[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh
Chương 16: Quyển 1 Chương 16
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Hàn Lãnh
Hàn Lãnh: Lần đầu beta, có gì sai sót mong mọi người cùng Kì nhi lượng thứ nha ~:”>
Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đi một mạch vào phòng của tửu lầu mới chịu buông tay y ra. Nhìn Cố Tích Triều chậm rãi xoay xoay cổ tay, Thích Thiếu Thương cẩn thận hỏi: “Vừa rồi ta dùng lực hơi mạnh, không làm ngươi đau chứ? “
Cố Tích Triều liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi dùng sức như vậy nắm lấy tay ta, làm như là ta với ngươi có thâm thù đại hận gì đó vậy, sợ ta trốn không bằng”
Thích Thiếu Thương hắc hắc cười, nghĩ thầm, đúng là có thâm thù đại hận, bất quả chỉ không phải là sợ ngươi chạy trốn thôi. Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm. Người này tuy vẻ mặt vô tâm vô phế luôn luôn nói cười, nhưng ánh mắt hắn luôn ẩn chứa sự u buồn, như có điều muốn nói. Hay là hắn biết ta? Là địch hay là bạn đây? Nếu nói hắn là cừu nhân thì sao trên người hắn không có sát khí? Nếu là bằng hữu, thì vì cái gì hắn giả vờ không quen biết ta? Hai người không nói gì, trong lòng chất chứa tâm sự, có gì đó không rõ ràng.
Đúng lúc này, tiểu nhị tiến vào vừa châm trà vừa hỏi: “Xin hỏi nhị vị khách quan muốn dùng gì?”
Vừa khéo đã phá vỡ cục diện bế tắc. Thích Thiếu Thương lại hỏi Cố Tích Triều: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Cố Tích Triều nâng chung trà thổi hơi nóng nói: “Ta chưa từng tới đây, ngươi xem rồi gọi món đi”
Thích Thiếu Thương cũng không để ý, gọi vài mòn ăn nổi tiếng, cuối cùng lại nói to: “Đem loại Thập Bát Xuân ngon nhất của các ngươi lên cho ta”
“Được được, xin khách quan chờ một lát” Tiểu nhị nói xong liền lui ra, trong phòng yên lặng trở lại. Thích Thiếu Thương nghĩ nếu cứ ngồi như vậy thật quá nhàm chán, phải tìm cái gì để nói mới được, nhưng nói từ đâu mới tốt? Tuy rằng nghe Thiết Thủ nói y mất trí nhớ nhưng không biết Thiết Thủ có nói cho y biết gì không? Nói ví dụ như, cừu nhân lớn nhất của ngươi là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương… vân vân và vũ vũ.
Thích Thiếu Thương đang lo, nào biết Cố Tích Triều đã mở miệng trước, thanh âm trong trẻo không mang theo chút hỏa khí: “Thập Bát Xuân là loại rượu mà khi nhà nào có hài nữ được sinh ra liền đem chôn một bình nữ nhi hồng dưới gốc cây đào, đợi đến mười tám năm sau, hài nữ trưởng thành, khi xuất giá sẽ lại đào bình nữ nhi hồng lên đúng không?”
Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi nói ngươi chưa từng tới đây, nhưng lai lịch của loại Thập Bát Xuân này, ngươi lại biết rất rõ”
“Ta là xem ở trong sách mà thôi. Thế nhưng…” Cố Tích Triều vẻ mặt nghi hoặc: “Nếu Thập Bất Xuân này đúng như lời cổ nhân nói, thì trong điếm này phải trồng khá nhiều cây đào?”
Thích Thiếu Thương vừa nghe không khỏi kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng được Cố Tích Triều kia lại có thể hỏi một vấn đề khờ dại như vậy, có lẽ y càng ngày càng quên nhiều chuyện rồi.
Rượu này được cất giữ trong hầm, cái gọi là đào dưới cây lên cũng chỉ là trong truyền thuyết mà thôi.
Hóa ra chỉ là truyền thuyết.
Cố Tích Triều có chút thất vọng nói: “Trước kia, khi xem ở trong sách đến đoạn này ta cảm thấy thập phần hứng khởi, muốn thử làm lại theo cách của người xưa, hướng về thực tại một chút cũng tốt, thì ra đều là gạt người cả”
Không muốn thấy Cố Tích Triều thất vọng, Thích Thiếu Thương vội vàng đồng ý nói: “Nếu ngươi thật sự muốn uống, ta sẽ tìm cho ngươi một vò, rồi tìm gốc cây đào chôn xuống, mười tám năm sau mời ngươi uống”
Mười tám năm sau?
Cố Tích Triều khóe môi cong lại, giống như đang cười một hài tử khờ dại: “Mười tám năm đủ để hồng nhan hóa thành bạch cốt, sân trở thành đất khô cằn, ngươi dựa vào đâu mà nhận định sau khoảng thời gian lâu vậy, ta và ngươi còn có thể gặp lại nhau?”
Thích Thiếu Thương nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi còn muốn uống rượu cùng ta tại đây, dù đi đến chân trời góc biển ngươi cũng phải trở về”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, liếc mắt một cái: “Nếu là thiên nam địa bắc, thân bất do kỉ thì sao?”
Thích Thiếu Thương nói: “Thì ta liền mang rượu tới tìm ngươi”
Cố Tích Triều nhấp một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nếu không tìm được ta ở đâu thì sao?”
Thích Thiếu Thương không do dự đáp: “Vậy ta vẫn đi tìm”
Cố Tích Triều lúc này đang cười, giống như ánh mặt trời chiếu lên chén trà bạc bên cạnh, ánh nắng nhu hòa ấm áp khiến Thích Thiếu Thương có chút hoảng hốt, không biết đêm nay là đêm nào, cũng không biết mạng này còn hay không.
Hình như hắn nghe được y nói: “Có dũng khí cũng tốt, chỉ sợ âm dương cách biệt, trời đất xoay chuyển không có biện pháp”
Thích Thiếu Thương nhất thời cảm thấy đau đớn, giống như thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi y. Vì vậy hắn ảm đạm nói: “Nếu ngươi mất, ta nhất định sẽ không uống rượu nữa”
Cố Tích Triều nhíu mày kiếm, tức giận nói: “Ngươi vô duyên vô cớ nguyền rủa ta làm gì?”
Thích Thiếu Thương hỏi lại: “Không phải ngươi cũng vừa nói âm dương cách biệt hay sao?”
Cố Tích Triều hơi hơi nghiêng đầu, đánh giá Thích Thiếu Thương: “Ngươi sao lại dễ dàng tin người đến vậy, ngươi như vậy thì mau chết sớm cho rồi”
Thích Thiếu Thương tâm tình đang thoải mái liền trùng xuống, hắn mỉm cười về phía trước, dò xét y xem trong đôi mắt thâm trầm như đàm thủy có thân ảnh của mình không: “Ta sẽ không chết trước ngươi, chỉ cần ta còn cùng ngươi một chỗ, thì ta sẽ không để cho ta và ngươi âm dương cách biệt”
Hắn rốt cuộc cũng nói ra lời hứa hẹn chất chứa trong lòng hắn bấy lâu nay, nếu nói sớm một chút, có phải người hiện tại làm công vụ là hắn mà không phải là Thiết Thủ hay không? Hiện tại nói ra rồi không biết có quá muộn hay không?
Cố Tích Triều mơ hồ, mặt của người nam nhân anh tuấn này ở gần trong gang tấc, gần đến nỗi y có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn, hắn chằm chằm nhìn y, xoáy sâu trong ánh mắt ấy y thấy được sự quen thuộc, lại thấy xa lạ, y không kìm lòng được vội thốt ra: “Ta trước đây có phải đã gặp qua ngươi rồi phải không?”
Thích Thiếu Thương há miệng thở dốc, Cố Thích Triều cũng nghe thấy
“Đã để nhị vị khách quan đợi lâu”
Thích Thiếu Thương cố nén suy nghĩ xúc động muốn bóp chết tên tiểu nhị kia, ngồi lại chỗ cũ, chờ tiểu nhị mang rượu cùng thức ăn lên rồi rời đi, trên mặt Cố Tích Triều đã không còn bối rối lẫn thần sắc nghi hoặc nữa.
Beta: Hàn Lãnh
Hàn Lãnh: Lần đầu beta, có gì sai sót mong mọi người cùng Kì nhi lượng thứ nha ~:”>
Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đi một mạch vào phòng của tửu lầu mới chịu buông tay y ra. Nhìn Cố Tích Triều chậm rãi xoay xoay cổ tay, Thích Thiếu Thương cẩn thận hỏi: “Vừa rồi ta dùng lực hơi mạnh, không làm ngươi đau chứ? “
Cố Tích Triều liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi dùng sức như vậy nắm lấy tay ta, làm như là ta với ngươi có thâm thù đại hận gì đó vậy, sợ ta trốn không bằng”
Thích Thiếu Thương hắc hắc cười, nghĩ thầm, đúng là có thâm thù đại hận, bất quả chỉ không phải là sợ ngươi chạy trốn thôi. Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm. Người này tuy vẻ mặt vô tâm vô phế luôn luôn nói cười, nhưng ánh mắt hắn luôn ẩn chứa sự u buồn, như có điều muốn nói. Hay là hắn biết ta? Là địch hay là bạn đây? Nếu nói hắn là cừu nhân thì sao trên người hắn không có sát khí? Nếu là bằng hữu, thì vì cái gì hắn giả vờ không quen biết ta? Hai người không nói gì, trong lòng chất chứa tâm sự, có gì đó không rõ ràng.
Đúng lúc này, tiểu nhị tiến vào vừa châm trà vừa hỏi: “Xin hỏi nhị vị khách quan muốn dùng gì?”
Vừa khéo đã phá vỡ cục diện bế tắc. Thích Thiếu Thương lại hỏi Cố Tích Triều: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Cố Tích Triều nâng chung trà thổi hơi nóng nói: “Ta chưa từng tới đây, ngươi xem rồi gọi món đi”
Thích Thiếu Thương cũng không để ý, gọi vài mòn ăn nổi tiếng, cuối cùng lại nói to: “Đem loại Thập Bát Xuân ngon nhất của các ngươi lên cho ta”
“Được được, xin khách quan chờ một lát” Tiểu nhị nói xong liền lui ra, trong phòng yên lặng trở lại. Thích Thiếu Thương nghĩ nếu cứ ngồi như vậy thật quá nhàm chán, phải tìm cái gì để nói mới được, nhưng nói từ đâu mới tốt? Tuy rằng nghe Thiết Thủ nói y mất trí nhớ nhưng không biết Thiết Thủ có nói cho y biết gì không? Nói ví dụ như, cừu nhân lớn nhất của ngươi là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương… vân vân và vũ vũ.
Thích Thiếu Thương đang lo, nào biết Cố Tích Triều đã mở miệng trước, thanh âm trong trẻo không mang theo chút hỏa khí: “Thập Bát Xuân là loại rượu mà khi nhà nào có hài nữ được sinh ra liền đem chôn một bình nữ nhi hồng dưới gốc cây đào, đợi đến mười tám năm sau, hài nữ trưởng thành, khi xuất giá sẽ lại đào bình nữ nhi hồng lên đúng không?”
Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi nói ngươi chưa từng tới đây, nhưng lai lịch của loại Thập Bát Xuân này, ngươi lại biết rất rõ”
“Ta là xem ở trong sách mà thôi. Thế nhưng…” Cố Tích Triều vẻ mặt nghi hoặc: “Nếu Thập Bất Xuân này đúng như lời cổ nhân nói, thì trong điếm này phải trồng khá nhiều cây đào?”
Thích Thiếu Thương vừa nghe không khỏi kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng được Cố Tích Triều kia lại có thể hỏi một vấn đề khờ dại như vậy, có lẽ y càng ngày càng quên nhiều chuyện rồi.
Rượu này được cất giữ trong hầm, cái gọi là đào dưới cây lên cũng chỉ là trong truyền thuyết mà thôi.
Hóa ra chỉ là truyền thuyết.
Cố Tích Triều có chút thất vọng nói: “Trước kia, khi xem ở trong sách đến đoạn này ta cảm thấy thập phần hứng khởi, muốn thử làm lại theo cách của người xưa, hướng về thực tại một chút cũng tốt, thì ra đều là gạt người cả”
Không muốn thấy Cố Tích Triều thất vọng, Thích Thiếu Thương vội vàng đồng ý nói: “Nếu ngươi thật sự muốn uống, ta sẽ tìm cho ngươi một vò, rồi tìm gốc cây đào chôn xuống, mười tám năm sau mời ngươi uống”
Mười tám năm sau?
Cố Tích Triều khóe môi cong lại, giống như đang cười một hài tử khờ dại: “Mười tám năm đủ để hồng nhan hóa thành bạch cốt, sân trở thành đất khô cằn, ngươi dựa vào đâu mà nhận định sau khoảng thời gian lâu vậy, ta và ngươi còn có thể gặp lại nhau?”
Thích Thiếu Thương nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi còn muốn uống rượu cùng ta tại đây, dù đi đến chân trời góc biển ngươi cũng phải trở về”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, liếc mắt một cái: “Nếu là thiên nam địa bắc, thân bất do kỉ thì sao?”
Thích Thiếu Thương nói: “Thì ta liền mang rượu tới tìm ngươi”
Cố Tích Triều nhấp một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nếu không tìm được ta ở đâu thì sao?”
Thích Thiếu Thương không do dự đáp: “Vậy ta vẫn đi tìm”
Cố Tích Triều lúc này đang cười, giống như ánh mặt trời chiếu lên chén trà bạc bên cạnh, ánh nắng nhu hòa ấm áp khiến Thích Thiếu Thương có chút hoảng hốt, không biết đêm nay là đêm nào, cũng không biết mạng này còn hay không.
Hình như hắn nghe được y nói: “Có dũng khí cũng tốt, chỉ sợ âm dương cách biệt, trời đất xoay chuyển không có biện pháp”
Thích Thiếu Thương nhất thời cảm thấy đau đớn, giống như thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi y. Vì vậy hắn ảm đạm nói: “Nếu ngươi mất, ta nhất định sẽ không uống rượu nữa”
Cố Tích Triều nhíu mày kiếm, tức giận nói: “Ngươi vô duyên vô cớ nguyền rủa ta làm gì?”
Thích Thiếu Thương hỏi lại: “Không phải ngươi cũng vừa nói âm dương cách biệt hay sao?”
Cố Tích Triều hơi hơi nghiêng đầu, đánh giá Thích Thiếu Thương: “Ngươi sao lại dễ dàng tin người đến vậy, ngươi như vậy thì mau chết sớm cho rồi”
Thích Thiếu Thương tâm tình đang thoải mái liền trùng xuống, hắn mỉm cười về phía trước, dò xét y xem trong đôi mắt thâm trầm như đàm thủy có thân ảnh của mình không: “Ta sẽ không chết trước ngươi, chỉ cần ta còn cùng ngươi một chỗ, thì ta sẽ không để cho ta và ngươi âm dương cách biệt”
Hắn rốt cuộc cũng nói ra lời hứa hẹn chất chứa trong lòng hắn bấy lâu nay, nếu nói sớm một chút, có phải người hiện tại làm công vụ là hắn mà không phải là Thiết Thủ hay không? Hiện tại nói ra rồi không biết có quá muộn hay không?
Cố Tích Triều mơ hồ, mặt của người nam nhân anh tuấn này ở gần trong gang tấc, gần đến nỗi y có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn, hắn chằm chằm nhìn y, xoáy sâu trong ánh mắt ấy y thấy được sự quen thuộc, lại thấy xa lạ, y không kìm lòng được vội thốt ra: “Ta trước đây có phải đã gặp qua ngươi rồi phải không?”
Thích Thiếu Thương há miệng thở dốc, Cố Thích Triều cũng nghe thấy
“Đã để nhị vị khách quan đợi lâu”
Thích Thiếu Thương cố nén suy nghĩ xúc động muốn bóp chết tên tiểu nhị kia, ngồi lại chỗ cũ, chờ tiểu nhị mang rượu cùng thức ăn lên rồi rời đi, trên mặt Cố Tích Triều đã không còn bối rối lẫn thần sắc nghi hoặc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất