Chương 22
Đầu hạ năm thứ hai mươi bảy Trinh Thắng, Hoàng Phủ Kiệt do dự, bố trí hậu phương rồi lập tức phụng chỉ quay về triều.
“Phải về kinh.”
“Đúng vậy.”
Trương Bình có điểm sầu mi khổ kiểm.(đăm chiêu)
Hoàng Phủ Kiệt nằm trong lòng y, ôm lấy khuôn mặt y, “Làm sao vậy? Dụng binh đao không dính máu đều không phải là ngươi muốn sao? Ta không sầu mà ngươi hiện tại lại u sầu?”
“Ta không muốn trở về phải quỳ gối trước kẻ khác, còn phải tự xưng là nô tài. Vương gia, danh sách trận vong thêm một cái tên ta chắc cũng không nhiều hơn bao nhiêu?”
“Ngươi muốn ly khai ta đi đâu?” Hoàng Phủ Kiệt thanh âm bình thản hỏi.
Trương Bình nhếch môi cười nói: “Ta muốn đi ngao du khắp thiên hạ, ngươi nói võ công ta cao như thế, không tranh thiên hạ đệ nhất sao được?” Kỳ thực Trương Bình lúc này không muốn ly khai, chẳng qua Hoàng Phủ Kiệt hỏi y như vậy thì tiện miệng đáp thôi.
Mà nghe y trả lời như thế, Hoàng Phủ Kiệt sẽ gạt bỏ cũng là chuyện đương nhiên, “Ngươi chẳng phải nói muốn cùng ta đi tới đích sao?”
“Ta có nói sao? Được rồi, chờ sự tình trở lại bình thường, ta sẽ quay về gặp ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Phủ Kiệt khẽ cười, “Lần này quay về kinh, lão đại, lão nhị đại khái sẽ cực lực lôi kéo ta, mẫu thân ta cũng vì ta mà tìm một hảo Vương phi, thậm chí là thị thiếp. Phụ hoàng chắc chắn sẽ phong cương cho ta.”
“Những điều này chẳng phải rất tốt sao?” Trương Bình vô tâm khẽ vỗ vỗ hắn.
Hoàng Phủ Kiệt bắt lấy tay y, ánh mắt chiếu lên gương mặt y, cười nhạt : “Ngươi mới đúng là người vô tình không có trái tim, toàn nói dóc! Lúc trước là ai nói không ly khai ta? Là ai nói sẽ theo ta cả đời?”
Trương Bình hạ mắt trầm mặc hồi lâu.
“Ngươi nói chuyện a!”
Trương Bình vẫn trầm mặc.
Hoàng Phủ Kiệt tức giận, quay lưng không thèm nhìn y nữa.
Thật lâu.
“Ngươi cho rằng ta ngốc sao?” Trương Bình khe khẽ thở dài.
Hoàng Phủ Kiệt vẫn đưa lưng về phía y.
Trương Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh sắc xao động một chút.
“Ta là thái giám, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Tại biên quan, các tướng lĩnh, bao gồm Phong Tử cũng đoán ra chuyện bên trong ta và ngươi. Bọn họ bên ngoài không để ý nhưng trong bụng coi thường ta. Bọn họ tôn trọng ngươi, sùng bái ngươi, còn đối với ta chỉ là một hoạn quan, một thị nô. Ngươi không phát hiện ra các tướng lĩnh và ta không hề qua lại?”
Hoàng Phủ Kiệt im lặng, hắn đã sớm phát hiện tình trạng đó. Nhưng trong tâm tư, hắn cảm thấy vui, thậm chí còn có thể nói chính hắn cố ý tạo ra tình huống ấy. Hắn không thích Trương Bình thân cận với kẻ khác.
Trương Bình gãi gãi đầu, miễn cường mỉm cười, “Không phải ta muốn tiếp cận bọn họ, mà là bọn họ chẳng đáng. Trở về kinh, ngươi cũng nói nương nương chỉ hôn cho ngươi. Kinh thành không thể so với biên quan, ở đó cũng không chỉ có một nhi nữ thái thú. Đợi đến lúc ngươi có thê thiếp, ngươi còn định tiếp tục với ta sao? Quan hệ chúng ta ngay từ đầu đã vượt ranh giới, khi trước ta còn trẻ chưa hiểu hết thiệt hơn, hôm nay nghĩ lại cũng thấy nực cười.”
“Ngươi nghĩ nực cười?” Hoàng Phủ Kiệt trong lòng vốn có một tia áy náy nhưng nghe câu ấy, bực bội quay lại trừng y.
“Chẳng lẽ không nực cười sao? Ta là một thị nô nhưng lại muốn làm đại ca một vị hoàng tử. Xin hỏi vương gia, ta hiện tại là đại ca ngài, hay là thị nô của ngài?”
“Tình nhân.” Hoàng Phủ Kiệt âm trầm phun ra hai chữ tối hậu.
Trương Bình muốn cười, “Tình nhân? Ta thế nào cũng không cảm thấy chúng ta chính là loại quan hệ này?”
“Đó là do ngươi đần.”
“Thật vậy chăng?” Trương Bình hoài nghi.
“Đương nhiên là thật! Ngươi ngủ với ta nhiều năm như vậy còn giả sao?”
“Ta ngủ với ngươi?”
“Lẽ nào ngươi không ngủ với ta? Loại sự tình này một người có thể làm sao?”
“Là…. Sai! Ta không muốn, là ngươi muốn…”
“Ngươi dám nói ngươi một điểm khoái cảm cũng không có? Ngươi dám nói bản thân ngươi một điểm cũng không muốn?”
“Cái này…” Bọn họ phát sinh quan hệ này hơn sáu năm, biết nói sao cho rõ?
“Trương Bình, chúng ta là tình nhân, không phải trước đây, là hiện tại. Ngươi nghĩ xem tại sao ngươi không muốn trở lại kinh thành, nguyên nhân lớn nhất chính là vì không muốn ta thú thê?” Hoàng Phủ Kiệt ngồi dậy, chỉ ra.
“Cái này không sai, nhưng…”
“Không có nhưng, chính là vậy! Ngoài ta ra, ngươi không muốn hầu hạ người khác đúng không? Ngươi không muốn quỳ trước thê tử của ta đúng không? Ngươi không muốn nữ nhân của ta cười nhạo ta thượng sàng ngươi đúng không? Ân?”
Trương Bình chậm rãi gật đầu. Tuy rằng Hoàng Phủ Kiệt nói không sai nhưng tại sao y cảm thấy lời hắn hắn biểu đạt không giống với ý tứ của mình ?
“Ngươi đố kỵ. Không nên phủ nhận!” Hoàng Phủ Kiệt vươn tay chặn, không để Trương Bình có cơ hội mở miệng, “Ngươi nghĩ mình không có, nhưng kỳ thực suy nghĩ của ngươi, hành vi của ngươi đều chứng tỏ ngươi đố kỵ. Ngươi không muốn ta làm chuyện đó với nữ nhân hoặc nam nhân khác. Ngươi muốn ở cùng ta nhưng không muốn người khác chen giữa đôi ta. Ngươi không quan tâm đến thân phận chúng ta, ngươi chỉ ngại thân phận sẽ cản trở chúng ta ở cùng nhau.”
“Ách…”
“Ngươi yêu ta. Yêu ta giống như một trượng phu ái thê tử của mình. Bằng không lúc trước vì sao ngươi đồng ý quan hệ xác thịt với ta? Huynh đệ kết nghĩa sẽ làm loại chuyện này sao?”
“Là bởi vì…”
“Không, đó là bề ngoài. Trong lòng ngươi nếu như đối với ta không có tình cảm sâu sắc, ngươi sẽ đáp ứng ta ư? Ngươi ngẫm lại xem, nếu như là thái tử cầu ngươi làm chuyện này với hắn? Nếu như là Huệ vương? Đổi lại là người khác, ngươi sẽ làm sao?”
Không cần tưởng tượng, Trương Bình chỉ nghe hắn nói vậy mặt đã trắng bệch.
“Đúng không, ngoại trừ ta, ngươi sẽ không chấp nhận ai khác như vậy. Trương Bình, ngươi đã sớm yêu ta rồi.”
“Có thể lúc đầu, ngươi chỉ thương hại ta, nhưng dần dần nó đã thay đổi. Ngươi xem, giống như ngươi nói, ngươi là thái giám. Trong nội tâm ngươi luôn cho rằng bản thân vô pháp lấy vợ, nhưng ngươi là một nam nhân, ngươi muốn hảo hảo yêu một ai đó và ta ở bên cạnh ngươi.”
“Ngươi đối với ta từ thương hại đã nảy sinh cảm tình rồi yêu ta. Chuyện đó cũng hợp lẽ tự nhiên.”
Trương Bình bị hắn triệt để làm cho mơ mơ hồ hồ.
Hoàng Phủ Kiệt biết rõ phải rèn sắt ngay khi còn nóng, “Ta hỏi ngươi, lúc trước ta làm đại soái hai tháng không để ý đến ngươi, ngươi rất khó chịu, rất lo lắng đúng không?”
Trương Bình thận trọng nghĩ ngợi, xác thực như vậy, thành thật gật đầu.
“Lúc nhỏ ta không hiểu biết, ngươi bực bội vì ta, đặc biệt muốn bang trợ ta, đúng không?”
Trương Bình lần thứ hai gật đầu.
“Khi ta chạm vào ngươi, thật ngươi không có cảm giác?”
Trương Bình đỏ mặt.
“Ngươi là thái giám, theo lý ngươi không có tính dục. Thế nhưng mỗi khi ta yêu thương ngươi, tiến nhập ngươi, lẽ nào ngươi chỉ cảm thấy thống khổ?”
Trương Bình ngây người nửa ngày, đỏ mặt nhìn về phía cửa sổ.
Hoàng Phủ Kiệt đưa tay xoay mặt y lại đối diện mình, tổng kết : “Trương Bình, kỳ thực ngươi từ lâu đối với ta tình cảm đã ăn sâu bén rễ, chỉ là không tự biết mà thôi.”
Trương Bình nhìn về phía hắn, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, ta biết ngươi ủy khuất, ta sẽ cố gắng ly khai khỏi kinh thành. Đợi phong cương, ngươi là ngươi, ta là ta, bất luận kẻ nào cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Dù ta có thú nữ nhân, ngươi cũng không cần để ý đến các nàng.”
“Vương gia.” Trương Bình mở miệng.
“Ân?” Hoàng Phủ Kiệt nhìn y, ánh mắt có thể dùng bốn chữ “ôn nhu như thủy” để hình dung.
“Trọng tâm câu chuyện hình như trật.”
“Trương Bình ” Hoàng Phủ Kiệt cầm hai tay của y, vạn phần bi thương nói: “Ngươi cam lòng để ta đau khổ? Ngươi cam lòng bỏ ta lại hổ lang chi địa?”
Trương Bình im lặng. Ta chưa nói không theo ngươi đến kinh thành a, ta rõ ràng nói…
“Ngươi cũng không đành lòng để bọn họ khi dễ ta đúng không?” Nam nhân chua xót bồi thêm một câu tối hậu như vậy.
Trương Bình không thể đồng ý cái này, từ trên giường nhảy xuống quan sát đối phương vài cái. Cười lạnh nói : “Vóc người, võ công, trí tuệ hiện nay, còn có ai có thể khi dễ được ngươi? Nếu như có người như vậy, ta thật muốn xem đối phương là loại người gì?”
Nam nhân trầm mặc, lại đau lòng nghĩ: quả nhiên vóc người trưởng thành quá lớn, dễ bị thất sủng. Trương Bình đối với hắn đã không còn ôn nhu giống trước đây.
—————-
Trương Bình không có trong mã xa của Vương gia, y trở về thăm gia đình.
Không lâu sau khi Trương Bình ly khai Phương Đỉnh thôn thì mọi người trong Trương gia, kể cả thân thích liên quan đều biến mất. Không ai biết họ đi đâu, ngay cả việc họ đi lúc nào cũng chỉ có vài người biết.
Mà bên này, Trương Bình ly khai bất quá mới có hai mươi ngày, nam nhân đã chờ y đỏ mắt trên mã xa.
Hoàng Phủ Kiệt không biết nên mở miệng nói gì, hắn cũng không mở miệng nói cho Trương Bình biết hoang mang nằm sâu trong lòng: hắn sợ Trương Bình cứ như vậy….không bao giờ….trở về nữa.
Hoàng Phủ Kiệt không rõ bản thân có coi Trương Bình là tình nhân hay không. Hắn cũng không biết tình nhân ở chung với nhau như thế nào. Hắn chỉ biết hắn không thể không có Trương Bình, lớn như vậy rồi, chỉ có Trương Bình là thực sự thuộc về hắn.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác, chỉ khi nào bắt nhốt Trương Bình lại, hắn mới có thể an tâm làm những chuyện khác. Không có Trương Bình, tất cả những thứ ấy chỉ là hư ảo.
Trương Bình, Trương Bình…
Có lẽ chỉ duy nhất điểm này thuộc về nhân tính của hắn, chỉ có người này hắn giữ được trong tay.
———————-
Hoàng Phủ Kiệt kéo hai chân Trương Bình, đụng chạm nơi riêng tư giữa hai chân.
“Ngươi điên rồi, chỗ này là trong mã xa!” Trương Bình kẹp chặt hai chân, quát lớn.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng mặt lên, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa tia điên cuồng sởn lạnh.
Trương Bình không nói nữa, nhãn thần này, biểu tình này, y quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Im lặng thở dài, Trương thị nhân xui xẻo thả lỏng người để ngươi nọ đưa ngón tay vào chỗ giữa quần, ra sức trảo nhu y.
“Hô… Ngươi điểm nhẹ.” Trương Bình không chịu nổi đau đớn, đè thấp thanh âm, nói nhỏ.
Hoàng Phủ Kiệt gật đầu, cúi đầu hôn môi y.
Trương Bình không kháng cự, hé miệng nhượng đầu lưỡi của hắn len lỏi bên trong.
Hoàng Phủ Kiệt cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ cấp thiết, một tay chế trụ đầu Trương Bình, một tay luồn vào trong khố.
Hoàng Phủ Kiệt vóc người cao to hơn thường nhân rất nhiều, thế nên tay chân lớn hơn thường nhân một vòng.
Trương Bình bị ép nâng cao chân, thuận tiện để người nọ thăm dò giữa hai đùi.
Đầu lưỡi khuấy động y, ngấu nghiến bờ môi y, khẩu thủy theo khóe môi chảy ra.
Nam nhân để lại vết tích liếm giảo, hơi thở gấp gáp, rồi lại lấp đầy miệng y a.
Trương Bình bị hắn khuấy động khoang miệng, rần rần tê dại, ngay cả đầu ngón chân cũng khó chịu co duỗi.
Bàn tay nam nhân lần giữa hai đùi, ngón tay cái xoa nắn vùng cấm, ngón giữa dài nhất đẩy vào trong hậu huyệt y, ngón trỏ cũng ấn vào.
Trương Bình phát sinh tiếng rên rỉ khiêu gợi.
Nam nhân bị thanh âm rên rỉ của y kích thích, hung hăng cắn lên bờ môi y một cái, rút tay ra cởi y phục đang mặc, trong nháy mắt đã đem y phục trút sạch.
Trương Bình không dám phát ra thanh âm lớn, cũng không cự tuyệt, chỉ liên tục nói khẽ : “Ngươi điểm nhẹ, điểm nhẹ.”
Nam nhân cởi dây lưng ra, cưỡi lên người y, nâng đầu của y lên, nắm lấy bàn tay y đưa lên môi hôn nhẹ.
Trương Bình nuốt nước bọt. Y và người này đã lâu chưa quan hệ thân mật, không có nghĩa là y sẽ sợ hắn.
“Thấy ngươi hồi đó nhỏ yếu như vậy, ai có thể tưởng tượng ra ngươi bây giờ cao lớn thế này?” Trương Bình nhỏ giọng nói thầm.
Nam nhân bất mãn, chà xát thứ đang ngậm trong miệng.
“Ngươi đừng bướng, đến lúc đó ngươi thống khổ, ta cũng thống khổ.” Trương Bình cảnh cáo hắn.
“Vậy ngươi ngậm hảo cho ta!” Nam nhân ra lệnh.
Trương Bình bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi liếm đầu na căn có điểm ướt át.
Thân thể nam nhân run lên, phát sinh tiếng rên rỉ khàn khàn.
Đội quân trùng trùng điệp điệp bước, nhìn không thấy điểm đầu.
Mã phu đánh xe nghe thấy trong mã xa truyền đến gì đó, muốn nghe kỹ thì lại bị tiếng gió thổi bạt đi.
Tiếng thở dốc hoan lạc, khẽ khàng quanh quẩn mã xa.
Hai thân thể ma sát lắc lư theo tiết tấu mã xa, phát sinh âm thành kỳ quái. Có lúc đột nhiên nhanh hơn, có lúc chậm lại.
Thân ảnh cao lớn, cường tráng hoàn toàn bao phủ lấy một người khác, chỉ có thể nhìn thấy một chân người nọ trên cánh tay nam nhân. Mỗi lần nam nhân tiến nhập, người trong lòng sẽ phát sinh thanh âm rên rỉ đè nén.
Mã xa lộc cộc chạy, càng ngày càng gần đến kinh thành hơn….
——————
So với ngày xưa ly khai kinh thành, Hoàng Phủ Kiệt lần này quay về có thể nói vinh quang vô hạn.
Năm dặm ngoài thành, Thái tử, Huệ vương cũng Ngũ hoàng tử Thư vương dẫn đầu quần thần đứng ở ngoài thành tương nghênh.
Thắng đế tuy rằng không cùng các đại thần ra ngoài thành nghênh đón — hắn là con của ngài, ngài không cần phải … nhưng để biểu thị cho người khác thấy, ngài đặc biệt ban ngự mã phi hồng, cho phép Ninh vương không cần xuống ngựa, tiến thẳng vào đại điện.
Mã xa Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện, Hoàng Phủ Kiệt từ trong mã xa bước ra. Mọi người đều thầm phát ra tiếng thét kinh hãi.
Đây là Tứ hoàng tử năm xưa điều đi Nhạn Môn Quan? Vì sao kẻ nằm trong trí nhớ bọn họ kém người này rất nhiều?
Nếu như không nhìn gương mặt kia, bọn họ đều không thể tin người này năm xưa tạo cảm giác hầu như không tồn tại, thậm chí là Ninh vương bị mọi người coi thường.
Hoàng Phủ Kiệt vừa xuất hiện, lập tức khí thế áp bách tràn ngập.
Vóc người cao lớn, cường tráng, gương mặt ma mị, khí thế huyết tinh, áp bách khiến xung quanh tĩnh lặng.
Đây là sát khí. Chỉ có người tại sa trường vào sinh ra tử, chém giết vô số sinh mệnh mới có thể phát ra sát khí người người run sợ!
Hoàng Phủ Kiệt khẽ cười, thu lại khí thế quanh thân. Thái tử, Huệ vương, Thư vương cùng quần thần dần dần khôi phục thần thái.
Chúng thần nhất tề chúc mừng. Lúc thái tử và Huệ vương biểu hiện niềm nở, mỗi người trong bọn họ đều nghĩ muốn củng cố thêm huynh đệ tình thâm hoàng thất. Hoàng Phủ Kiệt giả bộ cực kỳ cảm động, nói có được ngày hôm nay là nhờ phúc của các huynh trưởng; còn nói nếu như không có Lưu tướng quân giáo huấn, hắn sẽ không có hôm nay; thuận tiện còn đại đại tán dương các tướng lĩnh bên cạnh một phen.
Huệ vương âm thầm tìm kiếm thân ảnh Diệp Chiêm nhưng không thấy, kiềm chế bất an, chống đỡ bằng khuôn mặt tươi cười.
Thái tử kéo cánh tay Hoàng Phủ Kiệt, nói muốn tặng hắn một lễ vật thật lớn.
Ngôn Tịnh cũng sáu năm không gặp ngoại tôn, giờ thấy hắn thay đổi tráng kiện như vậy, lão an lòng, đồng thời cũng có chút cảnh giác. Sở dĩ vì vậy mà ông ta không biểu thị thân thiết giống thái tử và Huệ vương, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Trương Bình thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ từ mã xa bước xuống, thay phục sức thái giám mà Hoàng Phủ Kiệt sai người đưa tới.
Tất cả mọi người đang vui mừng nghênh đón các chiến tướng khải hoàn quay về, không ai chú ý tới một thái giám nho nhỏ như y.
Hoàng Phủ Kiệt được thỉnh lên ngự mã, chúng tướng theo sau, những người nghênh tiếp đi cuối cùng, lớp lớp tiến vào kinh thành.
Trong kinh đã tẩy trần, quét tước, dọc hai bên đường treo đầy hồng cân, giấy màu, dân chúng đứng hai bên kiễng chân nhìn “Ma suất” trong truyền thuyết, bảo vệ non sông, chinh phục Hung Nô, còn khiến Nguyệt Thị diệt quốc.
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt cưỡi trên ngự mã, không nhanh không chậm địa tiến nhập khắp đường phố kinh thành.
Trương Bình chẳng rõ lúc nào ở bên cạnh hắn, đi bộ theo sau.
Đoàn người nhìn Ninh vương và các tướng lĩnh xuất hiện, tiếng hoan hô vang dậy.
Hoàng Phủ Kiệt cùng những người khác ôm quyền hướng quần chúng đang hoan hô, cảm tạ.
Tiếng hoan hô càng thêm vang dội, nhiều kẻ giống như người điên, chụm tay lại gào thét.
Trương Bình tai rất thính, nghe trong tiếng hoan hô hỗn loạn còn có tiếng kêu sợ hãi và thanh âm kinh ngạc. Có người truyền nhau rằng Hoàng Phủ Kiệt chính là người không mang mặt nạ đi ở giữa, là người cao lớn nhất.
“Ma suất!”
“Thật ma suất! Ngươi nhìn mặt hắn! Ngươi xem vóc người hắn!”
“Thiên a, đó chính là hoàng tử? Quả nhiên khác với thường nhân.”
“Uy nghi này phàm nhân sao có, Tứ hoàng tử là thần a, Tứ hoàng tử chính là long tử!”
“Một năm trước ta chợt nghe Chu Đường xem bói, tiết lộ thiên cơ, nói Tứ hoàng tử là long thần hạ phàm, Đại Á tất thắng. Quả nhiên không sai, quẻ của Chu Đường chưa bao giờ sai!”
“Nguyên lai là Long thần hạ phàm, trách không được!”
“Đại Á có Long thần a!”
Bách tính kích động, hướng thân ảnh Hoàng Phủ Kiệt quỳ xuống, miệng hô Long thần giáng phúc.
Một người quỳ, trăm người quỳ. Sự kích động lan truyền từ người này sang người kia. Tiếng hô Long thần giáng phúc vang vọng khắp đường phố.
Trương Bình hiểu bầu không khí này là có người cố tình gây ra, nhưng nghe tiếng hoan hô điếc tai, nhìn bách tính kinh sợ lễ bái Hoàng Phủ Kiệt, y nhịn không được hứng phấn mà nắm chặt song quyền.
Hoàng Phủ Kiệt liếc mắt nhìn Trương Bình, khóe miệng ẩn chứa nụ cười hàm xúc khó tả.
Nhìn bách tính đứng chật đường gọi hắn là Long thần chi tử, lại nghĩ nguyên lai những điều Trương Bình nói với hắn đều đúng. Nếu như hắn có thể trở thành người đệ nhất thiên hạ, xấu cũng biến thành mỹ.
Hiện tại dung mạo hắn không còn là khuyết điểm mà lại thành dấu hiệu của Long tử.
Từ hôm nay trở đi, hắn – Hoàng Phủ Kiệt mới là Long tử chân chính của Đại Á, sau này nơi nơi đều lưu truyền. Dung mạo hắn, chiến tích của hắn, thậm chí là vóc dáng cao to hơn thường nhân cũng sẽ được thuật lại.
Mắt thấy hoàng cung nguy nga cách đó không xa, nam nhân mỉm cười.
Không vội, cuối cùng sẽ có ngày ta trở thành chủ nhân nơi đó. Thực sự trở thành người đệ nhất thiên hạ.
Mà Trương Bình sẽ bầu bạn bên ta. Ta sinh, ngươi cũng sinh; ta tử, ngươi cũng ngủ cùng ta trong quan tài.
Lễ nghi phiền phức trong điện được lược qua, không đề cập tới.
Hoàng Phủ Kiệt giao ra hổ phù, Thắng đế dĩ nhiên khen ngợi và biểu dương Hoàng Phủ Kiệt một phen, ban thưởng rất nhiều bảo vật. Về phần luận công phong thưởng những người ở phía sau, đêm đó Thắng đế mở phong yến trong hoàng cung tiếp đãi các tướng lĩnh khải hoàn quay về.
Trương Bình là thị nhân đương nhiên không có tư cách dự tiệc, cùng với các thị phó của vương công đại thần chờ ngoài hoàng cung.
Tổng quản Ninh vương phủ dẫn người hầu đến nghênh tiếp. Trương Bình nhận ra bọn họ nhưng họ không nhận ra Trương Bình trong đám người. Trương Bình cũng lười tiến đến nhận mặt, cùng một gia nô đại thần bên cạnh nói chuyện phiếm.
Đợi đến nửa đêm, những người khác, ngay cả Huệ vương cũng tọa giá rời đi, mới nhìn thấy Hoàng Phủ Kiệt khoan thai bước ra.
Trương Bình ra đón.
Tổng quản Ngôn Hồng bước nhanh vượt qua y, kích động vạn phần gọi một tiếng :”Vương gia!”
Hoàng Phủ Kiệt đã gặp qua là không quên được, tuy rằng sáu năm không thấy, nhưng nhìn lướt qua hắn đã biết đấy là ai. Bất quá kẻ trước mặt sáu năm không gặp, trên mặt đã có thêm phần nịnh nọt và cung kính, không còn vẻ che đậy khinh mạn, xem thường. Đi qua tổng quản, Hoàng Phủ Kiệt cười cười với Trương Bình.
“Chờ lâu a. Thái tử giữ ta lại nói chuyện.”
“Hoàn hảo, ta cũng tìm người nói chuyện phiếm đến giờ. Bụng có điểm đói.”
“Ha hả, ta nghĩ Ngôn tổng quản hẳn đã chuẩn bị tiệc rượu, đợi trở về, chúng ta hảo hảo uống lưỡng bôi.”
“Hảo.”
Tổng quản nhất thời không nhận ra Trương Bình là ai, chủ yếu là do thái độ Ninh vương khiến ông ta kinh ngạc. Vương gia bọn họ thế nào lại lộ ra vẻ mặt ôn hòa với một thái giám như vậy? Sau đó mới nhớ ra bên cạnh Vương gia luôn có một thị nhân hầu hạ, hình như tên Trương Bình?
Thái giám này không phải ngốc sao? Hiện tại xem ra rất bình thường? Ngôn Hông ôm một bụng nghi hoặc, vội vã kêu kẻ hầu điểm đăng, nghênh đáo Hoàng Phủ Kiệt đến trước mã xa.
Hoàng Phủ Kiệt kéo Trương Bình ngồi cạnh. Trương Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Người khó hiểu nhất chính là Ngôn Hồng, ông ta không sao giải thích được, chỉ nhượng mã xa nhanh nhanh hồi phủ.
——————-
Ninh vương phủ vẫn xưa cũ như vậy.
Thế nhưng Ninh vương phủ sáu năm trước cổng và viện quạnh quẽ, sáu năm sau Ngôn tổng quản luống cuống thu lễ vật không dứt.
Người đến bái kiến xếp thành hàng dài. Từ thái tử cho tới phủ doãn kinh thành. Hoàng Phủ Kiệt ai đến cũng không cự tuyệt, nhất nhất tiếp kiến.
Ninh vương phủ thêm một gã thực khách, họ Phong, tự Vũ Sơn. Người này ưa bạch y, cử chỉ nhanh nhẹn, khi cười hai mắt nhếch lên, thập phần hòa ái.
Hoàng Phủ Kiệt mỗi lần tiếp kiến khách nhân đều sẽ giới thiệu thực khách này. Dần dà, các đại thần đều biết người này. Sau nghe các tướng lĩnh nói Ninh vương nhậm chức thống soái, Phong Vũ Sơn làm quân sư. Ninh vương đánh hạ quân Hung Nô có công rất lớn của người này. Vì vậy đại danh Phong Vũ Sơn không ai không biết.
Người hầu kẻ hạ, thị vệ trong Ninh vương phủ tăng lên nhưng không ai chú ý. Ninh vương lập đại công quay về, trong phủ có thêm người hầu hạ cũng là lẽ tự nhiên.
——————-
Ba ngày sau khi quay về kinh, Thắng đế tại kim loan bảo điện chính thức luận công ban thưởng.
Ngoài các tướng lĩnh có công, Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt làm thống lĩnh được ban cho một tòa tân phủ, kim năm nghìn hai, ngân tam vạn lượng, mười bảy tuấn mã, ba mươi sáu phó thị, mười hai mỹ nữ. Đồng thời gia phong mẫu thân hắn Hiền phi thành Hoàng quý phi, ban thưởng rất nhiều châu bảo. Đáng tiếc ban thưởng hậu nhưng vô thực quyền.
Sau lâm triều, Thắng đế gọi riêng Hoàng Phủ Kiệt vào Thượng thư phòng hỏi hắn có muốn phong cương. Hoàng Phủ Kiệt tâm niệm đáp: “Nhi thần không cần phong cương, nhi thần nguyện vì phụ hoàng đóng ở biên cương. Có thể đến bất cứ đâu.”
Thắng đế mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Nghe dân gian truyền ngươi là Long thần chi tử, ngươi cảm thấy sao?”
Hoàng Phủ Kiệt ngẩn người, rất tự nhiên đáp: “Phụ hoàng, ngài là thiên tử, là Long thần chuyển thế. Nhi thần là nhi tử của người, lẽ dĩ nhiên sẽ là Long thần chi tử. Người ta nói long sinh cửu tử, phụ hoàng mới có thất nhi tử, vẫn còn thiếu hai người nữa a.”
Biểu tình Thắng đế không đổi, nhưng có thể thấy cơ thể ngài thả lỏng.
“Trẫm ban thưởng mặt nạ cho ngươi, có phúc hơn?” Khẩu khí Thắng đế có chút vui đùa.
Hoàng Phủ Kiệt vội vã kính cẩn trả lời: “Vâng.”
“Ngươi còn cần mặt nạ chứ?”
Hoàng Phủ Kiệt cười khổ, “Thỉnh phụ hoàng tái ban thưởng cho nhi thần, trước đây ở trong quân thì không sao, mới quay lại kinh thành mấy ngày đã hách khóc vài tiểu oa nhi ven đường.”
Thắng đế nghe vậy cười ha hả, phất tay nói: “Trẫm sẽ tái ban thưởng ngươi một mặt nạ khác.”
Hoàng Phủ Kiệt khom người tạ ân, trong lòng phẫn hận nhưng không biểu lộ ra ngoài.
“Ngươi đi gặp mẫu thân ngươi a, mẫu tử các ngươi sáu năm không gặp. Nghe nói ngươi diệt Nguyệt Thị quốc, còn hàng phục Hung Nô, nàng rất trông ngóng, mỗi ngày nàng đều tìm đến trẫm hỏi lúc nào được gặp ngươi.”
“Vâng.”
Thắng đế chú ý tới Hoàng Phủ Kiệt nghe thấy ngài đề cập đến Hiền phi, trên mặt xuất hiện chán ghét và bài xích. Trong lòng không khỏi mỉm cười. Hiền phi đối với sửu nhi tử thế nào, ngài cũng đã nghe đồn. Tuy rằng đáng tiếc là mẫu tử bọn họ bất hòa, nhưng hôm nay quan sát thấy điểm đó ngài khá thích thú.
Hoàng Phủ Kiệt rời khỏi thượng thư phòng.
Trương Bình chờ tại bên ngoài ra đón hắn.
“Chúng ta đến Thụy hoa cung.” Hoàng Phủ Kiệt không nói nhiều, lập tức tiến về phía trước.
Trương Bình theo phía sau, trong lòng có chút do dự.
“Sớm muộn gì cũng bị nàng thấy, không bằng sớm gặp.” Hoàng Phủ Kiệt rõ ràng quay lưng về phía y nhưng vẫn đoán ra suy nghĩ trong lòng y, lạnh lùng nói.
Trương Bình vốn muốn hỏi hoàng thượng triệu kiến riêng mình hắn có chuyện gì, nhìn hắn như vậy, y quyết định chờ sau khi trở về phủ sẽ hỏi.
Bước một mạch đến Thụy hoa cung, không hề nói chuyện, Hoàng Phủ Kiệt bỗng dừng cước bộ.
“Trương Bình, ngươi chớ quên bản thân từng nói những gì.”
Hả?
Không đợi Trương Bình kịp phản ứng, Hoàng Phủ Kiệt lại bước tiếp.
Thái giám quét tước trước cung nhận ra Tứ hoàng tử, ngay tức khắc, Thụy hoa cung vốn luôn an tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Sáu năm, Hiền phi không có một điểm già, một khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ xinh đẹp, càng lộ ra vẻ đẹp nữ nhân thành thục.
Nhưng nữ quan Hồng Tụ dung mạo có chút âm u, gần bốn mươi tuổi, nàng lộ ra vẻ phong tình tịch mịch. Ngay khi nhìn thấy Hoàng Phủ Kiệt tráng kiện xuất hiện, ánh mắt bỗng sáng lên, nhưng được giấu đi rất nhanh.
“Ngươi thay đổi rất nhiều, không ngờ ngươi càng lớn càng cao to.” Hiền phi thở dài.
Hoàng Phủ Kiệt quỳ gối trước mặt Hiền phi, miệng nói hài nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải bận tâm.
“Ba ngày trước ngươi về, vì sao không sớm tới gặp bản cung?”Hiền phi tựa như không đếm xỉa tới.
Hoàng Phủ Kiệt càng quỳ thấp, thản nhiên trả lời :”Nhi tử cũng muốn sớm tiến cung vấn an mẫu thân, nhưng mới về phủ có rất nhiều chuyện phải xử lý, lại có nhiều đại thần tới thăm hỏi….”
“Viện cớ!” Hiền phi tức giận, lớn tiếng quát “Ngươi cho là ngươi đã lớn mạnh, có thể không cần trở về gặp ta đúng không?”
“Mẫu thân nói đùa. Nhi tử và người có một sợi dây bền chắc, dù nhi tử có ở xa đến đâu, cuối cùng vẫn nhất định quay về với mẫu thân.”
Hiền phi nhìn nhi tử đang quỳ trước mặt, tâm tình phức tạp.
Nhi tử có tiền đồ, kẻ làm mẫu thân dĩ nhiên phải thấy hài lòng. Nhưng nhi tử có chủ kiến, thậm chí muốn thoát ly mẫu thân, đây không phải sự kiện đáng mừng.
Bằng trực giác, Hiền phi cũng hiểu được nhi tử này không còn nằm trong sự điều khiển của mình nữa.
Sáu năm, chỉ sáu năm, sửu tử của nàng đã lớn như vậy. Con người nhu nhược năm xưa thấy nàng là run rẩy, giờ đã trở thành ma suất khiến Hung Nô sợ mất mật.
Hiền phi biểu tình chuyển sang nhu hòa “Ngươi còn nhớ kỹ điểm ấy là được. Nếu như không có ta và ngoại công ngươi ở phía sau bang trợ, ngươi cho là ngươi có thể có ngày hôm nay?”
“Nhi tử biết.” Hoàng Phủ Kiệt bình tĩnh nói.
“Đêm nay ngươi ở đây dùng bữa, bản cung có nhiều sự hảo muốn hỏi ngươi.”
“Vâng.”
——————–
Trương Bình biết Hoàng Phủ Kiệt ở lại Thụy hoa cung dùng bữa, cũng không hỏi nhiều, trở lại truyền tin. Sau đó tìm vài thứ đơn giản nhét no bụng, cùng mấy gia nhân chạy tới đợi ngoài hoàng thành.
Cửa cung có người đi ra, nhìn phục sức, xác định là quan nhị phẩm. Tuổi cũng không lớn, khoảng chừng hơn hai mươi, vóc người nho nhã văn tú.
“Vi đại nhân.” Có kẻ nhận ra người này là ai liền tới chào. Đối với tâm phúc thái tử, nhi tử của Tể tướng đương triều, cũng là phò mã, kẻ muốn nịnh bợ không phải ít.
Trương Bình ẩn nơi mã xa.
Vi Vấn Tâm không hỏi thân phận đối phương cao thấp ra sao, nhất nhất đáp lễ.
Trương Bình để ý Vi đại nhân tuy cười nhưng trong mắt hàm chứa cô đơn.
Nghe nói bên cạnh thái tử xuất hiện một mưu sĩ, những năm gần đây, mưu sĩ bên cạnh thái tử càng nhiều, hắn đối với Vi đại nhân ngày càng xa cách, là thật hay giả? Trương Bình bỗng nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Đúng rồi, Dương mama chẳng phải nói làm Phò mã rất khổ sao? Hắn và vị Trưởng công chúa kia như thế nào? Còn có người trong mộng của hắn đã gả cho thái tử nữa?
Vi Vấn Tâm thấy ánh sáng từ đèn lồng Ninh vương phủ, đưa hai mắt nhìn qua. Trương Bình bắt gặp ánh mắt hắn rơi trên người mình, hơi khom người.
Vi Vấn Tâm nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ : Y là ai vậy? Rất nhanh, vẻ mặt của hắn nói cho Trương Bình biết hắn đã nghĩ ra.
“Trương thị nhân.”
Trương Bình không ngời hắn đi tới chỗ mình, vội vàng hành lễ: “Trương Bình ra mắt Vi đại nhân.”
“Nhiều năm không gặp, Trương thị nhân vẫn hảo?” Vi Vấn Tâm cười hỏi.
“Nhờ phúc đại nhân, tiểu nhân hết thảy đều hảo.”
“Nhìn sắc mặt ngươi, so với khi còn ở trong kinh thành tốt hơn rất nhiều.” Vi Vấn Tâm dừng một chút, bọn họ đều biết hắn đang nói đến cái gì.
Trương Bình cũng không trả lời, bày ra khuôn mặt thành thật, kính cẩn cười xòa.
“Năm xưa, xin lỗi ngươi.” Vì sao lúc trẻ có thể dễ dàng khoan dung việc người khác khi dễ kẻ yếu, cũng không tiến lên ngăn cản? Vi Vấn Tâm nhớ tới Tứ hoàng tử cùng bọn họ có quan hệ, hắn hiện tại, trái tim như thắt lại.
“Đại nhân quá lời, tiểu nhân không dám.” Trương Bình sợ hãi, vội vã đáp.
“Thay ta vấn an Vương gia nhà ngươi, nói hạ quan đối với chuyện ngài ấy làm tại biên quan, cũng rất kính nể.”
“Vâng. Tiểu nhân nhất định sẽ truyền đạt.”
Vi Vấn Tâm gật đầu, vẻ hơi phiền muộn xoay người bước đi.
Trương Bình ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, chẳng hiểu sao có cảm giác bi thương.
Vương gia từng nói Vi Vấn Tâm là một nhân tài, nếu như thái tử dùng hắn thỏa đáng, như vậy địa vị thái tử tại triều đình nhất định sẽ phi thường được củng cố. Huệ vương muốn động tới hắn sợ rằng không dễ. Nhưng nhìn cục diện hôm nay, thái tử và Huệ vương địa vị ngang nhau, người sáng mắt đều thấy được Vi Vấn Tâm đã thất bại.
Nếu như Vi Vấn Tâm có thể bang trợ Vương gia thì tốt rồi. Người điên tuy rằng mưu kế chồng chất, nhưng trong triều lại không có ảnh hưởng lớn. Mà Vi Vấn Tâm lại có….
Minh nguyệt treo đầu ngọn cây, Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện từ cửa cung, không nói câu nào, bước lên mã xa.
Trương Bình ngồi trên xa viên (phần hông xe ngựa), nhượng thị phó điều khiển mã xa.
Tới Ninh vương phủ, Hoàng Phủ Kiệt không thấy Trương Bình phía sau, cũng không để ý Ngôn tổng quản nghênh đón, đi nhanh tới tẩm viện Lưu Tinh của hắn.
“Phanh!” Sân trong bật mở rồi đóng lại.
Trương Bình gãi gãi mũi, nhìn quanh thấy không có ai, bèn leo tường nhảy vào. Vừa vào đã thấy Vương gia nhà y vịn trên lan can kịch liệt nôn mửa.
Trương Bình lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn.
Hoàng Phủ Kiệt ói một hồi, chùi miệng, ngẩng mặt lên cười sầu thảm với y.
“Qua đây.” Trương Bình giang hai cánh tay.
Người thanh niên cao lớn nhìn y, đi bước một tới gần.
Đột nhiên người nọ bước nhanh về phía Trương Bình, ôm chặt lấy y.
Trương Bình vòng hai tay ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
Trong viện tĩnh lặng không một tiếng động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Phủ Kiệt buông lỏng hai cánh tay, khàn khàn nói : “Gọi người đến dọn a, ta trở về phòng đây. Tối nay ngươi ngủ ở gian ngoài, ta không gọi, ngươi đừng vào.”
Trương Bình kéo cánh tay hắn, “Có muốn đánh một trận?”
Hoàng Phủ Kiệt quay đầu lại, ngừng một chút rồi nói : “Ta không muốn đánh lộn, chỉ muốn sát nhân.”
“A… Ngươi có muốn ta ngủ cùng ngươi?” Ngôn hoàng quý phi đã nói gì với Vương gia khiến hắn ác cảm đến tận giờ? Hay là hắn vô pháp nhẫn nhịn làm hiếu tử trước mặt mẫu thân thêm nữa? Dù sao, người nọ trải qua sáu năm tự do tự tại, quay về không thích ứng được với cái lồng tôn nghiêm. Tiểu Kiệt tội nghiệp…..
Hoàng Phủ Kiệt nhướn mày, cười âm trầm: “”Ngươi không sợ bị ta thô bạo tiến nhập ngươi đến chết?”
Trương Bình gãi gãi đầu, “Bỏ đi.” Thuận tiện cũng buông cánh tay Vương gia ra —— y đã đến giới hạn thông cảm.
Hoàng Phủ Kiệt tức chết, sắc mặt đỏ bừng, bớt huyết sắc hình chữ nhân của người nọ càng giống như đang chảy máu. Trừng mắt nhìn Trương Bình nửa ngày, quay đầu, một cước đá văng cửa phòng, nổi giận đùng đùng đi vào.
Trương Bình nhìn hắn phá cửa, thở hắt ra, xem ra không có việc gì rồi. Giờ y phải gọi người đến quét dọn. Được rồi, còn chuẩn bị nước rửa mặt và trà súc miệng.
“Phải về kinh.”
“Đúng vậy.”
Trương Bình có điểm sầu mi khổ kiểm.(đăm chiêu)
Hoàng Phủ Kiệt nằm trong lòng y, ôm lấy khuôn mặt y, “Làm sao vậy? Dụng binh đao không dính máu đều không phải là ngươi muốn sao? Ta không sầu mà ngươi hiện tại lại u sầu?”
“Ta không muốn trở về phải quỳ gối trước kẻ khác, còn phải tự xưng là nô tài. Vương gia, danh sách trận vong thêm một cái tên ta chắc cũng không nhiều hơn bao nhiêu?”
“Ngươi muốn ly khai ta đi đâu?” Hoàng Phủ Kiệt thanh âm bình thản hỏi.
Trương Bình nhếch môi cười nói: “Ta muốn đi ngao du khắp thiên hạ, ngươi nói võ công ta cao như thế, không tranh thiên hạ đệ nhất sao được?” Kỳ thực Trương Bình lúc này không muốn ly khai, chẳng qua Hoàng Phủ Kiệt hỏi y như vậy thì tiện miệng đáp thôi.
Mà nghe y trả lời như thế, Hoàng Phủ Kiệt sẽ gạt bỏ cũng là chuyện đương nhiên, “Ngươi chẳng phải nói muốn cùng ta đi tới đích sao?”
“Ta có nói sao? Được rồi, chờ sự tình trở lại bình thường, ta sẽ quay về gặp ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Phủ Kiệt khẽ cười, “Lần này quay về kinh, lão đại, lão nhị đại khái sẽ cực lực lôi kéo ta, mẫu thân ta cũng vì ta mà tìm một hảo Vương phi, thậm chí là thị thiếp. Phụ hoàng chắc chắn sẽ phong cương cho ta.”
“Những điều này chẳng phải rất tốt sao?” Trương Bình vô tâm khẽ vỗ vỗ hắn.
Hoàng Phủ Kiệt bắt lấy tay y, ánh mắt chiếu lên gương mặt y, cười nhạt : “Ngươi mới đúng là người vô tình không có trái tim, toàn nói dóc! Lúc trước là ai nói không ly khai ta? Là ai nói sẽ theo ta cả đời?”
Trương Bình hạ mắt trầm mặc hồi lâu.
“Ngươi nói chuyện a!”
Trương Bình vẫn trầm mặc.
Hoàng Phủ Kiệt tức giận, quay lưng không thèm nhìn y nữa.
Thật lâu.
“Ngươi cho rằng ta ngốc sao?” Trương Bình khe khẽ thở dài.
Hoàng Phủ Kiệt vẫn đưa lưng về phía y.
Trương Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh sắc xao động một chút.
“Ta là thái giám, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Tại biên quan, các tướng lĩnh, bao gồm Phong Tử cũng đoán ra chuyện bên trong ta và ngươi. Bọn họ bên ngoài không để ý nhưng trong bụng coi thường ta. Bọn họ tôn trọng ngươi, sùng bái ngươi, còn đối với ta chỉ là một hoạn quan, một thị nô. Ngươi không phát hiện ra các tướng lĩnh và ta không hề qua lại?”
Hoàng Phủ Kiệt im lặng, hắn đã sớm phát hiện tình trạng đó. Nhưng trong tâm tư, hắn cảm thấy vui, thậm chí còn có thể nói chính hắn cố ý tạo ra tình huống ấy. Hắn không thích Trương Bình thân cận với kẻ khác.
Trương Bình gãi gãi đầu, miễn cường mỉm cười, “Không phải ta muốn tiếp cận bọn họ, mà là bọn họ chẳng đáng. Trở về kinh, ngươi cũng nói nương nương chỉ hôn cho ngươi. Kinh thành không thể so với biên quan, ở đó cũng không chỉ có một nhi nữ thái thú. Đợi đến lúc ngươi có thê thiếp, ngươi còn định tiếp tục với ta sao? Quan hệ chúng ta ngay từ đầu đã vượt ranh giới, khi trước ta còn trẻ chưa hiểu hết thiệt hơn, hôm nay nghĩ lại cũng thấy nực cười.”
“Ngươi nghĩ nực cười?” Hoàng Phủ Kiệt trong lòng vốn có một tia áy náy nhưng nghe câu ấy, bực bội quay lại trừng y.
“Chẳng lẽ không nực cười sao? Ta là một thị nô nhưng lại muốn làm đại ca một vị hoàng tử. Xin hỏi vương gia, ta hiện tại là đại ca ngài, hay là thị nô của ngài?”
“Tình nhân.” Hoàng Phủ Kiệt âm trầm phun ra hai chữ tối hậu.
Trương Bình muốn cười, “Tình nhân? Ta thế nào cũng không cảm thấy chúng ta chính là loại quan hệ này?”
“Đó là do ngươi đần.”
“Thật vậy chăng?” Trương Bình hoài nghi.
“Đương nhiên là thật! Ngươi ngủ với ta nhiều năm như vậy còn giả sao?”
“Ta ngủ với ngươi?”
“Lẽ nào ngươi không ngủ với ta? Loại sự tình này một người có thể làm sao?”
“Là…. Sai! Ta không muốn, là ngươi muốn…”
“Ngươi dám nói ngươi một điểm khoái cảm cũng không có? Ngươi dám nói bản thân ngươi một điểm cũng không muốn?”
“Cái này…” Bọn họ phát sinh quan hệ này hơn sáu năm, biết nói sao cho rõ?
“Trương Bình, chúng ta là tình nhân, không phải trước đây, là hiện tại. Ngươi nghĩ xem tại sao ngươi không muốn trở lại kinh thành, nguyên nhân lớn nhất chính là vì không muốn ta thú thê?” Hoàng Phủ Kiệt ngồi dậy, chỉ ra.
“Cái này không sai, nhưng…”
“Không có nhưng, chính là vậy! Ngoài ta ra, ngươi không muốn hầu hạ người khác đúng không? Ngươi không muốn quỳ trước thê tử của ta đúng không? Ngươi không muốn nữ nhân của ta cười nhạo ta thượng sàng ngươi đúng không? Ân?”
Trương Bình chậm rãi gật đầu. Tuy rằng Hoàng Phủ Kiệt nói không sai nhưng tại sao y cảm thấy lời hắn hắn biểu đạt không giống với ý tứ của mình ?
“Ngươi đố kỵ. Không nên phủ nhận!” Hoàng Phủ Kiệt vươn tay chặn, không để Trương Bình có cơ hội mở miệng, “Ngươi nghĩ mình không có, nhưng kỳ thực suy nghĩ của ngươi, hành vi của ngươi đều chứng tỏ ngươi đố kỵ. Ngươi không muốn ta làm chuyện đó với nữ nhân hoặc nam nhân khác. Ngươi muốn ở cùng ta nhưng không muốn người khác chen giữa đôi ta. Ngươi không quan tâm đến thân phận chúng ta, ngươi chỉ ngại thân phận sẽ cản trở chúng ta ở cùng nhau.”
“Ách…”
“Ngươi yêu ta. Yêu ta giống như một trượng phu ái thê tử của mình. Bằng không lúc trước vì sao ngươi đồng ý quan hệ xác thịt với ta? Huynh đệ kết nghĩa sẽ làm loại chuyện này sao?”
“Là bởi vì…”
“Không, đó là bề ngoài. Trong lòng ngươi nếu như đối với ta không có tình cảm sâu sắc, ngươi sẽ đáp ứng ta ư? Ngươi ngẫm lại xem, nếu như là thái tử cầu ngươi làm chuyện này với hắn? Nếu như là Huệ vương? Đổi lại là người khác, ngươi sẽ làm sao?”
Không cần tưởng tượng, Trương Bình chỉ nghe hắn nói vậy mặt đã trắng bệch.
“Đúng không, ngoại trừ ta, ngươi sẽ không chấp nhận ai khác như vậy. Trương Bình, ngươi đã sớm yêu ta rồi.”
“Có thể lúc đầu, ngươi chỉ thương hại ta, nhưng dần dần nó đã thay đổi. Ngươi xem, giống như ngươi nói, ngươi là thái giám. Trong nội tâm ngươi luôn cho rằng bản thân vô pháp lấy vợ, nhưng ngươi là một nam nhân, ngươi muốn hảo hảo yêu một ai đó và ta ở bên cạnh ngươi.”
“Ngươi đối với ta từ thương hại đã nảy sinh cảm tình rồi yêu ta. Chuyện đó cũng hợp lẽ tự nhiên.”
Trương Bình bị hắn triệt để làm cho mơ mơ hồ hồ.
Hoàng Phủ Kiệt biết rõ phải rèn sắt ngay khi còn nóng, “Ta hỏi ngươi, lúc trước ta làm đại soái hai tháng không để ý đến ngươi, ngươi rất khó chịu, rất lo lắng đúng không?”
Trương Bình thận trọng nghĩ ngợi, xác thực như vậy, thành thật gật đầu.
“Lúc nhỏ ta không hiểu biết, ngươi bực bội vì ta, đặc biệt muốn bang trợ ta, đúng không?”
Trương Bình lần thứ hai gật đầu.
“Khi ta chạm vào ngươi, thật ngươi không có cảm giác?”
Trương Bình đỏ mặt.
“Ngươi là thái giám, theo lý ngươi không có tính dục. Thế nhưng mỗi khi ta yêu thương ngươi, tiến nhập ngươi, lẽ nào ngươi chỉ cảm thấy thống khổ?”
Trương Bình ngây người nửa ngày, đỏ mặt nhìn về phía cửa sổ.
Hoàng Phủ Kiệt đưa tay xoay mặt y lại đối diện mình, tổng kết : “Trương Bình, kỳ thực ngươi từ lâu đối với ta tình cảm đã ăn sâu bén rễ, chỉ là không tự biết mà thôi.”
Trương Bình nhìn về phía hắn, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, ta biết ngươi ủy khuất, ta sẽ cố gắng ly khai khỏi kinh thành. Đợi phong cương, ngươi là ngươi, ta là ta, bất luận kẻ nào cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Dù ta có thú nữ nhân, ngươi cũng không cần để ý đến các nàng.”
“Vương gia.” Trương Bình mở miệng.
“Ân?” Hoàng Phủ Kiệt nhìn y, ánh mắt có thể dùng bốn chữ “ôn nhu như thủy” để hình dung.
“Trọng tâm câu chuyện hình như trật.”
“Trương Bình ” Hoàng Phủ Kiệt cầm hai tay của y, vạn phần bi thương nói: “Ngươi cam lòng để ta đau khổ? Ngươi cam lòng bỏ ta lại hổ lang chi địa?”
Trương Bình im lặng. Ta chưa nói không theo ngươi đến kinh thành a, ta rõ ràng nói…
“Ngươi cũng không đành lòng để bọn họ khi dễ ta đúng không?” Nam nhân chua xót bồi thêm một câu tối hậu như vậy.
Trương Bình không thể đồng ý cái này, từ trên giường nhảy xuống quan sát đối phương vài cái. Cười lạnh nói : “Vóc người, võ công, trí tuệ hiện nay, còn có ai có thể khi dễ được ngươi? Nếu như có người như vậy, ta thật muốn xem đối phương là loại người gì?”
Nam nhân trầm mặc, lại đau lòng nghĩ: quả nhiên vóc người trưởng thành quá lớn, dễ bị thất sủng. Trương Bình đối với hắn đã không còn ôn nhu giống trước đây.
—————-
Trương Bình không có trong mã xa của Vương gia, y trở về thăm gia đình.
Không lâu sau khi Trương Bình ly khai Phương Đỉnh thôn thì mọi người trong Trương gia, kể cả thân thích liên quan đều biến mất. Không ai biết họ đi đâu, ngay cả việc họ đi lúc nào cũng chỉ có vài người biết.
Mà bên này, Trương Bình ly khai bất quá mới có hai mươi ngày, nam nhân đã chờ y đỏ mắt trên mã xa.
Hoàng Phủ Kiệt không biết nên mở miệng nói gì, hắn cũng không mở miệng nói cho Trương Bình biết hoang mang nằm sâu trong lòng: hắn sợ Trương Bình cứ như vậy….không bao giờ….trở về nữa.
Hoàng Phủ Kiệt không rõ bản thân có coi Trương Bình là tình nhân hay không. Hắn cũng không biết tình nhân ở chung với nhau như thế nào. Hắn chỉ biết hắn không thể không có Trương Bình, lớn như vậy rồi, chỉ có Trương Bình là thực sự thuộc về hắn.
Thậm chí hắn có một loại cảm giác, chỉ khi nào bắt nhốt Trương Bình lại, hắn mới có thể an tâm làm những chuyện khác. Không có Trương Bình, tất cả những thứ ấy chỉ là hư ảo.
Trương Bình, Trương Bình…
Có lẽ chỉ duy nhất điểm này thuộc về nhân tính của hắn, chỉ có người này hắn giữ được trong tay.
———————-
Hoàng Phủ Kiệt kéo hai chân Trương Bình, đụng chạm nơi riêng tư giữa hai chân.
“Ngươi điên rồi, chỗ này là trong mã xa!” Trương Bình kẹp chặt hai chân, quát lớn.
Hoàng Phủ Kiệt ngẩng mặt lên, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa tia điên cuồng sởn lạnh.
Trương Bình không nói nữa, nhãn thần này, biểu tình này, y quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Im lặng thở dài, Trương thị nhân xui xẻo thả lỏng người để ngươi nọ đưa ngón tay vào chỗ giữa quần, ra sức trảo nhu y.
“Hô… Ngươi điểm nhẹ.” Trương Bình không chịu nổi đau đớn, đè thấp thanh âm, nói nhỏ.
Hoàng Phủ Kiệt gật đầu, cúi đầu hôn môi y.
Trương Bình không kháng cự, hé miệng nhượng đầu lưỡi của hắn len lỏi bên trong.
Hoàng Phủ Kiệt cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ cấp thiết, một tay chế trụ đầu Trương Bình, một tay luồn vào trong khố.
Hoàng Phủ Kiệt vóc người cao to hơn thường nhân rất nhiều, thế nên tay chân lớn hơn thường nhân một vòng.
Trương Bình bị ép nâng cao chân, thuận tiện để người nọ thăm dò giữa hai đùi.
Đầu lưỡi khuấy động y, ngấu nghiến bờ môi y, khẩu thủy theo khóe môi chảy ra.
Nam nhân để lại vết tích liếm giảo, hơi thở gấp gáp, rồi lại lấp đầy miệng y a.
Trương Bình bị hắn khuấy động khoang miệng, rần rần tê dại, ngay cả đầu ngón chân cũng khó chịu co duỗi.
Bàn tay nam nhân lần giữa hai đùi, ngón tay cái xoa nắn vùng cấm, ngón giữa dài nhất đẩy vào trong hậu huyệt y, ngón trỏ cũng ấn vào.
Trương Bình phát sinh tiếng rên rỉ khiêu gợi.
Nam nhân bị thanh âm rên rỉ của y kích thích, hung hăng cắn lên bờ môi y một cái, rút tay ra cởi y phục đang mặc, trong nháy mắt đã đem y phục trút sạch.
Trương Bình không dám phát ra thanh âm lớn, cũng không cự tuyệt, chỉ liên tục nói khẽ : “Ngươi điểm nhẹ, điểm nhẹ.”
Nam nhân cởi dây lưng ra, cưỡi lên người y, nâng đầu của y lên, nắm lấy bàn tay y đưa lên môi hôn nhẹ.
Trương Bình nuốt nước bọt. Y và người này đã lâu chưa quan hệ thân mật, không có nghĩa là y sẽ sợ hắn.
“Thấy ngươi hồi đó nhỏ yếu như vậy, ai có thể tưởng tượng ra ngươi bây giờ cao lớn thế này?” Trương Bình nhỏ giọng nói thầm.
Nam nhân bất mãn, chà xát thứ đang ngậm trong miệng.
“Ngươi đừng bướng, đến lúc đó ngươi thống khổ, ta cũng thống khổ.” Trương Bình cảnh cáo hắn.
“Vậy ngươi ngậm hảo cho ta!” Nam nhân ra lệnh.
Trương Bình bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi liếm đầu na căn có điểm ướt át.
Thân thể nam nhân run lên, phát sinh tiếng rên rỉ khàn khàn.
Đội quân trùng trùng điệp điệp bước, nhìn không thấy điểm đầu.
Mã phu đánh xe nghe thấy trong mã xa truyền đến gì đó, muốn nghe kỹ thì lại bị tiếng gió thổi bạt đi.
Tiếng thở dốc hoan lạc, khẽ khàng quanh quẩn mã xa.
Hai thân thể ma sát lắc lư theo tiết tấu mã xa, phát sinh âm thành kỳ quái. Có lúc đột nhiên nhanh hơn, có lúc chậm lại.
Thân ảnh cao lớn, cường tráng hoàn toàn bao phủ lấy một người khác, chỉ có thể nhìn thấy một chân người nọ trên cánh tay nam nhân. Mỗi lần nam nhân tiến nhập, người trong lòng sẽ phát sinh thanh âm rên rỉ đè nén.
Mã xa lộc cộc chạy, càng ngày càng gần đến kinh thành hơn….
——————
So với ngày xưa ly khai kinh thành, Hoàng Phủ Kiệt lần này quay về có thể nói vinh quang vô hạn.
Năm dặm ngoài thành, Thái tử, Huệ vương cũng Ngũ hoàng tử Thư vương dẫn đầu quần thần đứng ở ngoài thành tương nghênh.
Thắng đế tuy rằng không cùng các đại thần ra ngoài thành nghênh đón — hắn là con của ngài, ngài không cần phải … nhưng để biểu thị cho người khác thấy, ngài đặc biệt ban ngự mã phi hồng, cho phép Ninh vương không cần xuống ngựa, tiến thẳng vào đại điện.
Mã xa Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện, Hoàng Phủ Kiệt từ trong mã xa bước ra. Mọi người đều thầm phát ra tiếng thét kinh hãi.
Đây là Tứ hoàng tử năm xưa điều đi Nhạn Môn Quan? Vì sao kẻ nằm trong trí nhớ bọn họ kém người này rất nhiều?
Nếu như không nhìn gương mặt kia, bọn họ đều không thể tin người này năm xưa tạo cảm giác hầu như không tồn tại, thậm chí là Ninh vương bị mọi người coi thường.
Hoàng Phủ Kiệt vừa xuất hiện, lập tức khí thế áp bách tràn ngập.
Vóc người cao lớn, cường tráng, gương mặt ma mị, khí thế huyết tinh, áp bách khiến xung quanh tĩnh lặng.
Đây là sát khí. Chỉ có người tại sa trường vào sinh ra tử, chém giết vô số sinh mệnh mới có thể phát ra sát khí người người run sợ!
Hoàng Phủ Kiệt khẽ cười, thu lại khí thế quanh thân. Thái tử, Huệ vương, Thư vương cùng quần thần dần dần khôi phục thần thái.
Chúng thần nhất tề chúc mừng. Lúc thái tử và Huệ vương biểu hiện niềm nở, mỗi người trong bọn họ đều nghĩ muốn củng cố thêm huynh đệ tình thâm hoàng thất. Hoàng Phủ Kiệt giả bộ cực kỳ cảm động, nói có được ngày hôm nay là nhờ phúc của các huynh trưởng; còn nói nếu như không có Lưu tướng quân giáo huấn, hắn sẽ không có hôm nay; thuận tiện còn đại đại tán dương các tướng lĩnh bên cạnh một phen.
Huệ vương âm thầm tìm kiếm thân ảnh Diệp Chiêm nhưng không thấy, kiềm chế bất an, chống đỡ bằng khuôn mặt tươi cười.
Thái tử kéo cánh tay Hoàng Phủ Kiệt, nói muốn tặng hắn một lễ vật thật lớn.
Ngôn Tịnh cũng sáu năm không gặp ngoại tôn, giờ thấy hắn thay đổi tráng kiện như vậy, lão an lòng, đồng thời cũng có chút cảnh giác. Sở dĩ vì vậy mà ông ta không biểu thị thân thiết giống thái tử và Huệ vương, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Trương Bình thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ từ mã xa bước xuống, thay phục sức thái giám mà Hoàng Phủ Kiệt sai người đưa tới.
Tất cả mọi người đang vui mừng nghênh đón các chiến tướng khải hoàn quay về, không ai chú ý tới một thái giám nho nhỏ như y.
Hoàng Phủ Kiệt được thỉnh lên ngự mã, chúng tướng theo sau, những người nghênh tiếp đi cuối cùng, lớp lớp tiến vào kinh thành.
Trong kinh đã tẩy trần, quét tước, dọc hai bên đường treo đầy hồng cân, giấy màu, dân chúng đứng hai bên kiễng chân nhìn “Ma suất” trong truyền thuyết, bảo vệ non sông, chinh phục Hung Nô, còn khiến Nguyệt Thị diệt quốc.
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt cưỡi trên ngự mã, không nhanh không chậm địa tiến nhập khắp đường phố kinh thành.
Trương Bình chẳng rõ lúc nào ở bên cạnh hắn, đi bộ theo sau.
Đoàn người nhìn Ninh vương và các tướng lĩnh xuất hiện, tiếng hoan hô vang dậy.
Hoàng Phủ Kiệt cùng những người khác ôm quyền hướng quần chúng đang hoan hô, cảm tạ.
Tiếng hoan hô càng thêm vang dội, nhiều kẻ giống như người điên, chụm tay lại gào thét.
Trương Bình tai rất thính, nghe trong tiếng hoan hô hỗn loạn còn có tiếng kêu sợ hãi và thanh âm kinh ngạc. Có người truyền nhau rằng Hoàng Phủ Kiệt chính là người không mang mặt nạ đi ở giữa, là người cao lớn nhất.
“Ma suất!”
“Thật ma suất! Ngươi nhìn mặt hắn! Ngươi xem vóc người hắn!”
“Thiên a, đó chính là hoàng tử? Quả nhiên khác với thường nhân.”
“Uy nghi này phàm nhân sao có, Tứ hoàng tử là thần a, Tứ hoàng tử chính là long tử!”
“Một năm trước ta chợt nghe Chu Đường xem bói, tiết lộ thiên cơ, nói Tứ hoàng tử là long thần hạ phàm, Đại Á tất thắng. Quả nhiên không sai, quẻ của Chu Đường chưa bao giờ sai!”
“Nguyên lai là Long thần hạ phàm, trách không được!”
“Đại Á có Long thần a!”
Bách tính kích động, hướng thân ảnh Hoàng Phủ Kiệt quỳ xuống, miệng hô Long thần giáng phúc.
Một người quỳ, trăm người quỳ. Sự kích động lan truyền từ người này sang người kia. Tiếng hô Long thần giáng phúc vang vọng khắp đường phố.
Trương Bình hiểu bầu không khí này là có người cố tình gây ra, nhưng nghe tiếng hoan hô điếc tai, nhìn bách tính kinh sợ lễ bái Hoàng Phủ Kiệt, y nhịn không được hứng phấn mà nắm chặt song quyền.
Hoàng Phủ Kiệt liếc mắt nhìn Trương Bình, khóe miệng ẩn chứa nụ cười hàm xúc khó tả.
Nhìn bách tính đứng chật đường gọi hắn là Long thần chi tử, lại nghĩ nguyên lai những điều Trương Bình nói với hắn đều đúng. Nếu như hắn có thể trở thành người đệ nhất thiên hạ, xấu cũng biến thành mỹ.
Hiện tại dung mạo hắn không còn là khuyết điểm mà lại thành dấu hiệu của Long tử.
Từ hôm nay trở đi, hắn – Hoàng Phủ Kiệt mới là Long tử chân chính của Đại Á, sau này nơi nơi đều lưu truyền. Dung mạo hắn, chiến tích của hắn, thậm chí là vóc dáng cao to hơn thường nhân cũng sẽ được thuật lại.
Mắt thấy hoàng cung nguy nga cách đó không xa, nam nhân mỉm cười.
Không vội, cuối cùng sẽ có ngày ta trở thành chủ nhân nơi đó. Thực sự trở thành người đệ nhất thiên hạ.
Mà Trương Bình sẽ bầu bạn bên ta. Ta sinh, ngươi cũng sinh; ta tử, ngươi cũng ngủ cùng ta trong quan tài.
Lễ nghi phiền phức trong điện được lược qua, không đề cập tới.
Hoàng Phủ Kiệt giao ra hổ phù, Thắng đế dĩ nhiên khen ngợi và biểu dương Hoàng Phủ Kiệt một phen, ban thưởng rất nhiều bảo vật. Về phần luận công phong thưởng những người ở phía sau, đêm đó Thắng đế mở phong yến trong hoàng cung tiếp đãi các tướng lĩnh khải hoàn quay về.
Trương Bình là thị nhân đương nhiên không có tư cách dự tiệc, cùng với các thị phó của vương công đại thần chờ ngoài hoàng cung.
Tổng quản Ninh vương phủ dẫn người hầu đến nghênh tiếp. Trương Bình nhận ra bọn họ nhưng họ không nhận ra Trương Bình trong đám người. Trương Bình cũng lười tiến đến nhận mặt, cùng một gia nô đại thần bên cạnh nói chuyện phiếm.
Đợi đến nửa đêm, những người khác, ngay cả Huệ vương cũng tọa giá rời đi, mới nhìn thấy Hoàng Phủ Kiệt khoan thai bước ra.
Trương Bình ra đón.
Tổng quản Ngôn Hồng bước nhanh vượt qua y, kích động vạn phần gọi một tiếng :”Vương gia!”
Hoàng Phủ Kiệt đã gặp qua là không quên được, tuy rằng sáu năm không thấy, nhưng nhìn lướt qua hắn đã biết đấy là ai. Bất quá kẻ trước mặt sáu năm không gặp, trên mặt đã có thêm phần nịnh nọt và cung kính, không còn vẻ che đậy khinh mạn, xem thường. Đi qua tổng quản, Hoàng Phủ Kiệt cười cười với Trương Bình.
“Chờ lâu a. Thái tử giữ ta lại nói chuyện.”
“Hoàn hảo, ta cũng tìm người nói chuyện phiếm đến giờ. Bụng có điểm đói.”
“Ha hả, ta nghĩ Ngôn tổng quản hẳn đã chuẩn bị tiệc rượu, đợi trở về, chúng ta hảo hảo uống lưỡng bôi.”
“Hảo.”
Tổng quản nhất thời không nhận ra Trương Bình là ai, chủ yếu là do thái độ Ninh vương khiến ông ta kinh ngạc. Vương gia bọn họ thế nào lại lộ ra vẻ mặt ôn hòa với một thái giám như vậy? Sau đó mới nhớ ra bên cạnh Vương gia luôn có một thị nhân hầu hạ, hình như tên Trương Bình?
Thái giám này không phải ngốc sao? Hiện tại xem ra rất bình thường? Ngôn Hông ôm một bụng nghi hoặc, vội vã kêu kẻ hầu điểm đăng, nghênh đáo Hoàng Phủ Kiệt đến trước mã xa.
Hoàng Phủ Kiệt kéo Trương Bình ngồi cạnh. Trương Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Người khó hiểu nhất chính là Ngôn Hồng, ông ta không sao giải thích được, chỉ nhượng mã xa nhanh nhanh hồi phủ.
——————-
Ninh vương phủ vẫn xưa cũ như vậy.
Thế nhưng Ninh vương phủ sáu năm trước cổng và viện quạnh quẽ, sáu năm sau Ngôn tổng quản luống cuống thu lễ vật không dứt.
Người đến bái kiến xếp thành hàng dài. Từ thái tử cho tới phủ doãn kinh thành. Hoàng Phủ Kiệt ai đến cũng không cự tuyệt, nhất nhất tiếp kiến.
Ninh vương phủ thêm một gã thực khách, họ Phong, tự Vũ Sơn. Người này ưa bạch y, cử chỉ nhanh nhẹn, khi cười hai mắt nhếch lên, thập phần hòa ái.
Hoàng Phủ Kiệt mỗi lần tiếp kiến khách nhân đều sẽ giới thiệu thực khách này. Dần dà, các đại thần đều biết người này. Sau nghe các tướng lĩnh nói Ninh vương nhậm chức thống soái, Phong Vũ Sơn làm quân sư. Ninh vương đánh hạ quân Hung Nô có công rất lớn của người này. Vì vậy đại danh Phong Vũ Sơn không ai không biết.
Người hầu kẻ hạ, thị vệ trong Ninh vương phủ tăng lên nhưng không ai chú ý. Ninh vương lập đại công quay về, trong phủ có thêm người hầu hạ cũng là lẽ tự nhiên.
——————-
Ba ngày sau khi quay về kinh, Thắng đế tại kim loan bảo điện chính thức luận công ban thưởng.
Ngoài các tướng lĩnh có công, Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt làm thống lĩnh được ban cho một tòa tân phủ, kim năm nghìn hai, ngân tam vạn lượng, mười bảy tuấn mã, ba mươi sáu phó thị, mười hai mỹ nữ. Đồng thời gia phong mẫu thân hắn Hiền phi thành Hoàng quý phi, ban thưởng rất nhiều châu bảo. Đáng tiếc ban thưởng hậu nhưng vô thực quyền.
Sau lâm triều, Thắng đế gọi riêng Hoàng Phủ Kiệt vào Thượng thư phòng hỏi hắn có muốn phong cương. Hoàng Phủ Kiệt tâm niệm đáp: “Nhi thần không cần phong cương, nhi thần nguyện vì phụ hoàng đóng ở biên cương. Có thể đến bất cứ đâu.”
Thắng đế mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Nghe dân gian truyền ngươi là Long thần chi tử, ngươi cảm thấy sao?”
Hoàng Phủ Kiệt ngẩn người, rất tự nhiên đáp: “Phụ hoàng, ngài là thiên tử, là Long thần chuyển thế. Nhi thần là nhi tử của người, lẽ dĩ nhiên sẽ là Long thần chi tử. Người ta nói long sinh cửu tử, phụ hoàng mới có thất nhi tử, vẫn còn thiếu hai người nữa a.”
Biểu tình Thắng đế không đổi, nhưng có thể thấy cơ thể ngài thả lỏng.
“Trẫm ban thưởng mặt nạ cho ngươi, có phúc hơn?” Khẩu khí Thắng đế có chút vui đùa.
Hoàng Phủ Kiệt vội vã kính cẩn trả lời: “Vâng.”
“Ngươi còn cần mặt nạ chứ?”
Hoàng Phủ Kiệt cười khổ, “Thỉnh phụ hoàng tái ban thưởng cho nhi thần, trước đây ở trong quân thì không sao, mới quay lại kinh thành mấy ngày đã hách khóc vài tiểu oa nhi ven đường.”
Thắng đế nghe vậy cười ha hả, phất tay nói: “Trẫm sẽ tái ban thưởng ngươi một mặt nạ khác.”
Hoàng Phủ Kiệt khom người tạ ân, trong lòng phẫn hận nhưng không biểu lộ ra ngoài.
“Ngươi đi gặp mẫu thân ngươi a, mẫu tử các ngươi sáu năm không gặp. Nghe nói ngươi diệt Nguyệt Thị quốc, còn hàng phục Hung Nô, nàng rất trông ngóng, mỗi ngày nàng đều tìm đến trẫm hỏi lúc nào được gặp ngươi.”
“Vâng.”
Thắng đế chú ý tới Hoàng Phủ Kiệt nghe thấy ngài đề cập đến Hiền phi, trên mặt xuất hiện chán ghét và bài xích. Trong lòng không khỏi mỉm cười. Hiền phi đối với sửu nhi tử thế nào, ngài cũng đã nghe đồn. Tuy rằng đáng tiếc là mẫu tử bọn họ bất hòa, nhưng hôm nay quan sát thấy điểm đó ngài khá thích thú.
Hoàng Phủ Kiệt rời khỏi thượng thư phòng.
Trương Bình chờ tại bên ngoài ra đón hắn.
“Chúng ta đến Thụy hoa cung.” Hoàng Phủ Kiệt không nói nhiều, lập tức tiến về phía trước.
Trương Bình theo phía sau, trong lòng có chút do dự.
“Sớm muộn gì cũng bị nàng thấy, không bằng sớm gặp.” Hoàng Phủ Kiệt rõ ràng quay lưng về phía y nhưng vẫn đoán ra suy nghĩ trong lòng y, lạnh lùng nói.
Trương Bình vốn muốn hỏi hoàng thượng triệu kiến riêng mình hắn có chuyện gì, nhìn hắn như vậy, y quyết định chờ sau khi trở về phủ sẽ hỏi.
Bước một mạch đến Thụy hoa cung, không hề nói chuyện, Hoàng Phủ Kiệt bỗng dừng cước bộ.
“Trương Bình, ngươi chớ quên bản thân từng nói những gì.”
Hả?
Không đợi Trương Bình kịp phản ứng, Hoàng Phủ Kiệt lại bước tiếp.
Thái giám quét tước trước cung nhận ra Tứ hoàng tử, ngay tức khắc, Thụy hoa cung vốn luôn an tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Sáu năm, Hiền phi không có một điểm già, một khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ xinh đẹp, càng lộ ra vẻ đẹp nữ nhân thành thục.
Nhưng nữ quan Hồng Tụ dung mạo có chút âm u, gần bốn mươi tuổi, nàng lộ ra vẻ phong tình tịch mịch. Ngay khi nhìn thấy Hoàng Phủ Kiệt tráng kiện xuất hiện, ánh mắt bỗng sáng lên, nhưng được giấu đi rất nhanh.
“Ngươi thay đổi rất nhiều, không ngờ ngươi càng lớn càng cao to.” Hiền phi thở dài.
Hoàng Phủ Kiệt quỳ gối trước mặt Hiền phi, miệng nói hài nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải bận tâm.
“Ba ngày trước ngươi về, vì sao không sớm tới gặp bản cung?”Hiền phi tựa như không đếm xỉa tới.
Hoàng Phủ Kiệt càng quỳ thấp, thản nhiên trả lời :”Nhi tử cũng muốn sớm tiến cung vấn an mẫu thân, nhưng mới về phủ có rất nhiều chuyện phải xử lý, lại có nhiều đại thần tới thăm hỏi….”
“Viện cớ!” Hiền phi tức giận, lớn tiếng quát “Ngươi cho là ngươi đã lớn mạnh, có thể không cần trở về gặp ta đúng không?”
“Mẫu thân nói đùa. Nhi tử và người có một sợi dây bền chắc, dù nhi tử có ở xa đến đâu, cuối cùng vẫn nhất định quay về với mẫu thân.”
Hiền phi nhìn nhi tử đang quỳ trước mặt, tâm tình phức tạp.
Nhi tử có tiền đồ, kẻ làm mẫu thân dĩ nhiên phải thấy hài lòng. Nhưng nhi tử có chủ kiến, thậm chí muốn thoát ly mẫu thân, đây không phải sự kiện đáng mừng.
Bằng trực giác, Hiền phi cũng hiểu được nhi tử này không còn nằm trong sự điều khiển của mình nữa.
Sáu năm, chỉ sáu năm, sửu tử của nàng đã lớn như vậy. Con người nhu nhược năm xưa thấy nàng là run rẩy, giờ đã trở thành ma suất khiến Hung Nô sợ mất mật.
Hiền phi biểu tình chuyển sang nhu hòa “Ngươi còn nhớ kỹ điểm ấy là được. Nếu như không có ta và ngoại công ngươi ở phía sau bang trợ, ngươi cho là ngươi có thể có ngày hôm nay?”
“Nhi tử biết.” Hoàng Phủ Kiệt bình tĩnh nói.
“Đêm nay ngươi ở đây dùng bữa, bản cung có nhiều sự hảo muốn hỏi ngươi.”
“Vâng.”
——————–
Trương Bình biết Hoàng Phủ Kiệt ở lại Thụy hoa cung dùng bữa, cũng không hỏi nhiều, trở lại truyền tin. Sau đó tìm vài thứ đơn giản nhét no bụng, cùng mấy gia nhân chạy tới đợi ngoài hoàng thành.
Cửa cung có người đi ra, nhìn phục sức, xác định là quan nhị phẩm. Tuổi cũng không lớn, khoảng chừng hơn hai mươi, vóc người nho nhã văn tú.
“Vi đại nhân.” Có kẻ nhận ra người này là ai liền tới chào. Đối với tâm phúc thái tử, nhi tử của Tể tướng đương triều, cũng là phò mã, kẻ muốn nịnh bợ không phải ít.
Trương Bình ẩn nơi mã xa.
Vi Vấn Tâm không hỏi thân phận đối phương cao thấp ra sao, nhất nhất đáp lễ.
Trương Bình để ý Vi đại nhân tuy cười nhưng trong mắt hàm chứa cô đơn.
Nghe nói bên cạnh thái tử xuất hiện một mưu sĩ, những năm gần đây, mưu sĩ bên cạnh thái tử càng nhiều, hắn đối với Vi đại nhân ngày càng xa cách, là thật hay giả? Trương Bình bỗng nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Đúng rồi, Dương mama chẳng phải nói làm Phò mã rất khổ sao? Hắn và vị Trưởng công chúa kia như thế nào? Còn có người trong mộng của hắn đã gả cho thái tử nữa?
Vi Vấn Tâm thấy ánh sáng từ đèn lồng Ninh vương phủ, đưa hai mắt nhìn qua. Trương Bình bắt gặp ánh mắt hắn rơi trên người mình, hơi khom người.
Vi Vấn Tâm nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ : Y là ai vậy? Rất nhanh, vẻ mặt của hắn nói cho Trương Bình biết hắn đã nghĩ ra.
“Trương thị nhân.”
Trương Bình không ngời hắn đi tới chỗ mình, vội vàng hành lễ: “Trương Bình ra mắt Vi đại nhân.”
“Nhiều năm không gặp, Trương thị nhân vẫn hảo?” Vi Vấn Tâm cười hỏi.
“Nhờ phúc đại nhân, tiểu nhân hết thảy đều hảo.”
“Nhìn sắc mặt ngươi, so với khi còn ở trong kinh thành tốt hơn rất nhiều.” Vi Vấn Tâm dừng một chút, bọn họ đều biết hắn đang nói đến cái gì.
Trương Bình cũng không trả lời, bày ra khuôn mặt thành thật, kính cẩn cười xòa.
“Năm xưa, xin lỗi ngươi.” Vì sao lúc trẻ có thể dễ dàng khoan dung việc người khác khi dễ kẻ yếu, cũng không tiến lên ngăn cản? Vi Vấn Tâm nhớ tới Tứ hoàng tử cùng bọn họ có quan hệ, hắn hiện tại, trái tim như thắt lại.
“Đại nhân quá lời, tiểu nhân không dám.” Trương Bình sợ hãi, vội vã đáp.
“Thay ta vấn an Vương gia nhà ngươi, nói hạ quan đối với chuyện ngài ấy làm tại biên quan, cũng rất kính nể.”
“Vâng. Tiểu nhân nhất định sẽ truyền đạt.”
Vi Vấn Tâm gật đầu, vẻ hơi phiền muộn xoay người bước đi.
Trương Bình ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, chẳng hiểu sao có cảm giác bi thương.
Vương gia từng nói Vi Vấn Tâm là một nhân tài, nếu như thái tử dùng hắn thỏa đáng, như vậy địa vị thái tử tại triều đình nhất định sẽ phi thường được củng cố. Huệ vương muốn động tới hắn sợ rằng không dễ. Nhưng nhìn cục diện hôm nay, thái tử và Huệ vương địa vị ngang nhau, người sáng mắt đều thấy được Vi Vấn Tâm đã thất bại.
Nếu như Vi Vấn Tâm có thể bang trợ Vương gia thì tốt rồi. Người điên tuy rằng mưu kế chồng chất, nhưng trong triều lại không có ảnh hưởng lớn. Mà Vi Vấn Tâm lại có….
Minh nguyệt treo đầu ngọn cây, Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện từ cửa cung, không nói câu nào, bước lên mã xa.
Trương Bình ngồi trên xa viên (phần hông xe ngựa), nhượng thị phó điều khiển mã xa.
Tới Ninh vương phủ, Hoàng Phủ Kiệt không thấy Trương Bình phía sau, cũng không để ý Ngôn tổng quản nghênh đón, đi nhanh tới tẩm viện Lưu Tinh của hắn.
“Phanh!” Sân trong bật mở rồi đóng lại.
Trương Bình gãi gãi mũi, nhìn quanh thấy không có ai, bèn leo tường nhảy vào. Vừa vào đã thấy Vương gia nhà y vịn trên lan can kịch liệt nôn mửa.
Trương Bình lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn.
Hoàng Phủ Kiệt ói một hồi, chùi miệng, ngẩng mặt lên cười sầu thảm với y.
“Qua đây.” Trương Bình giang hai cánh tay.
Người thanh niên cao lớn nhìn y, đi bước một tới gần.
Đột nhiên người nọ bước nhanh về phía Trương Bình, ôm chặt lấy y.
Trương Bình vòng hai tay ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
Trong viện tĩnh lặng không một tiếng động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Phủ Kiệt buông lỏng hai cánh tay, khàn khàn nói : “Gọi người đến dọn a, ta trở về phòng đây. Tối nay ngươi ngủ ở gian ngoài, ta không gọi, ngươi đừng vào.”
Trương Bình kéo cánh tay hắn, “Có muốn đánh một trận?”
Hoàng Phủ Kiệt quay đầu lại, ngừng một chút rồi nói : “Ta không muốn đánh lộn, chỉ muốn sát nhân.”
“A… Ngươi có muốn ta ngủ cùng ngươi?” Ngôn hoàng quý phi đã nói gì với Vương gia khiến hắn ác cảm đến tận giờ? Hay là hắn vô pháp nhẫn nhịn làm hiếu tử trước mặt mẫu thân thêm nữa? Dù sao, người nọ trải qua sáu năm tự do tự tại, quay về không thích ứng được với cái lồng tôn nghiêm. Tiểu Kiệt tội nghiệp…..
Hoàng Phủ Kiệt nhướn mày, cười âm trầm: “”Ngươi không sợ bị ta thô bạo tiến nhập ngươi đến chết?”
Trương Bình gãi gãi đầu, “Bỏ đi.” Thuận tiện cũng buông cánh tay Vương gia ra —— y đã đến giới hạn thông cảm.
Hoàng Phủ Kiệt tức chết, sắc mặt đỏ bừng, bớt huyết sắc hình chữ nhân của người nọ càng giống như đang chảy máu. Trừng mắt nhìn Trương Bình nửa ngày, quay đầu, một cước đá văng cửa phòng, nổi giận đùng đùng đi vào.
Trương Bình nhìn hắn phá cửa, thở hắt ra, xem ra không có việc gì rồi. Giờ y phải gọi người đến quét dọn. Được rồi, còn chuẩn bị nước rửa mặt và trà súc miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất