Phu Phu Đồng Tâm, Kỳ Lợi Đoạn Kim
Chương 9
"Mưa như thế này chỉ sợ trong chốc lát không thể hết được"
Đường phụ đứng trước hiên, nhìn hạt mưa rơi xuống nói.
Bên cạnh là Đường Phong mới từ trong phòng ra nhìn theo Đường phụ, cơn mưa này to thật.
"May mắn là cả nhà ngoại công ngươi về từ hồi sáng, nếu không mưa to như thế này, chậc, chậc" Đường phụ sờ râu trên mặt nói.
"A phụ, con có chuyện muốn với người".
Đường Phong nét mặt nghiêm túc gọi Đường phụ đang muốn đi ra ngoài lại.
Đường phụ nhìn Đường Phong một lát, bỏ dù trong tay xuống, "Vào nhà chính?" Đường a ma thấy mưa trong một lát không thể hết được liền đi sang nhà hàng xóm nói chuyện phiếm. . Kiếm Hiệp Hay
"Được"
Đường Phong gật đầu cùng Đường Phụ đi vào nhà chính
Sau khi cả hai ngồi xuống, Đường Phong liền trực tiếp đi vào chuyện chính, "Con muốn làm hai việc, việc thứ nhất là dự thi kỳ thi tú tài năm sau, hai là đi theo Lý lão bá lão lang trung trong thôn mình học một ít để biết sơ sơ về y thuật.
Nhà của Lý lão bá ở phía sau Đường gia chỉ cách vài bước, là một lang trung bây giờ tuổi đã lớn, phần lớn dành thời gian ở nhà dưỡng lão, thân thể này của Đường Phong đã không ít lần làm phiền Lý lão bá.
Đường phụ dù sao cũng là thôn trưởng, mong muốn cũng nhiều nhưng mà làm việc cẩn thận thận trọng nghe Đường Phong nói lên hai dự định của mình điều mà hắn nghĩ tới đầu tiên trong đầu là thân thể của Đường Phong.
"Cơ thể ngươi có chịu nổi không? Muốn thi tú tài phải có bản lĩnh vả lại bây giờ cũng đã là tháng mười mà tháng ba năm sau cuộc thi đã bắt đầu ngươi có thể chuẩn bị kịp sao?"
Ở triều đại này văn võ đều cách ba năm thi một lần, mỗi lần là từ tháng ba đến tháng bảy, tháng ba là thi tú tài nếu như thi đậu muốn thi lên trên nữa thì cứ tiếp tục thi là được.
Đường Phong thi tú tài không có mong muốn gì khác chỉ là hắn coi trọng lợi ích từ việc đỗ tú tài đem lại.
Đầu tiên là những đãi ngộ về chính trị. Ở đây người bình thường khi gặp tri huyện là phải quỳ, nhưng tú tài gặp tri huyện không phải quỳ, nếu tú tài phải kiện tụng quan phủ cũng không thể tùy tiện dùng hình phạt trên người tú tài được, người bình thường gặp tú tài cũng không thể gọi tên mà phải gọi là tú tài lão gia, đối với người làm nông mà nói cực kỳ vinh dự cho cả dòng họ.
Tiếp theo là những đãi ngộ về kinh tế theo quy định của triều đình tú tài lão gia được miễn trừ thuế ruộng thuế đinh, hơn nữa những tú tài nào chuẩn bị thi hương (thi cử nhân) đa số đều trở thành phu tử dạy học tại tư thục có thể nói đỗ tú tài là đã có tư cách làm phu tử.
Mà Quách tam cữu trở về quê làm phu tử dạy học tuy rằng không có bằng với phu tử tử dạy học ở tư thục trấn trên hoặc huyện trên nhưng cũng đã là chuyện tốt đối với thôn dân trong thôn.
Đường Phong đương nhiên hiểu nỗi lo của Đường phụ "Vì thế con mới phải làm việc thứ hai là học y thuật từ Lý lão bá như vậy con có thể tự mình điều dưỡng bản thân được"
Còn có thể che đậy chuyện hắn biết y thuật.
Đường phụ vẫn như cũ không thể yên tâm.
"Ngươi từ nhỏ đã hay bị bệnh, nhờ tam cữu ngươi mới biết được ít chữ, ngươi..."
"A phụ người yên tâm đi, con sẽ không quá coi trọng việc này" Đường Phong biết Đường phụ muốn nói những gì "Chỉ là bây giờ con đã cưới phu lang, muốn có bản lĩnh để nuôi gia đình sống qua ngày, đáng tiếc thân thể con không khỏe nên con muốn thử một chút, dù sao cả ngày từ sáng đến tối cũng không có làm gì không bằng thử một lần người thấy đúng không?"
Đường Phụ nghe Đường Phong nói cũng thấy có đạo lý, lông mày dần dần giãn ra, thôi bỏ đi, hài tử muốn làm gì cứ để nó làm dù sao nó cũng lớn rồi.
"Được hài tử của ta có tiền đồ như vậy làm a phụ như ta đây cực kỳ vui sướng sau này ta sẽ mua sách đem về cho ngươi xem".
"A phụ không cần đâu, sáng hôm nay con đã nói với tam cữu, tam cữu nói sẽ đem sách năm đó tam cữu học cho con mượn, người không cần phải lại tốn tiền nữa đâu."
Đường Phong đương nhiên biết, tiền trong nhà bởi vì mua thuốc với tổ chức thành hôn cho hắn nên còn không nhiều lắm, nếu như lại bỏ tiền mua sách mới cho hắn, hắn sẽ cảm thấy càng áy này hơn.
"Nếu tốt như vậy thì phải cảm ơn tam cữu thật nhiều, lần sau hắn đến đây phải bảo a ma ngươi làm món thịt viên mà hắn thích nhất"
Đường phụ nghe thấy trong lòng rất cao hứng.
"Ngươi chuẩn bị theo Lý lão bá học y, về chuyện này ta không ngăn cản ngươi làm gì, hai nhà chúng cách nhau cũng gần, nhưng mà phải chờ qua ngày mai sau khi hai ngươi hồi gia về, chúng ta đem ít đồ qua thăm, hỏi ý kiến bên đó mới phải đạo lý"
Đường Phong đương nhiên đồng ý lại nói tiếp với Đường phụ vài việc trong nhà rồi liền quay về phòng.
"Đứa nhỏ này thành hôn xong quả nhiên đã trưởng thành rồi" Đường phụ hút một hơi thuốc lá sợi xuyên qua làn khói thuốc nhìn hình dáng Đường Phong đi ra khỏi phòng cảm khái một câu.
Lúc Đường Phong quay về phòng, Lâm Vũ cũng vừa sắp xếp xong đồ đạc của mình, thấy Đường Phong đi vào trên người không choàng thêm áo ngoài liền mở tủ quần áo vẫn chưa đóng kín hoàn toàn lấy ra một cái áo, choàng lên người Đường Phong.
"Trời đang mưa, vẫn nên chú ý một tí"
Đường Phong liền thuận tay đặt lên vai Lâm Vũ "Nói cho ngươi một chuyện"
Lâm Vũ nghi hoặc nhìn Đường Phong
"Ta đang chuẩn bị thi tú tài, còn có sẽ học y thuật từ Lý lão bá"
Đường Phong nói xong cũng không khiến Lâm Vũ bất ngờ cho lắm, dù sao trước khi gả qua đây Lâm Vũ cũng đã nghe người khác nói Đường Phong là người thông minh chỉ do thân thể không khỏe nên bị liên lụy mà thôi.
"Ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, ngươi cứ yên tâm làm điều mình muốn làm, chuyện trong nhà ngươi cũng đừng có bận tâm lo nghĩ nhiều"
Lâm Vũ thấy Đường Phong cứ chăm chú nhìn mình, liền nghĩ mình nên biểu đạt ra cho phu quân biết tình cảm của mình bèn nói suy nghĩ trong lòng mình ra
Đường Phong:... cái cảm giác được chăm sóc, sủng ái, bao dung này khiến hắn sướng đến tê dại.
"Là ta phải chăm sóc ngươi và gia đình mới đúng" Đường Phong hơi thiếu tự tin nói
"Phải"
Vẻ mặt Lâm Vũ kiểu "Ngươi nói cái gì ta cũng tán thành chỉ là không thể nghe theo được" khiến cho Đường Phong cảm thấy hắn là người ăn cơm mềm còn không hiểu chuyện thường xuyên đi theo làm nũng."
("Ăn cơm mềm" thường chỉ người sức mạnh dài rộng nhưng không có độc lập dùng sức mình gây dựng sự nghiệp, mà dựa vào, ăn bám vào người khác, bám váy phụ nữ)
Bởi vì trời mưa, ăn cơm tối xong, mọi người liền đi ngủ sớm, ở cổ đại cũng không có thứ gì để vui chơi giải trí đặc biệt là người làm nông ban ngày mệt như chó, tối ngủ như heo nếu như đột nhiên có chuyện tiểu tam lẳng lơ đánh nhau gì đấy thì đây chính là chuyện cực vui để giải trí.
Tiếng mưa tí tách tí tách bên ngoài cửa sổ, Đường Phong dựa vào thân thể ấm áp như lò sưởi của Lâm Vũ còn thường thường sờ soạng ăn ít đậu hũ.
"Nghỉ ngơi sớm đi"
Lâm Vũ bị động tác ăn đậu hũ của Đường Phong khiến cả người nóng lên liền lập tức bắt lấy cái tay đang sờ soạng trên ngực mình thấp giọng nói.
Đường Phong mở to mắt nhìn Lâm Vũ "Bây giờ mà ngủ cũng quá sớm hay là chúng ta làm cái gì đó đi"
Ám hiệu rõ ràng như vậy Lâm Vũ đương nhiên nghe ra được. Nhưng mà
"Thân thể của ngươi không chịu nổi nữa, nhanh ngủ đi"
Nói xong liền vươn tay kéo Đường Phong mới ngồi dậy vào mền, mặc kệ bộ dáng hóa đá của đối phương, nhẹ nhàng vỗ Đường Phong giống như trước kia khi hắn ru Lâm Văn đi ngủ.
Ai nói hắn không được! Ai nói? Hắn rõ ràng là khỏe như trâu vậy.
Được thôi, dù sao chuyện này cũng không thể làm thường xuyên được, ít nhất là bây giờ nếu làm quá nhiều thân thể hắn cũng không chiụ nổi, hắn là bác sĩ trung y không thể tự dối lòng mình được đành phải chôn nước mắt vào trong lòng lăn vào người Lâm Vũ.
Ngủ!
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Vũ bị một "vật nặng" đè đến tỉnh ngủ.
Khe khẽ vuốt tóc trên mặt cho Đường Phong ngắm khuôn mặt giống ca nhi hơn cả mình đang ngủ giống y như đứa nhỏ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ từ kéo tay chân Đường Phong ra khỏi người mình, kéo mền lên đắp cho đối phương. Lâm Vũ nhanh chóng mặc quần áo mở cửa phòng đi ra ngoài bắt đầu làm việc.
Ngay từ đầu hắn đã không có thói quen ngủ dậy muộn trong nhà tiểu đệ thì nhỏ tuổi, đại ca thường cùng a phụ đi săn, có thể làm việc nhà chỉ có Lâm Vũ và Lâm a ma vì vậy từ nhỏ hắn đã siêng năng cần cù không để bản thân rãnh rỗi dù chỉ một phút.
Nấu nước nóng xong múc nước vào thùng, đem thùng bỏ gần bếp lò như vậy có thể làm cho nước vẫn giữ được độ nóng.
Sau đó lại nấu cháo thảo dược cho Đường Phong cả phòng bếp đều là mùi thuốc nghĩ tới Đường Phong một ngày ba bữa phải ăn cái này hắn liền đau lòng.
Xem ra sau này mình phải chăm sóc Đường Phong cho thật tốt, thân thể khỏe mạnh thì không cần phải ăn thứ cháo thuốc đắng như vậy.
"Ngươi lại dậy sớm như vậy"
Một giọng nam mang theo cơn buồn ngủ truyền vào tai Lâm Vũ, hắn vội vàng quay đầu lại, thấy Đường Phong đang dựa trên cửa trên người mặc có choàng áo ngoài liền nhẹ nhàng thở ra.
"Quen rồi, ngủ không được, bên ngoài gió lớn mau vào trong đi"
Đường Phong đứng thẳng người đi tới bếp lửa ngồi xuống "Để ta coi lửa cho ngươi"
Bên trong phòng bếp có lửa, ngồi gần có thể sưởi ấm, Lâm Vũ lại không quan tâm mấy cái đó, mà nhanh chóng nhồi bột làm bánh bột nô.
Hắn sức lực lớn nhồi bột cũng mạnh tay nên bánh làm ra cũng ngon hơn nhiều, Đường Phong ngửi thấy hương thơm, nuốt nuốt nước miếng hắn ăn cháo thảo dược cũng được ba tháng rồi.
Lâm Vũ làm xong bánh, lấy rau ngâm trong bình ra cắt thành hạt lựu, cắt xong bỏ vào chảo xào lên sau đó liền múc ra chén để ăn kèm với bánh bột ngô. Hôm qua trời mưa không thể ra ngoài hái rau được chỉ đành ăn tạm mấy món này.
"Ta biết ngay lại là ngươi mà, sao không ngủ thêm một lát, ồ! A Phong cũng dậy rồi hả?" Đường a ma vừa cười vừa giúp Lâm Vũ lau chén đũa.
"A ma" Lâm Vũ ngẩng đầu lên gọi.
"Hôm qua ngủ sớm nên sáng nay cũng dậy sớm, a ma! a phụ đậu?"
"Hắn đi lên trấn trên rồi nói là mua vài thứ tốt để ngươi mang qua cho Lý lão bá"
Đường a ma mặt mày hớn hở nói, tối hôm qua Đường phụ khen nức nở Đường Phong làm cho Đường a ma càng ngày càng đắc ý. Quả nhiên cưới một phu lang vượng phu là vô cùng quan trọng.
"Sao a phụ chưa ăn sáng lại đi rồi" Đường Phong lo lắng, không ăn sáng dễ bị bao tử.
"Không sao, đi sớm về sớm, hai ngươi nhanh ăn đi, ăn xong còn hồi gia nữa. Tuy rằng là cùng một thôn nhưng hai ngươi phải qua sớm làm quen với nhà thông gia như vậy mới đúng." Câu cuối cùng là cố ý nói cho Đường Phong nghe, Lâm gia vừa chuyển tới đây Đường Phong lại ít khi ra ngoài tự nhiên đương nhiên là ít tiếp xúc. Nếu đã cưới hài tử nhà người ta đương nhiên phải làm quen tiếp xúc nhiều hơn.
"A ma người yên tâm đi ta biết mà"
Đường Phong tuy rằng trên mặt thì cười nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng dù sao cũng là đi gặp nhạc phụ, nhạc sao làm sao có thể không căng thẳng cho được.
Tác giả có lời muốn nói: Ban đêm của ngày hôm đó, Đường Phong đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác lò sưởi bên cạnh tự nhiên đứng dậy bỏ đi.
Hắn vội vàng thức dậy, dụi dụi mắt.
"Phu lang! Ngươi đi đâu?"
Lâm Vũ cứng người "Đi nhà xí"
Đường Phong lập tức tỉnh táo "Đúng lúc ta muốn đi tiểu, hai ta cùng nhau đi đi"
Lâm Vũ choàng áo cho Đường Phong
"Được"
Nhà xí ở bên phải buổi tối trời tối mù tối mịt, gió thổi lạnh buốt, tiểu xong Đường Phong cầm chặt tay Lâm Vũ.
"Dưới đất trơn để ta dẫn ngươi đi"
Lâm Vũ cảm nhận được bên dưới mặt đất rất khô ráo và bàn tay đổ mồ hôi đang cầm tay mình, hắn cái gì cũng không hỏi.
"Được"
Hóa ra phu quân nhà mình sợ tối.
Nếu Đường Phong biết hắn đang nghĩ gì trong lòng nhất định sẽ nghiêm túc mà nói:
"Không, ngươi sai rồi, ta thật sự nhìn thấy mặt đất rất trơn!"
"Thật đó!"
Ngươi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ta nè!
Đường phụ đứng trước hiên, nhìn hạt mưa rơi xuống nói.
Bên cạnh là Đường Phong mới từ trong phòng ra nhìn theo Đường phụ, cơn mưa này to thật.
"May mắn là cả nhà ngoại công ngươi về từ hồi sáng, nếu không mưa to như thế này, chậc, chậc" Đường phụ sờ râu trên mặt nói.
"A phụ, con có chuyện muốn với người".
Đường Phong nét mặt nghiêm túc gọi Đường phụ đang muốn đi ra ngoài lại.
Đường phụ nhìn Đường Phong một lát, bỏ dù trong tay xuống, "Vào nhà chính?" Đường a ma thấy mưa trong một lát không thể hết được liền đi sang nhà hàng xóm nói chuyện phiếm. . Kiếm Hiệp Hay
"Được"
Đường Phong gật đầu cùng Đường Phụ đi vào nhà chính
Sau khi cả hai ngồi xuống, Đường Phong liền trực tiếp đi vào chuyện chính, "Con muốn làm hai việc, việc thứ nhất là dự thi kỳ thi tú tài năm sau, hai là đi theo Lý lão bá lão lang trung trong thôn mình học một ít để biết sơ sơ về y thuật.
Nhà của Lý lão bá ở phía sau Đường gia chỉ cách vài bước, là một lang trung bây giờ tuổi đã lớn, phần lớn dành thời gian ở nhà dưỡng lão, thân thể này của Đường Phong đã không ít lần làm phiền Lý lão bá.
Đường phụ dù sao cũng là thôn trưởng, mong muốn cũng nhiều nhưng mà làm việc cẩn thận thận trọng nghe Đường Phong nói lên hai dự định của mình điều mà hắn nghĩ tới đầu tiên trong đầu là thân thể của Đường Phong.
"Cơ thể ngươi có chịu nổi không? Muốn thi tú tài phải có bản lĩnh vả lại bây giờ cũng đã là tháng mười mà tháng ba năm sau cuộc thi đã bắt đầu ngươi có thể chuẩn bị kịp sao?"
Ở triều đại này văn võ đều cách ba năm thi một lần, mỗi lần là từ tháng ba đến tháng bảy, tháng ba là thi tú tài nếu như thi đậu muốn thi lên trên nữa thì cứ tiếp tục thi là được.
Đường Phong thi tú tài không có mong muốn gì khác chỉ là hắn coi trọng lợi ích từ việc đỗ tú tài đem lại.
Đầu tiên là những đãi ngộ về chính trị. Ở đây người bình thường khi gặp tri huyện là phải quỳ, nhưng tú tài gặp tri huyện không phải quỳ, nếu tú tài phải kiện tụng quan phủ cũng không thể tùy tiện dùng hình phạt trên người tú tài được, người bình thường gặp tú tài cũng không thể gọi tên mà phải gọi là tú tài lão gia, đối với người làm nông mà nói cực kỳ vinh dự cho cả dòng họ.
Tiếp theo là những đãi ngộ về kinh tế theo quy định của triều đình tú tài lão gia được miễn trừ thuế ruộng thuế đinh, hơn nữa những tú tài nào chuẩn bị thi hương (thi cử nhân) đa số đều trở thành phu tử dạy học tại tư thục có thể nói đỗ tú tài là đã có tư cách làm phu tử.
Mà Quách tam cữu trở về quê làm phu tử dạy học tuy rằng không có bằng với phu tử tử dạy học ở tư thục trấn trên hoặc huyện trên nhưng cũng đã là chuyện tốt đối với thôn dân trong thôn.
Đường Phong đương nhiên hiểu nỗi lo của Đường phụ "Vì thế con mới phải làm việc thứ hai là học y thuật từ Lý lão bá như vậy con có thể tự mình điều dưỡng bản thân được"
Còn có thể che đậy chuyện hắn biết y thuật.
Đường phụ vẫn như cũ không thể yên tâm.
"Ngươi từ nhỏ đã hay bị bệnh, nhờ tam cữu ngươi mới biết được ít chữ, ngươi..."
"A phụ người yên tâm đi, con sẽ không quá coi trọng việc này" Đường Phong biết Đường phụ muốn nói những gì "Chỉ là bây giờ con đã cưới phu lang, muốn có bản lĩnh để nuôi gia đình sống qua ngày, đáng tiếc thân thể con không khỏe nên con muốn thử một chút, dù sao cả ngày từ sáng đến tối cũng không có làm gì không bằng thử một lần người thấy đúng không?"
Đường Phụ nghe Đường Phong nói cũng thấy có đạo lý, lông mày dần dần giãn ra, thôi bỏ đi, hài tử muốn làm gì cứ để nó làm dù sao nó cũng lớn rồi.
"Được hài tử của ta có tiền đồ như vậy làm a phụ như ta đây cực kỳ vui sướng sau này ta sẽ mua sách đem về cho ngươi xem".
"A phụ không cần đâu, sáng hôm nay con đã nói với tam cữu, tam cữu nói sẽ đem sách năm đó tam cữu học cho con mượn, người không cần phải lại tốn tiền nữa đâu."
Đường Phong đương nhiên biết, tiền trong nhà bởi vì mua thuốc với tổ chức thành hôn cho hắn nên còn không nhiều lắm, nếu như lại bỏ tiền mua sách mới cho hắn, hắn sẽ cảm thấy càng áy này hơn.
"Nếu tốt như vậy thì phải cảm ơn tam cữu thật nhiều, lần sau hắn đến đây phải bảo a ma ngươi làm món thịt viên mà hắn thích nhất"
Đường phụ nghe thấy trong lòng rất cao hứng.
"Ngươi chuẩn bị theo Lý lão bá học y, về chuyện này ta không ngăn cản ngươi làm gì, hai nhà chúng cách nhau cũng gần, nhưng mà phải chờ qua ngày mai sau khi hai ngươi hồi gia về, chúng ta đem ít đồ qua thăm, hỏi ý kiến bên đó mới phải đạo lý"
Đường Phong đương nhiên đồng ý lại nói tiếp với Đường phụ vài việc trong nhà rồi liền quay về phòng.
"Đứa nhỏ này thành hôn xong quả nhiên đã trưởng thành rồi" Đường phụ hút một hơi thuốc lá sợi xuyên qua làn khói thuốc nhìn hình dáng Đường Phong đi ra khỏi phòng cảm khái một câu.
Lúc Đường Phong quay về phòng, Lâm Vũ cũng vừa sắp xếp xong đồ đạc của mình, thấy Đường Phong đi vào trên người không choàng thêm áo ngoài liền mở tủ quần áo vẫn chưa đóng kín hoàn toàn lấy ra một cái áo, choàng lên người Đường Phong.
"Trời đang mưa, vẫn nên chú ý một tí"
Đường Phong liền thuận tay đặt lên vai Lâm Vũ "Nói cho ngươi một chuyện"
Lâm Vũ nghi hoặc nhìn Đường Phong
"Ta đang chuẩn bị thi tú tài, còn có sẽ học y thuật từ Lý lão bá"
Đường Phong nói xong cũng không khiến Lâm Vũ bất ngờ cho lắm, dù sao trước khi gả qua đây Lâm Vũ cũng đã nghe người khác nói Đường Phong là người thông minh chỉ do thân thể không khỏe nên bị liên lụy mà thôi.
"Ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, ngươi cứ yên tâm làm điều mình muốn làm, chuyện trong nhà ngươi cũng đừng có bận tâm lo nghĩ nhiều"
Lâm Vũ thấy Đường Phong cứ chăm chú nhìn mình, liền nghĩ mình nên biểu đạt ra cho phu quân biết tình cảm của mình bèn nói suy nghĩ trong lòng mình ra
Đường Phong:... cái cảm giác được chăm sóc, sủng ái, bao dung này khiến hắn sướng đến tê dại.
"Là ta phải chăm sóc ngươi và gia đình mới đúng" Đường Phong hơi thiếu tự tin nói
"Phải"
Vẻ mặt Lâm Vũ kiểu "Ngươi nói cái gì ta cũng tán thành chỉ là không thể nghe theo được" khiến cho Đường Phong cảm thấy hắn là người ăn cơm mềm còn không hiểu chuyện thường xuyên đi theo làm nũng."
("Ăn cơm mềm" thường chỉ người sức mạnh dài rộng nhưng không có độc lập dùng sức mình gây dựng sự nghiệp, mà dựa vào, ăn bám vào người khác, bám váy phụ nữ)
Bởi vì trời mưa, ăn cơm tối xong, mọi người liền đi ngủ sớm, ở cổ đại cũng không có thứ gì để vui chơi giải trí đặc biệt là người làm nông ban ngày mệt như chó, tối ngủ như heo nếu như đột nhiên có chuyện tiểu tam lẳng lơ đánh nhau gì đấy thì đây chính là chuyện cực vui để giải trí.
Tiếng mưa tí tách tí tách bên ngoài cửa sổ, Đường Phong dựa vào thân thể ấm áp như lò sưởi của Lâm Vũ còn thường thường sờ soạng ăn ít đậu hũ.
"Nghỉ ngơi sớm đi"
Lâm Vũ bị động tác ăn đậu hũ của Đường Phong khiến cả người nóng lên liền lập tức bắt lấy cái tay đang sờ soạng trên ngực mình thấp giọng nói.
Đường Phong mở to mắt nhìn Lâm Vũ "Bây giờ mà ngủ cũng quá sớm hay là chúng ta làm cái gì đó đi"
Ám hiệu rõ ràng như vậy Lâm Vũ đương nhiên nghe ra được. Nhưng mà
"Thân thể của ngươi không chịu nổi nữa, nhanh ngủ đi"
Nói xong liền vươn tay kéo Đường Phong mới ngồi dậy vào mền, mặc kệ bộ dáng hóa đá của đối phương, nhẹ nhàng vỗ Đường Phong giống như trước kia khi hắn ru Lâm Văn đi ngủ.
Ai nói hắn không được! Ai nói? Hắn rõ ràng là khỏe như trâu vậy.
Được thôi, dù sao chuyện này cũng không thể làm thường xuyên được, ít nhất là bây giờ nếu làm quá nhiều thân thể hắn cũng không chiụ nổi, hắn là bác sĩ trung y không thể tự dối lòng mình được đành phải chôn nước mắt vào trong lòng lăn vào người Lâm Vũ.
Ngủ!
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Vũ bị một "vật nặng" đè đến tỉnh ngủ.
Khe khẽ vuốt tóc trên mặt cho Đường Phong ngắm khuôn mặt giống ca nhi hơn cả mình đang ngủ giống y như đứa nhỏ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ từ kéo tay chân Đường Phong ra khỏi người mình, kéo mền lên đắp cho đối phương. Lâm Vũ nhanh chóng mặc quần áo mở cửa phòng đi ra ngoài bắt đầu làm việc.
Ngay từ đầu hắn đã không có thói quen ngủ dậy muộn trong nhà tiểu đệ thì nhỏ tuổi, đại ca thường cùng a phụ đi săn, có thể làm việc nhà chỉ có Lâm Vũ và Lâm a ma vì vậy từ nhỏ hắn đã siêng năng cần cù không để bản thân rãnh rỗi dù chỉ một phút.
Nấu nước nóng xong múc nước vào thùng, đem thùng bỏ gần bếp lò như vậy có thể làm cho nước vẫn giữ được độ nóng.
Sau đó lại nấu cháo thảo dược cho Đường Phong cả phòng bếp đều là mùi thuốc nghĩ tới Đường Phong một ngày ba bữa phải ăn cái này hắn liền đau lòng.
Xem ra sau này mình phải chăm sóc Đường Phong cho thật tốt, thân thể khỏe mạnh thì không cần phải ăn thứ cháo thuốc đắng như vậy.
"Ngươi lại dậy sớm như vậy"
Một giọng nam mang theo cơn buồn ngủ truyền vào tai Lâm Vũ, hắn vội vàng quay đầu lại, thấy Đường Phong đang dựa trên cửa trên người mặc có choàng áo ngoài liền nhẹ nhàng thở ra.
"Quen rồi, ngủ không được, bên ngoài gió lớn mau vào trong đi"
Đường Phong đứng thẳng người đi tới bếp lửa ngồi xuống "Để ta coi lửa cho ngươi"
Bên trong phòng bếp có lửa, ngồi gần có thể sưởi ấm, Lâm Vũ lại không quan tâm mấy cái đó, mà nhanh chóng nhồi bột làm bánh bột nô.
Hắn sức lực lớn nhồi bột cũng mạnh tay nên bánh làm ra cũng ngon hơn nhiều, Đường Phong ngửi thấy hương thơm, nuốt nuốt nước miếng hắn ăn cháo thảo dược cũng được ba tháng rồi.
Lâm Vũ làm xong bánh, lấy rau ngâm trong bình ra cắt thành hạt lựu, cắt xong bỏ vào chảo xào lên sau đó liền múc ra chén để ăn kèm với bánh bột ngô. Hôm qua trời mưa không thể ra ngoài hái rau được chỉ đành ăn tạm mấy món này.
"Ta biết ngay lại là ngươi mà, sao không ngủ thêm một lát, ồ! A Phong cũng dậy rồi hả?" Đường a ma vừa cười vừa giúp Lâm Vũ lau chén đũa.
"A ma" Lâm Vũ ngẩng đầu lên gọi.
"Hôm qua ngủ sớm nên sáng nay cũng dậy sớm, a ma! a phụ đậu?"
"Hắn đi lên trấn trên rồi nói là mua vài thứ tốt để ngươi mang qua cho Lý lão bá"
Đường a ma mặt mày hớn hở nói, tối hôm qua Đường phụ khen nức nở Đường Phong làm cho Đường a ma càng ngày càng đắc ý. Quả nhiên cưới một phu lang vượng phu là vô cùng quan trọng.
"Sao a phụ chưa ăn sáng lại đi rồi" Đường Phong lo lắng, không ăn sáng dễ bị bao tử.
"Không sao, đi sớm về sớm, hai ngươi nhanh ăn đi, ăn xong còn hồi gia nữa. Tuy rằng là cùng một thôn nhưng hai ngươi phải qua sớm làm quen với nhà thông gia như vậy mới đúng." Câu cuối cùng là cố ý nói cho Đường Phong nghe, Lâm gia vừa chuyển tới đây Đường Phong lại ít khi ra ngoài tự nhiên đương nhiên là ít tiếp xúc. Nếu đã cưới hài tử nhà người ta đương nhiên phải làm quen tiếp xúc nhiều hơn.
"A ma người yên tâm đi ta biết mà"
Đường Phong tuy rằng trên mặt thì cười nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng dù sao cũng là đi gặp nhạc phụ, nhạc sao làm sao có thể không căng thẳng cho được.
Tác giả có lời muốn nói: Ban đêm của ngày hôm đó, Đường Phong đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác lò sưởi bên cạnh tự nhiên đứng dậy bỏ đi.
Hắn vội vàng thức dậy, dụi dụi mắt.
"Phu lang! Ngươi đi đâu?"
Lâm Vũ cứng người "Đi nhà xí"
Đường Phong lập tức tỉnh táo "Đúng lúc ta muốn đi tiểu, hai ta cùng nhau đi đi"
Lâm Vũ choàng áo cho Đường Phong
"Được"
Nhà xí ở bên phải buổi tối trời tối mù tối mịt, gió thổi lạnh buốt, tiểu xong Đường Phong cầm chặt tay Lâm Vũ.
"Dưới đất trơn để ta dẫn ngươi đi"
Lâm Vũ cảm nhận được bên dưới mặt đất rất khô ráo và bàn tay đổ mồ hôi đang cầm tay mình, hắn cái gì cũng không hỏi.
"Được"
Hóa ra phu quân nhà mình sợ tối.
Nếu Đường Phong biết hắn đang nghĩ gì trong lòng nhất định sẽ nghiêm túc mà nói:
"Không, ngươi sai rồi, ta thật sự nhìn thấy mặt đất rất trơn!"
"Thật đó!"
Ngươi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ta nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất