Chương 23
Đem theo tên gia hỏa này, tuyệt đối là chuyện hối hận nhất cả đời Mộ Dung Cửu Châu.
Vốn định dùng Tô Khuynh Quốc làm con tin để uy hiếp Hạ Lan Thính Tuyết, kết quả biến thành cơn ác mộng của chính mình.
Hiện tại, có nghĩ gì cũng là hối hận đã muộn. Thời khắc này, Mộ Dung Cửu Châu chỉ hi vọng Hạ Lan Thính Tuyết mau động thủ hành thích, nếu không thì mấy tên sơn tặc thổ phỉ gan to bằng trời đến cũng được, chỉ cần có thể ngăn được Tô Khuynh Quốc.
Đáng tiếc, suốt dọc đường lại phi thường bình yên. Thậm chí bởi vì hoàng đế không lên tiếng, bên ngoài cũng không ai dám nhiều lời, thành thành thật thật cắm đầu mà đi.
Kẻ không thành thật, chỉ có Tô Khuynh Quốc.
Trêu chọc cho hai khoả nhũ châu của nam nhân đỏ ửng dựng đứng lên, tầm mắt Tô Khuynh Quốc lại dời xuống bộ phận đã cương cứng của nam nhân.
Theo động tác trên tay hắn, đỉnh dục vọng của nam nhân cũng từ từ phun ra dịch thể trong suốt…
Tô Khuynh Quốc đột nhiên dừng tay lại, dùng loại biểu tình cực kỳ nghiêm túc hỏi Mộ Dung Cửu Châu vừa mới thở phào một hơi: “Đừng nói là ngươi muốn tiểu a?”
Một hơi kia của Mộ Dung Cửu Châu lập tức nghẹn ngay ngực, hai mắt càng tối tăm, suýt nữa ngất tại chỗ.
Bất quá, chỉ cần có thể khiến tên gia hỏa này ngừng tay, bị xem là buồn tiểu cũng được. Mộ Dung Cửu Châu níu kéo ý niệm đại trượng phu phải biết thức thời, cố sức chớp mắt hai cái, coi như thừa nhận.
Tô Khuynh Quốc vuốt cằm, thần sắc lộ vẻ hoài nghi: “Ngươi không phải muốn gạt ta giải huyệt cho ngươi chứ? Chúng ta đi còn chưa được nửa ngày, ngươi cũng không bị yếu thận, sao lại buồn tiểu?”
Đôi mắt đảo qua đảo lại, hắn vơ lấy thắt lưng bằng tơ tằm của Mộ Dung Cửu Châu, quấn bảy tám vòng quanh biểu tượng kiêu ngạo nhất của nam nhân, còn thắt gút ngay sát gốc. Đón nhận ánh mắt như muốn giết người của Mộ Dung Cửu Châu, cười hì hì nói: “Đây là trong tranh dạy, buộc lại ngươi sẽ không muốn tiểu nữa.”
Sắc mặt nam nhân trở nên xám xanh, sau đó không biết là bởi vì phẫn nộ hay là nghẹn đến khó chịu, lại lộ ra một mảnh ửng hồng.
Tô Khuynh Quốc liếc nhìn, nhịn không được khẽ liếm môi.
Hạ thân từ lúc bắt đầu, đã luôn nóng bức cương cứng, còn khe khẽ động đậy. Đó là loại cảm giác kỳ quái trước giờ chưa từng có, trong cơ thể, nhất là khố hạ, giống như có một con rắn ngọ nguậy không an phận, muốn tìm một nơi có thể tiếp nhận mình mà tiến vào…
Hắn do dự trong chốc lát, mà cũng chỉ trong chốc lát, những hình ảnh trong Xuân cung đồ hiện ra, hắn đưa ngón tay luồn vào kẻ hỡ giữa hai cánh mông nam nhân.
Đầu ngón tay chạm đến mật động đóng chặt được bao phủ bởi những nếp nhăn tinh mịn, Mộ Dung Cửu Châu toàn thân căng lên, thắt lưng lập tức lay động mãnh liệt.
Một ngón tay đã đột phá phần da thịt lực bất tòng tâm vô pháp kháng cự kia, tiến vào trong một mảnh ấm áp mềm mại.
Nội bích dẻo dai gắt gao nuốt lấy ngón tay Tô Khuynh Quốc, độ nóng kinh người, khiến toàn thân Tô Khuynh Quốc càng như lò lửa nóng bức khó nhịn.
Căn bản không có thời gian để ý đến biểu tình trên mặt Mộ Dung Cửu Châu, hắn rút ngón tay, vén y phục cầm lấy nam căn đã bừng bừng phấn chấn của mình, hướng vào nơi đang khẩn trương co rút kia của nam nhân, bắt đầu tiến công.
Kết quả của việc không được bôi trơn cũng có thể nghĩ ra, sau mấy lần liên tiếp không thể tiến sâu hơn, Tô Khuynh Quốc bị loại dày vò kích động cực độ này làm mất cả kiên nhẫn, dụng lực tách hai cánh mông của nam nhân ra, liều mạng thúc vào ──
Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Cửu Châu đột nhiên vặn vẹo, hắn há hốc mồm, nhưng không thể phát ra nửa điểm thanh âm.
Nói là Tô Khuynh Quốc bị ảo giác cũng được, trong khoảnh khắc xâm nhập kia, hắn phát hiện ánh mắt thuỷ chung sắc bén thống hận của nam nhân đã ảm đạm đi, còn lộ ra vài phần van cầu.
Trời biết, hắn cũng muốn kêu cứu ── Hắn cũng bị kẹp đau đến sắp chết rồi này!
Một điểm cũng không thoải mái như hắn tưởng tượng, còn không thú vị bằng hôn môi với Hạ Lan Thính Tuyết. Tô Khuynh Quốc chán nản muốn rút khỏi cơ thể Mộ Dung Cửu Châu, nháy mắt liền phát hiện vấn đề càng nghiêm trọng hơn ──
Hắn bị kẹt rồi!
Chỉ là nhẹ nhàng kéo ra, dũng đạo vốn đã rất chặt chẽ lại một trận co rút kịch liệt, càng gắt gao trói buộc hắn.
Tiến thoái lưỡng nan.
Nam nhân mỗi một phân da thịt trên cơ thể tựa hồ đều run rẩy, vầng trán bóng lưỡng, đã đầy mồ hôi.
Tô Khuynh Quốc dĩ nhiên cũng đầu đầy mồ hôi, ôm mặt ai oán nói: “Ngươi không nên cố sức kẹp ta, cho ta ra đi.”
Thấy Tô Khuynh Quốc cư nhiên còn bày ra biểu tình uỷ khuất, Mộ Dung Cửu Châu tức giận đến tối tăm mặt mày.
Thoát nạn rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên gia hỏa này.
Nhưng sự tình cấp bách, trước tiên phải giải quyết tình cảm bi thảm của mình.
Nghiệt căn đang ở trong cơ thể mình theo từng cú xóc nảy của xe ngựa, dường như vẫn còn trướng to…
Hắn cố nén cơn đau dưới hạ thể, nhắm mắt lại, dùng sức thít chặt ──
Nếu không làm cho tên gia hỏa này tiết dục, e rằng cả hai còn phải duy trì tư thế kết hợp buồn cười này, nửa ngày cũng chưa chắc có thể tách ra.
“A! Đau quá!!!” Khố hạ vừa đau vừa tê vừa ngứa vừa nhột, sống lưng Tô Khuynh Quốc như trúng phải tia sét, mãnh liệt run rẩy.
Đáng đời, đau chết ngươi! Mộ Dung Cửu Châu lần thứ hai dụng lực trả thù. Có chút oán độc muốn kẹp đứt luôn nghiệt căn của đối phương.
Cảm giác này không rõ là đau đớn hay sảng khoái, từ nơi giao hợp giữa hai người như lửa cháy lan rất nhanh, Tô Khuynh Quốc khuôn mặt đỏ bừng, áo đảo lên người Mộ Dung Cửu Châu, một hơi cắn lấy môi nam nhân, hạ thân cũng đẩy vào sâu hơn như đang trút giận.
Ai bảo Mộ Dung Cửu Châu làm hắn đau thế này!
Hoan ái kỳ thực là một chuyện phi thường bản năng.
Hai lần xung kích, Tô Khuynh Quốc cũng dần dần hiểu biết hơn, tình thế cũng dần dần được cải thiện. Phát hiện tuy vẫn bị kẹp đến đau đớn, nhưng mỗi lần thúc vào rút ra lại mang theo khoái cảm lan đến từng lỗ chân lông trên người, có đau thế nào cũng không muốn dừng lại.
“Ngô…” Hắn đã sớm quên mất bản thân đang ở đâu, tách hai chân Mộ Dung Cửu Châu ra, vặn lưng, cật lực khai thác huyệt động nóng rực kia.
Tiếng thét ‘đau quá’ trước đó của Tô Khuynh Quốc cực kỳ vang dội, bên ngoài mọi người đều nghe rõ ràng, cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám vén màn xe nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc thanh âm ái muội khi những trận thở dốc đứt quãng khiến người liên tưởng miên man của Tô Khuynh Quốc nối lại thành một chuỗi từ trong xe truyền ra, chúng thị vệ hầu như không hẹn mà cùng hiện lên thần tình ‘quả nhiên không ngoài dự liệu’.
Ai nói quân vương không háo sắc! Tân hoàng đế trước giờ không gần mỹ sắc, cũng bởi vì chưa gặp được mỹ nhân hợp nhãn. Hiện tại vừa ý Tô tiểu công tử kia, cư nhiên sủng ái mây mưa ngay trong xe ngựa.
Hạ Lan Thính Tuyết từ lúc Tô Khuynh Quốc bị Mộ Dung Cửu Châu mang lên xe, cũng không ngồi vào xe ngựa của mình, một đường cưỡi ngựa đi theo. Lúc này cũng nghe được, trên mặt nhất thời như bị người dụng lực đá cho mấy cước. Mắt vẫn dán chặt vào cỗ xe ngựa không ngừng xốc nảy của Mộ Dung Cửu Châu, đột nhiên quất dây cương xông lên phía trước.
“Hầu gia, dừng bước.” Một thanh hàn kiếm đen nhánh “xoát” một tiếng đã rời vỏ phân nửa, chắn ngang giữa Hạ Lan Thính Tuyết và Hứa Triêu Tịch.
Kiếm khí dày dặc, đánh thẳng vào mặt, da đầu lông tóc Hạ Lan Thính Tuyết đều căng như dây đàn, nhưng nắm đấm bên dưới tay áo lại dần dần buông lỏng.
Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng đại mưu. Trước mắt cũng không phải thời cơ tốt để động thủ… Đại kế hắn lao tâm tính toán chuẩn bị lâu nay, tuyệt không thể vì xúc động nhất thời mà đổ sông đổ biển.
Món nợ này, hắn sẽ tính sau với Mộ Dung Cửu Châu!
Tuy hai hàm răng nghiến chặt đến ê ẩm, nhưng ngoài mặt hắn cười càng ôn hoà: “Hứa đại nhân đừng hiểu lầm. Bổn Hầu gia chỉ là thấy sắc trời đã tối, định hỏi Hứa đại nhân có muốn dựng trại nghỉ qua đêm ở gần đây không?”
“Hoàng thượng chưa hạ lệnh, Hứa mỗ không dám làm càn.” Hứa Triêu Tịch thản niên nói, quay đầu phân phó thị vệ đi nhanh hơn.
Vốn định dùng Tô Khuynh Quốc làm con tin để uy hiếp Hạ Lan Thính Tuyết, kết quả biến thành cơn ác mộng của chính mình.
Hiện tại, có nghĩ gì cũng là hối hận đã muộn. Thời khắc này, Mộ Dung Cửu Châu chỉ hi vọng Hạ Lan Thính Tuyết mau động thủ hành thích, nếu không thì mấy tên sơn tặc thổ phỉ gan to bằng trời đến cũng được, chỉ cần có thể ngăn được Tô Khuynh Quốc.
Đáng tiếc, suốt dọc đường lại phi thường bình yên. Thậm chí bởi vì hoàng đế không lên tiếng, bên ngoài cũng không ai dám nhiều lời, thành thành thật thật cắm đầu mà đi.
Kẻ không thành thật, chỉ có Tô Khuynh Quốc.
Trêu chọc cho hai khoả nhũ châu của nam nhân đỏ ửng dựng đứng lên, tầm mắt Tô Khuynh Quốc lại dời xuống bộ phận đã cương cứng của nam nhân.
Theo động tác trên tay hắn, đỉnh dục vọng của nam nhân cũng từ từ phun ra dịch thể trong suốt…
Tô Khuynh Quốc đột nhiên dừng tay lại, dùng loại biểu tình cực kỳ nghiêm túc hỏi Mộ Dung Cửu Châu vừa mới thở phào một hơi: “Đừng nói là ngươi muốn tiểu a?”
Một hơi kia của Mộ Dung Cửu Châu lập tức nghẹn ngay ngực, hai mắt càng tối tăm, suýt nữa ngất tại chỗ.
Bất quá, chỉ cần có thể khiến tên gia hỏa này ngừng tay, bị xem là buồn tiểu cũng được. Mộ Dung Cửu Châu níu kéo ý niệm đại trượng phu phải biết thức thời, cố sức chớp mắt hai cái, coi như thừa nhận.
Tô Khuynh Quốc vuốt cằm, thần sắc lộ vẻ hoài nghi: “Ngươi không phải muốn gạt ta giải huyệt cho ngươi chứ? Chúng ta đi còn chưa được nửa ngày, ngươi cũng không bị yếu thận, sao lại buồn tiểu?”
Đôi mắt đảo qua đảo lại, hắn vơ lấy thắt lưng bằng tơ tằm của Mộ Dung Cửu Châu, quấn bảy tám vòng quanh biểu tượng kiêu ngạo nhất của nam nhân, còn thắt gút ngay sát gốc. Đón nhận ánh mắt như muốn giết người của Mộ Dung Cửu Châu, cười hì hì nói: “Đây là trong tranh dạy, buộc lại ngươi sẽ không muốn tiểu nữa.”
Sắc mặt nam nhân trở nên xám xanh, sau đó không biết là bởi vì phẫn nộ hay là nghẹn đến khó chịu, lại lộ ra một mảnh ửng hồng.
Tô Khuynh Quốc liếc nhìn, nhịn không được khẽ liếm môi.
Hạ thân từ lúc bắt đầu, đã luôn nóng bức cương cứng, còn khe khẽ động đậy. Đó là loại cảm giác kỳ quái trước giờ chưa từng có, trong cơ thể, nhất là khố hạ, giống như có một con rắn ngọ nguậy không an phận, muốn tìm một nơi có thể tiếp nhận mình mà tiến vào…
Hắn do dự trong chốc lát, mà cũng chỉ trong chốc lát, những hình ảnh trong Xuân cung đồ hiện ra, hắn đưa ngón tay luồn vào kẻ hỡ giữa hai cánh mông nam nhân.
Đầu ngón tay chạm đến mật động đóng chặt được bao phủ bởi những nếp nhăn tinh mịn, Mộ Dung Cửu Châu toàn thân căng lên, thắt lưng lập tức lay động mãnh liệt.
Một ngón tay đã đột phá phần da thịt lực bất tòng tâm vô pháp kháng cự kia, tiến vào trong một mảnh ấm áp mềm mại.
Nội bích dẻo dai gắt gao nuốt lấy ngón tay Tô Khuynh Quốc, độ nóng kinh người, khiến toàn thân Tô Khuynh Quốc càng như lò lửa nóng bức khó nhịn.
Căn bản không có thời gian để ý đến biểu tình trên mặt Mộ Dung Cửu Châu, hắn rút ngón tay, vén y phục cầm lấy nam căn đã bừng bừng phấn chấn của mình, hướng vào nơi đang khẩn trương co rút kia của nam nhân, bắt đầu tiến công.
Kết quả của việc không được bôi trơn cũng có thể nghĩ ra, sau mấy lần liên tiếp không thể tiến sâu hơn, Tô Khuynh Quốc bị loại dày vò kích động cực độ này làm mất cả kiên nhẫn, dụng lực tách hai cánh mông của nam nhân ra, liều mạng thúc vào ──
Khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Cửu Châu đột nhiên vặn vẹo, hắn há hốc mồm, nhưng không thể phát ra nửa điểm thanh âm.
Nói là Tô Khuynh Quốc bị ảo giác cũng được, trong khoảnh khắc xâm nhập kia, hắn phát hiện ánh mắt thuỷ chung sắc bén thống hận của nam nhân đã ảm đạm đi, còn lộ ra vài phần van cầu.
Trời biết, hắn cũng muốn kêu cứu ── Hắn cũng bị kẹp đau đến sắp chết rồi này!
Một điểm cũng không thoải mái như hắn tưởng tượng, còn không thú vị bằng hôn môi với Hạ Lan Thính Tuyết. Tô Khuynh Quốc chán nản muốn rút khỏi cơ thể Mộ Dung Cửu Châu, nháy mắt liền phát hiện vấn đề càng nghiêm trọng hơn ──
Hắn bị kẹt rồi!
Chỉ là nhẹ nhàng kéo ra, dũng đạo vốn đã rất chặt chẽ lại một trận co rút kịch liệt, càng gắt gao trói buộc hắn.
Tiến thoái lưỡng nan.
Nam nhân mỗi một phân da thịt trên cơ thể tựa hồ đều run rẩy, vầng trán bóng lưỡng, đã đầy mồ hôi.
Tô Khuynh Quốc dĩ nhiên cũng đầu đầy mồ hôi, ôm mặt ai oán nói: “Ngươi không nên cố sức kẹp ta, cho ta ra đi.”
Thấy Tô Khuynh Quốc cư nhiên còn bày ra biểu tình uỷ khuất, Mộ Dung Cửu Châu tức giận đến tối tăm mặt mày.
Thoát nạn rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên gia hỏa này.
Nhưng sự tình cấp bách, trước tiên phải giải quyết tình cảm bi thảm của mình.
Nghiệt căn đang ở trong cơ thể mình theo từng cú xóc nảy của xe ngựa, dường như vẫn còn trướng to…
Hắn cố nén cơn đau dưới hạ thể, nhắm mắt lại, dùng sức thít chặt ──
Nếu không làm cho tên gia hỏa này tiết dục, e rằng cả hai còn phải duy trì tư thế kết hợp buồn cười này, nửa ngày cũng chưa chắc có thể tách ra.
“A! Đau quá!!!” Khố hạ vừa đau vừa tê vừa ngứa vừa nhột, sống lưng Tô Khuynh Quốc như trúng phải tia sét, mãnh liệt run rẩy.
Đáng đời, đau chết ngươi! Mộ Dung Cửu Châu lần thứ hai dụng lực trả thù. Có chút oán độc muốn kẹp đứt luôn nghiệt căn của đối phương.
Cảm giác này không rõ là đau đớn hay sảng khoái, từ nơi giao hợp giữa hai người như lửa cháy lan rất nhanh, Tô Khuynh Quốc khuôn mặt đỏ bừng, áo đảo lên người Mộ Dung Cửu Châu, một hơi cắn lấy môi nam nhân, hạ thân cũng đẩy vào sâu hơn như đang trút giận.
Ai bảo Mộ Dung Cửu Châu làm hắn đau thế này!
Hoan ái kỳ thực là một chuyện phi thường bản năng.
Hai lần xung kích, Tô Khuynh Quốc cũng dần dần hiểu biết hơn, tình thế cũng dần dần được cải thiện. Phát hiện tuy vẫn bị kẹp đến đau đớn, nhưng mỗi lần thúc vào rút ra lại mang theo khoái cảm lan đến từng lỗ chân lông trên người, có đau thế nào cũng không muốn dừng lại.
“Ngô…” Hắn đã sớm quên mất bản thân đang ở đâu, tách hai chân Mộ Dung Cửu Châu ra, vặn lưng, cật lực khai thác huyệt động nóng rực kia.
Tiếng thét ‘đau quá’ trước đó của Tô Khuynh Quốc cực kỳ vang dội, bên ngoài mọi người đều nghe rõ ràng, cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám vén màn xe nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc thanh âm ái muội khi những trận thở dốc đứt quãng khiến người liên tưởng miên man của Tô Khuynh Quốc nối lại thành một chuỗi từ trong xe truyền ra, chúng thị vệ hầu như không hẹn mà cùng hiện lên thần tình ‘quả nhiên không ngoài dự liệu’.
Ai nói quân vương không háo sắc! Tân hoàng đế trước giờ không gần mỹ sắc, cũng bởi vì chưa gặp được mỹ nhân hợp nhãn. Hiện tại vừa ý Tô tiểu công tử kia, cư nhiên sủng ái mây mưa ngay trong xe ngựa.
Hạ Lan Thính Tuyết từ lúc Tô Khuynh Quốc bị Mộ Dung Cửu Châu mang lên xe, cũng không ngồi vào xe ngựa của mình, một đường cưỡi ngựa đi theo. Lúc này cũng nghe được, trên mặt nhất thời như bị người dụng lực đá cho mấy cước. Mắt vẫn dán chặt vào cỗ xe ngựa không ngừng xốc nảy của Mộ Dung Cửu Châu, đột nhiên quất dây cương xông lên phía trước.
“Hầu gia, dừng bước.” Một thanh hàn kiếm đen nhánh “xoát” một tiếng đã rời vỏ phân nửa, chắn ngang giữa Hạ Lan Thính Tuyết và Hứa Triêu Tịch.
Kiếm khí dày dặc, đánh thẳng vào mặt, da đầu lông tóc Hạ Lan Thính Tuyết đều căng như dây đàn, nhưng nắm đấm bên dưới tay áo lại dần dần buông lỏng.
Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng đại mưu. Trước mắt cũng không phải thời cơ tốt để động thủ… Đại kế hắn lao tâm tính toán chuẩn bị lâu nay, tuyệt không thể vì xúc động nhất thời mà đổ sông đổ biển.
Món nợ này, hắn sẽ tính sau với Mộ Dung Cửu Châu!
Tuy hai hàm răng nghiến chặt đến ê ẩm, nhưng ngoài mặt hắn cười càng ôn hoà: “Hứa đại nhân đừng hiểu lầm. Bổn Hầu gia chỉ là thấy sắc trời đã tối, định hỏi Hứa đại nhân có muốn dựng trại nghỉ qua đêm ở gần đây không?”
“Hoàng thượng chưa hạ lệnh, Hứa mỗ không dám làm càn.” Hứa Triêu Tịch thản niên nói, quay đầu phân phó thị vệ đi nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất