Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 7: Chậu băng, đau đớn, Ôn Tiểu Tam

Trước Sau
Ngôn Tướng quân đến đêm lại bị Công chúa đuổi sang nhà kề nằm ngủ.

Chim sáo ở cửa cả ngày nhìn thấy hắn là không ngừng kêu to: "Diêm Vương tới rồi, Diêm Vương tới rồi, nóng, nóng, nóng..."

Vài ngày sau, trong phòng Ôn Ngọc liền có thêm mấy cái chậu băng. Hết thảy động vật đều yêu thích vô cùng, mèo nhỏ, chó nhỏ, còn có bạch hồ ly đều đặc biệt chung sống hài hòa, ung dung nằm úp sấp vòng quanh chậu băng, cả ngày làm sao cũng không động đậy.

Mà tính khí cáu kỉnh của Ôn Ngọc từ khi có chậu băng cũng cải thiện hơn rất nhiều.

Băng này thuộc quyền quản lý của Hoàng cung. Ngày mùa đông sẽ có người đi thu thập khối băng, sau đó đem xuống hầm băng ở Sơn Âm dự trữ, đến mùa hè lấy ra đặt trong Hoàng cung để hạ nhiệt. Hoàng đế không có thân thích, cơ bản đều đã chết, hoặc gả đi xa. Chính hắn cũng không dùng được nhiều như vậy. Liền phái người đưa tới phủ Thừa tướng. Bất quá Thừa tướng trong ngày cơ hồ nếu không phải ở trong cung thương thảo quốc sự thì cũng là theo chân Hoàng đế giúp hắn giải buồn. Băng đưa tới phủ cũng không thấy Thừa tướng hưởng thụ bao nhiêu.

Ngôn Vọng trực tiếp hướng Thừa tướng xin băng. Thừa tướng cũng cảm kích Tướng quân đã xử lý ổn thỏa chuyện Quận chúa, liền thương lượng cùng Hoàng thượng, để hắn đem số băng muốn ban tặng cho y trực tiếp kéo tới phủ Tướng quân.

Sau đó giai thoại Tướng quân vì Công chúa mà khẩn xin băng giải nhiệt, chớp mắt liền lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ là càng truyền càng thái quá, nói Tướng quân vì quá ái thê mà sốt ruột, không tiếc dẫn binh xông vào phủ Thừa tướng cướp đoạt khối băng do Hoàng đế ngự tứ, cốt cũng chỉ là muốn Ôn Ngọc Công chúa có thể an tâm dưỡng thai.

Trong lúc nhất thời Ngôn Tướng quân liền trở thành tiêu chuẩn kén chồng của hằng hà vô số thiếu nữ ở kinh thành.

Ngay cả Lão Đại và Lão Nhị chỉ cần vừa nhìn thấy Ngôn Vọng là đồng thanh hô: "Phò mã tới rồi, Phò mã tới rồi, băng, băng, băng..."

Ôn Ngọc cuối cùng cũng không còn đá hắn xuống giường vào mỗi đêm. Mà người này ban đêm ngủ ngon, đến giữa ban ngày lại bắt đầu điên cuồng ăn, điên cuồng dưỡng lớp mỡ trên người.

Đợi được đến khi ve sầu trên cây không còn ầm ĩ, những động vật kia của Ôn Ngọc cũng không còn mấy hứng thú đối với chậu băng, ngày mùa hè ánh nắng chói chang rốt cuộc qua đi, trong kinh thành bắt đầu ngửi thấy hương hoa quế ngào ngạt.

Ôn Ngọc thật thích ăn bánh hoa quế, cháo hoa quế, thịt ướp hoa quế, gân bò sốt hoa quế, chả hoa quế, gỏi trộn hoa quế, hạt dẻ ngào hoa quế, ngó sen om hoa quế...Chỉ cần là món ăn có liên quan đến hoa quế y đều phái nhà bếp thay phiên làm. Ăn đến cả người toát ra một cỗ mùi hương hoa quế.

Ngôn Vọng luôn cảm thấy nếu Ôn Ngọc cứ mãi ăn như thế không bao lâu sẽ trở thành hoa quế tinh. Cũng biết khuyên can là chuyện không thể, chỉ còn cách mỗi ngày nhìn người ta ăn, thỉnh thoảng không nhịn được liền khuyên can vài câu.

Buổi tối nếu Công chúa có hứng thú, hắn còn có thể dẫn người ra ngoài dạo mát một chút. Vẫn là không dám lần nữa hướng về ngõ nhỏ có kỹ viện mà đi. May mắn dạo gần đây Công chúa yêu thích tắm suối nước nóng. Có điều lộ trình hơi xa, qua lại tốn hết mấy canh giờ, mỗi lần Ôn Ngọc đi trên đường về cơ bản là đã muốn gục, thời điểm leo tường còn mơ mơ màng màng xém chút hụt chân lộn nhào, kinh hồn bạt vía mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tướng quân. Cứ như vậy số lần đi suối nước nóng cũng dần dần giảm xuống...

Chờ đến khi mùa hoa quế qua đi, mùi hương hoa quế trên người Ôn Ngọc cũng mơ hồ tiêu tán.

Vào một tối nọ, Tướng quân đột nhiên dẫn về phủ một bà mụ, đại phu tâm phúc của hắn cũng theo đến đây.

Ôn Ngọc khi đó đang tắm cho Đại Đông Qua trong sân viện. Một người một chó tắm đến ướt nhem. Bụng y nhìn qua rất lớn, còn dùng sức bế Đại Đông Qua lên chiếc bàn đá đặt bên cây hoa lựu trong sân, giúp nó lau chùi bộ lông ướt.

Thấy có người tiến đến. Hai mắt y lập tức sáng lên, qua loa lau lau Đại Đông Qua mấy cái liền đem khăn bông dày sụ ném bừa lên thân đại cẩu, xoay người mặc kệ.

"Sinh rồi sao, sinh rồi sao?" Ôn Ngọc không hé môi, nhưng là ánh mắt y đã thốt lên những lời này.

"Tần thị bắt đầu chuyển dạ, chẳng mấy chốc sẽ sinh hài tử." Bà mụ ở bên cạnh tươi cười. Ôn Ngọc trước đây đã từng gặp qua bà mụ. Suy cho cùng vẫn là người do Ngôn Vọng chọn, nếu không dùng được cũng có thể tin được.

"Ách, vậy ta có phải là nên sinh rồi hay không?" Ôn Ngọc nghiêng đầu hỏi.

"Hồi phu nhân, vật dụng cần thiết chúng thần đều đã chuẩn bị xong. Đến lúc đó làm phiền --- Công chúa ở trong phòng phối hợp bắt chước theo sản phụ khi lâm bồn kêu la là được. Chờ bên kia sinh ra hài tử xong rồi sẽ lập tức đưa tới phủ Tướng quân."

Mọi người nhanh chóng trở về phòng Ôn Ngọc.

Không tới nửa canh giờ, từ trên xuống dưới phủ Tướng quân bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Ngày đó là ngày mùng năm tháng mười một âm lịch. Ôn Ngọc thật vui vẻ ngồi ở trong phòng ăn bánh ngọt. Nghĩ đến việc đứa nhỏ này sinh ra cùng một mùa với y, hẳn là sẽ thông minh đáng yêu giống như y vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại đắc ý không thôi.

Y nhìn đại phu cùng bà mụ hì hục mở bao đồ do bọn họ mang đến. Bên trong đều là y phục thấm đẫm máu tươi, mùi tanh rất nhanh liền tràn ngặp khắp cả gian phòng.

"Cái này..." Ôn Ngọc nhìn thấy máu có chút muốn ngất, cũng không còn hứng thú bốc bánh ăn nữa.



Ngôn Vọng im lặng bước tới sau lưng y, đưa mắt nhìn từ trên xuống.

"Công chúa đã có thể bắt đầu kêu gào được rồi." Bà mụ nhắc nhở Ôn Ngọc.

"Ách, tại sao lại phải kêu gào? Đau đớn lắm sao?" Ôn Ngọc suy nghĩ một lúc: "A−−−" Mới hời hợt kêu lên mấy lần.

"Công chúa, sinh hài tử là trải nghiệm đau đớn nhất của nữ tử, Công chúa cứ tưởng tượng như thể toàn bộ phần bụng đều đảo ngược, như muốn nổ tung, lại như có thứ gì đó từ trong bụng muốn chui ra ngoài..."

"A −−− a −−−'' Ôn Ngọc lại nghĩ một hồi, vẫn như cũ kêu la không càm xúc, có điều so với lần trước khá hơn chút ít.

Bọn hạ nhân bên ngoài nghe thấy trong phòng có động tĩnh, cũng rất lanh trí, nhanh chân chạy đi nấu nước theo lời bà mụ đã dặn trước đó.

"A−−− a−−−"

Ôn Ngọc ra sức kêu la, bà mụ nghe được một lúc, cảm thấy vẫn còn quá giả. Bất đắc dĩ mới nhìn sang Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng nhắm lại hai mắt, ở bên tai Ôn Ngọc nói một câu: "Kiên nhẫn chút."

Đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay Ôn Ngọc, dùng sức.

Trong nháy mắt Ôn Ngọc liền hét thất thanh: "A−−− Đau −−−"

Y không nghĩ tới khí lực của Ngôn Vọng lại có thể lớn đến như vậy, thật giống như cánh tay bị hắn bóp nát.

"Đúng, đúng, chính là như vậy." Bà mụ nghe xong cảm thấy rất hài lòng, muốn Ôn Ngọc tiếp tục.

Thế là cánh tay Ôn Ngọc liền bị Ngôn Vọng giữ chặt, để hắn liên tục dùng sức, giúp y có cảm giác chân thật nhất.

Hơn nữa tiếng hét còn rất có vần điệu, phát ra một lúc, lại nghỉ ngơi một lúc, rồi lại phát ra một lúc, nghỉ ngơi một lúc. Bà mụ cùng đại phu đều giúp đỡ tính toán thời gian.

Ôn Ngọc cảm giác chính mình chỉ hét to vài tiếng liền mệt không thở nổi, cũng không biết hiện tại mẹ của hài tử là phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ.

Một lát sau, quản gia đứng ngoài cửa bỗng thông báo thái giám cùng ma ma trong cung đã tới rồi. Ngôn Vọng tự mình đi ra ngoài, hướng đám người đứng trong sân viện nói rằng Công chúa e ngại người lạ, lần đầu vượt cạn thật sự rất căng thẳng.

Lúc này bên trong lại truyền tới tiếng kêu la thảm thiết của Ôn Ngọc. Ngôn Vọng sắc mặt không được tốt lắm nhìn một lượt các ma ma cùng thái giám, liền lập tức quay trở vào phòng khép cửa lại.

Thanh âm của Ôn Ngọc là thanh âm của nam tử, có điều so với nam tử bình thường có phần trong trẻo hơn chút, ngày thường ở trước mặt hạ nhân nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, lời ít ý nhiều, có nghe cũng nghe không ra được, phần y cũng không có ai hầu hạ, đại khái nói nhiều nhất chính là bàn về đồ ăn. Khi nói chuyện cùng Ngôn Vọng y cũng chỉ dùng ngữ khí bình thường mà nói, thanh âm trung tính, nam nữ khó phân. Nhưng mà đêm nay la hét một chút, cuống họng liền như bị thiêu đốt, thanh âm thoát ra trầm khàn, mang theo tiếng thở dốc, hét đến khiến trong người Ngôn Vọng cảm thấy từng trận khô nóng.

Những người khác vẫn rất bình tĩnh đứng ở bên người Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc dùng sức một hồi liền mệt mỏi, bà mụ lại để y kêu la thật lâu không cho nghỉ giải lao. Khí lực gần như hết sạch, cổ họng không thể phát ra tiếng, hơi thở cũng trở nên nặng nề, mang theo chút đáng thương, còn có chút...Ách, câu dẫn...

Ngôn Vọng nhíu mày càng lúc càng sâu, nhìn khuôn mặt Ôn Ngọc đỏ bừng, đôi mắt ngập nước khép hờ, còn có đôi môi căng mọng. Đột nhiên hắn dùng hết sức nắm lấy bả vai Ôn Ngọc: "Dụng tâm một chút, chớ có biếng nhác, tiếng kêu bây giờ của người không phải là sản phụ sinh con, mà là thố nhi gia* đang mời khách mua bánh nếp..."

*Thố nhi gia: là từ tôn xưng của dân gian đối với thỏ thần trên cung trăng.

Bà mụ cùng đại phu nghe xong đều khẽ bật cười, thấy mặt Ôn Ngọc đã bớt đỏ, lập tức bảo Ngôn Vọng tiếp tục dùng sức, Ôn Ngọc liền đau trở lại, gồng mình hét to.

Đêm đó, trong ngoài phủ Tướng quân ai nấy cũng thập phần bận bịu.

Tướng quân dự tính thời gian không sai lệch lắm, khoảnh khắc rời khỏi phòng, nghe được bọn hạ nhân ồn ào dò hỏi một trận, sau đó lại trở về yên tĩnh như cũ.

Cổ họng Ôn Ngọc đau rát, thế nhưng vẫn theo từng cái nhéo của bà mụ mà tiếp tục gào khóc. Thỉnh thoảng chen thêm vài câu đại loại như: "Không xong rồi..." "Tướng quân..." "Đau quá..."

Bà mụ cũng bắt đầu đem mảnh vải nhuốm máu ngâm vào chậu nước nóng, luân phiên đặt ở cửa để bọn hạ nhân đi thay.



Không biết qua bao lâu, Ngôn Vọng liền trở về.

Người này không biết đã đi đến nơi nào, toàn thân đều ướt đẫm. Nhưng là trong lồng ngực có thêm một bọc vải khô ráo.

Ôn Ngọc thật cao hứng, biết đó là hài tử. Cũng không tiếp tục kêu la, muốn nhanh một chút đến xem.

Lại bị bàn tay lạnh như băng của Ngôn Vọng đè ngược trở lại. Còn phải để cho người bên ngoài biết đứa nhỏ đã ra khỏi bụng Ôn Ngọc, mới khiến y dồn hết khí lực hét to vài tiếng.

Bà mụ lập tức mừng rỡ kêu lên: "Ra rồi, ra rồi!!!!"

Ngôn Vọng cầm cái bình nhỏ ở trước mũi hài tử quơ quơ, hài tử kia liền tỉnh giấc.

Sau đó "Oa −−−" một tiếng bắt đầu khóc. Trong trẻo, non nớt, quả thật dễ nghe...

Trong nháy mắt đó, tâm can Ôn Ngọc liền bị tiếng khóc của hài tử làm cho mềm nhũn. Ôn Ngọc đón lấy hài tử trong lồng ngực Ngôn Vọng. Hai mắt y lóe sáng, như thể đang ôm trên tay một món bảo vật vô giá.

Chỉ là tiếp xúc cùng Ngôn Vọng rồi mới cảm thấy trên người hắn thật ướt, thật lạnh.

"Làm sao lại lạnh như băng vậy? Cũng không sợ ảnh hưởng đến hài tử? Còn nữa, ngươi cho con dùng thuốc gì, như thế nào suốt cả quãng đường hài tử cũng không hề khóc?" Ôn Ngọc đem hài tử ôm vào lòng, đầy mặt oán giận. Ngôn Vọng lại không đáp.

Tiểu oa nhi còn đỏ hỏn, ngũ quan đều nhăn nheo, giương miệng nhỏ oa oa khóc. Ôn Ngọc vừa nhìn vừa cười. Đem vật nhỏ trên tay giữ ấm xong xuôi, lại thấy đại phu cùng bà mụ hì hục ở trên giường.

Chăn bông gối đệm đều bị làm cho lung ta lung tung, khắp nơi vương vãi toàn là máu.

Ôn Ngọc nhanh đặt hài tử nằm xuống, lấy chút phấn trân châu đắp lên khuôn miệng hồng hào của chính mình, cũng không quên vẩy chút nước lên mặt. Xem ra đúng là dáng vẻ vừa mới vượt cạn.

Tâm tư Ôn Ngọc đều đặt ở trên người hài tử, y biết hài tử mới sinh phải khóc lâu một chút. Nên không quá lo lắng, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hài tử. Đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề thập phần quan trọng.

−−− "Ngôn Vọng, Tiểu Tam nhi nhà chúng ta hẳn là nữ hài đi."

Ngôn Vọng vẫn như cũ tựa khối băng đứng ở một bên nhìn Ôn Ngọc cùng hài tử.

"Là nam hài..." Ngôn Vọng không thích cái tên Tiểu Tam này cho lắm.

"Cái gì!" Gương mặt Ôn Ngọc không cần hóa trang cũng trở nên trắng bệch: "Ta muốn có nữ hài cơ mà..."

"Tần thị sinh ra chính là hài tử này." Ngôn Vọng nhìn Ôn Ngọc tháo tã lót của hài tử ra, vừa thấy được nửa thân dưới của hài tử, trên mặt liền lộ vẻ kinh hãi, như thể lạc mất hồn phách. Dáng dấp kia thật sự khiến lòng người đau xót.

Ngôn Vọng suy nghĩ một chút, đi tới bên giường, cúi đầu xoa xoa khuôn mặt đã bị Ôn Ngọc làm cho ướt nhoe nhoét nước.

"Mấy tháng qua Công chúa vất vả rồi. Ta có nhi tử đối với Ngôn gia mà nói cũng không phải chuyện tốt. Vậy cứ coi như chúng ta sinh nữ nhi, ngươi đem Giác nhi xem như nữ oa oa mà nuôi dưỡng là được rồi." Ngôn Vọng nói xong, liền giúp Ôn Ngọc vuốt lại mái tóc bị bà mụ cố ý làm rối.

Lúc này tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, Ngôn Vọng còn căn dặn thêm vài câu.

Bà mụ ngẩng đầu nhìn Ôn Ngọc, lại gật đầu một cái, đi ra mở cửa phòng.

Quản gia, hạ nhân cùng một đám người từ trong cung phái tới đều trừng to hai mắt nhìn bà mụ.

"Nhanh đi báo hỉ, Tướng quân cùng Ôn Ngọc Công chúa đã hạ sinh một Tiểu công chúa xinh xắn khỏe mạnh..." Bà mụ hớn hở tươi cười, lớn tiếng hô vang.

Rất nhanh liền có tiểu thái giám chạy vào cung báo tin cho Hoàng đế. Cả đám hạ nhân vội vào phòng, chỉ thấy Tướng quân ngồi ở bên giường Công chúa, một bên nhìn đứa nhỏ khóc oa oa, một bên còn nắm chặt bàn tay suy yếu của Công chúa không buông.

Trong phòng nồng nặc mùi máu tanh, thế nhưng nhìn một nhà ba người họ như vậy, thật sự là ngọt ngào muốn chết...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau