Chương 55: Tobias
“Tình hình ra sao?” Hill nhìn đặc vụ FBI ra ra vào vào, mang bao tay cao su.
“Will còn ở bên trong.” Crawford mới vừa nói xong thì thấy Will mặt mày hoảng hốt chạy ra bên ngoài, hình như tâm trạng có phần bất ổn, Crawford vội vàng chạy qua: “Cậu đã thấy cái gì?”
“Gã này không xem hành vi của mình là giết chóc, đây là một lần thử nghiệm, gã này khẳng định từng làm chuyện cùng loại, thế nhưng lần này, gã muốn thử cái gì đó khang khác.” Will khô cằn nói.
“Cậu cần nghỉ ngơi không?” Nhìn Crawford bỏ đi, Hill tới gần Will.
“Tôi không biết.” Đôi mắt xanh của Will nhìn chằm chằm Hill, chậm rãi nói: “Gần đây, tôi cứ thấy có gì không bình thường.”
“Vấn đề tưởng tượng tình tiết à?”
“Không chỉ là cái này… tôi có gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ Lecter nói tất cả đều tốt, chỉ là tự mình gây áp lực quá thôi. Thế nhưng tôi cứ cảm thấy mình có chỗ nào không bình thường. Cảm giác rất tệ.” Will đối với người bạn mình tin tưởng càng thêm ỷ lại so với người khác. Anh có một giới tuyến, người ngoài giới tuyến đó thậm chí không nhận được một nụ cười của anh, còn người trong giới tuyến thì có toàn bộ sự tín nhiệm.
“Cậu có nói với bác sĩ Lecter toàn bộ cảm nhận của cậu không?” Hill hạ mắt hỏi.
“Có lợi gì chứ?… Bác sĩ luôn kêu tôi nghỉ công việc ở FBI.” Will hình như rất uể oải với đề nghị đó.
Hill nhún vai: “Cậu biết tôi cũng nghĩ như vậy đó.”
“Lo lắng không giúp ích được gì.” Will bắt đầu ra mồ hôi lạnh, gần đây, anh càng lúc càng khó khống chế bản thân, vô ý thức run rẩy, mất khái niệm thời gian, không gian, những chuyện này anh không muốn nói cho Crawford biết, lại càng không muốn để cho người khác thấy mình yếu đuối đến thế nào.
“Bác sĩ Lecter là bác sĩ tâm lý tốt nhất Maltimore, nếu như bác sĩ nói cậu không có vấn đề gì, thì có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Công việc này gây ra áp lực quá lớn cho cậu, chạm tới thần kinh nhạy cảm của cậu rồi.” Hill nói như thế.
“Tôi không bỏ cuộc đâu, trời sinh tôi để làm việc này mà.” Will lắc đầu, chuẩn bị đi.
“Will, nghe!” Hill ngăn cản Will, nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Tôi biết cậu cần thứ gì, về phần đó thật là thứ gì thì cậu cũng hiểu, cậu cần công việc này… Thế nhưng, cậu cũng không phải không thể bỏ nó.”
“Cậu muốn nói gì, Hill?”
“Cho dù là lúc nào, nếu cậu muốn kết thúc, cậu đều có quyền gọi kết thúc, mà tôi sẽ giúp cậu chấm dứt tất cả.” Hill có chút ám chỉ: “Không cần lo lắng, cậu là bạn tôi.”
Nếu như Will thật sự dự định từ nay về sau rời xa những tên giết người hàng loạt và FBI, sống cuộc đời như anh đã từng nói, ở một nơi gần bãi biển, trải qua một cuộc sống an bình. Hill sẽ giúp anh tránh xa Hannibal, không để y quấy rầy cuộc sống của anh.
“…Cám ơn.” Will im lặng một hồi rồi chân thành nói, sau đó quay đầu rời đi.
Hill biết, đó là từ chối, dù sao hắn cũng không ôm hy vọng gì lớn lao, hắn từ từ đi đến thính phòng, cái xác còn đặt ở trung tâm sân khấu, ngồi trên ghế, nạn nhân là một tay chơi Cello cuối cùng biến thành một cây cello, thật là trào phúng.
Hill ngồi xổm xuống quan sát móng tay của nạn nhân, người đánh đàn không bao giờ để móng tay quá dài, thế nhưng người này lại có chút khác biệt, ngón tay cái tối thiểu đã không cắt hai tuần.
Nạn nhân mất tích chỉ mới có mấy ngày, lại kết hợp với vài lời đồn đại, nhạc công cello này cũng không phải một nhạc công đúng chuẩn. Trên thực tế, gã chơi cũng chẳng tốt gì, kết thù kết oán cũng không ít người, nhưng giết người kiểu lạnh lùng như thế này. Kẻ ra tay cũng không phải người bình thường, càng không dùng những lý do bình thường mà giết người.
Động cơ của những tên giết người hàng loạt hầu hết đều mang ý nghĩa trừu tượng, có thể nhân danh những gì tốt đẹp nhưng thực chất chỉ là thỏa mãn chính mình, một dạng ham muốn méo mó. Bọn họ bị thể xác sai khiến, hiểu lầm các tín hiệu sinh lý chân thực, dùng những cách con người không thể chấp nhận để diễn đạt điều mình muốn, do đó, chúng mang một màu sắc huyền bí, ghê rợn, tạo ra những thủ đoạn làm cho người ta căm hờn.
Xét đến cùng, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, bọn họ muốn làm như vậy, bọn họ cho rằng bản thân cần làm thế, cho nên bọn họ làm như thế.
Cổ họng bị mở banh có phần dai dai và cứng chắc, hẳn đã được xử lý đặc biệt, trên đó còn mùi tùng hương. Tuy rằng từ giây đầu tiên đã nhìn thấy cái xác được để theo hình dạng một cây đàn cello, thế nhưng chỉ khi nghe đến cái mùi này, Hill mới có thể xác nhận hung thủ thật sự muốn đem cái xác làm thành nhạc cụ.
Châm biếm? Quả thực có nguyên nhân làm thế… thế nhưng nguyên nhân chính không phải cái này, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, tuy rằng khác với Will, hắn không thể nhìn ra nội tâm hung thủ, nhưng hắn ngửi được mùi đồng loại, rồi từ đó xếp loại hung thủ.
Giới âm nhạc Maltimore không lớn, đặc biệt trong tình hình thị trường nhạc cổ điển bị đình trệ như ngày nay. Với lại ban nhạc Maltimore vẫn còn đang nhận trợ cấp từ kẻ có tiền như Hannibal, muốn tra cũng không khó.
Không, hung thủ căn bản không muốn che giấu, gã thậm chí còn chờ mong cảnh sát tìm đến mình, bởi vì cô đơn, bởi vì tiếc hận tác phẩm của mình không được người đời nhìn nhận, cũng có thể chán ghét cái thế giới hòa bình giả dối như bây giờ?
Nếu tìm được gã chỉ là chuyện sớm muộn thì gã hẳng có chuẩn bị khác. Hắn không nhìn ra đối phương có ý chết cùng FBI, nhưng đại khái cũng không muốn bị bắt… như vậy, hẳn là muốn chuẩn bị làm một vụ thật lớn, sau đó bỏ đi? Vậy thì cảnh sát điều tra nơi này gặp nguy hiểm rồi, hung thủ có thể áp chế một người đàn ông cao to, cho dù nạn nhân không phòng bị thì hung thủ cũng không thể là một người ốm yếu được.
Will nói đây không phải lần đầu tiên của hung thủ, Hill đương nhiên cũng có thể từ vết thương nhìn ra điểm này. Đối phương là một thợ săn kinh nghiệm phong phú, thuộc dạng khó đối phó, nếu như chỉ đi kiểm tra, số lượng cảnh sát tham gia vụ này sẽ không nhiều lắm, giết sạch cảnh sát cũng không đến nỗi khó.
Chẳng qua, đó chỉ là suy đoán mà thôi, có lẽ gã hung thủ kiêu ngạo phơi mình ra như vậy là có ý định khác, có mưu đồ khác. Dù thế, hắn vẫn cần nói ra suy đoán của mình, tiện thể nhắc nhở Crawford một chút, tất cả cảnh sát đến đây kiểm tra đều phải đi theo tốp ba, toàn bộ đều mang súng, đồng thời cẩn thận cảnh giác.
#
“Franklin, có chuyện gì làm anh lo lắng vậy?” Ngồi trên sofa trong phòng làm việc để nói chuyện với bệnh nhân, Hannibal cảm thấy, cuối cùng, cuộc sống cũng đã trở về quỹ đạo, đương nhiên y cũng không thích cuộc đời ngàn ngày như một, thế nhưng cũng không ham cuộc sống ngày ngày luôn bị kích thích và lo lắng vây quanh.
Bệnh nhân này có thân hình to mập, râu mép lún phún hơi nghiêng người tới trước, hình như có chút phiền não mà nói: “Tôi lên mạng google về bệnh tâm thần, sau đó xem vài danh sách hiện tượng, tôi thấy mình phù hợp rất nhiều điều trong đó.”
Hannibal gật đầu, bình tĩnh mà hỏi: “Vì sao anh lại google từ đó?”
“Tôi không biết…” Franklin suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, vò đầu bứt tai: “Tôi có xem báo, gần đây họ cứ nói ra rả về gã giết người cello.”
Rất tốt, lại một công trạng nữa của cô nàng phóng viên Freddy, tuy rằng Hannibal cũng xem báo, đồng thời còn nghe Will kể về vụ án, thế nhưng y cũng không thích cô nàng phóng viên nhảy nhót gây chuyện khắp chốn.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi bắt đầu lo lắng về bạn của tôi, Tobias, cậu ta lúc nào cũng nói cho tôi vài chuyện thật ghê rợn, cực kì ghê rợn, tàn nhẫn… Trước đây, cậu ta có nói với tôi về việc dùng người làm cello để chơi nhạc, kết quả, anh thấy đó, thật sự có người chết, sau đó làm thành cello đặt ở sân khấu.” Franklin uể oải, hoảng loạn: “Tôi phải làm gì đây?”
“Anh cho rằng bạn anh chính là tên giết người?” Hannibal thật ra không nghĩ tới mình sẽ nghe được tin này, tuy rằng bây giờ còn không rõ gã Tobias này là thế nào, thế nhưng vụ án này khẳng định liên quan đến gã.
“Tôi nghi.”
“Làm một người công dân tuân theo pháp luật, cá nhân tôi kiến nghị anh nên báo tin cho FBI, đương nhiên làm bác sĩ tâm lý của anh, tôi có nghĩa vụ giữ bí mật tất cả cho anh, cho nên anh không cần lo tôi sẽ tố giác.”
“Không không, bác sĩ Lecter, tôi biết anh quan tâm tôi, anh có thể kể lại với FBI, thế nhưng tôi không thể…” Franklin nói ra nghi vấn trong lòng: “Nếu như tôi đoán sai thì sao, nếu như tôi nghi oan cho cậu ta thì sao?”
Cho dù anh đoán sai thì cũng là do người ta cố ý để anh đoán sai thôi. Đương nhiên lời này Hannibal không nói với Franklin, y đổi câu chuyện, trở lại vấn đề chính: “Cho nên anh lên mạng tìm về bệnh tâm thần, anh lo người bạn đó cũng bị tâm thần.”
“Đúng, nhưng giờ tôi lại không biết chính mình có tâm thần hay không.”
“Tôi cam đoan với anh, không phải, Franklin.” Hannibal bình tĩnh nói: “Có thể anh chỉ hấp dẫn bệnh tâm thần mà thôi.”
Hannibal vốn cho rằng chuyện này tốt xấu gì cũng chẳng liên quan đến y, theo tình huống bây giờ, phiền phức của y có không ít, Will, Abigail, Mason… hắn không cần tự tìm phiền toái.
Thế nhưng buổi tối đó, Hannibal nhìn thấy Franklin trong nhạc hội, bên cạnh gã là một người da đen.
“Bác sĩ Lecter.” Franklin không có vẻ gì kinh ngạc tựa như biết chắc mình sẽ gặp Hannibal ở chỗ này.
“Franklin.” Hannibal gật đầu, nhìn vào gương mặt của đối phương, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nào, thế nhưng trong bụng đã bắt đầu không vui, y biết Franklin khẳng định đã điều tra hoặc theo dõi hắn, thế nào cũng đã hỏi thăm sở thích của y rồi.
Y luôn đối xử với phần lớn bệnh nhân của mình rất tốt, nhưng tiền đề là đối phương không vi phạm những giới hạn của y.
“Đây là bạn tôi, Tobias, vị này chính là…” Franklin vừa muốn giới thiệu Hannibal đã cắt đứt.
“Hannibal Lecter, tôi có gặp Franklin vài lần trong mấy bữa tiệc từ thiện.” Theo luật giữ bí mật cho bệnh nhân, y không thể để lộ quan hệ hai người, hơn nữa hắn không muốn bị vạch trần trước mặt Tobias.
“Tôi có nghe Franklin nhắc tới anh.” Người da đen nở nụ cười rất có ý nghĩa.
Hannibal thản nhiên hỏi: “Thế à?”
Tobias nhìn Franklin vẫn đang không hiểu gì, cười nói: “Đương nhiên, Franklin khen anh rất nhiều, thế nhưng hôm nay thấy anh, thật sự ngoài dự đoán của tôi.”
Mặt Hannibal không thay đổi, chỉ nhìn nói với Franklin nói: “Hôm nay có thể thấy anh ở đây thật là trùng hợp, Franklin.”
Franklin không biết cách che giấu cảm xúc, gã xấu hổ cười cười, muốn nói lại bị Tobias chặn đứng, người da đen tiếp tục nói: “Anh ấy rất chờ mong tối nay.”
“Quả thực như vậy, diễn xuất đêm nay rất đặc sắc.” Hannibal gật đầu nói.
“Không chỉ có diễn xuất đặc sắc mà thôi…” Lời này của Tobias quá trắng trợn, ngay cả Franklin cũng nghe hiểu, gã vội vã ngăn cảnh bạn, nói với Hannibal: “Well, tôi với Tobias còn có việc.”
“Bạn của anh cũng là bạn của tôi.” Hannibal nhìn về phía Tobias, lễ độ mỉm cười, quay đầu nói với Franklin: “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, Franklin, hẹn gặp sau.”
Franklin hoang mang gật đầu.
Nhìn bóng lưng Tobias tha Franklin đi, đôi mắt Hannibal lộ ra một ý không hài lòng, gần đây y không muốn dính đến phiền phức mà phiền phức lại tự tìm đến y.
Thế nhưng, nếu tới, y không có lý do để lùi bước sợ hãi.
“Will còn ở bên trong.” Crawford mới vừa nói xong thì thấy Will mặt mày hoảng hốt chạy ra bên ngoài, hình như tâm trạng có phần bất ổn, Crawford vội vàng chạy qua: “Cậu đã thấy cái gì?”
“Gã này không xem hành vi của mình là giết chóc, đây là một lần thử nghiệm, gã này khẳng định từng làm chuyện cùng loại, thế nhưng lần này, gã muốn thử cái gì đó khang khác.” Will khô cằn nói.
“Cậu cần nghỉ ngơi không?” Nhìn Crawford bỏ đi, Hill tới gần Will.
“Tôi không biết.” Đôi mắt xanh của Will nhìn chằm chằm Hill, chậm rãi nói: “Gần đây, tôi cứ thấy có gì không bình thường.”
“Vấn đề tưởng tượng tình tiết à?”
“Không chỉ là cái này… tôi có gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ Lecter nói tất cả đều tốt, chỉ là tự mình gây áp lực quá thôi. Thế nhưng tôi cứ cảm thấy mình có chỗ nào không bình thường. Cảm giác rất tệ.” Will đối với người bạn mình tin tưởng càng thêm ỷ lại so với người khác. Anh có một giới tuyến, người ngoài giới tuyến đó thậm chí không nhận được một nụ cười của anh, còn người trong giới tuyến thì có toàn bộ sự tín nhiệm.
“Cậu có nói với bác sĩ Lecter toàn bộ cảm nhận của cậu không?” Hill hạ mắt hỏi.
“Có lợi gì chứ?… Bác sĩ luôn kêu tôi nghỉ công việc ở FBI.” Will hình như rất uể oải với đề nghị đó.
Hill nhún vai: “Cậu biết tôi cũng nghĩ như vậy đó.”
“Lo lắng không giúp ích được gì.” Will bắt đầu ra mồ hôi lạnh, gần đây, anh càng lúc càng khó khống chế bản thân, vô ý thức run rẩy, mất khái niệm thời gian, không gian, những chuyện này anh không muốn nói cho Crawford biết, lại càng không muốn để cho người khác thấy mình yếu đuối đến thế nào.
“Bác sĩ Lecter là bác sĩ tâm lý tốt nhất Maltimore, nếu như bác sĩ nói cậu không có vấn đề gì, thì có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Công việc này gây ra áp lực quá lớn cho cậu, chạm tới thần kinh nhạy cảm của cậu rồi.” Hill nói như thế.
“Tôi không bỏ cuộc đâu, trời sinh tôi để làm việc này mà.” Will lắc đầu, chuẩn bị đi.
“Will, nghe!” Hill ngăn cản Will, nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Tôi biết cậu cần thứ gì, về phần đó thật là thứ gì thì cậu cũng hiểu, cậu cần công việc này… Thế nhưng, cậu cũng không phải không thể bỏ nó.”
“Cậu muốn nói gì, Hill?”
“Cho dù là lúc nào, nếu cậu muốn kết thúc, cậu đều có quyền gọi kết thúc, mà tôi sẽ giúp cậu chấm dứt tất cả.” Hill có chút ám chỉ: “Không cần lo lắng, cậu là bạn tôi.”
Nếu như Will thật sự dự định từ nay về sau rời xa những tên giết người hàng loạt và FBI, sống cuộc đời như anh đã từng nói, ở một nơi gần bãi biển, trải qua một cuộc sống an bình. Hill sẽ giúp anh tránh xa Hannibal, không để y quấy rầy cuộc sống của anh.
“…Cám ơn.” Will im lặng một hồi rồi chân thành nói, sau đó quay đầu rời đi.
Hill biết, đó là từ chối, dù sao hắn cũng không ôm hy vọng gì lớn lao, hắn từ từ đi đến thính phòng, cái xác còn đặt ở trung tâm sân khấu, ngồi trên ghế, nạn nhân là một tay chơi Cello cuối cùng biến thành một cây cello, thật là trào phúng.
Hill ngồi xổm xuống quan sát móng tay của nạn nhân, người đánh đàn không bao giờ để móng tay quá dài, thế nhưng người này lại có chút khác biệt, ngón tay cái tối thiểu đã không cắt hai tuần.
Nạn nhân mất tích chỉ mới có mấy ngày, lại kết hợp với vài lời đồn đại, nhạc công cello này cũng không phải một nhạc công đúng chuẩn. Trên thực tế, gã chơi cũng chẳng tốt gì, kết thù kết oán cũng không ít người, nhưng giết người kiểu lạnh lùng như thế này. Kẻ ra tay cũng không phải người bình thường, càng không dùng những lý do bình thường mà giết người.
Động cơ của những tên giết người hàng loạt hầu hết đều mang ý nghĩa trừu tượng, có thể nhân danh những gì tốt đẹp nhưng thực chất chỉ là thỏa mãn chính mình, một dạng ham muốn méo mó. Bọn họ bị thể xác sai khiến, hiểu lầm các tín hiệu sinh lý chân thực, dùng những cách con người không thể chấp nhận để diễn đạt điều mình muốn, do đó, chúng mang một màu sắc huyền bí, ghê rợn, tạo ra những thủ đoạn làm cho người ta căm hờn.
Xét đến cùng, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, bọn họ muốn làm như vậy, bọn họ cho rằng bản thân cần làm thế, cho nên bọn họ làm như thế.
Cổ họng bị mở banh có phần dai dai và cứng chắc, hẳn đã được xử lý đặc biệt, trên đó còn mùi tùng hương. Tuy rằng từ giây đầu tiên đã nhìn thấy cái xác được để theo hình dạng một cây đàn cello, thế nhưng chỉ khi nghe đến cái mùi này, Hill mới có thể xác nhận hung thủ thật sự muốn đem cái xác làm thành nhạc cụ.
Châm biếm? Quả thực có nguyên nhân làm thế… thế nhưng nguyên nhân chính không phải cái này, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, tuy rằng khác với Will, hắn không thể nhìn ra nội tâm hung thủ, nhưng hắn ngửi được mùi đồng loại, rồi từ đó xếp loại hung thủ.
Giới âm nhạc Maltimore không lớn, đặc biệt trong tình hình thị trường nhạc cổ điển bị đình trệ như ngày nay. Với lại ban nhạc Maltimore vẫn còn đang nhận trợ cấp từ kẻ có tiền như Hannibal, muốn tra cũng không khó.
Không, hung thủ căn bản không muốn che giấu, gã thậm chí còn chờ mong cảnh sát tìm đến mình, bởi vì cô đơn, bởi vì tiếc hận tác phẩm của mình không được người đời nhìn nhận, cũng có thể chán ghét cái thế giới hòa bình giả dối như bây giờ?
Nếu tìm được gã chỉ là chuyện sớm muộn thì gã hẳng có chuẩn bị khác. Hắn không nhìn ra đối phương có ý chết cùng FBI, nhưng đại khái cũng không muốn bị bắt… như vậy, hẳn là muốn chuẩn bị làm một vụ thật lớn, sau đó bỏ đi? Vậy thì cảnh sát điều tra nơi này gặp nguy hiểm rồi, hung thủ có thể áp chế một người đàn ông cao to, cho dù nạn nhân không phòng bị thì hung thủ cũng không thể là một người ốm yếu được.
Will nói đây không phải lần đầu tiên của hung thủ, Hill đương nhiên cũng có thể từ vết thương nhìn ra điểm này. Đối phương là một thợ săn kinh nghiệm phong phú, thuộc dạng khó đối phó, nếu như chỉ đi kiểm tra, số lượng cảnh sát tham gia vụ này sẽ không nhiều lắm, giết sạch cảnh sát cũng không đến nỗi khó.
Chẳng qua, đó chỉ là suy đoán mà thôi, có lẽ gã hung thủ kiêu ngạo phơi mình ra như vậy là có ý định khác, có mưu đồ khác. Dù thế, hắn vẫn cần nói ra suy đoán của mình, tiện thể nhắc nhở Crawford một chút, tất cả cảnh sát đến đây kiểm tra đều phải đi theo tốp ba, toàn bộ đều mang súng, đồng thời cẩn thận cảnh giác.
#
“Franklin, có chuyện gì làm anh lo lắng vậy?” Ngồi trên sofa trong phòng làm việc để nói chuyện với bệnh nhân, Hannibal cảm thấy, cuối cùng, cuộc sống cũng đã trở về quỹ đạo, đương nhiên y cũng không thích cuộc đời ngàn ngày như một, thế nhưng cũng không ham cuộc sống ngày ngày luôn bị kích thích và lo lắng vây quanh.
Bệnh nhân này có thân hình to mập, râu mép lún phún hơi nghiêng người tới trước, hình như có chút phiền não mà nói: “Tôi lên mạng google về bệnh tâm thần, sau đó xem vài danh sách hiện tượng, tôi thấy mình phù hợp rất nhiều điều trong đó.”
Hannibal gật đầu, bình tĩnh mà hỏi: “Vì sao anh lại google từ đó?”
“Tôi không biết…” Franklin suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, vò đầu bứt tai: “Tôi có xem báo, gần đây họ cứ nói ra rả về gã giết người cello.”
Rất tốt, lại một công trạng nữa của cô nàng phóng viên Freddy, tuy rằng Hannibal cũng xem báo, đồng thời còn nghe Will kể về vụ án, thế nhưng y cũng không thích cô nàng phóng viên nhảy nhót gây chuyện khắp chốn.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi bắt đầu lo lắng về bạn của tôi, Tobias, cậu ta lúc nào cũng nói cho tôi vài chuyện thật ghê rợn, cực kì ghê rợn, tàn nhẫn… Trước đây, cậu ta có nói với tôi về việc dùng người làm cello để chơi nhạc, kết quả, anh thấy đó, thật sự có người chết, sau đó làm thành cello đặt ở sân khấu.” Franklin uể oải, hoảng loạn: “Tôi phải làm gì đây?”
“Anh cho rằng bạn anh chính là tên giết người?” Hannibal thật ra không nghĩ tới mình sẽ nghe được tin này, tuy rằng bây giờ còn không rõ gã Tobias này là thế nào, thế nhưng vụ án này khẳng định liên quan đến gã.
“Tôi nghi.”
“Làm một người công dân tuân theo pháp luật, cá nhân tôi kiến nghị anh nên báo tin cho FBI, đương nhiên làm bác sĩ tâm lý của anh, tôi có nghĩa vụ giữ bí mật tất cả cho anh, cho nên anh không cần lo tôi sẽ tố giác.”
“Không không, bác sĩ Lecter, tôi biết anh quan tâm tôi, anh có thể kể lại với FBI, thế nhưng tôi không thể…” Franklin nói ra nghi vấn trong lòng: “Nếu như tôi đoán sai thì sao, nếu như tôi nghi oan cho cậu ta thì sao?”
Cho dù anh đoán sai thì cũng là do người ta cố ý để anh đoán sai thôi. Đương nhiên lời này Hannibal không nói với Franklin, y đổi câu chuyện, trở lại vấn đề chính: “Cho nên anh lên mạng tìm về bệnh tâm thần, anh lo người bạn đó cũng bị tâm thần.”
“Đúng, nhưng giờ tôi lại không biết chính mình có tâm thần hay không.”
“Tôi cam đoan với anh, không phải, Franklin.” Hannibal bình tĩnh nói: “Có thể anh chỉ hấp dẫn bệnh tâm thần mà thôi.”
Hannibal vốn cho rằng chuyện này tốt xấu gì cũng chẳng liên quan đến y, theo tình huống bây giờ, phiền phức của y có không ít, Will, Abigail, Mason… hắn không cần tự tìm phiền toái.
Thế nhưng buổi tối đó, Hannibal nhìn thấy Franklin trong nhạc hội, bên cạnh gã là một người da đen.
“Bác sĩ Lecter.” Franklin không có vẻ gì kinh ngạc tựa như biết chắc mình sẽ gặp Hannibal ở chỗ này.
“Franklin.” Hannibal gật đầu, nhìn vào gương mặt của đối phương, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nào, thế nhưng trong bụng đã bắt đầu không vui, y biết Franklin khẳng định đã điều tra hoặc theo dõi hắn, thế nào cũng đã hỏi thăm sở thích của y rồi.
Y luôn đối xử với phần lớn bệnh nhân của mình rất tốt, nhưng tiền đề là đối phương không vi phạm những giới hạn của y.
“Đây là bạn tôi, Tobias, vị này chính là…” Franklin vừa muốn giới thiệu Hannibal đã cắt đứt.
“Hannibal Lecter, tôi có gặp Franklin vài lần trong mấy bữa tiệc từ thiện.” Theo luật giữ bí mật cho bệnh nhân, y không thể để lộ quan hệ hai người, hơn nữa hắn không muốn bị vạch trần trước mặt Tobias.
“Tôi có nghe Franklin nhắc tới anh.” Người da đen nở nụ cười rất có ý nghĩa.
Hannibal thản nhiên hỏi: “Thế à?”
Tobias nhìn Franklin vẫn đang không hiểu gì, cười nói: “Đương nhiên, Franklin khen anh rất nhiều, thế nhưng hôm nay thấy anh, thật sự ngoài dự đoán của tôi.”
Mặt Hannibal không thay đổi, chỉ nhìn nói với Franklin nói: “Hôm nay có thể thấy anh ở đây thật là trùng hợp, Franklin.”
Franklin không biết cách che giấu cảm xúc, gã xấu hổ cười cười, muốn nói lại bị Tobias chặn đứng, người da đen tiếp tục nói: “Anh ấy rất chờ mong tối nay.”
“Quả thực như vậy, diễn xuất đêm nay rất đặc sắc.” Hannibal gật đầu nói.
“Không chỉ có diễn xuất đặc sắc mà thôi…” Lời này của Tobias quá trắng trợn, ngay cả Franklin cũng nghe hiểu, gã vội vã ngăn cảnh bạn, nói với Hannibal: “Well, tôi với Tobias còn có việc.”
“Bạn của anh cũng là bạn của tôi.” Hannibal nhìn về phía Tobias, lễ độ mỉm cười, quay đầu nói với Franklin: “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa, Franklin, hẹn gặp sau.”
Franklin hoang mang gật đầu.
Nhìn bóng lưng Tobias tha Franklin đi, đôi mắt Hannibal lộ ra một ý không hài lòng, gần đây y không muốn dính đến phiền phức mà phiền phức lại tự tìm đến y.
Thế nhưng, nếu tới, y không có lý do để lùi bước sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất