Chương 52: Bị thương và che giấu
Abigail bị kích thích rất lớn, cái chết của một cô gái không quen biết và bạn thân của mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lúc trở lại nhà Hobbs, không biết tin tức để lộ từ đâu, truyền thông và dân chúng xung quanh đều vây lại, thiếu chút nữa xe cảnh sát không thể đi vào, đặc vụ ở gần đó thấy Hill phất tay liền vội vàng mở lối cho đoàn người.
Hai chiếc xe trước sau mở lối phong tỏa, Hill và Will xuống từ chiếc xe thứ nhất, sau đó đi đến gần cửa chiếc xe thứ hai, mở rộng cửa đưa Abigail đang hoảng sợ ra ngoài, Hannibal cũng theo xuống xe.
“Là do mày, mày hại chết con gái tao!” Giọng nói the thé vang lên, mẹ của Marissa không biết lúc nào đã vượt qua vòng phong tỏa, hai mắt đỏ bừng rít gào với Abigail, còn cô bé thì choáng váng đến không nhúc nhích gì.
Will bước ngay ra che trước Abigail và Alana, Hannibal nhanh chân ngăn cản mẹ của Marissa. Người mẹ đáng thương đau đớn vì mất con rên xiết, yếu đuối khuỵa xuống đất, Hannibal kéo bà lên, ôm vào trong ngực, trấn an mà vỗ nhẹ vai bà, khuyên giải an ủi, trong mắt y cũng thật sự đồng tình, thương cảm cho người mẹ này.
Việc Hannibal đồng tình với người mẹ mất con này, mà hoàn toàn không hề cảm thấy xung đột gì với việc chính y là người giết Marissa. Đôi khi, ngay cả Hill cũng cảm thấy logic Hannibal rất thần kỳ.
“Abigail….” Cô phóng viên Freddy cũng xông ra, hình như còn ngại hiện trường chưa đủ nhốn nháo vậy.
Hill xoa xoa huyệt Thái Dương, quay đầu hỏi cảnh sát trong coi hiện trường: “Đưa người này ra ngoài, với lại, không cho phép bất cứ ai vào! Tất cả lối ra vào đều phải trông coi nghiêm ngặt!”
“Tôi có thể vào thì người khác cũng có thể vào, có lẽ mấy người nên cẩn thận một chút.” Freddy không cam lòng bị cảnh sát kéo ra ngoài, còn hô to với Abigail: “Em có thể tới tìm tôi, tôi có thể giúp em.”
Will không dám tin tưởng nhìn Freddy, tựa như kinh ngạc vì sao trên thế giới này còn có người như vậy tồn tại.
“Abigail, chúng ta vào đi thôi.” Alana nhẹ giọng an ủi, lúc này mới kết thúc trò khôi hài hồi nãy.
Hannibal trấn an bà mẹ đau khổ kia, Hill nhờ cảnh sát đưa mama của Marissa ra khỏi hiện trường, sau đó đi về phía Hannibal, nói: “Will sẽ không tin đâu, hai vụ án khác nhau lắm.”
“Cách thức thì như nhau.” Hannibal đáp.
“Lần trước không để lại chút manh mối nào, lần này lại sơ sảy đến mức để lại DNA? FBI không phải kẻ ngu, Hanni.” Hill lắc đầu nói: “Một ngày cậu ta nghi ngờ đây là vu oan hãm hại, anh sẽ nguy hiểm.”
Biết có người quấy rầy Abigail chỉ có vài người biết, Hannibal vu oan không thành, kẻ bị hoài nghi chỉ còn vài người bọn họ, Chesapeake Ripper là nam, Will sẽ không hoài nghi chính mình, như vậy đối tượng nghi ngờ chỉ còn Hannibal và Hill. So với Hill chưa từng học về y, hiềm nghi của Hannibal càng thêm lớn.
“Cậu ta sẽ tin tưởng.” Hannibal cười rộ lên, thế nhưng trong mắt không có ý cười.
Will tin tưởng y, làm bác sĩ tâm lý, Hannibal có thể tự do thao túng não bộ của Will, y đương nhiên có thể ám chỉ Will, nhiễu loạn tự hỏi của anh.
Đến lúc thỏa đáng, giết Will, Crawford chỉ cho rằng chiếc chén trà của mình bị một tên giết người hàng loạt giết chết, không liên quan gì đến lương y Hannibal sao? Đương nhiên không!
“Abigail phải chết.” Hill nói đơn giản.
“Tới thời điểm thích hợp, cô bé sẽ chết.” Hannibal đưa ra lời hứa. Lúc này, hai người mới xem như thảo luận xong, Hill lại thở dài, theo Hannibal đi vào trong phòng.
Alana nấu một ấm trà, đang định đem lên an ủi Abigail.
Lúc này, Abigail đầy tay máu tươi run run từ dưới lầu đi lên, Hill và Hannibal đều thấy, thấy Alana sắp đi lên, Hannibal ra tay.
Y đập đầu Alana vào tường, chỉ đủ để làm Alana ngất xỉu, Hill đứng ở một bên nhìn Abigail kinh hoàng mở to hai mắt, nhìn Alana ngã xuống đất.
Hannibal săn sóc mà đặt Alana xuống đất, không ngẩng đầu nói: “Tôi không tổn thương cô ấy, chỉ tạm thời hôn mê thôi, tỉnh lại thì bị đau đầu chút ít.”
Sau đó y ngẩng đôi mắt không nhìn ra sâu cạn, quay đầu hỏi Abigail: “Hiện tại có thể nói cho chú biết chuyện gì xảy ra không?”
Abigail không trả lời trực tiếp, mà nhìn về phía Hill.
“Cậu ta không sao cả.” Hannibal ngắn gọn nói.
“Hình như cháu đã giết người.” Trong ánh mắt Abigail ngập nước chực trào.
Cô run rẩy dẫn Hannibal và Hill vào phòng khách, nơi đó có một thi thể nam bị người ta mổ bụng, thế nhưng phương pháp không thuần thục, thoạt nhìn còn có chút non nớt, nhưng không phải lần đầu tiên làm.
Nói đến cách thức mổ bụng giết người, Hill có thể coi như ông tổ trong nghề, hắn có thể nhìn ra được đây không phải lần đầu tiên của Abigail. Tay cô bé rất ổn, từ trên xuống dưới, một dao thuần thục mổ bụng. Hill nhướn mày không nói gì.
“Cháu nghĩ rằng anh ta muốn giết cháu, anh ta tới gặp cháu nói rằng không phải anh ta giết Marissa, thế nhưng cháu… sau đó anh ta đi về phía cháu, cháu rất sợ, cháu chỉ… chỉ là phòng vệ chính đáng.” Abigail nói năng lộn xộn.
Hannibal nhìn vết mổ, bình tĩnh nói: “Đây không phải phòng vệ chính đáng, Abigail, đây là tàn sát.”
“Ôi, thượng đế ơi, ôi, thượng đế…”
“Cháu dự định làm gì?” Hannibal tiếp tục hỏi, Hill cầm lấy con dao rơi trên đất.
“Cháu không cố ý, cháu không muốn giết anh ta.” Abigail biện giải.
“Cháu nên biết, không ai tin điều này. Nhất là khi mọi người thấy thi thể này, họ sẽ nghĩ cháu là đồng phạm của cha cháu, giúp ông ta giết 8 cô gái, với lại người này.” Hannibal bình tĩnh phân tích.
Sau đó giọng nói như đầu độc vang lên bên tai Abigail—
“Cháu có thể tự thú, sau đó bị mọi người hoài nghi là đồng phạm, hoặc … chúng ta có thể giấu anh ta.”
Hill vuốt ve mũi dao dính máu, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng dính chút máu, đặt lên mép mà liếm, ánh mắt chậm rãi trầm xuống, sau đó bình tĩnh quay đầu nhìn Abigail đang kinh hoàng.
Có lúc nào tốt hơn bây giờ? Giết Abigail, giấu thi thể kẻ hiềm nghi, từ nay về sau mọi người đều biết hung thủ giết Marissa cũng giết Abigail, sau đó lẩn trốn, không ai tìm được…
Sự tồn tại của Abigail là một phiền phức, nếu có một ngày Crawford biết được cô bé chính là đồng phạm của cha cô, thì chỉ cần dọa nạt vài câu, cô bé sẽ bán đứng Hannibal, đương nhiên, bây giờ còn thêm Hill cũng sẽ bị bán đứng nữa.
Hill không phải kẻ ham mê giết người, thế nhưng không có nghĩa hắn không thể vì tự bảo vệ mình hoặc bảo vệ Hannibal mà giết người.
“Giấu anh ta đi.” Abigail quyết định.
Một quyết định tốt, thật là một quyết định tốt. Hill gật đầu, đem con dao giấu trong tay áo, từng bước từng bước muốn vươn tay vỗ về lưng Abigail.
Một cánh tay dùng sức nắm lấy cổ tay Hill, nắm luôn cả con dao trong tay áo hắn, tất cả đều xảy ra sau lưng Abigail, cô bé chẳng hề hay biết điều gì, chỉ nghe Hannibal trầm giọng nói: “Abigail, cháu lên lầu trước đi, chuyện sau đó, bọn chú sẽ giải quyết.”
Abigail cuống quít gật đầu, lập tức chạy như trốn.
“Hill, tôi rất tức giận về việc này.” Hannibal quay đầu nhìn về phía Hill, ánh mắt ẩn giấu lửa giận, “Tôi đã nói rồi, cậu đừng nhúng tay vào, thế nhưng cậu định giết Abigail ngay trước mặt tôi?”
“Hanni, đây là cơ hội thoát khỏi nó.”
“Không liên quan gì đến cậu.”
Sắc mặt Hill cũng lạnh xuống, khóe miệng vẫn cong lên, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: “Nếu tôi cứ muốn thế?”
“Cậu muốn ra tay?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
Hill trực tiếp dùng hành động trả lời y, lúc này quả thực hắn có chút giận, Abigail mang lại cho hắn cảm giác rất tệ, cô bé sớm muộn gì cũng bán đứng họ, thế nhưng Hannibal nghĩ bản thân đủ sức khống chế cô bé.
Thế nhưng, cho dù Hill nổi nóng cũng sẽ không làm gì xúc phạm tới Hannibal, hắn đem dao thu về một bên tay, nên khó tránh khỏi hạn chế hoạt động của tay. Nhưng dù thế Hannibal cũng không thật sự muốn ra tay với Hill, dù sao thi thể còn vẫn còn nằm ở đây, lỡ như Will quay trở về thì họ coi như xong!
“Đây là lần đầu tiên anh chủ động ra tay với tôi.” Cuối cùng, hai người vẫn lý trí mà quyết định xử lý thi thể trước rồi nói, bọn họ đều là người từng trải trong lĩnh vực này nên không cần nói gì nhiều cũng có thể phối hợp với nhau hủy thi diệt tích.
“For what?” Hill nhịn không được hỏi ngược lại, rốt cuộc là vì cái gì mà y lại không muốn giết cô bé đó?
“Tôi đi tìm Abigail.” Còn phải dặn dò thông cung, dù sao ở đây cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thi thể đã giấu, chờ khi việc qua đi thì tìm chỗ chôn, dù sao phía sau còn cả một rừng cây.
“Được rồi, nhờ anh giúp tôi một tay.” Hill tự nhiên nói, Hannibal đi từ phía sau bóp lấy cổ hắn, Hill giơ tay cào lên vách tường, sau đó, cái ót hắn bị đập mạnh vào tường, bóng tối bao phủ cảnh vật trước mắt.
#
Hill bị giọng nói của Will đánh thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Will cầm súng trên tay, theo sau còn Crawford và cảnh sát cầm súng chạy lên lầu, ánh mắt hắn có chút mờ mịt.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Will?” Hắn khàn khàn hỏi.
Will nhíu mày nhìn dấu vết đỏ lè trên cổ hắn, nói nhanh: “Tôi vừa tới là đã thấy cậu nằm ở đây, cậu bị tập kích, Alana trên lầu hai bất tỉnh nhân sự, bọn họ vừa tìm ra Abigail và Hannibal.”
Hill lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, kéo tay Will nói: “Tôi thấy gã, là cái người tập kích Marissa và Abigail.”
Will ngẩn người, sau đó càng căng thẳng nhíu mày: “Gã nhất định đi tìm Abigail.”
“Bọn họ đã tìm ra bác sĩ Lecter và cô gái, cô ấy không sao, tình hình bác sĩ Lecter hình như không tốt.” Rất nhanh, có cảnh sát báo cáo tin tức.
Theo lời khai của mọi người, có thể đại khái hiểu được tình tình. Đầu tiên là Hill ở lầu một bị người ta tập kích, sau đó Alana trên cầu thang cũng bị đánh hôn mê, người xâm nhập dường như định mang đi Abigail lại bị bác sĩ Lecter phát hiện, kết quả bác sĩ bị đập vật nặng vào đầu bất tỉnh, nếu không phải Crawford tới đúng lúc, Abigail thiếu chút nữa sẽ bị cướp đi.
Crawford tức giận đến xanh mặt, cấp dưới của gã, hai bác sĩ tâm lý và một đặc vụ bị tập kích, nhân chứng duy nhất (cũng là nghi phạm) thiếu chút nữa bị người ta cướp đi trước mặt mọi người, thằng khốn đó quả thực phát huy cái từ khiêu khích đến cực hạn luôn rồi.
Vết thương trên đầu Hannibal cũng khá nặng, chảy máu rất nhiều, đương nhiên chính y không có bản lĩnh đánh chính mình hôn mê, việc này khẳng định do Abigail làm. Cô bé này không có kinh nghiệm biết nặng biết nhẹ như Hannibal, biết bao nhiêu lực là đủ làm đối phương hôn mê, bao nhiêu lực thì đánh chết người luôn, lần này Hannibal chịu một cú không nhẹ chút nào.
Thương thế của Alana và Hill thì tốt hơn, Hannibal ra tay có chừng mực, nhiều lắm chỉ đau đầu hai ngày, ngay cả vết thương cũng không có, về phần Hill thì giọng cũng chỉ khàn ba ngày là cùng.
Nhìn thấy mái tóc vàng nhạt dính máu, Hill nhịn không được tức giận trong lòng. Dù sao Hannibal rất ít khi bị thương, lần trước nữa là lần đầu tiên gặp mặt, lần đó Hannibal cũng không bị vết thương gì, chỉ là bị trúng thuốc.
Thậm chí khi bọn họ lấy mạng ra mà đánh nhau lần trước, Hill thiếu chút nữa bị Hannibal giết cũng chưa từng thật sự thương tổn đến y, chỉ bẻ trập khớp tứ chi làm y cùng lắm đau một hai ngày mà thôi.
Lúc này, Abigail thật là phóng khoáng, đập luôn một lỗ trên đầu y!
Nhân viên chăm sóc đưa cho Hannibal một miếng bông gòn, y dùng tay che lại vết thương máu chảy không ngừng, sau đó trả lời vấn đề của đối phương, chứng minh thần trí của mình đã tỉnh táo.
“Bác sĩ Lecter cần đi làm kiểm tra toàn diện, để bảo đảm, cậu với Alana cũng đi làm kiểm tra đi.” Will đi tới nói, biểu tình có phần sầu khổ.
“Hannibal không có việc gì chứ?” Alana đè đầu, có chút choáng váng, “Tôi không sao, có chút choáng thôi.”
“Có lẽ phải may mấy mũi.” Will đáp: “Không có vấn đề lớn, bác sĩ Lecter đã tỉnh.”
“Hay tới thăm Alana đi.” Hill khuyên bảo, chủ yếu là muốn tới bệnh viện chung.
Lúc này Will mới gật đầu.
Buổi tối này quả thật náo nhiệt, đối với Crawford mà nói thì chuyện này chẳng phải chuyện tuyệt vời gì, Alana và Hannibal tuy rằng không phải nhân viên chính thức của FBI, thế nhưng tốt xấu cũng là người hợp tác, giờ cả hai toàn bộ nằm trong bệnh viện, sao mà gã không nổi trận lôi đình cho nổi!
Bác sĩ chụp CT não cho Hill và Alana, cả hai chỉ bị chấn động não nho nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày, không còn hiện tượng nôn mửa nghiêm trọng là không thành vấn đề. Còn vấn đề của Hannibal có chút phiền phức, đầu tiên là kiểm tra xem có xuất huyết trong hay không.
Khẳng định não của Hannibal vẫn tốt, không có hiện tượng xuất huyết trong cũng không ảnh hưởng đến vấn đề thần kinh, giờ đã ngưng chảy máu, phải may hơn mười mũi, rồi còn phải dán băng, uống thuốc đúng hạn, nằm giường tĩnh dưỡng. Sau đó trực tiếp nằm viện theo dõi.
Thừa dịp Will lôi kéo Alana không biết đi nơi nào tâm sự hay yêu đương, Hill đến gần phòng bệnh Hannibal, nhìn băng gạc trắng trên đầu người yêu, trong lòng hắn như bị lửa thiêu.
Lúc trở lại nhà Hobbs, không biết tin tức để lộ từ đâu, truyền thông và dân chúng xung quanh đều vây lại, thiếu chút nữa xe cảnh sát không thể đi vào, đặc vụ ở gần đó thấy Hill phất tay liền vội vàng mở lối cho đoàn người.
Hai chiếc xe trước sau mở lối phong tỏa, Hill và Will xuống từ chiếc xe thứ nhất, sau đó đi đến gần cửa chiếc xe thứ hai, mở rộng cửa đưa Abigail đang hoảng sợ ra ngoài, Hannibal cũng theo xuống xe.
“Là do mày, mày hại chết con gái tao!” Giọng nói the thé vang lên, mẹ của Marissa không biết lúc nào đã vượt qua vòng phong tỏa, hai mắt đỏ bừng rít gào với Abigail, còn cô bé thì choáng váng đến không nhúc nhích gì.
Will bước ngay ra che trước Abigail và Alana, Hannibal nhanh chân ngăn cản mẹ của Marissa. Người mẹ đáng thương đau đớn vì mất con rên xiết, yếu đuối khuỵa xuống đất, Hannibal kéo bà lên, ôm vào trong ngực, trấn an mà vỗ nhẹ vai bà, khuyên giải an ủi, trong mắt y cũng thật sự đồng tình, thương cảm cho người mẹ này.
Việc Hannibal đồng tình với người mẹ mất con này, mà hoàn toàn không hề cảm thấy xung đột gì với việc chính y là người giết Marissa. Đôi khi, ngay cả Hill cũng cảm thấy logic Hannibal rất thần kỳ.
“Abigail….” Cô phóng viên Freddy cũng xông ra, hình như còn ngại hiện trường chưa đủ nhốn nháo vậy.
Hill xoa xoa huyệt Thái Dương, quay đầu hỏi cảnh sát trong coi hiện trường: “Đưa người này ra ngoài, với lại, không cho phép bất cứ ai vào! Tất cả lối ra vào đều phải trông coi nghiêm ngặt!”
“Tôi có thể vào thì người khác cũng có thể vào, có lẽ mấy người nên cẩn thận một chút.” Freddy không cam lòng bị cảnh sát kéo ra ngoài, còn hô to với Abigail: “Em có thể tới tìm tôi, tôi có thể giúp em.”
Will không dám tin tưởng nhìn Freddy, tựa như kinh ngạc vì sao trên thế giới này còn có người như vậy tồn tại.
“Abigail, chúng ta vào đi thôi.” Alana nhẹ giọng an ủi, lúc này mới kết thúc trò khôi hài hồi nãy.
Hannibal trấn an bà mẹ đau khổ kia, Hill nhờ cảnh sát đưa mama của Marissa ra khỏi hiện trường, sau đó đi về phía Hannibal, nói: “Will sẽ không tin đâu, hai vụ án khác nhau lắm.”
“Cách thức thì như nhau.” Hannibal đáp.
“Lần trước không để lại chút manh mối nào, lần này lại sơ sảy đến mức để lại DNA? FBI không phải kẻ ngu, Hanni.” Hill lắc đầu nói: “Một ngày cậu ta nghi ngờ đây là vu oan hãm hại, anh sẽ nguy hiểm.”
Biết có người quấy rầy Abigail chỉ có vài người biết, Hannibal vu oan không thành, kẻ bị hoài nghi chỉ còn vài người bọn họ, Chesapeake Ripper là nam, Will sẽ không hoài nghi chính mình, như vậy đối tượng nghi ngờ chỉ còn Hannibal và Hill. So với Hill chưa từng học về y, hiềm nghi của Hannibal càng thêm lớn.
“Cậu ta sẽ tin tưởng.” Hannibal cười rộ lên, thế nhưng trong mắt không có ý cười.
Will tin tưởng y, làm bác sĩ tâm lý, Hannibal có thể tự do thao túng não bộ của Will, y đương nhiên có thể ám chỉ Will, nhiễu loạn tự hỏi của anh.
Đến lúc thỏa đáng, giết Will, Crawford chỉ cho rằng chiếc chén trà của mình bị một tên giết người hàng loạt giết chết, không liên quan gì đến lương y Hannibal sao? Đương nhiên không!
“Abigail phải chết.” Hill nói đơn giản.
“Tới thời điểm thích hợp, cô bé sẽ chết.” Hannibal đưa ra lời hứa. Lúc này, hai người mới xem như thảo luận xong, Hill lại thở dài, theo Hannibal đi vào trong phòng.
Alana nấu một ấm trà, đang định đem lên an ủi Abigail.
Lúc này, Abigail đầy tay máu tươi run run từ dưới lầu đi lên, Hill và Hannibal đều thấy, thấy Alana sắp đi lên, Hannibal ra tay.
Y đập đầu Alana vào tường, chỉ đủ để làm Alana ngất xỉu, Hill đứng ở một bên nhìn Abigail kinh hoàng mở to hai mắt, nhìn Alana ngã xuống đất.
Hannibal săn sóc mà đặt Alana xuống đất, không ngẩng đầu nói: “Tôi không tổn thương cô ấy, chỉ tạm thời hôn mê thôi, tỉnh lại thì bị đau đầu chút ít.”
Sau đó y ngẩng đôi mắt không nhìn ra sâu cạn, quay đầu hỏi Abigail: “Hiện tại có thể nói cho chú biết chuyện gì xảy ra không?”
Abigail không trả lời trực tiếp, mà nhìn về phía Hill.
“Cậu ta không sao cả.” Hannibal ngắn gọn nói.
“Hình như cháu đã giết người.” Trong ánh mắt Abigail ngập nước chực trào.
Cô run rẩy dẫn Hannibal và Hill vào phòng khách, nơi đó có một thi thể nam bị người ta mổ bụng, thế nhưng phương pháp không thuần thục, thoạt nhìn còn có chút non nớt, nhưng không phải lần đầu tiên làm.
Nói đến cách thức mổ bụng giết người, Hill có thể coi như ông tổ trong nghề, hắn có thể nhìn ra được đây không phải lần đầu tiên của Abigail. Tay cô bé rất ổn, từ trên xuống dưới, một dao thuần thục mổ bụng. Hill nhướn mày không nói gì.
“Cháu nghĩ rằng anh ta muốn giết cháu, anh ta tới gặp cháu nói rằng không phải anh ta giết Marissa, thế nhưng cháu… sau đó anh ta đi về phía cháu, cháu rất sợ, cháu chỉ… chỉ là phòng vệ chính đáng.” Abigail nói năng lộn xộn.
Hannibal nhìn vết mổ, bình tĩnh nói: “Đây không phải phòng vệ chính đáng, Abigail, đây là tàn sát.”
“Ôi, thượng đế ơi, ôi, thượng đế…”
“Cháu dự định làm gì?” Hannibal tiếp tục hỏi, Hill cầm lấy con dao rơi trên đất.
“Cháu không cố ý, cháu không muốn giết anh ta.” Abigail biện giải.
“Cháu nên biết, không ai tin điều này. Nhất là khi mọi người thấy thi thể này, họ sẽ nghĩ cháu là đồng phạm của cha cháu, giúp ông ta giết 8 cô gái, với lại người này.” Hannibal bình tĩnh phân tích.
Sau đó giọng nói như đầu độc vang lên bên tai Abigail—
“Cháu có thể tự thú, sau đó bị mọi người hoài nghi là đồng phạm, hoặc … chúng ta có thể giấu anh ta.”
Hill vuốt ve mũi dao dính máu, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng dính chút máu, đặt lên mép mà liếm, ánh mắt chậm rãi trầm xuống, sau đó bình tĩnh quay đầu nhìn Abigail đang kinh hoàng.
Có lúc nào tốt hơn bây giờ? Giết Abigail, giấu thi thể kẻ hiềm nghi, từ nay về sau mọi người đều biết hung thủ giết Marissa cũng giết Abigail, sau đó lẩn trốn, không ai tìm được…
Sự tồn tại của Abigail là một phiền phức, nếu có một ngày Crawford biết được cô bé chính là đồng phạm của cha cô, thì chỉ cần dọa nạt vài câu, cô bé sẽ bán đứng Hannibal, đương nhiên, bây giờ còn thêm Hill cũng sẽ bị bán đứng nữa.
Hill không phải kẻ ham mê giết người, thế nhưng không có nghĩa hắn không thể vì tự bảo vệ mình hoặc bảo vệ Hannibal mà giết người.
“Giấu anh ta đi.” Abigail quyết định.
Một quyết định tốt, thật là một quyết định tốt. Hill gật đầu, đem con dao giấu trong tay áo, từng bước từng bước muốn vươn tay vỗ về lưng Abigail.
Một cánh tay dùng sức nắm lấy cổ tay Hill, nắm luôn cả con dao trong tay áo hắn, tất cả đều xảy ra sau lưng Abigail, cô bé chẳng hề hay biết điều gì, chỉ nghe Hannibal trầm giọng nói: “Abigail, cháu lên lầu trước đi, chuyện sau đó, bọn chú sẽ giải quyết.”
Abigail cuống quít gật đầu, lập tức chạy như trốn.
“Hill, tôi rất tức giận về việc này.” Hannibal quay đầu nhìn về phía Hill, ánh mắt ẩn giấu lửa giận, “Tôi đã nói rồi, cậu đừng nhúng tay vào, thế nhưng cậu định giết Abigail ngay trước mặt tôi?”
“Hanni, đây là cơ hội thoát khỏi nó.”
“Không liên quan gì đến cậu.”
Sắc mặt Hill cũng lạnh xuống, khóe miệng vẫn cong lên, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: “Nếu tôi cứ muốn thế?”
“Cậu muốn ra tay?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
Hill trực tiếp dùng hành động trả lời y, lúc này quả thực hắn có chút giận, Abigail mang lại cho hắn cảm giác rất tệ, cô bé sớm muộn gì cũng bán đứng họ, thế nhưng Hannibal nghĩ bản thân đủ sức khống chế cô bé.
Thế nhưng, cho dù Hill nổi nóng cũng sẽ không làm gì xúc phạm tới Hannibal, hắn đem dao thu về một bên tay, nên khó tránh khỏi hạn chế hoạt động của tay. Nhưng dù thế Hannibal cũng không thật sự muốn ra tay với Hill, dù sao thi thể còn vẫn còn nằm ở đây, lỡ như Will quay trở về thì họ coi như xong!
“Đây là lần đầu tiên anh chủ động ra tay với tôi.” Cuối cùng, hai người vẫn lý trí mà quyết định xử lý thi thể trước rồi nói, bọn họ đều là người từng trải trong lĩnh vực này nên không cần nói gì nhiều cũng có thể phối hợp với nhau hủy thi diệt tích.
“For what?” Hill nhịn không được hỏi ngược lại, rốt cuộc là vì cái gì mà y lại không muốn giết cô bé đó?
“Tôi đi tìm Abigail.” Còn phải dặn dò thông cung, dù sao ở đây cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thi thể đã giấu, chờ khi việc qua đi thì tìm chỗ chôn, dù sao phía sau còn cả một rừng cây.
“Được rồi, nhờ anh giúp tôi một tay.” Hill tự nhiên nói, Hannibal đi từ phía sau bóp lấy cổ hắn, Hill giơ tay cào lên vách tường, sau đó, cái ót hắn bị đập mạnh vào tường, bóng tối bao phủ cảnh vật trước mắt.
#
Hill bị giọng nói của Will đánh thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Will cầm súng trên tay, theo sau còn Crawford và cảnh sát cầm súng chạy lên lầu, ánh mắt hắn có chút mờ mịt.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Will?” Hắn khàn khàn hỏi.
Will nhíu mày nhìn dấu vết đỏ lè trên cổ hắn, nói nhanh: “Tôi vừa tới là đã thấy cậu nằm ở đây, cậu bị tập kích, Alana trên lầu hai bất tỉnh nhân sự, bọn họ vừa tìm ra Abigail và Hannibal.”
Hill lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, kéo tay Will nói: “Tôi thấy gã, là cái người tập kích Marissa và Abigail.”
Will ngẩn người, sau đó càng căng thẳng nhíu mày: “Gã nhất định đi tìm Abigail.”
“Bọn họ đã tìm ra bác sĩ Lecter và cô gái, cô ấy không sao, tình hình bác sĩ Lecter hình như không tốt.” Rất nhanh, có cảnh sát báo cáo tin tức.
Theo lời khai của mọi người, có thể đại khái hiểu được tình tình. Đầu tiên là Hill ở lầu một bị người ta tập kích, sau đó Alana trên cầu thang cũng bị đánh hôn mê, người xâm nhập dường như định mang đi Abigail lại bị bác sĩ Lecter phát hiện, kết quả bác sĩ bị đập vật nặng vào đầu bất tỉnh, nếu không phải Crawford tới đúng lúc, Abigail thiếu chút nữa sẽ bị cướp đi.
Crawford tức giận đến xanh mặt, cấp dưới của gã, hai bác sĩ tâm lý và một đặc vụ bị tập kích, nhân chứng duy nhất (cũng là nghi phạm) thiếu chút nữa bị người ta cướp đi trước mặt mọi người, thằng khốn đó quả thực phát huy cái từ khiêu khích đến cực hạn luôn rồi.
Vết thương trên đầu Hannibal cũng khá nặng, chảy máu rất nhiều, đương nhiên chính y không có bản lĩnh đánh chính mình hôn mê, việc này khẳng định do Abigail làm. Cô bé này không có kinh nghiệm biết nặng biết nhẹ như Hannibal, biết bao nhiêu lực là đủ làm đối phương hôn mê, bao nhiêu lực thì đánh chết người luôn, lần này Hannibal chịu một cú không nhẹ chút nào.
Thương thế của Alana và Hill thì tốt hơn, Hannibal ra tay có chừng mực, nhiều lắm chỉ đau đầu hai ngày, ngay cả vết thương cũng không có, về phần Hill thì giọng cũng chỉ khàn ba ngày là cùng.
Nhìn thấy mái tóc vàng nhạt dính máu, Hill nhịn không được tức giận trong lòng. Dù sao Hannibal rất ít khi bị thương, lần trước nữa là lần đầu tiên gặp mặt, lần đó Hannibal cũng không bị vết thương gì, chỉ là bị trúng thuốc.
Thậm chí khi bọn họ lấy mạng ra mà đánh nhau lần trước, Hill thiếu chút nữa bị Hannibal giết cũng chưa từng thật sự thương tổn đến y, chỉ bẻ trập khớp tứ chi làm y cùng lắm đau một hai ngày mà thôi.
Lúc này, Abigail thật là phóng khoáng, đập luôn một lỗ trên đầu y!
Nhân viên chăm sóc đưa cho Hannibal một miếng bông gòn, y dùng tay che lại vết thương máu chảy không ngừng, sau đó trả lời vấn đề của đối phương, chứng minh thần trí của mình đã tỉnh táo.
“Bác sĩ Lecter cần đi làm kiểm tra toàn diện, để bảo đảm, cậu với Alana cũng đi làm kiểm tra đi.” Will đi tới nói, biểu tình có phần sầu khổ.
“Hannibal không có việc gì chứ?” Alana đè đầu, có chút choáng váng, “Tôi không sao, có chút choáng thôi.”
“Có lẽ phải may mấy mũi.” Will đáp: “Không có vấn đề lớn, bác sĩ Lecter đã tỉnh.”
“Hay tới thăm Alana đi.” Hill khuyên bảo, chủ yếu là muốn tới bệnh viện chung.
Lúc này Will mới gật đầu.
Buổi tối này quả thật náo nhiệt, đối với Crawford mà nói thì chuyện này chẳng phải chuyện tuyệt vời gì, Alana và Hannibal tuy rằng không phải nhân viên chính thức của FBI, thế nhưng tốt xấu cũng là người hợp tác, giờ cả hai toàn bộ nằm trong bệnh viện, sao mà gã không nổi trận lôi đình cho nổi!
Bác sĩ chụp CT não cho Hill và Alana, cả hai chỉ bị chấn động não nho nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày, không còn hiện tượng nôn mửa nghiêm trọng là không thành vấn đề. Còn vấn đề của Hannibal có chút phiền phức, đầu tiên là kiểm tra xem có xuất huyết trong hay không.
Khẳng định não của Hannibal vẫn tốt, không có hiện tượng xuất huyết trong cũng không ảnh hưởng đến vấn đề thần kinh, giờ đã ngưng chảy máu, phải may hơn mười mũi, rồi còn phải dán băng, uống thuốc đúng hạn, nằm giường tĩnh dưỡng. Sau đó trực tiếp nằm viện theo dõi.
Thừa dịp Will lôi kéo Alana không biết đi nơi nào tâm sự hay yêu đương, Hill đến gần phòng bệnh Hannibal, nhìn băng gạc trắng trên đầu người yêu, trong lòng hắn như bị lửa thiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất