Lão Tướng

Chương 33: Đàm phán (hạ)

Trước Sau
Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, thư ký đã đưa tới kết quả xử lý của chuyện mắng vốn phụ huynh.

Hôm đó cô ta đã mời tổ chức trọng tải* tham gia, mời người có chuyên môn tới nhà dò xét hiện trường, làm tra xét vết thương của Dương Uy. Giám định kết quả cho thấy, thân thể Dương Uy không có dấu vết đánh nhau, vết thương băng bó ở chân do bản thân làm động tác không thích hợp tạo thành, cũng không liên quan tới Trình Tụ. Tổ chức trọng tài còn cho rằng Trình Tụ trong sạch, thư ký ngay tại đó đối với phụ huynh của Dương Uy cơ cơ oai oai**, vẫn không phục biểu thị giữ nguyên truy cứu Trình Tụ tổn thất tinh thần và tổn thất danh dự, mặt khác, còn đối với trường học trách cứ hành vi không làm tròn bổn phận của giáo viên, không biết phân biệt tốt xấu thiên vị một bên.

[Một tổ chức giải quyết tranh chấp dân sự và đưa ra phán quyết thông qua trọng tài. Chia thành các tổ chức trọng tài trong nước và tổ chức trọng tài quốc tế.]

[Đây là một cách nói bắt nguồn từ ngôn ngữ trong cuộc sống, ý gốc hình dung lời nói hoặc làm việc dong dài phiền phức không thẳng thắn, bình thường ở trong ngôn ngữ có ý chỉ trích, ở trên mạng thường chỉ người sử dụng bình luận.]

Sau khi kết quả đưa ra, Trình Tụ cũng không đi học, mà là một mình ở trong ký túc xá đập nhảy chơi.

Tào Hi mua cho y máy tính, máy chơi game, đủ loại thẻ trò chơi... Tào Khải Trí và Vương Chấn từng đưa ra kháng nghị hành vi cưng chiếu trẻ con không có chừng mực của hắn, đều bị Trình Tụ dùng thành tích xuất sắc nhất đàn áp hết.

Cho tới qua buổi trưa, Tào Hi làm xong thủ tục nhập học, buổi trưa vội vã trở về nhận giao hàng, buổi chiều lại được hội học sinh kéo đi động viên khai giảng.

Hắn rời đi không bao lâu, giáo viên bổ túc xám xịt mà chạy tới xin lỗi, nói là xin lỗi, toàn bộ nội dung tẩy trắng bản thân, cũng bày tỏ mập mờ không vừa lòng đối với việc Trình Tụ sao chép bài tập, hy vọng Trình Tụ mau chóng "nghiêm chỉnh thái độ" "tuân thủ kỷ luật", cũng đối tốt trở lại với Dương Uy, quay về khóa học trong lớp.

Trình Tụ "thái độ nghiêm túc" mà từ chối, biểu thị bản thân muốn nhảy lớp tới Cao nhất lớp Một.

Giáo viên dạy kèm nghe vậy sắc mặt cực vi khó coi, giọng điệu nói chuyện rất nặng nề: "Em phải suy nghĩ kỹ, em thiên phú cho dù tốt, học Sơ nhất lại thoải mái, vậy cũng là Sơ trung! Sơ nhất nhảy tới Cao nhất đó không phải là lớp một Tiểu học nhảy tới lớp bốn, ở giữa có ranh giới rất lớn! Chương trình học của Sơ nhị và Sơ tam không đơn giản, Cao nhất học kỳ một em lại không lên, giờ lên thẳng học kỳ sau, theo không kịp là có thể dự đoán được! Đến lúc đó em còn muốn quay về Sơ nhất, cũng không có chỗ cho em nữa!"

Trình Tụ ngồi ở trên bàn, lắc lư hai cái chân nhỏ: "Em hiểu tâm tình nôn nóng lo lắng của cô, bởi vì cô không từng làm thiên tài. Cô làm thử một ngày xem, một phút đồng hồ cũng được, đến lúc đó cô sẽ biết ranh giới năng lực giữa người và người chênh lệch là rất lớn."

Giáo viên dạy kèm đập cửa đi mất.

Trình Tụ nghĩ: Hẳn là tìm nhà xưởng Ott cải tạo lại cửa ký túc xá một chút, sau này ai sập cửa cửa sập người đó!

Chuyện Trình Tụ nhảy lớp được giáo vụ xử lý, ngược lại không phải là giáo viên bổ túc làm khó dễ từ trong, mà là y xin thời gian qua trễ, các thầy cô vội vàng chuẩn bị giáo án học kỳ mới, không ai có thời gian rút ra kiểm tra đánh giá y. Hơn nữa giáo vụ trưởng cũng cho rằng Trình Tụ nhảy lớp quá nhiều lần, nhất là không có lợi cho bản thân dung nhập hoàn cảnh trường học, hai là bất lợi cho bản thân củng cố kiến thức.

Ông ta tìm tới Trình Tụ, nói lời thấm thía mà tâm sự một lần, trước là khen ngợi y lấy được thành tích dành cho ở mức cao nhất, lại biểu thị vô cùng áy náy đối với chuyện đã xảy ra ngày gần đây, cho rằng trường học xử lý không thỏa đáng, khiến y chịu oan ức, thứ ba khuyên nhủ y thả lỏng tâm tình, học nhiều không giới hạn, đi qua mau hơn nữa, cũng không thể tới bờ bên kia, chẳng bằng thường thức phong cảnh dọc đường thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, vì phát triển trụ cột lâu dài.

Ông ta nói chuyện hợp tình hợp lý, Trình Tụ không cách nào phản đối, nói ra một yêu cầu: Tự do phân bố thời gian và nhiệm vụ học tập.

Học viện Thanh Dương phụ Trung cũng là Trung học trọng điểm mà sao Thủ Đô đều biết, dẫn dắt qua không biết bao nhiêu học sinh chủ chốt, hiểu rõ thiên tài luôn có một cách học tập của riêng mình, có nề nếp mà bản thân bọn họ yêu cầu, ngược lại sẽ bóp chết linh khí của bọn họ, vì vậy chấp nhận rồi.

Tào Hi đối với kết quả này biểu thị ngoài ý muốn, trong trí nhớ của hắn Lâm Doanh thực sự không phải là một người rất dễ nói chuyện.

Trình Tụ: "Thực chất có, địa vị sẽ còn xa không?"

Tào Hi: "..." Đây là đang ám chỉ tôi gì đây chứ?

Khóe miệng của y không tự chủ được nhếch lên, vốn thoải mái mà dựa vào lưng ghế, lúc này cũng có chút không yên, một lần nữa điều chỉnh tư thế ngồi một chút, cần phải khiến cho mình nhìn qua càng thêm tự nhiên.

Trình Tụ: "Nhà tắm trống không."

Tào Hi không dám tin hơi mở to mắt.

Trình Tụ: "Tạm biệt không tiễn."

Tào Hi: "..." Nhiệt tình trong nháy mắt bị dập tắt.

Ngày thứ hai lớp Sơ trung khai giảng, lớp Cao trung khai giảng ngày đầu tiên.

Trình Tụ hai tay bỏ vào túi, ở giờ tự học gần kết thúc lắc lư mà đi vào.

Giáo viên bổ túc thấy y, khóe miệng vênh váo mà nhếch lên. Cô ta biết tính cách của Trình Tụ có bao nhiêu bướng bỉnh, lời nói có bao nhiêu độc mồm, không dám kích y, hời hợt mà nói: "Sau này lên lớp tự học phải đúng giờ, mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị lên... Trình Tụ em muốn đi đâu!"

Đi vào không được mười giây đồng hồ Trình Tụ kéo cái ghế đi ra ngoài.

Trình Tụ vô tội mà nói: "Đi học ạ."

Giáo viên bổ túc: "Phòng đầu tiên là lớp số học! Lên lớp ở đây! Em kéo cái ghế là muốn đi đâu?"

Trình Tụ: "Đi Cao nhất lớp Một ạ, em đã nói với cô rồi."

Giáo viên bổ túc vỗ bàn bộp bộp: "Chỗ giáo vụ không phải đã nói không cho phép em nhảy lớp sao?! Em cãi lời tôi còn chưa tính, còn muốn đối nghịch với cả giáo vụ! Em không coi ai ra gì quá rồi!"

Trình Tụ: "Giáo vụ trưởng đồng ý. Em có thể tự do phân chia thời gian học tập của em."

"Đây là em bằng mặt không bằng lòng!"

Cầm lấy cái ghế tiếp tục chạy.

Giáo viên bổ túc muốn đuổi theo, bị Trình Tụ dùng cánh cửa, chặn lại.

"Trình! Tụ!"

Tiếng gầm gừ vang vọng các ngõ ngách lớp Sơ trung.

Ban Cao trung một vùng yên lặng, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, tất cả mọi người cúi đầu viết vội. Các giáo viên không phải đứng ở bên ngoài cửa cổ, dùng ánh mắt tiến hành "bắn quét yêu quái", mà ngồi ở trong phòng học dùng mặt đen thi triển "uy nghiêm của Thần".

Tiếng Trình Tụ kéo cái ghế đặc biệt chói tai, như một thanh dao cùn rỉ sắt xé rách yên tĩnh tràn đầy tri thức.

Một giáo viên từ trên lầu chạy xuống, nhỏ giọng nói: "Em là ai? Ở chỗ này làm gì?"

Trình Tụ: "Em là học sinh dự thính của Cao nhất lớp Một, tới đi học."

Giáo viên đối với thân phân "học sinh dự thính" của y nửa tin nửa ngờ, giúp mang cái ghế tới cửa Cao trung lớp Một.

Phòng học một nửa học sinh nghe được tiếng động đều ngẩng đầu lên, chủ nhiệm lớp đi lên đón: "Thầy Tả? Hôm nay gió Tây Bắc thổi à, đem thầy thổi tới đây rồi."

Thầy Tả: "Em ấy nói em ấy là học sinh dự thính của các thầy..." Không đợi ông ta nói xong, cái ghế đã được cướp đi rồi.

Tào Hi ngẩng đầu lên, thì thấy Trình Tụ ôm cái ghế, bước từng bước nhỏ đi về phía mình. Hắn vội đứng dậy giúp đem cái ghế đặt ở bên cạnh chỗ mình ngồi, từ trong bàn học lấy ra một ấm trà và một cái ly nhỏ, giúp y rót một ly, hỏi dịu dàng: "Có mệt hay không? Sáng sớm sao không nói cho anh, anh giúp em đem."

Trình Tụ: "Không phải anh nói thích bất ngờ sao?"

Tào Hi mặt mày hớn hở: "Đúng thật rất bất ngờ."

"Khụ khụ khụ!" Chủ nhiệm lớp họ tới cổ hỏng đầy máu mới khiến cho hai người chú ý.

Tào Hi che mũi của Trình Tụ: "Em ấy tuổi còn nhỏ, sức chống chọi yếu."

"..." Chủ nhiệm lớp nhịn không được nói: "Chê tôi tuổi già sức yếu nhiều bệnh hả? Học kỳ trước em không phải đối với tôi như thế nha!"

Cả lớp cười vang.

Thầy Tả thấy thế, lặng lẽ rời đi.

Chủ nhiệm lớp thoải mái ung dung với Trình Tụ: "Sớm biết rằng nên lấy cái chết cưỡng ép, để giáo vụ trưởng đem em phân tới lớp chúng ta, giá trị nhan sắc tăng lên không phải chỉ một chút xíu rồi. Người khác đỡ phải nói gương mặt của Tào Hi là lớp chúng ta nữa, lên cả một góc trời rồi."

"Ầy!"

Ngoại trừ Tào Hi ra, học sinh đều biểu thị oán giận.



Chủ nhiệm lớp: "Vốn là tôi và Tào Hi song hùng tranh bá, lần này phải Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi."

Các học sinh nghe không hiểu, ánh mắt Trình Tụ sáng lên: "Thầy cũng từng xem Tam Quốc Diễn Nghĩa ư?"

Chủ nhiệm lớp: "Đâu chỉ Tam Quốc Diễn Nghĩa chứ, Tam Quốc sát, tứ phương mạt chược, nói lời thật lòng hay mạo hiểm." [Ba cái sau đều là tên game bên TQ.]

Các học sinh kích động mà đập bàn.

Chủ nhiệm lớp liền "Xuỵt xuỵt" kịch liệt, để cho bọn họ nhỏ giọng một chút: "Bởi vì các em, học kỳ trước tôi đã ăn ba cái cảnh cáo, tiền thưởng chia ra không lấy được mà còn thiếu nữa, dùng cách nói của giáo vụ trưởng, thực sự người đầu tiên trong trăm năm từ lúc xây trường tới nay. Học kỳ này các em đều kéo da kéo tới căng dầy chút, tháng này nếu như tôi lấy không được tiền thưởng, sau này các em sẽ tự học nửa đêm. Tôi nghèo tới ngủ không được, mọi người cùng đừng nghĩ ngủ."

Các học sinh đều "Xùy" ông ta.

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ tay: "Mau lên lớp thôi, chuẩn bị một chút tâm tình lên lớp đi. Ai muốn ngủ, mau cho mình hai bạt tai đi."

Các học sinh lục tục đứng lên hoạt động —— lấy Tào Hi, Trình Tụ làm trung tâm tiến hành vây xem.

Bọn họ là một người một cái bàn, ở giữa bàn với bàn không rộng, Trình Tụ ngồi ở chính giữa, tựa như nơi nối hai bên. Bên phải y là một nam mặt ngựa, giơ tay nhấc chân mang theo làn gió thơm. Hắn tự xưng là soái ca xếp sau Tào Hi, người ta gọi là mã soái*, vì nhận được khen thưởng của Trình Tụ, tặng một thỏi socola. [马帅: tìm ra được một nùi nhân vật tên là Mã Soái. Có thể hiểu đơn giản là do bạn nam này có mặt ngựa, mà còn đẹp trai, nên gọi là mã soái chăng:v]

Trình Tụ lập tức đồng ý như thế: "Quả nhiên đẹp trai."

Những người khác hỏi Tào Hi: "Vì sao em trai cậu một chút cũng không hề như cậu vậy! Cậu trước đây rõ ràng đi theo con đường cao lãnh!"

Tào Hi đỡ trán: "Tôi là con đường thân dân."

Những người khác: "Người khác một lòng thân cận, cậu thì "mẫn nhiên vô tồn*". Quả nhiên là thân "mẫn"."

[Mẫn nhiên vô tồn: đột nhiên không tồn tại.

Ở đây có sự chơi chữ giữa từ dân (mín) và từ mẫn (mǐn), 2 từ này phát âm gần giống nhau nhưng có ý nghĩa khác nhau.

Dân: dân chúng; Mẫn: tiêu tan, mất đi...

Thân dân: gần gũi với dân; Thân mẫn: mất đi gần gũi.]

Tào Hi cười híp mắt đá đá chân của Trình Tụ, dường như đang cầu khen ngợi.

Biết rõ bộ mặt thật của Tào Hi chỉ có lớp trưởng Hứa Chính Hào. Lúc trước một câu "người yêu" khiến cậu ta đến nay không dám nhìn thẳng hai người.

Bởi vì giáo vụ trưởng dung túng, chủ nhiệm lớp ngầm đồng ý, cùng với không biết làm thế nào của giáo viên bổ túc, Trình Tụ cứ như vậy lấy một thân phận học sinh dự thính ở Cao nhất lớp Một mà ở lại. Chủ nhiệm lớp còn tặng y cả một bộ sách giáo khoa Cao nhất, lo lắng tới thân cao của y, vốn là muốn đem chỗ ngồi xếp tới hàng đầu, thế nhưng bị Tào Hi từ chối.

Lý do của Tào Hi rất đơn giản: Em là đứng đầu cả lớp, có thể giúp đỡ em ấy học tập.

Những người khác: "..." Từ sau khi Trình Tụ đi tới lớp, hình tượng của Tào Hi đã từ tán tiên "tiếu khán triều tịch triều lạc, bất thực nhân gian yên hỏa*" rơi xuống trở thành giáo chủ ma giáo "nhật xuất Đông phương, duy ngã bất bại**", tìm được cơ hội đã phơi bày bản thân, ai đứng đầu tiêu diệt kẻ đó.

[Cười khi nhìn thủy triều lên thủy triều xuống, không ăn khói lửa nhân gian.

Mặt trời mọc phía Đông, mình tôi bất bại (câu này là của ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại)]

Đối với lần này, lớp trưởng biết nội tình duy nhất chỉ có thể ha ha ha, phân tích từ khía cạnh sinh vật học, loại hành vi này gọi là —— tìm bạn đời.

Giáo viên đảm nhiệm khóa học của Cao nhất lớp Một vốn đối với tồn tại của Trình Tụ là ưu hơn vui, rất sợ một hạt giống tốt bị cuồng vọng tự đại làm hỏng, bình thường đi học có đôi khi cũng sẽ cố ý đặt câu hỏi y, nếu như theo không kịp, hy vọng y biết khó mà lui, nhưng mỗi lần y đều đáp đúng hết.

Các giáo viên không biết là Tào Hi giúp đỡ hay là bản thân Trình Tụ thực sự đã hiểu, tới lúc kiểm tra trong lớp, bọn họ cố ý đem chỗ ngồi hai người xếp tới hai bên phòng học, chính giữa xếp ba giáo viên, kiểm tra vừa kết thúc, một đám giáo viên đang cầm bài thi như sợ đang cầm thánh chỉ mà đi tới phòng làm việc, thúc giục giáo viên đảm nhiệm khóa học đem bài thi bỏ vào trong máy chấm điểm, nhìn thành tích xoẹt xoẹt xoẹt mà xuất hiện ở trên màn hình.

Máy chấm điểm sẽ tự động xếp hạng thành tích, sau khi thành tích của Tào Hi xuất hiện, vẫn cứ đứng xếp hạng nhất, xếp thứ hai ngược lại thay đổi.

Tới cuối cùng một phần thành tích ——

Hạng nhất thay đổi rồi.

Tào Hi di chuyển xuống dưới, tên mới xuất hiện:

Trình Tụ!

Chủ nhiệm lớp mang theo thành tích quay về lớp tuyên bố, trước tiên là nói về lần này có hai người xếp hạng nhất.

Lớp xôn xao lên, bạn học xung quanh Hứa Chính Hào đều cười với cậu ta, cũng có suy đoán là người khác, chẳng qua Tào Hi từ mới đầu đã nhìn chằm chằm Trình Tụ mà cười, gương mặt Trình Tụ bình tĩnh thản nhiên.

"Một cái tên hạng nhất ngoài dự đoán của toàn bộ giáo viên."

Chủ nhiệm lớp nói đầy xúc động: "Em ấy tuổi còn rất trẻ, tuổi còn trẻ phải khiến toàn bộ giáo viên đảm nhiệm khóa học đều không coi trọng em ấy. Em ấy rất cần cù, mỗi lần giáo viên dặn dò bài tập đều hoàn thành đúng hạn. Em ấy tới lớp chúng ta vẫn chưa tới một học kỳ..."

Lời còn chưa nói hết, lớp đã chấn động rồi.

Trình Tụ cười hì hì đứng lên phất tay về phía mọi người.

Chủ nhiệm lớp đành nói: "Tôi còn có vài câu phía sau còn chưa dùng, các người thực sự là quá không biết cổ vũ rồi. Ngày hôm nay tan học đừng đi, cùng nhau quét dọn vệ sinh!"

Cả lớp phát ra tiếng "Xì" to lớn.

Thần đồng nhỏ Trình Tụ liên tục nhảy lớp đã trở thành người có tiếng tăm của trường phụ Trung, đi lại ở trong trường học tỷ số quay đầu lại một trăm phần trăm. Tào Hi vốn mỗi ngày rất bận rộn, bận hết hội học sinh rồi bận xã đoàn, nhưng sau khi phát hiện hiện tượng này, giảm bớt một bộ phận công việc, dành ra thời gian cùng y lên xuống khóa học.

Trình Tụ: "Tôi biết đường."

Tào Hi: "Tôi biết. Thế nhưng tôi sợ anh biết đường đi nơi khác."

Trình Tụ liếc trắng mắt: "Bất kể từ tâm lý tuổi tác hay là sinh lý tuổi tác, những cửa này đều không hợp."

Tào Hi: "Thứ bên trong cửa là cái gì đây?"

Trình Tụ thuận miệng nói: "Giới tính và tính cách không hợp."

Tào Hi hơi mím môi, thay đổi đề tài: "Buổi tối anh muốn ăn gì? Tôi mang về cho anh."

Trình Tụ nhìn hắn một cái: "Đầu cá nấu ớt băm [1]." Căn tin cũng không có món ăn này.

Tào Hi không yên lòng gật gật đầu, tùy tay cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trình Tụ đứng lên trên bàn, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Tào Hi từ trong cửa đi ra, chậm rãi đi ra ngoài. Người vẫn là người kia, tư thế đi cũng vẫn là tư thế đi kia, thế nhưng từ góc độ này nhìn bóng lưng, tràn đầy cô đơn và hiu quạnh.

Y dựa vào song cửa sổ chơi game một chút, trời bỗng nhiên tối xuống, không trung vang lên tiếng sấm, là báo hiệu muốn mưa xối xả.

Ngón tay Trình Tụ còn theo bản năng đè xuống nhấn phim của trò chơi, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn ra bên ngoài. Bầu trời mây đen u ám, đen ngòm một vùng, người đi đường đều không hẹn mà cùng bước nhanh hơn. Sấm chớp rền vang, không khí đầy dấu hiệu cũng là mưa gió muốn tới.

Y đột nhiên buông máy chơi game ra, tiện tay khoác cái áo khoác, cầm lấy cây dù đi ra ngoài.

Người vừa tới bên ngoài, mưa đã trút xuống tầm tả.

Y thoải mái mà mở dù ra. Luồng không khí ở mép cây dù đem nước mưa đều bắn ra, che chở y trong sạch mát mẻ mà đi về phía nhóm biện luận.

Nhóm biện luận là một nhóm bậc nhất của trường phụ Trung học viện Thanh Dương, đứng sau nó là Cơ giáp, một trong cái tên cũng rất có tương lai trong tất cả trường Trung học, đứng sau trường phụ Trung Đại học Thủ Đô và Trung học Tứ Hải.

Trình Tụ ở trong lớp nghe được những người khác bàn tán lúc đi qua, Tào Hi gia nhập khiến tổng thể thực lực nhóm biện luận tăng mạnh, đại hội biện luận liên minh toàn bộ Trung học lần này có hi vọng đoạt giải nhất.

Tài hùng biện của Tào Hi tốt y đã sớm biết. Không thì đám cáo già của đảng Thời Tiến kia cũng sẽ không bị hắn lừa dối tới đầu óc choáng váng, từng người một bị bán còn vui vẻ đánh rắm mà giúp đỡ kiếm tiền. Khi đó lập trường hai bên trái ngược nhau, mỗi khi nghe thấy lời như thế, trong lòng y ngoại trừ khinh thường còn có kiêng kỵ, "Tào Nhiếp của Thomas" trở thành câu ngay đầu lưỡi không phải là không có nguyên nhân. Nhưng giờ, trong lòng y cảm thụ càng nhiều hơn chính là kiêu ngạo.

Dù sao...



Người cùng thời đại mà.

Trình Tụ đứng ở dưới cửa sổ xã biện luận, nhìn ngọn đèn sáng long lanh, không tự chủ được cười cười.

Như là thần giao cách cảm, Tào Hi vốn đưa lưng về phía cửa sổ đột nhiên quay đầu nhìn xuống.

Thiếu niên nho nhỏ bung dù đứng giữa màn mưa như là một đường tia chớp, chẻ ra đen tối.

Trình Tụ đi xuống lầu dưới, chợt nghe được một trận tiếng bước chân rối loạn dồn dập từ phía trên truyền đến. Một đám người cười cười nói nói lao xuống, lúc đi ngang qua y, đều vươn tay ở trên dù y nhẹ nhàng mà gõ đánh một cái một cái lại một cái.

"Em trai cục cưng tới đón anh trai à."

"Em trai đậu đinh tới rồi."

"Thần đồng nhỏ."

Xưng hô đủ loại, thế nhưng tinh thần nhiệt tình trêu chọc là giống nhau như đúc.

Trình Tụ không nhịn được đem ô dù thu vào, mắt thấy một cái tay trực tiếp vô vào trên đầu của y, một cái tay khác thật nhanh từ phía trước duỗi ra, cản lại.

Tào Hi lấy việc công làm việc tư mà đem Trình Tụ ôm vào trong lòng: "Muốn đi thì đi đi."

Những người khác quay đầu lại "Xùy" hắn một tiếng, xoay người nhảy vào màn mưa.

"Sớm như vậy đã kết thúc rồi?" Trình Tụ từ trong lòng hắn giãy ra.

Tào Hi: "Tôi nói tôi muốn dẫn anh đi ăn đầu cá nấu ớt băm, bọn họ đã giải tán rồi."

"Thời tiết này?" Trình Tụ nhíu mày một cái.

Tào Hi: "Tôi biết gần đây có một nơi mùi vị không tệ, thời tiết này vừa lúc, không có người xếp hàng."

Cuối cùng Trình Tụ vẫn thần phục dưới mê hoặc của đồ ăn ngon, "miễn cưỡng" mà gật đầu.

Tào Hi cởi áo khoác xuống, đang muốn khoác lên trên người của Trình Tụ, chợt nghe y nói đầy sâu kín: "Cây dù có chức năng ổn định nhiệt."

Tào Hi: "..."

Cây dù tuy rằng lớn, thế nhưng hai người vai kề vai bước đi, rất dễ đem nửa người chen ra ngoài. Tào Hi im lặng không lên tiếng mà đem người lộ ra bên ngoài làm ướt một bên, Trình Tụ cuối cùng lòng từ bi, để hắn đem mình ôm lên.

Tào Hi một cánh tay ôm y, một tay che dù, lại thành phong cảnh vườn trường phát sáng nhất.

Thấy có người chụp lén, Trình Tụ nghiêng đầu qua chỗ khác, Tào Hi đem dù hơi nghiêng xuống, chặn ánh mắt nhìn trộm khắp nơi.

Một đường đến cửa trường học, thư ký lái xe chờ ở cửa.

Hai người sau khi lên xe, chạy thẳng tới đường ẩm thực cách trường học không xa.

Mưa tầm tả không ngớt, người đi đường rất thưa thớt, trong tiệm cũng là vắng ngắt.

Tào Hi xuống xe trước, chân của Trình Tụ vừa mới đưa ra cửa xe, thì thấp giọng nói: "Có người đang theo dõi chúng ta." Y đang chần chờ, cơ thể lui về sau thật nhanh, "Lên xe."

Tào Hi không chút do dự thu dù lên xe: "Đi."

Thư ký tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao cũng là người đi ra từ cơ quan tình báo, không nói hai lời khởi động xe hơi, bọn họ mới vừa chạy ra hơn mười thước, một chiếc xe thể thao từ phía sau đuổi theo, tốc độ cực nhanh, hầu như trong chớp mắt đã đụng tới đít xe!

Thư ký bình tĩnh mà tăng tốc, hai chiếc xe duy trì khoảng cách không tới năm cm, từ trên đường ẩm thực gào thét mà qua.

Phía trước, một chiếc xe khách to lớn vọt ra, như người say đung đưa trái phải, ngăn chặn đi về phía trước.

Thư ký bình tĩnh kéo cần lái, vốn xe còn đang đi cực nhanh trên mặt đất bỗng nhiên cách mặt đất mà nhảy lên, bánh xe xoay tròn tốc độ cao lướt qua đỉnh đầu của xe khách mà đi qua, bay thẳng lên không trung.

"Nhảy xe!"

Trình Tụ nửa nằm ở trên người Tào Hi, mở cửa xe ra, ôm lấy Tào Hi, chân của hai người ăn ý đạp một cái, từ trên xe nhảy xuống.

Thư ký dù sao cũng là xuất thân văn chức, phản ứng vốn không nhanh nhẹn như y, chờ ý thức không đúng, thì đã cả người và xe bị một quả đạn pháo bắn trúng, hóa thành một ngọn lửa!

Tào Hi và Trình Tụ rơi vào ban công ở cạnh đường. Trình Tụ rơi vào bên trong, chân Tào Hi trượt một cái, khuỷu tay đập lên rào chắn của sân thượng, người bị rớt ra bên ngoài.

Trình Tụ lập tức nắm lấy cánh tay hắn.

Tào Hi đang muốn mượn lực nhảy lên, chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng mệnh lệnh rõ ràng có lực: "Không được nhúc nhích." Âm thanh của cậu ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như một phần của tiếng mưa rơi.

Tào Hi một chân đạp lên mép ban công, một chân lắc lư ở bên ngoài, cánh tay víu lên sân thượng, người bán treo không, nhất thời không rơi được, tư thế cũng rất bị động, căn bản không chỗ trốn.

Nước mưa rơi lất phất, không hề có ý tạnh, đem từ đầu tới đuổi của hắn tưới triệt để.

Trình Tụ lén lút lần mò một chậu hoa.

"Tốt nhất đừng nên làm hành động thiếu suy nghĩ, Thượng tướng Lâm Doanh. Trí nhớ của tôi rất lâu, ăn hết một lần thua thiệt, tuyệt không có lần thứ hai. Nếu như tôi cảm thấy nguy hiểm, sẽ trực tiếp giết người rồi nói sau."

Dưới bóng râm của sân thượng đứng một người, ăn mặc áo mưa rộng lớn, giấu một tay đang cầm khẩu súng trong áo, lạnh lùng chỉ vào Tào Hi.

Trình Tụ buông xuống chậu hoa: "Đã ăn hết một lần thua thiệt, thì không thể sửa sai, làm người thật tốt sao?"

"Làm anh trai anh lâu như thế, cho anh ăn cho anh ở, đã gây họa còn giúp anh chùi đít, kết quả là còn thua kém cừu địch kiếp trước của anh, người tốt như thế tôi sẽ không bao giờ làm nữa."

Vành nón áo mưa hơi nâng lên, lộ ra hai tròng mắt u ám của Tống Dục.

Trình Tụ: "Tôi làm như vậy là có nguyên nhân, kỳ thực đời trước cậu ta thiếu tôi không ít tiền..."

Lời còn chưa dứt, đạn xì phốc một tiếng bắn trúng mắt cá chân phải của Tào Hi

Nhìn Tào Hi trong nháy mắt buộc chặt khuôn mặt, chân mày Trình Tụ giật một cái, ngậm miệng lại.

Tống Dục chỉ vào Tào Hi: "Đi xuống, đi theo với tôi."

Xe khách và xe thể thao vọt tới, canh giữ ở phía dưới sân thượng.

Trình Tụ từ phía trên lộ ra nửa cái đầu: "Vậy vẫn nên đánh chết cậu ta coi như xong."

Tay Tống Dục vừa nhấc, súng bỗng nhiên chỉ về phía Trình Tụ, tay Trình Tụ đẩy một cái, chậu hoa rơi xuống, chặn đạn bắn trúng, mảnh vỡ và bùn đất bắn ra, vừa vặn ngăn trở đường nhìn của Tống Dục.

Tào Hi nhân cơ hội nhảy lên, còn chưa trở mình vào sân thượng, tiếng súng vang lên liên tiếp, Trình Tụ ôm lấy Tào Hi, dùng sức kéo một cái, hai người ngã vào trên ban công.

Nước mưa từ bầu trời như múc cái gáo mà đổ xuống, Trình Tụ ôm Tào Hi, máu loãng của máu tươi theo cơ thể giao nhau của hai người chảy xuống, như bình mực loang ra, phút chốc bao phủ cả sân thượng.

———

[1] Đầu cá nấu ớt băm:



——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau