Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương

Chương 2: Lâm tổng chỉ bạn cách dỗ dành đờn ông

Trước Sau
Một

Lâm Mộc Nam và Phí Mạo cãi nhau. Ngòi nổ là do Lâm Mộc Nam tăng ca mệt mỏi, sau khi về nhà ăn không ngon, dù Phí Mạo có dỗ như thế nào, cậu cũng đều lắc đầu: “Không ăn, mệt lắm.”

Sau đó, Phí Mạo đặt cái bát xuống: “Vậy em ngủ một giấc đàng hoàng đi, anh đi đọc kịch bản.”

Âm thanh khi anh đặt cái bát xuống mà Lâm Mộc Nam nghe thấy, vừa nặng nề vừa chói tai, khiến mí mắt cậu giật giật đùng đùng một cái. Hôm ấy Phí Mạo vô cùng lạnh nhạt, lúc Lâm Mộc Nam ngủ, anh vẫn chưa lên giường. Ngày hôm sau thức dậy, đối phương đã sớm đi rồi.

Lâm Mộc Nam cảm thấy chắc hẳn Phí Mạo giận rồi.

Lâm Mộc Nam cũng thấy giận, cậu nghĩ, nam nhân thúi, lại giận nữa rồi, sao lại có thể không cho mình hôn ngủ ngon và hôn chào buổi sáng cơ chứ!

Hai

Lâm Mộc Nam rời giường đi làm, tri kỷ quan tâm thư ký Thẩm Thường Khiêm một chút.

Lâm Mộc Nam nói: “Anh Thường Khiêm à, đời sống tình cảm của anh dạo này thế nào?”

Thẩm thư ký quy củ đáp: “Chuẩn bị bàn chuyện đám cưới.”

Lâm tổng: “Ồ, ồ, chúc mừng chúc mừng.”

Ba phút sau.

Lâm Mộc Nam: “Khụ khụ, vậy lần trước anh cãi nhau với bạn gái ấy, làm sao dỗ người ta?”

Thẩm Thường Khiêm nghe ra thông tin không bình thường từ trong câu hỏi này: “Tổng tài yêu rồi à?”

“Không có không có,” Lâm tổng điên cuồng lắc đầu, “Em hỏi giúp bạn.”

Thẩm Thường Khiêm hiểu rõ gật đầu: “Lần trước bạn gái nói không mua nhà thì không kết hôn, vì thế cả hai cãi nhau một buổi tối. Ngày hôm sau tôi đi mua nhà cho cô ấy, giải quyết hoàn mỹ.”

Lâm Mộc Nam khép tài liệu lại, trầm tư một chút: “Mua nhà? Ok, vậy anh đi mua giúp em căn nhà, ừm, căn biệt thự mới xây ven biển bên kia là được rồi, đừng đắt quá, tầm khoảng năm mươi triệu đi.”

Thẩm Thường Khiêm: “… Được, tổng tài này, viết tên của cậu sao?”

“Đừng viết tên em.” Lâm tổng lại thâm trầm, nhỏ giọng nói, “Viết tên Phí Mạo.”

Ầm, Thẩm Thường Khiêm run chân vịn tay vào cạnh bàn.

Ba

Thẩm Thường Khiêm cầm một xấp tư liệu cùng giấy chứng nhận bất động sản nóng hổi mới ra lò, đứng trước cửa phòng chụp ảnh, nội tâm đập thùng thùng.

Lâm tổng làm sao lại chung một chỗ với Phí Mạo rồi?

Lâm tổng nhỏ hơn Phí Mạo hai tuổi, thấp hơn nửa cái đầu, lĩnh vực công tác hoàn toàn không hề chung đụng, lẽ nào chỉ một lần dùng bữa liền bên nhau?

Quá hoang đường.



Thẩm Thường Khiêm không cách nào kiềm chế sự lo lắng cho tổng tài ngây thơ nhà mình.

Lâm Mộc Nam trông thế nào cũng không giống như kẻ ăn người khác.

Bị người khác ăn thì đúng hơn.

Thẩm Thường Khiêm đứng trước cửa mười lăm phút, nhân viên công tác đi tới đi lui quan sát anh mấy lần, khiến cho da mặt của Thẩm Thường Khiêm nhanh chóng biến đỏ, anh cưỡng ép bản thân giả vờ trấn định, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào bên trong, sau đó cấp tốc chạy về phía mục tiêu như một con thỏ bị hoảng sợ.

Mục tiêu đang đứng bên trái trước mặt.

Thẩm Thường Khiêm tay chân đi đều bước tới, đưa túi hồ sơ giấy cho đối phương: “Lâm tổng bảo tôi đưa cho anh.”

Phí Mạo tiếp nhận, mở ra liếc mắt nhìn: “Em ấy lại làm sao rồi?”

“Hả?” Thẩm Thường Khiêm cảm thấy cái chữ “lại” này, ý tứ tế nhị, không thể nghĩ sâu.

Đạo diễn ở phía trước liên tục gọi tên Phí Mạo. Phí Mạo nhét hợp đồng vào trong lồng ngực của Thẩm Thường Khiêm: “Anh cầm về đi, nói tôi không muốn.”

Bốn

Thẩm Thường Khiêm ảo não trở về, anh trình bày sự việc, Lâm Mộc Nam nghe xong thở dài: “Bởi vậy mới thấy, mua nhà không đáng tin.”

Thẩm Thường Khiêm tích cực giúp cậu phân tích: “Phí tiên sinh không thiếu tiền, tôi cảm thấy tiền bạc không thể là phương pháp giải quyết.”

“Anh nói có lý,” Lâm Mộc Nam nói, “Có lẽ em cần phải dùng chút phương pháp kỹ thuật để giải quyết.”

Thẩm thư ký: “”Hả??”

Lâm tổng: “Anh đi mua giúp em một bộ quân phục hải quân.”

Thẩm thư ký: “… Được, tổng tài.”

Thẩm Thường Khiêm là thư ký có phẩm chất nghề nghiệp cao, đối mặt với bất kỳ sự việc đổ vỡ tam quan nào cũng đều rất bình tĩnh.

Thế nhưng, anh không có xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ giữ bình tĩnh lần này, bởi vì anh đi mua size của Phí Mạo.

Năm

Buổi chiều, Lâm Mộc Nam trở về nhà rất sớm, công ty ngày hôm nay coi như không có tăng ca, có thể đúng giờ về nhà.

Cậu mới vừa bước vào phòng khách, thì ngửi thấy mùi thịt bò thơm.

Lâm Mộc Nam hít mũi, hào hứng chạy vào nhà bếp: “Anh nấu thịt bò cho em sao?”

Lâm Mộc Nam thích ăn thịt bò nhất, đặc biệt là thịt bò ngũ vị hương, Phí Mạo làm món này rất ngon, thịt bò ăn vào đậm đà, có mùi thơm nồng.

Thế nhưng muốn làm thịt bò ngũ vị hương phải tốn nguyên một buổi trưa, Phí Mạo quá bận, vì thế một năm cũng chỉ làm hai ba lần.

Lâm Mộc Nam đứng trong nhà bếp, ngửi mùi thơm đến nỗi chảy nước mắt. Phí Mạo cắt một miếng thịt dầy, đút vào trong miệng Lâm Mộc Nam: “Ngon chứ?”

Con mắt Lâm Mộc Nam sáng sáng: “Ngon lắm.”



Trên tay cậu còn xách cái túi giấy, Phí Mạo chỉ: “Cái gì đây?”

“Quần áo mua cho anh.”

Phí Mạo cắt xong một đĩa thịt bò hoàn chỉnh, sau khi bưng lên bàn nói: “Cơm còn mười phút mới chín, trả nhà rồi sao?”

“Trả rồi,” Lâm Mộc Nam nói, “Sao anh không chịu nhận nhà của em, hừ, đờn ông thật khó nuôi.”

Phí Mạo cười ra tiếng: “Em mua nhà cho anh làm gì? Không phải nửa năm trước chúng ta mới mua một căn?”

Lâm Mộc Nam quăng túi giấy qua một bên, tiến lên ôm lấy anh: “Không phải anh giận sao? Em muốn dỗ anh.”

Phí Mạo nhíu mày, không lên tiếng, nghe thấy Lâm Mộc Nam nói: “Ngày hôm qua em thật sự ăn không vô, không phải gạt anh đâu.”

“Ồ, là chuyện này à,” Phí Mạo lộ ra một nụ cười phúc hắc, “Anh quả thật có giận, đợi lát nữa em phải dỗ anh đấy.”

“Ai dà, đờn ông, thật khó nuôi mà.”

Sáu

Cơm nước tắm rửa xong, Phí Mạo ở trong phòng tắm lấy ra một bộ quân phục hải quân, sững sốt một lúc.

Anh nhìn quân trang phẳng phiu màu trắng, thầm nghĩ, hóa ra Nam Nam nhà anh thích kiểu này.

Lâm Mộc Nam ngồi ở phòng khách xem phim, ánh mắt thoáng qua, nhìn thấy Phí Mạo mặc quân phục hải quân đi ra.

Quá đẹp trai quá man lỳ rồi!

Lâm Mộc Nam nhảy xuống từ trên ghế sa lông, xông tới ôm lấy anh: “Phí Mạo, anh đẹp trai quá trời!”

Phí Mạo nhấc mũ xuống, Thẩm Thường Khiêm mua rất đầy đủ, mũ đội thắt lưng giày da, hầu như không thiếu.

Lâm Mộc Nam kéo anh ngồi xuống ghế sa lông: “Không đúng, ngồi trên ghế sa lông không đẹp.”

Cậu chuyển một cái ghế gỗ chạm trổ hoa văn vừa lớn vừa nặng từ trong thư phòng ra, đặt trong phòng khách, sau đó chỉ chỉ: “Phí Mạo, anh mau ngồi xuống đây.”

Phí Mạo nghe lời, vừa mới ngồi xuống, Lâm Mộc Nam lập tức trèo lên.

Ghế gỗ rất lớn, cậu tách hai chân quỳ xuống hai bên người của Phí Mạo, hoàn toàn không thành vấn đề.

Lâm Mộc Nam ôm cổ của Phí Mạo: “Được rồi, đừng giận nữa nhé, để em dỗ anh.”

Bảy

Ai dà, đờn ông, thật khó dỗ.

Lâm Mộc Nam quỳ trên ghế gỗ dỗ một buổi tối.

Ngày hôm sau, cậu xoa đầu gối đau mỏi, dùng giọng điệu lão luyện nói với Thẩm Thường Khiêm: “Sự thật chứng minh, kỹ thuật giải quyết tất cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau