Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 18
Cửa còn chưa mở đã nghe trên đường một trận xôn xao, Tư Đồ Dật hỏi: “Chuyện gì ồn ào như vậy?”
Chưởng quỹ mới đến hé mở cửa sổ lầu 2 nhìn xuống: “Hình như tửu quán đối diện có người gây chuyện, có kẻ rơi từ trên lầu 2 xuống.”
Liễu Tiếu Phong nhíu mày: “Đừng làm hỏng việc xui xẻo chúng ta mới tốt!”
“Đánh hắn, đánh hắn!” Thanh âm người đi đường lại ồn ào lọt vào trong tai, Tư Đồ Dật nâng đầu lên nói: “Tiếu Phong, ngươi xem xem là có chuyện gì, đừng để xảy ra chuyện trước cửa quán chúng ta.”
Liễu Tiếu Phong leo lên lầu 2, nhìn người trên đường đứng thành một vòng: “Hình như đang có đánh nhau.”
“Cái tên sắc lang nhà ngươi, không đánh chết ngươi, ngươi không biết ta lợi hại!”Thanh âm quen thuộc chui vào tai, Liễu Tiếu Phong xoa xoa con mắt, nhìn người nọ đứng giữa vòng người, Ti Tiêu Bạch đang cuồng đá cái kẻ nằm trên mặt đất, vạt áo cẩm bào bị buộc lại trên eo, tay áo cuộn tới khuỷu tay, bộ dạng đầu đường xó chợ, hắn lẩm bẩm nói: “Trời ạ!”
“Tư Đồ, Tư Đồ, ngươi mau tới xem!” Vội vàng gọi Tư Đồ Dật tới.
Lúc Tư Đồ Dật vừa lên lầu 2 liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, sắc mặt lập tức xanh mét, sau đó lại thấy cái người đang thi triển “Vô ảnh cước”, khuôn mặt lập tức biến thành đen kịt, nắm tay siết chặt các đốt ngón tay cũng kẽo kẹt kêu: “Ti Tiêu Bạch!”
“Đánh chết ngươi, giẫm chết ngươi, đá chết ngươi!” Ta đá người gấu nằm trên đất, càng đá càng hưng phấn, so với lần ta coi Tư Đồ Hưởng là sắc lang mà đánh còn hưng phấn hơn, bởi vì ta dùng tới chân!
Mai Nhi sợ hãi kéo tay áo ta, nhỏ tiếng nói: “Vương gia, đủ rồi, đánh tiếp sẽ chết người mất!”
“Sợ cái gì? Trông hắn như con gấu thế này, ta đá 2 cái sẽ không chết, tối đa nội thương!”
Xem Thanh Ba cũng đồng ý quan điểm của ta, đứng ở một bên gật đầu.
Mai Nhi nhìn đoàn người bốn phía, ấp úng nói: “Vương gia, ngươi như vậy có thể quá kiêu ngạo hay không, ngươi đã quên Vương phi ngay đối diện.”
“Ách! Sao ngươi không nhắc ta sớm!” Ta vội vã thu hồi chân, đang muốn chuồn mất, lại có bàn tay túm được chân ta, là con gấu nằm trên mặt đất kia, ta tức giận nói: “Ngươi buông tay! Bằng không ta đá chết ngươi!”
Con gấu kia nằm trên đất kia thở hổn hển, tay lại túm chặt chân ta không tha: “Mỹ nhân, lại đá ta đi, hung hăng đá ta, thật thoải mái.” (Vũ: phụt ~~ gặp tiểu M rồi!!!!)
“Ác, thật biến thái!” Ta muốn rút chân về, lại không rút được.
Trên đầu một mảnh bóng ma, ta không dám nâng đầu lên, bởi vì lồng ngực quen thuộc kia khiến ta muốn chạy trốn: “Dật Dật, ta...”
Len lén ngẩng đầu, lại thấy Tư Đồ Dật đang mạnh đá người gấu kia: “Hỗn đản, buông chân hắn ra!” Oa tắc, dưới cẩm bào bào Dật Dật thế nhưng đi giày da, hỗn đản kia nào chịu được!
Cuối cùng, chân ta được tự do.
Con gấu kia hé mở con mắt, lại thấy một mỹ nhân đang đá mạnh vào bụng vào thắt lưng hắn, mặc dù đau chút, nhưng cảm thấy càng đá trong lòng càng thoải mái, chẳng hiểu ra sao lại chảy nước bọt: “A, đại mỹ nhân, hung hăng đá ta đi, hung hăng chà đạp ta đi!” (Vũ: phụt phụt phụt!!!! Tưởng tượng 1 tên béo nẫn nần nần làm tiểu M, ực, khẩu vị thật nặng ~~~)
“Đi tìm chết!” Ta cùng Dật Dật mỗi người một cước đá giữa cái mặt béo phì của hắn, cuối cùng đá ngất hắn.
Hết chuyện để xem, chúng nhân tất cả đều tán đi, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều, chẳng qua da đầu cũng lạnh hơn nhiều, ánh mắt Tư Đồ Dật làm ta cả người dựng lông, ta giả ngốc: “Ha hả...”
“Hôm qua có phải người đáp ứng ta ngoan ngoãn ở nhà đúng không?” Hắn âm trầm nhìn ta.
“Ách... Cái, ngày hôm nay khí trời rất tốt.” Ta tiếp tục giả ngu.
Thần mặt đen xách tai ta thấp giọng rít gào: “Ngươi có biết vận động kịch liệt như thế có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Lỡ ngươi bị thương thì sao hả?”
Thảm rồi, hắn thực sự phát hỏa, ta gần như thấy lỗ mũi hắn đang phun lửa, làm sao bây giờ? Ta dứt khoát nhắm mắt: “Chóng mặt!”
“Tiểu Bạch!” Hắn kịp thời đỡ lấy ta.
Ta không phải giả vờ, ta là thực sự chóng mặt!
Tiễn bước đại phu, Tư Đồ Dật gần như tức đến trắng mặt, đường đường vương gia bị đói ngất, truyền ra ngoài không biết có bị người ta cười cho không.
Ta kéo chăn đến khuôn mặt, sợ hãi nói: “Ta sai rồi, lần sau không dám nữa!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không phản ứng ta.
Ta luống cuống, vội vàng ép ra chút nước mắt: “Ô, Dật Dật, ta biết sai rồi, ta bảo chứng lần sau không bao giờ trộm ra ngoài nữa, nếu có trộm đi cũng sẽ ăn cơm sáng trước rồi mới đi, ngươi tha thứ ta đi.”
Thấy sắc mặt hắn từ trắng chuyển xanh, ta biết nói sai rồi: “Không phải, không phải, ta khẳng định sẽ không trộm ra ngoài nữa, ta dùng nhân cách của ta bảo chứng!”
“Nhân cách bảo chứng?” Hắn cười nhạt một tiếng: “Ta còn chẳng tin tưởng cái này! Đưa đồ ăn lên!”
Mai Nhi đúng lức tiến vào, đằng sau còn mấy nha hoàn đi theo, trên tay mỗi người đều bưng đồ ăn, gọn gàng đặt trên bàn xong liền lui ra ngoài.
“Lại đây, ăn hết mấy cái này!” Hắn uy hiếp nhìn ta.
“1,2,3,4,5,6,7,8!” Ta đắng mặt nhìn đồ ăn trên bàn, oán giận nói: “Ngươi đang nuôi heo hả!”Khóe miệng hắn nhếch lên: “Không!” Dừng một chút lại nói: “Heo còn dễ nuôi hơn ngươi!”
... Coi như không nghe thấy!
Ta cầm lấy đũa, liều mình nhét vào miệng, ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn!
Bởi vì ta thật quá đói!
Ai ai ai, triệt để bị cấm túc, nha đầu Mai Nhi cũng bị Tư Đồ Dật cảnh cáo mãi, thật sự nếu không trông nổi ta, tiếp tục “vẽ đường cho hươu chạy” liền bắt nàng đi dọn nhà xí, hiện tại ta nói với nàng cái gì, nàng đều coi như không nghe thấy, không bị ta mê hoặc nữa.
Thanh Ba tên kia lại không thích nói chuyện, bình thường chỉ có ta tự lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó hắn một tay ném con gấu xuống lầu, hiếu kỳ hỏi: “Rau chân vịt, võ công của ngươi từ đâu ra vậy?”
“Học!”
“Học với ai? Học ở đâu?” Ta truy vấn.
“Phụ thân ta!”
Ta nhịn không được hỏi: “Ngươi đã có võ công, vì cái gì lại bị người bán? Trốn đi không phải rất dễ sao?”
Trong con ngươi bình tĩnh của hắn không có một vòng gợn sóng: “Trốn? Trốn đi đâu?”
“Đương nhiên là trốn về nhà!” Ta chắc nịch nói.
Hắn thản nhiên: “Ta không có nhà!”
“Người nhà ngươi đâu?”
“Chết rồi.”
...
Cuối cùng ta phải ra kết luận: “Ngươi thực sự là cái tên không thú vị.”
Thân thể qua hai tháng mới thấy đầu mối, nguyên bản cái bụng bằng phẳng đã hơi hiện gò đất, ta đứng trước gương trái chiếu chiếu, phải soi soi, hô khí, hấp khí, ưỡn ngực, thu bụng, may là có y phục chắn nên không nhìn thấy, còn chưa ảnh hưởng tới tư thế oai hùng của ta.
“Được rồi, vương gia, ngươi đừng soi nữa, ngươi rất anh tuấn, rất tiêu sái, rất hoàn mỹ!” Mai Nhi đảo cặp mắt trắng dã.
“Hắc, ta cũng thấy thế.” Lời vừa nói ra, ngay cả Thanh Ba cũng nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.
Ta sửa sang lại y phục: “Chuẩn bị kiệu chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt lắm, xuất phát!”
Hôm nay ta không phải chuồn ra phủ, mà đã báo trước cho Tư Đồ Dật, phải tiến cung xem phụ hoàng, hiếu kính trưởng bối, cái này cũng không thể không đồng ý đúng không? Ha ha.
Bởi vì Mai Nhi và Thanh Ba đều không được tiến cung, vậy nên ta cũng không lo lắng, một người lảo đảo vòng quanh hoàng cung nửa ngày, còn chưa thấy được một mặt phụ hoàng, cung nhân nói phụ hoàng đang chơi cờ với tam hoàng tử Tây Bình quốc, kỳ quái, tam hoàng tử Tây Bình quốc đến Nam Quận chúng ta rồi sao? Nghe nói tam hoàng tử Tây Bình quốc văn võ toàn tài, rất được Tây Bình vương yêu thích, chỉ là hắn tới Nam Quận quốc chúng ta làm gì?
Bất tri bất giác bước đến ngự hoa viên, đóa hoa cả vườn mùi thơm phác mũi, bãi cỏ dưới chân vừa mềm vừa thoải mái, dù sao phụ hoàng chơi cờ khẳng định phải tới buổi chiều, không bằng nằm ở chỗ này ngủ một giấc trước.
Gối lên hai cánh tay, híp mắt, ngửi mùi hoa nhàn nhạt, ta dần dần nhắm mắt lại...
Chưởng quỹ mới đến hé mở cửa sổ lầu 2 nhìn xuống: “Hình như tửu quán đối diện có người gây chuyện, có kẻ rơi từ trên lầu 2 xuống.”
Liễu Tiếu Phong nhíu mày: “Đừng làm hỏng việc xui xẻo chúng ta mới tốt!”
“Đánh hắn, đánh hắn!” Thanh âm người đi đường lại ồn ào lọt vào trong tai, Tư Đồ Dật nâng đầu lên nói: “Tiếu Phong, ngươi xem xem là có chuyện gì, đừng để xảy ra chuyện trước cửa quán chúng ta.”
Liễu Tiếu Phong leo lên lầu 2, nhìn người trên đường đứng thành một vòng: “Hình như đang có đánh nhau.”
“Cái tên sắc lang nhà ngươi, không đánh chết ngươi, ngươi không biết ta lợi hại!”Thanh âm quen thuộc chui vào tai, Liễu Tiếu Phong xoa xoa con mắt, nhìn người nọ đứng giữa vòng người, Ti Tiêu Bạch đang cuồng đá cái kẻ nằm trên mặt đất, vạt áo cẩm bào bị buộc lại trên eo, tay áo cuộn tới khuỷu tay, bộ dạng đầu đường xó chợ, hắn lẩm bẩm nói: “Trời ạ!”
“Tư Đồ, Tư Đồ, ngươi mau tới xem!” Vội vàng gọi Tư Đồ Dật tới.
Lúc Tư Đồ Dật vừa lên lầu 2 liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, sắc mặt lập tức xanh mét, sau đó lại thấy cái người đang thi triển “Vô ảnh cước”, khuôn mặt lập tức biến thành đen kịt, nắm tay siết chặt các đốt ngón tay cũng kẽo kẹt kêu: “Ti Tiêu Bạch!”
“Đánh chết ngươi, giẫm chết ngươi, đá chết ngươi!” Ta đá người gấu nằm trên đất, càng đá càng hưng phấn, so với lần ta coi Tư Đồ Hưởng là sắc lang mà đánh còn hưng phấn hơn, bởi vì ta dùng tới chân!
Mai Nhi sợ hãi kéo tay áo ta, nhỏ tiếng nói: “Vương gia, đủ rồi, đánh tiếp sẽ chết người mất!”
“Sợ cái gì? Trông hắn như con gấu thế này, ta đá 2 cái sẽ không chết, tối đa nội thương!”
Xem Thanh Ba cũng đồng ý quan điểm của ta, đứng ở một bên gật đầu.
Mai Nhi nhìn đoàn người bốn phía, ấp úng nói: “Vương gia, ngươi như vậy có thể quá kiêu ngạo hay không, ngươi đã quên Vương phi ngay đối diện.”
“Ách! Sao ngươi không nhắc ta sớm!” Ta vội vã thu hồi chân, đang muốn chuồn mất, lại có bàn tay túm được chân ta, là con gấu nằm trên mặt đất kia, ta tức giận nói: “Ngươi buông tay! Bằng không ta đá chết ngươi!”
Con gấu kia nằm trên đất kia thở hổn hển, tay lại túm chặt chân ta không tha: “Mỹ nhân, lại đá ta đi, hung hăng đá ta, thật thoải mái.” (Vũ: phụt ~~ gặp tiểu M rồi!!!!)
“Ác, thật biến thái!” Ta muốn rút chân về, lại không rút được.
Trên đầu một mảnh bóng ma, ta không dám nâng đầu lên, bởi vì lồng ngực quen thuộc kia khiến ta muốn chạy trốn: “Dật Dật, ta...”
Len lén ngẩng đầu, lại thấy Tư Đồ Dật đang mạnh đá người gấu kia: “Hỗn đản, buông chân hắn ra!” Oa tắc, dưới cẩm bào bào Dật Dật thế nhưng đi giày da, hỗn đản kia nào chịu được!
Cuối cùng, chân ta được tự do.
Con gấu kia hé mở con mắt, lại thấy một mỹ nhân đang đá mạnh vào bụng vào thắt lưng hắn, mặc dù đau chút, nhưng cảm thấy càng đá trong lòng càng thoải mái, chẳng hiểu ra sao lại chảy nước bọt: “A, đại mỹ nhân, hung hăng đá ta đi, hung hăng chà đạp ta đi!” (Vũ: phụt phụt phụt!!!! Tưởng tượng 1 tên béo nẫn nần nần làm tiểu M, ực, khẩu vị thật nặng ~~~)
“Đi tìm chết!” Ta cùng Dật Dật mỗi người một cước đá giữa cái mặt béo phì của hắn, cuối cùng đá ngất hắn.
Hết chuyện để xem, chúng nhân tất cả đều tán đi, nhất thời cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều, chẳng qua da đầu cũng lạnh hơn nhiều, ánh mắt Tư Đồ Dật làm ta cả người dựng lông, ta giả ngốc: “Ha hả...”
“Hôm qua có phải người đáp ứng ta ngoan ngoãn ở nhà đúng không?” Hắn âm trầm nhìn ta.
“Ách... Cái, ngày hôm nay khí trời rất tốt.” Ta tiếp tục giả ngu.
Thần mặt đen xách tai ta thấp giọng rít gào: “Ngươi có biết vận động kịch liệt như thế có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Lỡ ngươi bị thương thì sao hả?”
Thảm rồi, hắn thực sự phát hỏa, ta gần như thấy lỗ mũi hắn đang phun lửa, làm sao bây giờ? Ta dứt khoát nhắm mắt: “Chóng mặt!”
“Tiểu Bạch!” Hắn kịp thời đỡ lấy ta.
Ta không phải giả vờ, ta là thực sự chóng mặt!
Tiễn bước đại phu, Tư Đồ Dật gần như tức đến trắng mặt, đường đường vương gia bị đói ngất, truyền ra ngoài không biết có bị người ta cười cho không.
Ta kéo chăn đến khuôn mặt, sợ hãi nói: “Ta sai rồi, lần sau không dám nữa!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, không phản ứng ta.
Ta luống cuống, vội vàng ép ra chút nước mắt: “Ô, Dật Dật, ta biết sai rồi, ta bảo chứng lần sau không bao giờ trộm ra ngoài nữa, nếu có trộm đi cũng sẽ ăn cơm sáng trước rồi mới đi, ngươi tha thứ ta đi.”
Thấy sắc mặt hắn từ trắng chuyển xanh, ta biết nói sai rồi: “Không phải, không phải, ta khẳng định sẽ không trộm ra ngoài nữa, ta dùng nhân cách của ta bảo chứng!”
“Nhân cách bảo chứng?” Hắn cười nhạt một tiếng: “Ta còn chẳng tin tưởng cái này! Đưa đồ ăn lên!”
Mai Nhi đúng lức tiến vào, đằng sau còn mấy nha hoàn đi theo, trên tay mỗi người đều bưng đồ ăn, gọn gàng đặt trên bàn xong liền lui ra ngoài.
“Lại đây, ăn hết mấy cái này!” Hắn uy hiếp nhìn ta.
“1,2,3,4,5,6,7,8!” Ta đắng mặt nhìn đồ ăn trên bàn, oán giận nói: “Ngươi đang nuôi heo hả!”Khóe miệng hắn nhếch lên: “Không!” Dừng một chút lại nói: “Heo còn dễ nuôi hơn ngươi!”
... Coi như không nghe thấy!
Ta cầm lấy đũa, liều mình nhét vào miệng, ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn!
Bởi vì ta thật quá đói!
Ai ai ai, triệt để bị cấm túc, nha đầu Mai Nhi cũng bị Tư Đồ Dật cảnh cáo mãi, thật sự nếu không trông nổi ta, tiếp tục “vẽ đường cho hươu chạy” liền bắt nàng đi dọn nhà xí, hiện tại ta nói với nàng cái gì, nàng đều coi như không nghe thấy, không bị ta mê hoặc nữa.
Thanh Ba tên kia lại không thích nói chuyện, bình thường chỉ có ta tự lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó hắn một tay ném con gấu xuống lầu, hiếu kỳ hỏi: “Rau chân vịt, võ công của ngươi từ đâu ra vậy?”
“Học!”
“Học với ai? Học ở đâu?” Ta truy vấn.
“Phụ thân ta!”
Ta nhịn không được hỏi: “Ngươi đã có võ công, vì cái gì lại bị người bán? Trốn đi không phải rất dễ sao?”
Trong con ngươi bình tĩnh của hắn không có một vòng gợn sóng: “Trốn? Trốn đi đâu?”
“Đương nhiên là trốn về nhà!” Ta chắc nịch nói.
Hắn thản nhiên: “Ta không có nhà!”
“Người nhà ngươi đâu?”
“Chết rồi.”
...
Cuối cùng ta phải ra kết luận: “Ngươi thực sự là cái tên không thú vị.”
Thân thể qua hai tháng mới thấy đầu mối, nguyên bản cái bụng bằng phẳng đã hơi hiện gò đất, ta đứng trước gương trái chiếu chiếu, phải soi soi, hô khí, hấp khí, ưỡn ngực, thu bụng, may là có y phục chắn nên không nhìn thấy, còn chưa ảnh hưởng tới tư thế oai hùng của ta.
“Được rồi, vương gia, ngươi đừng soi nữa, ngươi rất anh tuấn, rất tiêu sái, rất hoàn mỹ!” Mai Nhi đảo cặp mắt trắng dã.
“Hắc, ta cũng thấy thế.” Lời vừa nói ra, ngay cả Thanh Ba cũng nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.
Ta sửa sang lại y phục: “Chuẩn bị kiệu chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt lắm, xuất phát!”
Hôm nay ta không phải chuồn ra phủ, mà đã báo trước cho Tư Đồ Dật, phải tiến cung xem phụ hoàng, hiếu kính trưởng bối, cái này cũng không thể không đồng ý đúng không? Ha ha.
Bởi vì Mai Nhi và Thanh Ba đều không được tiến cung, vậy nên ta cũng không lo lắng, một người lảo đảo vòng quanh hoàng cung nửa ngày, còn chưa thấy được một mặt phụ hoàng, cung nhân nói phụ hoàng đang chơi cờ với tam hoàng tử Tây Bình quốc, kỳ quái, tam hoàng tử Tây Bình quốc đến Nam Quận chúng ta rồi sao? Nghe nói tam hoàng tử Tây Bình quốc văn võ toàn tài, rất được Tây Bình vương yêu thích, chỉ là hắn tới Nam Quận quốc chúng ta làm gì?
Bất tri bất giác bước đến ngự hoa viên, đóa hoa cả vườn mùi thơm phác mũi, bãi cỏ dưới chân vừa mềm vừa thoải mái, dù sao phụ hoàng chơi cờ khẳng định phải tới buổi chiều, không bằng nằm ở chỗ này ngủ một giấc trước.
Gối lên hai cánh tay, híp mắt, ngửi mùi hoa nhàn nhạt, ta dần dần nhắm mắt lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất