Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 210: Sống lại vào thời mạt thế (13)
Sau khi Cảnh Dương nằm xuống cạnh Thương Việt thì nắm tay y, vậy mà Thương Việt đang hôn mê lại nắm ngược lại tay hắn, tuy rằng lực độ rất nhẹ thôi. Sau đó hắn mở bàn tay ra và đan chặt tay với y.
Dụng cụ lại được kích hoạt lần nữa. Mặc dù Cảnh Dương tin rằng Thương Việt sẽ không bài xích sức mạnh siêu nhiên của mình. Nhưng vẫn dựa theo dặn dò của giáo sư Thôi thử sử dụng một chút năng lượng trước.
Năng lượng chữa trị của Cảnh Dương từng chút từng chút truyền vào cơ thể của Thương Việt và được y tiếp nhận. Trị số thể hiện tình trạng cơ thể của Thương Việt trên màn hình bắt đầu từ từ tăng lên. Thương Việt cũng không có xuất hiện phản ứng bài xích.
Tề Vân ấn lồng ngực càng ngày càng đau của mình và chống cánh tay đã không còn bàn tay lên tấm kính. Trừng mắt nhìn Cảnh Dương và Thương Việt đang nằm cạnh nhau với vẻ mặt thống khổ vì quá đau đớn. Cậu ta vẫn luôn chờ Thương Việt xuất hiện phản ứng giống lúc nãy, nhưng mà nó vẫn không xuất hiện. Cậu ta liền an ủi mình rằng rất nhanh sẽ xuất hiện thôi, rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Cảnh Dương truyền càng nhiều năng lượng thì tốc độ khôi phục của Thương Việt hiển thị trên màn hình càng nhanh. Tất cả giáo sư và bác sĩ đều vô cùng kinh ngạc với tốc độ và mức độ khôi phục này. Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết là chỉ có Cảnh Dương mới có thể làm được chuyện này. Mà vẫn nghĩ là chỉ cần không xuất hiện tình huống bài xích thì bất cứ ai có sức mạnh siêu nhiên cũng làm được.
Thương Việt đột nhiên cử động, mọi người đều nhìn chằm chằm phản ứng của y. Các bác sĩ và các giáo sư là lo lắng y sẽ lại xuất hiện hiện tượng bài xích. Mà Tề Vân là chờ mong Thương Việt xuất hiện hiện tượng bài xích. Cho nên khi cậu ta rốt cuộc nhìn thấy Thương Việt cử động thì tâm trạng lập tức sống lại, mở to mắt chờ Thương Việt biểu hiện ra phản ứng kịch liệt hơn nữa.
Thương Việt lật người đè lên Cảnh Dương, nhưng mà đôi mắt thì vẫn nhắm chặt. Nói cách khác là y chưa có tỉnh, chỉ là bởi vì cảm nhận được Cảnh Dương ở bên cạnh cho nên xuất hiện phản ứng theo bản năng mà thôi.
Ban đầu Cảnh Dương vẫn không biết là Thương Việt muốn làm gì. Cho đến khi Thương Việt bắt đầu hôn lên mặt hắn, thò tay vào trong quần áo của hắn sờ soạng. Cảnh Dương mới cảm nhận được là cái tên đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, không biết có rất nhiều người đang nhìn mà hoàn toàn theo bản năng muốn làm chuyện đó với hắn.
Cảnh Dương buộc phải dùng sức ôm chặt không cho y nhúc nhích. Cũng may là thể lực của Thương Việt vẫn chưa khôi phục, nếu không thì Cảnh Dương sẽ không thể khống chế được y. Bây giờ Thương Việt không tỉnh táo, nhưng Cảnh Dương lại vô cùng tỉnh táo. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì Cảnh Dương nhất định sẽ chiều theo y. Nhưng hiện tại xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ đấy. Nên sao hắn có thể để Thương Việt làm ra chuyện không đứng đắn ở trước mặt nhiều người như vậy được.
Thương Việt đè trên người Cảnh Dương nhưng lại không thể động đậy, nên vùi mặt vào cổ Cảnh Dương rồi hôn cổ hắn.
Cử chỉ của hai người cực kỳ thân mật, ai cũng có thể nhìn ra bọn họ là người yêu của nhau. Một số người xấu hổ không muốn nhìn tiếp nên đã quay mặt đi chỗ khác.
Bởi vì Tề Vân quá tức giận và đau đớn, ngay cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Cậu ta ngồi phịch xuống đất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Qua vài phút mới có người phát hiện cậu ta ngất xỉu. Y tá và trợ lý của bác sĩ đến đỡ cậu ta dậy, nhưng nhìn sắc mặt của cậu ta không ổn nên họ đã nhanh chóng dùng giường đẩy đẩy cậu ta đi kiểm tra.
Thương Việt hôn mê là bởi vì ý thức tự bảo vệ của cơ thể và để không làm tiêu tan năng lượng của sức mạnh siêu nhiên. Hiện tại vết thương thể xác đã được năng lượng chữa trị của Cảnh Dương chữa khỏi. Đến cả sức mạnh siêu nhiên bị hao hụt cũng đã được Cảnh Dương dùng năng lượng chữa trị hồi phục rồi. Cảm giác đau đớn và khó chịu dần dần biến mất. Lại bởi vì cảm giác được Cảnh Dương đang ở bên cạnh, ý thức phòng vệ của cơ thể hạ thấp nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Thương Việt thở gấp và ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi từ từ mở mắt ra. Y ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Dương, cảm giác thoát chết mang lại cho y cảm giác may mắn tưởng chừng như cả đời mới gặp được nhau vậy. Cảm giác này khiến y cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, như thể bọn họ đã trải qua cuộc hội ngộ giữa sinh tử này rất nhiều lần rồi.
Cảnh Dương nhìn thẳng vào mắt Thương Việt rồi đưa tay lên chạm vào mặt y. Bầu không khí ân ái giữa hai người vô cùng nồng nàn. Khi Thương Việt cúi đầu muốn hôn môi hắn, Cảnh Dương liền duỗi tay che môi của hai người lại. Bởi vì Thương Việt có thể còn chưa rõ là hiện tại bọn họ đang ở đâu, nhưng hắn thì vẫn nhớ rõ là bên cạnh có một đám người đang nhìn đó.
Cảnh Dương dùng ánh mắt ám chỉ y, ra hiệu cho y nhìn sang bên cạnh. Thương Việt nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới thấy là bên cạnh còn có rất nhiều người. Mặc dù đều đang giả vờ như không chú ý đến hai người họ, nhưng bởi vì quá cố ý nên lộ rõ là thường xuyên nhìn bọn họ.
Cảnh Dương đẩy Thương Việt ra ngồi dậy, hắn biết nếu mình không chủ động ngồi dậy thì sẽ chẳng có ai lên tiếng nhắc nhở là đã sắp kết thúc đâu.
Thương Việt cũng muốn ngồi dậy nhưng lại bị Cảnh Dương đè lại. Tuy hắn đã giúp y chữa khỏi hết rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát một đoạn thời gian, không thể xuống giường hoạt động ngay được. Cảnh Dương tuy chưa từng học y nhưng vẫn biết những nội dung cơ bản này.
Các bác sĩ đến tháo hết dụng cụ và ống dẫn trên người Cảnh Dương. Và khi họ muốn đẩy Thương Việt đến phòng quan sát thì đôi mắt của y vẫn luôn nhìn hắn.
Cảnh Dương chịu không nổi ánh mắt của y nên đành đi theo.
Chờ sau khi giáo sư Thôi kiểm tra cho Thương Việt xong và mang theo các bác sĩ khác rời đi, Cảnh Dương mới ngồi xuống giường, nắm tay Thương Việt rồi hỏi y bị thương như thế nào.
Thương Việt và những người khác phải đi lấy một lô thiết bị thí nghiệm rất quan trọng. Nhưng khi bọn họ đến nơi thì phát hiện vị trí bị lệch, vì thế đã tìm kiếm ở gần đó một thời gian. Cuối cùng khi bọn họ tìm được lô thiết bị kia và chuẩn bị rời đi, thì lại bị rất nhiều zombie bao vây.
Trong quá trình chiến đấu với đám zombie, sức mạnh siêu nhiên của bọn họ đã được kích phát. Bởi vì là lần đầu sử dụng sức mạnh siêu nhiên nên không thuần thục lắm, mà năng lượng của sức mạnh cũng không ở trạng thái ổn định. Vì vậy bọn họ vốn đang chiếm thế thượng phong đã từ từ trở nên cố sức ở trong quá trình chiến đấu.
Mà hoạ vô đơn chí là cùng lúc bọn họ kích phát sức mạnh siêu nhiên, có một con zombie đã tiến hóa thành zombie vua. Năng lực chiến đấu của zombie kinh mạnh đến mức biến thái. Hơn nữa, một khi zombie vua tiến hóa sẽ rất mạnh, và không cần giai đoạn chuyển tiếp để làm quen giống như bọn họ.
Thương Việt vốn muốn nghĩ cách chạy trốn chứ không muốn dây dưa với zombie vua. Nhưng mà zombie vua có trí tuệ còn cao hơn người bình thường. Nó từng bước ép sát bọn họ, nên Thương Việt chỉ đành đánh bừa với nó.
Kết quả của cuộc đánh bừa giữa Thương Việt và zombie vua là mặc dù y thành công giết chết nó, nhưng bản thân y cũng bị thương nặng và suýt chết. Cũng may sức mạnh siêu nhiên trong cơ thể y đủ mạnh để cho phép y kiên trì đến khi trở về quân khu.
Cảnh Dương không ngờ Thương Việt sẽ gặp được zombie vua, nếu không thì hắn đã đi làm nhiệm vụ với y rồi. Nếu hai người họ hợp lực, Thương Việt tuyệt đối sẽ không có khả năng bị thương. Cũng bởi vì người yêu đời nào cũng quá mạnh mẽ, nên hắn mới không ngờ là y cũng sẽ bị tai nạn. Xem ra sau này chuyện gì nên làm thì vẫn là phải làm, không thể lười biếng nữa.
Theo như Cảnh Dương biết, sau khi con người kích phát sức mạnh siêu nhiên, zombie tiến hóa thành zombie vua tổng cộng sẽ có năm con. Hiện tại một con đã bị Thương Việt giải quyết, tức là còn dư lại bốn con.
Nói thật, từ khi Cảnh Dương biết zombie vua sẽ xuất hiện đã không thèm để nó vào mắt rồi. Mặc dù lần này Thương Việt bị zombie vua hành, nhưng đó là bởi vì lúc ấy sức mạnh siêu nhiên của y vẫn chưa ổn định thôi. Sau này chỉ cần phát hiện vị trí của zombie vua, hắn sẽ đi cùng y.
Sau khi tiêu diệt hết tất cả zombie vua thì các zombie đều không đáng để sợ hãi, và thế giới này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn thôi.
Tề Vân tỉnh lại sau khi ngất xỉu, bác sĩ nói với cậu ta với vẻ mặt đầy tiếc nuối rằng sức mạnh chữa trị trong cơ thể của cậu ta đã biến mất rồi. Hẳn là khi Thương Việt bài xích năng lượng của cậu ta đã tự mình phóng thích năng lượng tấn công và phá hủy trong trạng thái tự vệ. Mà cậu ta lại không điều trị kịp thời, cho nên năng lượng chữa trị đã tiêu hao hết để giữ mạng cho cậu ta.
Tề Vân nghe xong với vẻ mặt chết lặng, cú sốc liên tiếp đã khiến cậu ta không còn phản ứng gì nữa rồi. Quả nhiên ông trời vẫn hoàn toàn vứt bỏ mình sao? Mặc kệ mình cố gắng thế nào, mặc kệ mình khẩn cầu như thế nào thì ông trời đều không nghe thấy giọng của mình sao? Nếu đã như vậy, mình chỉ có thể dựa vào bản thân mà cược một lần cuối cùng thôi.
Lúc Tề Vân trở về ký túc xá, thì cậu ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng ở nhiệt độ ấm áp mà cậu ta lại không ngừng run rẩy. Cậu ta cảm thấy giờ phút này mình đang đứng ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng và sụp đổ. Chỉ một bước nữa là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, từ đây vạn kiếp bất phục không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
Loại ác ý đến từ trời cao này khiến cậu ta có cảm giác vô lực giãy giụa, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy không cam lòng, rất rất không cam lòng. Ý nghĩa của việc mình sống lại là gì? Nếu chỉ là không ngừng chịu đả kích thì tại sao phải cho mình sống lại chứ? Kiếp trước khi mình đồng quy vu tận với Khâu Cẩm, cứ để mình tan thành mây khói chẳng phải là được rồi sao? Chẳng lẽ ý nghĩa của việc mình sống lại chính là để Khâu Cẩm đả kích và tra tấn sao?
Tại sao vận mệnh phải bất công với mình như thế? Trước mạt thế Khâu Cẩm đã có được mọi thứ mà mình ao ước rồi, sau mạt thế còn mạnh hơn mình ở khắp mọi nơi nữa. Đây rốt cuộc là tại sao chứ?
Tề Vân hốt hoảng về tới ký túc xá, đám người Ngô Hạo thấy cậu ta có vẻ không ổn liền vây quanh hỏi thăm cậu ta.
Tề Vân không trả lời bọn họ mà lo tự mình thu dọn đồ đạc.
"Tề Vân, cậu thu dọn mấy thứ này làm gì?" Ngô Hạo nghi ngờ hỏi.
"Tớ phải rời khỏi đây, ở lại đây tớ mãi mãi cũng không thể xuất đầu. Chỉ có rời khỏi đây tớ mới có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn." Tề Vân thu dọn xong mấy món đồ đạc ít ỏi, đứng lên nhìn bọn họ nói "Các cậu có ai muốn rời đi với tớ không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không thể hiểu được. Không rõ là đang yên đang lành vì sao phải rời khỏi đây. Bọn họ cảm thấy ở đây khá tốt mà. Cho dù làm việc mà chưa trước đây chưa từng làm và đúng là hơi vất vả thật. Nhưng như vậy không phải tốt hơn là ra ngoài đối mặt với lũ zombie sao? Ở lại đây ít nhất là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
"Cậu có chắc là muốn rời khỏi đây không?" Ngô Hạo nhìn Tề Vân hỏi "Ở đây có ăn có uống, còn không cần phải thời thời khắc khắc lo lắng mình sẽ bị zombie tấn công, có gì không tốt chứ? Mà chúng ta lại không có vũ khí. Cho dù hiện tại chúng ta có một ít sức mạnh siêu nhiên, nhưng nó chưa mạnh đến mức có thể để mấy người chúng ta luôn sống sót. Hơn nữa, sau khi ra ngoài thì vấn đề lương thực phải giải quyết như thế nào đây?"
"Cậu nói đúng, nói rất có đạo lý. Nhưng tớ chính là không muốn ở đây nữa." Tề Vân nói với vẻ mặt kiên quyết "Thay vì ở đây vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu, tớ thà dùng tính mạng của mình đi cược một lần. Hoặc là thua triệt để, hoặc là lật ngược thế cờ, chung quy vẫn tốt hơn là treo cổ sống dở chết dở thế này."
"Sao có thể không có ngày ngóc đầu chứ?" Ngô Hạo muốn thuyết phục Tề Vân đừng xúc động như thế "Chỉ cần chúng ta biểu hiện tốt là có thể làm những công việc khác tốt hơn. Cho dù chúng ta muốn đi ra ngoài thì cũng nên đi theo binh lính của quân khu. Như vậy chúng ta mới có thể lập công và nhận được lõi tinh thể. Chờ đến khi chúng ta mạnh hơn rồi, đó chính là lúc chúng ta ngóc đầu."
"Tớ không thể đợi lâu như vậy!" Tề Vân có chút kích động hét lên "Tớ đã chờ đủ rồi và cũng chịu đựng đủ rồi! Tớ biết cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên tớ không thể bỏ lỡ nữa!"
"Cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ hơn ?" Ngô Hạo hỏi "Là cách gì?"
"Hiện tại tớ không thể nói cho các cậu được. Nhưng ta thật sự biết. Cho nên hiện tại tớ phải rời khỏi đây để lấy được thứ có thể giúp tớ mạnh hơn trước Khâu Cẩm." Tề Vân nhìn họ rất nghiêm túc và nói "Tớ hỏi lại các cậu một lần cuối cùng, các cậu có ai muốn rời khỏi đây với tớ không?"
Tất cả mọi người lại im lặng. Bởi vì lời nói của Tề Vân không hề có sức thuyết phục. Cậu ta nói mình biết cách nhanh chóng để trở nên mạnh hơn, nhưng cách gì thì lại không chịu nói cho bọn họ biết. Làm sao bọn họ phán đoán được lời nói của cậu ta là thật hay giả được. Hiện tại bọn họ có thể nói là hai bàn tay trắng, dư lại cũng chỉ có cái mạng này, và thứ duy nhất muốn giữ được cũng chỉ có tính mạng của mình mà thôi. Cho nên bọn họ không thể dễ dàng mạo hiểm được.
Tề Vân đợi một hồi cũng không đợi được câu trả lời nào. Cậu ta kéo khoé miệng nặn ra một nụ cười khổ, cảm thấy quả nhiên bạn bè gì đó đều không có sự chân thành thật sự.
Tề Vân mang theo túi xách rời đi. Ngô Hạo muốn giữ cậu ta lại, nhưng cậu ta đã quyết định rời đi rồi, có giữ lại cũng vô ích thôi.
Muốn rời khỏi quân khu rất đơn giản, nhưng muốn trở về thì không dễ như vậy. Dù sao thì bây giờ quân khu càng ngày càng nhiều người, và cũng có rất nhiều người xếp hàng để vào. Vì để tiện quản lý, quân khu đã quyết định bắt đầu hạn chế số người ra vào.
Và đối với những người chủ động rời khỏi, quân khu sẽ không cho hắn quay lại. Bởi vì nếu ai cũng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thì sau này quản lý thế nào được. Cho nên chỉ cần Tề Vân rời khỏi quân khu, cậu ta sẽ không thể quay lại nữa.
Dụng cụ lại được kích hoạt lần nữa. Mặc dù Cảnh Dương tin rằng Thương Việt sẽ không bài xích sức mạnh siêu nhiên của mình. Nhưng vẫn dựa theo dặn dò của giáo sư Thôi thử sử dụng một chút năng lượng trước.
Năng lượng chữa trị của Cảnh Dương từng chút từng chút truyền vào cơ thể của Thương Việt và được y tiếp nhận. Trị số thể hiện tình trạng cơ thể của Thương Việt trên màn hình bắt đầu từ từ tăng lên. Thương Việt cũng không có xuất hiện phản ứng bài xích.
Tề Vân ấn lồng ngực càng ngày càng đau của mình và chống cánh tay đã không còn bàn tay lên tấm kính. Trừng mắt nhìn Cảnh Dương và Thương Việt đang nằm cạnh nhau với vẻ mặt thống khổ vì quá đau đớn. Cậu ta vẫn luôn chờ Thương Việt xuất hiện phản ứng giống lúc nãy, nhưng mà nó vẫn không xuất hiện. Cậu ta liền an ủi mình rằng rất nhanh sẽ xuất hiện thôi, rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Cảnh Dương truyền càng nhiều năng lượng thì tốc độ khôi phục của Thương Việt hiển thị trên màn hình càng nhanh. Tất cả giáo sư và bác sĩ đều vô cùng kinh ngạc với tốc độ và mức độ khôi phục này. Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết là chỉ có Cảnh Dương mới có thể làm được chuyện này. Mà vẫn nghĩ là chỉ cần không xuất hiện tình huống bài xích thì bất cứ ai có sức mạnh siêu nhiên cũng làm được.
Thương Việt đột nhiên cử động, mọi người đều nhìn chằm chằm phản ứng của y. Các bác sĩ và các giáo sư là lo lắng y sẽ lại xuất hiện hiện tượng bài xích. Mà Tề Vân là chờ mong Thương Việt xuất hiện hiện tượng bài xích. Cho nên khi cậu ta rốt cuộc nhìn thấy Thương Việt cử động thì tâm trạng lập tức sống lại, mở to mắt chờ Thương Việt biểu hiện ra phản ứng kịch liệt hơn nữa.
Thương Việt lật người đè lên Cảnh Dương, nhưng mà đôi mắt thì vẫn nhắm chặt. Nói cách khác là y chưa có tỉnh, chỉ là bởi vì cảm nhận được Cảnh Dương ở bên cạnh cho nên xuất hiện phản ứng theo bản năng mà thôi.
Ban đầu Cảnh Dương vẫn không biết là Thương Việt muốn làm gì. Cho đến khi Thương Việt bắt đầu hôn lên mặt hắn, thò tay vào trong quần áo của hắn sờ soạng. Cảnh Dương mới cảm nhận được là cái tên đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, không biết có rất nhiều người đang nhìn mà hoàn toàn theo bản năng muốn làm chuyện đó với hắn.
Cảnh Dương buộc phải dùng sức ôm chặt không cho y nhúc nhích. Cũng may là thể lực của Thương Việt vẫn chưa khôi phục, nếu không thì Cảnh Dương sẽ không thể khống chế được y. Bây giờ Thương Việt không tỉnh táo, nhưng Cảnh Dương lại vô cùng tỉnh táo. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì Cảnh Dương nhất định sẽ chiều theo y. Nhưng hiện tại xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ đấy. Nên sao hắn có thể để Thương Việt làm ra chuyện không đứng đắn ở trước mặt nhiều người như vậy được.
Thương Việt đè trên người Cảnh Dương nhưng lại không thể động đậy, nên vùi mặt vào cổ Cảnh Dương rồi hôn cổ hắn.
Cử chỉ của hai người cực kỳ thân mật, ai cũng có thể nhìn ra bọn họ là người yêu của nhau. Một số người xấu hổ không muốn nhìn tiếp nên đã quay mặt đi chỗ khác.
Bởi vì Tề Vân quá tức giận và đau đớn, ngay cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Cậu ta ngồi phịch xuống đất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Qua vài phút mới có người phát hiện cậu ta ngất xỉu. Y tá và trợ lý của bác sĩ đến đỡ cậu ta dậy, nhưng nhìn sắc mặt của cậu ta không ổn nên họ đã nhanh chóng dùng giường đẩy đẩy cậu ta đi kiểm tra.
Thương Việt hôn mê là bởi vì ý thức tự bảo vệ của cơ thể và để không làm tiêu tan năng lượng của sức mạnh siêu nhiên. Hiện tại vết thương thể xác đã được năng lượng chữa trị của Cảnh Dương chữa khỏi. Đến cả sức mạnh siêu nhiên bị hao hụt cũng đã được Cảnh Dương dùng năng lượng chữa trị hồi phục rồi. Cảm giác đau đớn và khó chịu dần dần biến mất. Lại bởi vì cảm giác được Cảnh Dương đang ở bên cạnh, ý thức phòng vệ của cơ thể hạ thấp nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Thương Việt thở gấp và ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi từ từ mở mắt ra. Y ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Dương, cảm giác thoát chết mang lại cho y cảm giác may mắn tưởng chừng như cả đời mới gặp được nhau vậy. Cảm giác này khiến y cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, như thể bọn họ đã trải qua cuộc hội ngộ giữa sinh tử này rất nhiều lần rồi.
Cảnh Dương nhìn thẳng vào mắt Thương Việt rồi đưa tay lên chạm vào mặt y. Bầu không khí ân ái giữa hai người vô cùng nồng nàn. Khi Thương Việt cúi đầu muốn hôn môi hắn, Cảnh Dương liền duỗi tay che môi của hai người lại. Bởi vì Thương Việt có thể còn chưa rõ là hiện tại bọn họ đang ở đâu, nhưng hắn thì vẫn nhớ rõ là bên cạnh có một đám người đang nhìn đó.
Cảnh Dương dùng ánh mắt ám chỉ y, ra hiệu cho y nhìn sang bên cạnh. Thương Việt nghiêng đầu nhìn qua, lúc này mới thấy là bên cạnh còn có rất nhiều người. Mặc dù đều đang giả vờ như không chú ý đến hai người họ, nhưng bởi vì quá cố ý nên lộ rõ là thường xuyên nhìn bọn họ.
Cảnh Dương đẩy Thương Việt ra ngồi dậy, hắn biết nếu mình không chủ động ngồi dậy thì sẽ chẳng có ai lên tiếng nhắc nhở là đã sắp kết thúc đâu.
Thương Việt cũng muốn ngồi dậy nhưng lại bị Cảnh Dương đè lại. Tuy hắn đã giúp y chữa khỏi hết rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát một đoạn thời gian, không thể xuống giường hoạt động ngay được. Cảnh Dương tuy chưa từng học y nhưng vẫn biết những nội dung cơ bản này.
Các bác sĩ đến tháo hết dụng cụ và ống dẫn trên người Cảnh Dương. Và khi họ muốn đẩy Thương Việt đến phòng quan sát thì đôi mắt của y vẫn luôn nhìn hắn.
Cảnh Dương chịu không nổi ánh mắt của y nên đành đi theo.
Chờ sau khi giáo sư Thôi kiểm tra cho Thương Việt xong và mang theo các bác sĩ khác rời đi, Cảnh Dương mới ngồi xuống giường, nắm tay Thương Việt rồi hỏi y bị thương như thế nào.
Thương Việt và những người khác phải đi lấy một lô thiết bị thí nghiệm rất quan trọng. Nhưng khi bọn họ đến nơi thì phát hiện vị trí bị lệch, vì thế đã tìm kiếm ở gần đó một thời gian. Cuối cùng khi bọn họ tìm được lô thiết bị kia và chuẩn bị rời đi, thì lại bị rất nhiều zombie bao vây.
Trong quá trình chiến đấu với đám zombie, sức mạnh siêu nhiên của bọn họ đã được kích phát. Bởi vì là lần đầu sử dụng sức mạnh siêu nhiên nên không thuần thục lắm, mà năng lượng của sức mạnh cũng không ở trạng thái ổn định. Vì vậy bọn họ vốn đang chiếm thế thượng phong đã từ từ trở nên cố sức ở trong quá trình chiến đấu.
Mà hoạ vô đơn chí là cùng lúc bọn họ kích phát sức mạnh siêu nhiên, có một con zombie đã tiến hóa thành zombie vua. Năng lực chiến đấu của zombie kinh mạnh đến mức biến thái. Hơn nữa, một khi zombie vua tiến hóa sẽ rất mạnh, và không cần giai đoạn chuyển tiếp để làm quen giống như bọn họ.
Thương Việt vốn muốn nghĩ cách chạy trốn chứ không muốn dây dưa với zombie vua. Nhưng mà zombie vua có trí tuệ còn cao hơn người bình thường. Nó từng bước ép sát bọn họ, nên Thương Việt chỉ đành đánh bừa với nó.
Kết quả của cuộc đánh bừa giữa Thương Việt và zombie vua là mặc dù y thành công giết chết nó, nhưng bản thân y cũng bị thương nặng và suýt chết. Cũng may sức mạnh siêu nhiên trong cơ thể y đủ mạnh để cho phép y kiên trì đến khi trở về quân khu.
Cảnh Dương không ngờ Thương Việt sẽ gặp được zombie vua, nếu không thì hắn đã đi làm nhiệm vụ với y rồi. Nếu hai người họ hợp lực, Thương Việt tuyệt đối sẽ không có khả năng bị thương. Cũng bởi vì người yêu đời nào cũng quá mạnh mẽ, nên hắn mới không ngờ là y cũng sẽ bị tai nạn. Xem ra sau này chuyện gì nên làm thì vẫn là phải làm, không thể lười biếng nữa.
Theo như Cảnh Dương biết, sau khi con người kích phát sức mạnh siêu nhiên, zombie tiến hóa thành zombie vua tổng cộng sẽ có năm con. Hiện tại một con đã bị Thương Việt giải quyết, tức là còn dư lại bốn con.
Nói thật, từ khi Cảnh Dương biết zombie vua sẽ xuất hiện đã không thèm để nó vào mắt rồi. Mặc dù lần này Thương Việt bị zombie vua hành, nhưng đó là bởi vì lúc ấy sức mạnh siêu nhiên của y vẫn chưa ổn định thôi. Sau này chỉ cần phát hiện vị trí của zombie vua, hắn sẽ đi cùng y.
Sau khi tiêu diệt hết tất cả zombie vua thì các zombie đều không đáng để sợ hãi, và thế giới này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn thôi.
Tề Vân tỉnh lại sau khi ngất xỉu, bác sĩ nói với cậu ta với vẻ mặt đầy tiếc nuối rằng sức mạnh chữa trị trong cơ thể của cậu ta đã biến mất rồi. Hẳn là khi Thương Việt bài xích năng lượng của cậu ta đã tự mình phóng thích năng lượng tấn công và phá hủy trong trạng thái tự vệ. Mà cậu ta lại không điều trị kịp thời, cho nên năng lượng chữa trị đã tiêu hao hết để giữ mạng cho cậu ta.
Tề Vân nghe xong với vẻ mặt chết lặng, cú sốc liên tiếp đã khiến cậu ta không còn phản ứng gì nữa rồi. Quả nhiên ông trời vẫn hoàn toàn vứt bỏ mình sao? Mặc kệ mình cố gắng thế nào, mặc kệ mình khẩn cầu như thế nào thì ông trời đều không nghe thấy giọng của mình sao? Nếu đã như vậy, mình chỉ có thể dựa vào bản thân mà cược một lần cuối cùng thôi.
Lúc Tề Vân trở về ký túc xá, thì cậu ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng ở nhiệt độ ấm áp mà cậu ta lại không ngừng run rẩy. Cậu ta cảm thấy giờ phút này mình đang đứng ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng và sụp đổ. Chỉ một bước nữa là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, từ đây vạn kiếp bất phục không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
Loại ác ý đến từ trời cao này khiến cậu ta có cảm giác vô lực giãy giụa, nhưng dù sao thì vẫn cảm thấy không cam lòng, rất rất không cam lòng. Ý nghĩa của việc mình sống lại là gì? Nếu chỉ là không ngừng chịu đả kích thì tại sao phải cho mình sống lại chứ? Kiếp trước khi mình đồng quy vu tận với Khâu Cẩm, cứ để mình tan thành mây khói chẳng phải là được rồi sao? Chẳng lẽ ý nghĩa của việc mình sống lại chính là để Khâu Cẩm đả kích và tra tấn sao?
Tại sao vận mệnh phải bất công với mình như thế? Trước mạt thế Khâu Cẩm đã có được mọi thứ mà mình ao ước rồi, sau mạt thế còn mạnh hơn mình ở khắp mọi nơi nữa. Đây rốt cuộc là tại sao chứ?
Tề Vân hốt hoảng về tới ký túc xá, đám người Ngô Hạo thấy cậu ta có vẻ không ổn liền vây quanh hỏi thăm cậu ta.
Tề Vân không trả lời bọn họ mà lo tự mình thu dọn đồ đạc.
"Tề Vân, cậu thu dọn mấy thứ này làm gì?" Ngô Hạo nghi ngờ hỏi.
"Tớ phải rời khỏi đây, ở lại đây tớ mãi mãi cũng không thể xuất đầu. Chỉ có rời khỏi đây tớ mới có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn." Tề Vân thu dọn xong mấy món đồ đạc ít ỏi, đứng lên nhìn bọn họ nói "Các cậu có ai muốn rời đi với tớ không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không thể hiểu được. Không rõ là đang yên đang lành vì sao phải rời khỏi đây. Bọn họ cảm thấy ở đây khá tốt mà. Cho dù làm việc mà chưa trước đây chưa từng làm và đúng là hơi vất vả thật. Nhưng như vậy không phải tốt hơn là ra ngoài đối mặt với lũ zombie sao? Ở lại đây ít nhất là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
"Cậu có chắc là muốn rời khỏi đây không?" Ngô Hạo nhìn Tề Vân hỏi "Ở đây có ăn có uống, còn không cần phải thời thời khắc khắc lo lắng mình sẽ bị zombie tấn công, có gì không tốt chứ? Mà chúng ta lại không có vũ khí. Cho dù hiện tại chúng ta có một ít sức mạnh siêu nhiên, nhưng nó chưa mạnh đến mức có thể để mấy người chúng ta luôn sống sót. Hơn nữa, sau khi ra ngoài thì vấn đề lương thực phải giải quyết như thế nào đây?"
"Cậu nói đúng, nói rất có đạo lý. Nhưng tớ chính là không muốn ở đây nữa." Tề Vân nói với vẻ mặt kiên quyết "Thay vì ở đây vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu, tớ thà dùng tính mạng của mình đi cược một lần. Hoặc là thua triệt để, hoặc là lật ngược thế cờ, chung quy vẫn tốt hơn là treo cổ sống dở chết dở thế này."
"Sao có thể không có ngày ngóc đầu chứ?" Ngô Hạo muốn thuyết phục Tề Vân đừng xúc động như thế "Chỉ cần chúng ta biểu hiện tốt là có thể làm những công việc khác tốt hơn. Cho dù chúng ta muốn đi ra ngoài thì cũng nên đi theo binh lính của quân khu. Như vậy chúng ta mới có thể lập công và nhận được lõi tinh thể. Chờ đến khi chúng ta mạnh hơn rồi, đó chính là lúc chúng ta ngóc đầu."
"Tớ không thể đợi lâu như vậy!" Tề Vân có chút kích động hét lên "Tớ đã chờ đủ rồi và cũng chịu đựng đủ rồi! Tớ biết cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên tớ không thể bỏ lỡ nữa!"
"Cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ hơn ?" Ngô Hạo hỏi "Là cách gì?"
"Hiện tại tớ không thể nói cho các cậu được. Nhưng ta thật sự biết. Cho nên hiện tại tớ phải rời khỏi đây để lấy được thứ có thể giúp tớ mạnh hơn trước Khâu Cẩm." Tề Vân nhìn họ rất nghiêm túc và nói "Tớ hỏi lại các cậu một lần cuối cùng, các cậu có ai muốn rời khỏi đây với tớ không?"
Tất cả mọi người lại im lặng. Bởi vì lời nói của Tề Vân không hề có sức thuyết phục. Cậu ta nói mình biết cách nhanh chóng để trở nên mạnh hơn, nhưng cách gì thì lại không chịu nói cho bọn họ biết. Làm sao bọn họ phán đoán được lời nói của cậu ta là thật hay giả được. Hiện tại bọn họ có thể nói là hai bàn tay trắng, dư lại cũng chỉ có cái mạng này, và thứ duy nhất muốn giữ được cũng chỉ có tính mạng của mình mà thôi. Cho nên bọn họ không thể dễ dàng mạo hiểm được.
Tề Vân đợi một hồi cũng không đợi được câu trả lời nào. Cậu ta kéo khoé miệng nặn ra một nụ cười khổ, cảm thấy quả nhiên bạn bè gì đó đều không có sự chân thành thật sự.
Tề Vân mang theo túi xách rời đi. Ngô Hạo muốn giữ cậu ta lại, nhưng cậu ta đã quyết định rời đi rồi, có giữ lại cũng vô ích thôi.
Muốn rời khỏi quân khu rất đơn giản, nhưng muốn trở về thì không dễ như vậy. Dù sao thì bây giờ quân khu càng ngày càng nhiều người, và cũng có rất nhiều người xếp hàng để vào. Vì để tiện quản lý, quân khu đã quyết định bắt đầu hạn chế số người ra vào.
Và đối với những người chủ động rời khỏi, quân khu sẽ không cho hắn quay lại. Bởi vì nếu ai cũng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thì sau này quản lý thế nào được. Cho nên chỉ cần Tề Vân rời khỏi quân khu, cậu ta sẽ không thể quay lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất