỗi".
"Em buồn vì vợ chồng không tin tưởng nhau" Cậu cũng khóc rồi.
"Từ mai em sẽ dọn về ở với ba mẹ em. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi. Chừng nào anh hối cải, biết sai mà sữa thì chúng ta quay về, còn không thì...."
"Không Không em đừng nói lung tung. Chúng ta phải ở bên nhau, không được xa nhau đâu. Anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu. Hãy tin anh đi mà. Một lần này nữa thôi." Anh cổ ôm cậu, nhựng bị cậu đẩy ra.
Anh quỳ xuống hai tay nắm hai lỗ tai. "Anh sai rồi, anh xin lỗi vợ. Tha thứ cho anh một lần đi, đuèng có về ngoại mà."
Cậu cười thật lớn, khiến anh cũng giật mình. Thực ra ngay từ lúc anh nói xin lỗi thì trái tim đã nói cạu phải tha thứ cho anh rồi. Cậu chỉ cố làm cho mọi việc đi xa hơn, giận dai hơn.. Để thử lòng kiên nhẫn của anh thôi
" Sao...sao em lại cười" Anh nghĩ tới lời bác sĩ. Anh buồn hơn không vui vẻ gì
"Anh ngốc quá chứ sao. Dù sao thì em cũng trừng phạt anh rồi, nhiêu đó đủ rồi. Sau này anh tái phạm em sẽ đi thật đấy, đưa cả dê đi luôn."
"Sẽ không có lần sau đâu" Anh thấy cậu, nắng mưa thất thường. Nhanh giận, nhanh hết anh lại càng tin lời bác sĩ.
Mọi người đi vào có ca ba vợ của anh. Anh đột nhiên có một dự định đột xuất.
"Ba ơi, con nói chuyện riêng với ba được không?"
Cả hai ra ngoài hành lang nói chuyện
"Con muốn xin nghỉ phép 1 tháng"
"Lạu muốn đi đâu?"
"Con muốn đưa vợ con đi hưởng tuần trăng mật bù. Cũng là để giúp em ấy xả stress."
Ông đã cười thầm trong bụng, xem ra kế hoạch cũng khá thành công rồi.
"Con trai ta bị gì sao, sao lại phải xả Stress?"
"Dạ không có gì đâu ba, chỉ là con muốn hai vợ chồng có chút không gian riêng tư thôi. Nhưng mà sự nghiệp của công ty thì sao ba, ba có thể giúp con không? "
"Ta sẽ cho con nghỉ phép 2 tháng. Con có dự định gì chưa?"
"Con từng có kế hoạch đưa em ấy đi Hawai hưởng tuần trăng mật. Nhưng vì dê còn bé quá con không thể đi đươc. "
"Hai đứa đi đi, dê ở nhà với ông bà nội ngoại"
Sau khi nói chuyện riêng với ba anh về phòng. Mọi người cũng đã về hết rồi.
"Em đói chưa, ăn gì không?"
"Ăn gì cũng được. Dê ở nhà với ai vậy anh, em muốn về với con" Cậu nhìn anh
"Em nghỉ ngơi khỏe rồi về, Dê ở nhà với bà nội"
"Dạ" Điện thoại cậu reo lên là cậu ta gọi.
"Anh ơi, anh chưa chuyển tiền cho em đấy" Cậu nằm viện nên chưa chuyển nốt số tiền còn lại cho cậu ta
"" À, tôi bận quá nên quên mất. "Cậu lấy điện thoại bấm một cái, tiền chuyển vào tài khoản cậu ta"
"Đấy tiền tôi chuyển rồi, cậu nên nhớ chiyện ngày hôm đó. Có chết cũng phảo mang theo xuống mồ. Cậu mà nói ra chuyện đó, tôi cắt lưỡi chặt chân cậu" Giọng đanh thép, ác độc khiến anh giật mình làm rơi con dao gọt trái cây xuống đất.
"Dạ, em sẽ im như hên.. Pp anh"
Ba của Dương vì thương cho đứa con trai. Nên cố tình nói về bệnh tình của con mình nặng hơn, để chồng nó biết yêu thương vợ nhiều hơn.
Anh bước ra khỏi phòng bác sĩ, đôi chân nặng trĩu bước đi nặng nề. Anh không muốn bước nữa, anh chỉ muốn lúc này thời gian có thể quay trở lại. Quay lại những ngày đầu em quen anh, anh sẽ bất chấp mà bảo vệ em, không để em phải cô đơn, tổn thương nhiều như thế.
Anh đi tới phòng bệnh của vợ, mọi người đang ở đó nói chuyện với vợ anh. Nhưng cậu chẳng nở một nụ cười, nhìn thấy anh đôi mắt của cậu lại buồn hơn. Anh nhận ra mình đã khiến người vợ đáng yêu, hoạt bát ngày nào không còn nở nụ cười tươi như trước nữa.
"Hai đứa nói chuyện đi, chúng ta ra ngoài trước."
Anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh vợ. Nắm bàn tay em, nhưng bàn tay đó đã rút lại ngay khi anh chạm tới nó. Cậu quay lưng vào tường, không muốn nhìn thấy anh nữa.
"Anh xin lỗi, anh sai rồi. Từ nay anh sẽ không bai giờ bỏ em ở nhà, đi ăn nhậu tới khuya nữa."
Cậu quay lại nhìn anh,
"Đôi mắt ấy cũng đỏ hết rồi. Chắc anh lo lắng cho em phải không?"
. Cơn tức giận của cậu cũng bớt rồi.
"Em giận không phải vì anh đi chơi về trễ. Mà em giận vì anh không trung thực. Anh đi chơi với bạn bè mà không nói cho em, anh lại lừa dối là đi công việc. Nếu anh nói anh đi nhậu với mấy anh đó. Em sẽ cấm anh sao, em có cho anh đi không?"
"Anh... Anh xin lỗi".
"Em buồn vì vợ chồng không tin tưởng nhau" Cậu cũng khóc rồi.
"Từ mai em sẽ dọn về ở với ba mẹ em. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi. Chừng nào anh hối cải, biết sai mà sữa thì chúng ta quay về, còn không thì...."
"Không Không em đừng nói lung tung. Chúng ta phải ở bên nhau, không được xa nhau đâu. Anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu. Hãy tin anh đi mà. Một lần này nữa thôi." Anh cổ ôm cậu, nhựng bị cậu đẩy ra.
Anh quỳ xuống hai tay nắm hai lỗ tai. "Anh sai rồi, anh xin lỗi vợ. Tha thứ cho anh một lần đi, đuèng có về ngoại mà."
Cậu cười thật lớn, khiến anh cũng giật mình. Thực ra ngay từ lúc anh nói xin lỗi thì trái tim đã nói cạu phải tha thứ cho anh rồi. Cậu chỉ cố làm cho mọi việc đi xa hơn, giận dai hơn.. Để thử lòng kiên nhẫn của anh thôi
" Sao...sao em lại cười" Anh nghĩ tới lời bác sĩ. Anh buồn hơn không vui vẻ gì
"Anh ngốc quá chứ sao. Dù sao thì em cũng trừng phạt anh rồi, nhiêu đó đủ rồi. Sau này anh tái phạm em sẽ đi thật đấy, đưa cả dê đi luôn."
"Sẽ không có lần sau đâu" Anh thấy cậu, nắng mưa thất thường. Nhanh giận, nhanh hết anh lại càng tin lời bác sĩ.
Mọi người đi vào có ca ba vợ của anh. Anh đột nhiên có một dự định đột xuất.
"Ba ơi, con nói chuyện riêng với ba được không?"
Cả hai ra ngoài hành lang nói chuyện
"Con muốn xin nghỉ phép 1 tháng"
"Lạu muốn đi đâu?"
"Con muốn đưa vợ con đi hưởng tuần trăng mật bù. Cũng là để giúp em ấy xả stress."
Ông đã cười thầm trong bụng, xem ra kế hoạch cũng khá thành công rồi.
"Con trai ta bị gì sao, sao lại phải xả Stress?"
"Dạ không có gì đâu ba, chỉ là con muốn hai vợ chồng có chút không gian riêng tư thôi. Nhưng mà sự nghiệp của công ty thì sao ba, ba có thể giúp con không? "
"Ta sẽ cho con nghỉ phép 2 tháng. Con có dự định gì chưa?"
"Con từng có kế hoạch đưa em ấy đi Hawai hưởng tuần trăng mật. Nhưng vì dê còn bé quá con không thể đi đươc. "
"Hai đứa đi đi, dê ở nhà với ông bà nội ngoại"
Sau khi nói chuyện riêng với ba anh về phòng. Mọi người cũng đã về hết rồi.
"Em đói chưa, ăn gì không?"
"Ăn gì cũng được. Dê ở nhà với ai vậy anh, em muốn về với con" Cậu nhìn anh
"Em nghỉ ngơi khỏe rồi về, Dê ở nhà với bà nội"
"Dạ" Điện thoại cậu reo lên là cậu ta gọi.
"Anh ơi, anh chưa chuyển tiền cho em đấy" Cậu nằm viện nên chưa chuyển nốt số tiền còn lại cho cậu ta
"" À, tôi bận quá nên quên mất. "Cậu lấy điện thoại bấm một cái, tiền chuyển vào tài khoản cậu ta"
"Đấy tiền tôi chuyển rồi, cậu nên nhớ chiyện ngày hôm đó. Có chết cũng phảo mang theo xuống mồ. Cậu mà nói ra chuyện đó, tôi cắt lưỡi chặt chân cậu" Giọng đanh thép, ác độc khiến anh giật mình làm rơi con dao gọt trái cây xuống đất.
"Dạ, em sẽ im như hên.. Pp anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất