Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 13: Sói
“Gỡ xuống mau!” Tô Vân Thanh lạnh giọng quát.
Trước nay bọn nha hoàn chưa từng nghe Tô Vân Thanh lớn tiếng, lần này làm các nàng sợ tới mức run rẫy.
Khi cô nương mặt rỗ tên Xảo nhi kia nhìn thấy người tới là Tô Vân Thanh, lập tức yên lòng: “Ta tưởng là ai, thì ra là thiếu gia ngốc của nhà chúng ta, sao hôm nay lại có thể nói chuyện nhanh nhẹn như vậy?”
Mặt Tô Vân Thanh không biểu cảm nói: “Đừng để ta nói lại lần nữa, trả đồ lại cho nàng!”
Xảo nhi nhìn bộ dạng lạnh như băng của Tô Vân Thanh, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng chưa từng thấy Tô Vân Thanh như vậy bao giờ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại trước kia nàng vẫn làm như thế, nên cũng không có việc gì phải sợ, sau đó kiên cường nói: “Ta không trả, thế nào?”
“Ninh Viễn, cho ta mượn thanh kiếm.” Tô Vân Thanh gọi Ninh Viễn thị vệ của Tiêu Lăng Vũ đang đi tìm hắn đến đây.
Ninh Viễn thấy là Vương phi, nên cũng lấy thanh kiếm xuống đưa cho hắn. Nói thật, trong lòng Ninh Viễn rất thích người Vương phi này, cảm thấy hắn rất đặc biệt.
Tô Vân Thanh rút bội kiếm ra, Xảo nhi sợ tới mức thối lui về sau: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì, ban ngày ban mặt mà ngươi muốn giết người sao?”
Thanh Chi sợ hãi kéo tay áo Tô Vân Thanh, sợ mọi việc bị làm lớn: “Thiếu gia, đừng, thôi bỏ đi, nô tỳ mua lại một cây trâm khác là được…”
“Bá!”
Mũi kiếm sắc bén được đưa ra ngoài, Xảo nhi sợ tới mức cứng đờ cả người.
Cây trâm theo tóc rớt xuống, mái tóc dài của Xảo nhi bị trường kiếm cắt đứt hơn phân nửa.
Thân thể da tóc do cha mẹ tạo ra, huống chi còn là một nữ nhi, tóc còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Không ai muốn cưới một nữ tử tóc ngắn cả, đời này của nàng xem như bị hủy.
Xảo nhi ngây ngốc nhìn tóc đen rơi đầy đất, “Oa” một tiếng khóc lên.
“Các ngươi còn ai lấy đồ của Thanh Chi? Nếu không trả, ta sẽ không chỉ cắt tóc các ngươi đơn giản như vậy đâu, mà tiếp theo chính là đầu của các ngươi!” Tô Vân Thanh quay thanh kiếm nghiêng cấm xuống đất, động tác lưu loát thuần thục, mỗi người bọn họ đều phát run.
Trước kia các nàng lấy không ít đồ của Thanh Chi, sự việc đều thành như vậy, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không nghĩ nhiều nhanh chóng chạy đi lấy đồ trả lại cho nàng.
(Tôi sẽ không nói wattpad.vn và truyenkk reup truyện của tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
Lúc này trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ, ngốc thiếu gia không còn ngốc, mà càng trở nên đáng sợ!
Mà lúc này Tiêu Lăng Vũ mới từ nhà xí ra, sắc mặt xanh lè.
Có quỷ mới biết hắn đã phải chạy tới chạy lui bao nhiêu lần, mỗi lần đều cho rằng đã tốt rồi, kết quả vừa mới đi hai bước, bụng lại bắt đầu quặn đau.
Lúc này cơm không ăn, tất cả thể diện đều mất hết!
Nghĩ đến việc tối hôm qua, Tiêu Lăng Vũ nghĩ, ăn đồ bậy bạ cũng không thể nào đến mức như vậy, chắc chắn là bị quỷ ám!
Vừa đúng lúc đi ngang qua chùa đại minh nên mời huyền cơ pháp sư về vương phủ trừ tà.
Tô Vân Thanh nhìn Tiêu Lăng Vũ không tìm được lí do không bỏ cuộc, nghĩ đến trong nước trà có thuốc xổ, cười gượng nói: “Vương gia, ta có chút mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi trước, không thể cùng vương gia đến chùa được.”
Bụng Tiêu Lăng Vũ vẫn còn đau không ngừng, cũng không nghĩ nhiều vì thế phất tay nói: “Để Ninh Viễn đi với ngươi, hộ ngươi trở về.”
Lần này Tiêu Lăng Vũ cuối cùng cũng hoàn thành nghĩa vụ của trượng phu, nghĩ đến an toàn của Tô Vân Thanh.
“Không cần, an toàn của vương gia quan trọng hơn!” Tô Vân Thanh vội vàng xua tay.
Ninh Viễn trở về với hắn thì làm sao hắn hủy diệt chứng cứ được?
Tiêu Lăng Vũ nhìn phản ứng của Tô Vân Thanh, không khỏi nghi ngờ nói: "Sao vậy? Ngươi muốn trên đường trở về hẹn hò với nam nhân nào sao?”
Lời nói bị biến thành lí do này, nếu Tô Vân Thanh phản bác thì hắn sẽ nghi ngờ, vì thế đành phải gật đầu đồng ý.
Cỗ kiệu vừa đi đến nơi mà Tô Vân Thanh gặp nạn lần trước, bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Vân Thanh vén màn lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ lại có cướp?
Ninh Viễn cau mày trả lời: “Bẩm Vương phi, phía trước có một bầy sói ngăn cản cỗ kiệu.”
Sói?
Tô Vân Thanh bước xuống kiệu đi về phía trước, phát hiện trên đường có một con sói cao tầm nửa người.
Lông của con con sói này đen đến tỏa sáng, bóng loáng như tơ lụa, tất cả móng vuốt đều màu trắng, phía dưới cổ là một chùm lông trắng không tì vết, đôi mắt ướt dầm dề, là một con sói cực kì đẹp.
Chân sau của nó bị thương, máu tươi đang dần chảy ra ngoài.
Đôi mắt ướt át của nó nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thanh, chưa từng di chuyển.
Trước nay bọn nha hoàn chưa từng nghe Tô Vân Thanh lớn tiếng, lần này làm các nàng sợ tới mức run rẫy.
Khi cô nương mặt rỗ tên Xảo nhi kia nhìn thấy người tới là Tô Vân Thanh, lập tức yên lòng: “Ta tưởng là ai, thì ra là thiếu gia ngốc của nhà chúng ta, sao hôm nay lại có thể nói chuyện nhanh nhẹn như vậy?”
Mặt Tô Vân Thanh không biểu cảm nói: “Đừng để ta nói lại lần nữa, trả đồ lại cho nàng!”
Xảo nhi nhìn bộ dạng lạnh như băng của Tô Vân Thanh, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng chưa từng thấy Tô Vân Thanh như vậy bao giờ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại trước kia nàng vẫn làm như thế, nên cũng không có việc gì phải sợ, sau đó kiên cường nói: “Ta không trả, thế nào?”
“Ninh Viễn, cho ta mượn thanh kiếm.” Tô Vân Thanh gọi Ninh Viễn thị vệ của Tiêu Lăng Vũ đang đi tìm hắn đến đây.
Ninh Viễn thấy là Vương phi, nên cũng lấy thanh kiếm xuống đưa cho hắn. Nói thật, trong lòng Ninh Viễn rất thích người Vương phi này, cảm thấy hắn rất đặc biệt.
Tô Vân Thanh rút bội kiếm ra, Xảo nhi sợ tới mức thối lui về sau: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì, ban ngày ban mặt mà ngươi muốn giết người sao?”
Thanh Chi sợ hãi kéo tay áo Tô Vân Thanh, sợ mọi việc bị làm lớn: “Thiếu gia, đừng, thôi bỏ đi, nô tỳ mua lại một cây trâm khác là được…”
“Bá!”
Mũi kiếm sắc bén được đưa ra ngoài, Xảo nhi sợ tới mức cứng đờ cả người.
Cây trâm theo tóc rớt xuống, mái tóc dài của Xảo nhi bị trường kiếm cắt đứt hơn phân nửa.
Thân thể da tóc do cha mẹ tạo ra, huống chi còn là một nữ nhi, tóc còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Không ai muốn cưới một nữ tử tóc ngắn cả, đời này của nàng xem như bị hủy.
Xảo nhi ngây ngốc nhìn tóc đen rơi đầy đất, “Oa” một tiếng khóc lên.
“Các ngươi còn ai lấy đồ của Thanh Chi? Nếu không trả, ta sẽ không chỉ cắt tóc các ngươi đơn giản như vậy đâu, mà tiếp theo chính là đầu của các ngươi!” Tô Vân Thanh quay thanh kiếm nghiêng cấm xuống đất, động tác lưu loát thuần thục, mỗi người bọn họ đều phát run.
Trước kia các nàng lấy không ít đồ của Thanh Chi, sự việc đều thành như vậy, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không nghĩ nhiều nhanh chóng chạy đi lấy đồ trả lại cho nàng.
(Tôi sẽ không nói wattpad.vn và truyenkk reup truyện của tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
Lúc này trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ, ngốc thiếu gia không còn ngốc, mà càng trở nên đáng sợ!
Mà lúc này Tiêu Lăng Vũ mới từ nhà xí ra, sắc mặt xanh lè.
Có quỷ mới biết hắn đã phải chạy tới chạy lui bao nhiêu lần, mỗi lần đều cho rằng đã tốt rồi, kết quả vừa mới đi hai bước, bụng lại bắt đầu quặn đau.
Lúc này cơm không ăn, tất cả thể diện đều mất hết!
Nghĩ đến việc tối hôm qua, Tiêu Lăng Vũ nghĩ, ăn đồ bậy bạ cũng không thể nào đến mức như vậy, chắc chắn là bị quỷ ám!
Vừa đúng lúc đi ngang qua chùa đại minh nên mời huyền cơ pháp sư về vương phủ trừ tà.
Tô Vân Thanh nhìn Tiêu Lăng Vũ không tìm được lí do không bỏ cuộc, nghĩ đến trong nước trà có thuốc xổ, cười gượng nói: “Vương gia, ta có chút mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi trước, không thể cùng vương gia đến chùa được.”
Bụng Tiêu Lăng Vũ vẫn còn đau không ngừng, cũng không nghĩ nhiều vì thế phất tay nói: “Để Ninh Viễn đi với ngươi, hộ ngươi trở về.”
Lần này Tiêu Lăng Vũ cuối cùng cũng hoàn thành nghĩa vụ của trượng phu, nghĩ đến an toàn của Tô Vân Thanh.
“Không cần, an toàn của vương gia quan trọng hơn!” Tô Vân Thanh vội vàng xua tay.
Ninh Viễn trở về với hắn thì làm sao hắn hủy diệt chứng cứ được?
Tiêu Lăng Vũ nhìn phản ứng của Tô Vân Thanh, không khỏi nghi ngờ nói: "Sao vậy? Ngươi muốn trên đường trở về hẹn hò với nam nhân nào sao?”
Lời nói bị biến thành lí do này, nếu Tô Vân Thanh phản bác thì hắn sẽ nghi ngờ, vì thế đành phải gật đầu đồng ý.
Cỗ kiệu vừa đi đến nơi mà Tô Vân Thanh gặp nạn lần trước, bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Vân Thanh vén màn lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ lại có cướp?
Ninh Viễn cau mày trả lời: “Bẩm Vương phi, phía trước có một bầy sói ngăn cản cỗ kiệu.”
Sói?
Tô Vân Thanh bước xuống kiệu đi về phía trước, phát hiện trên đường có một con sói cao tầm nửa người.
Lông của con con sói này đen đến tỏa sáng, bóng loáng như tơ lụa, tất cả móng vuốt đều màu trắng, phía dưới cổ là một chùm lông trắng không tì vết, đôi mắt ướt dầm dề, là một con sói cực kì đẹp.
Chân sau của nó bị thương, máu tươi đang dần chảy ra ngoài.
Đôi mắt ướt át của nó nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thanh, chưa từng di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất